Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 181 : Bộ dáng một cô gái hồi xuân

    trước sau   
ppuum Hi Hi cốkeyr gắxepmng chốkeyrng đusimkvhk thâppuun thểocpv đusimdgbpng dậfzcry, cótqqm chúdzeqt mơuayr hồmbhpsvlj nhìgbbon côhkll: “Cótqqm chuyệdzeqn gìgbbo vậfzcry?”

Lam Đkuxmótqqma cótqqm chúdzeqt kinh sợdxbs, cầflaxm lấdvbgy di đusimzecbng nhìgbbon đusimi nhìgbbon lạtyeri màsvljn hìgbbonh, càsvljng nhìgbbon càsvljng cảsdlnm thấdvbgy hếzovst thẩmwaly thậfzcrt khótqqm tin, côhkllagwung chỉlshxsvlj mộzecbt nhâppuun viêppuun nhỏzcycagwusvlj chủagwu tịzcycch đusimtyeri nhâppuun vìgbbo sao lạtyeri gọkeyri đusimiệdzeqn cho côhkll chứdgbp? Côhkll chẳhkllng qua chỉlshxsvlj ngẫdvbgu nhiêppuun biếzovst đusimưtqqmdxbsc sốkeyr đusimiệdzeqn thoạtyeri củagwua chủagwu tịzcycch màsvlj cẩmwaln thậfzcrn lưtqqmu giữagmo lạtyeri, nhưtqqmng khôhkllng nghĩqxxftqqm lạtyeri cótqqm ngàsvljy đusimdxbs chuôhkllng nha.

Tiếzovsng chuôhkllng di đusimzecbng kia thậfzcrt quáfrsy dai dẳhkllng khiếzovsn cho Lâppuum Hi Hi cũagwung phảsdlni đusimocpv ýercg đusimếzovsn, khi vừfchia nhìgbbon thấdvbgy cáfrsyi têppuun kia nháfrsyy mắxepmt thâppuun thểocpv đusimãihgx cứdgbpng đusimchye.

“Tôhklli thềzovs, tôhklli chưtqqma hềzovs tiếzovst lộzecb tin côhkll đusimang ởchye đusimâppuuy.” Còqxxfn chưtqqma tiếzovsp đusimiệdzeqn thoạtyeri, Lam Đkuxmótqqma vộzecbi vàsvljng giơuayr ba ngótqqmn tay, khuôhklln mặfkbat lộzecb ra vẻhpxgagwuy khuấdvbgt màsvlj thềzovs thốkeyrt.

Átfnxnh mắxepmt trong veo củagwua Lâppuum Hi Hi nhìgbbon côhkll, nàsvljng cưtqqmchyei yếzovsu ớercgt, thảsdlnn nhiêppuun nótqqmi: “Côhkll nhấdvbgc máfrsyy đusimi.”

frsyi gìgbbo tớercgi sẽelxb tớercgi, tráfrsynh cũagwung khôhkllng thoáfrsyt.


Lam Đkuxmótqqma đusimèkuxmagwun hoảsdlnng hốkeyrt màsvlj nhấdvbgn phínypbm trảsdln lờchyei, dèkuxm dặfkbat màsvlj áfrsyp lêppuun tai: “Alôhkll, chủagwu tịzcycch, chàsvljo ngàsvlji.” Đkuxmflaxu dâppuuy bêppuun kia thậfzcrt yêppuun lặfkbang, từfchi mộzecbt chỗzecb kháfrsyc truyềzovsn đusimếzovsn giọkeyrng nótqqmi từfchinypbnh trầflaxm bổdxbsng củagwua Tầflaxn Dịzcycch Dưtqqmơuayrng: “Côhklldvbgy ởchyeppuun cạtyernh côhkll phảsdlni khôhkllng?” Lam Đkuxmótqqma lạtyernh ngưtqqmchyei...

frsyi gìgbbo? Lẽelxbsvljo chủagwu tịzcycch thựsvljc đusimãihgx biếzovst Lâppuum Hi Hi đusimang trốkeyrn ởchye chỗzecbhkll sao? “Chủagwu tịzcycch, ngàsvlji khôhkllng nêppuun nótqqmi đusimùtqqma nhưtqqm thếzovs, trong nhàsvlj củagwua tôhklli chỉlshxtqqmgbbonh tôhklli thôhklli, ngàsvlji muốkeyrn tìgbbom ai thếzovs?”

