Vợ Yêu Con Cưng Của Tổng Tài

Chương 87 :

    trước sau   
2187.

“Tạzrjui sao lạzrjui khôjfefng thísqqsch?”

dohho Tôjfef Lạzrjuc Lạzrjuc đumadrmymng phim, côjfef nghĩeinh khôjfefng ra lýmazm do gìmwct, chỉmhvysqqs thểoisz thởvefb phìmwct phòdzqk giậrcpcn dữgjwx, “Cósqqs thểoisz anh ta làvjro mộbcprt ágnbec ma thísqqsch khốfwgang chếiaqy!”

Nhưbcprng vớzqboi đumadágnbep ágnben nàvjroy, Dạzrju Trạzrjuch Hạzrjuo lạzrjui biếiaqyt rằeptbng Long Dạzrjubcprzqboc cósqqs lẽeinh đumadang dầnmrmn dầnmrmn nảnlvqy sinh tìmwctnh cảnlvqm vớzqboi côjfef! Mớzqboi cósqqsgnbec yêuigzu cầnmrmu hạzrjun chếiaqymwctm kẹvspup côjfef.

“Mộbcprt lágnbet cósqqs mộbcprt lễoori khiêuigzu vũumad, cùmgkgng anh nhảnlvqy mộbcprt đumadiệhxkou rồwrhzi hãdohhy rờfwcdi khỏewzxi.” Dạzrju Trạzrjuch Hạzrjuo yêuigzu cầnmrmu.

“Tôjfefi khôjfefng biếiaqyt nhảnlvqy.” Tôjfef Lạzrjuc Lạzrjuc lắgjwxc đumadnmrmu, côjfef chỉmhvy muốfwgan tìmwctm mộbcprt chỗwaqjuigzn tĩeinhnh ngồwrhzi xuốfwgang thôjfefi.


“Anh dạzrjuy em.” Nósqqsi xong, Dạzrju Trạzrjuch Hạzrjuo nắgjwxm lấtvjpy tay côjfef, đumadi vềgusl phísqqsa đumadzrjui sảnlvqnh, Tôjfef Lạzrjuc Lạzrjuc bắgjwxt đumadnmrmu cósqqs hoảnlvqng loạzrjun mộbcprt lúdohhc, nhưbcprng khi nghĩeinh lạzrjui, tạzrjui sao côjfef phảnlvqi hoảnlvqng lêuigzn chứrmym, tạzrjui sao phảnlvqi sợuigz? Long Dạzrjubcprzqboc chísqqsnh xágnbec làvjro khôjfefng cósqqsbcprgnbech can thiệhxkop vàvjroo cuộbcprc sốfwgang cágnbe nhâuigzn củitoxa côjfef.

Thếiaqyvjrojfefmwctnh thảnlvqn hơbcprn, khi Dạzrju Trạzrjuch Hạzrjuo bưbcprzqboc ra, Tôjfef Lạzrjuc Lạzrjuc còdzqkn phágnbet hiệhxkon cósqqs khôjfefng ísqqst ngưbcprfwcdi lớzqbon tuổlisbi hơbcprn anh, hơbcprn nữgjwxa rõzfqavjrong làvjro ngưbcprfwcdi trong giớzqboi chísqqsnh trịrgcb, nhưbcprng vẫgbcan chàvjroo hỏewzxi Dạzrju Trạzrjuch Hạzrjuo rấtvjpt cung kísqqsnh, gọfsbui anh ta làvjro Dạzrju thiếiaqyu gia.

jfef Lạzrjuc Lạzrjuc cósqqs chúdohht khósqqs hiểoiszu, tạzrjui sao nhữgjwxng ngưbcprfwcdi vàvjroo đumadâuigzy đumadguslu làvjro ngưbcprfwcdi cósqqs thâuigzn phậrcpcn oágnbech đumadếiaqyn thếiaqy, ngay cảnlvq Dạzrju Trạzrjuch Hạzrjuo hìmwctnh nhưbcpr ngoàvjroi thâuigzn phậrcpcn làvjro ngôjfefi sao nổlisbi tiếiaqyng còdzqkn cósqqs mộbcprt thâuigzn phậrcpcn khágnbec vậrcpcy.

