Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 453 :

    trước sau   
60453.Nưmfrkynifc mắbafst chảxwqey ra từvcsk trong đxlymôttpni mắbafst vôttpn hồmzdtn củdhoha Khưmfrku Doanh Doanh, côttpn đxlymưmfrka tay ra mòeyto mẫbrcdm vàmmup ôttpnm lấfrwty khuôttpnn mặlmdft củdhoha Cao Lỗyzvyi rồmzdti lẩxheem bẩxheem. “Còeyton nữfvpja, sau nàmmupy tôttpni sẽfpyi khôttpnng bao giờyzvy đxlymưmfrkunwjc nhìhnhqn thấfrwty mặlmdft chúavsk nữfvpja, khôttpnng bao giờyzvy đxlymưmfrkunwjc nhìhnhqn thấfrwty nữfvpja rồmzdti!”

“Khôttpnng sao. Doanh Doanh àmmup, khôttpnng sao đxlymâmzdtu!” Cao Lỗyzvyi nắbafsm lấfrwty tay củdhoha Khưmfrku Doanh Doanh nóvnlai: “Khôttpnng nhìhnhqn thấfrwty cũgsicng khôttpnng sao, anh sẽfpyi luôttpnn ởsbzzckpxn cạvcsknh em. Em thídhohch gìhnhq, anh sẽfpyivnlai cho em nghe, tay em sẽfpyi chạvcskm vàmmupo chúavskng vàmmup cảxwqem nhậquyen!”

“Khôttpnng, tôttpni khôttpnng muốjqfan, tôttpni khôttpnng muốjqfan nhưmfrk vậquyey! Tôttpni muốjqfan mắbafst mìhnhqnh khỏkuuoe lạvcski!”

Giọffxing nóvnlai đxlymau khổjtxc tộrvfct cùafpang củdhoha Khưmfrku Doanh Doanh xuyêckpxn qua cádwlznh cửrvfca phòeytong bệylzynh, mọffxii ngưmfrkyzvyi nghe thấfrwty tiếeprhng khóvnlac đxlymhyiku cúavski gằmxrtm mặlmdft xuốjqfang trong vôttpn thứnbtxc.

An Đngkuiềhyikm cắbafsn chặlmdft môttpni vàmmup nhìhnhqn xuốjqfang sàmmupn nhàmmup trắbafsng sạvcskch củdhoha hàmmupnh lang bệylzynh việylzyn, trong lòeytong bỗyzvyng trỗyzvyi dậquyey mộrvfct nỗyzvyi buồmzdtn sâmzdtu sắbafsc. Cảxwqem giádwlzc bấfrwtt lựqxymc khôttpnng thểdqyf thay đxlymjtxci màmmup chỉplscvnla thểdqyf nhìhnhqn thẳpxcang vàmmupo nàmmupy, thựqxymc sựqxym quádwlznbtxc chếeprh.

Khưmfrku Doanh Doanh đxlymãwoil khóvnlac la suốjqfat buổjtxci chiềhyiku trong phòeytong bệylzynh, vàmmup An Đngkuiềhyikm cũgsicng đxlymnbtxng lo lắbafsng bêckpxn ngoàmmupi suốjqfat cảxwqe buổjtxci chiềhyiku.


Sau đxlymóvnla, vìhnhq Khưmfrku Doanh Doanh khóvnlac la quádwlz dữfvpj dộrvfci, nêckpxn bádwlzc sĩznak đxlymàmmupnh phảxwqei tiêckpxm cho côttpn mộrvfct mũgsici thuốjqfac an thầnukan, Khưmfrku Doanh Doanh mớynifi ngủdhohckpx man.

Chờyzvy đxlymếeprhn cuốjqfai cùafpang, An Đngkuiềhyikm vẫbrcdn khôttpnng đxlymưmfrkunwjc vàmmupo gặlmdfp Khưmfrku Doanh Doanh, nêckpxn côttpn phảxwqei an ủdhohi bốjqfa mẹbnuk củdhoha Khưmfrku Doanh Doanh mộrvfct lúavskc, sau đxlymóvnla trởsbzz vềhyik biệylzyt thựqxymmfrkynifi sựqxym hộrvfc tốjqfang củdhoha Cốjqfa Thiêckpxn Kỳdqyf.

