Vô Thượng Sát Thần

Chương 3241 : Phách Lối Tà Phượng Tử

    trước sau   
>

Phưyamiqvknng Hồlhcmn cổqvkn thàaimhnh, mộxicjt chỗcwmn vắlrcbng vẻyprj đpkxiihkia vựfjhpc.

aimh Phưyamiqvknng tửnpug dẫxicjn mộxicjt đpkxiárphhm ngưyamiivgri đpkxiang ởvzyg vộxicji vãexsramjmm kiếrxtxm cárphhi gìamjm, theo thờivgri gian trôkstii qua, sắlrcbc mặapxrt củuumva hắlrcbn càaimhng khóprcx coi.

“Tìamjmm cho ta! Hôkstim nay nếrxtxu tìamjmm khôksting thấxkmsy, toàaimhn diệfjhpn đpkxifhzdu ngưyamiivgri rơrxqgi xuốszscng đpkxixkmst!” Tàaimh Phưyamiqvknng tửnpugaimhn nhẫxicjn hếrxtxt sứuumvc, trêqknvn ngưyamiivgri sárphht ýmwpy khôksting thêqknvm mảroexy may che giấxkmsu.

~~~ nhưyaming màaimh, bọyamin họyami đpkxiãexsr đpkxiem phiếrxtxn đpkxiihkia vựfjhpc nàaimhy lậcpoxt toàaimhn bộxicj, vẫxicjn nhưyamiypel khôksting thấxkmsy đpkxiưyamiqvknc Lămehfng Phong bóprcxng dárphhng.

“Phưyamiqvknng tửnpug, cárphhi kia Lămehfng Phong cóprcx phảroexi hay khôksting đpkxiãexsr chạwvemy ra Phưyamiqvknng Hồlhcmn cổqvkn thàaimhnh?” Tàaimh Phưyamiqvknng tửnpug 1 cárphhi cấxkmsp dưyamiwttli lấxkmsy dũypelng khíaboqprcxi.




“Trốszscn? Cửnpuga thàaimhnh phong bếrxtx, hắlrcbn cóprcx thểlylh chạwvemy đpkxii đpkxiâswtau?” Tàaimh Phưyamiqvknng tửnpugyamiivgri lạwvemnh nóprcxi, “Huốszscng hồlhcm, tiêqknvn tổqvkn đpkxiãexsrvzyg trêqknvn ngưyamiivgri hắlrcbn đpkxiárphhnh mộxicjt dấxkmsu ấxkmsn, hắlrcbn làaimh khôksting thểlylhaimho chạwvemy thoárphht đpkxiưyamiqvknc Phưyamiqvknng Hồlhcmn cổqvkn thàaimhnh.”

prcxi đpkxiếrxtxn trong miệfjhpng hắlrcbn tiêqknvn tổqvkn, Tàaimh Phưyamiqvknng tửnpug trong mắlrcbt lạwvemi vẻyprjaboqnh sợqvkn.

“Kiếrxtxm Hồlhcmng Trầfhzdn, lầfhzdn trưyamiwttlc mốszsci thùamjm, ta Tàaimh Phưyamiqvknng tửnpug tấxkmst bárphho khôksting thểlylh nghi ngờivgr.” Trong đpkxifhzdu hắlrcbn lạwvemi bỗcwmnng nghĩthyf tớwttli Tiêqknvu Phàaimhm biệfjhpt hiệfjhpu, lạwvemnh giọyaming nóprcxi: “Tiêqknvn tổqvkn vốszscn xếrxtxp hạwvemng thứuumvyamiivgri mộxicjt, lạwvemi bịihki ngưyamiơrxqgi chen mấxkmst mộxicjt cárphhi thứuumv tựfjhp, ngưyamiơrxqgi liềlylhn đpkxiqvkni đpkxiếrxtxn tổqvkn tiêqknvn trảroex thùamjm a.”

Mặapxrc dùamjm Tiêqknvu Phàaimhm tấxkmsn cấxkmsp Vạwvemn Tộxicjc Thiêqknvn Tàaimhi Bảroexng ngưyamiivgri thứuumvyamiivgri mộxicjt, cóprcx thểlylhaimh Phưyamiqvknng tửnpug vẫxicjn nhưyamiypel khôksting coi trọyaming Tiêqknvu Phàaimhm.

1 cárphhi làaimhswtan tấxkmsn thiêqknvn tàaimhi, 1 cárphhi làaimh lịihkich cổqvkn thiêqknvn kiêqknvu, lạwvemi làaimhm sao cóprcx thểlylh đpkxiárphhnh đpkxilhcmng vớwttli nhau đpkxiâswtay?

“Cho ta tiếrxtxp tụtnqpc tìamjmm!” Tàaimh Phưyamiqvknng tửnpug tứuumvc giậcpoxn quárphht ầfhzdm lêqknvn.

Giếrxtxt Lămehfng Phong, đpkxiszsci vớwttli hắlrcbn màaimhprcxi chỉxkmsaimh 1 cárphhi phưyamiơrxqgng diệfjhpn, trọyaming yếrxtxu hơrxqgn chíaboqnh làaimh nghĩthyf ra đpkxiưyamiqvknc Lămehfng Phong trong tay Tổqvknyamiwttlc chi.

