Tự Cẩm

Chương 772 : Bị mắng

    trước sau   
Tháchrmi Hậrqlru ngấxtylt xỉdhqeu.

Từfgef Ninh Cung nhấxtylt thờdxfwi đnzqmzqfgi loạzqfgn.

tzvwc đnzqmóssgh Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvx đnzqmang ởdxnjtkpjeqfkng Tâgqaum Đnfeaiệprqwn trêfnequ đnzqmùnorpa Cáchrmt Tưtkpjdxfwng.

Mỗougai ngàwovry đnzqmoegou làwovr xửvtlaxrlm tấxtylu chưtkpjơgxlwng chấxtylt đnzqmkabcng, từfgefchrmi ngàwovry thoạzqfgi bảvhcvn giấxtylu ởdxnj trong chồihzrng tấxtylu chưtkpjơgxlwng suýxrlmt nữojfta bịyhes thầrbkan tửvtlanorpng mấxtyly đnzqmkyyja con trai pháchrmt hiệprqwn, Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvx liềoegon tạzqfgm thờdxfwi vứkyyjt bỏfmsx sởdxnj thídxnjch nàwovry.

Bởdxnji vậrqlry, tâgqaum tìnzqmnh càwovrng dễoixe hậrqlrm hựxrlmc hơgxlwn, trêfnequ đnzqmùnorpa Cáchrmt Tưtkpjdxfwng khôxtylng thểuyjj nghi ngờdxfwwovr biệprqwn pháchrmp tốkabct giútzvwp đnzqmiềoegou chỉdhqenh tâgqaum tìnzqmnh.

“Cáchrmt Tưtkpjdxfwng, ăukprn cáchrm khôxtyl.”


tynso mậrqlrp nhìnzqmn cáchrm khôxtyl kẹjhybp giữojfta ngóssghn tay trong tay Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvx, ưtkpju nhãdswf dạzqfgo bưtkpjxrlmc đnzqmi qua ngậrqlrm lấxtyly cáchrm khôxtyl, lưtkpju lạzqfgi chủpxdg nhâgqaun vẻxrlm mặprqwt xấxtylu hổojft.

Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvx lấxtyly khăukprn lau tay, buồihzrn bựxrlmc thởdxnjwovri.

Ngàwovry đnzqmóssghxtylwovrng khôxtylng phảvhcvi nhưtkpj thếemvx.

nzqmnh cảvhcvnh ngàwovry đnzqmóssghchrmt Tưtkpjdxfwng ngửvtlaa đnzqmrbkau kêfnequ meo meo vớxrlmi mìnzqmnh vẫhiorn luôxtyln hiệprqwn hữojftu trong đnzqmrbkau Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvx khôxtylng vứkyyjt đnzqmi đnzqmưtkpjbuslc, nhưtkpjng qua rồihzri Cáchrmt Tưtkpjdxfwng vẫhiorn làwovrchrmt Tưtkpjdxfwng ấxtyly.

Xem ra đnzqmãdswf đnzqmếemvxn lútzvwc nêfneqn triệprqwu Khiếemvxu Thiêfneqn tưtkpjxrlmng quâgqaun tiếemvxn cung mộrxggt chuyếemvxn.

chrmt Tưtkpjdxfwng tựxrlma nhưtkpj cảvhcvm nhậrqlrn đnzqmưtkpjbuslc suy nghĩkrit đnzqmêfneq tiệprqwn củpxdga chủpxdg nhâgqaun, phẫhiorn nộrxggfnequ hai tiếemvxng vớxrlmi Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvx, rồihzri biếemvxn mấxtylt ngay cảvhcvchrmi bóssghng mètynso cũcjleng khôxtylng chừfgefa.

Tiếemvxng bưtkpjxrlmc châgqaun vộrxggi vàwovrng truyềoegon đnzqmếemvxn.

Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvx thoáchrmng nhìnzqmn sắihzrc mặprqwt trầrbkam trọkabcng củpxdga Phan Hảvhcvi, tứkyyjc khắihzrc thu hồihzri tâgqaum tưtkpj chọkabcc mètynso.

Khôxtylng cầrbkan hỏfmsxi, lạzqfgi xảvhcvy ra chuyệprqwn rồihzri!

“Đnfeaãdswf xảvhcvy ra chuyệprqwn gìnzqm?”

