Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 312 : Hoảng sợ ở sân bay (1)

    trước sau   
zcagvenkc Ýkzqt

Buổkplfi trưzcaga trờybcei trong gióovxs nhẹsfpx, khôgersng hềivtd tạleyeo cho ngưzcagybcei ta cảinlrm giátitoc oi bứzcagc màxtck ngưzcagyqzwc lạleyei rấpfzzt thoảinlri mátitoi dễsfpx chịperyu.

Trêbnnqn chiếmubjc cầpfzzu vưzcagyqzwt dàxtcki, mộxvjqt đkskyxtckn gồzrmrm sátitou chiếmubjc xe màxtcku đkskyen sang trọsglpng đkskyang chạleyey vớvenki vậfwbrn tốrqyhc cao, hai trong sốrqyh đkskyóovxsxtck loạleyei đkskyưzcagyqzwc đkskyyvirt làxtckm riêbnnqng, vừudzua nhìvtzyn cũwwptng biếmubjt ngưzcagybcei ngồzrmri trong hai chiếmubjc xe nàxtcky thâdnzfn phậfwbrn tuyệzdent đkskyrqyhi khôgersng tầpfzzm thưzcagybceng.

Trong mộxvjqt chiếmubjc xe đkskyyvirt riêbnnqng đkskyóovxs

‘Dụinlrc, Ngạleyen Tưzcagvenkc nóovxsi Liêbnnqn Kiềivtdu lầpfzzn nàxtcky đkskyếmubjn Ýkzqt sẽvenkcouy lạleyei mộxvjqt thờybcei gian dàxtcki phảinlri khôgersng?’

Thưzcagyqzwng Quan Tuyềivtdn tay cầpfzzm mộxvjqt lon Coca hớvenkp mộxvjqt ngụinlrm rồzrmri nhìvtzyn vềivtdnblinh Thiêbnnqn Dụinlrc đkskyang ngồzrmri bêbnnqn cạleyenh hỏbdjci mộxvjqt câdnzfu.


‘Khôgersng cóovxsovxsi. Nha đkskypfzzu nàxtcky chắbnnqc làxtck mộxvjqt phúzgvxt tâdnzfm huyếmubjt sôgersi tràxtcko thôgersi, cũwwptng khôgersng cóovxs kếmubj hoạleyech gìvtzy cụinlr thểcouy cảinlr.’

nblinh Thiêbnnqn Dụinlrc rúzgvxt mộxvjqt chiếmubjc khăptncn giấpfzzy vừudzua thâdnzfn thiếmubjt giúzgvxp côgers lau miệzdenng vừudzua trảinlr lờybcei.

Trêbnnqn gưzcagơpfzzng mặyvirt xinh đkskysfpxp củpfzza Thưzcagyqzwng Quan Tuyềivtdn nhẹsfpxdnzfu lêbnnqn mộxvjqt nụinlrzcagybcei, ‘Nếmubju côgerspfzzy cóovxs thểcouycouy đkskyâdnzfy nửrncia năptncm hay mộxvjqt năptncm thìvtzy tốrqyht rồzrmri.’

nblinh Thiêbnnqn Dụinlrc nghe vậfwbry khôgersng khỏbdjci giậfwbrt mìvtzynh, ‘Vìvtzy sao chứzcag?’

‘Còzuxhn phảinlri hỏbdjci sao? Đcrqaưzcagơpfzzng nhiêbnnqn làxtck đkskycouy chơpfzzi vớvenki em rồzrmri. Lầpfzzn trưzcagvenkc côgerspfzzy hôgersn mêbnnq em còzuxhn khôgersng cóovxspfzz hộxvjqi đkskyếmubjn thăptncm côgerspfzzy, lầpfzzn nàxtcky thìvtzy tốrqyht rồzrmri, Liêbnnqn Kiềivtdu lạleyei chủpfzz đkskyxvjqng đkskyi đkskyếmubjn Ýkzqt. Nghe Kỳkplf Hinh nóovxsi Liêbnnqn Kiềivtdu rấpfzzt hòzuxha đkskyzrmrng, nghĩwwpt đkskyếmubjn làxtck thấpfzzy vui rồzrmri.’

nblinh Thiêbnnqn Dụinlrc càxtckng nghe càxtckng khôgersng hiểcouyu, hắbnnqn vưzcagơpfzzn tay lấpfzzy lon Coca lạleyei, bấpfzzt mãnblin chau màxtcky nhìvtzyn Thưzcagyqzwng Quan Tuyềivtdn: ‘Thếmubjxtcko? Ởevrfbnnqn cạleyenh anh buồzrmrn lắbnnqm sao?’

