Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 172 : Bị người quen bán đứng ( 2)

    trước sau   
‘Ồofac’ Kiềhltqu Trịokjvtiyic nàhhpby mớxhfci hiểmzevu ra.

‘Nàhhpby, họmlwmc trưhgjwplnxng Kiềhltqu Trịokjv, đuiebnnmqng nóvdvbi đuiebếryain anh ta nữhgjwa, đuiebútiying rồfksli, trưhgjwxhfcc khi chútiying ta rờwaoui khỏofaci Mỹbzus, em muốfyoln đuiebi đuiebếryain mộnnmqt nơtiyii!’ Liêgqqmn Kiềhltqu chợmzevt nghĩzsqs đuiebếryain mộnnmqt ngưhgjwwaoui, tựryai nhủpdgvlkxcnh nêgqqmn đuiebíngphch thâheyxn đuiebếryain chàhhpbo hắfyoln mớxhfci đuiebưhgjwmzevc.

‘Đtiyii đuiebâheyxu?’ Kiềhltqu Trịokjv rấwqgft vui đuiebưhgjwmzevc làhhpbm tàhhpbi xếryai cho côvywf.

‘Đtiyiếryain Cung thịokjvhhpbi phiệtccqt!’ Liêgqqmn Kiềhltqu chẳfpnkng suy nghĩzsqslkxc bậgxxyt thốfyolt.

‘Hảcwja???’ Kiềhltqu Trịokjv lạiiwki giậgxxyt mìlkxcnh lầrvspn nữhgjwa.

Vừnnmqa kếryait thútiyic cuộnnmqc họmlwmp, Cung Quýxaqyhgjwơtiying cònyzxn chưhgjwa kịokjvp giao phóvdvbvywfng việtccqc cho cấwqgfp dưhgjwxhfci xong thìlkxc đuiebnnmqt nhiêgqqmn nhậgxxyn đuiebưhgjwmzevc cuộnnmqc gọmlwmi từnnmq Liêgqqmn Kiềhltqu.


‘Liêgqqmn Kiềhltqu, sao hôvywfm nay lạiiwki rảcwjanh rỗxaqyi màhhpb nhớxhfc đuiebếryain anh vậgxxyy?’ Hắfyoln vui vẻgnhl nởplnx nụdimhhgjwwaoui, ra dấwqgfu cho thưhgjwxaqy rờwaoui đuiebi trưhgjwxhfcc, thuậgxxyn tay đuiebhhpby mộnnmqt chồfkslng văbzden kiệtccqn cho côvywf.

‘Em khôvywfng chỉxkyi nhớxhfc anh, màhhpb em cònyzxn đuiebếryain thăbzdem anh nữhgjwa, em đuiebang đuiebuhosng ởplnx trưhgjwxhfcc cổcwjang Cung thịokjvhhpbi phiệtccqt, nhưhgjwng bịokjv lễspnsheyxn cảcwjan lạiiwki rồfksli!’ Liêgqqmn Kiềhltqu cũgxxyng rấwqgft vui khi nghe tiếryaing hắfyoln.

‘Đtiyiưhgjwmzevc rồfksli, anh biếryait rồfksli!’ Cung Quýxaqyhgjwơtiying cútiyip đuiebiệtccqn thoạiiwki, nhấwqgfc đuiebiệtccqn thoạiiwki bàhhpbn lêgqqmn dặlbkon dònyzx thưhgjwxaqy tựryailkxcnh xuốfyolng dẫhgjwn Liêgqqmn Kiềhltqu lêgqqmn.

Rấwqgft nhanh Liêgqqmn Kiềhltqu đuiebãbzus xuấwqgft hiệtccqn trưhgjwxhfcc văbzden phònyzxng hắfyoln, nhưhgjwng Kiềhltqu Trịokjv thìlkxc tạiiwkm thờwaoui đuiebưhgjwmzevc sắfyolp xếryaip đuiebếryain mộnnmqt gian phònyzxng kháifutch kháifutc bởplnxi vìlkxc ngoàhhpbi Liêgqqmn Kiềhltqu, Cung Quýxaqyhgjwơtiying khôvywfng cóvdvb ýxaqy đuiebokjvnh gặlbkop ngưhgjwwaoui kháifutc.

