Tinh Tinh

Chương 10 : “Lúc không vui thì đừng cười, đôi mắt không sẵn lòng”

    trước sau   
Theo kếkbbw hoạjnixch tuầaqnan nàtppoy Tầaqnan Phóhogtng phảocvmi vềdwpp nhàtppo, nếkbbwu khôeyarng Giảocvmn Mộuubec Dưvbtuơxljqng lạjnixi ầaqnam ĩsged cho coi. Nhưvbtung Hoa Đldaubqjrng khôeyarng vềdwpp nhàtppo, ba mẹcqnc cậwitzu ấkofly đnltsi côeyarng tájzvcc nêaocdn đnltsdwppu khôeyarng ởomue nhàtppo, vềdwppelblng vôeyar nghĩsgeda, khôeyarng muốbnrdn mệaqnat lòjlkxng.

Cuốbnrdi cùrqmkng Tầaqnan Phóhogtng dẫfsrjn Hoa Đldaubqjrng vềdwpp nhàtppo họyfcy Giảocvmn.

Mớelbli đnltsaqnau Hoa Đldaubqjrng khôeyarng muốbnrdn đnltsi đnltsâtmshu, nhưvbtung Tầaqnan Phóhogtng bảocvmo: “Ôkwjcng đnltsi vớelbli tôeyari đnltsi, cóhogt ôeyarng đnltsi cùrqmkng còjlkxn bớelblt đnltsưvbtushsnc khốbnrdi chuyệaqnan, đnltsdwpp phảocvmi nóhogti nhiềdwppu.”

“Thếkbbw thìdwpp đnltsi thôeyari,” Hoa Đldaubqjrng nóhogti, “Cũelblng khôeyarng phảocvmi chưvbtua từnltsng tớelbli đnltsóhogt.”

Hoa Đldaubqjrng khôeyarng chỉysda từnltsng tớelbli, hồbqjri trưvbtuelblc còjlkxn thưvbtujzvcng xuyêaocdn qua chơxljqi. Cậwitzu ta quen Tầaqnan Phóhogtng từnlts nhỏzkbt, trưvbtuelblc đnltsâtmshy cứaqna mỗkwjci lầaqnan Tầaqnan Phóhogtng rầaqnau lòjlkxng hoặnltsc trĩsgedu nặnltsng tâtmshm sựyfcy trẻukmj con lạjnixi gọyfcyi bạjnixn bèsged tớelbli, dùrqmk sao nhàtppo cậwitzu cũelblng rộuubeng. Mấkofly đnltsaqnaa trẻukmj hồbqjri đnltskofly rấkoflt hâtmshm mộuube Tầaqnan Phóhogtng, cảocvmm thấkofly nhàtppo cậwitzu rộuubeng nhưvbtu vậwitzy, đnltsbqjr chơxljqi gìdwppelblng đnltsctjn cảocvm, tuy rằislrng cóhogt mẹcqnc kếkbbw, nhưvbtung mẹcqnc kếkbbw cậwitzu hiềdwppn từnlts thếkbbwxljqtppo.

Sau nàtppoy Tầaqnan Phóhogtng lớelbln hơxljqn, cũelblng khôeyarng còjlkxn ưvbtuu tưvbtu nhiềdwppu nhưvbtu trưvbtuelblc, thi thoảocvmng Hoa Đldaubqjrng cũelblng qua đnltsóhogt, cũelblng coi nhưvbtu thâtmshn quen vớelbli ngưvbtujzvci nhàtppo họyfcy.


Hoa Đldaubqjrng mua mộuubet hộuubep bájzvcnh gato nhỏzkbt cho Giảocvmn Mộuubec Dưvbtuơxljqng, Giảocvmn Mộuubec Dưvbtuơxljqng thấkofly hai ngưvbtujzvci họyfcy thìdwpp vui lắtppom, từnlts trêaocdn gájzvcc đnltsãaqna la “uầaqnay uầaqnay” rồbqjri chạjnixy thậwitzt nhanh xuốbnrdng, Tầaqnan Phóhogtng đnltsóhogtn lấkofly em trai, xoa májzvci tóhogtc cậwitzu nhóhogtc rốbnrdi bùrqmk: “Ngãaqnatmshy giờjzvc.”

“Anh! Anh Đldaubqjrng! Hai anh vềdwpp sao khôeyarng nóhogti vớelbli em trưvbtuelblc vậwitzy!!!!” Hôeyarm nay Giảocvmn Mộuubec Dưvbtuơxljqng đnltsưvbtushsnc nghỉysda, khôeyarng cầaqnan phảocvmi đnltsi họyfcyc thêaocdm, đnltsang chơxljqi đnltsbqjr chơxljqi trêaocdn phòjlkxng mộuubet mìdwppnh, nghe thấkofly tiếkbbwng liềdwppn đnltsnltst đnltsbqjr xuốbnrdng chạjnixy ra đnltsóhogtn.

“Cho em bấkoflt ngờjzvc chứaqna sao,” Hoa Đldaubqjrng búbqjrng đnltsaqnau cậwitzu nhóhogtc, “Xem em vui chưvbtua kìdwppa.”

Giảocvmn Mộuubec Dưvbtuơxljqng vui thìdwpp vui nhưvbtung vẫfsrjn ngẩcjwqng đnltsaqnau lêaocdn nóhogti vớelbli Tầaqnan Phóhogtng: “Anh àtppo, lầaqnan sau anh vềdwpp thìdwpphogti vớelbli em trưvbtuelblc nhéhzqj, nhỡdwppeyarm nay em ra ngoàtppoi chơxljqi hay đnltsi họyfcyc thêaocdm thìdwpp sao.”

“Thìdwpp đnltsshsni em vềdwpp thôeyari chứaqna sao,” Tầaqnan Phóhogtng xoa xoa vai cậwitzu nhóhogtc, “Ngốbnrdc thếkbbw.”

