Tinh Tinh

Chương 69 : “Em không độc thân.”

    trước sau   
qcilnh Viêiyarm ra ngoàrdgci rồlqasi Tầyoihn Phódehong nằlqasm ởvjiy đvrltódeho sửcgtfng sốlbbnt hồlqasi lâqcilu, códeho lẽtdxc anh tớgwshi phòreudng củwtfsa Tưcrlt Đwnhelqas.

Thựpepoc ra Tầyoihn Phódehong rấuyvxt muốlbbnn giữeijc anh lạurhni, nhưcrltng cậyyyju khôcrltng biếxrrqt nêiyarn nódehoi nhưcrlt thếxrrqrdgco, đvrltếxrrqn khi anh đvrlti ra rồlqasi lạurhni khôcrltng thểxajg giữeijc anh lạurhni nữeijca. Đwnheúrdgcng làrdgc bởvjiyi vìqcilvjiyighhng mộeijct phòreudng vớgwshi Hìqcilnh Viêiyarm nêiyarn cậyyyju khôcrltng ngủwtfs đvrltưcrltlfabc, nhưcrltng khôcrltng phảqjqki vìqcil khódeho chịtdxcu.

Khódeho chịtdxcu gìqcil chứypqd, códehoqcil đvrltâqcilu màrdgc khódeho chịtdxcu chứypqd.

qcilnh Viêiyarm cảqjqk nghĩfbfu rồlqasi. Dùighh sao Tầyoihn Phódehong vẫyyyjn làrdgc mộeijct bệcuuqnh nhâqciln, tắzudxm xong thay quầyoihn áettdo thoảqjqki máettdi hơpezxn nhiềshcnu, đvrltyoihu ódehoc nghĩfbfu ngợlfabi vẩauymn vơpezx rồlqasi đvrlti ngủwtfs. Ngủwtfs mộeijct giấuyvxc thẳcrltng tớgwshi sáettdng hôcrltm sau.

Trêiyarn đvrltiệcuuqn thoạurhni hiểxajgn thịtdxc sắzudxp mưcrltknwfi giờknwf rồlqasi.

Cậyyyju ngủwtfs từaedu chiềshcnu hôcrltm qua tớgwshi bâqcily giờknwf, gầyoihn hai mưcrltơpezxi tiếxrrqng trờknwfi, ngủwtfs đvrltếxrrqn mứypqdc cảqjqk ngưcrltknwfi bủwtfsn rủwtfsn. Tầyoihn Phódehong đvrltypqdng dậyyyjy duỗppnwi tay, từaedu từaeducrltgwshc ra ngoàrdgci. Hàrdgcn Tiểxajgu Côcrltng đvrltang ngồlqasi trêiyarn sofa ngoàrdgci phòreudng kháettdch, anh khoanh châqciln ngồlqasi chơpezxi đvrltiệcuuqn thoạurhni. ***


Áxpvxnh dưcrltơpezxng bêiyarn ngoàrdgci rạurhnng rỡqcil, trong thoáettdng ngẩauymn ngơpezx cảqjqkm tưcrltvjiyng nhưcrltreudng thờknwfi gian quay ngưcrltlfabc vềshcn hai, ba nărogmm trưcrltgwshc, khi đvrltódeho mỗppnwi ngàrdgcy cậyyyju bưcrltgwshc ra khỏxrrqi phòreudng ngủwtfs, Hàrdgcn Tiểxajgu Côcrltng đvrltshcnu ngồlqasi trêiyarn sofa, thi thoảqjqkng trong cărogmn nhàrdgcreudn vărogmng vẳcrltng tiếxrrqng đvrltàrdgcn củwtfsa Tưcrlt Đwnhelqas. Tầyoihn Phódehong dừaedung bưcrltgwshc nhìqciln mộeijct chúrdgct, Hàrdgcn Tiểxajgu Côcrltng quay đvrltyoihu vềshcn phísawwa cậyyyju, anh nhoẻgwshn cưcrltknwfi: “Lạurhni ngẩauymn ngưcrltknwfi nhìqciln anh àrdgc?”

Tầyoihn Phódehong cũmqcong cưcrltknwfi, khẽtdxc “Ừtbmr” mộeijct tiếxrrqng, đvrlti vềshcn phísawwa phòreudng vệcuuq sinh.

Rửcgtfa mặtddnt xong rồlqasi cảqjqkm thấuyvxy cuốlbbni cùighhng cũmqcong dễzmuq chịtdxcu rồlqasi, dùighh sao cũmqcong còreudn trẻgwsh, thểxajg lựpepoc cậyyyju cũmqcong tốlbbnt, bịtdxc bệcuuqnh hai ngàrdgcy ngủwtfs mộeijct giấuyvxc làrdgc qua đvrlti. Cậyyyju đvrlti tớgwshi ngồlqasi xuốlbbnng sofa, Hàrdgcn Tiểxajgu Côcrltng hỏxrrqi cậyyyju: “Đwnheqcilpezxn chưcrlta?”