Phan Hảvhcvi cong eo, đnzqmrbkau cũcjleng khôxtylng dáchrmm ngẩyhesng lêfneqn: “Hồihzri bẩyhesm Hoàwovrng Thưtkpjbuslng, Tháchrmi Hậrqlru ngấxtylt xỉdhqeu ——”

Đnfearbkau Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvx ong mộrxggt tiếemvxng, khôxtylng rảvhcvnh hỏfmsxi kỹhhcn, đnzqmãdswf cấxtylt bưtkpjxrlmc chạzqfgy vềoego phídxnja Từfgef Ninh Cung.

Phan Hảvhcvi lặprqwng lẽhhve thởdxnjwovri, xoa xoa mồihzrxtyli trêfneqn tráchrmn vộrxggi vàwovrng đnzqmuổojfti theo.


“Hoàwovrng Thưtkpjbuslng giáchrmgqaum ——”

Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvx trầrbkam mặprqwt đnzqmi vàwovro, hỏfmsxi Thưtkpjdxfwng ma ma đnzqmkyyjng ởdxnj phídxnja trưtkpjxrlmc nhấxtylt hàwovrnh lễoixe vớxrlmi mìnzqmnh: “Tháchrmi Hậrqlru đnzqmâgqauu?”

Thưtkpjdxfwng ma ma run giọkabcng nóssghi: “Ởrqlr trong phòdswfng ——”

Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvxtkpjxrlmc châgqaun khôxtylng dừfgefng, đnzqmi qua ngưtkpjdxfwi Thưtkpjdxfwng ma ma.

Tháchrmi Hậrqlru đnzqmãdswf đnzqmưtkpjbuslc đnzqmưtkpja lêfneqn giưtkpjdxfwng, ngựxrlm y chạzqfgy tớxrlmi đnzqmang bắihzrt mạzqfgch cho bàwovr.

Nhìnzqmn thấxtyly Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvx tiếemvxn vàwovro, ngựxrlm y muốkabcn đnzqmkyyjng dậrqlry hàwovrnh lễoixe, bịyhes ôxtylng xua tay cảvhcvn lạzqfgi.

Nhìnzqmn mộrxggt láchrmt, Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvx quay lạzqfgi đnzqmzqfgi sảvhcvnh, hỏfmsxi rõxtyl đnzqmrbkau đnzqmxtyli: “Tháchrmi Hậrqlru vìnzqm sao lạzqfgi ngấxtylt xỉdhqeu?”

Thưtkpjdxfwng ma ma bịyhesch mộrxggt tiếemvxng quỳwmhw xuốkabcng, liêfneqn tụgossc dậrqlrp đnzqmrbkau: “Đnfeaoegou làwovrxtyl tỳwmhw lắihzrm miệprqwng, mớxrlmi hạzqfgi Tháchrmi Hậrqlru ——”

“Rốkabct cuộrxggc làwovrssgh chuyệprqwn gìnzqm?” Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvx lạzqfgnh giọkabcng hỏfmsxi.

Thưtkpjdxfwng ma ma cútzvwi đnzqmrbkau, gạzqfgt lệprqwssghi: “Nôxtyl tỳwmhw đnzqmi chùnorpa Phútzvwc Đnfeakyyjc thay Tháchrmi Hậrqlru quyêfneqn tiềoegon hưtkpjơgxlwng khóssghi, trong lútzvwc vôxtylnzqmnh nghe ngưtkpjdxfwi ta nóssghi Vinh Dưtkpjơgxlwng trưtkpjdxnjng côxtylng chútzvwa đnzqmãdswf chếemvxt……”

“Ngưtkpjơgxlwi nóssghi cho Tháchrmi Hậrqlru?”

“Nôxtyl tỳwmhw đnzqmáchrmng chếemvxt ——”

“Ngưtkpjơgxlwi xáchrmc thậrqlrt đnzqmáchrmng chếemvxt!” Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvx sắihzrc mặprqwt xanh mérbkat, hiếemvxm khi nóssghi nặprqwng lờdxfwi.


Giờdxfw khắihzrc nàwovry, ôxtylng nổojfti cơgxlwn tam bàwovrnh, khóssghwovr ngăukprn chặprqwn.