tqqmercgi bầflaxu trờchyei đusimêppuum xanh thẳhkllm, mộzecbt khu nhàsvlj trọkeyragwu kỹsvlj, gầflaxn trung tâppuum tiểocpvu khu, mộzecbt chiếzovsc xe màsvlju đusimen cótqqmkuxmm che đusimdgbpng yêppuun, xuyêppuun qua cửtfnxa kínypbnh xe màsvlju xanh đusimen cótqqm thểocpv nhìgbbon thấdvbgy mộzecbt ngưtqqmchyei đusimàsvljn ôhkllng tuấdvbgn lãihgxng, toàsvljn bộzecb đusimưtqqmchyeng néagwut trêppuun mặfkbat giốkeyrng nhưtqqm mộzecbt táfrsyc phẩmwalm đusimppuuu khắxepmc, mộzecbt tia biểocpvu cảsdlnm dùtqqm rấdvbgt nhỏzcycagwung cótqqm thểocpvsvljm mêppuu hoặfkbac chúdzeqng sinh.

Ngótqqmn tay kẹctydp thuốkeyrc láfrsy củagwua Tầflaxn Dịzcycch Dưtqqmơuayrng khẽelxb xoa xoa mi tâppuum, trong xe khótqqmi thuốkeyrc lưtqqmdxbsn lờchye bay.

“Đkuxmưtqqma đusimiệdzeqn thoạtyeri cho côhklldvbgy tiếzovsp.” Thanh âppuum củagwua hắxepmn cựsvljc kỳfdjyihgxnh đusimtyerm.

Lam Đkuxmótqqma bốkeyri rốkeyri.

tqqmchyeng nhưtqqm thậfzcrt sựsvlj khôhkllng thểocpv gạtyert đusimưtqqmdxbsc nữagmoa, kỳfdjy thựsvljc bảsdlnn thâppuun côhkllagwung biếzovst mộzecbt ngàsvljy nàsvljo đusimótqqm phảsdlni buôhkllng tay, sựsvljgbbonh ậfzcrp đusimếzovsn, khôhkllng thểocpvsvljm gìgbbo kháfrsyc làsvlj nắxepmm chặfkbat đusimiệdzeqn thoạtyeri, thưtqqmơuayrng cảsdlnm màsvlj nhìgbbon Lâppuum Hi Hi: “Hi Hi, chủagwu tịzcycch tìgbbom côhkll, côhkll muốkeyrn tiếzovsp máfrsyy hay khôhkllng.”

Từfchidzeqc đusimflaxu khi nhìgbbon thấdvbgy chiếzovsc áfrsyo vest kia, Lâppuum Hi Hi đusimãihgxtqqm thểocpv đusimfrsyn hắxepmn thựsvljc đusimãihgxgbbom đusimưtqqmdxbsc nàsvljng rồmbhpi, hiệdzeqn tạtyeri cũagwung khôhkllng cầflaxn phảsdlni giấdvbgu diếzovsm nữagmoa.

svljng chỉlshx suy nghĩqxxf nửtfnxa phúdzeqt, liềzovsn tiếzovsp nhậfzcrn đusimiệdzeqn thoạtyeri từfchi trong tay Lam Đkuxmótqqma.

“Alôhkll?” Lâppuum Hi Hi cốkeyr gắxepmng làsvljm cho bảsdlnn thâppuun thậfzcrt thoảsdlni máfrsyi.

tqqm thểocpv nghe đusimưtqqmdxbsc thanh âppuum giốkeyrng nhưtqqm mộzecbt loạtyeri giảsdlni dưtqqmdxbsc củagwua nàsvljng, Tầflaxn Dịzcycch Dưtqqmơuayrng cảsdlnm thấdvbgy đusimflaxu khôhkllng còqxxfn đusimau nhứdgbpc, an tĩqxxfnh màsvlj ngâppuuy ngưtqqmchyei mộzecbt hồmbhpi mớercgi chậfzcrm rãihgxi hỏzcyci: “Thâppuun thểocpvtqqm khótqqm chịzcycu khôhkllng?”

ppuum Hi Hi ngừfching mộzecbt láfrsyt, càsvljng cótqqm thểocpvfrsyc đusimzcycnh, hôhkllm nay làsvlj hắxepmn cứdgbpu nàsvljng.

svljng nhẹctyd nhàsvljng lắxepmc đusimflaxu, chịzcycu đusimsvljng lớercgp mồmbhphklli mỏzcycng thấdvbgm ra trong lòqxxfng bàsvljn tay, đusimèkuxmagwun căuoxfng thẳhkllng củagwua bảsdlnn thâppuun: “Khôhkllng cótqqm việdzeqc gìgbbo.”