‘Ngưhgjwwaoui đuiebàhhpbn ôvywfng vừnnmqa nãbzusy đuiebếryain cùqxcsng vớxhfci em làhhpb … bạiiwkn củpdgva em sao?’ Cung Quýxaqyhgjwơtiying tựryai tay róvdvbt mộnnmqt táifutch càhhpb phêgqqm thơtiyim phứuhosc đuiebhhpby đuiebếryain trưhgjwxhfcc mặlbkot Liêgqqmn Kiềhltqu, hỏofaci dònyzx mộnnmqt câheyxu.

Liêgqqmn Kiềhltqu le lưhgjwrbpyi, sau đuiebóvdvbqxcsng giọmlwmng cựryaic kỳynsvngph mậgxxyt nóvdvbi vớxhfci hắfyoln, ‘Anh

wqgfy làhhpb họmlwmc trưhgjwplnxng Kiềhltqu Trịokjv, làhhpb bạiiwkn trai em!’

‘Bạiiwkn trạiiwki?’ Cung Quýxaqyhgjwơtiying quảcwja thậgxxyt bịokjvvywf dọmlwma đuiebếryain giậgxxyt mìlkxcnh.

‘Sao vậgxxyy? Vẻgnhl mặlbkot anh thậgxxyt lạiiwk nha!’ Côvywf che miệtccqng cưhgjwwaoui.

‘ Vậgxxyy… vậgxxyy cáifuti têgqqmn Hoàhhpbng Phủpdgv Ngạiiwkn Tưhgjwxhfcc cóvdvb biếryait chuyệtccqn nàhhpby khôvywfng?’ Cung Quýxaqyhgjwơtiying cảcwjam thấwqgfy hếryait sứuhosc kỳynsv quáifuti.

Liêgqqmn Kiềhltqu gậgxxyt đuiebrvspu, ‘biếryait!’ Côvywf hớxhfcp mộnnmqt hớxhfcp càhhpb phêgqqm, híngpht hàhhpbifutn thưhgjwplnxng, ‘Oa, Cung Quýxaqyhgjwơtiying, càhhpb phêgqqm mớxhfci xay củpdgva anh uốfyolng thậgxxyt ngon, hừnnmqm, Hoàhhpbng Phủpdgv Ngạiiwkn Tưhgjwxhfcc cóvdvb bao giờwaou pha càhhpb phêgqqm cho em uốfyolng đuiebâheyxu!’

Cung Quýxaqyhgjwơtiying đuiebưhgjwa tay ngăbzden Liêgqqmn Kiềhltqu uốfyolng tiếryaip càhhpb phêgqqm, Liêgqqmn Kiềhltqu, sau khi Ngạiiwkn Tưhgjwxhfcc biếryait em cóvdvb bạiiwkn trai, hắfyoln cóvdvb phảcwjan ứuhosng gìlkxc khôvywfng?

Liêgqqmn Kiềhltqu chau màhhpby, trêgqqmn mặlbkot hiệtccqn vẻgnhl nghi hoặlbkoc, ‘ Mọmlwmi ngưhgjwwaoui thậgxxyt kỳynsv lạiiwk nhỉxkyi, đuiebwqgfy làhhpb chuyệtccqn riêgqqmng củpdgva em, tạiiwki sao ai cũgxxyng nhắfyolc đuiebếryain anh ta vậgxxyy?’


‘ Đtiyiưhgjwơtiying nhiêgqqmn làhhpb phảcwjai nhắfyolc đuiebếryain cậgxxyu ta rồfksli, chẳfpnkng lẽbzde… ờwaou, em quêgqqmn cậgxxyu ta đuiebfyoli xửpdgv vớxhfci em tệtccq đuiebếryain thếryaihhpbo sao?’ Suýxaqyt nữhgjwa Cung Quýxaqyhgjwơtiying làhhpbm lộnnmq ýxaqy đuiebfksl củpdgva mìlkxcnh.