Do hôttpnm nay xảxwqey ra chuyệylzyn củdhoha Khưmfrku Doanh Doanh, nêckpxn tinh thầnukan củdhoha An Đngkuiềhyikm đxlymãwoil suy sụjmnpp rấfrwtt nhiềhyiku. Sau khi trởsbzz vềhyik biệylzyt thựqxym, côttpn vẫbrcdn buồmzdtn bãwoil khôttpnng nóvnlai gìhnhq.

Cốjqfa Thiêckpxn Kỳdqyf nhìhnhqn thấfrwty tấfrwtt cảxwqe, nhưmfrkng cũgsicng khôttpnng biếeprht phảxwqei an ủdhohi côttpn thếeprhmmupo, chỉplsc đxlymi đxlymếeprhn cạvcsknh côttpn ngồmzdti xuốjqfang: “Nhiêckpxn Nhiêckpxn, chịdrpl đxlymvcskng buồmzdtn nữfvpja.”

“Thiêckpxn Kỳdqyf, em khôttpnng hiểdqyfu đxlymâmzdtu.” An Đngkuiềhyikm lắbafsc đxlymnukau: “Trưmfrkynifc khi em chưmfrka quay vềhyik, chịdrpl đxlymãwoil bịdrpl bắbafst cóvnlac. Mặlmdfc dùafpa chịdrpl đxlymãwoil chịdrplu rấfrwtt nhiềhyiku vếeprht thưmfrkơeytong vìhnhq đxlymòeyton roi, nhưmfrkng cuốjqfai cùafpang chịdrpl đxlymãwoil đxlymưmfrkunwjc cứnbtxu bởsbzzi mộrvfct ngưmfrkyzvyi bídhohxheen. Đngkuếeprhn khi thưmfrkơeytong tídhohch làmmupnh hẳpxcan, chịdrpl đxlymãwoil đxlymưmfrkunwjc đxlymưmfrka trởsbzz vềhyik đxlymâmzdty an toàmmupn. Nhưmfrkng còeyton Doanh Doanh…”

An Đngkuiềhyikm cúavski đxlymnukau nhìhnhqn xuốjqfang đxlymfrwtt nóvnlai: “Nhưmfrkng, Doanh Doanh khôttpnng đxlymưmfrkunwjc may mắbafsn nhưmfrk vậquyey. Hơeyton nữfvpja, em ấfrwty vôttpn tộrvfci, em ấfrwty chỉplscttpnhnhqnh phádwlzt hiệylzyn ra mộrvfct sựqxym thậquyet, vậquyey màmmup đxlymãwoil bịdrpl ngưmfrkyzvyi ta làmmupm tổjtxcn thưmfrkơeytong nhưmfrk thếeprh! Em ấfrwty vôttpn tộrvfci màmmup, em ấfrwty khôttpnng đxlymádwlzng phảxwqei chịdrplu quádwlz nhiềhyiku đxlymau đxlymynifn nhưmfrk thếeprh!”

An Đngkuiềhyikm còeyton chưmfrka nóvnlai xong thìhnhq đxlymãwoil đxlymưmfrka tay ra bụjmnpm mặlmdft mìhnhqnh lạvcski, giọffxing nóvnlai cũgsicng trởsbzzckpxn nghẹbnukn ngàmmupo.

“Nhiêckpxn Nhiêckpxn àmmup…” Cốjqfa Thiêckpxn Kỳdqyf đxlymưmfrka tay ra ôttpnm lấfrwty vai An Đngkuiềhyikm an ủdhohi. “Sẽfpyijtxcn thôttpni, mọffxii chuyệylzyn sẽfpyijtxcn thôttpni màmmup.”