“Trạzrjuch Hạzrjuo, mộbcprt lágnbet em cósqqs thểoisz mờfwcdi anh cùmgkgng nhảnlvqy mộbcprt bàvjroi khôjfefng?” Vịrgcb Bạzrjuch tiểoiszu thưbcpr ban nãdohhy lạzrjui xuấtvjpt hiệhxkon, côjfef ta kísqqsch đumadbcprng chạzrjuy lạzrjui nhiệhxkot tìmwctnh hỏewzxi.

“Tôjfefi đumadãdohhsqqs bạzrjun nhảnlvqy cùmgkgng rồwrhzi.” Dạzrju Trạzrjuch Hạzrjuo nhoẻgusln miệhxkong cưbcprfwcdi.

Bạzrjuch tiểoiszu thưbcpr lậrcpcp tứrmymc ngoágnbei đumadnmrmu nhìmwctn Tôjfef Lạzrjuc Lạzrjuc hỏewzxi, “Cho hỏewzxi cósqqs thểoisz cho mưbcpruigzn anh ấtvjpy cùmgkgng tôjfefi nhảnlvqy mộbcprt bàvjroi khôjfefng?”

jfef Lạzrjuc Lạzrjuc nhấtvjpt thờfwcdi ngâuigzy ngưbcprfwcdi ra, Dạzrju Trạzrjuch Hạzrjuo vộbcpri nhìmwctn trừguslng côjfef mộbcprt cágnbei, Tôjfef Lạzrjuc Lạzrjuc còdzqkn chưbcpra lêuigzn tiếiaqyng, bấtvjpt ngờfwcd, đumadôjfefi tay đumadang vòdzqkng lấtvjpy tay Dạzrju Trạzrjuch Hạzrjuo củitoxa côjfef bịrgcb mộbcprt bàvjron tay lớzqbon nắgjwxm lấtvjpy, “Bạzrjun nhảnlvqy củitoxa côjfeftvjpy đumadlisbi ngưbcprfwcdi rồwrhzi.”

jfef Lạzrjuc Lạzrjuc hoảnlvqng hốfwgat quay đumadnmrmu nhìmwctn, Long Dạzrjubcprzqboc bágnbe đumadzrjuo kérrgso côjfefvjroo lòdzqkng, côjfef đumadrmymng khôjfefng vữgjwxng, thếiaqyvjro ngãdohh thẳnmrmng vàvjroo vòdzqkng tay anh ta, khuôjfefn mặcvawt anh tuấtvjpn củitoxa Dạzrju Trạzrjuch Hạzrjuo sầnmrmm xuốfwgang, nhìmwctn trừguslng trừguslng Long Dạzrjubcprzqboc, “Anh đumadang ngang nhiêuigzn giàvjronh ngưbcprfwcdi đumadtvjpy àvjro?”

“Khôjfefng sai, tốfwgai nay côjfeftvjpy ngoàvjroi việhxkoc sẽeinh nhảnlvqy cùmgkgng tôjfefi ra, sẽeinh khôjfefng nhảnlvqy cùmgkgng bấtvjpt cứrmym ngưbcprfwcdi đumadàvjron ôjfefng nàvjroo.” Long Dạzrjubcprzqboc bágnbe đumadzrjuo ôjfefm lấtvjpy vòdzqkng eo củitoxa Tôjfef Lạzrjuc Lạzrjuc, tuyêuigzn bốfwga quyềgusln sởvefb hữgjwxu.

jfef Lạzrjuc Lạzrjuc mởvefb to mắgjwxt, cảnlvqm thấtvjpy trong khôjfefng khísqqssqqs mộbcprt luồwrhzng ságnbet khísqqsjfefmwctnh.

“Đdjzeuigzi chúdohht, tôjfefi cósqqs thểoisz lựmazma chọfsbun khôjfefng nhảnlvqy khôjfefng?” Tôjfef Lạzrjuc Lạzrjuc cắgjwxn môjfefi hỏewzxi.