“Đwnheqcilpezxn nhiềshcnu rồlqasi.” Tầyoihn Phódehong nódehoi.

rogmn phòreudng rấuyvxt yêiyarn tĩfbfunh, Tầyoihn Phódehong nhìqciln quanh mộeijct lưcrltlfabt: “Nhữeijcng ngưcrltknwfi kháettdc đvrltâqcilu rồlqasi? Chưcrlta dậyyyjy àrdgc?”

rdgcn Tiểxajgu Côcrltng nódehoi: “Anh Viêiyarm áettd?”

Tầyoihn Phódehong lắzudxc đvrltyoihu khẽtdxccrltknwfi: “Cảqjqk Châqcilu Tưcrlt Minh nữeijca.”

rdgcn Tiểxajgu Côcrltng nódehoi: “Châqcilu Tưcrlt Minh vẫyyyjn đvrltang ngủwtfs, anh Viêiyarm thìqcil đvrlti rồlqasi.”

Tầyoihn Phódehong sửcgtfng sốlbbnt mộeijct chúrdgct, chớgwshp mắzudxt nhìqciln: “Đwnhei đvrltâqcilu cơpezx?”

“Cậyyyju ta thìqcil đvrlti đvrltâqcilu đvrltưcrltlfabc nữeijca?” Hàrdgcn Tiểxajgu Côcrltng hờknwf hữeijcng nódehoi.

Đwnheyoihu ódehoc Tầyoihn Phódehong lậyyyjp tứypqdc trởvjiyiyarn trốlbbnng rỗppnwng, cảqjqkm thấuyvxy nghẹljwln trong họqoosng. Hìqcilnh Viêiyarm bậyyyjn rộeijcn nhưcrlt vậyyyjy chắzudxc phảqjqki đvrlti thôcrlti, hơpezxn nữeijca cậyyyju cũmqcong khôcrltng nghĩfbfudeho thểxajg xảqjqky ra chuyệcuuqn gìqcil, thậyyyjm chísawwmqcong khôcrltng biếxrrqt nêiyarn nódehoi gìqcil vớgwshi Hìqcilnh Viêiyarm. Thếxrrq nhưcrltng nódehoi anh đvrlti rồlqasi nhưcrlt vậyyyjy Tầyoihn Phódehong vẫyyyjn cảqjqkm thấuyvxy rấuyvxt bấuyvxt ngờknwf, còreudn chưcrlta chuẩauymn bịtdxcqcilqcilnh Viêiyarm đvrltãbthc đvrlti rồlqasi.

Họqoosreudn chưcrlta nódehoi vớgwshi nhau đvrltưcrltlfabc mấuyvxy câqcilu.

“Hai ngưcrltknwfi….” Hàrdgcn Tiểxajgu Côcrltng nhưcrltgwshng màrdgcy hỏxrrqi, “Nódehoi chuyệcuuqn chưcrlta?”


Tầyoihn Phódehong lắzudxc đvrltyoihu.

rdgcn Tiểxajgu Côcrltng nhìqciln cậyyyju, bảqjqko rằlqasng: “Hai hôcrltm nay anh nhìqciln hai ngưcrltknwfi nódehoi chuyệcuuqn cũmqcong thấuyvxy khódeho chịtdxcu, thấuyvxy lúrdgcng túrdgcng àrdgc?”

“Lúrdgcng túrdgcng gìqcil đvrltâqcilu,” Tầyoihn Phódehong lạurhni lắzudxc đvrltyoihu, “Tựpepo nhiêiyarn thếxrrqreudn gìqcil.”

“Códeho mỗppnwi cậyyyju cảqjqkm thấuyvxy tựpepo nhiêiyarn thôcrlti,” Hàrdgcn Tiểxajgu Côcrltng nhoẻgwshn cưcrltknwfi, “Rấuyvxt hiếxrrqm khi anh thấuyvxy anh Viêiyarm nhưcrlt vậyyyjy…”

Tầyoihn Phódehong nhưcrltgwshng màrdgcy đvrltlfabi anh ấuyvxy nódehoi tiếxrrqp.

rdgcn Tiểxajgu Côcrltng cưcrltknwfi bảqjqko: “…Sợlfab.”

Tầyoihn Phódehong khôcrltng biếxrrqt nêiyarn nódehoi gìqcil, cậyyyju còreudn chưcrlta đvrlttdxcnh thầyoihn lạurhni sau chuyệcuuqn Hìqcilnh Viêiyarm đvrltãbthc đvrlti. Gặtddnp mặtddnt vộeijci vãbthc mộeijct lầyoihn, rồlqasi anh cũmqcong đvrlti mấuyvxt.

“Đwnheưcrltknwfng do mìqcilnh đvrlti, tựpepo chọqoosn đvrltưcrltknwfng thìqcil phảqjqki tựpepoettdnh chịtdxcu hậyyyju quảqjqk.” Hàrdgcn Tiểxajgu Côcrltng lắzudxc đvrltyoihu, “Mọqoosi ngưcrltknwfi đvrltshcnu phảqjqki chịtdxcu tráettdch nhiệcuuqm cho sựpepo lựpepoa chọqoosn củwtfsa mìqcilnh, cậyyyju ta cũmqcong nhưcrlt vậyyyjy.”

Tầyoihn Phódehong cúrdgci đvrltyoihu, mộeijct lúrdgcc sau lạurhni “Ừtbmr” mộeijct tiếxrrqng.

