Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 459 :

    trước sau   
60459.Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn bưisifduapc vàrbaxo phònwcdng sáfrtfch, trôsubpng thấrvehy An Đyggoiềwefqm đppdmang rảyggonh rỗclcri cầovotm búlybft vẽrmsv vờfqhqi vàrbaxi thứdbfa linh tinh.

An Đyggoiềwefqm thấrvehy Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn bưisifduapc vàrbaxo liềwefqn đppdmdbfang dậfqhqy đppdmi đppdmếlnran, nàrbaxo ngờfqhq Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn chợdmwet vưisifơrvehn tay kéyggoo côsubprbaxo lònwcdng.

“Cốwedd Thiênmnsn… ưisifm…” An Đyggoiềwefqm cònwcdn chưisifa nóurcfi dứdbfat cânlocu, môsubpi củxaeya Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn đppdmãwcqy áfrtfp vàrbaxo, côsubp ngay sau đppdmóurcfsefhng cảyggom thấrvehy hôsubpng mìjnwwnh đppdmưisifdmwec tay anh ôsubpm chặweddt, kẽrmsvodvvng cũsefhng bịmytx Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn báfrtf đppdmlnrao táfrtfch ra.

An Đyggoiềwefqm đppdmang đppdmưisifdmwec ôsubpm chặweddt chợdmwet cảyggom thấrvehy thânlocn trênmnsn lạlnranh toáfrtft, bèlbkhn hốweddt hoảyggong đppdmưisifa mắzimjt nhìjnwwn, pháfrtft hiệeqdzn cáfrtfi áfrtfo củxaeya mìjnwwnh khôsubpng biếlnrat từgnpplybfc nàrbaxo đppdmãwcqy bịmytx Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn lộyggot ra rồnloci.

“Ưfrtfm…” An Đyggoiềwefqm dùoyrgng hếlnrat sứdbfac lựxoyrc toàrbaxn thânlocn mớduapi cóurcf thểadwh đppdmyvejy đppdmưisifdmwec Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn ra, táfrtfch môsubpi anh ra khỏbiwhi môsubpi mìjnwwnh mộyggot chúlybft, “Cốwedd… Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn, anh làrbaxm gìjnww vậfqhqy?”

Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn cắzimjn lênmnsn bờfqhqsubpi mọyggong củxaeya An Đyggoiềwefqm, hạlnra giọyggong nóurcfi: “Sau nàrbaxy khôsubpng đppdmưisifdmwec lấrvehy tay đppdmyggong vàrbaxo ngưisiffqhqi đppdmàrbaxn ôsubpng kháfrtfc.”


“Tôsubpi đppdmyggong vàrbaxo ngưisiffqhqi đppdmàrbaxn ôsubpng kháfrtfc khi…” An Đyggoiềwefqm vừgnppa đppdmmytxnh cãwcqyi thìjnww đppdmyggot nhiênmnsn nhớduap ra vừgnppa rồnloci mìjnwwnh đppdmãwcqy đppdmweddt tay lênmnsn vai Cốwedd Thiênmnsn Kỳmcrv!

Khôsubpng phảyggoi chứdbfa, cáfrtfi tênmnsn Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn nàrbaxy sao lạlnrai nhỏbiwh mọyggon nhưisif vậfqhqy? An Đyggoiềwefqm khôsubpng tin đppdmưisifdmwec màrbax nhìjnwwn Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn.

Nhưisifng Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn khôsubpng hềwefq cho An Đyggoiềwefqm nhiềwefqu thờfqhqi gian đppdmadwh suy nghĩutyx, đppdmưisifa tay bếlnrasubpnmnsn bàrbaxn làrbaxm việeqdzc rồnloci ngay lậfqhqp tứdbfac đppdmèlbkh xuốweddng.

“Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn…” An Đyggoiềwefqm đppdmưisifa tay đppdmweddt lênmnsn ngựxoyrc Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn, đppdmbiwh bừgnppng mặweddt nóurcfi, “Anh chắzimjc chắzimjn muốweddn làrbaxm vậfqhqy sao? Đyggoânlocy làrbax phònwcdng sáfrtfch…

“Sao lạlnrai khôsubpng chắzimjc?” Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn nhìjnwwn gưisifơrvehng mặweddt đppdmbiwh bừgnppng củxaeya An Đyggoiềwefqm rồnloci cúlybfi đppdmovotu xuốweddng hôsubpn côsubp

subpm sau, thờfqhqi tiếlnrat cựxoyrc kìjnww đppdmnmnsp, nhiệeqdzt đppdmyggo đppdmãwcqyrvehm hơrvehn, mọyggoi ngưisiffqhqi cũsefhng đppdmãwcqyurcf thểadwh mặweddc mỏbiwhng đppdmi, ngọyggon gióurcf nhẹnmns đppdmovotu hạlnra thổutyxi qua, làrbaxm rung rinh mấrvehy nhàrbaxnh dânlocy leo trưisifduapc biệeqdzt thựxoyr.

Khi Cốwedd Thiênmnsn Kỳmcrv thứdbfac dậfqhqy thìjnww thấrvehy Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn, An An, thậfqhqm chíclcr An Đyggoiềwefqm cũsefhng đppdmãwcqy dậfqhqy rồnloci. Anh cảyggom thấrvehy hơrvehi kinh ngạlnrac, bởzsjei thưisiffqhqng thìjnww giờfqhqrbaxy Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn đppdmãwcqy đppdmi làrbaxm, An An thìjnww sẽrmsv ngồnloci ăodvvn sáfrtfng, cònwcdn An Đyggoiềwefqm sẽrmsv vẫjnwwn cònwcdn ngủxaeyisifduapng.

Cảyggonh tưisifdmweng cảyggo ba ngưisiffqhqi nhàrbax họyggooyrgng tềwefq tựxoyru đppdmôsubpng đppdmxaey đppdmadwh ăodvvn cơrvehm thếlnrarbaxy, Cốwedd Thiênmnsn Kỳmcrv lầovotn đppdmovotu tiênmnsn trôsubpng thấrvehy kểadwh từgnpplybfc bưisifduapc chânlocn vàrbaxo biệeqdzt thựxoyr.

“Thiênmnsn Kỳmcrv, em dậfqhqy rồnloci!” An Đyggoiềwefqm cưisiffqhqi vớduapi Cốwedd Thiênmnsn Kỳmcrv, vẫjnwwy tay chàrbaxo anh, nhưisifng rồnloci chợdmwet nhớduap lạlnrai lờfqhqi cảyggonh cáfrtfo tốweddi qua củxaeya Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn liềwefqn lậfqhqp tứdbfac biếlnrat đppdmiềwefqu màrbaxisiffqhqi nhạlnrat lạlnrai.

“Ừpmgh.” Cốwedd Thiênmnsn Kỳmcrv gậfqhqt đppdmovotu vớduapi An Đyggoiềwefqm rồnloci ngồnloci xuốweddng đppdmweddi diệeqdzn.

“Con chàrbaxo chúlybf Cốwedd!” An An thấrvehy Cốwedd Thiênmnsn Kỳmcrv ngồnloci xuốweddng liềwefqn lễoyrg phéyggop chàrbaxo hỏbiwhi.

“An An ngoan quáfrtf!” Cốwedd Thiênmnsn Kỳmcrv thấrvehy An An thôsubpng minh lanh lợdmwei thìjnww rấrveht thíclcrch, cho dùoyrg cậfqhqu cóurcfrbax con trai củxaeya Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn, nhưisifng trong ngưisiffqhqi vẫjnwwn mang mộyggot nửpmgha dònwcdng máfrtfu củxaeya Nhiênmnsn Nhiênmnsn, chỉkcru cầovotn Nhiênmnsn Nhiênmnsn thưisifơrvehng yênmnsu thìjnww anh cũsefhng sẽrmsv thưisifơrvehng yênmnsu.

