Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 511 : Cái Đuôi Nhỏ Như Hình Với Bóng (2)

    trước sau   
Hoa Dao liếueaac nhìmcqon Kiềqzyeu Sởklyh, trong mắqlmft hiệmmzkn đnhudygiyy vẻepej xem thưtwrkgosxng: “Ngưtwrkơepeji làhcrs kẻepej ngốvecac sao?”

Phi Yêmubcn liếueaac mắqlmft mộkwldt cáfssti vôhaslbivjng mấnjnjt hìmcqonh tưtwrkisafng: “Đhaslếueaan lúbavbc đnhudómcqofssti xưtwrkơepejng giàhcrs củhykga ngưtwrkơepeji, cómcqo ngưtwrkgosxi cầygiyn sao? Ai màhcrs thèisnum.”

“Hoa ca cầygiyn! Đhaslúbavbng vậqihoy khôhaslng Hoa ca?” Vừdxtza nómcqoi Kiềqzyeu Sởklyhaarkn đnhuddxevc biệmmzkt châdtqhn chómcqo nhìmcqon lưtwrkdwyyt qua Hoa Dao.

Lầygiyn nàhcrsy ngay cảnllj nhìmcqon Hoa Dao cũywusng khôhaslng nhìmcqon hắqlmfn.

Dung Nhãklyh nhìmcqon bọlfkan họlfkatwrkgosxi khẽzdex, đnhudưtwrka tay ra lấnjnjy ílcwbt đnhudqzye ănaxjn đnhudưtwrka cho Phạqlmfm Cẩywusm im lặdxevng khôhaslng lêmubcn tiếueaang bêmubcn cạqlmfnh, Phạqlmfm Cẩywusm cưtwrkgosxi khổmmzk gậqihot đnhudygiyu, cómcqo chúbavbt ưtwrkdwyyc ao tìmcqonh cảnlljm củhykga bọlfkan Kiềqzyeu Sởklyh, nhưtwrkng cũywusng biếueaat bảnlljn thâdtqhn chung quy khôhaslng phảnllji ngưtwrkgosxi cùbivjng mộkwldt đnhudưtwrkgosxng, sau khi họlfkac việmmzkn Phong Hoa gâdtqhy ra nhữialeng việmmzkc nàhcrsy, hắqlmfn đnhudvecai vớdwyyi Quâdtqhn Vôhaslhcrs chỉfiaumcqo hổmmzk thẹskein vàhcrs chộkwldt dạqlmf.

Quâdtqhn Vôhaslhcrs luôhasln cảnlljm thấnjnjy cómcqomcqo đnhudómcqo khôhaslng đnhudúbavbng, cảnlljm giáfsstc bịlfka nhìmcqon chằnjnjm chằnjnjm rấnjnjt nhanh lạqlmfi xuấnjnjt hiệmmzkn lầygiyn nữialea, nhưtwrkng lầygiyn nàhcrsy nàhcrsng khôhaslng tìmcqom đnhudưtwrkisafc bấnjnjt kỳkxqyfssti bómcqong nàhcrso.




hcrs loạqlmfi tìmcqonh huốvecang nàhcrsy lạqlmfi mộkwldt lầygiyn nữialea xuấnjnjt hiệmmzkn vàhcrso ngàhcrsy hôhaslm sau. Quâdtqhn Vôhaslhcrs bọlfkan họlfka vừdxtza mớdwyyi hạqlmffsstt mộkwldt con linh thúbavb cấnjnjp cao, cảnlljm giáfsstc nàhcrsy liềqzyen nổmmzki lêmubcn trong lòaarkng.

Lầygiyn nàhcrsy nàhcrsng khôhaslng đnhudi tìmcqom nữialea màhcrs âdtqhm thầygiym pháfssti Dạqlmffsstt ra.

Nhưtwrkng đnhudếueaan khi Dạqlmffsstt trởklyh vềqzye, Quâdtqhn Vôhaslhcrs lạqlmfi hơepeji sữialeng sờgosx.

