Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 151 : Ngoại truyện 1

    trước sau   

Edit: Mẹgyvb tớdxbpnfji Tháocoai Hậevgnu.

Minh Lụommvc ýexkw thứfeddc đfqbqưzncbwakzc bảklrtn thânrpun lạxtjti lànfjim hỏwybjng chuyệshyhn củztapa côbvycng tửyymh, sợwakzbvycng tửyymh ghi thùjrdj liềbgnpn nhanh tríxyrj đfqbqáocoap: “Thuộfihfc hạxtjtbgnpn cómdnt việshyhc, cáocoao lui.”

Thanh Linh tựtbsca tiếaknou phi tiếaknou nhìxbhqn Tầgbkln Liễbefpm.

“Phu nhânrpun, trừjgpnnfjing ra , vi phu khôbvycng chấxhikp nhậevgnn kẻgyvb kháocoac nhìxbhqn thấxhiky thânrpun thểexkwxbhqnh. Nếaknou nhưzncbnfjing khôbvycng giúauchp vi phu, khẳgbklng đfqbqvmhanh miệshyhng vếaknot thưzncbơzncbng củztapa vi phu sẽnkzkxyrjnh nưzncbdxbpc.” Hắexkwn u oáocoan nómdnti: “ Nếaknou bịvmhaxyrjnh nưzncbdxbpc khôbvycng biếaknot đfqbqếaknon khi nànfjio mớdxbpi khỏwybji.”

Hai tay tráocoai phảklrti đfqbqbgnpu vìxbhqnfjing mớdxbpi bịvmha thưzncbơzncbng, giúauchp hắexkwn tắexkwm mộfihft lầgbkln cũnrpung khôbvycng lànfjim sao đfqbqúauchng khôbvycng? Dùjrdj sao hắexkwn cũnrpung đfqbqang bịvmha thưzncbơzncbng, chắexkwc gìxbhq đfqbqãqsnnnfjim đfqbqưzncbwakzc nànfjing?

Ma xui quỷwybj khiếaknon, nànfjing gậevgnt đfqbqgbklu.


Nhìxbhqn thấxhiky nànfjing đfqbqukezng ýexkw, dung nhan khuynh thànfjinh nởtbsc nụommvzncbwybji cânrpuu tânrpum đfqbqfihfng pháocoach.

Trêxeohn đfqbqưzncbwybjng đfqbqếaknon Dạxtjtng Thủztapy cáocoac, hắexkwn nhìxbhqn cầgbkln cổdxbp trắexkwng nõzncbn củztapa nànfjing, bụommvng dưzncbdxbpi nómdntng nhưzncb lửyymha đfqbqblnft, hầgbklu kếaknot lêxeohn lêxeohn xuốblnfng xuốblnfng tựtbsca nhưzncb muốblnfn nuốblnft luôbvycn nànfjing vànfjio bụommvng.

Đjgpnếaknon Dạxtjtng Thủztapy cáocoac, hơzncbi nưzncbdxbpc lưzncbwakzn lờwybj.

Phíxyrja sau Tầgbkln Liễbefpm chíxyrjnh lànfji ôbvycn tuyềbgnpn: “Phu nhânrpun, lạxtjti đfqbqânrpuy giúauchp vi phu cởtbsci xiêxeohm y.” Hắexkwn giang hai tay, ốblnfng tay áocoao trưzncbwakzt xuốblnfng đfqbqexkw lộfihf mộfihft đfqbqoạxtjtn cổdxbp tay trắexkwng nhưzncb ngọhzemc, đfqbqgyvbp nhưzncb tiêxeohn.

Thanh Linh đfqbqi qua, giúauchp hắexkwn thoáocoat y, chỉbgcm đfqbqexkw lạxtjti y lýexkwnfjiu trắexkwng bêxeohn trong. Khôbvycng biếaknot lànfji do hơzncbi nưzncbdxbpc ởtbsc đfqbqânrpuy hay cómdntexkw do gìxbhq kháocoac, hai máocoanfjing đfqbqwybj nhưzncb gấxhikc chíxyrjn.

Đjgpnếaknon khi chỉbgcmbgnpn cáocoai quầgbkln trong, nànfjing dừjgpnng lạxtjti: “Phu nhânrpun, còbgnpn khốblnf y.” Hắexkwn hảklrto tânrpum nhắexkwc nhởtbsc.

“Tựtbsc chànfjing cởtbsci.” Nànfjing quệshyht miệshyhng, tứfeddc giậevgnn nómdnti.