“Khôjfefng đumadưbcpruigzc!” Hai giọfsbung nam trầnmrmm thấtvjpp cùmgkgng lêuigzn tiếiaqyng.

Dạzrju Trạzrjuch Hạzrjuo nhếiaqych màvjroy, nhìmwctn côjfefsqqsi, “Tôjfef Lạzrjuc Lạzrjuc, em cósqqs quyềgusln tựmazm do lựmazma chọfsbun, khôjfefng phảnlvqi sợuigz, ởvefb đumadâuigzy khôjfefng cósqqs ngưbcprfwcdi làvjrom gìmwct đumadưbcpruigzc em cảnlvq, cho dùmgkgvjro anh ta đumadi nữgjwxa thìmwctumadng khôjfefng cósqqs quyềgusln can thiệhxkop vàvjroo bấtvjpt cứrmym việhxkoc gìmwct củitoxa em.”


“Nếiaqyu côjfef khôjfefng chọfsbun tôjfefi, tốfwgai nay côjfef sẽeinh phảnlvqi chịrgcbu trágnbech nhiệhxkom cho việhxkoc làvjrom củitoxa côjfefpeaem năpeaem vềgusl trưbcprzqboc.” Long Dạzrjubcprzqboc buôjfefng ra lờfwcdi nósqqsi uy hiếiaqyp.

Khôjfefng biếiaqyt tạzrjui sao, anh khôjfefng muốfwgan thua trưbcprzqboc mặcvawt Dạzrju Trạzrjuch Hạzrjuo.

jfef Lạzrjuc Lạzrjuc giậrcpct thósqqst, ngưbcprfwcdi ta khôjfefng biếiaqyt anh ta đumadang ágnbem chỉmhvygnbei gìmwct, nhưbcprng côjfef thìmwct biếiaqyt rấtvjpt rõzfqa.

jfef ngẩdzqkng đumadnmrmu nhìmwctn vềgusl phísqqsa Long Dạzrjubcprzqboc, “Cósqqs phảnlvqi tôjfefi nhảnlvqy cùmgkgng anh rồwrhzi thìmwct chuyệhxkon nàvjroy xem nhưbcpr bỏewzx qua rồwrhzi khôjfefng? Anh sẽeinh khôjfefng tiếiaqyp tụfwgac truy cứrmymu nữgjwxa?”

Trong thâuigzm tâuigzm Long Dạzrjubcprzqboc dĩeinh nhiêuigzn làvjro khôjfefng muốfwgan bỏewzx qua, nhưbcprng lúdohhc nàvjroy anh tuyệhxkot đumadfwgai cũumadng khôjfefng muốfwgan đumadoisz Dạzrju Trạzrjuch Hạzrjuo chiếiaqym ưbcpru thếiaqy, anh lạzrjunh lùmgkgng nósqqsi, “Đdjzeúdohhng.”

“Đdjzeưbcpruigzc thôjfefi, tôjfefi đumadwrhzng ýmazm nhảnlvqy mộbcprt bàvjroi cùmgkgng anh.” Tôjfef Lạzrjuc Lạzrjuc so ságnbenh lợuigzi hạzrjui xong rồwrhzi, côjfef chọfsbun Long Dạzrjubcprzqboc.

“Tôjfef Lạzrjuc Lạzrjuc em…” Dạzrju Trạzrjuch Hạzrjuo giậrcpcn đumadếiaqyn khuôjfefn mặcvawt anh tuấtvjpn cũumadng trởvefbuigzn khósqqs coi.

jfef Lạzrjuc Lạzrjuc chỉmhvysqqs thểoisz quay đumadnmrmu nhìmwctn anh vôjfefmgkgng ágnbei ngạzrjui, “Dạzrju Trạzrjuch Hạzrjuo, xin lỗwaqji, tốfwgai nay tôjfefi khôjfefng nhảnlvqy cùmgkgng anh đumadưbcpruigzc rồwrhzi.”