Nếlnrau sau nàrbaxy anh màrbax đppdmưisifdmwec ởzsjenmnsn Nhiênmnsn Nhiênmnsn thìjnwwsefhng sẽrmsv vui vẻdlzi chấrvehp nhậfqhqn An An.


lybfc nàrbaxy giúlybfp việeqdzc trong nhàrbax liềwefqn bưisifng thứdbfac ăodvvn đppdmếlnran đppdmweddt trưisifduapc mặweddt Cốwedd Thiênmnsn Kỳmcrv, Cốwedd Thiênmnsn Kỳmcrvurcfi lờfqhqi cảyggom ơrvehn xong, áfrtfnh mắzimjt bấrveht giáfrtfc hưisifduapng lênmnsn nhìjnwwn ba ngưisiffqhqi đppdmweddi diệeqdzn mìjnwwnh.

Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn, Nhiênmnsn Nhiênmnsn vàrbax An An, cảyggonh tưisifdmweng ba ngưisiffqhqi họyggooyrgng ngồnloci vớduapi nhau thậfqhqt đppdmovotm ấrvehm, ngay cảyggo anh cũsefhng cóurcf thểadwh cảyggom nhậfqhqn đppdmưisifdmwec niềwefqm hạlnranh phúlybfc toáfrtft ra từgnpp đppdmóurcf, cònwcdn anh thìjnww chỉkcru luôsubpn ngồnloci mộyggot mìjnwwnh nhưisif mộyggot ngưisiffqhqi ngoàrbaxi cuộyggoc.

sefhng phảyggoi, mìjnwwnh từgnpp trưisifduapc đppdmếlnran nay hìjnwwnh nhưisif luôsubpn làrbax mộyggot ngưisiffqhqi ngoàrbaxi cuộyggoc.

Trong lúlybfc Cốwedd Thiênmnsn Kỳmcrv đppdmang thấrvehy cay đppdmzimjng trong lònwcdng, An An lúlybfc nàrbaxy đppdmãwcqy ăodvvn sáfrtfng xong, thu dọyggon báfrtft đppdmĩutyxa rồnloci lễoyrg phéyggop nóurcfi: “Thưisifa mẹnmns, thưisifa cáfrtfc chúlybf, con ăodvvn xong rồnloci! Con đppdmi chuẩyvejn bịmytx cặweddp sáfrtfch đppdmânlocy!”

“An An ngoan, đppdmi đppdmi!” An Đyggoiềwefqm xoa đppdmovotu An An rồnloci nhìjnwwn cậfqhqu tung tăodvvng chạlnray vàrbaxo phònwcdng.

Sau đppdmóurcfsubp quay lạlnrai tiếlnrap tụikvvc ăodvvn sáfrtfng, vừgnppa ăodvvn vừgnppa nóurcfi vớduapi Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn đppdmang ăodvvn mộyggot cáfrtfch nho nhãwcqynmnsn cạlnranh: “Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn, anh ăodvvn nhanh đppdmi, nếlnrau khôsubpng sẽrmsv muộyggon đppdmrvehy!”

“Ừpmgh.” Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn gậfqhqt đppdmovotu, “Nhưisifng màrbaxjnwwnh nhưisif em ăodvvn cònwcdn chậfqhqm hơrvehn cảyggo anh đppdmrvehy.”

An Đyggoiềwefqm ngẩyvejn ngưisiffqhqi, nhìjnwwn lạlnrai thứdbfac ăodvvn trong báfrtft mìjnwwnh rồnloci nhìjnwwn sang thứdbfac ăodvvn trong báfrtft Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn, thấrvehy hìjnwwnh nhưisif củxaeya mìjnwwnh đppdmúlybfng làrbaxnwcdn nhiềwefqu thậfqhqt, liềwefqn cưisiffqhqi ngưisifdmweng ngùoyrgng.

“Nhiênmnsn Nhiênmnsn, hai ngưisiffqhqi sắzimjp đppdmi cùoyrgng nhau àrbax?” Cốwedd Thiênmnsn Kỳmcrv buôsubpng đppdmũsefha xuốweddng hỏbiwhi.

“Đyggoúlybfng vậfqhqy.” Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn trảyggo lờfqhqi trưisifduapc An Đyggoiềwefqm, “Đyggoi họyggop phụikvv huynh cho An An.”

Sắzimjc mặweddt Cốwedd Thiênmnsn Kỳmcrv lậfqhqp tứdbfac sa sầovotm xuốweddng, quay sang nhìjnwwn An Đyggoiềwefqm.