“Phu nhânrpun, chúauchng ta cùjrdjng tắexkwm đfqbqưzncbwakzc khôbvycng?” Ákkzynh mắexkwt hắexkwn mêxeoh ly.

“Khôbvycng đfqbqưzncbwakzc.” Nànfjing quảklrt quyếaknot cựtbsc tuyệshyht. (MTLTH.dđfqbqlqđfqbq)

Khómdnte môbvyci hắexkwn khẽnkzk cong, tànfjinfjizncbwybji, thừjgpna dịvmhap nànfjing chưzncba kịvmhap chuẩnyvzn bịvmha, bưzncbdxbpc chânrpun hắexkwn nhanh chómdntng dịvmhach chuyểexkwn ra phíxyrja sau: “Phu nhânrpu, cứfeddu mạxtjtng!” Hai tay hắexkwn ôbvycm lấxhiky hôbvycng nànfjing, hai ngưzncbwybji rơzncbi thẳgbklng vànfjio ôbvycn tuyềbgnpn.

“Phu nhânrpun, quầgbkln áocoao nànfjing dùjrdj sao cũnrpung đfqbqãqsnn ưzncbdxbpt, khôbvycng bằsqenng cùjrdjng nhau tắexkwm?” Đjgpnfeddng giữdxbpa ôbvycn tuyềbgnpn, hắexkwn nhìxbhqn chằsqenm chằsqenm nànfjing, nànfjing vôbvyc thứfeddc lùjrdji lạxtjti mộfihft bưzncbdxbpc.

Nhìxbhqn vẻgyvb mặxtmzt nhưzncb muốblnfn ănrpun nànfjing củztapa hắexkwn, da đfqbqgbklu nànfjing pháocoat run: “Khôbvycng cầgbkln, thiếaknop lêxeohn thay quầgbkln áocoao.”

Đjgpnôbvyci phưzncbwakzng mânrpuu thủztapy nhuậevgnn híxyrjp lạxtjti, đfqbqãqsnnjrdjng vànfjio rồukezi lýexkwnfjio lạxtjti đfqbqexkwnfjing chạxtjty thoáocoat? Hắexkwn tiếaknop theo mộfihft bưzncbdxbpc, nànfjing lạxtjti lùjrdji mộfihft bưzncbdxbpc, cứfedd nhưzncb vậevgny cho đfqbqếaknon khi nànfjing dựtbsca lưzncbng vànfjio váocoach đfqbqáocoa: “Ta sẽnkzk thay cho nànfjing sau.” Khôbvycng đfqbqwakzi nànfjing trảklrt lờwybji, hắexkwn liềbgnpn ngănrpun chặxtmzn môbvyci nànfjing.


“Nànfjiy…” Nànfjing thựtbscc sựtbsc cảklrtm thấxhiky tứfeddc giậevgnn.

Hắexkwn hôbvycn rấxhikt sânrpuu, rấxhikt nhanh khiếaknon nànfjing khôbvycng phânrpun rõzncb phưzncbơzncbng hưzncbdxbpng, mặxtmzc hắexkwn muốblnfn lànfjim gìxbhq thìxbhqnfjim.

“Tiểexkwu thưzncb, Nhịvmhabvycng tửyymhmdnt việshyhc tìxbhqm ngưzncbwybji.” Tiếaknong Hưzncbơzncbng Thảklrto từjgpn ngoànfjii vọhzemng vànfjio.

Thanh ânrpum củztapa Hưzncbơzncbng Thảklrto tựtbsca nhưzncb mộfihft chậevgnu nưzncbdxbpc lạxtjtnh dộfihfi thẳgbklng vànfjio hai ngưzncbwybji, Thanh Linh đfqbqang trong cơzncbn đfqbqêxeohxeoh thoáocoang chốblnfc tỉbgcmnh hẳgbkln.

Tay chânrpun nànfjing đfqbqbgnpu vôbvyc lựtbscc, khôbvycng cómdnt sứfeddc đfqbqnyvzy hắexkwn ra, nànfjing liềbgnpn cắexkwn mộfihft pháocoat lêxeohn vai hắexkwn. (MTLTH.dđfqbqlqđfqbq)

Hắexkwn bịvmha đfqbqau, ngẩnyvzng đfqbqgbklu lêxeohn từjgpnzncbm cổdxbpnfjing, khuôbvycn mặxtmzt ẩnyvzn nhẫuesxn nhưzncb thếakno đfqbqang cựtbscc lựtbscc chịvmhau đfqbqtbscng.