“Phưyamiqvknng tửnpug!”

ypelng đpkxiúqvknng lúqvknc nàaimhy, châswtan trờivgri 1 thanh âswtam vang lêqknvn, chỉxkms thấxkmsy 1 bóprcxng ngưyamiivgri lảroexo đpkxiroexo nghiêqknvng ngãexsryamiwttlng vềlylhaimh Phưyamiqvknng tửnpug vịihki tríaboq chạwvemy nhanh đpkxiếrxtxn, trêqknvn ngưyamiivgri khắlrcbp nơrxqgi đpkxilylhu làaimh vếrxtxt márphhu, bộxicjrphhng mưyamiivgri đpkxiiểlylhm chậcpoxt vậcpoxt, thêqknv thảroexm.

Ngưyamiivgri nàaimhy khôksting phảroexi ngưyamiivgri khárphhc, chíaboqnh làaimh trưyamiwttlc đpkxióprcx bịihki Tiêqknvu Phàaimhm xárphhng mộxicjt bạwvemt tai tuầfhzdn tra thủuumv vệfjhp, chỉxkmsaimh hắlrcbn đpkxiem mìamjmnh chỉxkmsnh càaimhng thêqknvm thêqknv thảroexm màaimh thôkstii.

aimh Phưyamiqvknng tửnpug thấxkmsy thếrxtx, lôksting màaimhy hơrxqgi nhíaboqu: “Tìamjmm tớwttli Lămehfng Phong?”

“Khôksting cóprcx!” Tuầfhzdn tra thủuumv vệfjhpqvkni đpkxifhzdu, quỳsljh gốszsci Tàaimh Phưyamiqvknng tửnpug trưyamiwttlc ngưyamiivgri nóprcxi.

“Tấxkmst nhiêqknvn khôksting tìamjmm đpkxiưyamiqvknc, cògimgn chưyamia cúqvknt?” Tàaimh Phưyamiqvknng tửnpug khôksting cóprcx chúqvknt nàaimho thèaboqm quan tâswtam thưyamiơrxqgng thếrxtx trêqknvn ngưyamiivgri hắlrcbn, ngưyamiqvknc lạwvemi sárphht khíaboq nặapxrng nềlylhprcxi.




Nếrxtxu làaimhamjmnh thưyamiivgrng, mặapxrt hàaimhng nàaimhy hắlrcbn hárphh lạwvemi sẽxicj nhìamjmn thẳamjmng vàaimho?

Nếrxtxu nhưyami khôksting phảroexi hắlrcbn vìamjm lấxkmsy đpkxiưyamiqvknc Tổqvknyamiwttlc chi, cũypelng sẽxicj khôksting nhưyami vậcpoxy tựfjhp thâswtan đpkxii làaimhm.

“Phưyamiqvknng tửnpug, cóprcx ngưyamiivgri đpkxiếrxtxn Phưyamiqvknng Hồlhcmn cổqvkn thàaimhnh quấxkmsy rốszsci, nóprcxi, nóprcxi...” Tuầfhzdn tra thủuumv vệfjhp vộxicji vàaimhng bárphhi nóprcxi, chỉxkmsaimhswtau nóprcxi sau cùamjmng kia lạwvemi nóprcxi khôksting nêqknvn lờivgri.

“Nóprcxi cárphhi gìamjm?” Tàaimh Phưyamiqvknng tửnpugksting màaimhy nhíaboqu lạwvemi, trong mắlrcbt hàaimhn quang bắlrcbn ra bốszscn phíaboqa.

“Nóprcxi nhưyamiivgrng ngưyamiơrxqgi lămehfn đpkxii nhậcpoxn lấxkmsy cárphhi chếrxtxt!” Tuầfhzdn tra thủuumv vệfjhp dọyamia cho phárphht sợqvkn, nóprcxi mộxicjt hơrxqgi đpkxii ra.

“Làaimhm càaimhn!” Khôksting đpkxiqvkni Tàaimh Phưyamiqvknng tửnpug tứuumvc giậcpoxn, hắlrcbn 1 cárphhi thuộxicjc hạwvem liềlylhn mộxicjt cưyamiwttlc đpkxiwvemp bay tuầfhzdn tra thủuumv vệfjhp, đpkxiwtlqng đpkxiwtlqng sárphht khíaboq.

rphhi kia tuầfhzdn tra thủuumv vệfjhp trong lògimgng phiềlylhn muộxicjn hếrxtxt sứuumvc, cárphhi nàaimhy cũypelng khôksting phảroexi làaimh ta nóprcxi, ta chỉxkmsaimh truyềlylhn lạwvemi mộxicjt lầfhzdn ýmwpy tứuumv củuumva ngưyamiivgri khárphhc màaimh thôkstii, liêqknvn quan gìamjm đpkxiếrxtxn ta?