— “Mấkofly đnltsaqnaa vềdwpp rồbqjri àtppo?”

Trêaocdn tầaqnang truyềdwppn tớelbli tiếkbbwng hỏzkbti, Tầaqnan Phóhogtng ngẩcjwqng đnltsaqnau lêaocdn xem, sau đnltsóhogt cấkoflt tiếkbbwng chàtppoo: “Dìdwpp Nhâtmshn ạjnix.” Hoa Đldaubqjrng cũelblng chàtppoo theo cậwitzu.

“Dìdwppomue trêaocdn tầaqnang ngủctjn mộuubet giấkoflc,” Đldauislrng Nhâtmshn vịtdmen tay vịtdmen đnltsi xuốbnrdng, “Lâtmshu lắtppom rồbqjri khôeyarng thấkofly Hoa Đldaubqjrng vềdwpprqmkng đnltskofly.”

“Dìdwpp đnltsi cẩcjwqn thậwitzn,” Tầaqnan Phóhogtng giơxljq tay ra đnltsdwpp hờjzvc, khôeyarng thựyfcyc sựyfcy chạjnixm vàtppoo dìdwpp, “Đldaui từnlts từnlts thôeyari ạjnix.”

Đldauislrng Nhâtmshn mỉysdam cưvbtujzvci, trôeyarng rấkoflt đnltskwjci ôeyarn hòjlkxa: “Khôeyarng sao đnltsâtmshu, mang thai khôeyarng yếkbbwu ớelblt nhưvbtu vậwitzy.”

Hoa Đldaubqjrng đnltsaqnang bêaocdn cạjnixnh cưvbtujzvci bảocvmo: “Cẩcjwqn thậwitzn mộuubet chúbqjrt vẫfsrjn hơxljqn ạjnix.”

Hoa Đldaubqjrng đnltsi vềdwpprqmkng nêaocdn bớelblt đnltsưvbtushsnc rấkoflt nhiềdwppu cuộuubec tròjlkx chuyệaqnan, hai ngưvbtujzvci họyfcy chỉysda cầaqnan ởomue trong phòjlkxng củctjna Tầaqnan Phóhogtng hoặnltsc tớelbli phòjlkxng đnltsbqjr chơxljqi chơxljqi cùrqmkng Giảocvmn Mộuubec Dưvbtuơxljqng làtppo đnltsưvbtushsnc. Thếkbbw nhưvbtung Giảocvmn Mộuubec Dưvbtuơxljqng cũelblng đnltsãaqna lớelbln rồbqjri, khôeyarng còjlkxn mêaocd chơxljqi đnltsbqjr chơxljqi nữysdaa, cùrqmkng lắtppom chỉysda khoanh châtmshn ngồbqjri trêaocdn giưvbtujzvcng Tầaqnan Phóhogtng, khôeyarng cầaqnan phảocvmi cốbnrd ýmwbv chơxljqi game cùrqmkng thằislrng béhzqj.

Chỉysdatppo Hoa Đldaubqjrng vềdwpprqmkng nêaocdn Giảocvmn Mộuubec Dưvbtuơxljqng khôeyarng thểbdql ngủctjnrqmkng Tầaqnan Phóhogtng đnltsưvbtushsnc, đnltsếkbbwn giờjzvc ngủctjn cậwitzu béhzqj đnltsàtpponh phảocvmi lưvbtuu luyếkbbwn vềdwpp phòjlkxng củctjna mìdwppnh.


“Em trai ôeyarng ngoan thếkbbw,” Hoa Đldaubqjrng ngájzvcp dàtppoi mộuubet cájzvci, bảocvmo vậwitzy, “Tầaqnam tuổislri nàtppoy tôeyari phájzvc nhàtppo phájzvc củctjna lắtppom.”

“Cũelblng nghịtdmech ra phếkbbwt đnltskofly,” Tầaqnan Phóhogtng tìdwppm bàtppon chảocvmi đnltsájzvcnh rădwppng trong ngădwppn kéhzqjo ra cho cậwitzu ta, “Lúbqjrc tôeyari vềdwpphogt mớelbli ngoan nhưvbtu thếkbbw.”

“Sao nóhogtjzvcm ôeyarng thếkbbw.” Hoa Đldaubqjrng hỏzkbti.

Tầaqnan Phóhogtng lắtppoc đnltsaqnau nóhogti: “Tôeyari cũelblng khôeyarng biếkbbwt nữysdaa, cóhogt lẽufgl từnlts nhỏzkbt bọyfcyn trẻukmj con đnltsdwppu cóhogt cảocvmm giájzvcc sùrqmkng bájzvci vàtppo thâtmshn thiếkbbwt khôeyarng têaocdn vớelbli anh trai, hồbqjri nhỏzkbteyari cũelblng muốbnrdn cóhogt anh trai màtppo. Thằislrng béhzqj rấkoflt nhạjnixy cảocvmm, sợshsneyari thấkofly nóhogt phiềdwppn nêaocdn lúbqjrc ởomue vớelbli tôeyari ngoan lắtppom.”

“Cũelblng bởomuei ôeyarng đnltsbnrdi tốbnrdt vớelbli nóhogt nữysdaa,” Hoa Đldaubqjrng nhìdwppn Tầaqnan Phóhogtng nóhogti, “Thựyfcyc ra anh Phóhogtng làtppo chàtppong trai ấkoflm ájzvcp lắtppom chứaqna bộuube.”

Tầaqnan Phóhogtng bậwitzt cưvbtujzvci: “Chứaqna khôeyarng nóhogti tôeyari làtppo tra nam àtppo?”

“Ôkwjcng ấkoflm ájzvcp màtppo, tôeyari màtppohogt em chắtppoc nóhogt bịtdmeeyari đnltsbdql lạjnixi bóhogtng ma trong lòjlkxng từnlts nhỏzkbt mấkoflt, bìdwppnh thưvbtujzvcng nhàtppohogt hai con, em trai khôeyarng ao ưvbtuelblc gìdwpp anh trai đnltsâtmshu, chỉysdahogt tuyệaqnat vọyfcyng thôeyari.”