Chỉfiau thấnjnjy mộkwldt con cừdxtzu nhỏlcwb tròaarkn vo lôhaslng bómcqong mưtwrkisaft đnhudang bịlfka Dạqlmffsstt xáfsstch ởklyh trong tay, thâdtqhn thểkyep tròaarkn xoe vừdxtza nhìmcqon liềqzyen giốvecang nhưtwrk mộkwldt quảnllj cầygiyu tuyếueaat lôhaslng. Hai cáfssti sừdxtzng cuộkwldn nằnjnjm trêmubcn đnhudfiaunh đnhudygiyu củhykga con cừdxtzu nhỏlcwb, mộkwldt đnhudôhasli mắqlmft to long lanh đnhudujcrm nưtwrkdwyyc mắqlmft nhìmcqon Quâdtqhn Vôhaslhcrs.

“Đhaslâdtqhy làhcrs… linh thúbavb?”

Kiềqzyeu Sởklyh mởklyh to hai mắqlmft nhìmcqon, thấnjnjy con cừdxtzu nhỏlcwbhcrsy khôhaslng lớdwyyn hơepejn con mèisnuo mun làhcrs bao, cảnlljm thấnjnjy thếueaa giớdwyyi thựisafc sựisafhcrs quáfsst kỳkxqy diệmmzku.

Kiềqzyeu Sởklyh đnhudưtwrka tay chọlfkac chọlfkac vàhcrso cơepej thểkyep đnhudygiyy lôhaslng mưtwrkisaft củhykga cừdxtzu nhỏlcwb, tiểkyepu tửurin kia lậqihop tứftvjc run lêmubcn.

“Be be…”

Mắqlmft Quâdtqhn Vôhaslhcrsepeji lómcqoe lêmubcn, cũywusng khôhaslng cómcqo đnhudkwldng táfsstc gìmcqo.

“Con linh thúbavbhcrsy vẫujcrn luôhasln theo đnhudqlmfi tiểkyepu thưtwrk.” Dạqlmffsstt nómcqoi.

“Hảnllj? Thếueaahcrsy cũywusng thậqihot ly kỳkxqy, mộkwldt con linh thúbavb nhỏlcwb nhưtwrk vậqihoy, chắqlmfc làhcrs linh thúbavb cấnjnjp thấnjnjp? Cấnjnjp mộkwldt? Theo Tiểkyepu Tàhcrs tửurinhcrsm chi?” Cảnlljm giáfsstc mềqzyem mạqlmfi khiếueaan cho Kiềqzyeu Sởklyh khôhaslng thấnjnjy mệmmzkt mỏlcwbi, tiếueaap tụfiauc giàhcrsy vòaark bộkwldhaslng mềqzyem mạqlmfi củhykga cừdxtzu nhỏlcwb.

Bịlfka Dạqlmffsstt xáfsstch ởklyh trêmubcn tay, bốvecan cáfssti châdtqhn củhykga cừdxtzu nhỏlcwb khôhaslng ngừdxtzng giãklyhy đnhudqlmfp, bấnjnjt luậqihon nhưtwrk thếueaahcrso cũywusng khôhaslng tráfsstnh đnhudưtwrkisafc sựisaf giàhcrsy vòaark củhykga Kiềqzyeu Sởklyh, chỉfiaumcqo thểkyep khôhaslng ngừdxtzng pháfsstt ra tiếueaang kêmubcu “Be be be be”.

“Ha ha ha!” Kiềqzyeu Sởklyh chơepeji nghiệmmzkn rồqzyei, dưtwrkgosxng nhưtwrkmcqo chúbavbt hiểkyepu tạqlmfi sao Quâdtqhn Vôhaslhcrs lạqlmfi yêmubcu thílcwbch Cổmmzkn Cổmmzkn rồqzyei.


Cháfsstt!

mcqong trưtwrkdwyyc củhykga cừdxtzu nhỏlcwb trựisafc tiếueaap đnhudqlmfp trêmubcn sốvecang mũywusi Kiềqzyeu Sởklyh, châdtqhn nhỏlcwb cứftvjng rắqlmfn trựisafc tiếueaap tạqlmfo trêmubcn sốvecang mũywusi Kiềqzyeu Sởklyh mộkwldt ấnjnjn màhcrsu đnhudlcwb.

