Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 509 :

    trước sau   
60509.“Biếtipmt An Đbfhpiềqytrm khôioznng?” Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnzaugkyi, hai châgactn bắnaimt chékprco, nhìfueqn Chu Háxlren Khanh khinh miệrpsjt giốfdlqng nhưrpsj đysroang nhìfueqn mộvbyet con ruồignii vậkacry.

“Cáxlrei gìfueq?” Chu Háxlren Khanh run rẩugkyy cảwlwp ngưrpsjgacti, anh ta khôioznng tưrpsjfjtrng tưrpsjndjlng đysroưrpsjndjlc, cóugky thếtipmismqo cũrwlhng khôioznng nghĩwmko đysroếtipmn, Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnza lạcvdii cóugky quan hệrpsj vớzldri An Đbfhpiềqytrm!

An Đbfhpiềqytrm khôioznng phảwlwpi đysroãysrofjtrioznn Cốfdlq Thiêioznn Tuấctlrn sao? Họpwkq khôioznng phảwlwpi vợndjl chồigning sao?

Nhưrpsjng, nghe khẩugkyu khíhuxc củnaima Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnza, hìfueqnh nhưrpsj rấctlrt thâgactn vớzldri An Đbfhpiềqytrm, còtxdvn giọpwkqng củnaima anh đysroyzzyy chấctlrt vấctlrn, hìfueqnh nhưrpsj muốfdlqn báxlreo thùuitf cho An Đbfhpiềqytrm vậkacry.

Chẳsicfng lẽpcjs Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnzarwlhng cóugky ýhsfzfueq vớzldri An Đbfhpiềqytrm…

“Bốfdlqn năjycjm trưrpsjzldrc tôiozni đysroãysro thềqytr, nếtipmu ai làismqm tổktoqn thưrpsjơxirgng Nhiêioznn Nhiêioznn, tôiozni nhấctlrt đysroqklenh sẽpcjs khiếtipmn ngưrpsjgacti đysroóugky trảwlwp giáxlre gấctlrp mưrpsjgacti ngàismqn lầyzzyn, bấctlrt luậkacrn ngưrpsjgacti đysroóugkyismq ai đysroi nữfyhfa!” Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnza đysrotxdvng dậkacry, bưrpsjzldrc đysroếtipmn bêioznn Chu Háxlren Khanh, “Bao gồignim cảwlwp anh vàismq cảwlwp Chu Mộvbyeng Chỉynyz!”




“Màismqy nóugkyi cáxlrei gìfueq?!” Chu Háxlren Khanh nhưrpsj bịqklekprct đysroáxlrenh trújzgwng sữfyhfng sờgact cảwlwp ngưrpsjgacti: Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnzaugkyfueqnh cảwlwpm đysrofogec biệrpsjt vớzldri An Đbfhpiềqytrm đysroãysro ngoàismqi sứtxdvc tưrpsjfjtrng tưrpsjndjlng mìfueqnh lắnaimm rồignii.

Nhưrpsjng tạcvdii sao Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnza lạcvdii nhắnaimc đysroếtipmn têioznn Mộvbyeng Chỉynyz? Còtxdvn bảwlwpo làismq sẽpcjs bắnaimt mìfueqnh vàismq Mộvbyeng Chỉynyz phảwlwpi trảwlwp giáxlre! Chuyệrpsjn nàismqy làismq thếtipmismqo? Lẽpcjsismqo cáxlrei chếtipmt củnaima Mộvbyeng Chỉynyzrwlhng cóugky liêioznn quan đysroếtipmn Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnza sao?!

Nhữfyhfng đysroưrpsjgactng gâgactn xanh trêioznn tráxlren củnaima Chu Háxlren Khanh hằignin ra rõgactismqng, anh ta bậkacrt dậkacry muốfdlqn chốfdlqng trảwlwp, nhưrpsjng nhữfyhfng ngưrpsjgacti áxlreo đysroen quáxlre nhiềqytru, anh ta khôioznng làismqm gìfueq đysroưrpsjndjlc, cũrwlhng khôioznng thểsbnluitfng ra.

“Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnza, thảwlwp tao ra!” Chu Háxlren Khanh nằignim sấctlrp dưrpsjzldri đysroctlrt, thởfjtr hồignin hểsbnln gàismqo lêioznn.

“Nóugkyi thậkacrt cho anh biếtipmt.” Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnza nhàismqn nhãysro nhìfueqn chỗjbfo kháxlrec, nụqytrrpsjgacti trêioznn mặfoget in lêioznn đysroôiozni mắnaimt củnaima Chu Háxlren Khanh.

“Thựtxqoc ra, sốfdlq cổktoq phiếtipmu dưrpsjzldri danh nghĩwmkoa củnaima Chu Mộvbyeng Chỉynyz đysroqytru ởfjtr trong tay tôiozni. Đbfhpóugkyismqhsfz do vìfueq sao tôioznit lạcvdii cóugky thểsbnl đysronaim tựtxqo tin lậkacrt đysroktoq Cốfdlq Thiêioznn Tuấctlrn!”

“Màismqy, màismqy…” Đbfhpôiozni mắnaimt củnaima Chu Háxlren Khanh đysropugk rựtxqoc lửndjla, anh a trừtxqong mắnaimt nhìfueqn Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnza, nhưrpsjng nóugkyi khôioznng ra lờgacti, mọpwkqi chuyệrpsjn xảwlwpy ra quáxlre đysrovbyet ngộvbyet, mặfogec dùuitf anh ta làismq ngưrpsjgacti từtxqong trảwlwpi nhưrpsjng cũrwlhng khôioznng thểsbnl chấctlrp nhậkacrn nhữfyhfng lờgacti nàismqy củnaima Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnza.

“Àqrge, đysroújzgwng rồignii, quêioznn nóugkyi cho anh biếtipmt.” Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnza nhìfueqn Chu Háxlren Khanh, áxlrenh mắnaimt căjycjm phẫwlwpn.

Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnzajzgwc nàismqy tuy vẻvvxl mặfoget khôioznng đysroáxlreng ghékprct, nhưrpsjng mang lạcvdii cảwlwpm giáxlrec lạcvdinh lùuitfng vàismq khóugky gầyzzyn, giốfdlqng nhưrpsj La Sáxlret đysroếtipmn từtxqo đysroqklea ngụqytrc khiếtipmn cho ngưrpsjgacti kháxlrec phảwlwpi sợndjlysroi.

Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnza nhấctlrp môiozni, chậkacrm rãysroi nóugkyi ra từtxqong chữfyhf: “Chu Mộvbyeng Chỉynyz, làismq do chíhuxcnh tay tôiozni đysrougkyy xuốfdlqng đysroctlry.”

“Tao phảwlwpi giếtipmt màismqy!!!”

Chu Háxlren Khanh vừtxqoa nghe Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnza dứtxdvt lờgacti đysroãysrouitfng hếtipmt sứtxdvc mìfueqnh đysrotxdvng dậkacry, nhưrpsjng liềqytrn bịqkle ngưrpsjgacti áxlreo đysroen phíhuxca sau giữfyhf lạcvdii.

“Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnza, tao phảwlwpi giếtipmt màismqy, tao phảwlwpi giếtipmt màismqy!” Đbfhpôiozni mắnaimt đysropugk hoe củnaima Chu Háxlren Khanh ứtxdv tràismqo nưrpsjzldrc mắnaimt.


Thìfueq ra chíhuxcnh Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnza đysroãysro giếtipmt Mộvbyeng Chỉynyz! Chíhuxcnh hắnaimn đysroãysro giếtipmt Mộvbyeng Chỉynyz!!!

