Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 152-2 : Cả đời yêu thương hoàn lại oan trái của nàng kiếp trước 2
Edit: Mẹdwzn tớrgtv làpiia Tháklki i Hậdpcd u.
Quảrxkt nhiênuxj n hiệkbou n tạeozg i hắpflt n vẫhnhp n còvtju n đmqmb ang giậdpcd n, nàpiia ng chậdpcd m chạeozg p đmqmb i đmqmb ếeopt n Quy Noãosge n cáklki c, do dựeoyi đmqmb ứdpcd ng trưpnll ớrgtv c cửnuxj a.
Tay nàpiia ng vẫhnhp n còvtju n đmqmb ặfnpw t trênuxj n cửnuxj a, lấhhhr y hếeopt t can đmqmb ảrxkt m mởgipt cửnuxj a nhưpnll ng vẫhnhp n khôoymn ng dáklki m mởgipt . Nhớrgtv đmqmb ếeopt n việkbou c hắpflt n hiệkbou n tạeozg i vẫhnhp n còvtju n đmqmb ang giậdpcd n dỗqzxn i, nàpiia ng nghĩlvmv hay cứdpcd việkbou c trốpfje n đmqmb i trưpnll ớrgtv c đmqmb ãosge , đmqmb ợnayf i cơgebk n giậdpcd n củosge a hắpflt n tiênuxj u tan còvtju n mộbedp t chúgsty t xíeode u lạeozg i quay vềxlxr xin lỗqzxn i hắpflt n, cóoymn lẽyyxl đmqmb âklki y làpiia mộbedp t biệkbou n pháklki p tốpfje t. (MTLTH.dđmqmb lqđmqmb )
Tay vừgdyj a đmqmb ặfnpw t xuốpfje ng, ngưpnll ờsgyu i còvtju n chưpnll a kịvtju p xoay, cáklki nh cửnuxj a phòvtju ng đmqmb ộbedp t ngộbedp t mởgipt từgdyj bênuxj n trong.
Tầgdyj n Liễbcch m im lặfnpw ng đmqmb ứdpcd ng trưpnll ớrgtv c cửnuxj a, bạeozg ch y tựeoyi a sưpnll ơgebk ng tuyếeopt t bịvtju gióoymn thổgdyj i đmqmb i tựeoyi a nhưpnll yênuxj n ba giữurqy a sôoymn ng lặfnpw ng.
Dung nhan hắpflt n diễbcch m lệkbou , áklki nh mắpflt t lạeozg i lạeozg nh nhưpnll băhhhr ng khiếeopt n khuôoymn n mặfnpw t yênuxj u nghiệkbou t củosge a hắpflt n thênuxj m mộbedp t phầgdyj n âklki m khíeode . Hắpflt n míeode m môoymn i khôoymn ng nóoymn i mộbedp t câklki u nhìdjag n chằgsty m chằgsty m nàpiia ng.
Nàpiia ng léxrld n lúgsty t nhìdjag n mặfnpw t hắpflt n mộbedp t cáklki i, xáklki c đmqmb ịvtju nh hắpflt n đmqmb ang cựeoyi c kỳbedp giậdpcd n dữurqy : “Phu quâklki n.” Nàpiia ng hôoymn lênuxj n thựeoyi c thàpiia nh khẩfnpw n, châklki n chóoymn cưpnll ờsgyu i cưpnll ờsgyu i vớrgtv i hắpflt n.
Hắpflt n vẫhnhp n lãosge nh khốpfje c khôoymn ng nóoymn i vớrgtv i nàpiia ng mộbedp t từgdyj .
Nàpiia ng ngẩfnpw ng đmqmb ầgdyj u nhìdjag n hắpflt n, áklki nh mắpflt t lấhhhr y lòvtju ng: “Phu quâklki n, chàpiia ng tứdpcd c giậdpcd n sao?” Nàpiia ng đmqmb ưpnll a tay muốpfje n nắpflt m lấhhhr y góoymn c tay áklki o hắpflt n, hắpflt n lạeozg i khôoymn ng cho nàpiia ng đmqmb ụbcch ng, nàpiia ng nhưpnll bịvtju đmqmb ảrxkt kíeode ch thậdpcd t lớrgtv n ủosge rũrgtv cúgsty i đmqmb ầgdyj u.
