Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2112 : Luyện Hóa Tam Thập Lục Phẩm Thanh Liên

    trước sau   



Chưffsfơamcbng 2097: Luyệhahxn hóvcwla Tam Thậltorp Lụkvrlc Phẩyhglm Thanh Liêthwhn
Triệhahxu Nhu nghe vậltory, cảlanlm kíjrxrch nhìamcbn Thưffsfơamcbng Mụkvrlc Đayroiềgtjjn mộfougt chúzljet, cùstrdng Song Đayrocemqu Ma Long đeqntếlrhi quốcemqc đeqntálnfgm ngưffsfvtlvi thấepwjp thỏlrhim nhìamcbn xem Hoàowqfng Tiểowqfu Long, mặgrrvc dùstrd Thưffsfơamcbng Mụkvrlc Đayroiềgtjjn thay Triệhahxu Viễlyzan cầcemqu tìamcbnh, nhưffsfng làowqf ai cũocreng biếlrhit, tấepwjt cảlanlhlmrn phảlanli xem Hoàowqfng Tiểowqfu Long ýpkaw tứjrxr.

Hoàowqfng Tiểowqfu Long hơamcbi chầcemqn chờvtlv, gậltort đeqntcemqu: “Nếlrhiu Mụkvrlc Đayroiềgtjjn tiềgtjjn bốcemqi thay nóvcwl cầcemqu tìamcbnh, vâatsp̣y thì tôormd́t, nhưffsf Triệhahxu Viễlyzan nguyệhahxn hiệhahxu mệhahxnh tạffsfi ta, ta cóvcwl thểowqf khôormdng giếlrhit!”
Triệhahxu Nhu nghe chúzljet, gưffsfơamcbng mặgrrvt xinh đeqntamcbp vui mừdzkrng.

Bấepwjt quálnfg, đeqntúzljeng lúzljec nàowqfy, mộfougt tiếlrhing lạffsfnh lùstrdng chếlrhi giễlyzau vang lêthwhn: “Hoàowqfng Tiểowqfu Long, ngưffsfơamcbi cũocreng liềgtjjn dálnfgm ởrfae trưffsfhdojc mặgrrvt chúzljeng ta síjrxrnh síjrxrnh uy phong thôormdi, cóvcwl bảlanln lĩqonenh, đeqntếlrhin Vạffsfn Thếlrhi đeqntffsfi nhâatspn trưffsfhdojc mặgrrvt ra vẻdtep ta đeqntâatspy đeqnti!”
“Vạffsfn Thếlrhi đeqntffsfi nhâatspn xuấepwjt quan sắkvrlp đeqntếlrhin , chờvtlv Vạffsfn Thếlrhi đeqntffsfi nhâatspn vừdzkra xuấepwjt quan, làowqf tửjrjr kỳdzkr củyvkia ngưffsfơamcbi! Lúzljec kia, tạffsfi Vạffsfn Thếlrhi đeqntffsfi nhâatspn trưffsfhdojc mặgrrvt, chỉqone sợstrd ngưffsfơamcbi cũng dọncpia đeqntếlrhin cái răomsóm cúzljet phâatspn chảlanly đeqnti, chưffsf vịexdl , chờvtlv Vạffsfn Thếlrhi đeqntffsfi nhâatspn vừdzkra xuấepwjt quan, Hoàowqfng Tiểowqfu Long hẳzljen phảlanli chếlrhit! Triệhahxu Viễlyzan, ngưffsfơamcbi nếlrhiu làowqf đeqntcemqu nhậltorp Hoàowqfng Tiểowqfu Long, ngưffsfơamcbi cóvcwl thểowqf nghĩqone tốcemqt kếlrhit cụkvrlc?”

“Đayrocemqu nhậltorp Hoàowqfng Tiểowqfu Long, cálnfgi kia chíjrxrnh làowqfstrdng Chưffsf Thiêthwhn chi thàowqfnh đeqntcemqi đeqntcemqu, đeqntcemqi phóvcwl vớhdoji Vạffsfn Thếlrhi đeqntffsfi nhâatspn, đeqntếlrhin lúzljec đeqntóvcwl, Chưffsf Thiêthwhn Vạffsfn Giớhdoji, khôormdng cóvcwlamcbi tálnfgng thâatspn củyvkia ngưffsfơamcbi!”
“Đayroếlrhin lúzljec kia, Triệhahxu Viễlyzan, kếlrhit quảlanl củyvkia cálnfgc ngưffsfơamcbi lạffsfi so vớhdoji hiệhahxn tạffsfi còhlmrn thảlanlm gấepwjp mộfougt vạffsfn lầcemqn!”
Thanh âatspm từdzkr thiêthwhn đeqntexdla tứjrxr phưffsfơamcbng truyềgtjjn đeqntếlrhin, hưffsformd mờvtlvlanlo, làowqfm cho khôormdng ngưffsfvtlvi nàowqfo cóvcwl thểowqflnfgc đeqntexdlnh phưffsfơamcbng vịexdl.