Nhưrpsjng khoảwlwpng thờgacti gian gầyzzyn đysroâgacty mìfueqnh đysroãysroismqm gìfueq thếtipmismqy? Đbfhpãysro tin tưrpsjfjtrng Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnza tuyệrpsjt đysrofdlqi, còtxdvn làismqm việrpsjc cho Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnza, lạcvdii còtxdvn vôioznuitfng cảwlwpm kíhuxcch hắnaimn vìfueq đysroãysro lo liệrpsju chuyệrpsjn củnaima Mộvbyeng Chỉynyzismq thu nhậkacrn mìfueqnh!

Chu Háxlren Khanh, sao màismqy ngu thếtipm! Quáxlre ngu!

Chu Háxlren Khanh trừtxqong mắnaimt nhìfueqn Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnza, áxlrenh mắnaimt thêiozn thảwlwpm vàismq đysroioznn cuồigning, nếtipmu khôioznng phảwlwpi bíhuxc nhóugkym ngưrpsjgacti áxlreo đysroen giữfyhf lạcvdii, anh ta sẽpcjs bổktoq nhàismqo đysroếtipmn cắnaimn chếtipmt Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnza!

Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnza nhếtipmch môiozni lêioznn, nhẹotbu nhàismqng tậkacrn hưrpsjfjtrng cảwlwpm xújzgwc nhưrpsj muốfdlqn đysroioznn lêioznn củnaima Chu Háxlren Khanh, giọpwkqng đysroiệrpsju nhàismqn nhãysrouitfy hứtxdvng: “Anh Chu, đysrotxqong kíhuxcch đysrovbyeng, tiếtipmt mụqytrc tiếtipmp theo còtxdvn hấctlrp dẫwlwpn hơxirgn.”

Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnzaugkyi xong thìfueqjzgwng tay mộvbyet cáxlrei.

Lậkacrp tứtxdvc, ngưrpsjgacti áxlreo đysroen mang hũrwlh tro cốfdlqt củnaima Chu Mộvbyeng Chỉynyz đysroếtipmn bêioznn Chu Háxlren Khanh.

Áwpiwnh mắnaimt căjycjm phẫwlwpn củnaima Chu Háxlren Khanh xuấctlrt hiệrpsjn sựtxqo sợndjlysroi, anh ta bấctlrt giáxlrec lắnaimc đysroyzzyu liêioznn hồignii, run rẩugkyy nóugkyi: “Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnza, màismqy đysroqklenh làismqm gìfueq?”

Nhưrpsjng Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnza khôioznng nóugkyi gìfueq, chỉynyzjzgwi cằignim xuốfdlqng, ra hiệrpsju vớzldri Chu Háxlren Khanh đysroang bịqkle đysroáxlrem ngưrpsjgacti khốfdlqng chếtipm nhìfueqn vềqytr phíhuxca ngưrpsjgacti áxlreo đysroen đysroang cầyzzym tro cốfdlqt củnaima Chu Mộvbyeng Chỉynyz.

Chu Háxlren Khanh nghiếtipmn chặfoget răjycjng nhìfueqn vềqytr phíhuxca ngưrpsjgacti áxlreo đysroen.

Ngưrpsjgacti áxlreo đysroen mặfoget lạcvdinh lùuitfng cầyzzym hũrwlh tro củnaima Chu Mộvbyeng Chỉynyz, đysroi vàismqo trong nhàismq vệrpsj sinh.

“Cáxlrec ngưrpsjgacti muốfdlqn làismqm gìfueq, cáxlrec ngưrpsjgacti muốfdlqn làismqm gìfueq?!” Chu Háxlren Khanh toàismqn thâgactn bắnaimt đysroyzzyu run rẩugkyy, “Đbfhptxqong đysrovbyeng đysroếtipmn tro cốfdlqt củnaima Mộvbyeng Chỉynyz, đysrotxqong màismq!”

Nhưrpsjng, khôioznng ai quan tâgactm đysroếtipmn Chu Háxlren Khanh, Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnzaismq Thẩugkym Sởfjtrismq nhìfueqn anh ta cưrpsjgacti pháxlreioznn, nhóugkym ngưrpsjgacti áxlreo đysroen vẫwlwpn giữfyhf chặfoget anh ta.


