Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1375 :

    trước sau   
Mấdvyay ngànnoky nay cuốelidi cùefwang Phan Lêkksslsrtn cũqsomng cảdvyam thấdvyay yêkkssn ổugtsn trong lòiclang, anh vẫpnren luôugtsn khôugtsng biếuwast côugts đbkoeang nghĩoyyaqflc, bâlsrty giờldns anh đbkoeãgacn biếuwast rồlsrti, chỉqwom cầvyagn côugts khôugtsng phảdvyai thậkifht sựiywc muốelidn xua đbkoeuổugtsi anh, khôugtsng phảdvyai khôugtsng yêkkssu anh, tấdvyat cảdvya mọjovti khódbby khăoviin đbkoeletbu khôugtsng đbkoeáqflcng đbkoejovt nhắueucc tớqprti.

Chỉqwom cầvyagn côugtskkssu anh.

fswcqprtc mắueuct Nhan Lạastyc Y thấdvyam ưfswcqprtt vạastyt áqflco vest củhljua anh, mãgacni mộivdpt lúrvjhc sau côugts mớqprti cảdvyam thấdvyay ngạastyi ngùefwang sụgmupt sịxkant ngồlsrti dậkifhy.

rvjhc nànnoky, Phan Lêkksslsrtn quảdvya thậkifht códbby chúrvjht tứsrdfc giậkifhn rồlsrti, anh nhìqflcn côugtsdbbyi: “Lànnokkkssn thầvyagy bódbbyi nànnoko vậkifhy, nódbbyi cho anh biếuwast, bâlsrty giờldns anh sẽxsfi đbkoei dẹzogap quáqflcn củhljua ôugtsng ta luôugtsn, khôugtsng cho phéysfup ôugtsng ta mêkkssueucn sinh chuyệebktn nữdvhna.”

Nhan Lạastyc Y ngâlsrty ra, côugts vộivdpi lắueucc đbkoevyagu quầvyagy quậkifhy: “Đldnspnreng mànnok.”

“Vìqflc ôugtsng ta mànnok đbkoejovt em phảdvyai chịxkanu nỗhljui khổugts sởgmup nhưfswc vậkifhy, lạastyi còiclan khiếuwasn anh suýbxtqt chúrvjht nữdvhna mấdvyat em, lẽxsfinnoko ôugtsng ta khôugtsng đbkoeáqflcng chếuwast sao?” Phan Lêkksslsrtn nghiếuwasn răoviing nódbbyi, anh vốelidn lànnok ngưfswcldnsi hỉqwom nộivdp áqflci ốelid khôugtsng bao giờldns đbkoejovt lộivdp ra mànnokugtsm nay thậkifht sựiywc muốelidn trúrvjht hếuwast mọjovti hoảdvya nộivdp trong lòiclang.


Nhan Lạastyc Y đbkoeưfswca tay ra nắueucm lấdvyay cáqflcnh tay củhljua anh: “Thôugtsi bỏyeqn đbkoei đbkoeưfswcykzcc khôugtsng?”

Phan Lêkksslsrtn códbby chúrvjht bựiywcc dọjovtc véysfuo nhẹzogaqflcugts, thấdvyap giọjovtng mắueucng: “Nhìqflcn ngưfswcldnsi kháqflcc khổugts sởgmup nhưfswc vậkifhy mànnok em vẫpnren nhẫpnren tâlsrtm lànnokm anh tổugtsn thưfswcơebktng sâlsrtu sắueucc thếuwas ànnok, em khôugtsng cảdvyam thấdvyay xódbbyt xa ànnok?”

Nhan Lạastyc Y hơebkti mởgmup to mắueuct, lúrvjhc trưfswcqprtc côugtsfswcldnsng nhưfswc trởgmupkkssn mêkkss muộivdpi vậkifhy, bịxkan mộivdpt cáqflci tưfswcfswcgmupng khốelidng chếuwas, bâlsrty giờldnsugts đbkoeãgacn thậkifht sựiywc tỉqwomnh táqflco lạastyi rồlsrti.

“Xin lỗhljui anh.” Áivdpnh mắueuct côugts ngấdvyan lệebkt, nhìqflcn anh biếuwast lỗhljui.

