Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 139-3 : Vì sao lại đối với ta tốt đến như vậy? 3

    trước sau   
Edit: Mẹrwsa tớbwghhnkz Tháixjei Hậsfihu.

“Ngàhnkzy mai làhnkz ngàhnkzy đowxgưliana Đixjerkmwi Hoàhnkzng tửxtbc trởugqy vềlcad Đixjeôxtbcng Lăflxtng phảmiuji khôxtbcng?” Diệlweap Thiêrkmwn Minh hỏwylri.

“Phảmiuji.” Cơoecx Khinh Hoa gậsfiht đowxgusitu. “Dùugqy sao đowxgâayrjy cũrblyng khôxtbcng phảmiuji Đixjeôxtbcng Lăflxtng, sớbwghm ngàhnkzy đowxgưliana Hoàhnkzng huynh trởugqy vềlcad đowxgrbly hắzcnhn cóugqy thểrbly đowxgưlianvutmc an nghỉpkwm.”

Thịvdmy nữvnjr thâayrjn cậsfihn củxcdsa Cơoecx Khinh Hoa têrkmwn A Oáixjenh tớbwghi gầusitn: “Đixjerkmwi Côxtbcng chúylpfa, quan tàhnkzi củxcdsa Đixjerkmwi Hoàhnkzng tửxtbc đowxgãsfih đowxgưlianvutmc đowxgưliana đowxgếooqkn trạrkmwm dịvdmych, cóugqy cầusitn mang vàhnkzo ngay luôxtbcn khôxtbcng ạrkmw?”

“Mang vàhnkzo đowxgi.” Cơoecx Khinh Hoa nhẹrwsa giọbmygng phâayrjn phóugqy.

Trong thờakkgi gian đowxgóugqy, Diệlweap Thiêrkmwn Minh luôxtbcn nóugqyi mộmvflt ízdwft chuyệlwean đowxgrblyoecx Khinh Hoa buôxtbcng lỏwylrng tâayrjm tìrblynh, sau đowxgóugqyugqy bốxywgn ngưlianakkgi nâayrjng mộmvflt cáixjei quan tàhnkzi màhnkzu đowxgen đowxgi tớbwghi. Trong đowxgóugqyugqy hai ngưlianakkgi giàhnkzhnkz hai ngưlianakkgi trẻzlnx tuổumdki.


Quan tàhnkzi rấjijgt lớbwghn, nhìrblyn chấjijgt liệlweau hẳtqjan làhnkz gỗxcds Kim Ti thưlianvutmng đowxgtqjang. Bốxywgn ngưlianakkgi khiêrkmwng quan tàhnkzi thầusitn tháixjei nhẹrwsa nhàhnkzng, bưlianbwghc châayrjn mau lẹrwsa, hẳtqjan làhnkz ngưlianakkgi cóugqy chúylpft côxtbcng phu.

oecx Khinh Hoa phâayrjn phóugqy hạrkmw nhâayrjn nâayrjng Cơoecx Nguyêrkmwn vàhnkzo quan tàhnkzi, khémnxnp nắzcnhp lạrkmwi, Diệlweap Thiêrkmwn Minh lạrkmwi khuyêrkmwn nàhnkzng nêrkmwn thoảmiuji máixjei tinh thầusitn, sau rồrkmwi cũrblyng dẫimnjn Diệlweap Đixjeàhnkzm vàhnkz Thanh Linh rờakkgi đowxgi.

Sớbwghm hôxtbcm sau, Thanh Linh ngồrkmwi trưlianbwghc bàhnkzn, dùugqyng thìrblya khuấjijgy dưlianvutmc thiệlwean, thậsfiht lâayrju cũrblyng khôxtbcng uốxywgng nổumdki mộmvflt thìrblya.

“Tiểrblyu thưlian, dưlianvutmc thiệlwean đowxgãsfih nguộmvfli rồrkmwi.” Hưlianơoecxng Thảmiujo lêrkmwn tiếooqkng nhắzcnhc nhởugqy.

Thanh Linh tựnkawa nhưlian khôxtbcng nghe thấjijgy, vẫimnjn khuấjijgy đowxglcadu báixjet dưlianvutmc thiệlwean. (MTLTH.dđowxglqđowxg)

lianơoecxng Thảmiujo vẫimnjy vẫimnjy tay trưlianbwghc mắzcnht nàhnkzng, Thanh Linh nghi hoặvyfpc nhìrblyn nàhnkzng, nàhnkzng mớbwghi mởugqy miệlweang nóugqyi: “Tiểrblyu thưlianhnkzm sao vậsfihy? Sao lạrkmwi thấjijgt thầusitn nhưlian vậsfihy?”

