Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 467 :

    trước sau   
60467.“Cốmrrm Thiênsthn Tuấgkutn, anh bớxoant tựxjkm luyếkxion đhfhwi!” An Đbvfviềmnzfm hứfrke mộsakpt tiếkxiong.

“Sao thếkxio phu nhâxpuvn Cốmrrm? Em khônsthng đhfhwdobgng ýhfhw vớxoani nhữhfhwng gìgrsglbtuc bélbtujezri sao?” Cốmrrm Thiênsthn Tuấgkutn nắhfhwm tay đhfhweo nhẫsaahn kim cưljgiơchinng củaeaia An Đbvfviềmnzfm, quay đhfhwysdcu qua nhẹsseq nhàoihbng cưljgiblupi vàoihb nhìgrsgn An Đbvfviềmnzfm.

An Đbvfviềmnzfm bịblup álbtunh mắhfhwt nồdobgng nàoihbn đhfhwójezr củaeaia Cốmrrm Thiênsthn Tuấgkutn làoihbm cho giậmytdt mìgrsgnh, cônsth ngạmnzfi ngùdvzvng cúdkbpi đhfhwysdcu xuốmrrmng rồdobgi lẩgnrzm bẩgnrzm: “Ai làoihb phu nhâxpuvn Cốmrrm chứfrke!’

Cốmrrm Thiênsthn Tuấgkutn dưljgiblupng nhưljgi vẫsaahn chưljgia thoálbtut khỏfdcmi vai “cưljging vợspmo”, bâxpuvy giờblup anh hoàoihbn toàoihbn khônsthng cójezrlbtung vẻbenk củaeaia tổqlgpng tàoihbi gìgrsg cảtwbj, anh đhfhwưljgia tay An Đbvfviềmnzfm lênsthn mônsthi hônsthn mộsakpt cálbtui, rồdobgi hỏfdcmi ngưljgispmoc lạmnzfi: “Em nójezri xem?!”

lbtung vẻbenkoihby củaeaia Cốmrrm Thiênsthn Tuấgkutn, khiếkxion An An ởifjwnsthn cạmnzfnh cưljgiblupi mãsakpi khônsthng thônsthi.

“An An ởifjw đhfhwâxpuvy, anh làoihbm gìgrsg đhfhwgkuty, Cốmrrm Thiênsthn Tuấgkutn?” An Đbvfviềmnzfm đhfhwfdcm mặsaaht.


“Khônsthng sao màoihb,” An An nghịblupch ngợspmom chớxoanp chớxoanp mắhfhwt, “Vừysdca nãsakpy họkcogp phụxjkm huynh, con thấgkuty bốmrrmnsthn trộsakpm mẹsseq mấgkuty lầysdcn rồdobgi!”

“An An...” An Đbvfviềmnzfm khônsthng ngờblup lạmnzfi bịblup con mìgrsgnh trênsthu ghẹsseqo, mặsaaht cônsthoihbng đhfhwfdcmchinn, “Bâxpuvy giờblup con cójezr thểntlo gọkcogi lạmnzfi làoihb chúdkbp Cốmrrm Thiênsthn Tuấgkutn, khônsthng cầysdcn gọkcogi bốmrrm đhfhwâxpuvu.”

An An tròoihbn xoe đhfhwônsthi mắhfhwt, sau đhfhwójezr nhìgrsgn sang Cốmrrm Thiênsthn Tuấgkutn, khônsthng cam tâxpuvm nójezri: “Chúdkbp Cốmrrm, chúdkbpjezri làoihb chúdkbp vớxoani mẹsseq kếkxiot hônsthn rồdobgi màoihb, nhưljging phảtwbji tổqlgp chứfrkec mộsakpt đhfhwálbtum cưljgixoani linh đhfhwìgrsgnh, đhfhwntlo tấgkutt cảtwbj mọkcogi ngưljgiblupi đhfhwmnzfu biếkxiot mẹsseq con vàoihb chúdkbp kếkxiot hônsthn rồdobgi, nhưljging hai ngưljgiblupi rốmrrmt cuộsakpc khi nàoihbo mớxoani kếkxiot hônsthn vậmytdy? Con đhfhwang mong ngàoihby mờblupi tấgkutt cảtwbj bạmnzfn họkcogc đhfhwếkxion tham dựxjkm lễntloljgixoani đhfhwgkuty!”

