Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 271 : Cô gái mang tên Dodo (1)

    trước sau   
gefcbgjgc ra khỏjvnfi hộdqqzi quályvwn, Liêauewn Kiềymjmu khẽjywr duỗubjji ngưgefcjacpi, híxfbjt sâpfzru mộdqqzt hơaudhi …

‘Hôyazmyazm, thậtqyrt làaudh sảhxysng khoályvwi nha!’

Hoàaudhng Phủvzml Ngưgefcng nhìubzgn gưgefcơaudhng mặxfbjt tưgefcơaudhi cưgefcjacpi củvzmla Liêauewn Kiềymjmu, bưgefcbgjgc đoddoếjacpn nhẹnirj giọclwlng nódfvti: ‘Liêauewn Kiềymjmu, cảhxysm ơaudhn chịexrs!’

Thậtqyrt khôyazmng ngờjacp, Alvin têauewn kia rốjbhjt cuộdqqzc cũiqrmng làaudhm đoddoưgefcseftc mộdqqzt chuyệbrkwn tốjbhjt, chíxfbjnh làaudhizhpo hai chịexrs em dâpfzru lạyigzi gầavjkn nhau hơaudhn.

Liêauewn Kiềymjmu xoay lạyigzi nhìubzgn Hoàaudhng Phủvzml Ngưgefcng, cưgefcjacpi ngọclwlt ngàaudho, xua tay nódfvti: ‘Ngưgefcjacpi mộdqqzt nhàaudh cảhxysaudh, đoddodzqtng khályvwch khíxfbj vớbgjgi chịexrs nhưgefc vậtqyry!’

Hoàaudhng Phủvzml Ngưgefcng nghe vậtqyry cũiqrmng nởtmsh mộdqqzt nụydgggefcjacpi từdzqt đoddoályvwy lòdnkang, gậtqyrt đoddoavjku, ‘Đsdhrúoddong nha, chúoddong ta làaudh ngưgefcjacpi mộdqqzt nhàaudhaudh! Nhưgefcng màaudh … chíxfbjnh bởtmshi vìubzg nhưgefc vậtqyry nêauewn em mớbgjgi càaudhng phảhxysi cảhxysm ơaudhn chịexrs chỉtgjrubzg chỉtgjrdfvt chịexrs chịexrsu giúoddop em thôyazmi!’


Liêauewn Kiềymjmu híxfbjp mắahzgt cưgefcjacpi, khoályvwc tay Hoàaudhng Phủvzml Ngưgefcng, ‘Nếjacpu em đoddoãnstt muốjbhjn cảhxysm ơaudhn chịexrs, vậtqyry … dùdcrbng hàaudhnh đoddodqqzng biểjacpu hiệbrkwn đoddoi!’

‘Chịexrs muốjbhjn em biểjacpu hiệbrkwn thếjacpaudho?’ Hoàaudhng Phủvzml Ngưgefcng cưgefcjacpi cưgefcjacpi.

‘Ừijnlm …’ Liêauewn Kiềymjmu suy nghĩubjj mộdqqzt chúoddot rồjhvii nódfvti: ‘Chịexrs muốjbhjn ăqavon bíxfbjt tếjacpt!’

‘Phùdcrb …’ Hoàaudhng Phủvzml Ngưgefcng bịexrsaudhnh đoddodqqzng củvzmla côyazm chọclwlc cưgefcjacpi, vôyazm lựqlxbc lắahzgc đoddoavjku, ‘Thậtqyrt phụydggc chịexrs luôyazmn, suy nghĩubjj nửevaia ngàaudhy trờjacpi màaudh chỉtgjr đoddoòdnkai ăqavon mộdqqzt bữjvnfa bíxfbjt tếjacpt đoddoơaudhn giảhxysn vậtqyry sao, em còdnkan tưgefctmshng íxfbjt nhấnirjt làaudh chịexrs sẽjywr đoddoymjm nghịexrs đoddoi đoddoauewn cuồjhving shopping mộdqqzt bữjvnfa, càaudh sạyigzch thẻjvnf củvzmla em mớbgjgi thôyazmi chứdiwm!’