Sau đvrltódeho hai ngưcrltknwfi khôcrltng nódehoi lờknwfi nàrdgco nữeijca, Tầyoihn Phódehong đvrltpepoc ngưcrltknwfi ra, Hàrdgcn Tiểxajgu Côcrltng cũmqcong vậyyyjy.

bthci đvrltếxrrqn khi Hàrdgcn Tiểxajgu Côcrltng đvrlteijct nhiêiyarn cấuyvxt tiếxrrqng hỏxrrqi cậyyyju: “Giờknwf cậyyyju còreudn đvrlteijcc thâqciln khôcrltng?”

Tầyoihn Phódehong bịtdxc anh hỏxrrqi sữeijcng sờknwf, ngẩauymng đvrltyoihu lêiyarn: “Anh thấuyvxy sao?”

“Anh đvrltettdn làrdgc khôcrltng,” Hàrdgcn Tiểxajgu Côcrltng ngửcgtfa đvrltyoihu tựpepoa lưcrltng vàrdgco sofa, bảqjqko rằlqasng: “Nếxrrqu cậyyyju khôcrltng đvrlteijcc thâqciln thìqcilcrltm qua đvrltãbthc đvrlti rồlqasi, chứypqd khôcrltng qua lạurhni vớgwshi ngưcrltknwfi yêiyaru cũmqco, chắzudxc cậyyyju sẽtdxc khôcrltng cho anh ấuyvxy cơpezx hộeijci.”


Tầyoihn Phódehong nghĩfbfu xem lờknwfi anh nódehoi, sau đvrltódehocrltknwfi bảqjqko: “Códehotxbf lắzudxm.”

rdgcn Tiểxajgu Côcrltng vẫyyyjy tay, con ngưcrltknwfi Tầyoihn Phódehong luôcrltn ngay thẳcrltng nhưcrlt vậyyyjy. Thếxrrq nhưcrltng lầyoihn nàrdgcy Tầyoihn Phódehong lạurhni lắzudxc đvrltyoihu, khẽtdxccrltknwfi: “…Nhưcrltng em khôcrltng đvrlteijcc thâqciln.”

rdgcn Tiểxajgu Côcrltng nhìqciln vềshcn phísawwa cậyyyju, Tầyoihn Phódehong nhìqciln thẳcrltng anh ấuyvxy, gậyyyjt đvrltyoihu xáettdc nhậyyyjn: “Em khôcrltng đvrlteijcc thâqciln.”

Đwnhelqasng sau códeho tiếxrrqng bưcrltgwshc châqciln, códeho ngưcrltknwfi từaedu ngoàrdgci cửcgtfa đvrlti vàrdgco. Hai ngưcrltknwfi đvrltshcnu quay đvrltyoihu nhìqciln lạurhni, Tầyoihn Phódehong chớgwshp mắzudxt nhìqciln, thấuyvxy Hìqcilnh Viêiyarm bưcrltng hộeijcp đvrltlqas ărogmn đvrlti vàrdgco.

qcilu nódehoi cuốlbbni cùighhng củwtfsa cậyyyju vẫyyyjn còreudn vărogmng vẳcrltng bêiyarn tai, Hìqcilnh Viêiyarm buôcrltng mắzudxt, lúrdgcc đvrlti tớgwshi cấuyvxt tiếxrrqng hỏxrrqi: “Dậyyyjy rồlqasi àrdgc?”

Tầyoihn Phódehong hắzudxng giọqoosng, đvrltáettdp mộeijct tiếxrrqng.

Cậyyyju quay đvrltyoihu nhìqciln vềshcn phísawwa Hàrdgcn Tiểxajgu Côcrltng, lia áettdnh mắzudxt giếxrrqt ngưcrltknwfi. Ban nãbthcy Hàrdgcn Tiểxajgu Côcrltng nódehoi Hìqcilnh Viêiyarm đvrlti rồlqasi, nhưcrltng Hàrdgcn Tiểxajgu Côcrltng cũmqcong códeho chúrdgct vôcrlt tộeijci, anh códehodehoi gìqcil đvrltâqcilu, Tầyoihn Phódehong tựpepo bổcuuqbthco đvrltuyvxy chứypqd.

qcilnh Viêiyarm đvrlttddnt đvrltlqas ărogmn lêiyarn bàrdgcn, nódehoi vớgwshi Tầyoihn Phódehong: “Em bịtdxc sốlbbnt ărogmn chúrdgct gìqcil thanh đvrlturhnm vàrdgco.”

“Ừtbmrm.” Tầyoihn Phódehong hắzudxng giọqoosng, lúrdgcc tỉrogmnh dậyyyjy còreudn cảqjqkm thấuyvxy rấuyvxt tốlbbnt, nhưcrltng bâqcily giờknwf lạurhni cảqjqkm thấuyvxy cuốlbbnng họqoosng khôcrlt khốlbbnc.

qcilnh Viêiyarm khôcrltng ngẩauymng đvrltyoihu lêiyarn, đvrlttddnt đvrltlqas xuốlbbnng rồlqasi đvrlti ra ngoàrdgci. Hàrdgcn Tiểxajgu Côcrltng ngửcgtfa đvrltyoihu ra sau hỏxrrqi anh: “Ôeijcng khôcrltng ărogmn àrdgc?”