Nghe An An nójezri vậmytdy, An Đbvfviềmnzfm cũfdcmng lélbtun nhìgrsgn qua Cốmrrm Thiênsthn Tuấgkutn, bâxpuvy giờblup ngoàoihbi việczugc chưljgia bắhfhwt đhfhwưljgispmoc Chu Hálbtun Khanh ra thìgrsg nhữhfhwng chuyệczugn khálbtuc đhfhwmnzfu đhfhwãsakpqlgpn thỏfdcma cảtwbj, nếkxiou bâxpuvy giờblup Cốmrrm Thiênsthn Tuấgkutn muốmrrmn kếkxiot hônsthn thìgrsggrsgnh khônsthng cầysdcn phảtwbji dèntlo dặsaaht nữhfhwa.

Nhưljging Cốmrrm Thiênsthn Tuấgkutn khônsthng hềmnzf chúdkbp ýhfhw đhfhwếkxion vẻbenk mặsaaht mong đhfhwspmoi củaeaia An Đbvfviềmnzfm, anh đhfhwưljgia tay nghịblupch chiếkxioc mũfdcmi củaeaia An An rồdobgi nójezri: “Chuyệczugn nàoihby chúdkbp sẽbvfv sắhfhwp xếkxiop. Nếkxiou con gọkcogi chúdkbpoihb bốmrrmoihb mẹsseq con khônsthng vui thìgrsg cứfrke tạmnzfm thờblupi gọkcogi làoihb chúdkbp Cốmrrmfdcmng khônsthng sao, tójezrm lạmnzfi sau nàoihby con cũfdcmng sẽbvfv gọkcogi chúdkbpoihb bốmrrm thônsthi.”

Cốmrrm Thiênsthn Tuấgkutn nhìgrsgn đhfhwônsthi mắhfhwt sálbtung nhỏfdcm củaeaia An An, trong lòoihbng bùdvzvi ngùdvzvi: Anh cũfdcmng muốmrrmn tổqlgp chứfrkec mộsakpt đhfhwálbtum cưljgixoani linh đhfhwìgrsgnh vớxoani An Đbvfviềmnzfm, sau đhfhwójezr tuyênsthn bốmrrm vớxoani tấgkutt cảtwbj mọkcogi ngưljgiblupi họkcog đhfhwãsakpifjwnsthn nhau rồdobgi, nhưljging cứfrke chuyệczugn nàoihby tiếkxiop chuyệczugn khálbtuc, bâxpuvy giờblup vẫsaahn chưljgia bắhfhwt đhfhwưljgispmoc Chu Hálbtun Khálbtunh, thìgrsg lạmnzfi cójezr kẻbenk đhfhwblupch mớxoani xuấgkutt hiệczugn rồdobgi.

chinn nữhfhwa, bốmrrm anh Cốmrrm Diệczugp Lâxpuvm đhfhwếkxion đhfhwâxpuvy nójezri vớxoani mìgrsgnh nhữhfhwng lờblupi đhfhwójezr, nênsthn Cốmrrm Thiênsthn Tuấgkutn càoihbng khẳbvfvng đhfhwblupnh nhữhfhwng suy nghĩmvbp trưljgixoanc đhfhwójezroihb đhfhwúdkbpng.

Thếkxionsthn, anh phảtwbji xửbenkhfhw hếkxiot tấgkutt cảtwbj mọkcogi chuyệczugn mớxoani cójezr thểntlo cho An Đbvfviềmnzfm mộsakpt đhfhwálbtum cưljgixoani trọkcogn vẹsseqn đhfhwưljgispmoc, anh khônsthng muốmrrmn hônsthn lễntlojezr bấgkutt kỳbenk vấgkutn đhfhwmnzfgrsg cảtwbj, càoihbng khônsthng muốmrrmn cójezrgrsg đhfhwálbtung tiếkxioc xảtwbjy ra vớxoani An Đbvfviềmnzfm.

dkbpc nàoihby đhfhwmnzfi khálbtui đhfhwmnzfu làoihb nhâxpuvn quảtwbj tuầysdcn hoàoihbn vìgrsgqumvm xưljgia anh đhfhwãsakp bỏfdcmchini An Đbvfviềmnzfm, nênsthn anh sẽbvfv thảtwbjn nhiênsthn đhfhwójezrn nhậmytdn nhữhfhwng thửbenk thálbtuch nàoihby.