“Nhịvmha ca cómdnt việshyhc gấxhikp, thiếaknop khôbvycng thểexkw khôbvycng đfqbqi. Chànfjing ngoan ngoãqsnnn, buổdxbpi tốblnfi…buổdxbpi tốblnfi lạxtjti bồukezi thưzncbwybjng cho chànfjing.” Thanh ânrpum nànfjing ôbvycn nhu nhưzncb dỗhzemnfjii tửyymh đfqbqang đfqbqòbgnpi kẹgyvbo.

nfjing cùjrdjng nhi tửyymh củztapa Tạxtjt Minh khôbvycng cómdnt thânrpum cừjgpnu đfqbqxtjti hậevgnn gìxbhq,Mặxtmzc dùjrdjnfjing hậevgnn Tạxtjt Minh, nhưzncbng khôbvycng vìxbhq vậevgny mànfji hậevgnn Diệshyhp Đjgpnànfjim. Dùjrdj sao Diệshyhp Đjgpnànfjim cũnrpung khôbvycng biếaknot chuyệshyhn, từjgpn khi nànfjing trùjrdjng sinh đfqbqếaknon nay, Diệshyhp Đjgpnànfjim lànfji ngưzncbwybji đfqbqgbklu tiêxeohn mang đfqbqếaknon ấxhikm áocoap cho nànfjing, mặxtmzc kệshyh chuyệshyhn gìxbhq xảklrty ra, phầgbkln ấxhikm áocoap khi ấxhiky nànfjing gìxbhqn giữdxbp trong lòbgnpng.

“Phu nhânrpun…” Hắexkwn ủztapy khuấxhikt hôbvycxeohn.

“Thậevgnt sựtbsc, tin thiếaknop, đfqbqêxeohm nay thiếaknop bồukezi thưzncbwakzng lạxtjti cho chànfjing, đfqbqưzncbwakzc khôbvycng?” Vẻgyvb mặxtmzt nànfjing vôbvycjrdjng chânrpun thànfjinh, chỉbgcm thiếaknou việshyhc pháocoat thệshyh.

Pháocoat hiệshyhn vòbgnpng tay hắexkwn đfqbqãqsnn buôbvycng lỏwybjng, nànfjing nhanh chómdntng lui ra ngoànfjii, vộfihfi vànfjing trèfgefo lêxeohn bờwybj.

Diệshyhp Đjgpnànfjim ngồukezi tạxtjti chíxyrjnh phòbgnpng, đfqbqôbvyci lôbvycng mànfjiy cau chặxtmzt.

Thanh Linh tiếaknon vànfjio, nhìxbhqn Diệshyhp Đjgpnànfjim khẽnkzk chànfjio: “Nhịvmha ca.” Nhiềbgnpu ngànfjiy khôbvycng gặxtmzp, nhìxbhqn Nhịvmha ca ngànfjiy cànfjing trầgbklm ổdxbpn: “Ca cómdnt việshyhc tìxbhqm muộfihfi?”


Diệshyhp Đjgpnànfjim nânrpung mắexkwt, áocoanh mắexkwt phứfeddc tạxtjtp nhìxbhqn nànfjing: “Linh nhi, phụommv thânrpun khôbvycng đfqbqocoai hoànfjii tìxbhqnh cảklrtm cha con mànfji hạxtjt đfqbqfihfc muộfihfi, chúaucht nữdxbpa đfqbqãqsnn hạxtjti chếaknot, tấxhikt cảklrtnfji phụommv thânrpun sai.

Ngưzncbwybji củztapa ôbvycng ấxhiky cũnrpung muốblnfn giếaknot muộfihfi, vi huynh cũnrpung hậevgnn ôbvycng ấxhiky.

Tuy nómdnti ôbvycng ấxhiky mưzncbu nghịvmhach tạxtjto phảklrtn, phạxtjtm phảklrti tửyymh tộfihfi. Nhưzncbng dùjrdj sao ôbvycng ấxhiky cũnrpung lànfji phụommv thânrpun củztapa huynh vànfji muộfihfi, dùjrdj sao ôbvycng ấxhiky cũnrpung đfqbqãqsnn chếaknot, nếaknou nhưzncb cứfedd hậevgnn mãqsnni cũnrpung chỉbgcmnrpung thêxeohm phiềbgnpn nànfjio.”

“Nhịvmha ca, huynh biếaknot ôbvycng ấxhiky chếaknot nhưzncb thếaknonfjio khôbvycng?” Nànfjing tựtbsc tay giếaknot Tạxtjt Minh, Diệshyhp Đjgpnànfjim cómdntxbhq chuyệshyhn nànfjiy mànfji hậevgnn nànfjing hay khôbvycng?

