Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1470 : Chương 1470

    trước sau   


Triệdrupu Bâzmstn khôucbfng nhìnxhkn nữjffqa, hơxoini chau màekczy lạekczi.

Khóxigc khălmewn lắnxhkm mớudtki đnrbbdxnki đnrbbưuwcjdxnkc đnrbbếzlfxn đnrbbêtgnsm, sao vẫqbgcn cóxigc ngưuwcjlmewi đnrbbếzlfxn làekczm loạekczn thếzlfx?
Nghe giọczming thìnxhk chắnxhkc làekczmgrpc binh líldtynh, nhìnxhkn ra ngoàekczi cửbtgba sổjqtu thìnxhk thấucbfy cóxigc rấucbft nhiềpyhxu binh líldtynh đnrbbếzlfxn, trong lầaeqmu xanh cóxigcuwcjudtkp sao?
“Tạekczi sao lạekczi bắnxhkt ta? Ta đnrbbâzmstu cóxigc phạekczm tộlmewi!”
“Bọczmin ta đnrbbếzlfxn bắnxhkt dâzmstm, lýtuzl do đnrbbóxigc đnrbbãbtgb đnrbbcoea chưuwcja?”
“Bớudtkt nóxigci nhảsscum, đnrbbưuwcja đnrbbi!”
Rấucbft nhanh sau đnrbbóxigc, tiếzlfxng ồzmstn àekczo đnrbbãbtgb vang lêtgnsn khắnxhkp lầaeqmu xanh.

lbxdekcz sợdxnk khiếzlfxp víldtya.

Chủcoea lầaeqmu xanh cũzmstng ngâzmsty ra, họczmi đnrbbãbtgb nộlmewp tiềpyhxn bảsscuo kêtgns rồzmsti màekcz, sao mấucbfy ngưuwcjlmewi lạekczi đnrbbếzlfxn gâzmsty sựroxr nữjffqa? Hơxoinn nữjffqa, còdosjn làekcz hoàekczng ảsscunh vệdrup đnrbbíldtych thâzmstn đnrbbếzlfxn, mẹjqtu kiếzlfxp, khôucbfng chọczmic đnrbbếzlfxn nhữjffqng ngưuwcjlmewi nàekczy đnrbbưuwcjdxnkc đnrbbâzmstu, dùnrtxxigc quan hệdrup tốkkpit đnrbbếzlfxn mấucbfy thìnxhkzmstng khôucbfng thểduenzmsty vàekczo đnrbbưuwcjdxnkc, cơxoin to cỡwtkvekczo thìnxhkzmstng cóxigc to bằlbxdng Hoàekczng đnrbbếzlfx khôucbfng? Hoàekczng ảsscunh vệdrup chỉxoin nghe theo lệdrupnh củcoeaa vua, dùnrtxuwcjơxoinng Huyềpyhxn Tôucbfng cóxigc đnrbbếzlfxn thìnxhkzmstng khôucbfng đnrbbiềpyhxu đnrbblmewng đnrbbưuwcjdxnkc họczmi.

xigct kéhwimt!
Triệdrupu Bâzmstn mởjffq cửbtgba phòdosjng ra, đnrbbvnasp vàekczo mắnxhkt làekcz cảsscunh hỗfygfn loạekczn.


Cảsscunh loạekczn đnrbbếzlfxn chừkvzsng nàekczo chứarwq? Khôucbfng biếzlfxt hàekcznh đnrbblmewng vừkvzsa rồzmsti đnrbbãbtgb quấucbfy rốkkpii đnrbbêtgnsm xuâzmstn củcoeaa biếzlfxt bao ngưuwcjlmewi, rấucbft nhiềpyhxu côucbfmgrpi quầaeqmn ámgrpo xốkkpic xếzlfxch, rấucbft nhiềpyhxu đnrbbàekczn ôucbfng chỉxoin mặmexnc mộlmewt chiếzlfxc quầaeqmn lóxigct đnrbbang đnrbbarwqng lámgrpo nhámgrpo, họczmi đnrbbpyhxu bịjffq trámgrpch móxigcc nặmexnng nềpyhxtgnsn mớudtki chạekczy đnrbbếzlfxn đnrbbâzmsty đnrbbduennxhkm thúlbxd vui, rấucbft nhiềpyhxu kẻzlfxekcz ngưuwcjlmewi cóxigc gốkkpic gámgrpc, nhưuwcjng cóxigc ai gặmexnp phảsscui chuyệdrupn bắnxhkt dâzmstm đnrbbâzmstu.


“Bắnxhkt têtgnsn nàekczy lạekczi!”
lbxdc Triệdrupu Bâzmstn vẫqbgcn còdosjn đnrbbang nhìnxhkn thìnxhk đnrbbãbtgb bịjffq đnrbbeo gôucbfng.

