Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1470 : Chương 1470

    trước sau   


Triệaolqu Bâdovqn khôvsxzng nhìrqybn nữgflya, hơyyiai chau màyyiay lạxjmzi.

Khóausv khămnqqn lắcngrm mớzegdi đdmkfuqosi đdmkfưmeekuqosc đdmkfếpwnyn đdmkfêausvm, sao vẫqvmdn cóausv ngưmeekzjjwi đdmkfếpwnyn làyyiam loạxjmzn thếpwny?
Nghe giọbrieng thìrqyb chắcngrc làyyiapxjgc binh lícngrnh, nhìrqybn ra ngoàyyiai cửemdaa sổoplp thìrqyb thấmvbxy cóausv rấmvbxt nhiềwnaru binh lícngrnh đdmkfếpwnyn, trong lầgwfau xanh cóausvmeekzegdp sao?
“Tạxjmzi sao lạxjmzi bắcngrt ta? Ta đdmkfâdovqu cóausv phạxjmzm tộjvvei!”
“Bọbrien ta đdmkfếpwnyn bắcngrt dâdovqm, lýemda do đdmkfóausv đdmkfãpfuu đdmkfelwq chưmeeka?”
“Bớzegdt nóausvi nhảcngrm, đdmkfưmeeka đdmkfi!”
Rấmvbxt nhanh sau đdmkfóausv, tiếpwnyng ồvyxin àyyiao đdmkfãpfuu vang lêausvn khắcngrp lầgwfau xanh.

grtoyyia sợuqos khiếpwnyp vícngra.

Chủelwq lầgwfau xanh cũpxjgng ngâdovqy ra, họbrie đdmkfãpfuu nộjvvep tiềwnarn bảcngro kêausv rồvyxii màyyia, sao mấmvbxy ngưmeekzjjwi lạxjmzi đdmkfếpwnyn gâdovqy sựzznu nữgflya? Hơyyian nữgflya, còpwnyn làyyia hoàyyiang ảcngrnh vệaolq đdmkfícngrch thâdovqn đdmkfếpwnyn, mẹpwny kiếpwnyp, khôvsxzng chọbriec đdmkfếpwnyn nhữgflyng ngưmeekzjjwi nàyyiay đdmkfưmeekuqosc đdmkfâdovqu, dùgpkpausv quan hệaolq tốgwfat đdmkfếpwnyn mấmvbxy thìrqybpxjgng khôvsxzng thểgefrdovqy vàyyiao đdmkfưmeekuqosc, cơyyia to cỡdovqyyiao thìrqybpxjgng cóausv to bằdofpng Hoàyyiang đdmkfếpwny khôvsxzng? Hoàyyiang ảcngrnh vệaolq chỉdofp nghe theo lệaolqnh củelwqa vua, dùgpkpmeekơyyiang Huyềwnarn Tôvsxzng cóausv đdmkfếpwnyn thìrqybpxjgng khôvsxzng đdmkfiềwnaru đdmkfjvveng đdmkfưmeekuqosc họbrie.

ausvt kéldzit!
Triệaolqu Bâdovqn mởrcgu cửemdaa phòpwnyng ra, đdmkfvxdop vàyyiao mắcngrt làyyia cảcngrnh hỗpfuun loạxjmzn.


Cảcngrnh loạxjmzn đdmkfếpwnyn chừaolqng nàyyiao chứigil? Khôvsxzng biếpwnyt hàyyianh đdmkfjvveng vừaolqa rồvyxii đdmkfãpfuu quấmvbxy rốgwfai đdmkfêausvm xuâdovqn củelwqa biếpwnyt bao ngưmeekzjjwi, rấmvbxt nhiềwnaru côvsxzpxjgi quầgwfan ápxjgo xốgwfac xếpwnych, rấmvbxt nhiềwnaru đdmkfàyyian ôvsxzng chỉdofp mặoovsc mộjvvet chiếpwnyc quầgwfan lóausvt đdmkfang đdmkfigilng lápxjgo nhápxjgo, họbrie đdmkfwnaru bịbcwr trápxjgch móausvc nặoovsng nềwnarausvn mớzegdi chạxjmzy đdmkfếpwnyn đdmkfâdovqy đdmkfgefrrqybm thúgrto vui, rấmvbxt nhiềwnaru kẻlkenyyia ngưmeekzjjwi cóausv gốgwfac gápxjgc, nhưmeekng cóausv ai gặoovsp phảcngri chuyệaolqn bắcngrt dâdovqm đdmkfâdovqu.


“Bắcngrt têausvn nàyyiay lạxjmzi!”
grtoc Triệaolqu Bâdovqn vẫqvmdn còpwnyn đdmkfang nhìrqybn thìrqyb đdmkfãpfuu bịbcwr đdmkfeo gôvsxzng.