‘A!’ Mắahzgt Liêauewn Kiềymjmu sályvwng lêauewn, côyazm trêauewu Hoàaudhng Phủvzml Ngưgefcng, ‘Sao chịexrs lạyigzi khôyazmng nghĩubjj ra đoddoiểjacpm nàaudhy chứdiwm!’

Hoàaudhng Phủvzml Ngưgefcng cũiqrmng đoddoang lúoddoc hưgefcng phấnirjn, cũiqrmng códfvt thểjacp do khódfvtdfvt đoddoưgefcseftc mộdqqzt ngàaudhy nghỉtgjr, tâpfzrm trạyigzng lạyigzi thoảhxysi mályvwi nhưgefc vậtqyry, cộdqqzng thêauewm sựqlxb ályvwy nályvwy do thályvwi đoddodqqzoddoc trưgefcbgjgc củvzmla mìubzgnh đoddojbhji vớbgjgi Liêauewn Kiềymjmu cho nêauewn liềymjmn đoddoymjm nghịexrs: ‘Nhưgefc vậtqyry đoddoi, em biếjacpt códfvt mộdqqzt nhàaudhaudhng làaudhm módfvtn bíxfbjt tếjacpt đoddoxfbjc biệbrkwt ngon, đoddoavjku bếjacpp củvzmla nhàaudhaudhng đoddoódfvt đoddoymjmu làaudh đoddoavjku bếjacpp cấnirjp quốjbhjc tếjacp, ăqavon xong chúoddong ta đoddoi mua sắahzgm mộdqqzt chuyếjacpn, códfvt đoddoưgefcseftc khôyazmng? Chịexrs thíxfbjch thứdiwmubzg cứdiwm mua, hôyazmm nay khôyazmng cầavjkn phảhxysi tiếjacpt kiệbrkwm giùdcrbm cho em, cứdiwm quyếjacpt đoddoexrsnh nhưgefc thếjacp đoddoi!”

“Vậtqyry sao đoddoưgefcseftc chứdiwm? Chịexrs sao códfvt thểjacp tiêauewu tiềymjmn củvzmla em đoddoưgefcseftc?” Liêauewn Kiềymjmu nghiêauewm túoddoc nódfvti, côyazmpfzrng túoddoi xályvwch lêauewn, “Chịexrsdfvt tiềymjmn màaudh!”

Hoàaudhng Phủvzml Ngưgefcng ngăqavon côyazm lạyigzi, “Nàaudhy, chịexrsaudhm nhưgefc vậtqyry càaudhng khiếjacpn em thấnirjy ályvwy nályvwy, đoddodzqtng khályvwch sályvwo vớbgjgi em làaudhm gìubzg, vừdzqta nãnstty chịexrs giúoddop em lấnirjy lạyigzi sợsefti dâpfzry chuyềymjmn đoddoódfvt đoddoãnsttaudh tiếjacpt kiệbrkwm giùdcrbm em mộdqqzt khoảhxysn tiềymjmn lớbgjgn rồjhvii!”

Liêauewn Kiềymjmu bụydggm miệbrkwng cưgefcjacpi, “Khôyazmng nKhoohpn tiểjacpu thưgefciqrmng códfvtoddoc hốjbhji hậtqyrn nha!”

“Đsdhrưgefcơaudhng nhiêauewn làaudh hốjbhji hậtqyrn rồjhvii, nếjacpu nhưgefc em vớbgjgi cályvwi têauewn khốjbhjn kiếjacpp kia còdnkan yêauewu đoddoưgefcơaudhng đoddoếjacpn hôyazmm nay chắahzgc em càaudhng mấnirjt mặxfbjt hơaudhn!” Hoàaudhng Phủvzml Ngưgefcng vừdzqta nódfvti vừdzqta kéizhpo Liêauewn Kiềymjmu lêauewn xe.

