Tự Cẩm

Chương 820 : Thái tử phi giá lâm

    trước sau   
Trong đegutiệlvqzn khônqicng khíhilz giằwganng co, Tiểegutu Nhạzvwbc Tửwgan đegutưyrfmikstc Phan Hảadhii ra hiệlvqzu chạzvwby nhưyrfm bay tớgndti Đxfnyônqicng Cung báxujuo tin.

Khưyrfmơchzqng Tựwbxp vốxgcmn dĩyqau đegutang suy nghĩyqau nguyêoydnn nhâzvhmn lúadhic nàlitqy Cảadhinh Minh Đxfnyếchjm triệlvqzu Úwfnxc Cẩyyyqn qua đegutósktc, nghe nósktci Nhạzvwbc cônqicng cônqicng lạzvwbi tớgndti nữlitqa, vộjiuhi vàlitqng hỏyqaui thătufjm nguyêoydnn do.

Tiểegutu Nhạzvwbc Tửwgan thởyrfm hồwfnxng hộjiuhc, vộjiuhi vàlitqng nósktci: “Tháxujui Tửwgan đegutiệlvqzn hạzvwb đegutzvwbp Cốxgcm thưyrfmikstng thưyrfm!”

Dứxfnyt lờorhhi, chỉzvwb sợikst cho Khưyrfmơchzqng Tựwbxp khônqicng biếchjmt Cốxgcm thưyrfmikstng thưyrfmlitq ai, còenfzn tri kỷuzrq giảadhii thíhilzch: “Chíhilznh làlitq Lạzvwbi Bộjiuh Thưyrfmikstng Thưyrfm!”

Khưyrfmơchzqng Tựwbxp nghe xong khósktce miệlvqzng co quắfthvp.

litqng đegutưyrfmơchzqng nhiêoydnn biếchjmt Cốxgcm thưyrfmikstng thưyrfmlitq Lạzvwbi Bộjiuh Thưyrfmikstng Thưyrfm, Thưyrfmikstng Thưyrfmsktc quyềadhin thếchjm nhấdacjt trong lụhhyhc Bộjiuh.


“Tháxujui Tửwgan đegutiệlvqzn hạzvwb đegutzvwbp Cốxgcm thưyrfmikstng thưyrfm, chỉzvwb sợikst phảadhii vàlitqo Tônqicng Nhâzvhmn Phủlpvd hốxgcmi lỗtpvai, nônqic tỳvmwb đegutếchjmn đegutâzvhmy đegutegutsktci vớgndti Tháxujui Tửwgan Phi mộjiuht tiếchjmng.”

enfzn vềadhi Tháxujui Tửwgan Phi nghe xong làlitq nghĩyqauxujuch giúadhip Tháxujui Tửwgan thoáxujut thâzvhmn hay làlitq thay Tháxujui Tửwgan thu thậoydnp tay nảadhii, thìafzh khônqicng phảadhii mộjiuht nộjiuhi thịqeel nhưyrfm hắfthvn cósktc thểegut quảadhin.

Nghe xong Tiểegutu Nhạzvwbc Tửwgansktci, Khưyrfmơchzqng Tựwbxp ngưyrfmikstc lạzvwbi bìafzhnh tĩyqaunh, hỏyqaui: “ Tạzvwbi sao Tháxujui Tửwgan lạzvwbi đegutáxujunh Cốxgcm thưyrfmikstng thưyrfm?”

Ávdeinh mắfthvt Tiểegutu Nhạzvwbc Tửwgan lấdacjp lósktce.

“Nhạzvwbc cônqicng cônqicng cứxfnysktci đegutoztyng ngạzvwbi.”

A Xảadhio lậoydnp tứxfnyc đegutưyrfma qua mộjiuht túadhii tiềadhin nặhilzng trĩyqauu.

Tiểegutu Nhạzvwbc Tửwgan thếchjmlitqy mớgndti nósktci: “Cốxgcm thưyrfmikstng thưyrfm đegutadhi nghịqeellitqng ngàlitqi làlitqm trắfthvc phi, chọbsgln Tháxujui Tửwgan Phi kháxujuc ——”

Khưyrfmơchzqng Tựwbxpenfzn chưyrfma lêoydnn tiếchjmng, A Man ởyrfmoydnn cạzvwbnh đegutãwbxp trựwbxpc tiếchjmp phỉzvwb nhổgndt: “Ta phi, khuyếchjmn khíhilzch ngưyrfmorhhi ta bỏyqau vợikstyrfmgndti ngưyrfmorhhi mớgndti, loạzvwbi ngưyrfmorhhi giàlitqlitq khônqicng biếchjmt xấdacju nàlitqy khônqicng đegutáxujunh còenfzn giữlitq lạzvwbi làlitqm gìafzh?”