Chu Háxlren Khanh cốfdlq gắnaimng vùuitfng vẫwlwpy, nhưrpsjng khôioznng thểsbnl cửndjl đysrovbyeng đysroưrpsjndjlc, chỉynyzugky thểsbnl trơxirg mắnaimt nhìfueqn ngưrpsjgacti áxlreo đysroen mang tro cốfdlqt củnaima Mộvbyeng Chỉynyz từtxqo từtxqo đysroi đysroếtipmn bêioznn bồignin cầyzzyu.

Giọpwkqng nóugkyi củnaima Chu Háxlren Khanh pha lẫwlwpn tiếtipmng khóugkyc, cổktoq họpwkqng khàismqn khàismqn, dưrpsjgactng nhưrpsj đysroang cầyzzyu xin: “Khôioznng, tôiozni xin cáxlrec ngưrpsjgacti, tôiozni xin cáxlrec ngưrpsjgacti, đysrotxqong đysrovbyeng đysroếtipmn tro cốfdlqt củnaima Mộvbyeng Chỉynyz, đysrotxqong đysrovbyeng đysroếtipmn tro cốfdlqt củnaima côioznctlry.”

Nhưrpsjng ngưrpsjgacti áxlreo đysroen đysroóugky giốfdlqng nhưrpsj khôioznng nghe thấctlry lờgacti nóugkyi củnaima Chu Háxlren Khanh, từtxqo từtxqo mởfjtrrwlh tro củnaima Chu Mộvbyeng Chỉynyz ra.

“Khôioznng, đysrotxqong, đysrotxqong!!!”

Tiếtipmng van xin củnaima Chu Háxlren Khanh thékprct lêioznn, tro cốfdlqt củnaima Chu Mộvbyeng Chỉynyz bịqkle ngưrpsjgacti áxlreo đysroen đysroktoqismqo bồignin cầyzzyu.

“Àqrgeo àismqo”, tro x củnaima Chu Mộvbyeng Chỉynyz bịqkle xốfdlqi trôiozni đysroi trong bồignin cầyzzyu…

“Aaa!!!”

Khoảwlwpnh khắnaimc đysroóugky, Chu Háxlren Khanh pháxlret ra tiếtipmng kêioznu ai oáxlren đysroau khổktoq, tráxlrei tim nhưrpsj bịqklekprcxlret, đysroau khổktoquitfng cựtxqoc.

“Mộvbyeng Chỉynyz, Mộvbyeng Chỉynyz, Mộvbyeng Chỉynyz……”

Đbfhpvbyet nhiêioznn Chu Háxlren Khanh cảwlwpm thấctlry cảwlwp thếtipm giớzldri tốfdlqi sầyzzym lạcvdii, Mộvbyeng Chỉynyz chếtipmt rồignii, niềqytrm hy vọpwkqng cuốfdlqi cùuitfng củnaima anh làismqugky đysroưrpsjndjlc tro cốfdlqt củnaima côioznrwlhng bịqkle xốfdlqi đysroi theo dòtxdvng nưrpsjzldrc, tro củnaima Mộvbyeng Chỉynyz đysroãysro cuốfdlqn đysroi theo dòtxdvng nưrpsjzldrc, hòtxdva vớzldri dòtxdvng nưrpsjzldrc cốfdlqng bẩugkyn thỉynyzu kia, suốfdlqt đysrogacti suốfdlqt kiếtipmp ởfjtruitfng vớzldri ráxlrec rưrpsjfjtri.

Hếtipmt rồignii, hếtipmt rồignii…

Chu Háxlren Khanh khôioznng còtxdvn chújzgwt sứtxdvc lựtxqoc nằignim dưrpsjzldri đysroctlrt, áxlrenh mắnaimt rãysro rờgacti, nưrpsjzldrc mắnaimt khôioznng ngừtxqong tuôioznng ra rơxirgi xuốfdlqng nềqytrn nhàismq, anh ta trừtxqong mắnaimt nhìfueqn Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnza, nhưrpsjng khôioznng nóugkyi ra đysroưrpsjndjlc gìfueq.

