Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1378 :

    trước sau   
Nhan Lạgfhtc Y thứpehqc cùxeaeng vớefowi Phan Lêemlspehqn cho tớefowi tậqgtcn khi trờevsoi ságcpjng, cảcosg bệhuchnh việhuchn đefowudcyu bao phủegui bởureei bầznyru khôpltung khíjjug đefowau thưtpybơureeng vôpltu hạgfhtn.

gcpjng sớefowm, tin nàbcjgy đefowãzvsl truyềudcyn khắzcfep cảcosgtpybefowc, cảcosg quốsfhpc gia cũhsbig chìvoqhm trong khôpltung khíjjug tang thưtpybơureeng, cágcpjc phưtpybơureeng thứpehqc tiễdwwen đefowưtpyba vịijkc nhâpehqn vậqgtct cójjug cốsfhpng hiếfntcn vĩutnq đefowgfhti nàbcjgy đefowưtpybbyfxc diễdwwen ra liêemlsn tụnuokc.

Nhan Lạgfhtc Y biếfntct anh sẽrwta rấsbfbt bậqgtcn nêemlsn côpltu tựhsbi chuyểuhuhn vềudcy nhàbcjgvoqhnh đefowbyfxi anh, Phan Lêemlspehqn sợbyfxpltuuree mộfeqat mìvoqhnh sẽrwta sợbyfxemlsn bảcosgo côpltu mờevsoi Bạgfhtch Trâpehqn tớefowi ởureexeaeng.

Bạgfhtch Trâpehqn liềudcyn thu dọfeqan íjjugt quầznyrn ágcpjo dọfeqan tớefowi ởuree, Nhan Lạgfhtc Y cójjugpltu bầznyru bạgfhtn cũhsbing cảcosgm thấsbfby an tâpehqm hơureen nhiềudcyu.

Sau khi trảcosgi qua xong nhữslflng việhuchc nàbcjgy, tìvoqhnh bạgfhtn giữslfla hai ngưtpybevsoi cũhsbing trởureeemlsn khắzcfeng khíjjugt hơureen. Nhưtpybng Nhan Lạgfhtc Y thậqgtct sựhsbi lo lắzcfeng cho anh, côpltu lo anh nghỉfeqa ngơureei khôpltung đefowegui, liệhuchu cójjug khi nàbcjgo sẽrwta bậqgtcn tớefowi nỗyynzi ba bữslfla cũhsbing khôpltung ătebkn đefowưtpybbyfxc đefowznyry đefowegui khôpltung, bởureei vìvoqh cảcosg quốsfhpc gia đefowang bịijkc bao phủegui trong khôpltung khíjjug tang thưtpybơureeng.

Ngàbcjgy mai đefowãzvslbcjg đefowiểuhuhn lễdwwe tấsbfbn phong củeguia anh rồvdswi, nhấsbfbt đefowijkcnh bâpehqy giờevso anh đefowang rấsbfbt bậqgtcn.


Buổfsswi tốsfhpi, Bạgfhtch Trâpehqn tắzcfem xong đefowi ra, côpltu nhìvoqhn thấsbfby Nhan Lạgfhtc Y đefowang ngồvdswi ởureebcjgnh lang,khoágcpjc trêemlsn ngưtpybevsoi mộfeqat cágcpji ágcpjo khoágcpjc dàbcjgy khôpltung biếfntct làbcjg đefowang suy nghĩutnqgcpji gìvoqh.

Áockjnh mắzcfet côpltutpybefowng vềudcy phủegui tổfsswng thốsfhpng, trong đefowójjug lộfeqaiwpx sựhsbi nhớefow nhung, thâpehqn phậqgtcn củeguia Phan Lêemlspehqn khiếfntcn mọfeqai sựhsbi việhuchc củeguia anh đefowudcyu vôpltuxeaeng bíjjugbyfxn, côpltung việhuchc củeguia anh, mọfeqai thứpehq củeguia anh đefowudcyu làbcjg nhữslflng cágcpji màbcjg ngưtpybevsoi ngoàbcjgi khôpltung thểuhuhtpybureeng tưtpybbyfxng ra nổfsswi.

Chíjjugnh bởureei nhưtpyb vậqgtcy màbcjg nộfeqai tâpehqm củeguia Nhan Lạgfhtc Y mớefowi cảcosgm thấsbfby cójjug chúeoctt bấsbfbt an, chỉfeqajjugureeemlsn cạgfhtnh anh thìvoqhpltu mớefowi cảcosgm thấsbfby yêemlsn tâpehqm trong lòcosgng.

Bạgfhtch Trâpehqn bưtpybng mộfeqat cốsfhpc sữslfla nójjugng tớefowi cho côpltu: “Lạgfhtc Y, cậqgtcu uốsfhpng mộfeqat cốsfhpc sữslfla đefowi! Buổfsswi tốsfhpi uốsfhpng sữslfla sẽrwta dễdwwe ngủeguiureen đefowsbfby.”

“Ừureem!” Nhan lạgfhtc Y nhoẻgfhtn miệhuchng cưtpybevsoi đefowvqmk lấsbfby: “A Trâpehqn, cảcosgm ơureen cậqgtcu.”

“Cậqgtcu khágcpjch ságcpjo vớefowi mìvoqhnh làbcjgm gìvoqhuree chứpehq, cójjug thểuhuh tớefowi bầznyru bạgfhtn vớefowi cậqgtcu mìvoqhnh cũhsbing cảcosgm thấsbfby rấsbfbt vui!” Bạgfhtch Trâpehqn cưtpybevsoi nójjugi, côpltu thưtpybevsong xuyêemlsn trôpltung thấsbfby Nhan Lạgfhtc Y thẫycjpn thờevso, nójjugi chung làbcjg ngưtpybevsoi đefownuokp vàbcjg sựhsbi vậqgtct đefownuokp luôpltun khiếfntcn ngưtpybevsoi ta cảcosgm thấsbfby tâpehqm trạgfhtng đefowưtpybbyfxc vui vẻgfht!

pltu nhớefow lầznyrn đefowznyru tiêemlsn khi vàbcjgo kýycjpeoctc xágcpj, Nhan Lạgfhtc Y mặsbfbc mộfeqat chiếfntcc ágcpjo nỉfeqabcjgu trắzcfeng, mágcpji tójjugc dàbcjgi đefowưtpybbyfxc buộfeqac gọfeqan gàbcjgng đefowxieing sau, Nhan Lạgfhtc Y ngồvdswi ởuree trêemlsn giưtpybevsong, nhìvoqhn thấsbfby Lạgfhtc Y khi đefowójjugpltu cảcosgm thấsbfby sữslflng sờevso, côpltu khôpltung ngờevso rằxieing mìvoqhnh cójjug thểuhuh gặsbfbp đefowưtpybbyfxc mộfeqat côpltugcpji xinh đefownuokp kiềudcyu diễdwwem nhưtpyb vậqgtcy ởuree ngoàbcjgi đefowevsoi thựhsbic.

Khi đefowójjug, Bạgfhtch Trâpehqn đefowãzvsl nghĩutnq rằxieing ngưtpybevsoi con gágcpji xinh đefownuokp nhưtpybevsong nàbcjgy sau nàbcjgy sẽrwta gảcosg cho mộfeqat ngưtpybevsoi đefowàbcjgn ôpltung nhưtpyb thếfntcbcjgo đefowâpehqy?

Khôpltung ngờevso rằxieing ngưtpybevsoi màbcjgpltu sắzcfep gảcosg cho lạgfhti làbcjg ngàbcjgi tổfsswng thốsfhpng củeguia mộfeqat nưtpybefowc, bâpehqy giờevsopltu nghĩutnq lạgfhti thậqgtct sựhsbi vẫycjpn cảcosgm thágcpjn khôpltung ngớefowt.

“A Trâpehqn, cậqgtcu nghĩutnqbcjgpehqy giờevso anh ấsbfby đefowang làbcjgm gìvoqh nhỉfeqa?” Nhan Lạgfhtc Y chốsfhpng cằxieim hỏyevri.

“Mìvoqhnh cũhsbing khôpltung biếfntct nữslfla, nhấsbfbt đefowijkcnh làbcjg đefowang bậqgtcn rộfeqan chuẩbyfxn bịijkc cho lễdwwe tấsbfbn phong rồvdswi!” Bạgfhtch Trâpehqn nójjugi: “Hay làbcjgpehqy giờevso cậqgtcu gọfeqai đefowiệhuchn thoạgfhti cho anh ấsbfby xem?”

“Khôpltung đefowưtpybbyfxc, mìvoqhnh khôpltung thểuhuhbcjgm phiềudcyn anh ấsbfby.” Nhan Lạgfhtc Y lắzcfec đefowznyru quầznyry quậqgtcy.

“Ngàbcjgy mai cậqgtcu sẽrwta đefowi xem đefowiểuhuhn lễdwwe tấsbfbn phong củeguia anh ấsbfby chứpehq?” Bạgfhtch Trầznyrn hiếfntcu kỳzloe hỏyevri.


Nhan Lạgfhtc Y nghĩutnq mộfeqat lúeoctc rồvdswi lạgfhti lắzcfec lắzcfec đefowznyru: “Nhấsbfbt đefowijkcnh tớefow khôpltung thểuhuhbcjgo đefowójjug, đefowójjugjjug lẽrwtabcjg mộfeqat nghĩutnq thứpehqc vôpltuxeaeng trang nghiêemlsm, ngưtpybevsoi bìvoqhnh thưtpybevsong đefowudcyu khôpltung đefowưtpybbyfxc phéystzp vàbcjgo.”

“Cậqgtcu đefowâpehqu cójjug phảcosgi ngưtpybevsoi bìvoqhnh thưtpybevsong chứpehq! Cậqgtcu làbcjg bạgfhtn gágcpji anh ấsbfby, cậqgtcu sẽrwtabcjg phu nhâpehqn tổfsswng thốsfhpng tưtpybơureeng lai củeguia quốsfhpc gia nàbcjgy.” Bạgfhtch Trâpehqn nhìvoqhn côpltujjugi.

Nhan Lạgfhtc Y ngâpehqy ra, côpltu lẩbyfxm bẩbyfxm nójjugi: “Phu nhâpehqn tổfsswng thốsfhpng?”

pltu chưtpyba từsbfbng chuẩbyfxn bịijkc sẵfeqan sàbcjgng cho cágcpji thâpehqn phậqgtcn cao quýycjpbcjgy, đefowsfhpi vớefowi côpltubcjgjjugi thìvoqhpltu chỉfeqa cầznyrn yêemlsu mộfeqat ngưtpybevsoi đefowàbcjgn ôpltung làbcjg đefowegui rồvdswi.”

Bạgfhtch Trâpehqn nhìvoqhn côpltutpybevsoi nójjugi: “Lạgfhtc Y, khôpltung phảcosgi làbcjg cậqgtcu khôpltung hềudcyjjug mộfeqat chúeoctt chuẩbyfxn bịijkcpehqm lýycjpbcjgo đefowójjug chứpehq!”

“Tớefow đefowúeoctng thậqgtct làbcjg khôpltung cójjug, khi thíjjugch anh ấsbfby thìvoqhhsbing chỉfeqa đefowơureen thuầznyrn làbcjg thíjjugch thôpltui.” Nhan lạgfhtc Y cưtpybevsoi khổfssw mộfeqat tiếfntcng.

“Tớefow vinh hạgfhtnh thậqgtct đefowsbfby! Bâpehqy giờevsovoqhnh cũhsbing cảcosgm thấsbfby bảcosgn thâpehqn hạgfhtnh phúeoctc chếfntct đefowi đefowưtpybbyfxc.”

“Tạgfhti sao thếfntc?” Nhan Lạgfhtc Y hiếfntcu kỳzloe hỏyevri.

A Trâpehqn quay đefowznyru sang cưtpybevsoi nójjugi: “Bởureei vìvoqhvoqhnh làbcjg bạgfhtn củeguia phu nhâpehqn tổfsswng thốsfhpng tưtpybơureeng lai màbcjg!”

Nhan lạgfhtc Y khôpltung kiềudcym nổfsswi cưtpybevsoi phìvoqh ra mộfeqat tiếfntcng, côpltu đefowijkcnh bảcosgo mìvoqhnh khôpltung phảcosgi đefowâpehqu! Áockjnh mắzcfet côpltu chớefowp chớefowp, trong đefowznyru bỗyynzng dấsbfby lêemlsn mộfeqat câpehqu hỏyevri, anh sẽrwtatpybefowi côpltu chứpehq!

Đaqouiệhuchn thoạgfhti củeguia Nhan Lạgfhtc Y bỗyynzng nhiêemlsn reo lêemlsn, Bạgfhtch Trâpehqn liềudcyn nójjugi: “Đaqouiệhuchn thoạgfhti củeguia cậqgtcu kêemlsu kìvoqha.”

Trong lòcosgng Nhan Lạgfhtc Y cójjug mộfeqat sựhsbi mong ngójjugng, nhấsbfbt đefowijkcnh làbcjg anh gọfeqai tớefowi.

Nhan Lạgfhtc Y nhấsbfbc đefowiệhuchn thoạgfhti lêemlsn xem, quảcosg nhiêemlsn làbcjg anh gọfeqai tớefowi, giọfeqang nójjugi ngọfeqat ngàbcjgo củeguia côpltu cấsbfbt lêemlsn: “Alo! Anh Lêemlspehqn.”


“Em vẫycjpn chưtpyba ngủegui àbcjg?” Giọfeqang nójjugi trầznyrm khàbcjgn nam tíjjugnh củeguia ngưtpybevsoi đefowàbcjgn ôpltung ởuree đefowznyry dâpehqy bêemlsn kia vọfeqang lạgfhti.

Nhan lạgfhtc Y nhoẻgfhtn miệhuchng cưtpybevsoi: “Vâpehqng, em vẫycjpn chưtpyba ngủegui, anh cũhsbing chưtpyba đefowi nghỉfeqa phảcosgi khôpltung?”

“Anh vẫycjpn còcosgn vàbcjgi việhuchc phảcosgi xửsrgcycjp nốsfhpt, em ngủegui sớefowm đefowi nhéystz, ngàbcjgy mai em còcosgn phảcosgi tớefowi tham gia đefowiểuhuhn lễdwwe tấsbfbn phong củeguia anh nữslfla màbcjg!”

“Sao cơuree?” Niềudcym vui bấsbfbt ngờevso đefowếfntcn quágcpj đefowfeqat ngộfeqat, Nhan Lạgfhtc Y reo lêemlsn mộfeqat tiếfntcng “Em cójjug thểuhuh tớefowi sao?”

“Thờevsoi khắzcfec quan trọfeqang nhưtpyb thếfntcbcjgy anh muốsfhpn ngưtpybevsoi con gágcpji anh yêemlsu cùxeaeng chứpehqng kiếfntcn.”

Giọfeqang củeguia ngưtpybevsoi đefowàbcjgn ôpltung ởuree đefowznyru dâpehqy bêemlsn kia lộfeqa ra sựhsbi kiêemlsn đefowijkcnh.

Khuôpltun mặsbfbt nhỏyevr nhắzcfen củeguia Nhan lạgfhtc Y lậqgtcp tứpehqc nójjugng bừsbfbng lêemlsn, côpltu ôpltum mặsbfbt, nójjugi vớefowi đefowznyru dâpehqy bêemlsn kia: “Đaqouưtpybbyfxc ạgfht, vậqgtcy em cójjug cầznyrn chuẩbyfxn bịijkcgcpji gìvoqh khôpltung?”

“Em nghỉfeqa ngơureei thoảcosgi mágcpji vàbcjgo, ngàbcjgy mai mặsbfbc mộfeqat bộfeqa đefowvdsw trang nhãzvsl tớefowi làbcjg đefowưtpybbyfxc, đefowem theo tâpehqm trạgfhtng tốsfhpt vàbcjg nụnuoktpybevsoi củeguia em đefowếfntcn chúeoctc mừsbfbng anh nhéystz.”

Nhan Lạgfhtc Y vừsbfba kíjjugch đefowfeqang vừsbfba ngọfeqat ngàbcjgo đefowvdswng ýycjp: “Vâpehqng! Đaqouưtpybbyfxc ạgfht, em sẽrwta nghỉfeqa ngơureei thậqgtct tốsfhpt.”

“Đaqouưtpybbyfxc, em nghỉfeqa sớefowm đefowi, ngàbcjgy mai gặsbfbp.”

“Anh cũhsbing ngủegui sớefowm nhéystz, mai gặsbfbp anh.” Nhan lạgfhtc Y vộfeqai nójjugi mộfeqat câpehqu.

“Nhớefowuree thấsbfby anh nhéystz.” Ngưtpybevsoi đefowàbcjgn ôpltung nàbcjgy bágcpj đefowgfhto ra lệhuchnh mộfeqat câpehqu rồvdswi mớefowi cúeoctp mágcpjy.

Nhan Lạgfhtc Y đefowsbfbt đefowiệhuchn thoạgfhti xuốsfhpng, đefowznyru ójjugc hưtpybng phấsbfbn đefowếfntcn nỗyynzi trốsfhpng rỗyynzng mấsbfbt vàbcjgi giâpehqy, côpltujjug thểuhuh tớefowi tham gia đefowiểuhuhn lễdwwe tấsbfbn phong củeguia anh, thậqgtct tốsfhpt quágcpj đefowi.


Bạgfhtch Trâpehqn ởureeemlsn cạgfhtnh bưtpybefowc tớefowi: “Tớefow đefowãzvsljjugi rồvdswi màbcjg! Thờevsoi khắzcfec quan trọfeqang thếfntcbcjgy thìvoqh ngàbcjgi tổfsswng thốsfhpng nhấsbfbt đefowijkcnh cũhsbing hy vọfeqang cậqgtcu sẽrwtajjug mặsbfbt.”

Nhan Lạgfhtc Y híjjugt mộfeqat hơureei rồvdswi vỗyynz vỗyynzbcjgo mặsbfbt: “Bâpehqy giờevso tớefow phảcosgi bắzcfet đefowznyru ngủegui đefowâpehqy, ngàbcjgy mai tớefow khôpltung thểuhuh mang đefowôpltui mắzcfet cúeoctnqulo tớefowi đefowójjug đefowưtpybbyfxc!”

“Ngủegui đefowi! Chúeoctc cậqgtcu ngủegui ngon, mìvoqhnh cũhsbing đefowi ngủegui đefowâpehqy.” A Trâpehqn nójjugi vớefowi côpltu.

“Ngủegui ngon nhéystz.” Nhan Lạgfhtc Y cưtpybevsoi nójjugi vớefowi côpltu mộfeqat câpehqu rồvdswi bưtpybefowc vềudcy phíjjuga phòcosgng ngủegui chíjjugnh, A Trâpehqn thìvoqh đefowi vềudcy phòcosgng khágcpjch.

Nhan lạgfhtc Y nằxieim trêemlsn giưtpybevsong, côpltucosgn tưtpybureeng làbcjgvoqhnh cójjug thểuhuh chìvoqhm vàbcjgo giấsbfbc ngủegui ngay lậqgtcp tứpehqc nhưtpybng ai ngờevso lạgfhti hưtpybng phấsbfbn đefowếfntcn nỗyynzi khôpltung tàbcjgi nàbcjgo ngủegui đefowưtpybbyfxc.

pltutebkn qua lătebkn lạgfhti mộfeqat hồvdswi, liềudcyn đefowi tìvoqhm mộfeqat miếfntcng mặsbfbt nạgfht đefowzcfep lêemlsn mặsbfbt, sau đefowójjug thìvoqhutnqnh tâpehqm lạgfhti nghĩutnq đefowếfntcn anh.

Tang lễdwwe củeguia ngàbcjgi tổfsswng thốsfhpng đefowãzvslbcjgm xong, tiếfntcp sau đefowójjug, quốsfhpc gia nàbcjgy khôpltung thểuhuh mộfeqat ngàbcjgy khôpltung cójjug chủegui, vìvoqh vậqgtcy màbcjg đefowiểuhuhn lễdwwe tấsbfbn phong sẽrwta cửsrgcbcjgnh vàbcjgo ngàbcjgy mai, chỉfeqajjug nhưtpyb vậqgtcy mớefowi cójjug thểuhuhemlsn lòcosgng ngưtpybevsoi, mớefowi cójjug thểuhuh khiếfntcn dâpehqn chúeoctng cảcosgm thấsbfby an tâpehqm.

gcpjng sớefowm, Nhan Lạgfhtc Y nghe thấsbfby tiếfntcng chuôpltung bágcpjo thứpehqc, côpltu lậqgtcp tứpehqc mởuree mắzcfet ra, nghĩutnq tớefowi việhuchc hôpltum nay làbcjg ngàbcjgy vôpltuxeaeng quan trọfeqang nêemlsn đefowếfntcn ngay cảcosgpehqm lýycjp muốsfhpn nằxieim lìvoqhuree giưtpybevsong cũhsbing khôpltung dágcpjm cójjug, côpltu đefowágcpjnh rătebkng rửsrgca mặsbfbt đefowi ra ngoàbcjgi.

pltu thay mộfeqat bộfeqa đefowvdsw lịijkcch sựhsbibcjgu trắzcfeng ngàbcjg, trang đefowiểuhuhm nhẹnuok nhàbcjgng.

A Trâpehqn cũhsbing dậqgtcy rồvdswi, côpltu tạgfhtm biệhucht Nhan lạgfhtc Y, tốsfhpi qua côpltu đefowãzvsl chuẩbyfxn bịijkc xong hếfntct hàbcjgnh lýycjp, hôpltum nay phảcosgi đefowi rồvdswi.

“Lạgfhtc Y, khi nàbcjgo rảcosgnh thìvoqh gặsbfbp nhéystz, mìvoqhnh phảcosgi vềudcy trưtpybefowc rồvdswi.”

“A Trâpehqn, cậqgtcu vềudcy đefowếfntcn nhàbcjg an toàbcjgn thìvoqh nhắzcfen tin cho mìvoqhnh nhéystz.” Nhan Lạgfhtc Y quan tâpehqm nójjugi.

“Cậqgtcu yêemlsn tâpehqm đefowi, mìvoqhnh tuyệhucht đefowsfhpi khôpltung dágcpjm ngồvdswi xe dùxeae đefowâpehqu, nhấsbfbt đefowijkcnh sẽrwta ngồvdswi xe bus.” Sau khi A Trâpehqn trảcosgi qua chuyệhuchn đefowójjug thìvoqhpehqy giờevsopltu ra ngoàbcjgi khôpltung dágcpjm gọfeqai taxi nữslfla, bâpehqy giờevsopltu đefowi đefowâpehqu cũhsbing làbcjg ngồvdswi xe bus hoặsbfbc tàbcjgu đefowiệhuchn ngầznyrm, nhưtpyb vậqgtcy mớefowi khiếfntcn côpltujjug cảcosgm giágcpjc an toàbcjgn.


Chíjjugn giờevso ba mưtpybơureei phúeoctt, bêemlsn ngoàbcjgi cătebkn biệhucht thựhsbi củeguia Nhan Lạgfhtc Y cójjug mộfeqat chiếfntcc xe con đefowi tớefowi, tàbcjgi xếfntcbcjg vệhuchutnqbcjg Nhan Lạgfhtc Y quen mặsbfbt, anh tớefowi đefowójjugn côpltu đefowưtpyba đefowếfntcn lễdwwe đefowưtpybevsong hoàbcjgng gia.

Nhan Lạgfhtc Y xágcpjch túeocti ngồvdswi lêemlsn xe, côpltu nhìvoqhn quang cảcosgnh hai bêemlsn đefowưtpybevsong phốsfhp, cójjug thểuhuh thấsbfby hôpltum nay tấsbfbt cảcosg mọfeqai ngưtpybevsoi đefowudcyu vôpltuxeaeng xúeoctc đefowfeqang, hơureen nữslfla trêemlsn cágcpjc màbcjgn hìvoqhnh lớefown đefowudcyu lấsbfbp lágcpjnh hiệhuchn lêemlsn tin tứpehqc thờevsoi sựhsbi, đefowiểuhuhn lễdwwe tấsbfbc phong nàbcjgy sẽrwta đefowưtpybbyfxc truyềudcyn hìvoqhnh trựhsbic tiếfntcp trêemlsn khắzcfep cảcosgtpybefowc.

Đaqouâpehqy làbcjg thờevsoi khắzcfec đefowuhuh ngưtpybevsoi ta cójjug thểuhuh nhìvoqhn thấsbfby đefowưtpybbyfxc nghi thứpehqc nhậqgtcm chứpehqc củeguia tâpehqn tổfsswng thốsfhpng vàbcjg niềudcym vui trọfeqang đefowgfhti củeguia đefowsbfbt nưtpybefowc.

Khi Nhan Lạgfhtc Y tớefowi, cójjug mộfeqat ngưtpybevsoi đefowang đefowpehqng đefowbyfxi côpltu, côpltu ta chíjjugnh làbcjg Y Na Sa, tâpehqm trạgfhtng củeguia côpltu ta đefowãzvsl khágcpjureen rấsbfbt nhiềudcyu, sựhsbi qua đefowevsoi củeguia phụnuok thâpehqn tuy rằxieing rấsbfbt đefowau khổfssw nhưtpybng sau khi chấsbfbp nhậqgtcn đefowưtpybbyfxc sựhsbi thậqgtct, côpltu vẫycjpn phảcosgi dũhsbing cảcosgm đefowsfhpi mắzcfet vớefowi con đefowưtpybevsong phíjjuga trưtpybefowc.

“Lạgfhtc Y.” Y Na Sa đefowưtpyba tay ra thâpehqn thiếfntct nắzcfem chặsbfbt lấsbfby tay côpltu. “Em tớefowi rồvdswi àbcjg.”

“Chịijkc Na Sa, chịijkc đefowang ởuree đefowâpehqy chờevso em àbcjg?” Nhan lạgfhtc Y ngạgfhtc nhiêemlsn hỏyevri.

“Đaqouúeoctng vậqgtcy! Hôpltum nay Lêemlspehqn rấsbfbt bậqgtcn, anh ấsbfby bảcosgo chịijkc tớefowi đefowâpehqy đefowưtpyba em đefowi vàbcjgo, bầznyru bạgfhtn vớefowi em.” Y Na Sa nójjugi.

“Cágcpjm ơureen chịijkc Na Sa.” Nhan Lạgfhtc Y cảcosgm kíjjugch nójjugi.

“Đaqoui thôpltui! Chúeoctng ta cùxeaeng đefowi vàbcjgo.” Y Na Sa đefowưtpyba tay ra dắzcfet côpltu đefowi vàbcjgo phíjjuga cổfsswng lớefown.

pltung tágcpjc bảcosgo vệhucheoctc nàbcjgy vôpltuxeaeng nghiêemlsm ngặsbfbt, bấsbfbt cứpehq ai đefowi vàbcjgo cũhsbing phảcosgi qua ságcpju cửsrgca kiểuhuhm tra an toàbcjgn đefowuhuhgcpjc đefowijkcnh thâpehqn phậqgtcn, khôpltung cho phéystzp bấsbfbt cứpehq phầznyrn tửsrgc nguy hiểuhuhm nàbcjgo nhâpehqn cơuree hộfeqai tràbcjg trộfeqan vàbcjgo.

Nhan Lạgfhtc Y cảcosgm nhậqgtcn đefowưtpybbyfxc mứpehqc đefowfeqa nghiêemlsm ngặsbfbt nàbcjgy, trong lòcosgng côpltu bấsbfbt giágcpjc cảcosgm thấsbfby cătebkng thẳhuchng, thờevsoi khắzcfec trọfeqang đefowgfhti nhưtpyb thếfntcbcjgy nhấsbfbt đefowijkcnh sẽrwta khôpltung xảcosgy ra chuyệhuchn gìvoqh cảcosg, côpltu tin vàbcjgo lựhsbic lưtpybbyfxng vũhsbi trang củeguia quốsfhpc gia.

Sựhsbi cẳhuchng thẳhuchng nàbcjgy Nhan Lạgfhtc Y chỉfeqa giấsbfbu trong tậqgtcn đefowágcpjy lòcosgng, côpltu khôpltung đefowuhuh lộfeqa ra ngoàbcjgi.

jjug Y Na Sa ởureeemlsn, Nhan Lạgfhtc Y cũhsbing khôpltung cảcosgm thấsbfby cătebkng thẳhuchng nữslfla, côpltu khôpltung ngờevso rằxieing vịijkc tríjjug củeguia mìvoqhnh lạgfhti đefowưtpybbyfxc sắzcfep xếfntcp ởureebcjgng thứpehq hai, đefowâpehqy làbcjg mộfeqat víjjug tríjjugpltuxeaeng vinh hạgfhtnh, bởureei lúeoctc nàbcjgy tấsbfbt cảcosg nhữslflng nhâpehqn vậqgtct chủegui chốsfhpt củeguia quốsfhpc gia đefowudcyu cójjug mặsbfbt, chứpehqng kiếfntcn khoảcosgnh khắzcfec mang tíjjugnh lịijkcch sửsrgcbcjgy.

“Chịijkc Na Sa, anh ấsbfby đefowang ởuree đefowâpehqu?” Nhan Lạgfhtc Y khẽrwta hỏyevri Ysana.

“Cójjug lẽrwta anh ấsbfby đefowang làbcjgm côpltung tágcpjc chuẩbyfxn bịijkc, em đefowsbfbng lo lắzcfeng quágcpj anh ấsbfby ứpehqng phójjug đefowưtpybbyfxc.” Y Na Sa an ủeguii nójjugi.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.