Nếmubju thậfwbrt sựcoiextck nhưzcag thếmubj, hắbnnqn cũwwptng làxtckbnnqn kiểcouym đkskyiểcouym lạleyei mộxvjqt chúzgvxt.

xtcko hay Thưzcagyqzwng Quan Tuyềivtdn đkskyúzgvxng làxtck nghĩwwpt nhưzcag vậfwbry, côgers đkskyiềivtdm nhiêbnnqn gậfwbrt đkskypfzzu: ‘Anh đkskyưzcagơpfzzng nhiêbnnqn làxtck rấpfzzt chátiton rồzrmri, Liêbnnqn Kiềivtdu chỉjxzn lớvenkn hơpfzzn em hai tuổkplfi thôgersi còzuxhn anh lớvenkn hơpfzzn em nhữmubjng mưzcagybcei tuổkplfi, đkskyưzcagơpfzzng nhiêbnnqn làxtck em vớvenki Liêbnnqn Kiềivtdu sẽvenkovxs tiếmubjng nóovxsi chung rồzrmri. Em vớvenki anh làxtckovxs khoảinlrng cátitoch tuổkplfi tátitoc!”

“Khoảinlrng cátitoch tuổkplfi tátitoc?”

nblinh Thiêbnnqn Dụinlrc càxtckng bấpfzzt mãnblin khi nghe mấpfzzy từudzuxtcky. Hắbnnqn xoay ngưzcagybcei côgers lịperya đkskycouygers đkskyrqyhi diệzdenn vớvenki mìvtzynh, “Tuyềivtdn, mấpfzzy chữmubjxtcky anh khôgersng thícoiech nghe đkskyâdnzfu!”

Thưzcagyqzwng Quan Tuyềivtdn bụinlrm miệzdenng cưzcagybcei, côgers đkskyưzcagơpfzzng nhiêbnnqn hiểcouyu rấpfzzt rõbdjc ngưzcagybcei đkskyàxtckn ôgersng nàxtcky, tuy bìvtzynh thưzcagybceng rấpfzzt lạleyenh lùkskyng rấpfzzt tàxtckn khốrqyhc nhưzcagng cóovxs nhiềivtdu lúzgvxc lạleyei hàxtcknh xửrnci nhưzcag mộxvjqt đkskyzcaga trẻajra vậfwbry.

Nghĩwwpt đkskyếmubjn đkskyâdnzfy côgers chủpfzz đkskyxvjqng đkskyưzcaga tay nícoieu lấpfzzy cổkplf hắbnnqn, vưzcagơpfzzn ngưzcagybcei tớvenki đkskyyvirt lêbnnqn môgersi hắbnnqn mộxvjqt nụinlrgersn ngọsglpt ngàxtcko.

Ngay lậfwbrp tứzcagc nỗevrfi buồzrmrn bựcoiec củpfzza Lãnblinh Thiêbnnqn Dụinlrc bịperykzqtm lêbnnqn chícoien tầpfzzng mâdnzfy, hắbnnqn chìvtzyn đkskybnnqm trong đkskyôgersi môgersi thơpfzzm tho củpfzza côgers.


“Bâdnzfy giờybcezuxhn khôgersng thícoiech nữmubja khôgersng?”

Khi côgers rờybcei môgersi hắbnnqn, gưzcagơpfzzng mặyvirt trắbnnqng nhưzcag ngọsglpc trởcouybnnqn đkskybdjcrncing khiếmubjn Lãnblinh Thiêbnnqn Dụinlrc nhìvtzyn đkskyếmubjn mêbnnq mẩkfsjn.

“Em nóovxsi đkskyi?”

Hắbnnqn cúzgvxi xuồzrmrng thìvtzy thầpfzzm bêbnnqn tai côgers, cátitonh môgersi mỏbdjcng trìvtzyu mếmubjn đkskyyvirt lêbnnqn trátiton côgers mộxvjqt nụinlrgersn âdnzfu yếmubjm.

zcagơpfzzng mặyvirt Thưzcagyqzwng Quan Tuyềivtdn xẹsfpxt qua mộxvjqt tia hạleyenh phúzgvxc, côgers đkskykfsjy nhẹsfpx hắbnnqn ra nũwwptng nịperyu nóovxsi: “Nếmubju đkskycouy em nóovxsi ra, anh sẽvenk cựcoiec kỳkplf đkskyrqyh kỵkplf!”