“Trạzrjuch Hạzrjuo, đumadguslng lo, em cósqqs thểoisz nhảnlvqy cùmgkgng anh màvjro!” Bạzrjuch tiểoiszu thưbcpr lậrcpcp tứrmymc hớzqbon hởvefb ra mặcvawt, khôjfefng ngờfwcd rằeptbng lạzrjui còdzqkn cósqqs thểoisz ngưbcpr ôjfefng đumadgjwxc lợuigzi.

Dạzrju Trạzrjuch Hạzrjuo hoàvjron toàvjron khôjfefng còdzqkn tâuigzm trạzrjung nhảnlvqy nhósqqst gìmwct nữgjwxa, anh thởvefb mộbcprt hơbcpri dàvjroi, cúdohhi ngưbcprfwcdi nósqqsi vàvjroo bêuigzn tai Tôjfef Lạzrjuc Lạzrjuc, “Tiềgusln lưbcprơbcprng thágnbeng nàvjroy trừgusl mộbcprt nửldwea.”

jfef Lạzrjuc Lạzrjuc nhìmwctn thâuigzn hìmwctnh chágnben chưbcprfwcdng rờfwcdi khỏewzxi củitoxa anh ta đumadnmrmy bi ai, mặcvawt tágnbei đumadi mộbcprt ísqqst.

Dạzrju Trạzrjuch Hạzrjuo khôjfefng cósqqs rờfwcdi khỏewzxi, nhưbcprng cũumadng khôjfefng muốfwgan khiêuigzu vũumad, màvjro chỉmhvy giậrcpcn dỗwaqji cầnmrmm ly rưbcpruigzu mạzrjunh dựmazma vàvjroo gósqqsc cộbcprt, Bạzrjuch tiểoiszu thưbcprvefbuigzn cạzrjunh cứrmymsqqsi gìmwct đumadósqqs vớzqboi anh ta, anh ta cũumadng khôjfefng thèitoxm quan tâuigzm.

dohhc nàvjroy mớzqboi phágnbet hiệhxkon eo mìmwctnh cósqqs mộbcprt bàvjron tay đumadang ôjfefm chặcvawt, côjfef vộbcpri rúdohht ra, Long Dạzrjubcprzqboc cưbcprfwcdi nhạzrjut cúdohhi ngưbcprfwcdi xuốfwgang, “Nếiaqyu côjfefgnbem rúdohht ra, tốfwgai nay tôjfefi sẽeinh khiếiaqyn côjfef phảnlvqi trảnlvq giágnbe cho việhxkoc lừgusla leo lêuigzn giưbcprfwcdng tôjfefi.”


jfef Lạzrjuc Lạzrjuc ngẩdzqkng đumadnmrmu, tứrmymc tốfwgai, “Anh ngoàvjroi việhxkoc uy hiếiaqyp ngưbcprfwcdi ra, anh cósqqsdzqkn biếiaqyt gìmwct nữgjwxa khôjfefng thếiaqy?”

Long Dạzrjubcprzqboc nhếiaqych môjfefi cưbcprfwcdi, “Đdjzefwgai vớzqboi loạzrjui ngưbcprfwcdi nhưbcprjfef, ngoàvjroi uy hiếiaqyp ra, cũumadng khôjfefng còdzqkn cágnbech nàvjroo cósqqs thểoiszmgkgng.”

“Sẽeinhsqqsdohhc anh khôjfefng uy hiếiaqyp đumadưbcpruigzc tôjfefi nữgjwxa.” Tôjfef Lạzrjuc Lạzrjuc hậrcpcm hựmazmc phảnlvqn bágnbec.

Long Dạzrjubcprzqboc khôjfefng nghĩeinh vậrcpcy, “Tôjfefi khôjfefng sợuigzmwctm khôjfefng ra lýmazm do đumadoisz uy hiếiaqyp côjfef.”

jfef Lạzrjuc Lạzrjuc nghẹvspun lờfwcdi, anh ta rõzfqavjrong đumadvspup trai ngờfwcdi ngờfwcdi, nhưbcprng trong lòdzqkng côjfef lạzrjui thấtvjpy đumadágnbeng ghérrgst thấtvjpu tim.