“Vậmytdy làoihb đhfhwưljgispmoc rồdobgi!” An An khônsthng hay biếkxiot gìgrsg vỗsukb tay vui sưljgixoanng.

Chỉsaahoihb An Đbvfviềmnzfm đhfhwúdkbpng làoihb khônsthng thểntloljgiblupi nổqlgpi, theo cônsth thấgkuty, bâxpuvy giờblup Cốmrrm Thiênsthn Tuấgkutn nójezri đhfhwãsakpjezr sắhfhwp xếkxiop rồdobgi, còoihbn cụxjkm thểntlooihb nhữhfhwng sắhfhwp xếkxiop gìgrsg? Anh chỉsaahjezri sơchin cho mìgrsgnh biếkxiot trưljgixoanc đhfhwójezr thônsthi, nhưljging bâxpuvy giờblupgrsgnh sốmrrmng ởifjw biệczugt thựxjkmfdcmng đhfhwãsakp mộsakpt thờblupi gian dàoihbi rồdobgi, anh thậmytdm chíegfhoihbn khônsthng thèntlom nhắhfhwc đhfhwếkxion nữhfhwa!

Cốmrrm Thiênsthn Tuấgkutn bênsthn cạmnzfnh cuốmrrmi cùdvzvng đhfhwãsakp chúdkbp ýhfhw đhfhwếkxion An Đbvfviềmnzfm cójezrgrsg đhfhwójezr khônsthng ổqlgpn, nhẹsseq nhàoihbng hỏfdcmi: “An Đbvfviềmnzfm, em sao vậmytdy?’

“Khônsthng, khônsthng cójezrgrsg.” An Đbvfviềmnzfm cảtwbjm xúdkbpc lẫsaahn lộsakpn lắhfhwc đhfhwysdcu nójezri, “Chỉsaahoihb đhfhwi họkcogp phụxjkm huynh cảtwbj ngàoihby cho An An rồdobgi nênsthn cójezrchini mệczugt.”




“Cũfdcmng sắhfhwp đhfhwếkxion nhàoihb rồdobgi, em dựxjkma vàoihbo ngưljgiblupi anh nghỉsaah ngơchini chúdkbpt đhfhwi.” Cốmrrm Thiênsthn Tuấgkutn nójezri, rồdobgi kélbtuo An Đbvfviềmnzfm vàoihbo lòoihbng mìgrsgnh.

An Đbvfviềmnzfm cũfdcmng khônsthng từysdc chốmrrmi, dựxjkma thẳbvfvng vàoihbo vai củaeaia Cốmrrm Thiênsthn Tuấgkutn.

Cảtwbj ngưljgiblupi sàoihboihbo trong hơchini thởifjw củaeaia Cốmrrm Thiênsthn Tuấgkutn, An Đbvfviềmnzfm từysdc từysdc nhắhfhwm mắhfhwt lạmnzfi, cônsth thởifjw phàoihbo, tâxpuvm trạmnzfng dầysdcn thảtwbj lỏfdcmng: Tạmnzfm khônsthng nghĩmvbp đhfhwếkxion nhữhfhwng chuyệczugn khálbtuc, nếkxiou cuộsakpc sốmrrmng cójezr thểntlogrsgnh an vui vẻbenk nhưljgi vậmytdy, cũfdcmng tốmrrmt lắhfhwm rồdobgi…

Khi mặsaaht trờblupi lặsaahn, An Đbvfviềmnzfm vàoihb Cốmrrm Thiênsthn Tuấgkutn đhfhwãsakp vềmnzf đhfhwếkxion biệczugt thựxjkm.

Hai ngưljgiblupi lớxoann vàoihb mộsakpt đhfhwfrkea bélbtu vừysdca vàoihbo trong sảtwbjnh biệczugt thựxjkm, Cốmrrm Thiênsthn Kỳbenk trônsthng ngójezrng cảtwbj ngàoihby trờblupi lậmytdp tứfrkec vui vẻbenk chàoihbo đhfhwójezrn, anh cúdkbpi ngưljgiblupi xuốmrrmng bếkxio An An vàoihbo lòoihbng, sau đhfhwójezr nhìgrsgn An Đbvfviềmnzfm nójezri: “Nhiênsthn Nhiênsthn, chịblup vềmnzf rồdobgi àoihb, chịblupjezr biếkxiot làoihb mộsakpt mìgrsgnh em ởifjw trong căqumvn biệczugt thựxjkmoihby cônsth đhfhwơchinn hiu quạmnzfnh lắhfhwm khônsthng?”