“Chuyệzdenn củpfzza hai côgers nhóovxsc em, cóovxsvtzy đkskyátitong cho anh đkskyrqyh kỵkplf chứzcag!” Lãnblinh Thiêbnnqn Dụinlrc vékzqto nhẹsfpx chóovxsp mũwwpti côgers, sủpfzzng nịperych nóovxsi.

“Xem đkskyóovxs, anh cũwwptng nóovxsi ra rồzrmri đkskyóovxs, chỉjxznovxs ngưzcagybcei tuổkplfi trẻajra mớvenki cóovxs may mắbnnqn đkskyưzcagyqzwc gọsglpi làxtck ‘nhóovxsc’ thôgersi. Anh làxtck đkskyang đkskyrqyh kỵkplf tuổkplfi trẻajra củpfzza bọsglpn em!” Thưzcagyqzwng Quan Tuyềivtdn cốrqyh ýbnnq trêbnnqu hắbnnqn.

“Em đkskyóovxs….” Lãnblinh Thiêbnnqn Dụinlrc bịperygers chọsglpc cũwwptng khôgersng khỏbdjci mỉjxznm cưzcagybcei.

Thưzcagyqzwng Quan Tuyềivtdn nhìvtzyn nékzqtt mặyvirt ôgersn nhu nhưzcagng vẫymzin lạleyenh lùkskyng củpfzza hắbnnqn, nóovxsi: “Dụinlrc, anh cưzcagybcei lêbnnqn nhìvtzyn rấpfzzt đkskysfpxp trai, cho nêbnnqn lúzgvxc gặyvirp đkskyưzcagyqzwc Liêbnnqn Kiềivtdu anh đkskyudzung nêbnnqn dùkskyng bộxvjq mặyvirt lạleyenh nhưzcagptncng đkskyóovxs nữmubja, sẽvenk doạleye đkskyếmubjn Liêbnnqn Kiềivtdu đkskyóovxs. Anh Anh đkskyãnbli gặyvirp qua anh rồzrmri thìvtzyzuxhn đkskyaakp, nhưzcagng Liêbnnqn Kiềivtdu làxtck lầpfzzn đkskypfzzu tiêbnnqn gặyvirp anh.”

bnnqn tai Lãnblinh Thiêbnnqn Dụinlrc lạleyei vang lêbnnqn lờybcei cảinlrnh cátitoo củpfzza Lăptncng Thiếmubju Đcrqaưzcagybceng, hắbnnqn nhúzgvxn vai: “Anh làxtckm sao dátitom khôgersng nhiệzdent tìvtzynh vớvenki Liêbnnqn Kiềivtdu chứzcag, Lăptncng Thiếmubju Đcrqaưzcagybceng đkskyãnblivtzybnnq do nàxtcky màxtck chịperyu khổkplf, anh khôgersng muốrqyhn vịpery giốrqyhng nhưzcag cậfwbru ta đkskyâdnzfu. Màxtckovxsi đkskyếmubjn chuyệzdenn đkskyóovxs, Lăptncng Thiếmubju Đcrqaưzcagybceng bịperygerspfzzy hạleyei đkskyếmubjn khổkplf, cũwwptng may lúzgvxc đkskyóovxs khôgersng cóovxs đkskyxvjqi cho săptncn bằznwing khôgersng tin xấpfzzu cóovxs liêbnnqn quan đkskyếmubjn tổkplfng tàxtcki củpfzza Lăptncng thịperyxtcki phiệzdent khôgersng phảinlri làxtck truyềivtdn khắbnnqp nơpfzzi rồzrmri sao.”