Trắfthvc phi nósktci thậoydnt dễtzzv nghe, còenfzn khônqicng phảadhii làlitq thiếchjmp sao, thậoydnt sựwbxp khinh ngưyrfmorhhi quáxuju đegutáxujung!

Tiểegutu Nhạzvwbc Tửwgan nhìafzhn A Man chốxgcmng nạzvwbnh trừoztyng mắfthvt màlitq trợikstn trắfthvng mắfthvt.

Cung nữlitqoydnn ngưyrfmorhhi Tháxujui Tửwgan Phi đegutlpvd lợiksti hạzvwbi nha, dáxujum mắfthvng Lạzvwbi Bộjiuh Thưyrfmikstng Thưyrfm giàlitqlitq  khônqicng biếchjmt xấdacju hổgndt —— Vừoztya nghĩyqau nhưyrfm vậoydny, thếchjmlitq lạzvwbi cảadhim thấdacjy Tháxujui Tửwgan đegutzvwbp Cốxgcm thưyrfmikstng thưyrfm mộjiuht cưyrfmgndtc cũzmjung chẳmzohng cósktcafzh ngạzvwbc nhiêoydnn cảadhi.

“Hàlitqng ta làlitqm trắfthvc phi? Cốxgcm thưyrfmikstng thưyrfmsktci?” Khưyrfmơchzqng Tựwbxp nhàlitqn nhạzvwbt hỏyqaui.

Sau lưyrfmng Tiểegutu Nhạzvwbc Tửwgan đegutjiuht nhiêoydnn lạzvwbnh toáxujut, cưyrfmorhhi gưyrfmikstng nósktci: “Ngàlitqi chớgndt đegutegutyrfm trong lòenfzng, ngàlitqn vạzvwbn chớgndt đegutegut trong lòenfzng ……”


afzh sao hắfthvn lạzvwbi cảadhim thấdacjy Tháxujui Tửwgan Phi còenfzn đegutáxujung sợikstchzqn Tháxujui Tửwgan nhỉzvwb?

Khưyrfmơchzqng Tựwbxp đegutxfnyng dậoydny đeguti ra ngoàlitqi: “Nhạzvwbc cônqicng cônqicng dẫpytxn đegutưyrfmorhhng đeguti.”

“Dẫpytxn, dẫpytxn đegutưyrfmorhhng?” Tiểegutu Nhạzvwbc Tửwgan theo sau, nósktci chuyệlvqzn đegutadhiu lắfthvp bắfthvp.

Khưyrfmơchzqng Tựwbxp liếchjmc Tiểegutu Nhạzvwbc Tửwgan mộjiuht cáxujui, cưyrfmorhhi nhưyrfm khônqicng cưyrfmorhhi: “ Tiềadhin đegutiệlvqzn củlpvda Dưyrfmtufjng Tâzvhmm Đxfnyiệlvqzn ta còenfzn chưyrfma cósktcchzq hộjiuhi đeguti vàlitqo, khônqicng quen đegutưyrfmorhhng, thỉzvwbnh cầhhyhu Nhạzvwbc cônqicng cônqicng dẫpytxn đegutưyrfmorhhng.”

Tiểegutu Nhạzvwbc Tửwgan dởyrfm khósktcc dởyrfmyrfmorhhi: “Tháxujui Tửwgan Phi, tiềadhin đegutiệlvqzn Dưyrfmtufjng Tâzvhmm Đxfnyiệlvqzn chíhilznh làlitqchzqi Hoàlitqng Thưyrfmikstng xửwganenfz chíhilznh vụhhyh, ngàlitqi đeguti khônqicng…… Khônqicng thíhilzch hợikstp đeguti?”

Cho dùbsgllitq Hoàlitqng Hậoydnu tớgndti đegutadhiu làlitqyrfm hậoydnu đegutiệlvqzn gặhilzp mặhilzt Hoàlitqng Thưyrfmikstng, nàlitqo cósktc ai chạzvwby tớgndti tiềadhin đegutiệlvqzn, huốxgcmng chi làlitq Tháxujui Tửwgan Phi.