Diệshyhp Đjgpnànfjim cúauchi đfqbqgbklu, thanh ânrpum thoáocoang buồukezn rầgbklu: “Trúauchng áocoam khíxyrjtbsc đfqbqvmhaa cung.”

Thanh Linh thởtbscnfjii, nànfjing thựtbscc sựtbsc khôbvycng muốblnfn bịvmha Diệshyhp Đjgpnànfjim hậevgnn. Tạxtjt Minh trúauchng áocoam khíxyrjnfji chếaknot, đfqbqânrpuy chắexkwc lànfjiexkw do Tầgbkln Liễbefpm vìxbhqnfjing mànfji ngụommvy tạxtjto.

jrdj sao, nữdxbp nhi chíxyrjnh tay đfqbqânrpum chếaknot phụommv thânrpun ruộfihft thịvmhat cũnrpung lànfji chuyệshyhn thiêxeohn lýexkw khómdnt dung.

Tầgbkln Liễbefpm, hắexkwn vìxbhqnfjing chuẩnyvzn bịvmha hếaknot thảklrty.

nfjing íxyrjch kỉbgcm, khôbvycng muốblnfn đfqbqexkw Diệshyhp Đjgpnànfjim biếaknot chânrpun tưzncbdxbpng.

“Nhịvmha ca tìxbhqm muộfihfi lànfjixbhq phụommv thânrpun sao?” Thanh Linh hỏwybji.

Diệshyhp Đjgpnànfjim gậevgnt đfqbqgbklu: “Tháocoai Thưzncbwakzng Hoànfjing lệshyhnh tiêxeohn thi phụommv thânrpun nănrpum trănrpum cáocoai, hìxbhqnh phạxtjtt roi nànfjiy nếaknou nhưzncb cứfedd chấxhikp hànfjinh, thânrpun thểexkw phu thânrpun hẳgbkln khôbvycng toànfjin vẹgyvbn.”

“Nhịvmha ca đfqbqau lòbgnpng phụommv thânrpun qua đfqbqwybji rồukezi mànfji vẫuesxn khôbvycng yêxeohn sao?” Thanh Linh nómdnti, chuyệshyhn tiêxeohn thi nănrpum trănrpum nànfjing cũnrpung biếaknot nhưzncbng khôbvycng hềbgnp hỏwybji Tầgbkln Liễbefpm, khôbvycng ngờwybj Diệshyhp Đjgpnànfjim lạxtjti đfqbqếaknon vìxbhq vấxhikn đfqbqbgnpnfjiy.

Vẻgyvb mặxtmzt Diệshyhp Đjgpnànfjim khómdnt xửyymh: “Phụommv thânrpun mưzncbu phảklrtn, phạxtjtm vànfjio tộfihfi nêxeohn tru di cửyymhu tộfihfc, kếaknot quảklrt lạxtjti chỉbgcmmdnt phụommv thânrpun mộfihft ngưzncbwybji gáocoanh toànfjin bộfihfxbhqnh phạxtjtt, chúauchng ta mộfihft chúaucht cũnrpung khôbvycng bịvmha sao. Vi huynh biếaknot chuyệshyhn nànfjiy hẳgbkln Tầgbkln Thừjgpna tưzncbdxbpng đfqbqãqsnn nhúauchng tay vànfjio.

Tầgbkln Thừjgpna tưzncbdxbpng đfqbqblnfi vớdxbpi Diệshyhp phủztap chúauchng ta đfqbqúauchng lànfji tậevgnn tânrpum tậevgnn lựtbscc, nhưzncbng cứfedd nghĩztap đfqbqếaknon việshyhc phụommv thânrpun bịvmha tiêxeohn thi, vi huynh khôbvycng đfqbqànfjinh lòbgnpng.

Muộfihfi cómdnt thểexkw khuyêxeohn Tầgbkln Thừjgpna tưzncbdxbpng, đfqbqexkw hắexkwn đfqbqbgnp cậevgnp việshyhc nànfjiy vớdxbpi Hoànfjing Thưzncbwakzng, cómdnt thểexkw giảklrtm nănrpum trănrpum roi khôbvycng? Vi huynh cũnrpung biếaknot Tháocoai Thưzncbwakzng Hoànfjing hậevgnn phụommv thânrpun thấxhiku xưzncbơzncbng, đfqbqexkw Tầgbkln Thừjgpna tưzncbdxbpng nómdnti chuyệshyhn nànfjiy đfqbqúauchng lànfji khómdnt xửyymh…”




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.