Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 509 : Phương Thức Bẽ Mặt Liên Hoàn Thứ Tư (9)

    trước sau   
“Cámlylc ngưuxevơunmji thậuxevt sựvptilsimm việdegwc khốpegfn nạrtqnn nàlsimy?” Khíuxev toàlsimn thâsqrnn Nam Cung Húscpmc run lêuxevn, sau khi díuxevnh vàlsimo Nhiếscpmp Vâsqrnn Phong lạrtqni còxwjbn liêuxevn quan đaodnếscpmn Thụmvuiy Lâsqrnn quâsqrnn, đaodnámlylm lưuxevu manh nàlsimy, rốpegft cuộpkqkc gâsqrny ra bao nhiêuxevu họsqrna đaodnâsqrny!

Bọsqrnn họsqrnpegfng biếscpmt, việdegwn trưuxevrpwjng họsqrnc việdegwn Phong Hoa Phạrtqnm Khảlsimi vìlexzlexzm kiếscpmm Mộpkqk Thầhfuxn màlsim hao tổplqen bao nhiêuxevu tâsqrnm lựvptic, bọsqrnn họsqrn vậuxevy màlsim lạrtqni muốpegfn hạrtqni chếscpmt đaodndegw tửvqmn củecuua Mộpkqk Thầhfuxn!

Đtdyrâsqrny khôxwjbng phảlsimi làlsim buộpkqkc Mộpkqk Thầhfuxn trởrpwj mặjfzpt thàlsimnh thùmyre vớfmpqi bọsqrnn chúscpmng sao!

Lộpkqk Uy Kiệdegwt đaodnãpmxj sợatmt đaodnếscpmn mứtoegc mặjfzpt khôxwjbng còxwjbn chúscpmt mámlylu, biếscpmt đaodnưuxevatmtc Long Kỳuxev lạrtqni làlsim Thụmvuiy Lâsqrnn quâsqrnn, hắrpwjn đaodnjfzpt môxwjbng ngồipssi sậuxevp xuốpegfng đaodnvpfct, vẻplqe mặjfzpt khóbeylc khôxwjbng ra nưuxevfmpqc mắrpwjt.

“Nam Cung đaodnrtqno sưuxev! Chuyệdegwn nàlsimy khôxwjbng phảlsimi ta khơunmji màlsimo, làlsim Ninh Hinh! Làlsim Ninh Hinh nóbeyli muốpegfn đaodnhfux linh thúscpm cấvpfcp lãpmxjnh chúscpma giếscpmt bọsqrnn họsqrn! Ta chỉdlnalsim bịxudv ma quỷvpfc ámlylm ảlsimnh, bịxudv lờdlnai củecuua nàlsimng ta mêuxev hoặjfzpc mớfmpqi cóbeyl thểhfuxlsimm nhưuxev vậuxevy!” Lộpkqk Uy Kiệdegwt liềrsiju mạrtqnng héboemt to.

Chuyệdegwn nàlsimy ầhfuxm ĩevko lớfmpqn quámlyl, cho dùmyre hắrpwjn cóbeyl bảlsimn lĩevkonh lớfmpqn bằsqrnng trờdlnai cũpegfng khôxwjbng chốpegfng đaodnirdp đaodnưuxevatmtc!




Nghe thấvpfcy têuxevn Ninh Hinh, sắrpwjc mặjfzpt Nam Cung Húscpmc lạrtqni trắrpwjng nhợatmtt.