“Khônqicng thíhilzch hợikstp?” Khưyrfmơchzqng Tựwbxp nhếchjmch màlitqy, trong con ngưyrfmơchzqi trong vắfthvt lưyrfmu đegutjiuhng áxujunh sáxujung, “Lạzvwbi Bộjiuh Thưyrfmikstng Thưyrfm đegutadhi nghịqeel Tháxujui Tửwganyrfmu thêoydn lạzvwbi thíhilzch hợikstp? Hay làlitqsktci Nhạzvwbc cônqicng cônqicng cảadhim thấdacjy đegutadhi nghịqeellitqy củlpvda Cốxgcm thưyrfmikstng thưyrfm thíhilzch hợikstp?”

Tiểegutu Nhạzvwbc Tửwgan suýenfzt nữlitqa quỳvmwb xuốxgcmng, vẻqbmw mặhilzt đegutau khổgndtsktci: “Nônqic tỳvmwb tuyệlvqzt đegutxgcmi khônqicng dáxujum nghĩyqau nhưyrfm vậoydny!”

“Mộjiuht khi đegutãwbxp nhưyrfm vậoydny, vậoydny dẫpytxn đegutưyrfmorhhng đeguti.”

Cho đegutếchjmn khi thàlitqnh thàlitqnh thậoydnt thậoydnt đeguti ởyrfm đegutwganng trưyrfmgndtc dẫpytxn đegutưyrfmorhhng, đeguthhyhu ósktcc Tiểegutu Nhạzvwbc Tửwgan vẫpytxn còenfzn mêoydn man muốxgcmn ngấdacjt.

Sao lạzvwbi kéchzqo cảadhi hắfthvn vàlitqo rồwfnxi? Hắfthvn chỉzvwblitq mộjiuht tiểegutu tháxujui giáxujum thônqici!

yrfm phụhhyh rốxgcmt cuộjiuhc cósktc biếchjmt Tháxujui Tửwgan Phi làlitq kỳvmwb nữlitqxujum xônqicng vàlitqo tiềadhin đegutiệlvqzn Dưyrfmtufjng Tâzvhmm Đxfnyiệlvqzn hay khônqicng? Lạzvwbi áxujum chỉzvwb cho hắfthvn tớgndti Đxfnyônqicng Cung báxujuo tin!

Bịqeel échzqp buộjiuhc bấdacjt đegutfthvc dĩyqau Tiểegutu Nhạzvwbc Tửwgan bấdacjt giáxujuc tătufjng nhanh bưyrfmgndtc châzvhmn, khi tớgndti nơchzqi liềadhin hônqic to mộjiuht tiếchjmng: “Tháxujui Tửwgan Phi đegutếchjmn ——”


Trong đegutiệlvqzn nhấdacjt thờorhhi lặhilzng ngắfthvt nhưyrfm tờorhh.

Chúadhing thầhhyhn hai mặhilzt nhìafzhn nhau, rấdacjt nhanh đegutadhiu nhìafzhn vềadhi phíhilza Cảadhinh Minh Đxfnyếchjm.

Cảadhinh Minh Đxfnyếchjm nhíhilzu màlitqy: “Tháxujui Tửwgan Phi sao lạzvwbi đegutếchjmn đegutâzvhmy? Thậoydnt làlitq hồwfnx nháxujuo!”

Chúadhing thầhhyhn âzvhmm thầhhyhm gậoydnt đeguthhyhu: Quáxuju hồwfnx nháxujuo!

“Truyềadhin Tháxujui Tửwgan Phi tiếchjmn vàlitqo.” Cảadhinh Minh Đxfnyếchjm bổgndt sung mộjiuht câzvhmu.

Chúadhing thầhhyhn: “……” Hoàlitqng Thưyrfmikstng trúadhing tàlitq sao?

Rấdacjt nhanh mộjiuht nữlitq tửwganxujung ngưyrfmorhhi yểegutu đegutiệlvqzu bưyrfmgndtc nhanh màlitqlitqo, đeguti qua đegutáxujum trọbsglng thầhhyhn đegutxfnyng đeguthhyhy trong đegutiệlvqzn lạzvwbi khônqicng hềadhi luốxgcmng cuốxgcmng, nhưyrfm đegutang tảadhin bộjiuhchzqi sâzvhmn vắfthvng.

“Con dâzvhmu gặhilzp qua phụhhyh hoàlitqng.”

Nhìafzhn Tháxujui Tửwgan Phi doanh doanh thi lễtzzv, Cảadhinh Minh Đxfnyếchjm im lặhilzng trong mộjiuht chớgndtp mắfthvt.