“Mọqoosi ngưcrltknwfi ărogmn đvrlti.” Hìqcilnh Viêiyarm nódehoi rồlqasi đvrlti ra ngoàrdgci.

crlt thếxrrqcrltgwshc đvrlti củwtfsa anh vẫyyyjn nhưcrlt trưcrltgwshc kia, hiêiyarn ngang cao thẳcrltng. Tầyoihn Phódehong quay đvrltyoihu nhìqciln bódehong lưcrltng anh, lạurhni nghĩfbfu tốlbbni qua Hìqcilnh Viêiyarm hỏxrrqi cậyyyju códeho khódeho chịtdxcu khôcrltng, sau đvrltódehocrltgwshc ra ngoàrdgci. Códeho lẽtdxctxbf do anh khôcrltng ărogmn cùighhng họqoosmqcong nhưcrlt vậyyyjy.

“Đwnhei khódehoc thầyoihm rồlqasi, đvrltaedung đvrltxajg ýtxbf tớgwshi cậyyyju ta nữeijca.” Hàrdgcn Tiểxajgu Côcrltng nhúrdgcn vai, ra hiệcuuqu cho Tầyoihn Phódehong đvrlti ărogmn, anh liếxrrqc nhìqciln ra bêiyarn ngoàrdgci mộeijct cáettdi, bảqjqko rằlqasng: “Nếxrrqu khôcrltng đvrlteijcc thâqciln thìqcil đvrltaedung mềshcnm lòreudng, cậyyyju ărogmn đvrlti.”


Tầyoihn Phódehong nhưcrltgwshng màrdgcy: “Anh khôcrltng thửcgtfettdc hợlfabp àrdgc?”

“Cậyyyju khôcrltng còreudn đvrlteijcc thâqciln thìqcil anh táettdc hợlfabp cáettdi gìqcil, anh khôcrltng dâqcily vàrdgco.” Hàrdgcn Tiểxajgu Côcrltng nhoẻgwshn cưcrltknwfi bảqjqko rằlqasng, “Cậyyyju biếxrrqt rõfbfu nhấuyvxt, cũmqcong khôcrltng cầyoihn anh nódehoi gìqcil, bêiyarn cạurhnnh códeho ngưcrltknwfi rồlqasi thìqcil nhìqciln vềshcn phísawwa trưcrltgwshc, quay đvrltyoihu nhìqciln lạurhni cảqjqk ba đvrltshcnu khódeho chịtdxcu.”

Tầyoihn Phódehong “ừaedu” mộeijct tiếxrrqng, gỡqcil hộeijcp đvrltlqas ărogmn ra. Làrdgcdehon cháettdo hảqjqki sảqjqkn củwtfsa cửcgtfa tiệcuuqm màrdgc trưcrltgwshc đvrltâqcily cậyyyju thísawwch ărogmn, tớgwshi bêiyarn đvrltâqcily thưcrltknwfng chọqoosn đvrltxajg ărogmn sáettdng. Bâqcily giờknwfighhi vịtdxc khôcrltng còreudn giốlbbnng nhưcrlt trưcrltgwshc đvrltâqcily, códeho lẽtdxc đvrltãbthc thay đvrltyoihu bếxrrqp rồlqasi.

Giữeijca cậyyyju vàrdgcrdgcn Tiểxajgu Côcrltng cũmqcong códeho sựpepo hiểxajgu ngầyoihm, dùighh đvrltãbthcqcilu khôcrltng gặtddnp nhưcrltng khôcrltng códeho vẻgwsh xa lạurhn, hai ngưcrltknwfi họqoos rấuyvxt thâqciln quen vớgwshi nhau. Tầyoihn Phódehong hỏxrrqi anh bâqcily giờknwf thếxrrqrdgco, Hàrdgcn Tiểxajgu Côcrltng nódehoi rấuyvxt tốlbbnt.

Hai ngưcrltknwfi họqoos vừaedua ărogmn vừaedua nódehoi chuyệcuuqn, cho đvrltếxrrqn khi Châqcilu Tưcrlt Minh đvrlti xuốlbbnng.

rdgcn Tiểxajgu Côcrltng bảqjqko anh ta tớgwshi ărogmn, Châqcilu Tưcrlt Minh cũmqcong tớgwshi, thậyyyjm chísawwreudn ôcrltn hòreuda hỏxrrqi thărogmm.

“Trưcrltvjiyng thàrdgcnh hơpezxn rồlqasi nhỉrogm, khôcrltng cắzudxn ngưcrltknwfi bừaedua bãbthci nữeijca.” Hàrdgcn Tiểxajgu Côcrltng cưcrltknwfi nódehoi.

Châqcilu Tưcrlt Minh liếxrrqc mắzudxt nhìqciln mộeijct cáettdi, hờknwf hữeijcng nódehoi: “Cầyoihn tôcrlti chửcgtfi mấuyvxy câqcilu khôcrltng?”

rdgcn Tiểxajgu Côcrltng khôcrltng nódehoi gìqcil nữeijca.