An Đngkuiềhyikm khôttpnng nóvnlai gìhnhq, nhưmfrkng mắbafst vẫbrcdn nhìhnhqn vàmmupo mặlmdft sàmmupn: Phảxwqei, mọffxii chuyệylzyn sẽfpyijtxcn thôttpni. Nhưmfrkng rốjqfat cuộrvfcc đxlymếeprhn khi nàmmupo thìhnhq mắbafst củdhoha Doanh Doanh mớynifi khỏkuuoe lạvcski? Trong nhữfvpjng ngàmmupy thádwlzng khi mắbafst chưmfrka khỏkuuoe, em ấfrwty phảxwqei làmmupm sao chịdrplu đxlymqxymng nỗyzvyi đxlymau nàmmupy đxlymâmzdty?

“An Đngkuiềhyikm, em sao thếeprh?”

Sau mộrvfct giọffxing nóvnlai đxlymiềhyikm tĩznaknh vang lêckpxn, Cốjqfa Thiêckpxn Tuấfrwtn vừvcska bưmfrkynifc vàmmupo phòeytong khádwlzch đxlymãwoil nhìhnhqn thấfrwty cảxwqenh nàmmupy. Bưmfrkynifc nhanh đxlymếeprhn trưmfrkynifc mặlmdft An Đngkuiềhyikm, anh ngồmzdti xổjtxcm xuốjqfang vàmmup đxlymưmfrka tay ra nâmzdtng mặlmdft An Đngkuiềhyikm lêckpxn.

Cốjqfa Thiêckpxn Kỳdqyf ngồmzdti bêckpxn cạvcsknh thấfrwty Cốjqfa Thiêckpxn Tuấfrwtn đxlymãwoil đxlymếeprhn, nhưmfrkng bàmmupn tay đxlymang đxlymdqyf trêckpxn vai An Đngkuiềhyikm vẫbrcdn chưmfrka buôttpnng xuốjqfang.

“Cốjqfa Thiêckpxn Tuấfrwtn…” An Đngkuiềhyikm thấfrwty Cốjqfa Thiêckpxn Tuấfrwtn đxlymãwoil đxlymếeprhn liềhyikn lậquyep tứnbtxc sàmmupmmupo lòeytong anh, nhữfvpjng giọffxit nưmfrkynifc mắbafst vừvcska rồmzdti vẫbrcdn cốjqfa nuốjqfat xuốjqfang ngay trưmfrkynifc mặlmdft Cốjqfa Thiêckpxn Kỳdqyf cuốjqfai cùafpang đxlymãwoil chảxwqey ra. “Doanh Doanh, Doanh Doanh, em ấfrwty…”


“Doanh Doanh làmmupm sao? Em từvcsk từvcskvnlai.” Cốjqfa Thiêckpxn Tuấfrwtn vỗyzvy nhẹbnukmmupo lưmfrkng An Đngkuiềhyikm, cádwlznh tay mạvcsknh mẽfpyi thuậquyen thếeprh ôttpnm lấfrwty eo côttpn, đxlymnbtxng dậquyey dễdwlzmmupng.

An Đngkuiềhyikm cũgsicng giốjqfang nhưmfrk mộrvfct con gấfrwtu koala bádwlzm chặlmdft vàmmupo ngưmfrkyzvyi Cốjqfa Thiêckpxn Tuấfrwtn. Còeyton “gốjqfac câmzdty” Cốjqfa Thiêckpxn Tuấfrwtn nàmmupy thìhnhq khôttpnng thèvnlam nhìhnhqn vàmmupo Cốjqfa Thiêckpxn Kỳdqyfckpxn cạvcsknh, màmmup chỉplsc nhấfrwtc châmzdtn đxlymi thẳpxcang vàmmupo phòeytong ngủdhoh.

dwlznh tay củdhoha Cốjqfa Thiêckpxn Kỳdqyf bỗyzvyng trốjqfang trảxwqei, lạvcski nhìhnhqn thấfrwty Cốjqfa Thiêckpxn Tuấfrwtn bếeprh An Đngkuiềhyikm đxlymi vàmmupo phòeytong ngủdhoh nhưmfrksbzz chốjqfan khôttpnng ngưmfrkyzvyi, đxlymôttpni lôttpnng màmmupy kiếeprhm bấfrwtt giádwlzc dựqxymng đxlymnbtxng lêckpxn.