“Chu Háxlren Khanh, đysroâgacty làismqxlrei giáxlreismqismqy phảwlwpi trảwlwpfueq đysroãysro đysronaimc tộvbyei vớzldri Nhiêioznn Nhiêioznn.” Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnza đysroếtipmn trưrpsjzldrc mặfoget Chu Háxlren Khanh, đysroôiozni giàismqy đysronaimt tiềqytrn ởfjtr ngay trưrpsjzldrc mặfoget củnaima Chu Háxlren Khanh, “Nhớzldr đysroctlry, bấctlrt kỳwnza ai cũrwlhng khôioznng đysroưrpsjndjlc làismqm hạcvdii Nhiêioznn Nhiêioznn.”

An Đbfhpiềqytrm, lạcvdii làismq An Đbfhpiềqytrm!

Chu Háxlren Khanh nghiếtipmn chặfoget răjycjng hếtipmt mứtxdvc!

Mộvbyeng Chỉynyzfueq chuyệrpsjn củnaima An Đbfhpiềqytrm màismq ly hôioznn vớzldri Cốfdlq Thiêioznn Tuấctlrn, đysroếtipmn cuốfdlqi cùuitfng tro xưrpsjơxirgng cũrwlhng khôioznng còtxdvn, ngay cảwlwpfueqnh cũrwlhng vìfueq An Đbfhpiềqytrm màismq bịqkle Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnzaysrom hạcvdii!

Đbfhpưrpsjndjlc, đysroưrpsjndjlc lắnaimm!

An Đbfhpiềqytrm, Cốfdlq Thiêioznn Tuấctlrn, Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnza, Chu Háxlren Khanh đysroâgacty dùuitfugkyismq ma cũrwlhng sẽpcjs khôioznng tha cho cáxlrec ngưrpsjgacti.

Chu Háxlren Khanh vốfdlqn dĩwmko nhưrpsj đysroãysro chếtipmt rồignii bỗjbfong dưrpsjng siếtipmt chặfoget nắnaimm đysroctlrm, bổktoq nhàismqo đysroếtipmn bêioznn Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnza: “Tao phảwlwpi giếtipmt chújzgwng màismqy, tao phảwlwpi giếtipmt chújzgwng màismqy!!”

Nhưrpsjng ngưrpsjgacti áxlreo đysroen đysroãysro nhiềqytru năjycjm bảwlwpo vệrpsj Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnza ngay lậkacrp tứtxdvc giữfyhf Chu Háxlren Khanh đysroang bổktoq nhàismqo đysroếtipmn Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnza.

Cốfdlq Thiêioznn Kỳwnza đysrotxdvng tạcvdii chỗjbfo khôioznng hềqytr di chuyểsbnln, chỉynyz thờgact ơxirg nhìfueqn Chu Háxlren Khanh: “Sai lầyzzym lớzldrn nhấctlrt màismq cuộvbyec đysrogacti nàismqy củnaima màismqy phạcvdim phảwlwpi, đysroóugky chíhuxcnh làismq dốfdlqc quáxlre nhiềqytru tâgactm tríhuxcismqo mộvbyet ngưrpsjgacti vàismq việrpsjc sai tráxlrei. Nêioznn đysroâgacty làismq kếtipmt cụqytrc đysroáxlreng cóugky củnaima màismqy. Chỉynyzugky thểsbnl tráxlrech bảwlwpn thâgactn màismq thôiozni. Àqrge, khôioznng phảwlwpi, đysroáxlreng ra phảwlwpi nóugkyi làismq hy vọpwkqng kiếtipmp sau màismqy đysrotxqong phạcvdim sai lầyzzym nhưrpsj vậkacry nữfyhfa.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.