Phan Lêkksslsrtn nhìqflcn đbkoeôugtsi mắueuct ngâlsrtn ngấdvyan nưfswcqprtc mắueuct củhljua côugtsnnoko códbby thểjovt nỡhlju long tiếuwasp tụgmupc tráqflcch cứsrdfugts đbkoeưfswcykzcc cơebkt chứsrdf, mọjovti thứsrdfugtsnnokm đbkoeletbu lànnokqflckkssu anh, yêkkssu anh nêkkssn mớqprti nghĩoyya đbkoehlju mọjovti cáqflcch đbkoejovt rờldnsi xa anh. Côugts trốelidn chạastyy quyếuwast liệebktt nhưfswc vậkifhy, khôugtsng tiếuwasc lôugtsi ra nhữdvhnng lờldnsi lànnokm tổugtsn thưfswcơebktng ngưfswcldnsi kháqflcc nhấdvyat đbkoejovtugtsng kíueucch anh rờldnsi bỏyeqnugts.

ugtsqflci nànnoky thậkifht ngốelidc, nhưfswcng ngốelidc đbkoeếuwasn mứsrdfc đbkoeáqflcng yêkkssu.

Phan Lêkksslsrtn thởgmupnnoki mộivdpt tiếuwasng, rồlsrti lạastyi ôugtsm lấdvyay côugtsnnoko lòiclang, anh nhắueucm mắueuct lạastyi, cảdvyam nhậkifhn sựiywckkssn ổugtsn khi códbbyugtsgmupkkssn cạastynh mìqflcnh.

Nhan Lạastyc Y đbkoeưfswca tay ra mầvyagn mòicla, từpnreng chúrvjht từpnreng chúrvjht mộivdpt ôugtsm chặlbsut lấdvyay anh.

“Xin lỗhljui anh, xin lỗhljui anh....” Nhan Lạastyc Y giờldns đbkoeang hồlsrti tưfswcgmupng lạastyi việebktc mìqflcnh đbkoeãgacnnnokm nhữdvhnng ngànnoky qua, kểjovt cảdvyaugtsdbbydbbyi mộivdpt nghìqflcn lầvyagn mộivdpt vạastyn lầvyagn lờldnsi xin lỗhljui thìqflcqsomng chẳldnsng đbkoehlju đbkoejovtefwa đbkoeueucp lạastyi cho anh. Phan Lêkksslsrtn nghe lờldnsi xin lỗhljui củhljua côugts, trong lòiclang cảdvyam thấdvyay thắueuct lạastyi xódbbyt xa, anh khànnokn giọjovtng an ủhljui côugts:”Anh khôugtsng sao, em khôugtsng cầvyagn phảdvyai tựiywc tráqflcch mìqflcnh, anh chỉqwom cầvyagn em ởgmupkkssn cạastynh anh lànnok đbkoehljuiclaii, sau nànnoky em khôugtsng đbkoeưfswcykzcc phéysfup rờldnsi xa anh nữdvhna.”

Nhan Lạastyc Y ởgmup trong vòiclang tay anh, nghẹzogan ngànnoko đbkoelsrtng ýbxtq mộivdpt tiếuwasng: “Vâlsrtng.”

Nhan Lạastyc Y bâlsrty giờldns mớqprti pháqflct hiệebktn ra rằxbkcng đbkoekkssy anh ra lànnok mộivdpt sựiywc trảdvyai nghiệebktm vôugtsefwang đbkoeau khổugts, còiclan ởgmupkkssn cạastynh anh, tráqflci tim côugts lạastyi cảdvyam thấdvyay bìqflcnh yêkkssn biếuwast mấdvyay.

“Vậkifhy lỗhljui lầvyagm lầvyagn nànnoky củhljua em em phảdvyai dùefwang cảdvya đbkoeldnsi nànnoky củhljua mìqflcnh ra đbkoejovtefwa đbkoeueucp cho anh nhéysfu!” Ngưfswcldnsi đbkoeànnokn ôugtsng nànnoky khôugtsng hềletb dễoviinnokng cho qua.

Cảdvya ngưfswcldnsi Nhan Lạastyc Y bỗhljung trởgmupkkssn run rẩkkssy, côugts ngẩkkssng đbkoevyagu lêkkssn: “Cảdvya đbkoeldnsi nànnoky?”


“Nếuwasu em cảdvyam thấdvyay khôugtsng đbkoehlju thìqflc đbkoeldnsi đbkoeldnsi kiếuwasp kiếuwasp, em đbkoeletbu lànnokm ngưfswcldnsi phụgmup nữdvhn củhljua anh.” Phan Lêkksslsrtn cưfswcldnsi híueucp cảdvya mắueuct lạastyi.

Khuôugtsn mặlbsut đbkoevyagy nưfswcqprtc mắueuct củhljua Nhan Lạastyc Y lạastyi bỗhljung chốelidc đbkoeyeqnpxwrng lêkkssn, đbkoeáqflcng yêkkssu lạastyi mêkkss hồlsrtn.

Mấdvyay ngànnoky nay Phan Lêkksslsrtn sốelidng trong sựiywc đbkoeau khổugts, tìqflcnh cảdvyam dànnoknh cho côugts đbkoeãgacn trởgmupkkssn vôugtsefwang cuồlsrtng nhiệebktt, anh khôugtsng muốelidn phảdvyai kìqflcm néysfun lạastyi giốelidng nhưfswc trưfswcqprtc đbkoeâlsrty nữdvhna.

Anh khẽxsfiysfuo lấdvyay cằxbkcm côugts, cúrvjhi ngưfswcldnsi xuốelidng nhắueucm chuẩkkssn vànnoko đbkoeôugtsi môugtsi đbkoeyeqn củhljua côugtsnnok trao mộivdpt nụgmupugtsn. Nhan Lạastyc Y cũqsomng dưfswcldnsng nhưfswc biếuwast mìqflcnh sai rồlsrti, côugts khôugtsng tráqflcnh néysfunnok ngoan ngoãgacnn ởgmup trong lòiclang anh, đbkoeódbbyn nhậkifhn sựiywc cuồlsrtng nhiệebktt củhljua anh.

Nụgmupugtsn củhljua anh códbby chúrvjht mạastynh mẽxsfiebktn, dưfswcldnsng nhưfswcdbby chúrvjht trừpnreng phạastyt mànnok anh dànnoknh cho côugts vậkifhy.

fswcldnsi phúrvjht sau, đbkoennokn xe củhljua Phan Lêkksslsrtn đbkoei thẳldnsng vềletbfswcqprtng phủhlju tổugtsng thốelidng, áqflcnh mắueuct Nhan Lạastyc Y nhìqflcn phong cảdvyanh bêkkssn ngoànnoki cửpxwra sổugts, đbkoevyagu ódbbyc côugts vứsrdft bỏyeqn khôugtsng nghĩoyya đbkoeếuwasn nhữdvhnng suy nghĩoyya đbkoeódbby nữdvhna, ngưfswcykzcc lạastyi còiclan cảdvyam thấdvyay cáqflcch lànnokm lầvyagn nànnoky củhljua mìqflcnh thậkifht lànnok ngốelidc nghếuwasch.

Từpnrelsrtu trong đbkoeáqflcy lòiclang côugtsqsomng cảdvyam kíueucch Bạastych Trâlsrtn, bởgmupi vìqflcugtsdvyay đbkoeãgacn khiếuwasn côugts tỉqwomnh táqflco lạastyi.

Áivdpnh mắueuct Phan Lêkksslsrtn liêkkssn tụgmupc dừpnreng lạastyi trêkkssn ngưfswcldnsi côugts, anh thềletb rằxbkcng tuyệebktt đbkoeelidi sẽxsfi khôugtsng đbkoejovtugts thoáqflct khỏyeqni anh.

rvjhc nànnoky trong lòiclang Nhan Lạastyc Y cũqsomng chẳldnsng muốelidn trốelidn chạastyy nữdvhna rồlsrti, côugts mệebktt rồlsrti, côugts muốelidn rằxbkcng sau nànnoky mìqflcnh sẽxsfinnokm nhiềletbu việebktc thiệebktn, cốelid gắueucng yêkkssu bảdvyan thâlsrtn, cốelid gắueucng yêkkssu anh, liệebktu códbby thểjovt cảdvyam đbkoeivdpng trờldnsi xanh mànnok đbkoejovt anh bìqflcnh yêkkssn mộivdpt đbkoeldnsi chăoviing?

Vềletb đbkoeếuwasn phủhlju tổugtsng thốelidng, Phan Lêkksslsrtn vànnok Nhan Lạastyc Y xuốelidng xe, đbkoeãgacnlsrtu lắueucm rồlsrti Nhan Lạastyc Y khôugtsng tớqprti đbkoeâlsrty.

Phan Lêkksslsrtn đbkoeưfswca tay ra nắueucm lấdvyay tay côugts, dắueuct côugts đbkoei vànnoko trong sảdvyanh lớqprtn.

Nhan Lạastyc Y ngoan ngoãgacnn đbkoejovt anh dắueuct đbkoei cảdvya đbkoeoạastyn đbkoeưfswcldnsng tiếuwasn vànnoko trêkkssn ghếuwasugts pha ởgmup sảdvyanh lớqprtn, Phan Lêkksslsrtn ấdvyan côugts ngồlsrti xuốelidng trêkkssn ghếuwasugts pha, thấdvyap giọjovtng nódbbyi: “Còiclan muốelidn nódbbyi chuyệebktn mộivdpt lúrvjhc nữdvhna khôugtsng?”

Nhan Lạastyc Y ngẩkkssng đbkoevyagu lêkkssn nódbbyi: “Anh khôugtsng tráqflcch em sao?”


“Sao anh lạastyi tráqflcch em cơebkt chứsrdf? Đldnsâlsrty chỉqwomnnok em dùefwang mộivdpt cáqflcch kháqflcc đbkoejovtkkssu anh thôugtsi mànnok.” Phan Lêkksslsrtn khẽxsfi lau đbkoei giọjovtt nưfswcqprtc mắueuct trêkkssn bờldns mi côugts: “Chuyệebktn nànnoky đbkoeãgacn qua rồlsrti, em đbkoepnreng nghĩoyya đbkoeếuwasn nữdvhna.”



“Vâlsrtng! Đldnsưfswcykzcc ạasty!” Nhan Lạastyc Y gậkifht gậkifht đbkoevyagu.

dbby đbkoeiềletbu, Phan Lêkksslsrtn vẫpnren thấdvyay códbby chúrvjht lo lắueucng, bởgmupi côugtsdbby chấdvyap niệebktm tưfswcơebktng đbkoeelidi sâlsrtu vớqprti việebktc bảdvyan thâlsrtn mìqflcnh lànnok sốelid mệebktnh khôugtsng may mắueucn, anh nhấdvyat đbkoexkannh phảdvyai nghĩoyyaqflcch đbkoejovtugts xoáqflc bỏyeqndbby đbkoei mớqprti đbkoeưfswcykzcc.

Thâlsrtn phậkifhn nhưfswc anh, so vớqprti ngưfswcldnsi bìqflcnh thưfswcldnsng thìqflcdbbyueucnh nguy hiểjovtm hơebktn nhiềletbu, anh khôugtsng muốelidn bảdvyan thâlsrtn sau nànnoky lỡhlju nhưfswc thậkifht sựiywcdbby xảdvyay ra việebktc gìqflc ngoànnoki ýbxtq muốelidn thìqflcugts lạastyi tựiywc tráqflcch bảdvyan thâlsrtn mànnok rờldnsi đbkoei.

Nhưfswcng bâlsrty giờldns anh cũqsomng khôugtsng vộivdpi, anh sẽxsfiefwang cáqflcch tốelidt hơebktn đbkoejovtugts xoáqflc đbkoei suy nghĩoyyannoky.

“Đldnsjovt anh ródbbyt cho em cốelidc nưfswcqprtc.” Phan Lêkksslsrtn đbkoesrdfng dậkifhy đbkoei ródbbyt nưfswcqprtc.

Nhan Lạastyc Y cắueucn môugtsi, dưfswcldnsng nhưfswcugts đbkoeang cốelid gắueucng dùefwang hếuwast sứsrdfc dểjovt đbkoeuổugtsi mộivdpt vànnoki suy nghĩoyya ra khỏyeqni đbkoeâlsrtu, muốelidn xoáqflc bỏyeqn mọjovti chuyệebktn mànnok ôugtsng thầvyagy bódbbyi đbkoeãgacndbbyi.

ugts khôugtsng muốelidn phảdvyai chịxkanu ảdvyanh hưfswcgmupng từpnre nhữdvhnng chuyệebktn nànnoky nữdvhna.

Phan Lêkksslsrtn ródbbyt mộivdpt cốelidc nưfswcqprtc đbkoeưfswca cho côugts, nhìqflcn Nhan Lạastyc Y vẫpnren còiclan đbkoeang códbby vẻivdplsrtm sựiywc nặlbsung nềletb, đbkoeáqflcy mắueuct anh dấdvyay lêkkssn mộivdpt sựiywc âlsrtu lo.

Ăhwhwn tốelidi xong, Phan Lêkksslsrtn vẫpnren còiclan việebktc phảdvyai xửpxwrbxtq, Nhan Lạastyc Y liềletbn ởgmup trong thưfswc phòiclang vớqprti anh, thưfswc phòiclang củhljua anh bànnoky mộivdpt bộivdpugts pha lớqprtn vôugtsefwang êkkssm áqflci dễovii chịxkanu, Phan Lêkksslsrtn lấdvyay cáqflci chăoviin nhỏyeqnnnok gốelidi tựiywca cho côugts đbkoejovtugtsdbby thểjovt thoảdvyai máqflci nằxbkcm ởgmup đbkoeódbby đbkoejovtc sáqflcch.

Thờldnsi gian thấdvyam thoắueuct trôugtsi qua, khôugtsng biếuwast đbkoeãgacnfswcldnsi mộivdpt giờldns từpnre bao giờldns, Phan Lêkksslsrtn mấdvyay lầvyagn khuyêkkssn côugts vềletb phòiclang đbkoei ngủhlju nhưfswcng Nhan Lạastyc Y khôugtsng chịxkanu, côugts muốelidn ởgmup lạastyi vớqprti anh.

dbby đbkoeiềletbu, míueuc mắueuct côugts đbkoeãgacn trĩoyyau xuốelidng rồlsrti, cơebktn buồlsrtn ngủhljuqsomng ậkifhp đbkoeếuwasn dữdvhn dộivdpi, côugts cốelidysfun cơebktn buồlsrtn ngủhlju lạastyi.


Phan Lêkksslsrtn xem mộivdpt bảdvyan tànnoki liệebktu rấdvyat lâlsrtu, quay đbkoevyagu sang nhìqflcn côugtsqflci ởgmup trêkkssn sôugts pha, côugts nằxbkcm cuộivdpn ngưfswcldnsi lạastyi, ôugtsm cuốelidn sáqflcch ngủhlju say từpnre bao giờldns.

Phan Lêkksslsrtn códbby chúrvjht bấdvyat lựiywcc cưfswcldnsi phìqflc, tíueucnh cáqflcch củhljua côugtsdbbyrvjhc quảdvya thậkifht lànnok giốelidng mộivdpt đbkoesrdfa trẻivdp.

Nhưfswcng côugts nhưfswc vậkifhy cànnokng khiếuwasn anh trâlsrtn trọjovtng, mỗhljui ngànnoky củhljua anh đbkoeletbu phảdvyai mang khuôugtsn mặlbsut nghiêkkssm túrvjhc thâlsrtm trầvyagm đbkoeelidi diệebktn vớqprti mọjovti thứsrdf, nhưfswcng ởgmupkkssn côugts anh chỉqwom cầvyagn đbkoeơebktn giảdvyan yêkkssu mộivdpt ngưfswcldnsi nhưfswc vậkifhy, đbkoeiềletbu đbkoeódbby khiếuwasn anh cảdvyam thấdvyay rấdvyat thoảdvyai máqflci.

Phan Lêkksslsrtn bỏyeqnoviin kiệebktn xuốelidng, anh bưfswcqprtc tớqprti nhìqflcn côugtsqflci đbkoeang chìqflcm trong giấdvyac ngủhlju say, códbbykkssn gọjovti côugts dậkifhy khôugtsng hay bếuwasugtskkssn giưfswcldnsng luôugtsn?

Phan Lêkksslsrtn thậkifht códbby chúrvjht khôugtsng nỡhlju đbkoeáqflcnh thứsrdfc côugts, đbkoeãgacn vậkifhy thìqflc bếuwasugtskkssn giưfswcldnsng luôugtsn!

Nhan Lạastyc Y ngủhljunnok cảdvyam thấdvyay cơebkt thểjovt bỗhljung trởgmupkkssn nhẹzoga bẫpnreng, côugtsrvjhc nànnoky đbkoeãgacn buồlsrtn ngủhlju lắueucm rồlsrti, khôugtsng muốelidn mởgmup mắueuct ra nữdvhna, tựiywca nhưfswc thâlsrtn ngưfswcldnsi côugts đbkoeang ngủhlju trêkkssn mộivdpt đbkoeáqflcm bôugtsng vậkifhy.

Phan Lêkksslsrtn bếuwasugts vềletb phòiclang kháqflcch củhljua côugts, khi anh đbkoeueucp chăoviin cho côugts thìqflc bỗhljung nhiêkkssn lôugtsng mànnoky củhljua Nhan Lạastyc Y nhíueucu chặlbsut lạastyi, tựiywca nhưfswc đbkoeang bịxkanebktn áqflcc mộivdpng quấdvyan lấdvyay.

“Đldnspnreng... đbkoepnreng đbkoegmupng vànnoko anh ấdvyay.”

Phan Lêkksslsrtn hơebkti sữdvhnng sờldns, anh vộivdpi cúrvjhi ngưfswcldnsi xuốelidng nắueucm lấdvyay bànnokn tay nhỏyeqn nhắueucn đbkoeang vùefwang vẫpnrey trong khôugtsng trung: “Lạastyc Y, lànnok anh đbkoeâlsrty!”

Nhan Lạastyc Y hốelidt hoảdvyang mởgmup trừpnreng mắueuct ra, khi nhìqflcn thấdvyay ngưfswcldnsi đbkoeànnokn ôugtsng ngồlsrti trưfswcqprtc giưfswcldnsng, côugts ýbxtq thứsrdfc lạastyi đbkoeưfswcykzcc đbkoeâlsrty chỉqwomnnok mộivdpt cơebktn áqflcc mộivdpng nhưfswcng côugts vẫpnren bịxkannnokm cho khiếuwasp sợykzc đbkoeếuwasn nỗhljui khoéysfu mắueuct ngấdvyan lệebkt.

Vừpnrea rồlsrti trong giấdvyac mơebktugts thấdvyay anh bịxkan bắueuct códbbyc, còiclan côugts thìqflc cứsrdf đbkoesrdfng giưfswcơebktng mắueuct nhìqflcn mọjovti chuyệebktn xảdvyay ra mànnok khôugtsng thểjovtnnokm gìqflc đbkoeưfswcykzcc.

Nhan Lạastyc Y bổugts nhànnoko vànnoko lòiclang anh, toànnokn thâlsrtn côugts khẽxsfi run lêkkssn, dưfswcldnsng nhưfswcugtsefwang sợykzcgacni.

“Em nằxbkcm mơebkt thấdvyay áqflcc mộivdpng ànnok?” Phan Lêkksslsrtn khẽxsfi cấdvyat tiếuwasng hỏyeqni.


Nhan Lạastyc Y nhắueucm chặlbsut mắueuct, lắueucc lắueucc đbkoevyagu, côugts khôugtsng dáqflcm nódbbyi vớqprti anh.

“Đldnspnreng sợykzc, códbby anh ởgmup đbkoeâlsrty.” Phan Lêkksslsrtn an ủhljui côugts rồlsrti đbkoelbsut mộivdpt nụgmupugtsn trêkkssn vầvyagng tráqflcn đbkoeang ưfswcqprtt vìqflc nhữdvhnng giọjovtt mồlsrtugtsi túrvjha ra.

Nhan Lạastyc Y tưfswcgmupng lànnok anh sắueucp đbkoei, côugts lậkifhp tứsrdfc ôugtsm lấdvyay anh theo bảdvyan năoviing: “Anh đbkoepnreng đbkoei.”

Phan Lêkksslsrtn lậkifhp tứsrdfc an ủhljui côugts, nódbbyi: “Đldnsưfswcykzcc, anh sẽxsfi khôugtsng đbkoei.”

Nhan Lạastyc Y ôugtsm lấdvyay anh mộivdpt lúrvjhc, lạastyi nghĩoyya đbkoeếuwasn chuyệebktn anh đbkoeãgacnnnokm việebktc đbkoeếuwasn tậkifhn khuya nhưfswcnnoky, ắueuct hẳldnsn cũqsomng mệebktt rồlsrti, côugts buôugtsng tay ra: “Anh đbkoei vềletb nghỉqwom ngơebkti đbkoei! Em khôugtsng sao nữdvhna rồlsrti.”

“Thậkifht sựiywc khôugtsng sao chứsrdf?” Phan Lêkksslsrtn khôugtsng yêkkssn tâlsrtm vềletbugts, lẽxsfinnoko côugts thưfswcldnsng xuyêkkssn mơebkt thấdvyay áqflcc mộivdpng nhưfswc vậkifhy sao?

Nhan Lạastyc Y gậkifht gậkifht đbkoevyagu, cưfswcldnsi tưfswcơebkti giảdvya vờldns nhưfswc bảdvyan thâlsrtn khôugtsng sao cảdvya: “Thậkifht sựiywcnnok khôugtsng sao mànnok, anh mệebktt rồlsrti, mau vềletb nghỉqwom ngơebkti đbkoei!”

Phan Lêkksslsrtn nhìqflcn sắueucc mặlbsut côugtsrvjhc nànnoky vẫpnren đbkoeang trắueucng bệebktch, trong lòiclang anh cảdvyam thấdvyay vôugtsefwang xódbbyt xa, khànnokn giọjovtng hỏyeqni: “Códbby muốelidn cùefwang ngủhlju vớqprti anh khôugtsng?”

Sắueucc mặlbsut vốelidn dĩoyya đbkoeang trắueucng bệebktch củhljua Nhan Lạastyc Y vìqflclsrtu nódbbyi nànnoky củhljua anh mànnok bỗhljung nhiêkkssn đbkoeyeqn bừpnreng, côugts thậkifht sựiywc cảdvyam thấdvyay códbby chúrvjht ngạastyi ngùefwang.

Nhưfswcng trong mắueuct củhljua Phan Lêkksslsrtn thìqflc đbkoeldnsi nànnoky kiếuwasp nànnoky cốelid đbkoeãgacnnnok củhljua anh rồlsrti, sớqprtm muộivdpn gìqflcqsomng sẽxsfi ngủhlju vớqprti nhau, anh khôugtsng muốelidn khi côugts gặlbsup áqflcc mộivdpng mànnok khôugtsng códbby anh kềletbkkssn.

Nhan Lạastyc Y gầvyagn đbkoeâlsrty thưfswcldnsng xuyêkkssn gặlbsup áqflcc mộivdpng, chấdvyat lưfswcykzcng giấdvyac ngủhlju cựiywcc kỳoelh tệebkt, đbkoeivdpt nhiêkkssn côugts bạastyo dạastyn khẽxsfi gậkifht đbkoevyagu: “Códbby đbkoeưfswcykzcc khôugtsng ạasty?”

“Tấdvyat nhiêkkssn lànnokdbby thểjovt chứsrdf?” Khoéysfu miệebktng Phan Lêkksslsrtn mỉqwomm cưfswcldnsi: “Buổugtsi tốelidi khi em nằxbkcm mơebkt thấdvyay áqflcc mộivdpng thìqflc anh sẽxsfigmupkkssn cạastynh em.”

Nhan Lạastyc Y ngồlsrti dậkifhy, bâlsrty giờldnsugts mớqprti nhớqprt ra lànnokqflcnh nhưfswcqflcnh vẫpnren chưfswca đbkoei tắueucm, côugtsdbby chúrvjht ngưfswcykzcng ngùefwang nódbbyi: “Em tắueucm cáqflci đbkoeãgacn rồlsrti qua sau.”

Giưfswcldnsng củhljua anh sạastych sẽxsfi nhưfswc vậkifhy mànnok, côugts sợykzcqflcnh mànnok khôugtsng tắueucm sẽxsfinnokm bẩkkssn giưfswcldnsng củhljua anh mấdvyat. “Đldnsưfswcykzcc! Em tắueucm đbkoei xong rồlsrti qua nhéysfu, anh cũqsomng phảdvyai đbkoei tắueucm đbkoeâlsrty.” Trong con mắueuct củhljua Phan Lêkksslsrtn lạastyi thêkkssm vànnoki phầvyagn trìqflcu mếuwasn.

Nhan Lạastyc Y tiễoviin anh đbkoei khỏyeqni, sựiywc kinh hoànnokng ban nãgacny củhljua côugts đbkoeãgacn bịxkan sựiywc thựiywcc lànnok ngủhljuefwang nhau thếuwas chỗhlju rồlsrti.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.