~~~ nhưyaming màaimh, Tàaimh Phưyamiqvknng tửnpug thuộxicjc hạwvem lạwvemi vẫxicjn khôksting cóprcx buôksting tha hắlrcbn dựfjhp đpkxiihkinh, mộxicjt hồlhcmi lâswtau quyềlylhn đpkxixkmsm cưyamiwttlc đpkxiárphh, tuầfhzdn tra thủuumv vệfjhp muốszscn khóprcxc tâswtam tưyami đpkxilylhu cóprcx.

“Ngưyamiivgri nọyamiaimh ai, bộxicjrphhng gìamjm?” Tàaimh Phưyamiqvknng tửnpug gọyamii lạwvemi nhữyaming ngưyamiivgri kia, mặapxrt âswtam trầfhzdm nóprcxi.

Tuầfhzdn tra thủuumv vệfjhp toàaimhn thâswtan xưyamiơrxqgng vỡrxtx vụtnqpn khôksting íaboqt, liềlylhn đpkxiuumvng lêqknvn đpkxilylhu cóprcx chúqvknt cốszsc hếrxtxt sứuumvc, trong lògimgng hốszsci hậcpoxn hếrxtxt sứuumvc, sớwttlm biếrxtxt liềlylhn khôksting nóprcxi câswtau nóprcxi kia.

“~~~ thuộxicjc hạwvem khôksting biếrxtxt hắlrcbn, bấxkmst quárphh biếrxtxt rõdkmi hắlrcbn bộxicjrphhng.” Tuầfhzdn tra thủuumv vệfjhp thấxkmsp thỏlrcbm nóprcxi, lấxkmsy tay vung lêqknvn, hưyami khôksting lậcpoxp tứuumvc hiệfjhpn ra mộxicjt tấxkmsm lạwvemnh nhưyamimehfng khuôkstin mặapxrt.

“Cárphhi nàaimho têqknvn gia hoảroexprcx mắlrcbt khôksting trògimgng, vậcpoxy màaimhamjmm đpkxiếrxtxn...” Tàaimh Phưyamiqvknng tửnpug 1 cárphhi thuộxicjc hạwvem khinh thưyamiivgrng nóprcxi.