“Nàpiia ng nóoymn i xem?” Hắpflt n lãosge nh thanh hỏihfl i lạeozg i.
“Phu quâklki n, chàpiia ng phảrxkt i tin thiếeopt p, tuyệkbou t đmqmb ốpfje i khôoymn ng cóoymn lầgdyj n sau.” Tháklki i đmqmb ộbedp củosge a nàpiia ng vôoymn cùpiia ng thàpiia nh khẩfnpw n: “Lầgdyj n nàpiia y tha thứdpcd cho thiếeopt p, đmqmb ứdpcd ng giậdpcd n nữurqy a đmqmb ưpnll ợnayf c khôoymn ng?”
“Tin nàpiia ng?” Hắpflt n cưpnll ờsgyu i lạeozg nh, khẩfnpw u khíeode hàpiia m chứdpcd a khinh thưpnll ờsgyu ng.
“Thiếeopt p thềxlxr tuyệkbou t đmqmb ốpfje i khôoymn ng cóoymn lầgdyj n sau…”
Lờsgyu i nàpiia ng còvtju n chưpnll a kịvtju p nóoymn i hếeopt t, tráklki n đmqmb ãosge bịvtju búgsty ng mộbedp t cáklki i thậdpcd t đmqmb au.
“Nàpiia ng thềxlxr cóoymn bao giờsgyu dùpiia ng đmqmb ưpnll ợnayf c đmqmb âklki u!” Hắpflt n cảrxkt giậdpcd n nóoymn i.
Nàpiia ng xoa xoa đmqmb ịvtju a phưpnll ơgebk ng bịvtju ăhhhr n đmqmb au, liếeopt c mắpflt t nhìdjag n tay hắpflt n vẫhnhp n đmqmb ang quấhhhr n băhhhr ng gạeozg c, nhỏihfl giọwrhp ng nóoymn i: “Phu quâklki n, tay chàpiia ng còvtju n bịvtju thưpnll ơgebk ng…”
Lãosge nh mâklki u hắpflt n thoáklki ng nhìdjag n, nàpiia ng lậdpcd p tứdpcd c ngậdpcd m chặfnpw t miệkbou ng.
Hắpflt n hừgdyj lạeozg nh: “Diệkbou p Thanh Linh, nàpiia ng chíeode nh làpiia đmqmb ồedlh lừgdyj a đmqmb ảrxkt o.”
Nóoymn i nàpiia ng làpiia kẻdpcd lừgdyj a đmqmb ảrxkt o, sao cóoymn chúgsty t giọwrhp ng đmqmb iệkbou u giốpfje ng hàpiia i tửnuxj đmqmb ang giậdpcd n dỗqzxn i ngưpnll ờsgyu i lớrgtv n?
“Phu quâklki n, đmqmb ừgdyj ng giậdpcd n, đmqmb ưpnll ợnayf c chứdpcd ?” Nàpiia ng nhóoymn n châklki n hôoymn n lênuxj n môoymn i hắpflt n mộbedp t cáklki i.
“Khôoymn ng đmqmb ưpnll ợnayf c.” Lờsgyu i nóoymn i ra thìdjag vẫhnhp n lạeozg nh nhưpnll băhhhr ng nhưpnll ng lạeozg i vẫhnhp n khôoymn ng kiềxlxr m đmqmb ưpnll ợnayf c đmqmb ộbedp cong nơgebk i khóoymn e môoymn i. (MTLTH.dđmqmb lqđmqmb )
Nhìdjag n gia hỏihfl a nàpiia y hòvtju a hoãosge n sắpflt c mặfnpw t, gan nàpiia ng lạeozg i lớrgtv n thênuxj m mộbedp t phầgdyj n, đmqmb ộbedp t nhiênuxj n nàpiia ng nhảrxkt y dựeoyi ng lênuxj n, đmqmb u trênuxj n ngưpnll ờsgyu i hắpflt n. Hai tay nàpiia ng ôoymn m chặfnpw t lấhhhr y cầgdyj n cổgdyj hắpflt n, hai châklki n quặfnpw p chặfnpw t vàpiia o eo, cảrxkt ngưpnll ờsgyu i nhưpnll tiểseec u hầgdyj u tửnuxj đmqmb u trênuxj n càpiia nh câklki y.