“Đtdyrrsiju làlsimlsimng ta, nàlsimng ta biếscpmt thựvptic lựvptic Long thiếscpmu cao siêuxevu hơunmjn bọsqrnn hắrpwjn, muốpegfn dùmyreng bảlsimn đaodnipss trong tay đaodnplqei lấvpfcy linh thạrtqnch cao đaodngiqtng màlsim Long thiếscpmu đaodnưuxeva cho bọsqrnn họsqrn, lạrtqni cóbeyl ýzilx đaodnxudvnh mưuxevatmtn hơunmji, nhưuxevng Long thiếscpmu tưuxevfmpqng khôxwjbng muốpegfn dâsqrny dưuxeva vớfmpqi nàlsimng ta, nàlsimng ta liềrsijn thẹdlnan quámlylbeyla giậuxevn, ýzilx đaodnipss hạrtqni chếscpmt Long thiếscpmu tưuxevfmpqng bọsqrnn họsqrn, nhữunomng việdegwc nàlsimy đaodnrsiju tạrtqni Ninh Hinh làlsimm! Đtdyrrsiju làlsimlsimng ta!” Lộpkqk Uy Kiệdegwt đaodnãpmxj sợatmt tớfmpqi mứtoegc hồipssn lìlexza khỏplqei xámlylc, mộpkqkt tia ýzilx thứtoegc đaodnem tấvpfct cảlsim mọsqrni chuyệdegwn đaodnrsiju đaodnmglly tớfmpqi trêuxevn ngưuxevdlnai Ninh Hinh.

lsimng ta bấvpfct nhâsqrnn trưuxevfmpqc thìlexz khôxwjbng thểhfux trámlylch hắrpwjn bấvpfct nghĩevkoa!

Nam Cung Húscpmc bịxudv châsqrnn tưuxevfmpqng làlsimm cho hoảlsimng sợatmt, toàlsimn thâsqrnn chấvpfcn đaodnpkqkng, muốpegfn mởrpwj miệdegwng vìlexz Ninh Hinh màlsim phảlsimn bámlylc vàlsimi câsqrnu, lạrtqni đaodnpkqkt nhiêuxevn nhớfmpq tớfmpqi trưuxevfmpqc đaodnâsqrny khôxwjbng lâsqrnu, bọsqrnn họsqrn quảlsim thựvptic nhậuxevn đaodnưuxevatmtc đaodnrtqnn tíuxevn hiệdegwu củecuua Ninh Hinh, vịxudv tríuxevmlylch nơunmji đaodnâsqrny cũpegfng khôxwjbng xa, Ninh Hinh vàlsim Doãpmxjn Ngôxwjbn đaodnpkqkt nhiêuxevn tuyêuxevn bốpegfscpmt khỏplqei ngàlsimy săakhbn linh, cơunmj bảlsimn cũpegfng làlsimm ngưuxevdlnai ta cảlsimm thấvpfcy nghi ngờdlna, Nam Cung Húscpmc còxwjbn vìlexz hai ngưuxevdlnai họsqrn hốpegfi tiếscpmc hồipssi lâsqrnu.

sqrny giờdlna nghe đaodnưuxevatmtc lờdlnai nóbeyli củecuua Lộpkqk Uy Kiệdegwt, ôxwjbng dưuxevdlnang nhưuxev hiểhfuxu đaodnưuxevatmtc vìlexz sao hai ngưuxevdlnai bọsqrnn họsqrn đaodnang yêuxevn đaodnang làlsimnh lạrtqni rờdlnai khỏplqei.

“Ômrwgng nghe rõjfzp rồipssi chứtoeg?” Long Kỳuxev mởrpwj miệdegwng cưuxevdlnai lạrtqnnh: “Dung túscpmng đaodndegw tửvqmnuxevu tàlsimi hạrtqni mệdegwnh, đaodnrtqno sưuxev lạrtqni vẽfmpq đaodnưuxevdlnang cho hưuxevơunmju chạrtqny, mộpkqkt lầhfuxn nữunoma đaodnlsim thưuxevơunmjng binh sĩevko Thụmvuiy Lâsqrnn quâsqrnn củecuua ta, móbeyln nợatmtlsimy Thụmvuiy Lâsqrnn quâsqrnn nhấvpfct đaodnxudvnh sẽfmpq đaodnòxwjbi họsqrnc việdegwn Phong Hoa mộpkqkt lờdlnai giảlsimi thíuxevch.”

Vinh Hằsqrnng cũpegfng nóbeyli: “Việdegwc nàlsimy trởrpwj vềrsij sẽfmpq bẩmgllm bámlylo gia sưuxev, gia sưuxev sẽfmpq đaodnòxwjbi lạrtqni côxwjbng đaodnrtqno cho bọsqrnn ta!”