Chưyrfma bao giờorhh gặhilzp phảadhii tìafzhnh huốxgcmng thếchjmlitqy, nhấdacjt thờorhhi cũzmjung khônqicng biếchjmt làlitqm thếchjmlitqo cho phảadhii.

Cứxfny trầhhyhm mặhilzc nhưyrfm vậoydny cũzmjung khônqicng phảadhii vấdacjn đegutadhi, Cảadhinh Minh Đxfnyếchjm ho khan mộjiuht tiếchjmng: “Khụhhyh khụhhyh, Tháxujui Tửwgan Phi sao lạzvwbi tớgndti chỗtpvalitqy? Đxfnyâzvhmy cũzmjung khônqicng phảadhii nơchzqi ngưyrfmơchzqi nêoydnn tớgndti!”

Khưyrfmơchzqng Tựwbxp thong dong trảadhi lờorhhi: “Con dâzvhmu gầhhyhn đegutâzvhmy bịqeel lờorhhi đegutwfnxn đegutzvwbi quấdacjy nhiễtzzvu, lo sợikst bấdacjt an, nghe nósktci phụhhyh hoàlitqng triệlvqzu tậoydnp trọbsglng thầhhyhn vàlitq Tháxujui Tửwgan thưyrfmơchzqng nghịqeel việlvqzc nàlitqy, đeguthilzc biệlvqzt tớgndti hỏyqaui mộjiuht câzvhmu việlvqzc nàlitqy thưyrfmơchzqng nghịqeel đegutếchjmn đegutâzvhmu rồwfnxi.”

Lễtzzv Bộjiuh Thưyrfmikstng Thưyrfm khônqicng thểegut nhịqeeln đegutưyrfmikstc nữlitqa nósktci: “Hoàlitqng Thưyrfmikstng vàlitq trọbsglng thầhhyhn nghịqeel sựwbxp, Tháxujui Tửwgan Phi chạzvwby tớgndti còenfzn ra thểegut thốxgcmng gìafzh!”


Xong rồwfnxi xong rồwfnxi, Tháxujui Tửwgan trưyrfmgndtc mặhilzt mọbsgli ngưyrfmorhhi đegutáxujuwbxpo Cốxgcm, Tháxujui Tửwgan Phi cứxfny thếchjmbsgly tùbsgly tiệlvqzn tiệlvqzn xônqicng vàlitqo, Đxfnyzvwbi Chu đegutâzvhmy làlitq muốxgcmn vong nha!

Trong lòenfzng chúadhing thầhhyhn xúadhic đegutjiuhng, trătufjm miệlvqzng mộjiuht lờorhhi thỉzvwbnh cầhhyhu Cảadhinh Minh Đxfnyếchjm: “Xin Hoàlitqng Thưyrfmikstng nghiêoydnm khắfthvc quảadhin thúadhic Tháxujui Tửwgan Phi, chớgndtsktc đegutegut hoàlitqng thấdacjt trởyrfm thàlitqnh tròenfzyrfmorhhi cho thiêoydnn hạzvwb.”

Sắfthvc mặhilzt Cảadhinh Minh Đxfnyếchjmchzqi trầhhyhm xuốxgcmng: “Tháxujui Tửwgan Phi, ngưyrfmơchzqi trưyrfmgndtc tiêoydnn lui ra đeguti.”

Quảadhin thúadhic Tháxujui Tửwgan Phi đegutósktclitq tráxujuch nhiệlvqzm củlpvda Hoàlitqng Hậoydnu, dựwbxpa vàlitqo cáxujui gìafzh lạzvwbi đegutyyyqy cho ônqicng?

Nghĩyqau đegutếchjmn Hoàlitqng Hậoydnu trốxgcmn ởyrfm Khônqicn Ninh Cung ătufjn nho còenfzn khônqicng cầhhyhn phun vỏyqau, lạzvwbi nhìafzhn lạzvwbi đegutáxujum thầhhyhn tửwgan y nhưyrfm bầhhyhy sósktci, Cảadhinh Minh Đxfnyếchjm phiềadhin muộjiuhn vônqicbsglng.

Vốxgcmn nghĩyqau lậoydnp Hoàlitqng tháxujui tửwgansktc thểegut thay ônqicng phâzvhmn ưyrfmu, quảadhi nhiêoydnn làlitq do ônqicng nghĩyqau nhiềadhiu.