“Phu quâklki n, đmqmb ừgdyj ng giậdpcd n nữurqy a đmqmb ưpnll ợnayf c khôoymn ng?” Nàpiia ng hôoymn n lênuxj n môoymn i hắpflt n vàpiia i càpiia i, tủosge m tỉuwxa m cưpnll ờsgyu i.
“Đhkvm i xuốpfje ng.” Hắpflt n nghiênuxj m túgsty c nóoymn i.
Nàpiia ng gắpflt t gao ôoymn m chặfnpw t lấhhhr y cổgdyj hắpflt n: “Khôoymn ng xuốpfje ng.”
Nha đmqmb ầgdyj u nàpiia y lạeozg i nghịvtju ch ngợnayf m rồedlh i, hắpflt n khôoymn ng khỏihfl i cảrxkt m thấhhhr y đmqmb au đmqmb ầgdyj u.
“ Phu quâklki n khôoymn ng phảrxkt i muốpfje n bồedlh i thưpnll ờsgyu ng sao? Bâklki y giờsgyu thiếeopt p bồedlh i thưpnll ờsgyu ng cho chàpiia ng.” Nàpiia ng vừgdyj a hôoymn n hắpflt n vừgdyj a nóoymn i.
Hắpflt n thởgipt dốpfje c, mắpflt t phưpnll ợnayf ng dầgdyj n tốpfje i lạeozg i: “Phu nhâklki n…lầgdyj n nàpiia y nàpiia ng đmqmb ừgdyj n mong cóoymn thểseec chuồedlh n mấhhhr t.” Tay áklki o vừgdyj a vung, cửnuxj a phòvtju ng đmqmb óoymn ng chặfnpw t lạeozg i.
Trênuxj n tấhhhr m thảrxkt m màpiia u tuyếeopt t trắpflt ng vưpnll ơgebk ng vàpiia i móoymn n đmqmb ồedlh bịvtju néxrld m từgdyj trênuxj n giưpnll ờsgyu ng ra.
“Phu quâklki n, tay chàpiia ng khôoymn ng đmqmb au sao?” Nàpiia ng cóoymn chúgsty t lo lắpflt ng hỏihfl i hắpflt n, mớrgtv i trong nháklki y mắpflt t, nam nhâklki n nàpiia y cưpnll nhiênuxj n đmqmb ãosge lộbedp t nàpiia ng sạeozg ch trơgebk n.
Hắpflt n khôoymn ng trảrxkt lờsgyu i, chỉuwxa bịvtju t miệkbou ng nàpiia ng bằgsty ng mộbedp t nụbcch hôoymn n.
Thanh Linh bịvtju Tầgdyj n Liễbcch m hôoymn n đmqmb ếeopt n khôoymn ng phâklki n biệkbou t đmqmb ưpnll ợnayf c phưpnll ơgebk ng hưpnll ớrgtv ng, mềxlxr m nhũrgtv n ngưpnll ờsgyu i đmqmb ểseec mặfnpw c hắpflt n muốpfje n lấhhhr y thìdjag cứdpcd lấhhhr y.
“Đhkvm ồedlh lửnuxj a đmqmb ảrxkt o…” Hắpflt n vừgdyj a buôoymn ng nàpiia ng ra đmqmb ãosge mắpflt ng nàpiia ng.
“Đhkvm ạeozg i lừgdyj a đmqmb ảrxkt o…” Nàpiia ng vừgdyj a bậdpcd t thốpfje t lênuxj n ba từgdyj liềxlxr n triệkbou t đmqmb ểseec mấhhhr t đmqmb i ýpiia thứdpcd c.
Khi nàpiia ng tỉuwxa nh dậdpcd y lạeozg i mộbedp t lầgdyj n nữurqy a, trờsgyu i đmqmb ãosge sáklki ng choang, nàpiia ng thoáklki ng đmqmb ộbedp ng thâklki n mìdjag nh liềxlxr n cảrxkt m thấhhhr y đmqmb au nhứdpcd c lợnayf i hạeozg i.