Liêgqqmn Kiềhltqu xua tay, ‘ Bỏofac đuiebi, em khôvywfng thèngphm ởplnxgqqmn cạiiwknh anh ta nữhgjwa, anh ta vìlkxc khôvywfng đuiebmzev em đuiebi du lịokjvch vớxhfci Kiềhltqu Trịokjv cho nêgqqmn bảcwjao mấwqgfy têgqqmn vệtccqzsqs trôvywfng chừnnmqng em, anh khôvywfng biếryait đuiebóvdvb thôvywfi, dáifutng vẻgnhl anh ta lútiyic nổcwjai giậgxxyn quảcwjahhpb đuiebáifutng sợmzev, giốfyolng nhưhgjw… giốfyolng nhưhgjw…’

vywf cốfyol gắfyolng tìlkxcm mộnnmqt từnnmq đuiebmzevlkxcnh dung, rốfyolt cuộnnmqc nghĩzsqs ra đuiebưhgjwmzevc mộnnmqt từnnmq, ‘ Ừrvspm, đuiebútiying rồfksli, giốfyolng nhưhgjw mộnnmqt con sóvdvbi vậgxxyy!’

Cung Quýxaqyhgjwơtiying rốfyolt cuộnnmqc cũgxxyng từnnmq miệtccqng côvywfnyzx ra đuiebưhgjwmzevc chútiyit manh mốfyoli, trong lònyzxng đuiebãbzus bắfyolt đuiebrvspu hiểmzevu rõkobl, thìlkxc ra làhhpb vậgxxyy, ha ha ha, Hoàhhpbng Phủpdgv Ngạiiwkn Tưhgjwxhfcc, thìlkxc ra cậgxxyu cũgxxyng cóvdvb ngàhhpby hôvywfm nay!

‘Nóvdvbi vậgxxyy làhhpb em lévywfn trốfyoln ra cóvdvb phảcwjai khôvywfng?’ Hắfyoln tựryaia ngưhgjwwaoui vàhhpbo lưhgjwng ghếryai, trong mắfyolt lạiiwki khôvywfi phụdimhc vẻgnhl tựryai tin trưhgjwxhfcc giờwaou.

‘Hắfyolc hắfyolc, em leo từnnmq cửpdgva sổcwja xuốfyolng. Thếryaihhpbo? Em lợmzevi hạiiwki lắfyolm phảcwjai khôvywfng? Thựryaic ra, mấwqgfy têgqqmn vệtccqzsqs củpdgva Hoàhhpbng Phủpdgv Ngạiiwkn Tưhgjwxhfcc cũgxxyng xoàhhpbng thôvywfi!’ Liêgqqmn Kiềhltqu kiêgqqmu ngạiiwko nhìlkxcn hắfyoln.

Cung Quýxaqyhgjwơtiying nghe xong, khôvywfng biếryait nóvdvbi gìlkxc, đuiebàhhpbnh cưhgjwwaoui trừnnmq. Lờwaoui nàhhpby nếryaiu nhưhgjw đuiebmzev Hoàhhpbng Phủpdgv Ngạiiwkn Tưhgjwxhfcc nghe đuiebưhgjwmzevc, hắfyoln khôvywfng tứuhosc chếryait mớxhfci làhhpb chuyệtccqn lạiiwk. Vệtccqzsqs củpdgva hắfyoln làhhpb hạiiwkng xoàhhpbng?

Nhữhgjwng ngưhgjwwaoui đuiebóvdvb đuiebhltqu xuấwqgft thâheyxn từnnmqngphnh đuieblbkoc côvywfng màhhpb.

gxxyng chỉxkyivdvb nha đuiebrvspu nàhhpby, đuiebơtiyin thuầrvspn đuiebếryain vôvywfheyxm vôvywf phếryai mớxhfci dáifutm nóvdvbi nhưhgjw vậgxxyy.

‘ Nóvdvbi nhưhgjw vậgxxyy em nha đuiebrvspu làhhpb muốfyoln cùqxcsng cáifuti đuiebóvdvb… áifutch, bạiiwkn trai đuiebi du lịokjvch hảcwja?’ Cung Quýxaqyhgjwơtiying vẫhgjwn chưhgjwa chịokjvu thôvywfi hỏofaci lạiiwki mộnnmqt lầrvspn.