Thuốkeyrc hếzovst côhkllng hiệdzequ làsvlj tốkeyrt rồmbhpi, cũagwung khôhkllng cótqqmfrsyc dụuekung phụuekugbbo lớercgn.

“Vậfzcry làsvlj tốkeyrt rồmbhpi...” Tầflaxn Dịzcycch Dưtqqmơuayrng tựsvlja vàsvljo thàsvljnh ghếzovsfrsyi, chậfzcrm rãihgxi nótqqmi.

“Hi Hi.” Hắxepmn bỗzecbng nhiêppuun hôhkllppuun mộzecbt tiếzovsng gọkeyri nhỏzcyc.

ppuum Hi Hi cảsdlnm giáfrsyc sốkeyrng lưtqqmng dâppuung lêppuun mộzecbt cỗzecbppuu dạtyeri, nínypbn thởchye trầflaxm ngâppuum, nhẹctyd nhàsvljng “Dạtyer!” mộzecbt tiếzovsng. “Còqxxfn hậfzcrn anh sao?”

Nhữagmong lờchyei nàsvljy hỏzcyci quáfrsy đusimzecbt ngộzecbt, Lâppuum Hi Hi nghẹctydn lờchyei, khôhkllng biếzovst phảsdlni trảsdln lờchyei nhưtqqm thếzovssvljo.

qxxfn hậfzcrn hay khôhkllng nàsvljng cũagwung khôhkllng chỉlshx mộzecbt lầflaxn màsvlj tựsvlj hỏzcyci chínypbnh mìgbbonh. Tựsvlja nhưtqqm nhiềzovsu đusimôhklli tìgbbonh nhâppuun kháfrsyc cãihgxi nhau, luôhklln cótqqm thểocpv nhớercgagmo nhữagmong đusimiểocpvm tốkeyrt củagwua đusimkeyri phưtqqmơuayrng, khi ôhkllm nhau cùtqqmng ởchye mộzecbt chỗzecb sẽelxb khôhkllng muốkeyrn buôhkllng ra, chínypbnh làsvljsvljng đusimang bốkeyri rốkeyri, đusimkeyri vớercgi ngưtqqmchyei đusimàsvljn ôhkllng nàsvljy, nàsvljng cho tớercgi bâppuuy giờchyeagwung chưtqqma từfching buôhkllng tay, nhưtqqmng lạtyeri khôhkllng dáfrsym đusimem tráfrsyi tim củagwua mìgbbonh giao ra ngoàsvlji, khôhkllng muốkeyrn bảsdlnn thâppuun trởchyeppuun mùtqqm quáfrsyng mộzecbt lầflaxn nữagmoa.

Khôhkllng nghe đusimưtqqmdxbsc câppuuu trảsdln lờchyei, Tầflaxn Dịzcycch Dưtqqmơuayrng nặfkbang nềzovssvlj thởchye ra mộzecbt làsvljn khótqqmi, chínypbnh làsvlj hiểocpvu rõagmo bảsdlnn thâppuun đusimãihgx quáfrsynypbch đusimzecbng.

“Khôhkllng phảsdlni sợdxbs.” hắxepmn chỉlshxtqqm thểocpv ôhklln nhu vỗzecb vềzovs, trong đusimêppuum, dùtqqmng thanh âppuum nhẹctyd nhàsvljng cótqqm thểocpv đusimem tòqxxfan bộzecbuayr thểocpv tan ra màsvlj an ủagwui nàsvljng, đusimau đusimercgn trong lòqxxfng nàsvljng “Anh biếzovst em đusimang ởchye đusimâppuuu, đusimi tìgbbom em thậfzcrt khôhkllng dễipqisvljng. Hôhkllm nay, rấdvbgt sợdxbsihgxi phảsdlni khôhkllng, anh cam đusimoan, vềzovs sau chuyệdzeqn nhưtqqm vậfzcry sẽelxb khôhkllng pháfrsyt sinh nữagmoa... Bảsdlno bốkeyri, khôhkllng phảsdlni sợdxbs, chăuoxfm sótqqmc bảsdlnn thâppuun cùtqqmng cụuekuc cưtqqmng thậfzcrt tốkeyrt.”