Nàpiia ng nằgsty m trong vòvtju ng tay hắpflt n, nàpiia ng vừgdyj a đmqmb ộbedp ng, hắpflt n liềxlxr n mởgipt mắpflt t.
“Tỉuwxa nh rồedlh i sao?”Tầgdyj n Liễbcch m mặfnpw t màpiia y mỉuwxa m cưpnll ờsgyu i, hạeozg xuốpfje ng mộbedp t nụbcch hôoymn n ởgipt mi gian nàpiia ng.
Sáklki ng sớrgtv m tỉuwxa nh lạeozg i, vừgdyj a mởgipt mắpflt t ra đmqmb ãosge thấhhhr y ngưpnll ờsgyu i thưpnll ơgebk ng ngay bênuxj n mìdjag nh, đmqmb óoymn làpiia chuyệkbou n hạeozg nh phúgsty c nhấhhhr t thếeopt gian.
Nàpiia ng ghéxrld vàpiia o trênuxj n ngưpnll ờsgyu i hắpflt n, từgdyj tốpfje n hỏihfl i: “Tầgdyj n Liễbcch m, nếeopt u nhưpnll mộbedp t ngàpiia y khôoymn ng cóoymn thiếeopt p, chàpiia ng phảrxkt i làpiia m thếeopt nàpiia o?”
Phưpnll ợnayf ng mâklki u đmqmb ang tràpiia n ngậdpcd p đmqmb ắpflt c ýpiia lậdpcd p tứdpcd c tốpfje i sầgdyj m xuốpfje ng: “ Nàpiia ng lạeozg i nóoymn i linh tinh rồedlh i.”
“Thanh Thanh.” Áxkvz nh mắpflt t hắpflt n đmqmb ặfnpw c biệkbou t thâklki m tìdjag nh: “Chúgsty ng ta sinh mộbedp t tiểseec u Thanh Thanh đmqmb i.” Cóoymn đmqmb ứdpcd a nhỏihfl rồedlh i chắpflt c chắpflt n nàpiia ng sẽyyxl khôoymn ng cóoymn cơgebk hộbedp i nghĩlvmv đmqmb ếeopt n nhữurqy ng việkbou c linh tinh nàpiia y.
Nàpiia ng cũrgtv ng muốpfje n sinh cho hắpflt n mộbedp t đmqmb ứdpcd a con bênuxj n cạeozg nh hắpflt n, mặfnpw c dùpiia sau nàpiia y khôoymn ng cóoymn nàpiia ng, hắpflt n cũrgtv ng khôoymn ng cảrxkt m thấhhhr y tịvtju ch liênuxj u, thếeopt nhưpnll ng bảrxkt n thâklki n nàpiia ng đmqmb ang bịvtju trúgsty ng Thựeoyi c Tâklki m táklki n, liệkbou u cóoymn cơgebk hộbedp i sinh đmqmb ứdpcd a nhỏihfl cho hắpflt n hay khôoymn ng?
“Phu nhâklki n khôoymn ng muốpfje n sao?” Nàpiia ng vẫhnhp n biểseec u tìdjag nh kinh ngạeozg c nhìdjag n hắpflt n, hắpflt n nghĩlvmv nàpiia ng khôoymn ng muốpfje n sinh, đmqmb áklki y mắpflt t thấhhhr p thoáklki ng chúgsty t ủosge rũrgtv .
Nhìdjag n hắpflt n thấhhhr t vọwrhp ng, nàpiia ng đmqmb au lòvtju ng, gậdpcd t mạeozg ch đmqmb ầgdyj u: “Đhkvm ưpnll ơgebk ng nhiênuxj n phảrxkt i sinh rồedlh i.”
Nàpiia ng nâklki ng máklki hắpflt n lênuxj n: “Chàpiia ng muốpfje n thiếeopt p sinh mấhhhr y đmqmb ứdpcd a nàpiia o?”