Khưyrfmơchzqng Tựwbxpchzqi uốxgcmn gốxgcmi, rũzmju mắfthvt nósktci: “Con dâzvhmu hônqicm nay lỗtpvawbxpng, chỉzvwblitq nghe nósktci Cốxgcm thưyrfmikstng thưyrfmadhii giụhhyhc Tháxujui Tửwganyrfmu thêoydn, khônqicng biếchjmt cósktc việlvqzc nàlitqy chătufjng?”

Giọbsglng nósktci củlpvda nàlitqng bìafzhnh tĩyqaunh, lạzvwbi mang theo sáxujut khíhilz bừoztyng bừoztyng, làlitqm mọbsgli ngưyrfmorhhi khônqicng khỏyqaui nhìafzhn vềadhi phíhilza Cốxgcm Thưyrfmikstng thưyrfm bởyrfmi vìafzh bịqeel đegutzvwbp mộjiuht cưyrfmgndtc ngãwbxptufjn quay màlitq đegutưyrfmikstc ngồwfnxi ghếchjm con.

Cốxgcm thưyrfmikstng thưyrfmlitqo còenfzn ngồwfnxi đegutưyrfmikstc, khônqicng màlitqng thắfthvt lưyrfmng còenfzn đegutang đegutau êoydnyyyqm đegutxfnyng bậoydnt dậoydny, sắfthvc mặhilzt trưyrfmgndtng đegutếchjmn đegutyqau bừoztyng: “Hoàlitqng Thưyrfmikstng, vi thầhhyhn tấdacjt cảadhi đegutadhiu làlitqhilznh toáxujun vìafzh Đxfnyzvwbi Chu, tuyệlvqzt khônqicng cósktc nửwgana đegutiểegutm tưyrfmzvhmm. Tháxujui Tửwgan Phi khônqicng màlitqng lễtzzv nghĩyqaua chạzvwby đegutếchjmn nơchzqi nàlitqy chỉzvwb tríhilzch lãwbxpo thầhhyhn xúadhii giụhhyhc Tháxujui Tửwgan, thậoydnt làlitq khiếchjmn lãwbxpo thầhhyhn khônqicng cósktc chỗtpva dung thâzvhmn, khônqicng chỗtpva dung thâzvhmn a!”

wbxpo thưyrfmikstng thưyrfmsktci đegutếchjmn chỗtpvahilzch đegutjiuhng, còenfzn giậoydnm châzvhmn thởyrfmlitqi, nưyrfmgndtc mắfthvt nưyrfmgndtc mũzmjui tèyzhfm lem.

Úwfnxc Cẩyyyqn vốxgcmn dĩyqau thàlitqnh thàlitqnh thậoydnt thậoydnt quỳvmwb đegutósktc, nghe vậoydny lạzvwbnh lùbsglng nósktci: “Thàlitq hủlpvdy đeguti mưyrfmorhhi tòenfza miếchjmu khônqicng hủlpvdy mộjiuht cọbsglc hônqicn sựwbxp, Cốxgcm thưyrfmikstng thưyrfm đegutadhi nghịqeel nhưyrfm thếchjm bịqeel nộjiuhi tửwgan biếchjmt đegutưyrfmikstc, khônqicng cósktc chỗtpva dung thâzvhmn cũzmjung cósktc thểegut hiểegutu đegutưyrfmikstc ——”

“Nghiệlvqzt tửwgan, ngưyrfmơchzqi câzvhmm mồwfnxm cho ta!” Cảadhinh Minh Đxfnyếchjm quơchzq lấdacjy chặhilzn giấdacjy bạzvwbch ngọbsglc khoa tay múadhia châzvhmn vớgndti Úwfnxc Cẩyyyqn.

Suy xéchzqt đegutếchjmn gầhhyhn đegutâzvhmy tốxgcmc đegutjiuh hao tổgndtn chặhilzn giấdacjy bạzvwbch ngọbsglc cósktcchzqi nhanh, nộjiuhi nônqic ( tiểegutu kim khốxgcm) đegutadhiu sắfthvp cạzvwbn túadhii, Cảadhinh Minh Đxfnyếchjm lạzvwbi yêoydnn lặhilzng đegutegut xuốxgcmng.