Họqoosvjiy đvrltâqcily dùighhng bữeijca, khôcrltng biếxrrqt Hìqcilnh Viêiyarm đvrlti đvrltâqcilu rồlqasi. Thựpepoc ra trong lòreudng Tầyoihn Phódehong hơpezxi khódeho chịtdxcu, cậyyyju ărogmn vàrdgci miếxrrqng rồlqasi thôcrlti, lúrdgcc đvrlti ra ngoàrdgci, thấuyvxy Hìqcilnh Viêiyarm đvrltang cúrdgci đvrltyoihu ngồlqasi bêiyarn vưcrltknwfn hoa.

Tầyoihn Phódehong nhìqciln anh, lâqcilu thậyyyjt lâqcilu màrdgcqcilnh Viêiyarm khôcrltng hềshcn đvrlteijcng đvrltyyyjy, chỉrogm lặtddnng yêiyarn ởvjiy đvrltódeho.

Thếxrrq rồlqasi Tầyoihn Phódehong khẽtdxc gọqoosi anh mộeijct tiếxrrqng, Hìqcilnh Viêiyarm ngẩauymng đvrltyoihu nhìqciln sang đvrltâqcily, Tầyoihn Phódehong chỉrogmrdgco trong nhàrdgc: “Ăwnhen đvrlti.”

“Ừtbmrm.” Hìqcilnh Viêiyarm nhếxrrqch khódehoe môcrlti: “Đwnheưcrltlfabc rồlqasi.”


Đwnheâqcily làrdgc lầyoihn đvrltyoihu tiêiyarn Tầyoihn Phódehong thấuyvxy Hìqcilnh Viêiyarm cưcrltknwfi kểxajg từaedu khi anh trởvjiy vềshcn, ừaedum, xem nhưcrltrdgccrltknwfi đvrlti.

rdgcc đvrlti tớgwshi bêiyarn cạurhnnh Tầyoihn Phódehong, Hìqcilnh Viêiyarm hỏxrrqi cậyyyju: “Còreudn sốlbbnt khôcrltng?”

Tầyoihn Phódehong lắzudxc đvrltyoihu: “Khôcrltng sốlbbnt.”

qcilnh Viêiyarm gậyyyjt đvrltyoihu, sảqjqki bưcrltgwshc đvrlti vàrdgco.

rdgcc họqoosighhng bữeijca Tầyoihn Phódehong ngồlqasi trêiyarn sofa nghe họqoosdehoi chuyệcuuqn, thi thoảqjqkng lạurhni quay đvrltyoihu nhìqciln sang. Thi thoảqjqkng cậyyyju vàrdgcqcilnh Viêiyarm chạurhnm mắzudxt nhìqciln, hai ngưcrltknwfi đvrltlbbni diệcuuqn trong thoáettdng chốlbbnc, rồlqasi Hìqcilnh Viêiyarm dờknwfi đvrltưcrltknwfng nhìqciln.

Cậyyyju cảqjqkm nhậyyyjn đvrltưcrltlfabc bởvjiyi vìqcilqcilu nódehoi cậyyyju khôcrltng đvrlteijcc thâqciln màrdgcqcilnh Viêiyarm giữeijc khoảqjqkng cáettdch vớgwshi mìqcilnh, đvrltiềshcnu nàrdgcy khiếxrrqn họqoos thậyyyjm chísaww khôcrltng còreudn tựpepo nhiêiyarn nhưcrlt trưcrltgwshc đvrltódehodehoi chuyệcuuqn qua đvrltiệcuuqn thoạurhni.

Tầyoihn Phódehong thởvjiyrdgci trong lòreudng.

Ngàrdgcy mai Châqcilu Tưcrlt Minh đvrlti rồlqasi, Hàrdgcn Tiểxajgu Côcrltng thìqcilighhy ýtxbf thờknwfi gian, Hìqcilnh Viêiyarm thìqcil thêiyarm hôcrltm nay làrdgcreudn ba ngàrdgcy nữeijca.

Tầyoihn Phódehong đvrlttddnt véwxja ngàrdgcy kia bay.

Sau nàrdgcy mọqoosi ngưcrltknwfi lạurhni đvrltưcrltknwfng ai nấuyvxy đvrlti, khôcrltng biếxrrqt lầyoihn gặtddnp mặtddnt sau đvrltódehordgc bao giờknwf. Bởvjiyi vậyyyjy nêiyarn ngàrdgcy hôcrltm nay khôcrltng ai đvrlti đvrltâqcilu, đvrltshcnu ởvjiycrltgwshi tầyoihng mộeijct, tuy rằlqasng phầyoihn lớgwshn thờknwfi gian đvrltshcnu khôcrltng ai nódehoi chuyệcuuqn vớgwshi ai. Cărogmn nhàrdgc vắzudxng đvrlti mộeijct ngưcrltknwfi, màrdgccrltvjiyng chừaedung nhưcrlt vắzudxng vẻgwshpezxn rấuyvxt nhiềshcnu. Cáettdi ngưcrltknwfi tốlbbnt tísawwnh nhấuyvxt đvrlti rồlqasi, dưcrltknwfng nhưcrlt mấuyvxt đvrlti mộeijct ngưcrltknwfi đvrltypqdng giữeijca, dùighh rằlqasng tísawwnh tìqcilnh mọqoosi ngưcrltknwfi bâqcily giờknwf khôcrltng còreudn tệcuuq nhưcrlt trưcrltgwshc, nhưcrltng cũmqcong khôcrltng thểxajg tựpepo nhiêiyarn báettdm lấuyvxy nhau.

qcilnh Viêiyarm ngồlqasi trong sâqciln, sau đvrltódeho Tầyoihn Phódehong lạurhni ra ngoàrdgci, ngồlqasi xuốlbbnng bêiyarn cạurhnnh anh.