Ngótqqmn tay thon dàsvlji di di mi tâppuum, thanh âppuum củagwua Tầflaxn Dịzcycch Dưtqqmơuayrng lãihgxnh đusimtyerm màsvljtqqm chúdzeqt tắxepmc nghẹctydn, tiếzovsp tụuekuc nótqqmi: “Đkuxmdxbsi đusimếzovsn khi em nghĩqxxf kỹsvljsvljtqqm thểocpvtqqmi cho anh biếzovst quyếzovst đusimzcycnh củagwua em, từfchi giờchye đusimếzovsn lúdzeqc đusimótqqm anh sẽelxb khôhkllng làsvljm nhữagmong chuyệdzeqn em khôhkllng thínypbch... yêppuun tâppuum.”

Đkuxmêppuum khuya, Lâppuum Hi Hi cầflaxm di đusimzecbng lẳhkllng lặfkbang màsvlj nghe, cảsdln tráfrsyi tim nhưtqqm tan thàsvljnh mộzecbt làsvljn nưtqqmercgc mùtqqma xuâppuun.

“Nghỉlshx ngơuayri sớercgm mộzecbt chúdzeqt” Tầflaxn Dịzcycch Dưtqqmơuayrng nâppuung cổdxbs tay nhìgbbon nhìgbbon thờchyei gian, nhẹctyd giọkeyrng nótqqmi, “Ngủagwu ngon.”

Đkuxmâppuuy làsvlj lầflaxn đusimflaxu tiêppuun, nàsvljng nhậfzcrn thấdvbgy toàsvljn bộzecb sựsvlj ôhklln hòqxxfa nhãihgx nhặfkban nàsvljy, khôhkllng chúdzeqt gìgbbo đusimzovs phòqxxfng màsvljtqqmng hắxepmn nótqqmi chuyệdzeqn.

“Ngủagwu ngon.”

Kếzovst thúdzeqc cuộzecbc gọkeyri, nàsvljng ngồmbhpi si ngốkeyrc, bótqqmng đusimêppuum mờchye mịzcyct bao trùtqqmm lấdvbgy.

Vừfchia rồmbhpi loạtyeri cảsdlnm giáfrsyc nàsvljy làsvljgbbo, cơuayrn buồmbhpn ngủagwu lờchye mờchyeagwuo tớercgi, trong đusimflaxu nàsvljng còqxxfn tràsvljn đusimflaxy thanh âppuum cùtqqmng giọkeyrng nótqqmi củagwua hắxepmn, trong ngựsvljc nhưtqqmtqqm mộzecbt chúdzeqt dễipqi chịzcycu ấdvbgm áfrsyp, còqxxfn cótqqm chúdzeqt ngọkeyrt ngàsvljo khótqqmtqqm thểocpv gạtyert bỏzcyc.

Lam Đkuxmótqqma bêppuun cạtyernh léagwun lúdzeqt quan sáfrsyt....

Đkuxmưtqqmdxbsc rồmbhpi, thoạtyert nhìgbbon cótqqm vẻhpxggbbonh an vôhkll sựsvlj.

Mộzecbt ngótqqmn tay duỗzecbi ra trưtqqmercgc, chọkeyrt chọkeyrt vàsvljo thắxepmt lưtqqmng củagwua nàsvljng, Lam Đkuxmótqqma nótqqmi: “Hi Hi, côhkll lạtyeri thấdvbgt thầflaxn rồmbhpi.”

ppuum Hi Hi co rúdzeqm lạtyeri néagwu ra mộzecbt chúdzeqt, cảsdlnm thấdvbgy rấdvbgt nhộzecbt, ýercgtqqmchyei trêppuun môhklli khôhkllng giảsdlnm xuốkeyrng, phảsdlnn ứdgbpng lạtyeri hỏzcyci: “Cáfrsyi gìgbbo?”

“Tôhklli nótqqmi nàsvljy, khôhkllng phảsdlni lạtyeri bịzcyc thấdvbgt thầflaxn rồmbhpi chứdgbp!” Lam Đkuxmótqqma mởchye to hai mắxepmt tớercgi gầflaxn nàsvljng, nhéagwuo nhéagwuo khuôhklln mặfkbat nàsvljng. “Côhkll xem côhkll thậfzcrt giốkeyrng vớercgi phụueku nữagmo đusimang hồmbhpi xuâppuun nha, nhưtqqm thếzovssvljo còqxxfn ngâppuuy thơuayr nhưtqqm vậfzcry...”

ppuum Hi Hi nửtfnxa ngàsvljy mớercgi phảsdlnn ứdgbpng lạtyeri, mớercgi hiểocpvu đusimưtqqmdxbsc làsvljhklldvbgy đusimang cưtqqmchyei nhạtyero mìgbbonh.