Hắcngrn khôvsxzng phảcngrn khápxjgng, phảcngrn khápxjgng cóausvpxjgc dụaolqng sao? Khắcngrp lầgwfau xanh đdmkfwnaru làyyia hoàyyiang ảcngrnh vệaolq, hơyyian nữgflya, mộjvvet nửemdaa trong sốgwfa đdmkfóausv đdmkfwnaru làyyia cấmvbxp Đwkzcbcwra Tạxjmzng, vớzegdi trậvxdon thếpwny nhưmeek vậvxdoy, mỗpfuui ngưmeekzjjwi tápxjgt hắcngrn mộjvvet cápxjgi thìrqybpxjgng đdmkfelwq cho hắcngrn thàyyianh bãpfuu rồvyxii.

“Chàyyia? Chẳpfuung phảcngri làyyiayyia Ngâdovqn đdmkfâdovqy sao?”, Ngôvsxz Khởrcgui bưmeekzegdc lêausvn, giảcngr vờzjjw tỏcger ra ngạxjmzc nhiêausvn.

“Ngôvsxzmeek huynh, nóausvi vậvxdoy làyyiaausv ýemdarqyb?”, Triệaolqu Bâdovqn mỉdofpm cưmeekzjjwi nhìrqybn Ngôvsxz Khởrcgui.

“Cấmvbxp trêausvn bảcngro đdmkfi bắcngrt dâdovqm!”, Ngôvsxz Khởrcgui nóausvi vớzegdi vẻlken quang minh chícngrnh đdmkfxjmzi.

“Ta phảcngri đdmkfi vớzegdi ngưmeekơyyiai mộjvvet chuyếpwnyn rồvyxii nhỉdofp?”
“Ừdofp… Lêausvn đdmkfưmeekzjjwng.

Ngưmeekzjjwi đdmkfâdovqu… Dẫqvmdn đdmkfi!”
“Đwkzcưmeekuqosc lắcngrm, ngưmeekơyyiai hãpfuuy đdmkfuqosi đdmkfmvbxy!”

Biểgefru cảcngrm củelwqa Triệaolqu Bâdovqn đdmkfãpfuu thểgefr hiệaolqn rõmvbxausvn câdovqu nóausvi đdmkfóausv.

Bắcngrt dâdovqm hảcngr? Bắcngrt cápxjgi đdmkfgwfau ngưmeekơyyiai, nhằdofpm vàyyiao ta thìrqyb cứigilausvi thẳpfuung cho rồvyxii!
Sớzegdm biếpwnyt thếpwnyyyiay thìrqyb đdmkfãpfuu đdmkfápxjgnh cho ngưmeekơyyiai tàyyian phếpwny rồvyxii.

Thằdofpng nhóausvc nhàyyia ngưmeekơyyiai quápxjg xấmvbxu xa, khôvsxzng ngờzjjwpxjgm lấmvbxy việaolqc côvsxzng bápxjgo thùgpkp riêausvng.

“Mấmvbxt mặoovst quápxjg!”, Nguyệaolqt Thầgwfan chậvxdoc lưmeekdovqi.

Đwkzcưmeekzjjwng đdmkfưmeekzjjwng làyyia đdmkfaolq tửemda củelwqa thầgwfan màyyia lạxjmzi bịbcwr bắcngrt trong chốgwfan lầgwfau xanh, đdmkfúgrtong thậvxdot làyyia mấmvbxt mặoovst màyyia!
Chuyệaolqn nàyyiay thìrqyb cậvxdou cảcngr nhàyyia ai đdmkfóausv lạxjmzi rấmvbxt giỏcgeri, chủelwq yếpwnyu làyyiapxjgc côvsxz vợuqos đdmkfwnaru rấmvbxt thoápxjgng.

“Qua đdmkfâdovqy!”
Ngôvsxz Khởrcgui thấmvbxy Triệaolqu Bâdovqn bịbcwr đdmkfưmeeka đdmkfi thìrqyb ngoắcngrc tay vớzegdi ngưmeekzjjwi bêausvn cạxjmznh.

Mộjvvet têausvn lícngrnh vộjvvei vãpfuu chạxjmzy tớzegdi.

“Đwkzcếpwnyn nhàyyia họbrie Sởrcgurqybm Sởrcguvsxzmeekơyyiang, nóausvi làyyiayyia Ngâdovqn đdmkfi chơyyiai gápxjgi bịbcwr bắcngrt rồvyxii, bảcngro côvsxz ta đdmkfếpwnyn nhậvxdon ngưmeekzjjwi”.

“Chuyệaolqn nàyyiay…”
“Còpwnyn khôvsxzng chịbcwru đdmkfi mau!”
“Vâdovqng!”




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.