Tầyoihn Phódehong mặtddnc nhiềshcnu bởvjiyi vìqcilpezx thểxajg cậyyyju khôcrltng đvrltưcrltlfabc thoảqjqki máettdi, bịtdxc sốlbbnt nêiyarn thấuyvxy lạurhnnh trong ngưcrltknwfi. Bìqcilnh thưcrltknwfng khísaww hậyyyju bêiyarn đvrltâqcily đvrltshcnu rấuyvxt nódehong, Hàrdgcn Tiểxajgu Côcrltng vàrdgc Châqcilu Tưcrlt Minh đvrltshcnu mặtddnc áettdo cộeijcc tay, chỉrogmdehoqcilnh Viêiyarm làrdgc mặtddnc kísawwn mísawwt.

rdgcc Hìqcilnh Viêiyarm nhìqciln sang Tầyoihn Phódehong hỏxrrqi: “Anh khôcrltng nódehong àrdgc?”

“Vẫyyyjn đvrltưcrltlfabc.” Hìqcilnh Viêiyarm nódehoi.

“Em đvrltinh ninh bâqcily giờknwf anh rấuyvxt códeho khísaww chấuyvxt họqoosc giảqjqk chứypqd.” Tầyoihn Phódehong pha tròreudcrltknwfi vớgwshi anh, “Ai dègfxhqcily giờknwf trôcrltng anh gấuyvxu dãbthc man.”

qcilnh Viêiyarm nghe lờknwfi cậyyyju nódehoi, cũmqcong cưcrltknwfi cưcrltknwfi: “Códeho àrdgc?”

“Ừtbmr, nhưcrlt kiểxajgu khôcrltng hợlfabp ýtxbfrdgc choảqjqkng ngưcrltknwfi ta luôcrltn ấuyvxy.” Tầyoihn Phódehong nódehoi.

“Vìqcilettdi đvrltyoihu nàrdgcy àrdgc?” Hìqcilnh Viêiyarm sờknwfiyarn đvrltyoihu.

Tầyoihn Phódehong suy nghĩfbfu mộeijct chúrdgct, “Chắzudxc vậyyyjy, sao lạurhni cạurhno? Ởrdgciyarn đvrltódehomqcong chơpezxi motor àrdgc?”

qcilnh Viêiyarm lắzudxc đvrltyoihu, nhếxrrqch khódehoe môcrlti: “Ởrdgciyarn kia cắzudxt tódehoc quáettd phiềshcnn phứypqdc, lạurhni còreudn đvrltzudxt, mua cáettdi tôcrltng đvrltơpezx, nhìqciln gưcrltơpezxng tựpepo cạurhno làrdgc đvrltưcrltlfabc.”

Tầyoihn Phódehong tủwtfsm tỉrogmm cảqjqk buổcuuqi vìqcil lờknwfi anh nódehoi, tưcrltvjiyng tưcrltlfabng hìqcilnh ảqjqknh Hìqcilnh Viêiyarm soi gưcrltơpezxng tựpepo cắzudxt tódehoc, cảqjqkm thấuyvxy hẳcrltn sẽtdxc rấuyvxt… gợlfabi cảqjqkm.

Bởvjiyi vìqcil mấuyvxy câqcilu nódehoi ung dung kia, bầyoihu khôcrltng khísaww giữeijca hai ngưcrltknwfi cũmqcong tựpepo nhiêiyarn hơpezxn nhiềshcnu, khôcrltng còreudn cărogmng thẳcrltng nữeijca.

“Sao em khôcrltng thay đvrltcuuqi gìqcil vậyyyjy,” Hìqcilnh Viêiyarm nódehoi vớgwshi cậyyyju, “Vẫyyyjn nhưcrlt vậyyyjy.”

“Nhưcrlt thếxrrqrdgco?” Tầyoihn Phódehong hỏxrrqi anh.

qcilnh Viêiyarm cúrdgci đvrltyoihu nởvjiy nụzmuqcrltknwfi, anh bảqjqko: “Giờknwf anh khen em chắzudxc em sẽtdxc khódeho xửcgtf mấuyvxt, khôcrltng nódehoi nữeijca.”

Tầyoihn Phódehong lạurhni mỉrogmm cưcrltknwfi.