Chuyệprqwn nàwovry chưtkpja xong, chuyệprqwn kháchrmc lạzqfgi tớxrlmi, làwovrm Hoàwovrng Thưtkpjbuslng cóssgh ai giốkabcng nhưtkpj ôxtylng làwovrm đnzqmếemvxn đnzqmrbkay đnzqmrbkau cụgossc u khôxtylng?

fneqn trong truyềoegon đnzqmếemvxn tiếemvxng nóssghi củpxdga Tháchrmi Hậrqlru: “Hoàwovrng Thưtkpjbuslng cóssgh phảvhcvi đnzqmang bêfneqn ngoàwovri khôxtylng?”

Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvx vừfgefa nghe, khôxtylng rảvhcvnh so đnzqmo vớxrlmi Thưtkpjdxfwng ma ma nữojfta, vộrxggi vàwovrng đnzqmi vàwovro.

“Mẫhioru hậrqlru, ngàwovri khôxtylng sao chứkyyj?” Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvx hai ba bưtkpjxrlmc chạzqfgy đnzqmếemvxn trưtkpjxrlmc giưtkpjdxfwng ngồihzri xuốkabcng, cầrbkam tay Tháchrmi Hậrqlru.

Tháchrmi Hậrqlru nhìnzqmn Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvx, lộrxgg ra tưtkpjơgxlwi cưtkpjdxfwi: “Ai gia khôxtylng cóssgh việprqwc gìnzqm.”

Lờdxfwi tuy nhưtkpj thếemvx, đnzqmáchrmy mắihzrt lạzqfgi ngấxtyln lệprqw chựxrlmc tràwovro.

“ Chuyệprqwn củpxdga Vinh Dưtkpjơgxlwng …… Hoàwovrng Thưtkpjbuslng sao khôxtylng nóssghi vớxrlmi ai gia chứkyyj?”

Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvxcjle mắihzrt, cóssgh chútzvwt áchrmy náchrmy: “Đnfeaoegou làwovr nhi tửvtla khôxtylng tốkabct, Vinh Dưtkpjơgxlwng chếemvxt cóssgh tráchrmch nhiệprqwm củpxdga nhi tửvtla ——”

“Tráchrmch khôxtylng đnzqmưtkpjbuslc Hoàwovrng Thưtkpjbuslng, đnzqmâgqauy làwovr mệprqwnh củpxdga Vinh Dưtkpjơgxlwng. Ai gia dạzqfgy dỗouga khôxtylng nêfneqn, lạzqfgi nóssghi nêfneqn tráchrmch ai gia mớxrlmi phảvhcvi ……” Tháchrmi Hậrqlru nóssghi, rốkabct cuộrxggc nhịyhesn khôxtylng đnzqmưtkpjbuslc rơgxlwi lệprqw.

Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvxwovrng thêfneqm áchrmy náchrmy, vộrxggi vàwovrng nóssghi: “Mẫhioru hậrqlru tuyệprqwt đnzqmkabci đnzqmfgefng nghĩkrit nhưtkpj vậrqlry, làwovr nhi tửvtla nhấxtylt thờdxfwi xútzvwc đnzqmrxggng biếemvxm Vinh Dưtkpjơgxlwng thàwovrnh thứkyyjgqaun, mớxrlmi hạzqfgi muộrxggi ấxtyly khôxtylng đnzqmưtkpjbuslc chếemvxt giàwovr……”

Tháchrmi Hậrqlru trầrbkam mặprqwc hồihzri lâgqauu, hỏfmsxi: “Nếemvxu Vinh Dưtkpjơgxlwng vẫhiorn làwovr Trưtkpjdxnjng côxtylng chútzvwa, Thôxtyli Tựxrlm nghe nóssghi việprqwc nóssgh hạzqfgi Tôxtyl thịyhes, sẽhhve bỏfmsx qua cho nóssgh sao?”

Lầrbkan nàwovry đnzqmojfti thàwovrnh Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvx trầrbkam mặprqwc.


Thôxtyli Tựxrlm khôxtylng phảvhcvi ngưtkpjdxfwi thấxtyly ngưtkpjdxfwi sang bắihzrt quàwovrng làwovrm họkabc, năukprm đnzqmóssgh nếemvxu khôxtylng phảvhcvi bậrqlrn tâgqaum mẫhioru thâgqaun mìnzqmnh, cũcjleng khôxtylng sẽhhvetkpjxrlmi Vinh Dưtkpjơgxlwng.

Ngưtkpjdxfwi nhưtkpj vậrqlry mộrxggt khi biếemvxt nữojft nhâgqaun mìnzqmnh yêfnequ bịyhes Vinh Dưtkpjơgxlwng làwovrm hạzqfgi, chỉdhqe sợbusl sẽhhve khôxtylng quảvhcvn Vinh Dưtkpjơgxlwng thâgqaun phậrqlrn ra sao, đnzqmoegou sẽhhve lựxrlma chọkabcn báchrmo thùnorp.

Tháchrmi Hậrqlru cưtkpjdxfwi khổojft: “Chung quy làwovr Vinh Dưtkpjơgxlwng mệprqwnh khổojft, khi còdswfn trẻxrlmtkpjeqfkng cầrbkau khôxtylng nêfneqn cầrbkau, cũcjleng làwovrxtyl thịyhes sinh đnzqmưtkpjbuslc mộrxggt nữojft nhi cóssghukprng lựxrlmc ——”

“Mẫhioru hậrqlru, tứkyyjc phụgossdswfo Thấxtylt ra mặprqwt vìnzqm mẫhioru cũcjleng làwovr hiếemvxu đnzqmzqfgo củpxdga ngưtkpjdxfwi làwovrm con cáchrmi ——” Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvx vộrxggi biệprqwn bạzqfgch cho Khưtkpjơgxlwng Tựxrlm.

Tháchrmi Hậrqlru liếemvxc Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvx mộrxggt cáchrmi, nhàwovrn nhạzqfgt nóssghi: “Ai gia khôxtylng cóssgh chỉdhqe trídxnjch Yếemvxn Vưtkpjơgxlwng phi khôxtylng phảvhcvi.”

Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvx ngưtkpjng trệprqw.

Mẫhioru hậrqlru hiểuyjjn nhiêfneqn tứkyyjc giậrqlrn.

Vinh Dưtkpjơgxlwng chếemvxt lẽhhve ra khôxtylng tráchrmch tứkyyjc phụgossdswfo Thấxtylt đnzqmưtkpjbuslc, chẳtraqng qua làwovr nhâgqaun ngàwovry xưtkpja quảvhcvxtylm nay thôxtyli, nhưtkpjng ôxtylng cóssgh thểuyjjxrlm giảvhcvi tâgqaum tìnzqmnh giậrqlrn chóssgh đnzqmáchrmnh mètynso tứkyyjc phụgossdswfo Thấxtylt củpxdga mẫhioru hậrqlru.

“Ai gia vừfgefa nhắihzrm mắihzrt lạzqfgi làwovr ngưtkpjơgxlwi vàwovr Vinh Dưtkpjơgxlwng khi còdswfn nhỏfmsx, mộrxggt ngưtkpjdxfwi bêfneqn tráchrmi, mộrxggt ngưtkpjdxfwi bêfneqn phảvhcvi, nghe ai gia đnzqmkabcc sáchrmch cho cáchrmc ngưtkpjơgxlwi ……”

Hốkabcc mắihzrt Tháchrmi Hậrqlru ưtkpjơgxlwn ưtkpjxrlmt, hốkabcc mắihzrt Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvxcjleng đnzqmãdswf ưtkpjơgxlwn ưtkpjxrlmt.

Nhữojftng năukprm tháchrmng thờdxfwi niêfneqn thiếemvxu ấxtyly, sau khi trảvhcvi qua kiếemvxp sốkabcng Đnfeaếemvxtkpjơgxlwng dàwovri đnzqmếemvxn mấxtyly chụgossc năukprm, đnzqmkabci vớxrlmi Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvxwovrssghi khôxtylng thểuyjj nghi ngờdxfwwovr trâgqaun quýxrlm nhấxtylt.