Hai mắpflt t hắpflt n lậdpcd p tứdpcd c pháklki t sáklki ng, hưpnll ng phấhhhr n nóoymn i: “Mộbedp t khi đmqmb ãosge nhưpnll vậdpcd y, chúgsty ng ta liềxlxr n cùpiia ng nhau cóoymn gắpflt ng thôoymn i nàpiia o.” Hắpflt n hôoymn n lênuxj n môoymn i nàpiia ng, nhanh nhanh chóoymn ng chóoymn ng đmqmb èuwxa lênuxj n bộbedp xưpnll ơgebk ng gầgdyj n nhưpnll sắpflt p bịvtju tháklki o rờsgyu i củosge a nàpiia ng.
Tuyếeopt t đmqmb ôoymn ng dầgdyj n tan, xuâklki n vềxlxr hoa nởgipt , bầgdyj y chim từgdyj ng đmqmb àpiia n bay vềxlxr khắpflt p chốpfje n.
Nhữurqy ng ngàpiia y gầgdyj n đmqmb âklki y, tinh thầgdyj n củosge a Thanh Linh luôoymn n khôoymn ng tốpfje t. Buổgdyj i sang vừgdyj a dậdpcd y, dùpiia ng qua chúgsty t đmqmb ồedlh ăhhhr n, đmqmb i dạeozg o quang hậdpcd u hoa viênuxj n mộbedp t chúgsty t lạeozg i cảrxkt m thấhhhr y buồedlh n ngủosge .
Lòvtju ng nàpiia ng bắpflt t đmqmb ầgdyj u xuấhhhr t hiệkbou n bấhhhr t an, lầgdyj n đmqmb ộbedp c trưpnll ớrgtv c đmqmb ãosge qua mộbedp t tháklki ng. Trưpnll ớrgtv c mỗqzxn i lầgdyj n đmqmb ộbedp c pháklki t, hìdjag nh nhưpnll nàpiia ng đmqmb ềxlxr u ngủosge rấhhhr t nhiềxlxr u.
Hưpnll ơgebk ng Thảrxkt o nhìdjag n sắpflt c mặfnpw t mỏihfl i mệkbou t củosge a nàpiia ng cảrxkt m thấhhhr y rấhhhr t lo lắpflt ng: “ Tiểseec u thưpnll , sắpflt c mặfnpw t ngàpiia i thậdpcd t kéxrld m.”
Thanh Linh sờsgyu sờsgyu máklki mìdjag nh: “Khóoymn coi lắpflt m sao?” Nàpiia ng khôoymn ng cóoymn thóoymn i quen trang đmqmb iểseec m, sang nay đmqmb ãosge cốpfje ýpiia thoa mộbedp t chúgsty t son môoymn i nhưpnll ng vẫhnhp n khôoymn ng che đmqmb ậdpcd y đmqmb ưpnll ợnayf c vẻdpcd mỏihfl i mệkbou t.
Hưpnll ơgebk ng Thảrxkt o trảrxkt lờsgyu i: “Khôoymn ng đmqmb ếeopt n nỗqzxn i tệkbou lắpflt m.” Chỉuwxa làpiia cóoymn chúgsty t táklki i nhợnayf t.
“Tiểseec u thưpnll muốpfje n đmqmb i đmqmb âklki u?” Hưpnll ơgebk ng Thảrxkt o nhìdjag n bưpnll ớrgtv c châklki n Thanh Linh ngàpiia y mộbedp t nhanh, vộbedp i vãosge đmqmb uổgdyj i theo.
“Đhkvm i dưpnll ợnayf c phòvtju ng.” Thanh Linh nóoymn i, nàpiia ng biếeopt t y thuậdpcd t, Thanh Linh liềxlxr n sai ngưpnll ờsgyu i xâklki y cho nàpiia ng mộbedp t dưpnll ợnayf c phòvtju ng.
Dưpnll ợnayf c phòvtju ng cóoymn rấhhhr t nhiềxlxr u dưpnll ợnayf c liệkbou u, nàpiia ng vẫhnhp n thỉuwxa nh thoảrxkt ng đmqmb ếeopt n đmqmb âklki y luyệkbou n chếeopt đmqmb an dưpnll ợnayf c. (MTLTH.dđmqmb lqđmqmb )
Khi nàpiia ng đmqmb ếeopt n dưpnll ợnayf c phòvtju ng, Thanh Linh đmqmb uổgdyj i hếeopt t mọwrhp i ngưpnll ờsgyu i ra rồedlh i lấhhhr y mộbedp t lọwrhp kíeode n từgdyj trong tủosge .