“Lam Đkuxmótqqma.” nàsvljng giậfzcrn dữagmo thởchyesvlji.

“Ha ha ha...” Tiểocpvu côhklltqqmơuayrng Lam Đkuxmótqqma ởchye trêppuun giưtqqmchyeng kiêppuuu ngạtyero màsvlj đusimfzcrp vàsvlji cáfrsyi, cho rằqxxfng bảsdlnn thâppuun thựsvljc côhkllng đusimdgbpc viêppuun mãihgxn. “Nha... chừfching nàsvljo thìgbbohkll quay vềzovs khu nhàsvlj cao cấdvbgp kia củagwua côhkll, Tầflaxn phu nhâppuun củagwua tôhklli?” Lam Đkuxmótqqma giậfzcrt nhẹctydtqqmc áfrsyo củagwua nàsvljng hỏzcyci. Lâppuum Hi Hi lẳhkllng lặfkbang nằqxxfm xuốkeyrng: “Tôhklli khôhkllng quay vềzovs, ởchye lạtyeri đusimâppuuy.” Lam Đkuxmótqqma trừfching to hai mắxepmt.

“Côhkll vẫdvbgn làsvlj khôhkllng quay vềzovs sao, chủagwu tịzcycch làsvljm sao cótqqm thểocpv phótqqmng túdzeqng côhkll nhưtqqm vậfzcry chứdgbp, côhkllqxxfn đusimang mang thai màsvlj.”

Átfnxnh mắxepmt đusimãihgx nhắxepmm lạtyeri chậfzcrm rãihgxi mởchye ra, lôhkllng mi thậfzcrt dàsvlji tựsvlja nhưtqqmfrsynh bưtqqmercgm tung bay, Lâppuum Hi Hi nhẹctyd giọkeyrng nótqqmi: “Tôhklli khôhkllng biếzovst, chỉlshx cảsdlnm thấdvbgy hiệdzeqn tạtyeri nhanh chótqqmng trởchye vềzovs khôhkllng thínypbch hợdxbsp lắxepmm, tôhklli khôhkllng hiểocpvu rõagmo ýercg tứdgbp củagwua anh ấdvbgy, cũagwung khôhkllng nghĩqxxf ra lýercg do tạtyeri sao hay chỉlshx bởchyei vìgbbo đusimdgbpa nhỏzcycsvljy màsvlj phảsdlni làsvljm vợdxbs chồmbhpng... Tótqqmm lạtyeri, côhkll đusimfching đusimuổdxbsi tôhklli cótqqm đusimưtqqmdxbsc khôhkllng, tôhklli chỉlshxsvlj muốkeyrn ởchye đusimâppuuy mộzecbt thờchyei gian.”

Ngữagmo đusimiệdzequ đusimáfrsyng thưtqqmơuayrng nhưtqqm vậfzcry khiếzovsn cho Lam Đkuxmótqqma cảsdln ngưtqqmchyei mộzecbt trậfzcrn rùtqqmng mìgbbonh.


Đkuxmưtqqmdxbsc rồmbhpi, côhkllsvljo dáfrsym khôhkllng tiếzovsp đusimãihgxi côhklldvbgy chứdgbp. Cuốkeyri cùtqqmng côhkllagwung hiểocpvu đusimưtqqmdxbsc, cáfrsyi gìgbbosvlj cốkeyr gắxepmng côhkllng táfrsyc nêppuun đusimưtqqmdxbsc tăuoxfng lưtqqmơuayrng, hừfchi hừfchi, đusimúdzeqng làsvljtqqmi xạtyero màsvlj, còqxxfn khôhkllng phảsdlni do trong nhàsvljhkll nuôhklli thêppuum ôhkllng phậfzcrt Di Lặfkbac nàsvljy àsvlj?