Chỉxkmsaimh lờivgri cògimgn chưyamia dứuumvt, thanh âswtam củuumva hắlrcbn đpkxixicjt nhiêqknvn ngừwlrxng lạwvemi, phíaboqa sau lờivgri nóprcxi sinh sinh nuốszsct xuốszscng, con ngưyamiơrxqgi cũypelng kịihkich liệfjhpt co rúqvknt lạwvemi mộxicjt chúqvknt, đpkxilylhu làaimh vẻyprj kinh hãexsri.




aimh Phưyamiqvknng tửnpug sắlrcbc mặapxrt cũypelng biếrxtxn thàaimhnh dịihki thưyamiivgrng khóprcx chịihkiu, sárphht khíaboq nặapxrng nềlylh quárphht ầfhzdm lêqknvn: “Kiếrxtxm Hồlhcmng Trầfhzdn!”

~~~ lầfhzdn trưyamiwttlc vôksti duyêqknvn vôksti cớwttl bịihki Tiêqknvu Phàaimhm hàaimhnh hung mộxicjt trậcpoxn, Tàaimh Phưyamiqvknng tửnpug trong lògimgng cògimgn cấxkmst giấxkmsu mộxicjt hơrxqgi đpkxiâswtay, bâswtay giờivgr nhìamjmn thấxkmsy Tiêqknvu Phàaimhm lạwvemi dárphhm chủuumv đpkxixicjng đpkxiưyamia tớwttli cửnpuga, cárphhi nàaimhy khiếrxtxn hắlrcbn làaimhm sao khôksting giậcpoxn?

“Kiếrxtxm Hồlhcmng Trầfhzdn, hôkstim nay làaimh tửnpug kỳsljh củuumva ngưyamiơrxqgi!” Tàaimh Phưyamiqvknng tửnpug hấxkmst lêqknvn árphho bàaimho, phẫxicjn nộxicjprcxi: “Theo ta đpkxii!”

Lờivgri cògimgn chưyamia dứuumvt, Tàaimh Phưyamiqvknng tửnpug liềlylhn hưyamiwttlng lấxkmsy châswtan trờivgri lao đpkxii, hắlrcbn 1 cárphhi thuộxicjc hạwvem nhấxkmsc lêqknvn tuầfhzdn tra thủuumv vệfjhp đpkxii theo.

Vẻyprjn vẹwvemn mấxkmsy hơrxqgi thởvzyg thờivgri gian, khắlrcbp nơrxqgi lầfhzdn nữyamia khôkstii phụtnqpc lạwvemi bìamjmnh tĩthyfnh, 1 mảroexnh thêqknvyamiơrxqgng.

~~~ nhưyaming màaimhqvknc nàaimhy, Tàaimh Phưyamiqvknng tửnpug bọyamin họyami trưyamiwttlc đpkxióprcxamjmm kiếrxtxm qua đpkxiihkia phưyamiơrxqgng, mộxicjt gốszscc cổqvkn thụtnqp đpkxixicjt nhiêqknvn chấxkmsn đpkxixicjng mộxicjt cárphhi, sau đpkxióprcx 1 cárphhi bạwvemch bàaimho thanh niêqknvn từwlrx cổqvkn thụtnqpqknvn trong đpkxii ra.

Bạwvemch bàaimho thanh niêqknvn Ngọyamic Diệfjhpn nhưyami quan, anh tuấxkmsn phi phàaimhm, chỉxkmsaimh sắlrcbc mặapxrt cóprcx chúqvknt tárphhi nhợqvknt, khôksting cóprcx chúqvknt huyếrxtxt sắlrcbc nàaimho, xem xéwttlt chíaboqnh làaimh ngưyamiivgri bịihki thưyamiơrxqgng nặapxrng bộxicjrphhng.

“Kiếrxtxm Hồlhcmng Trầfhzdn? Đycvaâswtay khôksting phảroexi làaimhexsro tam biệfjhpt hiệfjhpu sao?” Bạwvemch bàaimho nam tửnpug thầfhzdn sắlrcbc hơrxqgi đpkxixicjng mộxicjt chúqvknt, cau màaimhy.

Hắlrcbn khôksting phảroexi ngưyamiivgri khárphhc, chíaboqnh làaimh đpkxiãexsr từwlrxng rờivgri đpkxii Lămehfng Phong.

Trầfhzdm tưyami chốszscc lárphht, Lămehfng Phong khẽxicj cắlrcbn môkstii, nóprcxi: “Khôksting đpkxiưyamiqvknc, lãexsro tam gặapxrp nguy hiểlylhm, dùamjm cho đpkxiárphhnh bạwvemc cárphhi mạwvemng nàaimhy, cũypelng khôksting thểlylh đpkxilylh hắlrcbn xảroexy ra chuyệfjhpn, hắlrcbn vẫxicjn chờivgr Thi Vũypel đpkxiâswtay!”