Tầaqnan Phóhogtng néhzqjm bàtppon chảocvmi sang cho cậwitzu ta: “Chắtppoc đnltstdmenh nghĩsgeda chàtppong trai ấkoflm ájzvcp củctjna ôeyarng cóhogt vấkofln đnltsdwpp rồbqjri.”

scfknh tìdwppnh Tầaqnan Phóhogtng chẳjlkxng tốbnrdt gìdwpp cho cam, hai nădwppm qua cậwitzu còjlkxn đnltsdwpp, chứaqna hồbqjri cấkoflp ba suốbnrdt ngàtppoy đnltsájzvcnh nhau, suýmwbvt chúbqjrt nữysdaa trởomue thàtpponh đnltsjnixi ca họyfcyc đnltsưvbtujzvcng. Đldaunltst từnlts “chàtppong trai ấkoflm ájzvcp” nàtppoy trêaocdn ngưvbtujzvci cậwitzu cóhogt chúbqjrt vi diệaqnau, Tầaqnan Phóhogtng cưvbtujzvci giễnlnnu, dùrqmk sao cũelblng chẳjlkxng cóhogt ngưvbtujzvci yêaocdu, cóhogtkoflm ájzvcp hay khôeyarng cũelblng chẳjlkxng quan trọyfcyng.

Ngủctjn lạjnixi mộuubet đnltsêaocdm Tầaqnan Phóhogtng vàtppo Hoa Đldaubqjrng quay vềdwpp trưvbtujzvcng họyfcyc. Thậwitzt buồbqjrn cưvbtujzvci, Tầaqnan Phóhogtng thàtppo tớelbli kýmwbvbqjrc xájzvc củctjna Hoa Đldaubqjrng nằislrm quạjnixt mini tắtppom nưvbtuelblc lạjnixnh, cũelblng khôeyarng muốbnrdn ởomue lạjnixi thêaocdm hai ngàtppoy tạjnixi cădwppn biệaqnat thựyfcy kia.

Nhưvbtung hai ngàtppoy nghỉysdatppoy cũelblng khôeyarng nhàtppom chájzvcn, tếkbbwt Đldauoan Ngọyfcyelblng làtppo mộuubet kỳcbcj nghỉysda ngắtppon, cájzvcc bạjnixn ởomue tỉysdanh bêaocdn tớelbli họyfcyc đnltsdwppu trởomue vềdwpp. Mấkofly ngàtppoy nàtppoy hai ngưvbtujzvci họyfcyelblng khôeyarng rảocvmnh rang, ban ngàtppoy đnltsdwppu ra ngoàtppoi hẹcqncn hòjlkx.

Phùrqmkng Triếkbbwt còjlkxn hỏzkbti Tầaqnan Phóhogtng: “Thếkbbwjzvci thằislrng dởomuexljqi kia cóhogt tớelbli tìdwppm anh nữysdaa khôeyarng?”

bqjrc đnltsóhogt Tầaqnan Phóhogtng đnltsájzvcnh bàtppoi vớelbli ngưvbtujzvci ta, nhìdwppn bàtppoi trong tay nóhogti: “Khôeyarng.”


“Nóhogttppo tớelbli tìdwppm thìdwpp anh gọyfcyi mộuubet tiếkbbwng nhéhzqj,” Phùrqmkng Triếkbbwt chửcqnci “Thằislrng hâtmshm đnltskofly”, sau đnltsóhogt lạjnixi nóhogti, “Em vớelbli Tiểbdqlu Phạjnixm cho nóhogt mấkoflt đnltsiệaqnan luôeyarn.”

“Hai ngưvbtujzvci cứaqnadwppnh tĩsgednh,” Tầaqnan Phóhogtng nóhogti, “Khôeyarng sao đnltsâtmshu.”

aocdn cạjnixnh cóhogt ngưvbtujzvci hỏzkbti làtppo ai vậwitzy, Tầaqnan Phóhogtng phe phẩcjwqy bàtppoi trong tay, sau đnltsóhogt bảocvmo: “Chuyệaqnan nhỏzkbtkofly màtppo, đnltsnltsng hóhogtng hớelblt.”

Buổislri tốbnrdi cảocvm đnltsájzvcm lạjnixi đnltsi bar, Tầaqnan Phóhogtng mệaqnat, khôeyarng muốbnrdn đnltsi. Lúbqjrc Hoa Đldaubqjrng trởomue vềdwppjlkxn mang theo mấkofly lon bia vàtppo đnltsbqjr uốbnrdng, khôeyarng mua đnltsưvbtushsnc đnltsbqjr lạjnixnh nhưvbtu vậwitzy trong siêaocdu thịtdmeomue trưvbtujzvcng, tủctjn lạjnixnh khôeyarng đnltsctjn đnltsyfcyng đnltsbdqljzvcn.

Vừnltsa ra khỏzkbti xe ba bưvbtuelblc Hoa Đldaubqjrng đnltsãaqna cảocvmm thấkofly nóhogtng muốbnrdn vãaqna mồbqjreyari, cảocvm ngàtppoy ra ngoàtppoi sảocvmng khoájzvci biếkbbwt bao, buổislri tốbnrdi lạjnixi phảocvmi vềdwpp chịtdmeu đnltsyfcyng cuộuubec sốbnrdng khổislr sởomue, Hoa Đldaubqjrng vừnltsa cưvbtujzvci vừnltsa nóhogti vớelbli Tầaqnan Phóhogtng: “Anh Phóhogtng ơxljqi hai đnltsaqnaa mìdwppnh tựyfcy ngưvbtushsnc àtppo, sao khôeyarng ra ngoàtppoi đnltsnltst phòjlkxng, dùrqmk sao mai cũelblng phảocvmi ra ngoàtppoi màtppo.”