“Lúoddoc nãnstty chịexrs chỉtgjrdfvti chơaudhi thôyazmi. Màaudhyazmm nay em khôyazmng đoddoi làaudhm sao?” Liêauewn Kiềymjmu thấnirjy côyazmaudhm thậtqyrt, ngạyigzc nhiêauewn hỏjvnfi lạyigzi.

Hoàaudhng Phủvzml Ngưgefcng cưgefcjacpi cưgefcjacpi nódfvti, “Nha, hôyazmm nay chịexrsaudh khályvwch quýdaij củvzmla em, nhiệbrkwm vụydgg chíxfbjnh hôyazmm nay củvzmla em làaudh đoddoi chơaudhi cùdcrbng chịexrs!”

Hoàaudhng Phủvzml Ngưgefcng cho xe chạyigzy sau đoddoódfvt nhìubzgn lạyigzi gưgefcơaudhng mặxfbjt rạyigzng rỡvprm củvzmla Liêauewn Kiềymjmu, ngưgefcseftng ngùdcrbng nódfvti: “Thựqlxbc ra…. Chịexrs kếjacpt hôyazmn vớbgjgi anh hai em cũiqrmng lâpfzru rồjhvii, theo lýdaij em phảhxysi gọclwli chịexrsaudh chịexrspfzru mớbgjgi đoddoúoddong!”


“Trờjacpi ơaudhi, đoddodzqtng, tuyệbrkwt đoddojbhji đoddodzqtng, gọclwli nhưgefc vậtqyry chịexrs sẽjywr thấnirjy mìubzgnh giàaudh lắahzgm! Khôyazmng cầavjkn đoddoâpfzru!” Liêauewn Kiềymjmu vộdqqzi vàaudhng xua tay nódfvti.

Hoàaudhng Phủvzml Ngưgefcng suy nghĩubjj mộdqqzt chúoddot cũiqrmng thấnirjy đoddoúoddong, “Vậtqyry sau nàaudhy em cứdiwm gọclwli chịexrsaudh Liêauewn Kiềymjmu nhéizhp, chỉtgjr sợseft sau nàaudhy đoddojacp anh hai nghe đoddoưgefcseftc lạyigzi khôyazmng biếjacpt muốjbhjn trừdzqtng phạyigzt em bằauewng cályvwch nàaudho đoddoâpfzry!”

“Tạyigzi sao chứdiwm?” Liêauewn Kiềymjmu nghe khôyazmng hiểjacpu ýdaijyazm.

Hoàaudhng Phủvzml Ngưgefcng cưgefcjacpi, “Chịexrs đoddodzqtng quêauewn qua mộdqqzt thờjacpi gian nữjvnfa làaudhoddoc chịexrs vớbgjgi anh hai em chíxfbjnh thứdiwmc bưgefcbgjgc vàaudho giályvwo đoddoưgefcjacpng làaudhm lễvprm rồjhvii!”

“Ờfnol….” Khôyazmng hiểjacpu sao nghe câpfzru nàaudhy tim củvzmla Liêauewn Kiềymjmu chợseftt đoddotqyrp liêauewn hồjhvii trong lồjhving ngựqlxbc, đoddoúoddong nha, thờjacpi hạyigzn nửevaia năqavom rấnirjt nhanh sẽjywr đoddoếjacpn rồjhvii.

Khôyazmng ngờjacp, bấnirjt tri bấnirjt giályvwc màaudhubzgnh đoddoãnstttmshauewn cạyigznh Hoàaudhng Phủvzml Ngạyigzn Tưgefcbgjgc lâpfzru nhưgefc vậtqyry.

“Đsdhrang nghĩubjjubzg vậtqyry?” Hoàaudhng Phủvzml Ngưgefcng thấnirjy côyazm hồjhvin víxfbja bay lêauewn mâpfzry, tòdnkadnka hỏjvnfi.

“Ừijnlm, khôyazmng…. khôyazmng códfvtubzg….” Liêauewn Kiềymjmu vuốjbhjt vuốjbhjt tódfvtc, ngưgefcseftng ngùdcrbng cưgefcjacpi, “Chịexrspfzry giờjacp phályvwt hiệbrkwn ra, thìubzg ra thờjacpi gian trôyazmi nhanh nhưgefc vậtqyry!”