Nam Cung Húscpmc cảlsimm thấvpfcy hai châsqrnn mìlexznh nhưuxev nhũpegfn ra, mộpkqkt Thụmvuiy Lâsqrnn quâsqrnn, lạrtqni thêuxevm mộpkqkt Mộpkqk Thầhfuxn… Lúscpmc nàlsimy thậuxevt làlsimsqrny chuyệdegwn lớfmpqn rồipssi! Cho dùmyre Thụmvuiy Lâsqrnn quâsqrnn khôxwjbng cóbeyl khảlsimakhbng dụmvuing binh vớfmpqi họsqrnc việdegwn Phong Hoa, thếscpm nhưuxevng mộpkqkt khi chuyệdegwn nàlsimy từeked trong miệdegwng Thụmvuiy Lâsqrnn quâsqrnn vàlsim Mộpkqk Thầhfuxn truyềrsijn ra, khôxwjbng bao lâsqrnu sau trong thiêuxevn hạrtqn đaodnrsiju sẽfmpq biếscpmt họsqrnc việdegwn Phong Hoa đaodnrsiju làlsim hạrtqnng ngưuxevdlnai cưuxevfmpqp gàlsim trộpkqkm chóbeyl, uy danh củecuua họsqrnc việdegwn Phong Hoa sẽfmpq khôxwjbng còxwjbn sóbeylt lạrtqni chúscpmt gìlexz trong tíuxevch tắrpwjc!

“Mong hai vịxudv bớfmpqt giậuxevn! Việdegwc nàlsimy do họsqrnc việdegwn Phong Hoa ta quảlsimn giámlylo khôxwjbng nghiêuxevm! Cũpegfng xin hai vịxudv nểhfux mặjfzpt họsqrnc việdegwn Phong Hoa, thưuxev thảlsim chúscpmt thờdlnai gian, việdegwc nàlsimy họsqrnc việdegwn Phong Hoa nhấvpfct đaodnxudvnh sẽfmpq cho hai vịxudv mộpkqkt sựvptixwjbng bằsqrnng! Họsqrnc việdegwn Phong Hoa tuyệdegwt đaodnpegfi sẽfmpq khôxwjbng dung túscpmng đaodndegw tửvqmn!”

Đtdyrhfux bảlsimo vệdegw uy danh củecuua họsqrnc việdegwn Phong Hoa, Nam Cung Húscpmc liềrsijn miệdegwng thềrsij thốpegft, hắrpwjn tuyệdegwt đaodnpegfi khôxwjbng thểhfux đaodnhfux chuyệdegwn nàlsimy ồipssn àlsimo hơunmjn, nếscpmu nhưuxev việdegwc nàlsimy khôxwjbng xửvqmnzilx tốpegft, e rằsqrnng uy danh trăakhbm năakhbm củecuua họsqrnc việdegwn Phong Hoa sẽfmpq bịxudv hủecuuy hoạrtqni triệdegwt đaodnhfux!

“Vậuxevy đaodnưuxevatmtc, chúscpmng ta sẽfmpq chờdlna họsqrnc việdegwn Phong Hoa cho chúscpmng ta mộpkqkt lờdlnai giảlsimi thíuxevch, nếscpmu nhưuxev xửvqmnzilx khôxwjbng tốpegft, chúscpmng ta sẽfmpqmyreng phưuxevơunmjng phámlylp củecuua mìlexznh đaodnhfux đaodnòxwjbi lạrtqni côxwjbng bằsqrnng, hy vọsqrnng họsqrnc việdegwn Phong Hoa khôxwjbng làlsimm chúscpmng ta thấvpfct vọsqrnng.”

Long Kỳuxev lạrtqnnh giọsqrnng mởrpwj miệdegwng.

“Phảlsimi, phảlsimi.” Nam Cung Húscpmc liêuxevn tụmvuic lau đaodni mồipssxwjbi lạrtqnnh, chuyệdegwn nàlsimy quámlyl lớfmpqn, tựvpti thâsqrnn ôxwjbng đaodnãpmxj khôxwjbng còxwjbn cámlylch nàlsimo xửvqmnzilx, chỉdlnabeyl thểhfux đaodnatmti sau khi trởrpwj lạrtqni họsqrnc việdegwn Phong Hoa, do việdegwn trưuxevrpwjng Phạrtqnm Khảlsimi đaodnxudvnh đaodnoạrtqnt.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.