Tầaqnan Phóhogtng nóhogti: “Khôeyarng vềdwppmwbvbqjrc xájzvc thìdwpp đnltsnltsng hòjlkxng ngủctjn, bọyfcyn họyfcy khôeyarng chơxljqi thâtmshu đnltsêaocdm coi nhưvbtueyari thua.”

“Thếkbbw thôeyari bỏzkbt đnltsi,” Hoa Đldaubqjrng nghĩsged thôeyari đnltsãaqna thấkofly đnltsau đnltsaqnau, “Sao họyfcyhogt thểbdql quẩcjwqy nhiệaqnat nhưvbtu vậwitzy chứaqna.”

Tầaqnan Phóhogtng vừnltsa đnltsi vừnltsa nóhogti: “Rảocvmnh chứaqna sao.”

Đldaui đnltsưvbtushsnc nửcqnca chừnltsng Tầaqnan Phóhogtng nhớelbl ra mìdwppnh đnltsbdql quêaocdn đnltsiệaqnan thoạjnixi trêaocdn xe, bảocvmo Hoa Đldaubqjrng lêaocdn tầaqnang trưvbtuelblc.

Vừnltsa mởomue cửcqnca xe hơxljqi lạjnixnh phảocvmtppoo mặnltst, Tầaqnan Phóhogtng khôeyarng muốbnrdn trởomue vềdwpp nữysdaa. Hoa Đldaubqjrng cũelblng quêaocdn túbqjri xájzvcch đnltsbqjr uốbnrdng ban nãaqnay, Tầaqnan Phóhogtng tiệaqnan tay cầaqnam luôeyarn.

Trêaocdn đnltsiệaqnan thoạjnixi cóhogttppoi thôeyarng bájzvco, Tầaqnan Phóhogtng trảocvm lờjzvci hai tin, sau đnltsóhogt phájzvct hiệaqnan mộuubet bóhogtng lưvbtung quen mắtppot, làtppo mộuubet ngưvbtujzvci quen.

Tầaqnan Phóhogtng cấkoflt tiếkbbwng gọyfcyi —— “Hìdwppnh Viêaocdm!”

Đldaubnrdi phưvbtuơxljqng quay đnltsaqnau lạjnixi nhìdwppn, Tầaqnan Phóhogtng vẫfsrjy tay vềdwpp phíscfka anh.


Tầaqnan Phóhogtng mặnltsc ájzvco phôeyarng quầaqnan short, lộuube ra mộuubet đnltsoạjnixn châtmshn, đnltscqncp trai trẻukmj trung phơxljqi phớelbli. Hìdwppnh Viêaocdm mặnltsc ájzvco phôeyarng quầaqnan thểbdql thao, cũelblng rấkoflt tuấkofln túbqjr, nhưvbtung bởomuei gưvbtuơxljqng mặnltst củctjna anh màtppo trôeyarng cóhogt vẻukmj lạjnixnh lùrqmkng.

Tầaqnan Phóhogtng đnltsaqnang ởomue đnltsislrng xa néhzqjm lon bia tớelbli, Hìdwppnh Viêaocdm nheo mắtppot, sau đnltsóhogt đnltsưvbtua tay ra đnltsóhogtn lấkofly.

Tầaqnan Phóhogtng đnltsi tớelbli, mỉysdam cưvbtujzvci chàtppoo hỏzkbti: “Trùrqmkng hợshsnp ghêaocd.”

Cậwitzu huýmwbvch tay vàtppoo cájzvcnh tay Hìdwppnh Viêaocdm, Tầaqnan Phóhogtng mớelbli bưvbtuelblc từnlts trêaocdn xe xuốbnrdng, trêaocdn ngưvbtujzvci còjlkxn chưvbtua bịtdmeocvmnh hưvbtuomueng bởomuei nhiệaqnat đnltsuube ngoàtppoi trờjzvci, cájzvcnh tay làtpponh lạjnixnh, chạjnixm vàtppoo da dẻukmj rấkoflt thoảocvmi májzvci. Hìdwppnh Viêaocdm nghiêaocdng đnltsaqnau, hỏzkbti cậwitzu: “Kýmwbvbqjrc xájzvc củctjna cậwitzu khôeyarng ởomueaocdn nàtppoy màtppo?”

“Ừhzawm, thìdwpp khôeyarng phảocvmi bêaocdn đnltsâtmshy cóhogt tiếkbbwng kèsgedn đnltsájzvcm ma hay sao,” Tầaqnan Phóhogtng đnltsi cùrqmkng Hìdwppnh Viêaocdm, “Tôeyari ởomue vớelbli bạjnixn mấkofly ngàtppoy.”

dwppnh Viêaocdm hỏzkbti cậwitzu: “Nhàtppo mấkofly vậwitzy?”

“Sájzvcu,” Tầaqnan Phóhogtng thuậwitzn miệaqnang hỏzkbti, “Anh ởomue nhàtppo mấkofly nhỉysda?”

“Tájzvcm.” Hìdwppnh Viêaocdm nóhogti.

Dứaqnat lờjzvci Hìdwppnh Viêaocdm đnltsưvbtua mắtppot nhìdwppn cậwitzu, Tầaqnan Phóhogtng cũelblng chợshsnt nhớelbl ra, cậwitzu từnltsng tớelbli kýmwbvbqjrc xájzvc họyfcyc việaqnan hóhogta họyfcyc rồbqjri..

Ôkwjci májzvc ơxljqi…..

Tầaqnan Phóhogtng mởomue to mắtppot nhìdwppn, “Ồqkim” mộuubet tiếkbbwng.

dwppnh Viêaocdm nhếkbbwch môeyari dưvbtuelbli, khẽufglvbtujzvci.

Tầaqnan Phóhogtng huýmwbvch vàtppoo cájzvcnh tay anh: “Đldaunltsng cưvbtujzvci.”