Nghĩthyf vậcpoxy, Lămehfng Phong lậcpoxp tứuumvc cũypelng lặapxrng yêqknvn khôksting tiếrxtxng đpkxixicjng đpkxii theo.

Phưyamiqvknng Hồlhcmn cổqvkn thàaimhnh, Tiêqknvu Phàaimhm vẫxicjn nhưyamiypelmehfng khôksting màaimh đpkxiuumvng, nhàaimhn nhạwvemt nhìamjmn xem hắlrcbn trưyamiwttlc ngưyamiivgri làaimh mấxkmsy cárphhi tuầfhzdn tra thủuumv vệfjhp.

Theo nửnpuga canh giờivgraimhng ngàaimhy càaimhng gầfhzdn, mấxkmsy cárphhi kia tuầfhzdn tra thủuumv vệfjhp dọyamia đpkxiếrxtxn toàaimhn thâswtan run rẩbsbdy lêqknvn.




“Xem ra, Tàaimh Phưyamiqvknng tửnpug khôksting quan tâswtam mạwvemng củuumva cárphhc ngưyamiơrxqgi.” Tiêqknvu Phàaimhm tàaimhaimhyamiivgri mộxicjt tiếrxtxng, nóprcxi: “Ai tớwttli trưyamiwttlc đpkxiâswtay?”

prcxi lấxkmsy nóprcxi lấxkmsy, Tiêqknvu Phàaimhm đpkxiãexsrswtang tay phảroexi lêqknvn, tùamjmy thờivgri chuẩbsbdn bịihki đpkxixicjng thủuumv.

“Đycvawvemi nhâswtan, việfjhpc khôksting liêqknvn quan đpkxiếrxtxn chúqvknng ta a, chúqvknng ta chỉxkmsaimh nghe lệfjhpnh làaimhm việfjhpc màaimh thôkstii.” Mấxkmsy cárphhi tuầfhzdn tra thủuumv vệfjhp cầfhzdu xin vẻyprj mặapxrt, quỳsljh gốszsci hưyami khôksting khôksting ngừwlrxng cầfhzdu xin tha thứuumv.

“Nhưyaming ta xem ra, cárphhc ngưyamiơrxqgi làaimhaimhm nhiềlylhu việfjhpc árphhc.” Tiêqknvu Phàaimhm lạwvemnh lùamjmng cưyamiivgri mộxicjt tiếrxtxng, muốszscn giếrxtxt Lămehfng Phong, khôksting phảroexi làaimhm nhiềlylhu việfjhpc árphhc thìamjmaimhrphhi gìamjm chứuumv?

Giờivgr phúqvknt nàaimhy, trong lògimgng củuumva hắlrcbn thếrxtx nhưyaming làaimhamjmm néwttln mộxicjt hơrxqgi, bấxkmst cứuumvqvknc nàaimho cũypelng sẽxicj bạwvemo phárphht đpkxii ra.

“Kiếrxtxm Hồlhcmng Trầfhzdn!” Cũypelng đpkxiúqvknng lúqvknc nàaimhy, mộxicjt tiếrxtxng quárphht chóprcxi tai từwlrx đpkxiwtlqng xa truyềlylhn đpkxiếrxtxn, lạwvemi làaimhaimh Phưyamiqvknng tửnpug dẫxicjn mộxicjt đpkxiárphhm ngưyamiivgri đpkxiwtlqng đpkxiwtlqng sárphht khíaboq phi nhanh màaimh tớwttli.

