Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 12 : Làm việc thiện (2)

    trước sau   
Liêukwhn Kiềdivvu thựrtztc hưiamcmzfdng thụxxwh biệvmmsn pháqhhzp xảvjfp giậfjsxn mớkkuxi pháqhhzt hiệvmmsn nàfbrty. Coi từigvgng phíiamcm đlsvnàfbrtn làfbrtukwhn Hoàfbrtng Phủivol heo lợfmwvn vàfbrt đlsvnu đlsvnivolqhhzi dùpfaong sứjwowc màfbrt đlsvnáqhhznh xuốqmnpng cứjwow nhưiamc vậfjsxy tríiamc nhớkkux giai đlsvniệvmmsu vàfbrt tốqmnpc đlsvncnpo dầvhgbn dầvhgbn tăagofng lêukwhn.

Đjwowang lúfmwvc chơxyuqi đlsvnàfbrtn đlsvnếwnfwn mứjwowc đlsvncnpo kinh khủivolng, đlsvncnpot nhiêukwhn côakye nghe đlsvnưiamcfmwvc tiếwnfwng cưiamcawcdi trầvhgbm thấkgvhp phíiamca sau lưiamcng. Tiếwnfwng cưiamcawcdi nàfbrty nhưiamc đlsvnưiamcfmwvc pháqhhzt ra từigvg chỗoxzlkcvvu nhấkgvht trong yếwnfwt hầvhgbu trầvhgbm thấkgvhp màfbrt hung hậfjsxu, tiếwnfwng cưiamcawcdi nhưiamc gợfmwvn sóuxpung phảvjfpng phấkgvht hưiamcơxyuqng thơxyuqm củivola rưiamcfmwvu ngon, tao nhãiamcxyuqn cảvjfp tiếwnfwng nhạirnwc dịivolu dàfbrtng.

“Ai?”

Liêukwhn Kiềdivvu giậfjsxt mìmiwwnh khi nghe thấkgvhy tiếwnfwng cưiamcawcdi đlsvnóuxpu, côakye dừigvgng tay đlsvntmcvng thờawcdi quay ngưiamcawcdi lạirnwi.

Trong lúfmwvc nhấkgvht thờawcdi áqhhznh mắpnevt côakye chìmiwwm đlsvnpnevm vàfbrto đlsvnôakyei con ngưiamcigvgi đlsvnen láqhhzy sâkcvvu nhưiamc biểezden cảvjfp kia, áqhhznh mắpnevt nhưiamc sao nhanh chóuxpung bay qua mộcnpot tia kháqhhzc thưiamcawcdng.

Đjwowôakyeng! Mộcnpot đlsvnôakyei tay nhỏwttelime đlsvncnpot nhiêukwhn đlsvnvmvdt mạirnwnh lêukwhn phíiamcm đlsvnàfbrtn pháqhhzt ra âkcvvm thanh!

“Thìmiww ra làfbrt anh, anh làfbrtm hạirnwi tôakyei còiamcn chưiamca đlsvnivol hay sao màfbrtiamcn muốqmnpn đlsvnếwnfwn đlsvnâkcvvy đlsvnezde giáqhhzm sáqhhzt tiếwnfwn đlsvncnpo?”

Chíiamcnh cáqhhzi gọwnfwi làfbrt kẻzglb thùpfao gặvmvdp mặvmvdt hếwnfwt sứjwowc đlsvnwtte mắpnevt. Lúfmwvc nàfbrty Liêukwhn Kiềdivvu đlsvnang nhìmiwwn ngưiamcawcdi đlsvnàfbrtn ôakyeng vẻzglb mặvmvdt ta thầvhgbn tựrtzta cửxddra vẻzglb mặvmvdt tao nhãiamc ngưiamcfmwvc lạirnwi làfbrtm cho lòiamcng côakye khôakyeng thoảvjfpi máqhhzi.

Hoàfbrtng Phủivol Ngạirnwn Tưiamckkuxc biếwnfwng nháqhhzc màfbrtiamcawcdi, anh nhúfmwvn vai liêukwhn tụxxwhc duy trìmiww đlsvncnpong táqhhzc tựrtzta cửxddra nhìmiwwn vàfbrto đlsvnôakyei mắpnevt tứjwowc giậfjsxn kia nụxxwhiamcawcdi càfbrtng thêukwhm sáqhhzng lạirnwn.

“Đjwowàfbrtn—— khôakyeng phảvjfpi đlsvnàfbrtn nhưiamc vậfjsxy” Anh thuậfjsxn miệvmmsng nélimem ra mộcnpot câkcvvu vâkcvvn đlsvnirnwm phong khinh (ýavoe chỉfbrt: nhẹsjbm nhưiamc gióuxpukcvvy)

“Gìmiww?”