“Đkuxmưtqqmdxbsc nha...” Lam Đkuxmótqqma cũagwung lêppuun giưtqqmchyeng nằqxxfm, ôhkllm lấdvbgy nàsvljng, “Tôhklli khôhkllng đusimuổdxbsi côhkll, côhkll chínypbnh làsvlj phúdzeqc tinh củagwua tôhklli nha.”

ppuum Hi Hi khôhkllng biếzovst côhkll ta đusimang nótqqmi cáfrsyi gìgbbo, nhưtqqmng cũagwung chẳhkllng muốkeyrn hỏzcyci, hai côhkllfrsyi ôhkllm nhau cùtqqmng rơuayri vàsvljo mộzecbng đusimctydp.

Tinh thầflaxn Tầflaxn Dịzcycch Dưtqqmơuayrng cuốkeyri cùtqqmng cũagwung tốkeyrt hơuayrn mộzecbt chúdzeqt.

Trong phòqxxfng làsvljm việdzeqc sáfrsyng rựsvljc xa hoa rộzecbng rãihgxi, hắxepmn đusimãihgx bắxepmt đusimflaxu khôhkllng cầflaxn mỗzecbi ngàsvljy uốkeyrng liềzovsn mấdvbgy ly cafe đusimocpv hoàsvljn thàsvljnh côhkllng việdzeqc nữagmoa.

Ngótqqmn tay thon dàsvlji gõagmoagmoppuun bàsvljn phínypbm, tựsvlja nhưtqqm mộzecbt vũagwu đusimiệdzequ, ưtqqmu nhãihgxppuu ngưtqqmchyei. Thỉlshxnh thoảsdlnng đusimzecbt nhiêppuun màsvlj dừfching lạtyeri, khôhkllng thểocpv khốkeyrng chếzovs nhữagmong suy nghĩqxxf vềzovs khuôhklln mặfkbat củagwua nàsvljng, từfching cửtfnx chỉlshx củagwua nàsvljng, hưtqqmơuayrng vịzcyc củagwua nàsvljng.

Lạtyerc Thàsvljnh đusimmwaly cửtfnxa tiếzovsn vàsvljo, âppuum đusimiệdzequ vẫdvbgn cứdgbpng nhắxepmc nhưtqqmagwu: “Tầflaxn tiêppuun sinh, chuyệdzeqn ngàsvlji dặfkban dòqxxf đusimãihgx đusimưtqqmdxbsc thu xếzovsp ổdxbsn thỏzcyca, phu nhâppuun bêppuun kia cam đusimoan sẽelxb khôhkllng cótqqm kinh đusimzecbng nàsvljo nữagmoa, còqxxfn cótqqm y nhưtqqm ngàsvlji phâppuun phótqqm, Báfrsyc Viễipqin đusimãihgx bắxepmt đusimflaxu kếzovs hoạtyerch, nộzecbi trong ba tháfrsyng cótqqm thểocpv hoàsvljn thàsvljnh thủagwu tụuekuc mua báfrsyn.”

Tầflaxn Dịzcycch Dưtqqmơuayrng gậfzcrt gậfzcrt đusimflaxu, áfrsynh mắxepmt thâppuum thúdzeqy khôhkllng dờchyei màsvljn hìgbbonh máfrsyy tínypbnh: “Còqxxfn gìgbbo nữagmoa?”

Lạtyerc Thàsvljnh dừfching mộzecbt chúdzeqt, thảsdlnn nhiêppuun nótqqmi: “Colin tiêppuun sinh ởchyeppuun ngoàsvlji, ngàsvlji cótqqm muốkeyrn gặfkbap ngàsvlji ấdvbgy khôhkllng?”

Tầflaxn Dịzcycch Dưtqqmơuayrng giơuayr tay chỉlshx mộzecbt cáfrsyi, áfrsynh mắxepmt nâppuuu đusimen cótqqm chúdzeqt tốkeyri lạtyeri, xoay ghếzovs đusimkeyri diệdzeqn vớercgi Lạtyerc Thàsvljnh: “Kêppuuu nótqqmsvljo đusimi.”

Khôhkllng quáfrsyppuuu sau, mộzecbt thâppuun ảsdlnnh cao ngấdvbgt đusimãihgx tiếzovsn vàsvljo.

“Anh trai thâppuun yêppuuu, anh rốkeyrt cụuekuc cũagwung muốkeyrn gặfkbap em.” Trêppuun mặfkbat hắxepmn lộzecb ra nụuekutqqmchyei bấdvbgt cầflaxn đusimchyei, lạtyeri nhiềzovsu hơuayrn làsvlj tia bấdvbgt đusimxepmc dĩqxxf.

Tầflaxn Dịzcycch Dưtqqmơuayrng đusimsdlno mắxepmt liếzovsc bao da màsvlju đusimen trong tay hắxepmn, mộzecbt áfrsynh mắxepmt dứdgbpt khoáfrsyt hiệdzeqn lêppuun, nótqqmi: “Hôhkllm nay vềzovs?”


Gậfzcrt gậfzcrt đusimflaxu, nhúdzeqn vai nótqqmi: “Anh trai ra lệdzeqnh em đusimâppuuy vốkeyrn khôhkllng dáfrsym khôhkllng nghe, em chỉlshxtqqm thểocpvtqqmng Hafl hôhkllm nay rờchyei Trung Quốkeyrc trởchye vềzovs, bấdvbgt quáfrsy anh trai, xin anh hãihgxy tin tưtqqmchyeng, em khôhkllng phảsdlni làsvlj cốkeyr ýercg nhằqxxfm vàsvljo Lâppuum, em khôhkllng muốkeyrn thưtqqmơuayrng tổdxbsn côhklldvbgy, thậfzcrt sựsvljsvlj.”

Trong áfrsynh mắxepmt màsvlju lam, hiệdzeqn lêppuun mộzecbt mảsdlnnh châppuun thàsvljnh.

Átfnxnh mắxepmt lãihgxnh liệdzeqt củagwua Tầflaxn Dịzcycch Dưtqqmơuayrng dờchyei đusimi, khótqqme miệdzeqng khẽelxb nhếzovsch lêppuun mộzecbt nụuekutqqmchyei.

“Khôhkllng liêppuun quan đusimếzovsn anh, chúdzeq trởchye vềzovs thìgbbo ínypbt lờchyei đusimi mộzecbt chúdzeqt, chuyệdzeqn củagwua anh cho đusimếzovsn bâppuuy giờchyeagwung đusimfching ai dáfrsym nhúdzeqng tay vàsvljo, chúdzeq cảsdlnm thấdvbgy mìgbbonh cótqqm thểocpv thay đusimdxbsi cáfrsyi gìgbbo sao?”

Trêppuun mặfkbat hiệdzeqn lêppuun mộzecbt tia mấdvbgt máfrsyc cùtqqmng đusimmbhpi bạtyeri, lạtyeri chăuoxfm chúdzeq nhìgbbon hắxepmn: “Đkuxmúdzeqng, em thựsvljc sựsvlj khôhkllng thay đusimdxbsi đusimưtqqmdxbsc cáfrsyi gìgbbo, anh, anh luôhklln biếzovst bảsdlnn thâppuun mìgbbonh muốkeyrn gìgbbo, cốkeyr chấdvbgp đusimếzovsn mứdgbpc khôhkllng ai cótqqm thểocpv khuyêppuun nổdxbsi. Anh yêppuun tâppuum, lúdzeqc nàsvljy trởchye vềzovs em sẽelxb khôhkllng lộzecb ra bấdvbgt cứdgbp chuyệdzeqn gìgbbo liêppuun quan đusimếzovsn anh vàsvljppuum, em biếzovst nótqqmi ra sẽelxb khiếzovsn cho côhklldvbgy càsvljng thêppuum nguy hiểocpvm, nhấdvbgt làsvljppuun phínypba Bruce. Em lạtyeri càsvljng khôhkllng tiếzovst lộzecb. Dùtqqm sao em cũagwung chỉlshxsvlj muốkeyrn côhklldvbgy đusimi Anh màsvlj thôhklli, anh lạtyeri ra tay mạtyernh nhưtqqm vậfzcry vớercgi thủagwu hạtyer củagwua em, sựsvljhkllgbbonh củagwua anh em cũagwung lĩqxxfnh đusimagwu rồmbhpi.”

“Khôhkllng nêppuun đusimzecbng đusimếzovsn côhklldvbgy, mặfkbat kháfrsyc kệdzeq chúdzeq muốkeyrn làsvljm gìgbbo thìgbbosvljm.” Tầflaxn Dịzcycch Dưtqqmơuayrng xoa xoa mi tâppuum, áfrsynh mắxepmt vẫdvbgn lãihgxnh đusimtyerm nhưtqqm trưtqqmercgc, “Đkuxmâppuuy làsvlj đusimiềzovsu kiệdzeqn duy nhấdvbgt củagwua anh.”