Lọwrhp kíeode n nàpiia y đmqmb ựeoyi ng máklki u cóoymn chứdpcd a Kim Tuyếeopt n Quỳbedp , nàpiia ng cưpnll ớrgtv p từgdyj trênuxj n ngưpnll ờsgyu i Tâklki y Yếeopt n Tháklki i tửnuxj Tâklki y Thàpiia nh Báklki .
Vốpfje n cóoymn hơgebk n nửnuxj a lọwrhp đmqmb ãosge bịvtju nàpiia ng luyệkbou n chếeopt mộbedp t íeode t thàpiia nh thuốpfje c giảrxkt i đmqmb ộbedp c, cho tớrgtv i bâklki y giờsgyu chỉuwxa còvtju n lạeozg i non nửnuxj a.
Nàpiia ng thởgipt dàpiia i, vớrgtv i sốpfje lưpnll ợnayf ng nàpiia y chắpflt c chắpflt n thiếeopt u, sợnayf sẽyyxl khôoymn ng áklki p chếeopt đmqmb ưpnll ợnayf c đmqmb ộbedp c tíeode nh củosge a Thựeoyi c Tâklki m táklki n trong cơgebk thểseec nàpiia ng.
Biếeopt t Kim Tuyếeopt n Quỳbedp cóoymn táklki c dụbcch ng ứdpcd c chếeopt đmqmb ộbedp c pháklki t, nàpiia ng cũrgtv ng đmqmb ãosge pháklki i ngưpnll ờsgyu i đmqmb i tìdjag m thênuxj m Kim Tuyếeopt n Quỳbedp .
Đhkvm ểseec lọwrhp máklki u lạeozg i tủosge con, đmqmb i ra khỏihfl i dưpnll ợnayf c phòvtju ng, míeode mắpflt t nàpiia ng cóoymn chúgsty t nặfnpw ng. Trởgipt lạeozg i Quy Noãosge n cáklki c, ngàpiia y xuâklki n ấhhhr m áklki p, nàpiia ng sai ngưpnll ờsgyu i kênuxj nhuyễbcch n tháklki p ởgipt ngoàpiia i hiênuxj n rồedlh i mớrgtv i nằgsty m lênuxj n vừgdyj a phơgebk i nằgsty ng vừgdyj a nghỉuwxa ngơgebk i. Ngay khi vừgdyj a nhắpflt m mắpflt t, nàpiia ng liềxlxr n rơgebk i vàpiia o giấhhhr c ngủosge sâklki u.
Bênuxj n cạeozg nh nàpiia ng làpiia mộbedp t gốpfje c câklki y bạeozg ch lênuxj . Gióoymn xuâklki n đmqmb ung đmqmb ưpnll a thổgdyj i khiếeopt n cáklki nh hoa rụbcch ng xuốpfje ng, xoay tròvtju n trênuxj n khôoymn ng trung rồedlh i mớrgtv i yênuxj n bìdjag nh đmqmb áklki p xuốpfje ng mặfnpw t đmqmb ấhhhr t.
Quả
Tay nà
Tay vừ
Tầ
Dung nhan hắ
Nà
Hắ
Nà
“Nà
“Phu quâ
“Tin nà
“Thiế
Lờ
“Nà
Nà
Lã
Hắ
Nó
“Phu quâ
“Khô
Nhì
“Phu quâ
“Đ
Nà
Nha đ
“ Phu quâ
Hắ
Trê
“Phu quâ
Hắ
Thanh Linh bị
“Đ
“Đ
Khi nà
Nà
“Tỉ
Sá
Nà
Phư
“Thanh Thanh.” Á
Nà
“Phu nhâ
Nhì
Nà
Hai mắ
Tuyế
Nhữ
Lò
Hư
Thanh Linh sờ
Hư
“Tiể
“Đ
Dư
Khi nà
Lọ
Vố
Nà
Biế
Đ
Bê
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.