“Phảhxysi đoddoódfvt, đoddoúoddong làaudh thờjacpi gian qua thậtqyrt nhanh, vậtqyry…”

Hoàaudhng Phủvzml Ngưgefcng kéizhpo dàaudhi giọclwlng, ályvwnh mắahzgt tinh nghịexrsch nhìubzgn côyazm, “Chịexrspfzru kíxfbjnh yêauewu nhấnirjt củvzmla em, lúoddoc nàaudho thìubzg…. đoddoexrsnh giúoddop cho nhàaudh Hoàaudhng Phủvzml củvzmla em thêauewm ngưgefcjacpi đoddoâpfzry?”

pfzrm tưgefc củvzmla Liêauewn Kiềymjmu vốjbhjn đoddoơaudhn giảhxysn, nghe mộdqqzt câpfzru trêauewu chọclwlc nàaudhy củvzmla côyazm, mặxfbjt đoddojvnf tậtqyrn mang tai….

“Tiểjacpu Ngưgefcng, em thậtqyrt đoddoályvwng ghéizhpt!”

Hoàaudhng Phủvzml Ngưgefcng cốjbhjizhpn cưgefcjacpi, “Đsdhrjvnf mặxfbjt sao? Lúoddoc nãnstty đoddoályvwnh ngưgefcjacpi còdnkan hung hăqavong lắahzgm màaudh? Em nghĩubjj nếjacpu nhưgefc chịexrsdfvt thểjacp sinh mộdqqzt cụydggc cưgefcng cho anh hai vậtqyry thìubzg nhàaudh Hoàaudhng Phủvzmlaudhng thêauewm đoddoôyazmng đoddoúoddoc rồjhvii!”

“Làaudhm ơaudhn đoddoi Tiểjacpu Ngưgefcng, chưgefca códfvt đoddoưgefcseftc sựqlxb chúoddoc phúoddoc củvzmla mụydggc sưgefc trong hôyazmn lễvprmaudh sinh cụydggc cưgefcng khôyazmng tốjbhjt đoddoâpfzru!” Liêauewn Kiềymjmu nghiêauewm túoddoc nódfvti.

“Làaudhm gìubzgaudh khoa trưgefcơaudhng đoddoếjacpn vậtqyry, chịexrs đoddodzqtng códfvt quêauew, thâpfzrn phậtqyrn củvzmla anh hai em khôyazmng giốjbhjng ngưgefcjacpi khályvwc nha!” Hoàaudhng Phủvzml Ngưgefcng cưgefcjacpi càaudhng gian xảhxyso.

Liêauewn Kiềymjmu xua tay, “Tiểjacpu Ngưgefcng, thựqlxbc ra hiệbrkwn giờjacp đoddoiềymjmu chịexrs muốjbhjn làaudhm nhấnirjt làaudhubzgm mộdqqzt côyazmng việbrkwc đoddojacpaudhm chứdiwm khôyazmng phảhxysi làaudh sinh cụydggc cưgefcng, em khôyazmng biếjacpt đoddoódfvt thôyazmi, thựqlxbc ra chịexrs rấnirjt ngưgefcvprmng mộdqqz em nha!”

“Côyazmng việbrkwc?” Hoàaudhng Phủvzml Ngưgefcng bịexrsyazmaudhm giậtqyrt mìubzgnh, “Chịexrs đoddodzqtng nódfvti giỡvprmn, chịexrsdnkan chưgefca tốjbhjt nghiệbrkwp màaudh!”

“Cho nêauewn chịexrs mớbgjgi gấnirjp nètkxk!” Liêauewn Kiềymjmu chau màaudhy nódfvti.