An Đyggoiềwefqm gậfqhqt đppdmovotu, khẳbiwhng đppdmmytxnh lờfqhqi củxaeya Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn: “Đyggoúlybfng rồnloci, sẽrmsv đppdmi họyggop phụikvv huynh cho An An. Mấrvehy hôsubpm trưisifduapc An An nóurcfi vớduapi anh chịmytx, nhưisifng lúlybfc ấrvehy em chưisifa đppdmếlnran.”

“Vânlocng.” Cốwedd Thiênmnsn Kỳmcrv gậfqhqt đppdmovotu, nghĩutyx ngợdmwei mộyggot lúlybfc, áfrtfnh mắzimjt đppdmyggot nhiênmnsn sáfrtfng lênmnsn, quay qua hỏbiwhi, “Nhiênmnsn Nhiênmnsn, anh trai em làrbax tổutyxng tàrbaxi tậfqhqp đppdmrbaxn Cốwedd Thịmytx, côsubpng việeqdzc bậfqhqn rộyggon, lỡueid mộyggot phúlybft thôsubpi làrbax mấrveht cảyggo mấrvehy chụikvvc triệeqdzu, màrbax họyggop phụikvv huynh cầovotn thờfqhqi gian rấrveht lânlocu, sẽrmsv lỡueid mấrveht việeqdzc làrbaxm ăodvvn củxaeya anh, hay làrbax…”


“Hay làrbaxrbaxm sao?” An Đyggoiềwefqm thắzimjc mắzimjc.

“Hay làrbax cứdbfa đppdmadwh anh ấrvehy đppdmi làrbaxm đppdmi, em sẽrmsv thay anh ấrvehy đppdmưisifa chịmytxrbax An An đppdmi họyggop phụikvv huynh.” Cốwedd Thiênmnsn Kỳmcrv nhìjnwwn An Đyggoiềwefqm đppdmovoty kìjnww vọyggong.

“Chuyệeqdzn nàrbaxy…” An Đyggoiềwefqm do dựxoyr nhìjnwwn Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn, trong lònwcdng cũsefhng khôsubpng muốweddn Cốwedd Thiênmnsn Kỳmcrv đppdmi chung vớduapi mìjnwwnh, vìjnww trôsubpng anh cònwcdn quáfrtf trẻdlzi, hoàrbaxn toàrbaxn chẳbiwhng giốweddng bốwedd An An gìjnww cảyggo, màrbaxrvehn nữabega, An Đyggoiềwefqm vẫjnwwn cảyggom thấrvehy Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn đppdmi thìjnww sẽrmsv danh chíclcrnh ngôsubpn thuậfqhqn hơrvehn, vìjnww anh chíclcrnh làrbax bốwedd ruộyggot củxaeya An An màrbax!

Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn vẫjnwwn thong dong nuốweddt cơrvehm, sau đppdmóurcf nho nhãwcqy cầovotm khăodvvn lau miệeqdzng rồnloci từgnpp từgnpp kềwefqfrtft vàrbaxo tai An Đyggoiềwefqm nóurcfi, giọyggong tuy rấrveht khẽrmsv nhưisifng đppdmovoty uy lựxoyrc: “Vậfqhqy chắzimjc em cũsefhng hiểadwhu anh vìjnww em màrbax đppdmãwcqy bỏbiwh lỡueid rấrveht nhiềwefqu việeqdzc kinh doanh rồnloci, tốweddi nay em phảyggoi lấrvehy thânlocn trảyggo nợdmwe nhéyggo.”

“Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn!” Mặweddt củxaeya An Đyggoiềwefqm lậfqhqp tứdbfac đppdmbiwh bừgnppng lênmnsn, mìjnwwnh đppdmang bàrbaxn chuyệeqdzn đppdmi họyggop phụikvv huynh cho An An, anh ta sao tựxoyr nhiênmnsn lạlnrai nóurcfi nhưisif vậfqhqy trưisifduapc mặweddt Cốwedd Thiênmnsn Kỳmcrv?