“Khôxtbcng cóugqyrbly.” Thanh Linh nhỏwylr giọbmygng nóugqyi, trong lòvyfpng lạrkmwi nặvyfpng nềlcad, khôxtbcng cóugqy chúylpft hứtqjang thúylpflianng báixjet dưlianvutmc lêrkmwn uốxywgng mộmvflt ngụxywgm.

“Tiểrblyu thưlian, ngàhnkzi thấjijgy dưlianvutmc thiệlwean nàhnkzy thếooqkhnkzo?” Hưlianơoecxng Thảmiujo mởugqy to đowxgôxtbci mắzcnht sáixjeng long lanh nhìrblyn nàhnkzng.

“Cũrblyng khôxtbcng tệlwea lắzcnhm, mặvyfpc dùugqyhnkzlianvutmc thiệlwean nhưlianng lạrkmwi khôxtbcng ngửxtbci thấjijgy mùugqyi thuốxywgc. Tráixjei lạrkmwi mùugqyi hưlianơoecxng lạrkmwi rấjijgt thơoecxm, ăflxtn rấjijgt ngon.” Thanh Linh trảmiuj lờakkgi đowxgúylpfng trọbmygng tâayrjm. “Đixjeãsfihayrju lắzcnhm rồrkmwi khôxtbcng đowxgưlianvutmc ăflxtn loạrkmwi dưlianvutmc thiệlwean nàhnkzo ngon miệlweang nhưlian vậsfihy, phòvyfpng bếooqkp đowxgumdki ngưlianakkgi rồrkmwi àhnkz?”

lianơoecxng Thảmiujo che miệlweang cưlianakkgi khẽpipc: “Khôxtbcng cóugqy, khôxtbcng đowxgumdki ngưlianakkgi, chỉpkwm đowxgumdki nguyêrkmwn liệlweau màhnkz thôxtbci, nguyêrkmwn liệlweau nàhnkzy làhnkz do Tầusitn Thừmnxna tưlianbwghng sai ngưlianakkgi đowxgưliana đowxgếooqkn.” Vẻzlnx mặvyfpt nàhnkzng cựnkawc kỳnkawayrjm mộmvfl nhìrblyn tiểrblyu thưlian nhàhnkzrblynh, côxtbc gia tưlianơoecxng lạrkmwi đowxgxywgi xửxtbc vớbwghi tiểrblyu thưlian thậsfiht tốxywgt. Vôxtbc luậsfihn làhnkz ăflxtn, mặvyfpc, ởugqy hay đowxgrkmwugqyng đowxglcadu trựnkawc tiếooqkp đowxgưliana đowxgếooqkn Diệlweap phủxcds, đowxgrkmw luôxtbcn làhnkzhnkzng thưlianvutmng đowxgtqjang.

Tay Thanh Linh đowxgang cầusitm thìrblya cứtqjang đowxgakkg, yêrkmwn lặvyfpng đowxgrbly thìrblya xuốxywgng: “Ta ăflxtn xong rồrkmwi, còvyfpn lạrkmwi em mang xuốxywgng đowxgi.”

Ăvhmbn, mặvyfpc, ởugqy, đowxgi lạrkmwi, từmnxn khi nàhnkzo màhnkzrkmwn cạrkmwnh nàhnkzng đowxglcadu xuấjijgt hiệlwean dấjijgu vếooqkt củxcdsa hắzcnhn?

Nam nhâayrjn kia, nhìrblyn thìrbly ôxtbcn nhu nhưlianng thựnkawc tếooqk lạrkmwi rấjijgt báixje đowxgrkmwo. Khôxtbcng nhữvnjrng đowxgoạrkmwt đowxgi tráixjei tim củxcdsa nàhnkzng, ngay cảmiuj vậsfiht dụxywgng xung quanh nàhnkzng đowxglcadu cóugqyrblynh bóugqyng củxcdsa hắzcnhn.


Liêrkmwn tụxywgc ngồrkmwi trong phòvyfpng, nàhnkzng cảmiujm thấjijgy rấjijgt ngộmvflt ngạrkmwt, ra ngoàhnkzi cửxtbca hízdwft thởugqy khôxtbcng khízdwf, quảmiuj nhiêrkmwn đowxgãsfih tốxywgt hơoecxn nhiềlcadu.

“Chuẩfjuvn bịvdmy ngựnkawa.” Thanh Linh nóugqyi vớbwghi hạrkmw nhâayrjn.

lianơoecxng Thảmiujo thấjijgy Thanh Linh muốxywgn đowxgi ra ngoàhnkzi, xoay ngưlianakkgi vàhnkzo phòvyfpng lấjijgy ra mộmvflt áixjeo choàhnkzng bằimnjng lôxtbcng cáixjeo mềlcadm mạrkmwi, vộmvfli nàhnkzng nóugqyi: “Tiểrblyu thưlian đowxgvutmi chúylpft, trờakkgi lạrkmwnh nhưlian vậsfihy, tiểrblyu thưlian khoáixjec áixjeo rồrkmwi hãsfihy đowxgi.”

Thanh Linh liếooqkc mắzcnht nhìrblyn áixjeo choàhnkzng lôxtbcng cáixjeo màhnkzu trắzcnhng trêrkmwn tay Hưlianơoecxng Thảmiujo, pháixjet hiệlwean đowxgâayrjy cũrblyng làhnkz chiếooqkc áixjeo màhnkz Tầusitn Liễvfwem tặvyfpng nàhnkzng. Nàhnkzng ngẩfjuvng đowxgusitu nhìrblyn bầusitu trờakkgi tuyếooqkt bay: “Khôxtbcng cầusitn.” Tráixjei tim chợvutmt đowxgau, nàhnkzng xoay ngưlianakkgi bưlianbwghc ra khỏwylri việlwean củxcdsa mìrblynh. (MTLTH.dđowxglqđowxg)

ixjeng sớbwghm, ngưlianakkgi trêrkmwn đowxgưlianakkgng khôxtbcng nhiềlcadu lắzcnhm. Thanh Linh ngồrkmwi trêrkmwn lưlianng ngựnkawa, giụxywgc ngựnkawa thong thảmiujhnkz đowxgi.

Gióugqy lạrkmwnh mang theo nhữvnjrng bôxtbcng tuyếooqkt trắzcnhng nho nhỏwylr thổumdki lêrkmwn mặvyfpt nàhnkzng, nàhnkzng lạrkmwi khôxtbcng cảmiujm thấjijgy lạrkmwnh, ngưlianvutmc lạrkmwi trong lòvyfpng lạrkmwi thưlian thảmiuj đowxgi ízdwft nhiềlcadu. Ngựnkawa chạrkmwy càhnkzng ngàhnkzy càhnkzng nhanh, tâayrjm nàhnkzng lạrkmwi càhnkzng thoảmiuji máixjei, phảmiujng phấjijgt nhưlian phiềlcadn muộmvfli cũrblyng theo gióugqyhnkz đowxgi.

“Ngưlianakkgi nàhnkzo? Mau đowxgtqjang lạrkmwi!” Thủxcds vệlweaugqy cửxtbca thàhnkznh nhìrblyn thấjijgy mộmvflt nữvnjr tửxtbc giụxywgc ngựnkawa chạrkmwy nhưlian bay đowxgếooqkn, vẫimnjn khôxtbcng cóugqy ýxzry đowxgvdmynh dừmnxnng lạrkmwi. Hắzcnhn liềlcadn rúylpft kiếooqkm bêrkmwn hôxtbcng, đowxgtqjang giữvnjra cổumdkng thàhnkznh ýxzry đowxgrkmw muốxywgn ngăflxtn nàhnkzng lạrkmwi. Mấjijgy thịvdmy vệlwea kháixjec thấjijgy vậsfihy cũrblyng đowxgrkmwng loạrkmwt rúylpft kiếooqkm.

Thanh Linh dừmnxnng ngựnkawa, cau màhnkzy, giụxywgc ngựnkawa chạrkmwy mộmvflt lúylpfc, khôxtbcng biếooqkt bấjijgt tri bấjijgt giáixjec đowxgãsfih chạrkmwy tớbwghi cửxtbca thàhnkznh.

Hỏwylra pháixjeo ởugqy Bộmvfl binh bịvdmy mấjijgt trộmvflm còvyfpn chưliana ra hung thủxcds, cửxtbca thàhnkznh thủxcds vệlwea vẫimnjn nghiêrkmwm ngặvyfpt nhưlianrbly. Ngưlianakkgi trong thàhnkznh bâayrjy giờakkg khôxtbcng thểrblyugqyy ýxzry ra khỏwylri thàhnkznh, cho dùugqyugqy ra khỏwylri thàhnkznh cũrblyng phảmiuji đowxgi qua tầusitng tầusitng lớbwghp lớbwghp kiểrblym tra.

“Mau lui xuốxywgng, cáixjec ngưlianơoecxi đowxglcadu làhnkzixjei đowxgrkmwugqy mắzcnht khôxtbcng tròvyfpng! Khôxtbcng thấjijgy đowxgâayrjy chízdwfnh làhnkz Thừmnxna tưlianbwghng phu nhâayrjn tưlianơoecxng lai sao?!” Mộmvflt vịvdmy tiểrblyu quan thủxcds thàhnkznh nhậsfihn ra thâayrjn phậsfihn Thanh Linh, lậsfihp tứtqjac từmnxna trêrkmwn cổumdkng thàhnkznh hấjijgp tấjijgp chạrkmwy xuốxywgng.

Thanh Linh nhje giọbmygng lẩfjuvm bẩfjuvm: “Thừmnxna tưlianbwghng phu nhâayrjn tưlianơoecxng lai…” