Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 206 : Hung hăng tát một bạt tai

    trước sau   
Mộervzt tiếxzsing kêxirzu nàpxrny, khiếxzsin cho khôphzmng khígunu cảtgru phòfqkhng khájaaych đdrnjfcmku trởhsksxirzn căelwbng thẳprwsng.

Lạvverc Thàpxrnnh đdrnjang đdrnjwhyong cạvvernh ngưnneshjfpi đdrnjàpxrnn ôphzmng kia, quay lưnnesng vềfcmk phígunua nàpxrnng, chậveytm rãprwsi xoay ngưnneshjfpi, trong đdrnjôphzmi mắktbat trong veo củthxka nàpxrnng hiệzwcln lêxirzn hìnuwznh ảtgrunh quen thuộervzc, mộervzt khuôphzmn mặdztrt góbixpc cạvvernh rõusdnpxrnng, cóbixp khígunu phájaaych mịfyqa hoặdztrc lòfqkhng ngưnneshjfpi, nàpxrnng dừarksng lạvveri, giốhixfng nhưnnes mộervzt đdrnjóbixpa hoa bájaaych hợtgrup nởhsks rộervz, chỉtgrupxrn đdrnjwhyong ởhsks rấpuvut xa màpxrn nhìnuwzn, cũjiumng khôphzmng cóbixp đdrnji tớukbzi.

Khuôphzmn mặdztrt nhỏvhcc nhắktban vẫpuvun còfqkhn tájaayi nhợtgrut, lạvveri mềfcmkm mạvveri nhu thuậveytn, trong sájaayng nhưnnes pha lêxirz.

Tầjaayn Dịfyqach Dưnnesơynccng nhấpuvuc châfqkhn hưnnesukbzng nàpxrnng đdrnji qua, trong nhájaayy mắktbat kia, cảtgru ngưnneshjfpi Lâfqkhm Hi Hi run lêxirzn, ájaaynh mắktbat trong veo cóbixp mộervzt tia đdrnjfcmk phòfqkhng, lùuvryi vềfcmk phígunua sau.

Sắktbac mặdztrt ngưnnesng trọpoisng củthxka Tầjaayn Dịfyqach Dưnnesơynccng chùuvryng xuốhixfng mộervzt chúqsvgt, con ngưnnesơyncci xẹusdnt qua mộervzt tia đdrnjau xóbixpt, tiếxzsip tụhsksc đdrnji đdrnjếxzsin trưnnesukbzc mặdztrt nàpxrnng.

“Tỉtgrunh rồipqpi?” Thanh âfqkhm củthxka hắktban khàpxrnn khàpxrnn, giơyncc tay chạvverm vàpxrno mặdztrt nàpxrnng: “Cóbixpfqkhn đdrnjau khôphzmng?”




fqkhm Hi Hi ngâfqkhy ngưnneshjfpi khôphzmng cóbixp phảtgrun ứwhyong lạvveri, tậveytn tớukbzi khi nhiệzwclt đdrnjervzpuvum nóbixpng từarkspxrnn tay hắktban bao trùuvrym nửarbza khuôphzmn mặdztrt nàpxrnng, thâfqkhn thểjium củthxka nàpxrnng tớukbzi khi đdrnjóbixp mớukbzi đdrnjervzt nhiêxirzn cóbixp phảtgrun ứwhyong, run rẩelwby nézwcl trájaaynh, nàpxrnng chợtgrut nhớukbz tớukbzi chuyệzwcln tốhixfi qua, lòfqkhng vẫpuvun còfqkhn rấpuvut sợtgruprwsi.

pxrnn tay ưnnesu nhãprwsyncci giữjiuma khôphzmng trung, khẽluxa nắktbam lạvveri, buôphzmng xuốhixfng.

“Con tôphzmi đdrnjâfqkhu?” Tiếxzsing nóbixpi củthxka nàpxrnng trởhsksxirzn khàpxrnn khàpxrnn, run rẩelwby hưnnesukbzng hắktban thốhixft ra câfqkhu hỏvhcci đdrnjjaayu tiêxirzn.

pxrnng khôphzmng cóbixp quêxirzn mụhsksc đdrnjígunuch mìnuwznh đdrnjếxzsin tìnuwzm hắktban, khôphzmng cóbixp quêxirzn hiệzwcln tạvveri mốhixfi liêxirzn hệzwcl duy nhấpuvut giữjiuma nàpxrnng vàpxrn hắktban làpxrnjaayi gìnuwz. Đnuwzau đdrnjukbzn hơynccn mộervzt thájaayng trưnnesukbzc, nàpxrnng chịfyqau đdrnjếxzsin bâfqkhy giờhjfp, rốhixft cuộervzc cũjiumng cóbixp thểjium nhìnuwzn thấpuvuy khuôphzmn mặdztrt hắktban, cóbixp thểjiumnnesukbzng hắktban đdrnjòfqkhi vềfcmk cốhixft nhụhsksc củthxka nàpxrnng.

“Đnuwzang ởhsksxirzn Anh!” trong ájaaynh mắktbat sâfqkhu thẳprwsm củthxka Tầjaayn Dịfyqach Dưnnesơynccng toàpxrnn làpxrnbixpng dájaayng nàpxrnng, ôphzmn nhu màpxrn chăelwbm chúqsvg nhìnuwzn, mộervzt cájaayi chớukbzp mắktbat cũjiumng khôphzmng rờhjfpi.

Quảtgru nhiêxirzn làpxrnnnesukbzc Anh.

nnesukbzc mắktbat Lâfqkhm Hi Hi tràpxrnn ra, nàpxrnng càpxrno càpxrno májaayi tóbixpc, cũjiumng khôphzmng tígununh hỏvhcci hắktban xem rốhixft cụhsksc Anh Quốhixfc cájaaych nàpxrnng cóbixp xa lắktbam khôphzmng? Nàpxrnng muốhixfn dùuvryng hai châfqkhn đdrnji đdrnjếxzsin bao giờhjfp mớukbzi tớukbzi nơyncci?

“....... Trảtgru lạvveri cho tôphzmi!” Làpxrnn môphzmi anh đdrnjàpxrno củthxka nàpxrnng run rẩelwby, đdrnjèybqxzwcln nưnnesukbzc mắktbat: “Anh đdrnjem con trảtgru lạvveri cho tôphzmi.”

“Hi Hi......” Hắktban nhấpuvuc châfqkhn hưnnesukbzng nàpxrnng đdrnji đdrnjếxzsin.

“Anh đdrnjwhyong ởhsks đdrnjóbixp, đdrnjarksng cóbixp cửarbz đdrnjervzng!” Cảtgru ngưnneshjfpi Lâfqkhm Hi Hi đdrnjfcmku run rẩelwby, hai mắktbat toàpxrnn lệzwclbixpng hưnnesukbzng hắktban hézwclt, đdrnjúqsvgng vậveyty, nàpxrnng khôphzmng nhịfyqan đdrnjưnnestgruc, cảtgru nửarbza năelwbm thốhixfng khổedmjuvryng giãprwsy giụhsksa, kiêxirzn nhẫpuvun củthxka nàpxrnng đdrnjãprws muốhixfn mấpuvut? “Tầjaayn Dịfyqach Dưnnesơynccng, anh cóbixp biếxzsit tôphzmi hậveytn anh đdrnjếxzsin mứwhyoc nàpxrno khôphzmng? Anh cóbixp thểjium vứwhyot bỏvhccphzmi, khôphzmng cầjaayn tôphzmi, cóbixp thểjium coi nhưnnes cảtgru đdrnjhjfpi nàpxrny chưnnesa từarksng gặdztrp qua tôphzmi, khôphzmng sao cảtgru. Chígununh làpxrn anh dựreeea vàpxrno cájaayi gìnuwzpxrnnnesukbzp đdrnji con củthxka tôphzmi? Nóbixp vừarksa mớukbzi đdrnjưnnestgruc sinh ra, ngay cảtgru nhìnuwzn tôphzmi cũjiumng chưnnesa kịfyqap, anh dựreeea vàpxrno đdrnjâfqkhu màpxrn mang nóbixp đdrnji?”

Ngàpxrny đdrnjóbixp, trong phòfqkhng bệzwclnh, sinh nởhsks đdrnjau đdrnjukbzn đdrnjãprwsqsvgt hếxzsit sứwhyoc lựreeec củthxka nàpxrnng, nàpxrnng khôphzmng biếxzsit bảtgrun thâfqkhn mìnuwznh chảtgruy bao nhiêxirzu májaayu, chỉtgru biếxzsit làpxrn tấpuvut cảtgru hộervzfkkn trong phòfqkhng sinh đdrnjfcmku la hoảtgrung lêxirzn, miệzwclng ghézwclpxrno bêxirzn ngưnneshjfpi nàpxrnng hôphzm: ‘côphzm ơyncci cốhixf gắktbang tỉtgrunh lạvveri, xin đdrnjarksng hôphzmn mêxirz’, vìnuwz vậveyty nàpxrnng chỉtgrubixp thểjium tỉtgrunh lạvveri, trậveytn sinh nởhskspxrny nàpxrnng trảtgrui nghiệzwclm sựreee bạvverc bẽluxao củthxka cuộervzc đdrnjhjfpi, nàpxrnng nhớukbzusdn từarksng chi tiếxzsit khi hắktban xoay ngưnneshjfpi rờhjfpi đdrnji, đdrnjau đdrnjếxzsin thấpuvuu xưnnesơynccng, vàpxrno thờhjfpi khắktbac cấpuvup cứwhyou đdrnjóbixp, giốhixfng nhưnnes ai oájaayn dàpxrny vòfqkh trájaayi tim.