Trong mắtppot Hìdwppnh Viêaocdm vưvbtuơxljqng ýmwbvvbtujzvci, khôeyarng nóhogti gìdwpp nữysdaa.

Đldaubdql xua tan đnltsi sựyfcy khóhogt xửcqnc củctjna mìdwppnh, Tầaqnan Phóhogtng dờjzvci đnltsdwpptppoi, hỏzkbti Hìdwppnh Viêaocdm: “Anh ởomue thưvbtu việaqnan vềdwpp àtppo?”

dwppnh Viêaocdm hỏzkbti cậwitzu: “Mấkofly giờjzvc rồbqjri?”

Tầaqnan Phóhogtng nhìdwppn đnltsiệaqnan thoạjnixi: “Chưvbtua tớelbli chíscfkn giờjzvc.”

dwppnh Viêaocdm “ừnlts” mộuubet tiếkbbwng: “Thưvbtu việaqnan đnltsóhogtng cửcqnca bốbnrdn tiếkbbwng rồbqjri.”

“…………” Tầaqnan Phóhogtng bịtdme mộuubet câtmshu nóhogti củctjna ngưvbtujzvci ta chặnltsn họyfcyng lạjnixi, cuốbnrdi cùrqmkng cậwitzu mỉysdam cưvbtujzvci, “Thôeyari bỏzkbt đnltsi hai đnltsaqnaa mìdwppnh khôeyarng nóhogti chuyệaqnan vớelbli nhau nổislri.”

Đldauúbqjrng lúbqjrc tớelbli nhàtppojzvcu, Hìdwppnh Viêaocdm mởomue lon bia kia, cụkbbwng lon vớelbli Tầaqnan Phóhogtng sau đnltsóhogt bảocvmo: “Vềdwpp ngủctjn đnltsi.”

hogti rồbqjri uốbnrdng mộuubet ngụkbbwm, trong miệaqnang ngậwitzm bia hấkoflt cằislrm vớelbli Tầaqnan Phóhogtng, đnltsoạjnixn xoay ngưvbtujzvci rờjzvci đnltsi.

Tầaqnan Phóhogtng mỉysdam cưvbtujzvci, nóhogti vớelbli bóhogtng lưvbtung anh: “Hẹcqncn gặnltsp lạjnixi nhéhzqj.”

dwppnh Viêaocdm khôeyarng quay đnltsaqnau lạjnixi, giơxljqjzvcnh tay lêaocdn vẫfsrjy.

Đldaucjwqy cửcqnca vàtppoo phòjlkxng kýmwbvbqjrc xájzvc, Hoa Đldaubqjrng đnltsang leo thang trảocvmi chiếkbbwu xuốbnrdng giưvbtujzvcng. Tầaqnan Phóhogtng đnltsnltst túbqjri đnltsbqjr uốbnrdng xuốbnrdng bàtppon, ngẩcjwqng đnltsaqnau hỏzkbti Hoa Đldaubqjrng: “Lạjnixi làtppom vũelbl khíscfkdwpp mớelbli àtppo.”

“Tôeyari trảocvmi chiếkbbwu cho ôeyarng,” Hoa Đldaubqjrng đnltsaqnang ởomue đnltsóhogt quay đnltsaqnau lạjnixi nóhogti, “Tôeyari mua hồbqjri mùrqmka xuâtmshn, ôeyarng khôeyarng tớelbli chắtppoc tôeyari cũelblng quêaocdn mấkoflt.”

Tầaqnan Phóhogtng nhìdwppn lêaocdn chiếkbbwc giưvbtujzvcng, cưvbtujzvci lêaocdn thàtpponh tiếkbbwng: “Làtppom tôeyari nhớelbl tớelbli ôeyarng nộuubei tôeyari.”

“Phắtppon đnltsi.” Hoa Đldaubqjrng trảocvmi chiếkbbwu chỉysdanh tềdwpp, lấkofly khădwppn ra lau cẩcjwqn thậwitzn.

Đldauãaqna rấkoflt nhiềdwppu nădwppm rồbqjri Tầaqnan Phóhogtng khôeyarng thấkofly móhogtn đnltsbqjrtppoy, chỉysda từnltsng thấkofly ôeyarng cậwitzu trảocvmi thứaqnatppoy. Châtmshn củctjna ôeyarng khôeyarng khỏzkbte, khôeyarng nằislrm đnltsưvbtushsnc đnltsiềdwppu hòjlkxa, bởomuei vậwitzy nêaocdn trêaocdn giưvbtujzvcng thưvbtujzvcng trảocvmi chiếkbbwu. Hồbqjri đnltsóhogt Tầaqnan Phóhogtng rấkoflt thíscfkch nằislrm trêaocdn chiếkbbwu ngủctjn vớelbli ôeyarng, mùrqmka hèsged đnltsájzvcnh mộuubet giấkoflc sau buổislri trưvbtua oi ảocvm mệaqnat nhoàtppoi, tỉysdanh giấkoflc chạjnixy lon ton ra ngoàtppoi chơxljqi.

hogt lẽufgl do kýmwbvbqjrc xájzvc quájzvchogtng, cũelblng cóhogt thểbdql do xúbqjrc cảocvmm trêaocdn chiếkbbwu trong tríscfk nhớelbl quájzvcukmjtppong, đnltsêaocdm hôeyarm đnltsóhogt Tầaqnan Phóhogtng mơxljq mộuubet giấkoflc mơxljq rấkoflt dàtppoi, trong mơxljq cậwitzu gặnltsp ôeyarng nộuubei.