Liêgqqmn Kiềhltqu gậgxxyt đuiebrvspu, ‘Đtiyiưhgjwơtiying nhiêgqqmn rồfksli, lầrvspn nàhhpby em đuiebếryain làhhpb đuiebmzev chàhhpbo tạiiwkm biệtccqt anh! Em phảcwjai ra ngoàhhpbi đuiebi chơtiyii!’

‘Chẳfpnkng lẽbzdeifutc trai báifutc gáifuti Hoàhhpbng Phủpdgv Ngạiiwkn Tưhgjwxhfcc khôvywfng nhắfyolc đuiebếryain chuyệtccqn đuiebi Mãbzus Lai sao?’ Cung Quýxaqyhgjwơtiying vẫhgjwn luôvywfn cảcwjam thấwqgfy chuyệtccqn nàhhpby cóvdvblkxc đuiebóvdvb khôvywfng đuiebútiying.

‘Đtiyiưhgjwơtiying nhiêgqqmn làhhpbvdvb nhắfyolc rồfksli, nhưhgjwng màhhpb…’


Liêgqqmn Kiềhltqu chau màhhpby, Cung Quýxaqyhgjwơtiying, em vẫhgjwn cònyzxn giậgxxyn cáifuti têgqqmn Hoàhhpbng Phủpdgv Ngạiiwkn Tưhgjwxhfcc đuiebóvdvb, anh ta chẳfpnkng lo lắfyolng gìlkxc tớxhfci chuyệtccqn báifutc trai báifutc gáifuti đuiebi Mãbzus Lai, lỡrbpy nhưhgjw ôvywfng nộnnmqi thậgxxyt sựryai đuiebem em gảcwja đuiebi mấwqgft thìlkxc sao?’

‘Gảcwjahhpbo nhàhhpb Hoàhhpbng Phủpdgv khôvywfng phảcwjai càhhpbng tốfyolt hơtiyin sao? Nhưhgjw vậgxxyy em cóvdvb thểmzev chỉxkyinh Hoàhhpbng Phủpdgv Ngạiiwkn Tưhgjwxhfcc cảcwja đuiebwaoui rồfksli, cònyzxn khôvywfng vui sao?’ Cung Quýxaqyhgjwơtiying dụdimh dỗxaqy tiếryaip.

‘Em khôvywfng thèngphm!’ Liêgqqmn Kiềhltqu xua tay, ‘Hoàhhpbng Phủpdgv Ngạiiwkn Tưhgjwxhfcc nóvdvbi rồfksli, kếryait hôvywfn rồfksli em mộnnmqt chútiyit tựryai do cũgxxyng khôvywfng cóvdvb!’

Cung Quýxaqyhgjwơtiying suy nghĩzsqs mộnnmqt chútiyit, sau đuiebóvdvbvdvbi, ‘Thựryaic ra làhhpb Ngạiiwkn Tưhgjwxhfcc đuiebang gạiiwkt em thôvywfi, cậgxxyu ta cốfyol ýxaqyvdvbi nhưhgjw vậgxxyy đuiebóvdvb!’

‘A! Làhhpb ýxaqylkxc?’ Liêgqqmn Kiềhltqu bịokjv hắfyoln nóvdvbi đuiebếryain mờwaou mịokjvt, trừnnmqng mắfyolt tònyzxnyzx nhìlkxcn hắfyoln.

Cung Quýxaqyhgjwơtiying vẫhgjwn khôvywfng gấwqgfp gáifutp, hắfyoln thong dong thưhgjwplnxng thứuhosc mộnnmqt ngụdimhm càhhpb phêgqqm, ‘ Bởplnxi vìlkxc, Hoàhhpbng Phủpdgv Ngạiiwkn Tưhgjwxhfcc muốfyoln dùqxcsng cáifutch nàhhpby đuiebmzev em chủpdgv đuiebnnmqng thoáifuti hôvywfn màhhpb!’

Liêgqqmn Kiềhltqu háifut hốfyolc miệtccqng, côvywfnyzxn chưhgjwa hiểmzevu ýxaqy củpdgva hắfyoln lắfyolm.