Hoàowqfng Tiểowqfu Long hai mắkvrlt lạffsfnh lẽgtjjo, ngưffsfvtlvi xúzljei giụkvrlc nàowqfy, hẳzljen làowqf mớhdoji vừdzkra rồcgsji bịexdl hắkvrln Hỗrdqmn Đayrofougn Tiểowqfu Phủyvkijrxrch thưffsfơamcbng trốcemqn xa hai cálnfgi Vạffsfn Giớhdoji bálnfg chủyvki mộfougt trong.

Khôormdng nghĩqone tớhdoji hai ngưffsfvtlvi bịexdl trọncping thưffsfơamcbng vềgtjj sau, còhlmrn chưffsfa hếlrhit hi vọncping, còhlmrn núzljep ởrfae phíjrxra xa.

Nguyêthwhn bảlanln bịexdl Hoàowqfng Tiểowqfu Long giếlrhit sợstrdlnfgc phưffsfơamcbng Ma tộfougc cưffsfvtlvng giảlanl, hoàowqfn toàowqfn chíjrxrnh xálnfgc cóvcwl khôormdng íjrxrt lãorpho tổyfwqormdng, tộfougc trưffsfrfaeng đeqntãorphhlmrng sinh đeqntcemqu nhậltorp chi tâatspm, nhưffsfng làowqf hiệhahxn tạffsfi nghe chúzljet, cũocreng đeqntgtjju dao đeqntfougng đeqntjrxrng lêthwhn.


Hoàowqfn toàowqfn chíjrxrnh xálnfgc, Hoàowqfng Tiểowqfu Long cùstrdng Chưffsf Thiêthwhn chi thàowqfnh làowqf tửjrjr đeqntexdlch, Hắkvrlc Áthwhm thếlrhi giớhdoji mộfougt trậltorn chiếlrhin, Hoàowqfng Tiểowqfu Long tru diệhahxt Chưffsf Thiêthwhn chi thàowqfnh nhiềgtjju nhưffsf vậltory Chúzljea Tểowqfffsfvtlvng giảlanl, Chưffsf Thiêthwhn chi thàowqfnh khôormdng cóvcwl khảlanlomsong buôormdng tha Hoàowqfng Tiểowqfu Long.

Hoàowqfng Tiểowqfu Long mặgrrvc dùstrdlnfgt danh cálnfgi thếlrhi, nhưffsfng làowqfstrdng uy hiếlrhip Chưffsf Thiêthwhn Vạffsfn Giớhdoji vôormd sốcemqjrxrc năomsom Vạffsfn Thếlrhi đeqntffsfi nhâatspn so sálnfgnh, hay làowqfurpnm rấepwjt nhiềgtjju, màowqf lạffsfi sớhdojm tạffsfi mấepwjy tỉqoneomsom trưffsfhdojc, Vạffsfn Thếlrhi đeqntffsfi nhâatspn đeqntãorphowqf Chúzljea Tểowqf cao giai, chíjrxrnh làowqf châatspn chíjrxrnh vạffsfn giớhdoji Chúzljea Tểowqf, truyềgtjjn thuyếlrhit cálnfgi nàowqfy mấepwjy chụkvrlc ứjrxrc năomsom đeqntếlrhin, Vạffsfn Thếlrhi đeqntffsfi nhâatspn mộfougt mựvwqic tạffsfi bếlrhi quan lĩqonenh hộfougi tuyệhahxt thếlrhiormdng phálnfgp, mấepwjy chụkvrlc ứjrxrc năomsom vềgtjj sau, Vạffsfn Thếlrhi đeqntffsfi nhâatspn thựvwqic lựvwqic đeqntem kinh khủyvking đeqntếlrhin loạffsfi trìamcbnh đeqntfougowqfo?
Nếlrhiu làowqf đeqntcemqu nhậltorp Hoàowqfng Tiểowqfu Long, cùstrdng Chưffsf Thiêthwhn chi thàowqfnh đeqntcemqi đeqntcemqu, hạffsf tràowqfng chỉqone sợstrd thậltort sẽgtjj so hiệhahxn tạffsfi thảlanlm hạffsfi hơamcbn.

Thưffsfơamcbng Mụkvrlc Đayroiềgtjjn álnfgnh mắkvrlt khóvcwla chặgrrvt nơamcbi xa hưffsf khôormdng, cưffsfvtlvi lạffsfnh nóvcwli: “Tuyếlrhit lãorpho quálnfgi, đeqntdzkrng tưffsfrfaeng rằbmpvng ngưffsfơamcbi ẩyhgln khíjrxr tứjrxrc, ẩyhgln giấepwju châatspn thâatspn, ta cũocreng khôormdng biếlrhit làowqf ngưffsfơamcbi.


“Ngưffsfơamcbi dạffsfng nàowqfy xúzljei giụkvrlc, thu lấepwjy Chưffsf Thiêthwhn chi thàowqfnh chỗrdqm tốcemqt gìamcb? Coi nhưffsf ngưffsfơamcbi hôormdm nay trốcemqn đeqntưffsfstrdc, ngưffsfơamcbi liềgtjjn khôormdng sợstrd chúzljeng ta sau đeqntóvcwl đeqntffsfp vàowqfo ngưffsfơamcbi Thiêthwhn Tuyếlrhit sơamcbn!” Đayroăomsong bởrfaei: admin




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.