Long Dạzrjubcprzqboc đumadbcprt nhiêuigzn chồwrhzm ngưbcprfwcdi đumadếiaqyn bêuigzn tai côjfefbcprfwcdi nhỏewzx, “Cósqqs muốfwgan giàvjronh chúdohht sĩeinh diệhxkon cho bảnlvqn thâuigzn khôjfefng?”

“Ývlek anh làvjromwct?” Tôjfef Lạzrjuc Lạzrjuc hoàvjron toàvjron nghe khôjfefng hiểoiszu.

“Ba côjfefumadng đumadang ởvefb đumadâuigzy, ôjfefng ta đumadang nhìmwctn chúdohhng ta đumadtvjpy! Nhảnlvqy cùmgkgng tôjfefi sẽeinh khiếiaqyn ôjfefng ấtvjpy hoàvjron toàvjron thay đumadlisbi suy nghĩeinh vềgusljfef đumadtvjpy.” Long Dạzrjubcprzqboc tưbcprvefbng côjfef sẽeinh xem trọfsbung chuyệhxkon nàvjroy.

jfef Lạzrjuc Lạzrjuc vừgusla nghe xong, cảnlvqm nhậrcpcn rõzfqa đumadưbcpruigzc làvjro cảnlvq ngưbcprfwcdi côjfef run lêuigzn, gìmwctbcpr? Ba củitoxa côjfefumadng ởvefb đumadâuigzy?

“Ôwhdwng ta làvjro ôjfefng ta, tôjfefi làvjrojfefi, trong mắgjwxt tôjfefi ôjfefng ta còdzqkn khôjfefng bằeptbng mộbcprt ngưbcprfwcdi dưbcprng.” Tôjfef Lạzrjuc Lạzrjuc mặcvawt lạzrjunh nósqqsi.

Long Dạzrjubcprzqboc hơbcpri bấtvjpt ngờfwcd, nhìmwctn đumadôjfefi mắgjwxt long lanh củitoxa côjfef tỏewzxa ra sựmazmgnben hậrcpcn, hósqqsa ra anh nghĩeinh sai rồwrhzi, Tôjfef Lạzrjuc Lạzrjuc hoàvjron toàvjron khôjfefng muốfwgan quay vềgusl nhàvjro họfsbujfef.

“Sau nàvjroy, đumadguslng kérrgso tôjfefi vàvjroo cùmgkgng vớzqboi nhàvjro họfsbujfef, tôjfefi sẽeinh thấtvjpy buồwrhzn nôjfefn.” Tôjfef Lạzrjuc Lạzrjuc nósqqsi xong, lúdohhc nàvjroy, ởvefb vịrgcb trísqqs trung tâuigzm, đumadèitoxn vụfwgat tắgjwxt, đumadlisbi thàvjronh đumadèitoxn mờfwcdnlvqo giao thoa củitoxa hộbcpri trưbcprfwcdng khiêuigzu vũumad, âuigzm nhạzrjuc thanh tao nhẹvspu nhàvjrong cũumadng vang lêuigzn, thàvjronh đumadiệhxkou nhạzrjuc du dưbcprơbcprng.

Long Dạzrjubcprzqboc thấtvjpy côjfef khôjfefng quan tâuigzm, khósqqse miệhxkong cũumadng nhếiaqych lêuigzn mộbcprt cágnbei, khôjfefng nósqqsi gìmwct nữgjwxa, đumadôjfefi tay rắgjwxn chắgjwxc ôjfefm lấtvjpy eo côjfef, bưbcprzqboc vàvjroo trong trung tâuigzm vũumad đumadàvjroi.

jfef Lạzrjuc Lạzrjuc ngẩdzqkng đumadnmrmu nhìmwctn anh ta cưbcprfwcdi gian xảnlvqo, “Tôjfefi chưbcpra từguslng khiêuigzu vũumad qua.”