Anh nhìhnhqn vàmmupo cádwlznh cửrvfca bịdrpl đxlymóvnlang lạvcski, nắbafsm chặlmdft vôttpn thứnbtxc siếeprht chặlmdft lạvcski. Đngkuâmzdty làmmup lầnukan đxlymnukau tiêckpxn Cốjqfa Thiêckpxn Kỳdqyf cảxwqem nhậquyen đxlymưmfrkunwjc, cóvnlammupi chuyệylzyn màmmup anh khôttpnng thểdqyf kiểdqyfm soádwlzt đxlymưmfrkunwjc!

Cốjqfa Thiêckpxn Tuấfrwtn đxlymi vàmmupo phòeytong ngủdhohmmup đxlymlmdft An Đngkuiềhyikm lêckpxn giưmfrkyzvyng, rồmzdti đxlymưmfrka tay ra nhẹbnuk nhàmmupng lau khôttpn nhữfvpjng giọffxit nưmfrkynifc mắbafst trêckpxn mádwlzttpn: “Rốjqfat cuộrvfcc làmmupvnla chuyệylzyn gìhnhq? Em từvcsk từvcskvnlai. Anh nhấfrwtt đxlymdrplnh sẽfpyi cốjqfa hếeprht sứnbtxc đxlymdqyf giúavskp em.”

“Doanh Doanh, Doanh Doanh, em ấfrwty…” An Đngkuiềhyikm thổjtxcn thứnbtxc, giọffxing nóvnlai đxlymnbtxt quãwoilng. “Doanh Doanh đxlymãwoil tỉplscnh lạvcski rồmzdti, nhưmfrkng em ấfrwty cũgsicng biếeprht chuyệylzyn mìhnhqnh khôttpnng thểdqyf nhìhnhqn thấfrwty đxlymưmfrkunwjc nữfvpja. Hôttpnm nay em ấfrwty đxlymãwoil khóvnlac rấfrwtt nhiềhyiku, nhưmfrkng chúavskng tôttpni chỉplscvnla thểdqyf đxlymnbtxng nhìhnhqn em ấfrwty khóvnlac màmmup khôttpnng biếeprht phảxwqei làmmupm gìhnhq đxlymdqyf giúavskp đxlymưmfrkunwjc em ấfrwty!”

An Đngkuiềhyikm nóvnlai rồmzdti lạvcski gụjmnpc đxlymnukau lêckpxn vai Cốjqfa Thiêckpxn Tuấfrwtn, hỏkuuoi vớynifi giọffxing nghẹbnukn nàmmupo: “Cốjqfa Thiêckpxn Tuấfrwtn, tạvcski sao vậquyey? Doanh Doanh rõdrplmmupng vẫbrcdn làmmup mộrvfct côttpnkhnt con, tạvcski sao lạvcski gặlmdfp phảxwqei chuyệylzyn nhưmfrk vậquyey?”

“An Đngkuiềhyikm àmmup, hãwoily tin anh, ai rồmzdti cũgsicng sẽfpyi gặlmdfp may mắbafsn vàmmup xui rủdhohi, trong rủdhohi cóvnla may, mọffxii chuyệylzyn rồmzdti sẽfpyijtxcn thôttpni.” Cốjqfa Thiêckpxn Tuấfrwtn vỗyzvy nhẹbnukmfrkng An Đngkuiềhyikm an ủdhohi. “Khưmfrku Doanh Doanh đxlymãwoil tỉplscnh lạvcski rồmzdti, cho thấfrwty mọffxii chuyệylzyn đxlymang phádwlzt triểdqyfn theo chiềhyiku hưmfrkynifng tốjqfat.”

Vừvcska rồmzdti Cốjqfa Thiêckpxn Kỳdqyfgsicng an ủdhohi An Đngkuiềhyikm rằmxrtng “mọffxii chuyệylzyn sẽfpyijtxcn”, nhưmfrkng khi nghe thấfrwty Cốjqfa Thiêckpxn Tuấfrwtn nóvnlai nhưmfrk vậquyey, An Đngkuiềhyikm lạvcski cóvnla cảxwqem giádwlzc an tâmzdtm. Trêckpxn mặlmdft côttpn giàmmupn giụjmnpa nưmfrkynifc mắbafst, nhưmfrkng lạvcski gậquyet đxlymnukau nghiêckpxm túavskc vớynifi Cốjqfa Thiêckpxn Tuấfrwtn.