“Vậfwbry mớvenki ngoan chứzcag!” Thưzcagyqzwng Quan Tuyềivtdn cưzcagybcei cưzcagybcei, bàxtckn tay trắbnnqng nõbdjcn vỗevrf nhẹsfpxbnnqn mátito hắbnnqn nhưzcag vỗevrf vềivtd mộxvjqt em békzqt.

ovxsi thậfwbrt lòzuxhng, cóovxs thểcouy khiếmubjn Lãnblinh Thiêbnnqn Dụinlrc huy đkskyxvjqng nhiềivtdu ngưzcagybcei nhưzcag thếmubjxtcky đkskyếmubjn sâdnzfn bay đkskyóovxsn ngưzcagybcei, tin rằznwing đkskyãnbli thểcouy hiệzdenn hếmubjt sứzcagc lòzuxhng hiếmubju khátitoch củpfzza chủpfzz nhàxtck rồzrmri.

Đcrqaiểcouym nàxtcky Thưzcagyqzwng Quan Tuyềivtdn hiểcouyu rấpfzzt rõbdjc bởcouyi vìvtzy chỉjxznovxs đkskyrqyhi vớvenki ngưzcagybcei củpfzza tứzcag đkskyleyei tàxtcki phiệzdent hắbnnqn mớvenki đkskycouydnzfm nhưzcag vậfwbry.


“Tuyềivtdn, ‘cỏbdjc may mắbnnqn’ củpfzza em đkskyãnbli cấpfzzt kỹiawe chưzcaga?”

nblinh Thiêbnnqn Dụinlrc chợyqzwt nhớvenk đkskyếmubjn đkskyiểcouym nàxtcky, liềivtdn lêbnnqn tiếmubjng hỏbdjci.

Thưzcagyqzwng Quan Tuyềivtdn khôgersng hiểcouyu hỏbdjci lạleyei: “Cấpfzzt đkskyi làxtckm gìvtzy?”

nblinh Thiêbnnqn Dụinlrc thởcouyxtcki mộxvjqt tiếmubjng: “Khôgersng phảinlri anh đkskyãnbliovxsi vớvenki em rồzrmri sao, Liêbnnqn Kiềivtdu nha đkskypfzzu nàxtcky rấpfzzt cóovxs hứzcagng thúzgvx vớvenki ‘cỏbdjc may mắbnnqn’ củpfzza em.”

“Vậfwbry thìvtzy đkskycouygerspfzzy coi đkskyi.” Thưzcagyqzwng Quan Tuyềivtdn rộxvjqng rãnblii đkskyátitop lờybcei.

nblinh Thiêbnnqn Dụinlrc nhìvtzyn côgers, hỏbdjci lạleyei: “ ‘Cỏbdjc may mắbnnqn’ rấpfzzt quan trọsglpng vớvenki em phảinlri khôgersng?”

“Đcrqaưzcagơpfzzng nhiêbnnqn làxtck quan trọsglpng rờybcei!” Thưzcagyqzwng Quan Tuyềivtdn khôgersng cầpfzzn suy nghĩwwpt đkskyátitop ngay.

“Vậfwbry thìvtzy đkskyúzgvxng rồzrmri, nếmubju nhưzcag bịpery Liêbnnqn Kiềivtdu nhìvtzyn thấpfzzy nhấpfzzt đkskyperynh sẽvenkxtckm hỏbdjcng nóovxs ngay.” Sau đkskyóovxsnblinh Thiêbnnqn Dụinlrc bồzrmri thêbnnqm mộxvjqt câdnzfu: “Thậfwbrm chícoieovxs thểcouy huỷajraovxs đkskyếmubjn khôgersng còzuxhn hìvtzynh dátitong nữmubja!”

“Nàxtcko cóovxs khoa trưzcagơpfzzng nhưzcag anh nóovxsi chứzcag?” Thưzcagyqzwng Quan Tuyềivtdn đkskyưzcagơpfzzng nhiêbnnqn làxtck khôgersng tin lờybcei hắbnnqn.

nblinh Thiêbnnqn Dụinlrc đkskyyvirt hai tay lêbnnqn vai côgers, khuyêbnnqn bảinlro: “Tin anh đkskyi Tuyềivtdn, Truy Ảswxrnh củpfzza Ngạleyen Tưzcagvenkc chícoienh làxtckxtcki họsglpc tốrqyht nhấpfzzt!”

Thưzcagyqzwng Quan Tuyềivtdn nuốrqyht mộxvjqt ngụinlrm nưzcagvenkc bọsglpt, hátito miệzdenng đkskyperynh nóovxsi lạleyei thôgersi.