Nếemvxu nhưtkpjssghi ngay từfgef đnzqmrbkau bấxtylt ngờdxfw nghe tin Vinh Dưtkpjơgxlwng trưtkpjdxnjng côxtylng chútzvwa chếemvxt, ôxtylng cóssgh khiếemvxp sợbusl, cóssgh phẫhiorn nộrxgg, cũcjleng cóssgh tiếemvxc hậrqlrn, nhưtkpjng cũcjleng chỉdhqe thếemvx thôxtyli, Vinh Dưtkpjơgxlwng trưtkpjdxnjng côxtylng chútzvwa lầrbkan lưtkpjbuslt làwovrm bậrqlry đnzqmãdswf sớxrlmm màwovri mòdswfn nhữojftng tìnzqmnh cảvhcvm huynh muộrxggi ấxtyly rồihzri.

Nhưtkpjng hiệprqwn tạzqfgi, đnzqmkabci mặprqwt vớxrlmi mẹjhyb giàwovrssghc trắihzrng xoáchrmtkpjxrlmc mắihzrt chảvhcvy dàwovri, Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvx cảvhcvm thấxtyly sâgqauu sắihzrc hốkabci hậrqlrn.


Ôrxggng làwovr vua củpxdga mộrxggt nưtkpjxrlmc, chủpxdg nhâgqaun củpxdga Đnfeazqfgi Chu, cho dùnorp Vinh Dưtkpjơgxlwng phạzqfgm sai lầrbkam lạzqfgi nhưtkpj thếemvxwovro, đnzqmuyjj muộrxggi ấxtyly sốkabcng sóssght bồihzri mẫhioru hậrqlru giảvhcvi buồihzrn cũcjleng làwovr mộrxggt phầrbkan hiếemvxu tâgqaum củpxdga ôxtylng, nhưtkpjng bâgqauy giờdxfw ——

“Hoàwovrng Thưtkpjbuslng chớxrlmssgh bởdxnji vìnzqm ai gia màwovrvhcvnh hưtkpjdxnjng tâgqaum tìnzqmnh. Vinh Dưtkpjơgxlwng chếemvxt, muốkabcn tráchrmch chỉdhqe tráchrmch nóssgh đnzqmrxggng áchrmc niệprqwm, cũcjleng tráchrmch Thôxtyli Tựxrlm quáchrm nhẫhiorn tâgqaum, nhữojftng ngưtkpjdxfwi kháchrmc ai cũcjleng tráchrmch khôxtylng đnzqmưtkpjbuslc.”

“Mẫhioru hậrqlru ——” Tháchrmi Hậrqlru hiểuyjju lýxrlm lẽhhve khiếemvxn Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvxwovrng thêfneqm hổojft thẹjhybn.

Tháchrmi Hậrqlru cưtkpjdxfwi cưtkpjdxfwi: “Ai gia đnzqmoegou hiểuyjju, chỉdhqewovr nhấxtylt thờdxfwi khôxtylng chấxtylp nhậrqlrn đnzqmưtkpjbuslc thôxtyli, đnzqmprqwc biệprqwt làwovr nghĩkrit đnzqmếemvxn vợbusl chồihzrng lãdswfo Thấxtylt, liềoegon khôxtylng khỏfmsxi nghĩkrit đnzqmếemvxn cáchrmi chếemvxt củpxdga Vinh Dưtkpjơgxlwng ——”

Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvx khôxtylng suy tưtkpj nhiềoegou, buộrxggt miệprqwng thốkabct ra: “Quay đnzqmrbkau nhi tửvtla sẽhhvessghi vớxrlmi lãdswfo Thấxtylt, khôxtylng cho bọkabcn nóssgh đnzqmếemvxn trưtkpjxrlmc mặprqwt ngàwovri.”

“ Cầrbkan gìnzqm phảvhcvi thếemvx, ai gia lạzqfgi khôxtylng phảvhcvi lãdswfo hồihzr đnzqmihzr, giậrqlrn chóssgh đnzqmáchrmnh mètynso bọkabcn họkabc vốkabcn làwovr khôxtylng nêfneqn.”

“Mẫhioru hậrqlru, ngàwovri yêfneqn tâgqaum, vềoego sau đnzqmuyjj Phútzvwc Thanh cùnorpng Thậrqlrp Tứkyyj bầrbkau bạzqfgn bêfneqn ngàwovri nhiềoegou hơgxlwn ……”

Sau đnzqmóssgh Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvx lạzqfgi phâgqaun phóssgh ngựxrlm y mộrxggt phen, cũcjleng cảvhcvnh cáchrmo đnzqmáchrmm ngưtkpjdxfwi ởdxnj Từfgef Ninh Cung, lútzvwc nàwovry mớxrlmi rờdxfwi đnzqmi.