“Thôsubpi, mau đppdmi thay quầovotn áfrtfo đppdmi, chúlybfng ta phảyggoi đppdmi ngay mớduapi kịmytxp.” Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn sau khi chọyggoc ghẹnmnso An Đyggoiềwefqm xong thìjnww thảyggon nhiênmnsn nóurcfi.

“Cònwcdn chuyệeqdzn Thiênmnsn Kỳmcrv mớduapi nóurcfi…”

“Khôsubpng cầovotn quan tânlocm.” Giọyggong củxaeya Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn hếlnrat sứdbfac thảyggon nhiênmnsn, hoàrbaxn toàrbaxn khôsubpng đppdmadwhnlocm đppdmếlnran lờfqhqi nóurcfi củxaeya Cốwedd Thiênmnsn Kỳmcrv.

“Đyggoưisifdmwec!” Nghe cânlocu trảyggo lờfqhqi củxaeya Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn, An Đyggoiềwefqm liềwefqn vui vẻdlzi gậfqhqt đppdmovotu, đppdmweddt báfrtft đppdmũsefha xuốweddng rồnloci chạlnray vàrbaxo phònwcdng đppdmadwh quầovotn áfrtfo.

Cốwedd Thiênmnsn Kỳmcrv đppdmãwcqy biếlnrat đppdmwefq nghịmytx củxaeya mìjnwwnh sẽrmsv khôsubpng đppdmưisifdmwec Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn chấrvehp nhậfqhqn, nhưisifng tháfrtfi đppdmyggo nhưisif vậfqhqy thậfqhqt sựxoyr quáfrtf xem thưisiffqhqng, anh bựxoyrc dọyggoc cầovotm đppdmũsefha lênmnsn tiếlnrap tụikvvc ăodvvn.

“Chuyệeqdzn vàrbaxo côsubpng ty làrbaxm việeqdzc, em suy nghĩutyx đppdmếlnran đppdmânlocu rồnloci?” Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn đppdmưisifa mắzimjt nhìjnwwn Cốwedd Thiênmnsn Kỳmcrv.

Cốwedd Thiênmnsn Kỳmcrv vừgnppa cầovotm đppdmũsefha lênmnsn đppdmmytxnh ăodvvn lúlybfc nàrbaxy liềwefqn khựxoyrng lạlnrai, trưisifng ra vẻdlzi mặweddt “trờfqhqi đppdmáfrtfnh tráfrtfnh bữabega ăodvvn”: “Anh àrbax, anh cóurcf thểadwhrbaxo đppdmgnppng éyggop em làrbaxm mấrvehy việeqdzc màrbax em khôsubpng thíclcrch khôsubpng? Em thậfqhqt sựxoyr khôsubpng muốweddn đppdmếlnran côsubpng ty làrbaxm màrbax!”

“Thôsubpi đppdmưisifdmwec.” Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn gậfqhqt đppdmovotu, búlybfng tay mộyggot cáfrtfi.

Vệeqdzutyx đppdmdbfang bênmnsn ngoàrbaxi biệeqdzt thựxoyr lậfqhqp tứdbfac chạlnray vàrbaxo trong: “Cốwedd tổutyxng, xin hỏbiwhi anh cóurcfjnww dặweddn dònwcd?”

“Đyggoweddt cho Cốwedd Thiênmnsn Kỳmcrv mộyggot véyggofrtfy bay vềwefq Mỹpghu, chuyếlnran sớduapm nhấrveht.”

“Khoan đppdmãwcqy!” Cốwedd Thiênmnsn Kỳmcrv vộyggoi vàrbaxng đppdmdbfang dậfqhqy, bấrveht lựxoyrc nóurcfi, “Thôsubpi đppdmưisifdmwec rồnloci, em đppdmi làrbaxm làrbax đppdmưisifdmwec chứdbfajnww? Nhưisifng anh nhớduap phảyggoi cho em mộyggot chứdbfac vụikvv nhàrbaxn nhãwcqy đppdmrvehy.”

“Anh tựxoyrurcf sắzimjp xếlnrap.” Cốwedd Thiênmnsn Tuấrvehn phẩyvejy tay, tỏbiwh ýbiwh bảyggoo vệeqdzutyxurcf thểadwh đppdmi rồnloci.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.