Chẳprwsng qua làpxrnqsvgc nàpxrnng thanh tỉtgrunh, con củthxka nàpxrnng đdrnjãprws khôphzmng thấpuvuy, nàpxrnng cầjaaym di đdrnjervzng nghe đdrnjưnnestgruc rõusdnpxrnng phígunua bêxirzn kia tiếxzsing májaayy bay cấpuvut cájaaynh gầjaaym rúqsvg, từarksng phúqsvgt từarksng phúqsvgt mộervzt giốhixfng nhưnnes đdrnjem májaayu thịfyqat củthxka nàpxrnng cắktbat xézwcl.

“Hi Hi...” Hắktban biếxzsit hiệzwcln tạvveri tâfqkhm tìnuwznh nàpxrnng cóbixp bao nhiêxirzu kígunuch đdrnjervzng, cảtgrum xúqsvgc củthxka nàpxrnng khôphzmng thểjium khốhixfng chếxzsi đdrnjếxzsin mứwhyoc nàpxrno, chỉtgrubixp thểjium nghiêxirzm khuôphzmn mặdztrt tájaayi nhợtgrut đdrnjèybqxzwcln mọpoisi ájaayp lựreeec đdrnjau đdrnjukbzn trong lòfqkhng tiếxzsin lêxirzn ôphzmm lấpuvuy nàpxrnng. Khôphzmng cho phézwclp nàpxrnng lùuvryi vềfcmk phígunua sau.




Ôyovym ấpuvup củthxka hắktban làpxrn cạvverm bẫpuvuy nguy hiểjiumm nhấpuvut.

fqkhm Hi Hi theo bảtgrun năelwbng lùuvryi vềfcmk phígunua sau, khôphzmng muốhixfn đdrnjhsksng tớukbzi thâfqkhn thểjium hắktban, khôphzmng muốhixfn nghe đdrnjếxzsin thanh âfqkhm củthxka hắktban. Đnuwzãprws khôphzmng ígunut lầjaayn, nàpxrnng chígununh làpxrn bịfyqa thanh âfqkhm cùuvryng vớukbzi sựreee ôphzmn nhu nàpxrny mêxirz hoặdztrc, chẳprwsng qua làpxrn hiệzwcln tạvveri, mỗpuvui bưnnesukbzc hắktban tớukbzi gầjaayn, lòfqkhng củthxka nàpxrnng nhưnnes bịfyqazwcljaaych thàpxrnnh mảtgrunh vụhsksn.

“Buôphzmng.... Tầjaayn Dịfyqach Dưnnesơynccng anh buôphzmng tôphzmi ra.” Nàpxrnng hézwclt lêxirzn têxirzjaayi, nghĩfkkn muốhixfn đdrnjelwby lồipqpng ngựreeec hắktban ra.

“Hi Hi...” Tầjaayn Dịfyqach Dưnnesơynccng khàpxrnn giọpoisng khóbixp khăelwbn nóbixpi, ájaaynh mắktbat thâfqkhm thúqsvgy cụhsksp xuốhixfng khôphzmng rõusdn cảtgrum xúqsvgc, muốhixfn khốhixfng chếxzsi đdrnjervzng tájaayc kịfyqach liệzwclt củthxka nàpxrnng khôphzmng cho nàpxrnng tựreee thưnnesơynccng tổedmjn chígununh mìnuwznh, rồipqpi lạvveri sợtgrufqkhng tay quájaay chặdztrt càpxrnng khiếxzsin trong lòfqkhng nàpxrnng càpxrnng hậveytn..... Trong lòfqkhng đdrnjau đdrnjukbzn xézwcljaayt, hắktban nhắktbam mắktbat, tiếxzsing nóbixpi tựreeea nhưnnes “Hãprwsy nghe anh nóbixpi, khôphzmng nêxirzn nhưnnes vậveyty...”

xirzn ngoàpxrni phòfqkhng, Lạvverc Thàpxrnnh nghe đdrnjưnnestgruc đdrnjervzng tĩfkknnh bêxirzn trong, sau mắktbat kígununh hiệzwcln lêxirzn mộervzt tia phứwhyoc tạvverp, biếxzsit đdrnjiềfcmku xoay ngưnneshjfpi rờhjfpi đdrnji.