Gậfzcrt gậfzcrt đusimflaxu, thoạtyert nhìgbbon cũagwung giốkeyrng nhưtqqm chấdvbgp nhậfzcrn hiệdzeqn thựsvljc nàsvljy.

“Còqxxfn cótqqm, anh trai, em muốkeyrn nótqqmi cho anh mộzecbt tin, coi nhưtqqmsvlj tin tốkeyrt nha.” Miệdzeqng nótqqmi nhưtqqm vậfzcry, biểocpvu tìgbbonh trêppuun mặfkbat lạtyeri rấdvbgt nghiêppuum trọkeyrng: “Bởchyei vìgbbo anh vềzovs muộzecbn đusimdxbst tham tuyểocpvn, cảsdln quáfrsy trìgbbonh đusimãihgx chậfzcrm 7 tháfrsyng, bởchyei vậfzcry đusimocpv tráfrsynh mấdvbgy cuộzecbc họkeyrp quan trọkeyrng cùtqqmng chuyệdzeqn chínypbnh sựsvlj trong gia tộzecbc, dờchyei sang năuoxfm sau. Màsvljagwung cótqqm mộzecbt tin xấdvbgu, Bruce thựsvljc đusimãihgx đusimocpv ýercg đusimếzovsn đusimzecbng tĩqxxfnh ởchye đusimâppuuy củagwua anh, dựsvlja theo suy đusimfrsyn củagwua em hắxepmn sẽelxb nhanh chótqqmng đusimếzovsn Trung Quốkeyrc thôhklli, nhưtqqmng làsvlj hắxepmn sẽelxb khôhkllng giốkeyrng em màsvljfrsyo cho anh đusimâppuuu, anh hiểocpvu chứdgbp?”

Lạtyerc Thàsvljnh lẳhkllng lặfkbang đusimdgbpng bêppuun cạtyernh, mắxepmt kínypbnh phảsdlnn xạtyer mộzecbt tia sáfrsyng chótqqmi mắxepmt.

Đkuxmâppuuy quảsdlnsvlj hai tin tứdgbpc khủagwung bốkeyr.

Kỳfdjy tham tuyểocpvn chínypbnh bởchyei vìgbbo hậfzcru duệdzeq hoàsvljng thấdvbgt chưtqqma vềzovs đusimagwusvlj hoãihgxn lạtyeri, chuyệdzeqn nàsvljy xưtqqma nay chưtqqma từfching cótqqm, chắxepmc chắxepmn làsvlj thàsvljnh quảsdln củagwua Lan Phu nhâppuun đusimâppuuy.

Chuyệdzeqn Bruce đusimếzovsn Trung Quốkeyrc, đusimiểocpvm nàsvljy cũagwung khôhkllng ngờchye tớercgi, nótqqmi vậfzcry lầflaxn tham tuyểocpvn nàsvljy nhấdvbgt đusimzcycnh phảsdlni cótqqmtqqmi vịzcyc củagwua máfrsyu tanh mớercgi đusimưtqqmdxbsc, dùtqqm sao trêppuun thếzovs giớercgi nàsvljy cũagwung chẳhkllng cótqqmercg do gìgbbo khiếzovsn Vinson phảsdlni ởchye lạtyeri, Bruce cũagwung sẽelxb cảsdlnm thấdvbgy tòqxxfqxxfgbbo sao hắxepmn lạtyeri ởchye lạtyeri Trung Quốkeyrc.

Sắxepmc mặfkbat Tầflaxn Dịzcycch Dưtqqmơuayrng vẫdvbgn khôhkllng đusimzecbng tĩqxxfnh, dừfching mộzecbt hồmbhpi, thảsdlnn nhiêppuun nótqqmi: “Biếzovst rồmbhpi.”

Cầflaxm lấdvbgy cặfkbap xáfrsych, tiêppuuu sáfrsyi lùtqqmi vềzovs phínypba sau, “Em đusimi trưtqqmercgc, anh trai thâppuun yêppuuu. Hy vọkeyrng lầflaxn sau nhìgbbon thấdvbgy anh, anh cótqqm thểocpv mang theo côhkll vợdxbs xinh đusimctydp củagwua mìgbbonh đusimi cùtqqmng, ghếzovs tham tuyểocpvn củagwua anh em sẽelxb cốkeyr gắxepmng duy trìgbbo, nhấdvbgt đusimzcycnh nótqqmsvlj củagwua anh rồmbhpi.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.