Ôkwjcng nộuubei cậwitzu làtppo mộuubet đnltsjnixi gia xuấkoflt chúbqjrng, đnltsi tớelbli đnltsâtmshu cũelblng rấkoflt phôeyar trưvbtuơxljqng. Khi đnltsóhogt Tầaqnan Phóhogtng còjlkxn chưvbtua lấkofly têaocdn làtppo Tầaqnan Phóhogtng, ôeyarng nộuubei đnltsdwppu nắtppom tay gọyfcyi cậwitzu làtppo “Tinh Tinh Nhi”. Âwfnwm cuốbnrdi giọyfcyng ôeyarng dịtdmeu dàtppong, cóhogt vẻukmj ung dung vàtppo hếkbbwt sứaqnac yêaocdu chiềdwppu. Bởomuei vậwitzy nêaocdn lúbqjrc ngưvbtujzvci ta hỏzkbti Tầaqnan Phóhogtng têaocdn gìdwpp, Tầaqnan Phóhogtng đnltsdwppu lễnlnn phéhzqjp trảocvm lờjzvci: “Chájzvcu têaocdn làtppo Giảocvmn Tinh Tinh Nhi!”

Trong mơxljq cậwitzu ởomue trong cădwppn nhàtppo củctjna ôeyarng nộuubei, trong nhàtppohogt nuôeyari mộuubet con chóhogt rấkoflt to. Ôkwjcng nộuubei ngồbqjri trêaocdn sofa xoa đnltsaqnau cậwitzu. Cậwitzu ngồbqjri bêaocdn châtmshn ôeyarng xoa đnltsaqnau con chóhogt, con chóhogtsgedvbtudwppi liếkbbwm lêaocdn gưvbtuơxljqng mặnltst Tầaqnan Phóhogtng, cậwitzu béhzqj vừnltsa cảocvmm thấkofly ghéhzqjt bỏzkbt, lạjnixi rấkoflt thíscfkch.

Ôkwjcng cưvbtujzvci “haha”, mộuubet giàtppo mộuubet trẻukmj mộuubet chóhogt, cóhogt cảocvmm giájzvcc nădwppm thájzvcng tĩsgednh lặnltsng trảocvmi dàtppoi.

Giấkoflc mơxljq nhưvbtu mộuubet thưvbtuelblc phim đnltsiệaqnan ảocvmnh cũelbl kỹovwc, màtppou sắtppoc nhàtppon nhạjnixt, ngay cảocvm ájzvcnh mặnltst trờjzvci cũelblng trởomueaocdn ấkoflm ájzvcp, sájzvcng ngờjzvci nhưvbtung khôeyarng chóhogti loàtppo.

bqjrc Tầaqnan Phóhogtng tỉysdanh lạjnixi câtmshy quạjnixt đnltsang thổislri thẳjlkxng vàtppoo ngựyfcyc cậwitzu, Tầaqnan Phóhogtng từnlts từnlts mởomue mắtppot ra, giơxljq tay sờjzvcaocdn vịtdme tríscfkkofly. Khôeyarng biếkbbwt câtmshy quạjnixt đnltsãaqna thổislri bao lâtmshu rồbqjri, lạjnixnh cădwppm, chẳjlkxng trájzvcch cảocvmm thấkofly trájzvci tim cóhogt mộuubet lỗkwjc hổislrng.

Bởomuei vìdwpp giấkoflc mơxljqtppoy màtppo cảocvm ngàtppoy hôeyarm ấkofly tâtmshm tìdwppnh Tầaqnan Phóhogtng trùrqmkng xuốbnrdng, nhớelbl vềdwpp ngưvbtujzvci thâtmshn quájzvc cốbnrd, nhưvbtu mộuubet lưvbtudwppi dao cùrqmkn xájzvct vàtppoo thịtdmet. Khôeyarng sắtppoc béhzqjn nhưvbtung kéhzqjo dàtppoi dădwppng dẳjlkxng, khiếkbbwn thầaqnan kinh trưvbtuelblng đnltsaqnay êaocdcjwqm mấkoflt hếkbbwt cảocvmm giájzvcc.

Bởomuei đnltsãaqna trôeyari qua lâtmshu rồbqjri, ngay cảocvm khi Tầaqnan Phóhogtng tưvbtuomueng niệaqnam ngưvbtujzvci khájzvcc cũelblng khôeyarng thấkofly đnltsưvbtushsnc, Hoa Đldaubqjrng ngồbqjri vớelbli cậwitzu cảocvm ngàtppoy nhưvbtung cũelblng khôeyarng nhìdwppn ra, buổislri chiềdwppu hai ngưvbtujzvci theo ngưvbtujzvci ta ra ngoàtppoi ădwppn, buổislri tốbnrdi Hoa Đldaubqjrng tớelbli hộuubei sinh viêaocdn.

Tầaqnan Phóhogtng ởomuemwbvbqjrc xájzvc nghe nhạjnixc nửcqnca tiếkbbwng, sau đnltsóhogt thájzvco tai nghe xuốbnrdng, muốbnrdn vậwitzn đnltsuubeng.

Bạjnixn cùrqmkng phòjlkxng củctjna cậwitzu đnltsang ởomuemwbvbqjrc xájzvc họyfcyc hàtpponh, Hoa Đldaubqjrng thìdwpp khôeyarng thểbdql vềdwpp ngay, Tầaqnan Phóhogtng đnltsuubeng nãaqnao mộuubet lúbqjrc, muốbnrdn kéhzqjo ai đnltsóhogt tớelbli phòjlkxng thểbdql chấkoflt đnltsájzvcnh cầaqnau lôeyarng vớelbli mìdwppnh.

Cuốbnrdi cùrqmkng Tầaqnan Phóhogtng gửcqnci tin nhắtppon cho Hìdwppnh Viêaocdm: Anh Viêaocdm ơxljqi, bữysdaa nay cóhogt ra ngoàtppoi chạjnixy bộuube khôeyarng?

Mấkofly phúbqjrt sau Hìdwppnh Viêaocdm mớelbli trảocvm lờjzvci cậwitzu: hogt việaqnac àtppo?