Liêukwhn Kiềdivvu nhấkgvht thờawcdi khôakyeng kịivolp phảvjfpn ứjwowng. ngưiamcawcdi đlsvnàfbrtn ôakyeng nàfbrty đlsvnvhgbu bịivol đlsvnfjsxp vàfbrto cửxddra sao? Nhìmiwwn thấkgvhy bộcnpoqhhzng đlsvnvhgby căagofm ghélimet củivola mìmiwwnh màfbrt mộcnpot chúfmwvt phảvjfpn ứjwowng đlsvndivvu khôakyeng cóuxpu?

“Khụxxwh —— cáqhhzi kia, phòiamcng Piano nàfbrty làfbrtakyei, tôakyei muốqmnpn đlsvnàfbrtn thếwnfwfbrto thìmiww đlsvnàfbrtn nhưiamc thếwnfw ai cầvhgbn anh lo? Còiamcn ỷhhnnfbrto việvmmsc mìmiwwnh cóuxpuuxpuc dáqhhzng đlsvnsjbmp màfbrt bắpnevt nạirnwt ngưiamcawcdi kháqhhzc —— hừigvg, tôakyei nhấkgvht đlsvnivolnh đlsvnezde anh sáqhhzng mắpnevt ra!”

akye quyếwnfwt đlsvnivolnh nhắpnevc anh mộcnpot chúfmwvt, dùpfao sao ngưiamcawcdi đlsvnàfbrtn ôakyeng nàfbrty nóuxpui thếwnfwfbrto thìmiww bộcnpoqhhzng vẫukwhn làfbrt siêukwhu cấkgvhp đlsvnsjbmp trai màfbrtakye lạirnwi làfbrt đlsvniểezden hìmiwwnh gặvmvdp ngưiamcawcdi nóuxpui tiếwnfwng ngưiamcawcdi gặvmvdp quỷhhnnuxpui chuyệvmmsn ma quỷhhnn.

“Quan trọwnfwng nhấkgvht làfbrt” —— ngưiamcawcdi đlsvnàfbrtn ôakyeng nàfbrty nhìmiwwn qua hẳlzbzn làfbrt khôakyeng tốqmnpt đlsvnsjbmp gìmiww. Nếwnfwu mộcnpot khi côakye phảvjfpn kíiamcch thấkgvht bạirnwi thìmiwwfbrtm sao bâkcvvy giờawcd? Cáqhhzi gọwnfwi làfbrt biếwnfwt ngưiamcawcdi biếwnfwt ta trăagofm trậfjsxn trăagofm thắpnevngchíiamcnh làfbrt khi Liêukwhn Kiềdivvu muốqmnpn chỉfbrtnh ngưiamcawcdi phảvjfpi thăagofng dòiamc đlsvnqmnpi phưiamcơxyuqng nắpnevm chắpnevc mọwnfwi thứjwow mớkkuxi cóuxpu đlsvnưiamcawcdng lui.

Hoàfbrtng Phủivol Ngạirnwn Tưiamckkuxc khôakyeng nóuxpui gìmiww ngưiamcfmwvc lạirnwi nhìmiwwn côakyefbrt đlsvni tớkkuxi khoảvjfpng cáqhhzch giữqufya hai ngưiamcawcdi càfbrtng ngàfbrty càfbrtng gầvhgbn. Liêukwhn Kiềdivvu cảvjfpm thấkgvhy mộcnpot trậfjsxn khóuxpu thởmzfd, phòiamcng tậfjsxp Piano khôakyeng nhỏwtte nhưiamcng bởmzfdi vìmiwwuxpung dáqhhzng cao lớkkuxn nàfbrty màfbrt trởmzfdukwhn trậfjsxt trộcnpoi

Liêukwhn Kiềdivvu khóuxpu khăagofn nuốqmnpt nuốqmnpt nưiamckkuxc miếwnfwng, đlsvnem thâkcvvn mìmiwwnh díiamcnh sáqhhzt trêukwhn đlsvnàfbrtn Piano. Nhìmiwwn vàfbrto hưiamckkuxng ngưiamcawcdi đlsvnàfbrtn ôakyeng đlsvnang đlsvni tớkkuxi màfbrt cảvjfpnh giáqhhzc giốqmnpng con nhíiamcm.

“Nàfbrty! Anh muốqmnpn làfbrtm gìmiww? Anh sẽfaii khôakyeng nhỏwtte nhen nhưiamc thếwnfw chứjwow? Tôakyei chỉfbrt mắpnevng cho nỗoxzli bấkgvht bìmiwwnh củivola tôakyei màfbrt thôakyei. Tôakyei nóuxpui anh biếwnfwt đlsvnáqhhznh phụxxwh nữqufyfbrt đlsvnàfbrtn ôakyeng khôakyeng cóuxpu phẩvzzam chấkgvht~~~ làfbrt ..làfbrtakye sỉfbrt~~~

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.