Hoàaudhng Phủvzml Ngưgefcng nhìubzgn côyazm bằauewng ályvwnh mắahzgt kỳbrkw quályvwi: “Em khôyazmng biếjacpt chịexrs nghĩubjj sao nữjvnfa, vìubzg sao phảhxysi gấnirjp gályvwp tìubzgm việbrkwc nhưgefc vậtqyry chứdiwm? Chịexrs khôyazmng đoddovzml tiềymjmn xàaudhi sao? Khôyazmng phảhxysi chứdiwm? Chẳijnlng lẽjywr anh hai khôyazmng đoddoưgefca chịexrs tiềymjmn?”

“Chíxfbjnh bởtmshi vìubzgpfzry giờjacp chịexrs đoddoang xàaudhi tiềymjmn củvzmla anh hai em nêauewn mớbgjgi cảhxysm thấnirjy ngạyigzi ngùdcrbng vôyazmdcrbng, cứdiwmdfvt cảhxysm giályvwc mìubzgnh làaudh ngưgefcjacpi ngồjhvii yêauewn màaudhgefctmshng, códfvtaudhi tiềymjmn cũiqrmng khôyazmng thoảhxysi mályvwi!” Liêauewn Kiềymjmu thởtmshaudhi mộdqqzt tiếjacpng, vừdzqta nódfvti vừdzqta rúoddot mộdqqzt xấnirjp thẻjvnf trong túoddoi xályvwch ra.

“Nètkxk, toàaudhn bộdqqz mấnirjy tấnirjm thẻjvnfaudhy đoddoymjmu làaudh Ngạyigzn Tưgefcbgjgc đoddoưgefca cho chịexrs!”

Hoàaudhng Phủvzml Ngưgefcng trợseftn đoddoôyazmi mắahzgt đoddonirjp, khôyazmng khỏjvnfi bịexrs doạyigz sợseft hếjacpt hồjhvin, côyazm nhìubzgn mấnirjy tấnirjm thẻjvnfaudhy, khôyazmng kìubzgm đoddoưgefcseftc thởtmshaudhi mộdqqzt tiếjacpng: “Xem ra anh hai khôyazmng biếjacpt dùdcrbng cályvwch gìubzg đoddojacp thểjacp hiệbrkwn tìubzgnh yêauewu cho nêauewn mớbgjgi dùdcrbng cályvwch trựqlxbc tiếjacpp nàaudhy, đoddoâpfzry nếjacpu khôyazmng phảhxysi làaudh thẻjvnfaudhng thìubzgaudh thẻjvnf đoddoen hếjacpt!”

“Phảhxysi khôyazmng? Chịexrsaudh khôyazmng hiểjacpu lắahzgm vềymjm mấnirjy thứdiwmaudhy…. bêauewn trong códfvt nhiềymjmu tiềymjmn hay khôyazmng?”

Liêauewn Kiềymjmu chọclwln mộdqqzt tấnirjm thẻjvnf, xem xéizhpt, “Ồmrqf, giờjacp chịexrs mớbgjgi phályvwt hiệbrkwn, trêauewn cályvwi thẻjvnfaudhy códfvt in hìubzgnh hoa dâpfzrm bụydggt nha, làaudh quốjbhjc hoa củvzmla nưgefcbgjgc Mãnstt Lai chịexrs đoddoódfvt!”

Hoàaudhng Phủvzml Ngưgefcng liếjacpc côyazm mộdqqzt cályvwi, “Liêauewn Kiềymjmu, làaudhm thiếjacpu phu nhâpfzrn màaudh nhưgefc chịexrsiqrmng làaudh lầavjkn đoddoavjku tiêauewn em gặxfbjp đoddoódfvt, trong thẻjvnfdfvt bao nhiêauewu tiềymjmn cũiqrmng khôyazmng biếjacpt nữjvnfa sao? Nhưgefcng cũiqrmng khôyazmng quan trọclwlng, theo em nghĩubjj, vớbgjgi sựqlxbauewu chiềymjmu màaudh anh hai dàaudhnh cho chịexrs, hạyigzn mứdiwmc trong mấnirjy chiếjacpc thẻjvnfaudhy tuyệbrkwt đoddojbhji sẽjywr khôyazmng làaudhm chịexrs thấnirjt vọclwlng đoddoâpfzru!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.