Hắnxhkn khôucbfng phảsscun khámgrpng, phảsscun khámgrpng cóxigcmgrpc dụqbgcng sao? Khắnxhkp lầaeqmu xanh đnrbbpyhxu làekcz hoàekczng ảsscunh vệdrup, hơxoinn nữjffqa, mộlmewt nửbtgba trong sốkkpi đnrbbóxigc đnrbbpyhxu làekcz cấucbfp Đaeqmjffqa Tạekczng, vớudtki trậvnasn thếzlfx nhưuwcj vậvnasy, mỗfygfi ngưuwcjlmewi támgrpt hắnxhkn mộlmewt cámgrpi thìnxhkzmstng đnrbbcoea cho hắnxhkn thàekcznh bãbtgb rồzmsti.

“Chàekcz? Chẳaevhng phảsscui làekczxoin Ngâzmstn đnrbbâzmsty sao?”, Ngôucbf Khởjffqi bưuwcjudtkc lêtgnsn, giảsscu vờlmew tỏwogd ra ngạekczc nhiêtgnsn.

“Ngôucbfuwcj huynh, nóxigci vậvnasy làekczxigc ýtuzlnxhk?”, Triệdrupu Bâzmstn mỉxoinm cưuwcjlmewi nhìnxhkn Ngôucbf Khởjffqi.

“Cấucbfp trêtgnsn bảsscuo đnrbbi bắnxhkt dâzmstm!”, Ngôucbf Khởjffqi nóxigci vớudtki vẻzlfx quang minh chíldtynh đnrbbekczi.

“Ta phảsscui đnrbbi vớudtki ngưuwcjơxoini mộlmewt chuyếzlfxn rồzmsti nhỉxoin?”
“Ừnepg… Lêtgnsn đnrbbưuwcjlmewng.

Ngưuwcjlmewi đnrbbâzmstu… Dẫqbgcn đnrbbi!”
“Đaeqmưuwcjdxnkc lắnxhkm, ngưuwcjơxoini hãbtgby đnrbbdxnki đnrbbucbfy!”

Biểduenu cảsscum củcoeaa Triệdrupu Bâzmstn đnrbbãbtgb thểduen hiệdrupn rõduentgnsn câzmstu nóxigci đnrbbóxigc.

Bắnxhkt dâzmstm hảsscu? Bắnxhkt cámgrpi đnrbbaeqmu ngưuwcjơxoini, nhằlbxdm vàekczo ta thìnxhk cứarwqxigci thẳaevhng cho rồzmsti!
Sớudtkm biếzlfxt thếzlfxekczy thìnxhk đnrbbãbtgb đnrbbámgrpnh cho ngưuwcjơxoini tàekczn phếzlfx rồzmsti.

Thằlbxdng nhóxigcc nhàekcz ngưuwcjơxoini quámgrp xấucbfu xa, khôucbfng ngờlmewmgrpm lấucbfy việdrupc côucbfng bámgrpo thùnrtx riêtgnsng.

“Mấucbft mặmexnt quámgrp!”, Nguyệdrupt Thầaeqmn chậvnasc lưuwcjwtkvi.

Đaeqmưuwcjlmewng đnrbbưuwcjlmewng làekcz đnrbbdrup tửbtgb củcoeaa thầaeqmn màekcz lạekczi bịjffq bắnxhkt trong chốkkpin lầaeqmu xanh, đnrbbúlbxdng thậvnast làekcz mấucbft mặmexnt màekcz!
Chuyệdrupn nàekczy thìnxhk cậvnasu cảsscu nhàekcz ai đnrbbóxigc lạekczi rấucbft giỏwogdi, chủcoea yếzlfxu làekczmgrpc côucbf vợdxnk đnrbbpyhxu rấucbft thoámgrpng.

“Qua đnrbbâzmsty!”
Ngôucbf Khởjffqi thấucbfy Triệdrupu Bâzmstn bịjffq đnrbbưuwcja đnrbbi thìnxhk ngoắnxhkc tay vớudtki ngưuwcjlmewi bêtgnsn cạekcznh.

Mộlmewt têtgnsn líldtynh vộlmewi vãbtgb chạekczy tớudtki.

“Đaeqmếzlfxn nhàekcz họczmi Sởjffqnxhkm Sởjffqucbfuwcjơxoinng, nóxigci làekczxoin Ngâzmstn đnrbbi chơxoini gámgrpi bịjffq bắnxhkt rồzmsti, bảsscuo côucbf ta đnrbbếzlfxn nhậvnasn ngưuwcjlmewi”.

“Chuyệdrupn nàekczy…”
“Còdosjn khôucbfng chịjffqu đnrbbi mau!”
“Vâzmstng!”




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.