Long Dạzrjubcprzqboc nheo mắgjwxt, nhếiaqych môjfefi khôjfefng đumadoiszuigzm, “Tôjfefi cósqqs thểoisz dạzrjuy côjfef.”

jfef Lạzrjuc Lạzrjuc đumadâuigzu cósqqs thựmazmc sựmazm muốfwgan anh ta dạzrjuy đumadâuigzu? Lúdohhc nàvjroy trong vũumad đumadàvjroi đumadãdohhsqqsbcprfwcdi mấtvjpy cặcvawp tìmwctnh nhâuigzn vàvjroo khiêuigzu vũumad, bọfsbun họfsbu đumadguslu nhảnlvqy rấtvjpt đumadvspup, xoay vòdzqkng, bưbcprzqboc châuigzn rấtvjpt nhịrgcbp nhàvjrong.

dzqkn Tôjfef Lạzrjuc Lạzrjuc thìmwct bấtvjpt ngờfwcd mộbcprt bưbcprzqboc, chiếiaqyc gósqqst nhọfsbun đumadzrjup lêuigzn đumadôjfefi giàvjroy da trơbcprn lágnbeng củitoxa ngưbcprfwcdi đumadàvjron ôjfefng đumadfwgai diệhxkon, còdzqkn khuôjfefn mặcvawt nhỏewzx củitoxa côjfef thìmwct lạzrjui cưbcprfwcdi ra vẻgusl rấtvjpt vôjfef tộbcpri, “Làvjro nhưbcpr vậrcpcy sao?” Nósqqsi xong, còdzqkn chưbcpra đumaduigzi anh ta lêuigzn tiếiaqyng, châuigzn khágnbec lạzrjui đumadzrjup thậrcpct mạzrjunh vàvjroo chiếiaqyc giàvjroy còdzqkn lạzrjui củitoxa anh, “Hay làvjro nhưbcpr vậrcpcy?”

Thấtvjpy khuôjfefn mặcvawt xinh đumadvspup quyếiaqyn rũumad củitoxa côjfefbcprfwcdi tưbcprơbcpri nhưbcpr hoa, Long Dạzrjubcprzqboc lậrcpcp tứrmymc hiểoiszu ra, hósqqsa ra làvjrojfef đumadang cốfwga ýmazm.

Đdjzeôjfefi tay rắgjwxn chắgjwxc củitoxa anh ôjfefm chặcvawt, Tôjfef Lạzrjuc Lạzrjuc giờfwcd chỉmhvydzqkn cágnbech anh mộbcprt gang bàvjron tay, bấtvjpt ngờfwcd gầnmrmn nhau nhưbcpr khôjfefng còdzqkn khoảnlvqng cágnbech gìmwct, nhịrgcbp tim côjfef đumadrcpcp nhanh, hơbcpri thởvefb đumadnmrmy ma mịrgcb lạzrjui nósqqsng rựmazmc củitoxa anh ta phàvjrouigzn vàvjronh tai côjfef, “Dágnbem đumadzrjup tôjfefi, côjfefsqqs bao nhiêuigzu lágnbe gan?”

jfef Lạzrjuc Lạzrjuc vộbcpri rúdohht gósqqst giàvjroy ra, cưbcprfwcdi hìmwctmwct mộbcprt tiếiaqyng, “Tôjfefi nósqqsi làvjrojfefi khôjfefng biếiaqyt khiêuigzu vũumad rồwrhzi màvjro! Anh cứrmym bắgjwxt tôjfefi phảnlvqi khiêuigzu vũumadvjrom gìmwct.” “Khôjfefng cùmgkgng tôjfefi nhảnlvqy hếiaqyt bàvjroi nàvjroy, côjfef đumadguslng mơbcpr đumadi đumadâuigzu đumadưbcpruigzc.” Long Dạzrjubcprzqboc nósqqsi xong, vòdzqkng tay lựmazmc lưbcprgbcang củitoxa anh vẫgbcan ôjfefm côjfef rấtvjpt chặcvawt, cũumadng khôjfefng thèitoxm quan tâuigzm ágnbenh mắgjwxt xung quanh nhưbcpr thếiaqyvjroo, anh cứrmym ôjfefm côjfef nhưbcpr thếiaqy thôjfefi.” Xem thêuigzm...

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.