‘Tiếryait lộnnmqngph mậgxxyt cho em nha, Liêgqqmn Kiềhltqu, em chắfyolc làhhpb biếryait anh vàhhpb Ngạiiwkn Tưhgjwxhfcc làhhpb bạiiwkn thâheyxn từnnmq nhỏofac đuiebếryain lớxhfcn phảcwjai khôvywfng?’ Cung Quýxaqyhgjwơtiying cútiyii thấwqgfp xuốfyolng nóvdvbi bêgqqmn tai côvywf.

“Ừrvsp!” Côvywf gậgxxyt đuiebrvspu.

‘Cho nêgqqmn chuyệtccqn củpdgva cậgxxyu ta anh hiểmzevu rõkobl nhấwqgft, sởplnxzsqs cậgxxyu ta nóvdvbi vớxhfci em nhưhgjw thếryaihhpb bởplnxi vìlkxc cậgxxyu ta đuiebang qua lạiiwki vớxhfci mộnnmqt côvywfifuti, chỉxkyivdvb đuiebmzev em chủpdgv đuiebnnmqng thoáifuti hôvywfn, đuiebrvspu hàhhpbng thìlkxc cậgxxyu ta mớxhfci cóvdvb thểmzevhgjwxhfci côvywfifuti kia thôvywfi!’ Cung Quýxaqyhgjwơtiying nóvdvbi rấwqgft châheyxn thậgxxyt, trêgqqmn gưhgjwơtiying mặlbkot tuấwqgfn dậgxxyt khôvywfng hềhltqlkxcm thấwqgfy chútiyit giảcwja dốfyoli nàhhpbo.

‘Vậgxxyy cứuhos đuiebmzev cho bọmlwmn họmlwm kếryait hôvywfn đuiebi!’

Liêgqqmn Kiềhltqu ngoàhhpbi miệtccqng tuy làhhpbvdvbi nhưhgjw thếryai nhưhgjwng… trong lònyzxng chợmzevt cảcwjam thấwqgfy trốfyolng rỗxaqyng, lạiiwki thêgqqmm mộnnmqt chútiyit đuiebau xóvdvbt.

‘Vậgxxyy chẳfpnkng phảcwjai em chịokjvu thiệtccqt thònyzxi sao? Em nghĩzsqs thửpdgv xem, Ngạiiwkn Tưhgjwxhfcc dùqxcsng thủpdgv đuieboạiiwkn xấwqgfu xa nhưhgjw thếryai muốfyoln évywfp em đuiebi, mụdimhc đuiebíngphch chíngphnh làhhpb muốfyoln cưhgjwxhfci mộnnmqt ngưhgjwwaoui phụdimh nữhgjw kháifutc, haizzz, Liêgqqmn Kiềhltqu , anh màhhpbhhpb em, nhấwqgft đuiebokjvnh khôvywfng nuốfyolt nổcwjai cơtiyin tứuhosc nàhhpby, nhấwqgft đuiebokjvnh khôvywfng đuiebmzev cho cậgxxyu ta đuiebưhgjwmzevc toạiiwki nguyệtccqn!’ Cung Quýxaqyhgjwơtiying cưhgjwwaoui rấwqgft tàhhpb mịokjv.

Liêgqqmn Kiềhltqu suy nghĩzsqs mộnnmqt lútiyic lâheyxu, sau đuiebóvdvb nằynsvm bònyzx trêgqqmn bàhhpbn, vẻgnhl mặlbkot rấwqgft khôvywfng tìlkxcnh nguyệtccqn…

‘Nhưhgjwng màhhpb… tuy em cũgxxyng muốfyoln làhhpbm nhưhgjw vậgxxyy nhưhgjwng em cònyzxn muốfyoln đuiebi du lịokjvch, vớxhfci lạiiwki nếryaiu nhưhgjwheyxy giờwaou em trởplnx vềhltq, nhấwqgft đuiebokjvnh sẽbzde chếryait rấwqgft thảcwjam! Anh khôvywfng biếryait thôvywfi, em gầrvspn nhưhgjw pháifut hỏofacng căbzden phònyzxng củpdgva anh ta rồfksli!’

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.