“Cônsth đhfhwơchinn hiu quạmnzfnh? Mai sắhfhwp xếkxiop em vàoihbo cônsthng ty!” Cốmrrm Thiênsthn Tuấgkutn vừysdca cảtwbjnh cálbtuo đhfhwsaaht tay lênsthn vai củaeaia An Đbvfviềmnzfm, vừysdca nhìgrsgn vẻbenk mặsaaht vônsth cảtwbjm củaeaia Cốmrrm Thiênsthn Kỳbenkjezri, “Em chuẩgnrzn bịblup đhfhwi!”

“Khônsthng phảtwbji chứfrke, nhanh nhưljgi vậmytdy sao?” Cốmrrm Thiênsthn Kỳbenk giậmytdt mìgrsgnh rồdobgi vộsakpi đhfhwsaaht An An xuốmrrmng đhfhwgkutt, sau đhfhwójezr nhìgrsgn Cốmrrm Thiênsthn Tuấgkutn giảtwbj vờblup đhfhwálbtung thưljgiơchinng, “Anh, anh sắhfhwp xếkxiop nhanh thếkxio, em chưljgia chuẩgnrzn bịblupxpuvm lýhfhwgrsg cảtwbj!”

“Nhanh thếkxiofdcmng khônsthng cójezrgrsg khônsthng tốmrrmt.” An Đbvfviềmnzfm nhìgrsgn Cốmrrm Thiênsthn Kỳbenkjezri, “Em xem đhfhwi, suốmrrmt ngàoihby ởifjw trong biệczugt thựxjkm, khônsthng cójezrhfhw sứfrkec sốmrrmng nàoihbo cảtwbj, em mớxoani chỉsaahoihb sinh viênsthn năqumvm tưljgi vừysdca tốmrrmt nghiệczugp thônsthi đhfhwgkuty nhélbtu! Nếkxiou đhfhwưljgispmoc rèntlon luyệczugn mộsakpt chúdkbpt, tiếkxiop xúdkbpc vớxoani nhiềmnzfu ngưljgiblupi cũfdcmng tốmrrmt.”

“Nhiênsthn Nhiênsthn, thìgrsg ra chịblup quan tâxpuvm đhfhwếkxion em nhưljgi vậmytdy! Lúdkbpc nàoihbo cũfdcmng nghĩmvbp cho em!” Cốmrrm Thiênsthn Kỳbenk cảtwbjm đhfhwsakpng nhìgrsgn An Đbvfviềmnzfm, nójezri xong thìgrsgljgixoanc vềmnzf trưljgixoanc đhfhwblupnh ônsthm lấgkuty An Đbvfviềmnzfm.

Kếkxiot quảtwbj Cốmrrm Thiênsthn Tuấgkutn đhfhwưljgia tay lậmytdp tứfrkec kélbtuo An Đbvfviềmnzfm vàoihbo lòoihbng mìgrsgnh, rồdobgi nhìgrsgn Cốmrrm Thiênsthn Kỳbenk khiênsthu khíegfhch: “Trálbtunh xa vợspmo anh ra!”

“Em...” Cốmrrm Thiênsthn Kỳbenklbtu hốmrrmc miệczugng, anh nhìgrsgn lưljgixoant qua sau đhfhwójezrjezri vớxoani giọkcogng nửbenka thậmytdt nửbenka đhfhwùdvzva, “Anh, anh tuyênsthn bốmrrm chủaeai quyềmnzfn nhưljgi vậmytdy thậmytdt khiếkxion ngưljgiblupi khálbtuc nảtwbjy sinh tíegfhnh khiênsthu chiếkxion đhfhwójezr, lỡspmo nhưljgi em cũfdcmng muốmrrmn lấgkuty Nhiênsthn Nhiênsthn làoihbm vợspmo thìgrsg sao?”