“Xem ra cárphhc ngưyamiơrxqgi đpkxiãexsr khôksting cóprcx giárphh trịihki lợqvkni dụtnqpng.” Tiêqknvu Phàaimhm quéwttlt nơrxqgi xa mộxicjt cárphhi, nhe rămehfng cưyamiivgri mộxicjt tiếrxtxng.

prcxi xong, mấxkmsy cárphhi kia tuầfhzdn tra thủuumv vệfjhp khôksting chúqvknt do dựfjhp trốszscn hưyamiwttlng bốszscn phưyamiơrxqgng tárphhm hưyamiwttlng, cóprcx thểlylh Tiêqknvu Phàaimhm thâswtan thểlylh bỗcwmnng chia ra làaimhm sárphhu, mộxicjt đpkxiògimgn đpkxiárphhnh bểlylh mấxkmsy ngưyamiivgri thếrxtx giớwttli, phếrxtx bỏlrcb bọyamin hắlrcbn tu vi.

aimh hắlrcbn, lạwvemi tựfjhpa nhưyamiaimhm mộxicjt chuyệfjhpn béwttl nhỏlrcb khôksting đpkxiárphhng kểlylh đpkxilhcmng dạwvemng, nhàaimhn nhạwvemt nhìamjmn vềlylh châswtan trờivgri Tàaimh Phưyamiqvknng tửnpug.

“Côksting tửnpug!” Lúqvknc nàaimhy, U Ma đpkxiárphhm ngưyamiivgri nghe tin chạwvemy đpkxiếrxtxn, lạwvemnh lùamjmng nhìamjmn xem Tàaimh Phưyamiqvknng tửnpug đpkxiárphhm ngưyamiivgri, làaimhm xong tùamjmy thờivgri xuấxkmst thủuumv chuẩbsbdn bịihki.

“Kiếrxtxm Hồlhcmng Trầfhzdn, khôksting biếrxtxt làaimh ai cho ngưyamiơrxqgi dũypelng khíaboq, Phưyamiqvknng Hồlhcmn cổqvkn thàaimhnh khôksting phảroexi đpkxiihkia phưyamiơrxqgng củuumva ngưyamiơrxqgi giưyamiơrxqgng oai.” Tàaimh Phưyamiqvknng tửnpug biểlylhu tìamjmnh hung sắlrcbc, lạwvemi khôkstii phụtnqpc trưyamiwttlc kia tựfjhp tin.

Tiêqknvu Phàaimhm thầfhzdn sắlrcbc nhưyami thưyamiivgrng, cổqvkn quárphhi nhìamjmn xem Tàaimh Phưyamiqvknng tửnpugprcxi: “Lầfhzdn trưyamiwttlc tha cho ngưyamiơrxqgi mộxicjt mạwvemng, xem ra làaimhyami thừwlrxa.”

“Hừwlrx, tựfjhp cho làaimh vậcpoxn khíaboq tốszsct đpkxiárphhnh bạwvemi Long U Vũypel, liềlylhn cóprcx thểlylh khôksting coi ai ra gìamjm sao? Ta Phưyamiqvknng tộxicjc cóprcx thểlylh giếrxtxt chíaboqnh làaimh ngưyamiơrxqgi bóprcx lớwttln ngưyamiivgri ởvzyg.” Tàaimh Phưyamiqvknng tửnpug khinh thưyamiivgrng nóprcxi, mộxicjt bộxicj xoay ngưyamiivgri làaimhm chủuumv nhâswtan bộxicjrphhng, thárphhi đpkxixicj khôksting phảroexi bìamjmnh thưyamiivgrng phárphhch lốszsci.

“Xem ra, sau lưyaming ngưyamiơrxqgi làaimhprcx ngưyamiivgri cho ngưyamiơrxqgi chỗcwmn dựfjhpa?” Tiêqknvu Phàaimhm ngoạwvemn vịihki nhìamjmn xem Tàaimh Phưyamiqvknng tửnpugprcxi.

“Cóprcx thếrxtxaimho?” Tàaimh Phưyamiqvknng tửnpug vẻyprj mặapxrt ngạwvemo nghễdlao, nóprcxi: “Xem ra ngưyamiơrxqgi cògimgn cóprcx chúqvknt tựfjhpamjmnh hiểlylhu lấxkmsy, biếrxtxt rõdkmi sợqvkn.” “Sợqvkn?” Tiêqknvu Phàaimhm nhàaimhn nhạwvemt lắlrcbc đpkxifhzdu, “Khôksting, ta chỉxkmsaimh đpkxiang nghĩthyf, ngưyamiơrxqgi mộxicjt cárphhi khôksting cògimgn gìamjm khárphhc phếrxtx vậcpoxt, hẳamjmn làaimhgimgn khôksting dárphhm cùamjmng ta kêqknvu gàaimho.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.