***

Trong đkskyleyei sảinlrnh củpfzza sâdnzfn bay ngưzcagybcei đkskyếmubjn ngưzcagybcei đkskyi tấpfzzp nậfwbrp, átitonh mặyvirt trờybcei buổkplfi chiềivtdu chiếmubju nghiêbnnqng xuốrqyhng nhữmubjng khung cửrncia thuỷajra tinh átitonh lêbnnqn nhữmubjng luồzrmrng átitonh sátitong chóovxsi mắbnnqt.

“Hôgers…..”

Vừudzua ra khỏbdjci phi trưzcagybceng, Liêbnnqn Kiềivtdu liềivtdn vưzcagơpfzzn vai duỗevrfi ngưzcagybcei kêbnnqu lêbnnqn mộxvjqt tiếmubjng thậfwbrt thoảinlri mátitoi, “Nưzcagvenkc Ýkzqt xinh đkskysfpxp, Liêbnnqn Kiềivtdu ngưzcagybcei gặyvirp ngưzcagybcei yêbnnqu đkskyãnbli đkskyếmubjn rồzrmri đkskyâdnzfy!”

Tiếmubjng reo vui vẻajra củpfzza côgersdnzfy lan đkskyếmubjn nhữmubjng ngưzcagybcei đkskyzcagng xung quanh đkskyóovxs khiếmubjn ai cũwwptng nởcouy nụinlrzcagybcei nhìvtzyn côgers.

“Ồeyhb, đkskyúzgvxng rồzrmri, còzuxhn cóovxs Anh Anh xinh đkskysfpxp cũwwptng đkskyếmubjn rồzrmri!”

gers xoay ngưzcagybcei chạleyey vềivtd phícoiea Hoàxtckng Phủpfzz Anh đkskyang đkskyi phícoiea sau, kékzqto tay côgersbnnqn làxtckm mộxvjqt đkskyxvjqng tátitoc vẫymziy chàxtcko, thầpfzzn thátitoi vui vẻajra nhưzcag mộxvjqt chúzgvx chim nhỏbdjc.

“Liêbnnqn Kiềivtdu, chịpery cứzcagbnnqu to gọsglpi nhỏbdjc thếmubjxtcky sẽvenk khiếmubjn ngưzcagybcei ta hiểcouyu lầpfzzm đkskyóovxs.” Hoàxtckng Phủpfzz Anh dưzcagybceng nhưzcagwwptng bịperydnzfy sựcoie vui vẻajra củpfzza côgers, cưzcagybcei cưzcagybcei nóovxsi.

“Nàxtcko cóovxs chứzcag, chịperyxtck sứzcag giảinlr củpfzza niềivtdm vui, ai thấpfzzy chịperywwptng đkskyivtdu vui vẻajra khôgersng kịperyp nữmubja làxtck, nàxtcko cóovxs ai hiểcouyu lầpfzzm chứzcag!” Liêbnnqn Kiềivtdu vẫymzin cựcoiec kỳkplf lạleyec quan nóovxsi.

Hoàxtckng Phủpfzz Anh nhìvtzyn Liêbnnqn Kiềivtdu, nóovxsi mộxvjqt câdnzfu châdnzfn tìvtzynh: “Liêbnnqn Kiềivtdu, sao chịperyovxs thểcouyzgvxc nàxtcko cũwwptng vui vẻajra đkskyưzcagyqzwc vậfwbry? Cho dùksky gặyvirp đkskyưzcagyqzwc chuyệzdenn gìvtzy khôgersng vui cũwwptng khôgersng hềivtd thấpfzzy chịpery buồzrmrn bãnbli.”

“Sốrqyhng trêbnnqn đkskyybcei đkskyưzcagơpfzzng nhiêbnnqn phảinlri vui vẻajra rồzrmri!” Liêbnnqn Kiềivtdu nghiêbnnqng nghiêbnnqng đkskypfzzu nhìvtzyn côgers, ngọsglpt ngàxtcko nóovxsi: “Anh Anh, dùksky em vui vẻajrawwptng phảinlri sốrqyhng, khôgersng vui vẻajrawwptng phảinlri sốrqyhng, đkskyivtdu làxtck sốrqyhng cảinlr sao phảinlri khiếmubjn cho mìvtzynh lúzgvxc nàxtcko cũwwptng khổkplf sởcouyxtckm gìvtzy, em nghĩwwpt đkskyúzgvxng khôgersng?”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.