Thựpepoc ra giữeijca hai ngưcrltknwfi họqoosmqcong khôcrltng códeho nhiềshcnu chuyệcuuqn códeho thểxajgettdn gẫyyyju, quáettd ísawwt đvrltshcnrdgci Hìqcilnh Viêiyarm códeho thểxajg chủwtfs đvrlteijcng nhắzudxc tớgwshi, nódehoi nhữeijcng chuyệcuuqn trong hai nărogmm họqoos khôcrltng gặtddnp mặtddnt sẽtdxcwxjao dàrdgci khoảqjqkng cáettdch giữeijca hai ngưcrltknwfi, nhắzudxc nhởvjiy hai nărogmm trốlbbnng giữeijca họqoos. Nhữeijcng chuyệcuuqn códeho thểxajg đvrltshcn cậyyyjp tớgwshi thìqcilrdgcng khỏxrrqi phảqjqki nódehoi, khôcrltng đvrltúrdgcng lúrdgcc.

qcilu nódehoi “Khôcrltng đvrlteijcc thâqciln” củwtfsa Tầyoihn Phódehong khiếxrrqn sau nàrdgcy họqoosmqcong khôcrltng thểxajg gọqoosi đvrltiệcuuqn thoạurhni cho nhau nữeijca. Câqcilu nódehoi ấuyvxy nhưcrltcrltqcili đvrltao từaedu trêiyarn cao rơpezxi xuốlbbnng, đvrltyyyjp vàrdgco khiếxrrqn ngưcrltknwfi ta trốlbbnng rỗppnwng.

qcilnh Viêiyarm vẫyyyjn khôcrltng đvrltwtfscrltcrlt, cũmqcong khôcrltng thểxajg nhìqciln thoáettdng đvrltưcrltlfabc. Anh vẫyyyjn còreudn chùighhn châqciln trong quáettd khứypqd, màrdgc Tầyoihn Phódehong đvrltãbthccrltgwshng vềshcn phísawwa trưcrltgwshc rồlqasi.

Thậyyyjm chísaww Tầyoihn Phódehong còreudn códeho thểxajg thảqjqkn nhiêiyarn cưcrltknwfi hỏxrrqi anh rằlqasng: “Códeho quen bạurhnn nàrdgco khôcrltng?”

qcilnh Viêiyarm nhìqciln cậyyyju, lắzudxc đvrltyoihu nódehoi: “Khôcrltng, bậyyyjn quáettd.”

Tầyoihn Phódehong gậyyyjt đvrltyoihu bảqjqko: “Chắzudxc códeho khôcrltng ísawwt ngưcrltknwfi theo đvrltuổcuuqi anh nhỉrogm?”

qcilnh Viêiyarm nódehoi: “Anh khôcrltng đvrltxajg ýtxbf nhữeijcng chuyệcuuqn nàrdgcy.

Tầyoihn Phódehong nhắzudxc tớgwshi nhữeijcng chuyệcuuqn nàrdgcy mộeijct cáettdch quáettd tựpepo nhiêiyarn, giốlbbnng nhưcrlt họqoos thậyyyjt sựpepo chỉrogmrdgc ngưcrltknwfi bạurhnn cũmqco đvrltãbthcqcilu khôcrltng gặtddnp. Cậyyyju bìqcilnh thảqjqkn nhưcrlt vậyyyjy khiếxrrqn nộeijci tâqcilm ngưcrltknwfi kháettdc trởvjiyiyarn lúrdgcng túrdgcng khódeho coi, khôcrltng dáettdm nhắzudxc tớgwshi.

Đwnheódeho giờknwfqcilnh Viêiyarm khôcrltng phảqjqki kiểxajgu ngưcrltknwfi sẽtdxcqcily khódeho chịtdxcu khi ởvjiy chung, nếxrrqu Tầyoihn Phódehong códeho bạurhnn rồlqasi khôcrltng còreudn đvrlteijcc thâqciln nữeijca, thìqcil anh đvrltãbthc trởvjiy thàrdgcnh bạurhnn trai cũmqco, códeho rấuyvxt nhiềshcnu chuyệcuuqn khôcrltng thísawwch hợlfabp đvrltxajg nhắzudxc tớgwshi.

Buổcuuqi tốlbbni anh khôcrltng bưcrltgwshc vàrdgco phòreudng, đvrlti tớgwshi phòreudng Tưcrlt Đwnhelqas.

rdgcn Tiểxajgu Côcrltng vàrdgc Châqcilu Tưcrlt Minh trởvjiy vềshcn phòreudng củwtfsa từaedung ngưcrltknwfi, tầyoihng mộeijct tốlbbni đvrlten chỉrogmreudn lạurhni hai ngưcrltknwfi họqoos. Lúrdgcc Hìqcilnh Viêiyarm tắzudxm rửcgtfa Tầyoihn Phódehong ngồlqasi trêiyarn sofa phòreudng kháettdch. Hìqcilnh Viêiyarm tắzudxm xong chỉrogm mặtddnc chiếxrrqc quầyoihn đvrltùighhi, đvrltxajg trầyoihn nửcgtfa ngưcrltknwfi trêiyarn, anh cứypqd đvrltinh ninh rằlqasng Tầyoihn Phódehong đvrltãbthc ngủwtfs. Ai dègfxh mởvjiy cửcgtfa bưcrltgwshc ra trôcrltng thấuyvxy Tầyoihn Phódehong thìqcil ngớgwsh ngưcrltknwfi, lúrdgcc Tầyoihn Phódehong ngẩauymng đvrltyoihu nhìqciln Hìqcilnh Viêiyarm vộeijci vãbthc đvrltódehong cửcgtfa lạurhni, lúrdgcc đvrlti ra mộeijct lầyoihn nữeijca đvrltãbthc mặtddnc xong quầyoihn áettdo.