Tầaqnan Phóhogtng nhắtppon: Anh cóhogt đnltsájzvcnh cầaqnau lôeyarng khôeyarng?

dwppnh Viêaocdm hỏzkbti cậwitzu: Khôeyarng ai đnltsájzvcnh vớelbli cậwitzu àtppo?

Tầaqnan Phóhogtng suy nghĩsged mộuubet chúbqjrt, sau đnltsóhogtbqjri đnltsaqnau nhắtppon “ừnltsm”.

dwppnh Viêaocdm nhìdwppn khung tròjlkx chuyệaqnan, nhíscfku màtppoy, gửcqnci tin nhắtppon voice qua đnltsóhogt: “15 phúbqjrt nữysdaa dưvbtuelbli tầaqnang.”

Trêaocdn tay anh còjlkxn quảocvmjzvco đnltsang ădwppn dởomue, Hìdwppnh Viêaocdm đnltsnltst đnltsiệaqnan thoạjnixi xuốbnrdng, sau đnltsóhogt gặnltsm tájzvco.

aocdn cạjnixnh cóhogt ngưvbtujzvci hỏzkbti: “Đldaui đnltsâtmshu àtppo?”

dwppnh Viêaocdm nóhogti: “Vềdwpp trưvbtujzvcng.”

“Sớelblm vậwitzy?” Ngưvbtujzvci bêaocdn cạjnixnh nhìdwppn đnltsbqjrng hồbqjr, sau đnltsóhogt khẽufglvbtujzvci, “Ai hẹcqncn ôeyarng thếkbbw? Anh Viêaocdm cóhogt bạjnixn rồbqjri cơxljq àtppo?”

dwppnh Viêaocdm vừnltsa ădwppn tájzvco vừnltsa thu dọyfcyn đnltsbqjr đnltsjnixc, anh nhéhzqjt chìdwppa khóhogta vàtppo tai nghe vàtppoo túbqjri, khôeyarng trảocvm lờjzvci.

“Ban nãaqnay hỏzkbti ôeyarng còjlkxn chưvbtua nóhogti,” Mộuubet châtmshn đnltsbnrdi phưvbtuơxljqng co lêaocdn gájzvcc trêaocdn sofa, tìdwpp cằislrm lêaocdn đnltsaqnau gốbnrdi, ngưvbtuelblc mắtppot nhìdwppn Hìdwppnh Viêaocdm, “Ôkwjcng cóhogt vềdwpp khôeyarng?”

dwppnh Viêaocdm ădwppn quảocvmjzvco xong, néhzqjm hạjnixt vàtppoo thùrqmkng rájzvcc, “Vềdwpp.”

“Thếkbbweyari đnltsnltst véhzqj nhéhzqj?”

dwppnh Viêaocdm bỏzkbt lạjnixi mộuubet câtmshu: “Đldaunltst đnltsi.” Dứaqnat lờjzvci cũelblng đnltsi luôeyarn.

Đldauájzvcnh cầaqnau lôeyarng tớelbli mưvbtujzvci giờjzvc tốbnrdi lậwitzn.

Tầaqnan Phóhogtng dùrqmkng hếkbbwt sứaqnac mìdwppnh, mồbqjreyari vãaqna nhưvbtuvbtua. Rấkoflt hiếkbbwm khi cậwitzu cóhogt thểbdql đnltsájzvcnh cầaqnau lôeyarng vớelbli ngưvbtujzvci ta đnltsãaqna đnltsjzvci nhưvbtu vậwitzy, lúbqjrc vậwitzn đnltsuubeng Tầaqnan Phóhogtng dùrqmkng lựyfcyc rấkoflt mạjnixnh, đnltsdwpp cầaqnau củctjna cậwitzu rấkoflt tốbnrdn sứaqnac. Bìdwppnh thưvbtujzvcng Tầaqnan Phóhogtng còjlkxn chưvbtua đnltsájzvcnh đnltsãaqna thìdwpp đnltsbnrdi phưvbtuơxljqng đnltsãaqna hếkbbwt sứaqnac rồbqjri, víscfk dụkbbw nhưvbtu Hoa Đldaubqjrng chỉysdahogt thểbdql chơxljqi vớelbli cậwitzu nửcqnca vájzvcn.

Tầaqnan Phóhogtng ngồbqjri thởomue hổislrn hểbdqln dưvbtuelbli sàtppon nhàtppo, mồbqjreyari từnlts trêaocdn cằislrm chảocvmy dàtppoi xuốbnrdng, rơxljqi xuốbnrdng sàtppon nhàtppo. Hìdwppnh Viêaocdm ởomuevbtuelbli bêaocdn kia đnltsi tớelbli, nhặnltst câtmshy vợshsnt trong tay Tầaqnan Phóhogtng lêaocdn, nhéhzqjt vàtppoo cùrqmkng túbqjri vớelbli câtmshy vợshsnt củctjna anh.

Tầaqnan Phóhogtng nhìdwppn anh cưvbtujzvci: “Siêaocdu ghêaocd.”

dwppnh Viêaocdm cũelblng hơxljqi hổislrn hểbdqln, anh thởomue hắtppot, néhzqjm chai nưvbtuelblc cho Tầaqnan Phóhogtng, “Cậwitzu cũelblng rấkoflt cừnlts.”

Tầaqnan Phóhogtng uốbnrdng non nửcqnca chai nưvbtuelblc, trêaocdn míscfk mắtppot cóhogt giọyfcyt mồbqjreyari, lúbqjrc ngẩcjwqng đnltsaqnau lêaocdn giọyfcyt mồbqjreyari từnltseyarng mi rơxljqi xuốbnrdng, tựyfcya nhưvbtu giọyfcyt nưvbtuelblc mắtppot. Cậwitzu mỉysdam cưvbtujzvci đnltsưvbtua tay ra, hỏzkbti Hìdwppnh Viêaocdm: “Anh tắtppom khôeyarng?”

dwppnh Viêaocdm nóhogti: “Cậwitzu muốbnrdn tắtppom àtppo?”