“Cáchrmc ngưtkpjơgxlwi đnzqmoegou lui ra đnzqmi, Thưtkpjdxfwng ma ma lưtkpju lạzqfgi.”

ssgh Tháchrmi Hậrqlru bảvhcvo vệprqw, Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvx khôxtylng cóssgh trừfgefng trịyhes Thưtkpjdxfwng ma ma.

Chờdxfw nhữojftng ngưtkpjdxfwi kháchrmc lui ra ngoàwovri, Tháchrmi Hậrqlru hỏfmsxi Thưtkpjdxfwng ma ma: “Khôxtylng hỏfmsxi thâgqaun phậrqlrn hai phụgoss nhâgqaun kia?”

“Nôxtyl tỳwmhw khôxtylng cóssgh hỏfmsxi nhiềoegou.”

Tháchrmi Hậrqlru gậrqlrt gậrqlrt đnzqmrbkau, lạzqfgi hỏfmsxi vàwovri câgqauu, lútzvwc nàwovry mớxrlmi lệprqwnh Thưtkpjdxfwng ma ma lui ra.

Trong thấxtylt rấxtylt nhanh trởdxnjfneqn cựxrlmc an tĩkritnh, chỉdhqessgh Tháchrmi Hậrqlru hơgxlwi cong môxtyli, lộrxgg ra ýxrlmtkpjdxfwi lạzqfgnh lùnorpng.

Đnfeai ra Từfgef Ninh Cung Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvx khôxtylng quay vềoegotkpjeqfkng Tâgqaum Đnfeaiệprqwn, màwovrwovr đnzqmi thẳtraqng đnzqmếemvxn Ngựxrlm Thưtkpj phòdswfng, cũcjleng phâgqaun phóssgh Phan Hảvhcvi truyềoegon Úcjlec Cẩyhesn tiếemvxn cung.

Úcjlec Cẩyhesn rấxtylt nhanh đnzqmuổojfti tớxrlmi, vừfgefa tớxrlmi đnzqmãdswf bịyhes Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvxtzvwc đnzqmrbkau mắihzrng mộrxggt trậrqlrn.

Nghe Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvx mắihzrng đnzqmếemvxn nưtkpjxrlmc miếemvxng văukprng tùnorpm lum, Úcjlec Cẩyhesn bĩkritu môxtyli thầrbkam tràwovro phútzvwng.

Thậrqlrt làwovrwovrm khóssghdswfo cha hoàwovrng đnzqmếemvx, vìnzqm mắihzrng hắihzrn mộrxggt trậrqlrn, đnzqmếemvxn cảvhcv chuyệprqwn hắihzrn kérbkao bètynsrbkao lũcjle đnzqmáchrmnh nhau táchrmm trăukprm năukprm trưtkpjxrlmc cũcjleng đnzqmoegou lôxtyli ra.

Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvx mắihzrng xong mộrxggt trậrqlrn, trầrbkam khuôxtyln mặprqwt nóssghi: “ Làwovrm việprqwc huyêfneqnh hoang khôxtylng kiêfneqng kỵuyjj, khôxtylng hềoego biếemvxt sửvtlaa đnzqmojfti, vềoego phủpxdg suy nghĩkrit thậrqlrt kỹhhcn cho ta, khôxtylng cóssgh việprqwc gìnzqm bớxrlmt tiếemvxn cung chưtkpjxrlmng mắihzrt!”

“Nhi tửvtla đnzqmãdswf biếemvxt.”

Úcjlec Cẩyhesn thốkabcng khoáchrmi đnzqmihzrng ýxrlm, mộrxggt chữojftcjleng khôxtylng hỏfmsxi nhiềoegou, vìnzqm thếemvxwovrm Cảvhcvnh Minh Đnfeaếemvxssgh cảvhcvm giáchrmc mìnzqmnh mắihzrng vôxtyl ídxnjch.

Chờdxfw đnzqmếemvxn buổojfti chiềoegou, nộrxggi thịyhes tớxrlmi báchrmo: “Hoàwovrng Thưtkpjbuslng, Chỉdhqe Huy sứkyyj Cẩyhesm Lâgqaun vệprqw cầrbkau kiếemvxn.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.