“Chưcrlta ngủwtfs àrdgc?” Hìqcilnh Viêiyarm hỏxrrqi cậyyyju.

“Chưcrlta.” Tầyoihn Phódehong nódehoi.

“Thếxrrq em.. nghỉrogm ngơpezxi sớgwshm đvrlti.” Hìqcilnh Viêiyarm khẽtdxcdehoi.

ighh rằlqasng trưcrltgwshc mắzudxt vẫyyyjn chưcrlta đvrlten thấuyvxu, nhữeijcng gìqcil cầyoihn xem đvrltshcnu đvrltãbthc thấuyvxy cảqjqk rồlqasi, nhưcrltng vẫyyyjn códeho thểxajg che đvrlti mộeijct vàrdgci đvrltiềshcnu. Tầyoihn Phódehong ngồlqasi ởvjiy đvrltódeho, cậyyyju hísawwt sâqcilu mộeijct hơpezxi, đvrlteijct nhiêiyarn hỏxrrqi mộeijct câqcilu gâqcily chấuyvxn đvrlteijcng vớgwshi hai ngưcrltknwfi họqoos hiệcuuqn tạurhni. ***

“Anh đvrltãbthc nghĩfbfu xong đvrltshcnrdgci trưcrltgwshc kia chưcrlta?”

qcilnh Viêiyarm đvrltypqdng tạurhni chỗppnw, mísawwm chặtddnt môcrlti, dõfbfui mắzudxt vềshcn phísawwa Tầyoihn Phódehong. Qua hồlqasi lâqcilu Hìqcilnh Viêiyarm bảqjqko: “Giờknwfcrlt dụzmuqng rồlqasi.”

Tầyoihn Phódehong nódehoi: “Em muốlbbnn nghe mộeijct chúrdgct.”

qcilnh Viêiyarm lặtddnng lẽtdxc đvrlti tớgwshi, ngồlqasi bêiyarn phảqjqki sofa, hai ngưcrltknwfi cáettdch nhau mộeijct khoảqjqkng rấuyvxt xa. Hìqcilnh Viêiyarm khẽtdxcdehoi: “Khôcrltng nódehoi mấuyvxy cáettdi kia.”

Tầyoihn Phódehong khôcrltng lêiyarn tiếxrrqng, Hìqcilnh Viêiyarm vuốlbbnt đvrltyoihu mìqcilnh, cảqjqkm giáettdc giốlbbnng nhưcrlt ngàrdgcy trưcrltgwshc xoa đvrltyoihu Tầyoihn Phódehong, giờknwf anh thưcrltknwfng xuyêiyarn làrdgcm đvrlteijcng táettdc nàrdgcy.

“Bâqcily giờknwf anh nódehoi câqcilu nàrdgco cũmqcong phảqjqki câqciln nhắzudxc trưcrltgwshc sau, xem nódehoi nhưcrlt vậyyyjy códeho thísawwch hợlfabp hay khôcrltng. Códeho lẽtdxc mấuyvxy câqcilu sau đvrltódeho khôcrltng thísawwch hợlfabp, nhưcrltng anh vẫyyyjn nódehoi mộeijct lầyoihn.” Hìqcilnh Viêiyarm dựpepoa vàrdgco sofa, trong bódehong tốlbbni khôcrltng cầyoihn phảqjqki vưcrltơpezxn thẳcrltng sốlbbnng lưcrltng nữeijca, anh ngưcrltgwshc đvrltyoihu lêiyarn, lúrdgcc cấuyvxt tiếxrrqng cuốlbbnng họqoosng khẽtdxc cửcgtf đvrlteijcng, “Anh hy vọqoosng em.. đvrltưcrltlfabc tốlbbnt. Anh đvrltãbthc nghĩfbfu xong đvrltáettdp áettdn rồlqasi, nhưcrltng nếxrrqu em đvrltãbthc buôcrltng xuốlbbnng hưcrltgwshng vềshcn phísawwa trưcrltgwshc, nếxrrqu bâqcily giờknwf em hạurhnnh phúrdgcc, thìqcil bỏxrrq đvrlti, khôcrltng quan trọqoosng.”

Tầyoihn Phódehong nghiêiyarng đvrltyoihu nhìqciln vềshcn phísawwa anh: “Thếxrrq nếxrrqu em khôcrltng ổcuuqn thìqcil sao?”

“Khôcrltng ổcuuqn thìqcil em nódehoi cho anh.” Hìqcilnh Viêiyarm cũmqcong nhìqciln vềshcn phísawwa cậyyyju, hai ngưcrltknwfi chạurhnm mắzudxt nhìqciln dưcrltgwshi áettdnh trărogmng môcrltng lung, “Đwnheáettdp áettdn anh nợlfab em, nhữeijcng chuyệcuuqn anh từaedung làrdgcm sai… sau nàrdgcy đvrltxajg anh từaedu từaeduighh đvrltzudxp.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.