“Tôeyari khôeyarng tắtppom, khôeyarng mang quầaqnan ájzvco thay.” Tầaqnan Phóhogtng đnltsưvbtua tay vềdwpp phíscfka Hìdwppnh Viêaocdm.

dwppnh Viêaocdm đnltsưvbtua tay ra, Tầaqnan Phóhogtng mưvbtushsnn lựyfcyc tay anh đnltsaqnang dậwitzy, Tầaqnan Phóhogtng thởomue phàtppoo, májzvci tóhogtc ưvbtuelblt nhẹcqncp mồbqjreyari, cậwitzu bảocvmo: “Tôeyari thấkofly anh cũelblng khôeyarng mang quầaqnan ájzvco, vềdwpp tắtppom àtppo?”

dwppnh Viêaocdm gậwitzt đnltsaqnau, đnltsoạjnixn nóhogti: “Đldaui thôeyari.”

Hai ngưvbtujzvci trêaocdn đnltsưvbtujzvcng vềdwppmwbvbqjrc xájzvc nam, Tầaqnan Phóhogtng nóhogti: “Rấkoflt íscfkt ngưvbtujzvci đnltsájzvcnh cầaqnau lôeyarng vớelbli tôeyari đnltsưvbtushsnc nhưvbtu vậwitzy, bạjnixn tôeyari bảocvmo tôeyari chơxljqi bóhogtng màtppo cứaqnarqmkng hụkbbwc nhưvbtu trâtmshu ấkofly.”

dwppnh Viêaocdm nhếkbbwch môeyari, bảocvmo: “Cũelblng đnltsưvbtushsnc.”

Tầaqnan Phóhogtng hỏzkbti anh: “Anh biếkbbwt đnltsájzvcnh tennis khôeyarng?”

“Biếkbbwt,” Hìdwppnh Viêaocdm nóhogti, “Lầaqnan sau muốbnrdn chơxljqi cứaqna gọyfcyi tôeyari làtppo đnltsưvbtushsnc.”

Tầaqnan Phóhogtng nghiêaocdng đnltsaqnau nhìdwppn anh, Hìdwppnh Viêaocdm vẫfsrjn cứaqna cool ngầaqnau mặnltst lạjnixnh nhưvbtu tiềdwppn, khôeyarng thểbdql hiệaqnan biểbdqlu cảocvmm gìdwpp. Tầaqnan Phóhogtng hơxljqi chớelblp mắtppot, héhzqj miệaqnang khẽufglhogti: “Cảocvmm ơxljqn nhéhzqj.”

Cậwitzu đnltsuubet nhiêaocdn nóhogti tiếkbbwng cảocvmm ơxljqn, Hìdwppnh Viêaocdm đnltsưvbtua mắtppot nhìdwppn cậwitzu, khôeyarng hỏzkbti tạjnixi sao. Chỉysdatppo mộuubet lúbqjrc sau hỏzkbti cậwitzu: “Tâtmshm tìdwppnh tốbnrdt hơxljqn chưvbtua?”



tmshu nóhogti ngắtppon ngủctjni nàtppoy củctjna anh khiếkbbwn đnltsuubeng tájzvcc Tầaqnan Phóhogtng khựyfcyng lạjnixi mộuubet chúbqjrt, đnltsaqnau tiêaocdn cậwitzu cụkbbwp mắtppot, hàtppong mi khẽufgl run lêaocdn, sau đnltsóhogt bậwitzt cưvbtujzvci hỏzkbti: “Sao lạjnixi hỏzkbti nhưvbtu vậwitzy?”

dwppnh Viêaocdm bìdwppnh tĩsgednh mởomue miệaqnang: “Khôeyarng phảocvmi khôeyarng vui mớelbli chơxljqi bóhogtng nhưvbtu vậwitzy hay sao?”

Mấkoflt rấkoflt lâtmshu màtppo Tầaqnan Phóhogtng khôeyarng lêaocdn tiếkbbwng, hai ngưvbtujzvci men theo con đnltsưvbtujzvcng nhỏzkbt từnlts tốbnrdn đnltsi vềdwpp, dọyfcyc đnltsưvbtujzvcng vềdwpp dếkbbwtppo ve tranh nhau hòjlkxa ca.

Đldauếkbbwn nhàtppojzvcu kýmwbvbqjrc xájzvc nam, Hìdwppnh Viêaocdm trảocvm vợshsnt cho Tầaqnan Phóhogtng, Tầaqnan Phóhogtng nghiêaocdng đnltsaqnau cưvbtujzvci vớelbli anh, hỏzkbti rằislrng: “Sao nhìdwppn ra đnltsưvbtushsnc tôeyari khôeyarng vui vậwitzy? Sherlock Viêaocdm?”

dwppnh Viêaocdm nhìdwppn cậwitzu, giơxljq tay lêaocdn chỉysdatppoo con mắtppot mìdwppnh.

“Con mắtppot nhìdwppn ra đnltsưvbtushsnc?” Tầaqnan Phóhogtng hỏzkbti.

dwppnh Viêaocdm nóhogti: “Áomuenh mắtppot cậwitzu.”

Tầaqnan Phóhogtng lạjnixi buôeyarng rèsgedm mi, nụkbbwvbtujzvci trêaocdn môeyari vẫfsrjn chưvbtua tắtppot.

Trưvbtuelblc khi xoay ngưvbtujzvci đnltsi Hìdwppnh Viêaocdm nóhogti vớelbli cậwitzu: “Đldaushsni ngớelblt mồbqjreyari hẵukmjng tắtppom nưvbtuelblc lạjnixnh. Lúbqjrc khôeyarng vui thìdwpp đnltsnltsng cưvbtujzvci, đnltsôeyari mắtppot khôeyarng sẵukmjn lòjlkxng.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.