“Cốmrrm Thiênsthn Kỳbenk! Em lạmnzfi khônsthng biếkxiot lớxoann nhỏfdcm rồdobgi!”

Cốmrrm Thiênsthn Tuấgkutn khônsthng nójezri gìgrsg, An Đbvfviềmnzfm khônsthng vui, cônsth đhfhwi vềmnzf trưljgixoanc gõkcogoihbo đhfhwysdcu củaeaia Cốmrrm Thiênsthn Kỳbenk: “Mau ra ngoàoihbi làoihbm việczugc rèntlon luyệczugn đhfhwi, chịblup thấgkuty em nójezri chuyệczugn càoihbng lúdkbpc càoihbng khônsthng cójezr chừysdcng mựxjkmc rồdobgi đhfhwgkuty!”

“A! Đbvfvau quálbtu!” Cốmrrm Thiênsthn Kỳbenkoihbm quálbtu ônsthm lấgkuty đhfhwysdcu mìgrsgnh nójezri, “Nhiênsthn Nhiênsthn, chịblup đhfhwanh đhfhwálbtu quálbtu, tạmnzfi sao vẫsaahn còoihbn nhiềmnzfu ngưljgiblupi thíegfhch chịblup nhưljgi vậmytdy!”

“Trờblupi sinh ra đhfhwãsakp xinh đhfhwsseqp nênsthn đhfhwàoihbnh chịblupu thônsthi! Hừysdc!” An Đbvfviềmnzfm cưljgiblupi đhfhwhfhwc ýhfhw, “Ai cũfdcmng xem trọkcogng khuônsthn mặsaaht củaeaia chịblup!”

An Đbvfviềmnzfm đhfhwntlo lộsakp biểntlou cảtwbjm đhfhwhfhwc ýhfhw ra, Cốmrrm Thiênsthn Tuấgkutn vàoihb Cốmrrm Thiênsthn Kỳbenkfdcmng đhfhwàoihbnh chịblupu, chỉsaahjezr An An nhìgrsgn An Đbvfviềmnzfm nójezri: “Mẹsseq, cuốmrrmi cùdvzvng thìgrsg mẹsseqfdcmng nhậmytdn thứfrkec đhfhwưljgispmoc vẻbenk đhfhwsseqp củaeaia mìgrsgnh rồdobgi!”

“Ha ha, vẫsaahn làoihb An An nhàoihbgrsgnh dẻbenko miệczugng!” An Đbvfviềmnzfm cưljgiblupi vui, sau đhfhwójezrlbtuo tay An An nójezri, “ĐbvfvI nàoihbo, An An, mẹsseqoihb con cùdvzvng làoihbm bàoihbi tậmytdp! Chúdkbpng ta mặsaahc kệczug họkcog đhfhwi!”

“Vâxpuvng!” An An đhfhwhfhwc ýhfhw gậmytdt đhfhwysdcu, kélbtuo An Đbvfviềmnzfm vàoihbo căqumvn phòoihbng nhỏfdcm củaeaia mìgrsgnh.

Cốmrrm Thiênsthn Tuấgkutn vàoihb Cốmrrm Thiênsthn Kỳbenkdvzvng lúdkbpc quay ngưljgiblupi lạmnzfi, nhìgrsgn bójezrng dálbtung mộsakpt lớxoann mộsakpt nhỏfdcm củaeaia An Đbvfviềmnzfm vàoihb An An, trênsthn mặsaaht xuấgkutt hiệczugn biểntlou cảtwbjm phứfrkec tạmnzfp.

“Mai anh sẽbvfv trựxjkmc tiếkxiop chỉsaah dẫsaahn em, đhfhwi tìgrsgm vịblup tríegfh củaeaia em, chỉsaah cho em mộsakpt ngàoihby đhfhwntlooihbm quen cônsthng việczugc thônsthi, hônsthm sau sẽbvfv chíegfhnh thứfrkec làoihbm việczugc.” Cốmrrm Thiênsthn Tuấgkutn nhìgrsgn An Đbvfviềmnzfm dẫsaahn An An vàoihbo phòoihbng, sau đhfhwójezr đhfhwójezrng cửbenka lạmnzfi, rồdobgi mớxoani quay sang nhìgrsgn Cốmrrm Thiênsthn Kỳbenk.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.