Kịfyqach liệzwclt giãprwsy giụhsksa, căelwbn bảtgrun nàpxrnng khôphzmng thểjium đdrnjwhyong vữjiumng, bịfyqa gụhsksc xuốhixfng mộervzt đdrnjhixfng dàpxrny đdrnjzwclm trêxirzn giưnneshjfpng, trêxirzn thâfqkhn thểjium nhữjiumng vếxzsit thưnnesơynccng nhỏvhcc vụhsksn bịfyqazwcljaaych, nàpxrnng kêxirzu nhỏvhcc mộervzt tiếxzsing, cảtgru ngưnneshjfpi đdrnjau đdrnjếxzsin run rẩelwby.

“Hi Hi!” Tầjaayn Dịfyqach Dưnnesơynccng cúqsvgi ngưnneshjfpi, đdrnjem đdrnjzmsp phígunua sau lưnnesng nâfqkhng nàpxrnng lêxirzn, ájaaynh mắktbat thâfqkhm thúqsvgy hiệzwcln lêxirzn mộervzt tia đdrnjau xóbixpt tájaayi nhợtgrut, chăelwbm chúqsvg nhìnuwzn nàpxrnng thậveytt lâfqkhu.

dspwy khuấpuvut cùuvryng chua xóbixpt trong lòfqkhng Lâfqkhm Hi Hi dâfqkhng tràpxrno, chốhixfng khủthxki tay đdrnjzmsp thâfqkhn thểjium, vung bàpxrnn tay hung hăelwbng tájaayt vàpxrno mặdztrt hắktban “Ba!” Mộervzt tiếxzsing giòfqkhn vang. Trong đdrnjôphzmi mắktbat nàpxrnng tràpxrnn đdrnjjaayy nưnnesukbzc mắktbat đdrnjau đdrnjukbzn cùuvryng oájaayn hậveytn thấpuvuu xưnnesơynccng, nưnnesukbzc mắktbat khôphzmng ngừarksng run rẩelwby tuôphzmn tràpxrno.

Sắktbac mặdztrt Tầjaayn Dịfyqach Dưnnesơynccng mézwclo sệzwclch, quay sang mộervzt bêxirzn.

Khôphzmng khígunuxirzn lặdztrng lạvveri bao trùuvrym.

Mộervzt ngọpoisn gióbixp nhẹusdn nhàpxrnng lay đdrnjervzng rèybqxm cửarbza trắktbang muốhixft, còfqkhn cóbixp khuôphzmn mặdztrt tuấpuvun lãprwsng củthxka ngưnneshjfpi đdrnjàpxrnn ôphzmng cùuvryng hai tay vịfyqan bêxirzn thàpxrnnh giưnneshjfpng, giọpoisng nóbixpi mang theo đdrnjau đdrnjukbzn nhưnnesng nhẹusdn nhàpxrnng buôphzmng xuốhixfng “Hi Hi, đdrnjarksng khóbixpc... Anh sẽluxa đdrnjem con trảtgru lạvveri cho em, em muốhixfn gìnuwz anh đdrnjfcmku cóbixp thểjium cho.... Làpxrn anh khôphzmng đdrnjúqsvgng, đdrnjarksng khóbixpc, đdrnjưnnestgruc khôphzmng?”

Tạvveri nơyncci đdrnjâfqkhy trong nhájaayy mắktbat, Tầjaayn Dịfyqach Dưnnesơynccng chịfyqau đdrnjreeeng cájaayi tájaayt đdrnjau đdrnjukbzn bỏvhccng rájaayt từarkspxrnn tay nhỏvhcczwcl củthxka nàpxrnng, đdrnjem nàpxrnng ôphzmm vàpxrno trong ngựreeec, giờhjfp phúqsvgt nàpxrny hắktban mớukbzi biếxzsit đdrnjưnnestgruc đdrnjau lòfqkhng cũjiumng cóbixp thểjiumnnestgrut xa tấpuvut thảtgruy, nghe nàpxrnng khóbixpc, hắktban hậveytn rằdlvyng khôphzmng thểjium đdrnjem cảtgru thếxzsi giớukbzi nàpxrny đdrnjfcmkn bùuvry cho nàpxrnng, đdrnjedmji đdrnjếxzsin cho nàpxrnng khôphzmng còfqkhn thưnnesơynccng tâfqkhm.

nuwznh yêxirzu củthxka anh, anh thựreeec cóbixp lỗpuvui, đdrnjãprws khiếxzsin em đdrnjau đdrnjukbzn lâfqkhu nhưnnes vậveyty.

Trong đdrnjêxirzm tốhixfi yêxirzn tĩfkknnh, sắktbac mặdztrt tájaayi nhợtgrut củthxka Tầjaayn Dịfyqach Dưnnesơynccng hiệzwcln lêxirzn sựreee đdrnjèybqxzwcln đdrnjau đdrnjukbzn, đdrnjem thâfqkhn thểjium nhu nhưnnestgruc củthxka nàpxrnng ôphzmm vàpxrno trong lòfqkhng, ởhsks giâfqkhy phúqsvgt sau khi xa cájaaych nửarbza năelwbm, dùuvryng cájaaynh môphzmi bao trùuvrym vàpxrnnh tai lạvvernh giájaay củthxka nàpxrnng, hơyncci thởhsks mong manh nóbixpi: “Hi Hi.... Anh yêxirzu em!”

Chỉtgru ba chữjium, ájaaynh mắktbat đdrnjjaayy tơynccjaayu củthxka hắktban trởhsksxirzn ưnnesukbzt ájaayt.

***

Lily mộervzt mạvverch đdrnji tớukbzi, cũjiumng khôphzmng đdrnjjium ýyovy tớukbzi nữjium hầjaayu hưnnesukbzng mìnuwznh khom ngưnneshjfpi hàpxrnnh lễervz, lậveytp tứwhyoc hưnnesukbzng tớukbzi căelwbn phòfqkhng yêxirzn tĩfkknnh trêxirzn cửarbza khắktbac hoa màpxrnu đdrnjvhcc đdrnji tớukbzi, côphzm đdrnjelwby cửarbza ra, khôphzmng cóbixp nhìnuwzn thấpuvuy thâfqkhn ảtgrunh màpxrnnuwznh muốhixfn tìnuwzm, lạvveri thấpuvuy cájaayi nôphzmi kia trong phòfqkhng.

“Lily côphzmng chúqsvga, phu nhâfqkhn khôphzmng cóbixphsks đdrnjâfqkhy, ngưnneshjfpi cóbixp việzwclc gìnuwz khôphzmng?” Nữjium hầjaayu tiếxzsin lêxirzn hỏvhcci.

Áxxlbnh mắktbat Lily vưnnesơynccng vấpuvun chỗpuvu đdrnjdztrt cájaayi nôphzmi, khuôphzmn mặdztrt xinh đdrnjusdnp cùuvryng biểjiumu tìnuwznh nhanh nhẹusdnn hưnnesukbzng nơyncci đdrnjóbixp hỏvhcci:

“Đnuwzâfqkhy làpxrn con trai củthxka Côphzmng Tưnnesukbzc đdrnjvveri nhâfqkhn sao?”

Nữjium hầjaayu ngẩelwbn ra, giơyncc mộervzt ngóbixpn tay lêxirzn miệzwclng ởhsksxirzn cạvvernh nôphzmi nóbixpi: “Suỵfrjnt, côphzmng chúqsvga nóbixpi nhỏvhcc thôphzmi, tiểjiumu vưnnesơynccng tửarbz vừarksa mớukbzi ngủthxk thôphzmi.”

Lily suýyovyt nữjiuma bậveytt cưnneshjfpi, ngóbixpn tay đdrnjùuvrya vỡzmspn mấpuvuy lọpoisn tóbixpc quăelwbn trêxirzn gájaayy, lạvvernh lùuvryng liếxzsic liếxzsic mộervzt cájaayi nữjium hầjaayu kia; “Cájaayi gìnuwz tiểjiumu vưnnesơynccng tửarbz? Ngưnnesơyncci ngu ngốhixfc khôphzmng biếxzsit, nếxzsiu côphzmng tưnnesukbzc đdrnjvveri nhâfqkhn khôphzmng cóbixpnnesukbzi mẹusdnbixppxrnm Côphzmng Tưnnesukbzc phu nhâfqkhn, nhưnnes vậveyty cájaayi đdrnjwhyoa bézwcl trong giỏvhcc kia cùuvryng lắktbam cũjiumng chỉtgrupxrn con riêxirzng màpxrn thôphzmi. Ngưnnesơyncci ởhsks hoàpxrnng gia làpxrnm việzwclc đdrnjưnnestgruc bao nhiêxirzu năelwbm? Ngay cảtgru bằdlvyng ấpuvuy quy củthxkjiumng đdrnjfcmku khôphzmng hiểjiumu?”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.