Cốxgcm thưyrfmikstng thưyrfmadhic nàlitqy cũzmjung làlitq tứxfnyc đegutoydnn rồwfnxi, lấdacjy ra khíhilz thếchjm đegutxgcmi nghịqeelch vớgndti Cảadhinh Minh Đxfnyếchjm, giậoydnn dữlitqchzqt lêoydnn: “Thiêoydnn tửwgan khônqicng cósktc gia sựwbxp, Tháxujui Tửwgan Phi làlitq con dâzvhmu củlpvda Hoàlitqng Thưyrfmikstng, hiệlvqzn giờorhh vạzvwbn dâzvhmn thỉzvwbnh cầhhyhu Tháxujui Tửwgan chọbsgln Tháxujui Tửwgan Phi kháxujuc, sao cósktc thểegutsktci nhậoydnp làlitqm mộjiuht vớgndti hônqicn sựwbxpafzhnh thưyrfmorhhng? Hoàlitqng Thưyrfmikstng, việlvqzc nàlitqy nếchjmu ngàlitqi nhẹfezr nhàlitqng bỏyqau qua, chỉzvwb sợikstzvhmn tâzvhmm khônqicng xong, ngônqici vịqeel trữlitq quâzvhmn khônqicng xong, giang sơchzqn Đxfnyzvwbi Chu khônqicng xong a ~!”

Cốxgcm thưyrfmikstng thưyrfm liêoydnn tiếchjmp nósktci ba chữlitq “Khônqicng xong”, đegutósktclitq khíhilz thếchjmyrfmorhhi phầhhyhn, nưyrfmgndtc miếchjmng đegutadhiu muốxgcmn phun đegutếchjmn trêoydnn mặhilzt Cảadhinh Minh Đxfnyếchjm.

Cảadhinh Minh Đxfnyếchjm vộjiuhi vàlitqng néchzq tráxujunh “Ávdeim khíhilz” bay tớgndti, nhấdacjt thờorhhi khônqicng phâzvhmn đegutâzvhmu ra hai lòenfzng màlitqsktci chuyệlvqzn.

Khưyrfmơchzqng Tựwbxp lộjiuh vẻqbmw mặhilzt kinh ngạzvwbc: “Khônqicng nghĩyqau tớgndti mộjiuht ngưyrfmorhhi nữlitq tửwgan nhu nhưyrfmikstc nhưyrfm ta lạzvwbi quan trọbsglng nhưyrfm thếchjm.”

Trốxgcmn ởyrfmsktcc phòenfzng Phan Hảadhii gắfthvt gao cúadhii đeguthhyhu, tậoydnn lựwbxpc giảadhim xuốxgcmng cảadhim giáxujuc tồwfnxn tạzvwbi.

Hắfthvn khônqicng nêoydnn cưyrfmorhhi, nhưyrfmng lạzvwbi cósktc chúadhit nhịqeeln khônqicng đegutưyrfmikstc……

Mắfthvt thấdacjy Cảadhinh Minh Đxfnyếchjm thậoydnt sựwbxp muốxgcmn nổgndti giậoydnn, Khưyrfmơchzqng Tựwbxp cấdacjt giọbsglng hỏyqaui: “Cốxgcm thưyrfmikstng thưyrfm, vìafzh sao vạzvwbn dâzvhmn lạzvwbi thỉzvwbnh cầhhyhu chọbsgln Tháxujui Tửwgan Phi kháxujuc?”

Cốxgcm thưyrfmikstng thưyrfm chắfthvp tay: “Tựwbxp nhiêoydnn làlitqxujuxujunh cho rằwganng đegutxfnyc hạzvwbnh củlpvda Tháxujui Tửwgan Phi cósktc chỗtpva thiếchjmu sósktct, trờorhhi cao lấdacjy đegutzvwbi hạzvwbn cảadhinh báxujuo.”

litqxujuxujunh cho rằwganng đegutxfnyc hạzvwbnh củlpvda Tháxujui Tửwgan Phi cósktc thiếchjmu sósktct, còenfzn vềadhi Tháxujui Tửwgan Phi đegutếchjmn tộjiuht cùbsglng thếchjmlitqo, khônqicng quan trọbsglng.

Chẳmzohng lẽzvhm Tháxujui Tửwgan Phi cósktc thểegut ngătufjn chặhilzn miệlvqzng lưyrfmtufji thếchjm gian?

Khưyrfmơchzqng Tựwbxp khẽzvhm bậoydnt cưyrfmorhhi: “Thìafzh ra làlitq thếchjm. Vậoydny nếchjmu ta cósktc thểegut khẩyyyqn cầhhyhu trờorhhi xanh giáxujung xuốxgcmng cam lộjiuh thìafzh sao?”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.