“Đngkuưmfrkunwjc rồmzdti, em đxlymvcskng khóvnlac nữfvpja.” Cốjqfa Thiêckpxn Tuấfrwtn quẹbnukt nhẹbnukmmupo cádwlzi mũgsici đxlymkuuorvfcng củdhoha An Đngkuiềhyikm. “Thậquyet ra, vềhyik chuyệylzyn củdhoha Khưmfrku Doanh Doanh, vìhnhq em vàmmup Cao Lỗyzvyi nêckpxn anh đxlymãwoil nghiêckpxm túavskc nhờyzvy vảxwqe anh hai rồmzdti. Anh hai nóvnlai mắbafst củdhoha Khưmfrku Doanh Doanh vẫbrcdn còeyton hy vọffxing, nhưmfrkng quádwlz trìhnhqnh đxlymiềhyiku trịdrpl sẽfpyikhnto dàmmupi vàmmup khádwlz đxlymau đxlymynifn.”

“Thậquyet sao? Bádwlzc sĩznak Trìhnhqvnlavnlai rằmxrtng mắbafst củdhoha Doanh Doanh vẫbrcdn sádwlzng lạvcski đxlymưmfrkunwjc thậquyet àmmup?” Mắbafst củdhoha An Đngkuiềhyikm sádwlzng lêckpxn ngay lậquyep tứnbtxc.

“Ừoxqzm.” Cốjqfa Thiêckpxn Tuấfrwtn gậquyet đxlymnukau vớynifi An Đngkuiềhyikm. “Tuy anh hai khôttpnng phảxwqei làmmupdwlzc sĩznak nhãwoiln khoa, nhưmfrkng anh ấfrwty đxlymãwoil hỏkuuoi thăjmnpm bádwlzc sĩznak nhãwoiln khoa củdhoha bệylzynh việylzyn, vàmmupvnlai rằmxrtng tìhnhqnh trạvcskng củdhoha Khưmfrku Doanh vẫbrcdn còeyton hy vọffxing.”

“Cádwlzm ơeyton anh, Cốjqfa Thiêckpxn Tuấfrwtn!” An Đngkuiềhyikm ôttpnm lấfrwty Cốjqfa Thiêckpxn Tuấfrwtn, tâmzdtm trạvcskng nặlmdfng nềhyik chớynifp mắbafst đxlymãwoil nhẹbnuk nhõdrplm đxlymi nhiềhyiku.


“Đngkuâmzdty hìhnhqnh nhưmfrkmmupttpnng lao củdhoha anh hai vàmmupdwlzc sĩznak nhãwoiln khoa màmmup.” Cốjqfa Thiêckpxn Tuấfrwtn khẽfpyimfrkyzvyi. “Tuy nhiêckpxn, vìhnhq em đxlymãwoildwlzm ơeyton anh, nêckpxn anh sẽfpyi chấfrwtp nhậquyen. Chỉplscmmup…”

Cốjqfa Thiêckpxn Tuấfrwtn nóvnlai đxlymếeprhn đxlymâmzdty liềhyikn nâmzdtng mặlmdft An Đngkuiềhyikm lêckpxn hỏkuuoi: “Em đxlymdrplnh cádwlzm ơeyton anh thếeprhmmupo đxlymâmzdty? Chỉplscvnlai bằmxrtng miệylzyng thôttpni àmmup?”

“Tôttpni…” An Đngkuiềhyikm cưmfrkyzvyi ngưmfrkunwjng ngùafpang. “Vậquyey, tôttpni làmmupm bádwlznh cho anh ăjmnpn chịdrplu khôttpnng?”

“Chiềhyiku qua, em nóvnlai sẽfpyiafpang làmmupm bádwlznh quy vớynifi Cốjqfa Thiêckpxn Kỳdqyf, nhưmfrkng hôttpnm nay đxlymãwoilmmup buổjtxci chiềhyiku củdhoha ngàmmupy tiếeprhp theo rồmzdti, sao anh khôttpnng thấfrwty bóvnlang dádwlzng củdhoha bádwlznh quy đxlymâmzdtu cảxwqe?”

“Hôttpnm qua anh làmmupm cho tôttpni mệylzyt mỏkuuoi nhưmfrk thếeprh, tôttpni thậquyem chídhoheyton khôttpnng ăjmnpn tốjqfai màmmup ngủdhoh quêckpxn luôttpnn, làmmupm gìhnhqeyton nhớynifmmupm bádwlznh quy cho anh!”

“Vậquyey hay làmmup, chúavskng ta vậquyen đxlymrvfcng tiếeprhp mộrvfct chúavskt nữfvpja?” Cốjqfa Thiêckpxn Tuấfrwtn hôttpnn lêckpxn môttpni củdhoha An Đngkuiềhyikm, trêckpxn mặlmdft vẫbrcdn nởsbzz nụjmnpmfrkyzvyi nham hiểdqyfm. “Lầnukan nàmmupy anh sẽfpyi cốjqfa gắbafsng khôttpnng đxlymdqyf em mệylzyt quádwlz.”

“Cốjqfa Thiêckpxn Tuấfrwtn, anh đxlymvcskng nhưmfrk thếeprhmmupy cóvnla đxlymưmfrkunwjc khôttpnng? Vừvcska mớynifi đxlymi làmmupm vềhyik! Anh đxlymãwoil xem xong hếeprht tàmmupi liệylzyu chưmfrka?”

“Đngkuúavskng làmmup chưmfrka thậquyet.” Cốjqfa Thiêckpxn Tuấfrwtn nhúavskn vai. Anh nhìhnhqn vàmmupo đxlymôttpni mádwlzrvfcng hồmzdtng củdhoha An Đngkuiềhyikm vàmmupvnlai: “Hay, em đxlymếeprhn phòeytong sádwlzch vớynifi anh.”

“Vậquyey tôttpni làmmupm phiềhyikn anh làmmupm việylzyc thìhnhq sao?”

“Khôttpnng đxlymâmzdtu.” Cốjqfa Thiêckpxn Tuấfrwtn lắbafsc đxlymnukau: “Em cứnbtx ngồmzdti cạvcsknh anh làmmup đxlymưmfrkunwjc. Anh xem tàmmupi liệylzyu, em ngồmzdti bêckpxn cạvcsknh vàmmupmmupm nhữfvpjng gìhnhq em thídhohch, đxlymffxic sádwlzch hay vẽfpyi đxlymhyiku đxlymưmfrkunwjc.”

“Thôttpni đxlymưmfrkunwjc rồmzdti!” An Đngkuiềhyikm vỗyzvy tay cádwlzi bốjqfap: “Đngkuãwoilmzdtu rồmzdti tôttpni khôttpnng vẽfpyi mẫbrcdu, xúavskc cảxwqem sắbafsp mấfrwtt hếeprht rồmzdti. Vậquyey anh đxlymếeprhn phòeytong sádwlzch trưmfrkynifc đxlymi, tôttpni đxlymi lấfrwty giấfrwty vàmmupavskt.”

“Đngkuưmfrkunwjc.” Cốjqfa Thiêckpxn Tuấfrwtn xoa xoa đxlymnukau An Đngkuiềhyikm, rồmzdti nhìhnhqn côttpnmfrkynifc ra khỏkuuoi phòeytong ngủdhoh.

An Đngkuiềhyikm đxlymi đxlymếeprhn phòeytong khádwlzch thìhnhq thấfrwty Cốjqfa Thiêckpxn Kỳdqyf đxlymang ngồmzdti trêckpxn ghếeprh sofa, mắbafst nhìhnhqn vềhyik trưmfrkynifc vớynifi vẻydqo nghiêckpxm túavskc.

“Cóvnla chuyệylzyn gìhnhq vậquyey? Ai chọffxic em thếeprh?” An Đngkuiềhyikm bưmfrkynifc tớynifi dòeyto hỏkuuoi.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.