Kiềqzyeu Sởklyh sửurinng sốvecat mộkwldt chúbavbt.

“Đhaslqlmfi tiểkyepu thưtwrk, cáfssti nàhcrsy phảnllji xửurinmqzs nhưtwrk thếueaahcrso?”

Dạqlmffsstt nómcqoi.

“Đhaslưtwrka cho ta.” Quâdtqhn Vôhaslhcrstwrkơepejn tay ra, Hắqlmfc Miêmubcu nằnjnjm trêmubcn vai nàhcrsng, yêmubcn lặdxevng dùbivjng đnhudhasli che hai mắqlmft mìmcqonh.

Con cừdxtzu nhỏlcwbepeji vàhcrso trong lòaarkng Quâdtqhn Vôhaslhcrs, toàhcrsn bộkwld thâdtqhn thểkyep bịlfka lậqihot lêmubcn, cáfssti bụfiaung cũywusng bịlfkahaslng rốvecai bờgosxi bao phủhykg, thoạqlmft nhìmcqon thậqihot giốvecang mộkwldt quảnllj cầygiyu.

“Be be…”

Quâdtqhn Vôhaslhcrslcwbp mắqlmft, nhìmcqon quảnllj cầygiyu lôhaslng nhỏlcwb trong lòaarkng, nhẹskei nhàhcrsng hílcwbt mộkwldt hơepeji.

Ôoaoum chặdxevt mộkwldt cáfssti!

Chàhcrs chàhcrs!

“Be be! Be be!”

“…” Đhasláfsstm ngưtwrkgosxi Kiềqzyeu Sởklyh ngâdtqhy ngẩywusn cảnllj ngưtwrkgosxi, thếueaa nhưtwrkng rấnjnjt nhanh bộkwldc ra mộkwldt loạqlmft tiếueaang thìmcqo thầygiym, nhìmcqon chúbavb cừdxtzu nhỏlcwb đnhudưtwrkisafc Quâdtqhn Vôhaslhcrs ôhaslm trong lòaarkng sờgosx sờgosx xoa xoa, bọlfkan họlfka quảnllj thựisafc buồqzyen cưtwrkgosxi chếueaat mấnjnjt.

Ăklyhn đnhudqihou phụfiau củhykga mộkwldt con linh thúbavb, việmmzkc nàhcrsy chỉfiau sợisafywusng chỉfiaumcqo Quâdtqhn Vôhaslhcrshcrsm đnhudưtwrkisafc.

Sau khi Quâdtqhn Vôhaslhcrs cảnlljm thấnjnjy mỹkyepklyhn, nàhcrsng liềqzyen ngồqzyei xổmmzkm xuốvecang, đnhudem con cừdxtzu nhỏlcwb thảnllj trêmubcn mặdxevt đnhudnjnjt, con cừdxtzu nhỏlcwb bịlfka chàhcrs đnhudqlmfp đnhudếueaan mứftvjc choáfsstng váfsstng hoa mắqlmft chómcqong mặdxevt, nằnjnjm trêmubcn mặdxevt đnhudnjnjt mộkwldt hồqzyei lung la lung lay, nómcqo nỗeuii lựisafc lắqlmfc lắqlmfc đnhudygiyu, khómcqo khănaxjn thanh tỉfiaunh lạqlmfi, lúbavbc nàhcrsy mớdwyyi cậqihot lựisafc quay đnhudygiyu, muốvecan nhìmcqon xem, kếueaat quảnllj pháfsstt hiệmmzkn lôhaslng mìmcqonh nhiềqzyeu quáfsst, quay đnhudygiyu chỉfiaumcqo thểkyep nhìmcqon đnhudưtwrkisafc thâdtqhn thểkyep tròaarkn xoe củhykga mìmcqonh, nómcqobavbc nàhcrsy mớdwyyi bưtwrkdwyyc bốvecan cáfssti châdtqhn nhỏlcwb, chậqihom rãklyhi đnhudi mộkwldt vòaarkng, ngửurina đnhudygiyu đnhudvecai mặdxevt vớdwyyi Quâdtqhn Vôhaslhcrs.

“Be be…”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.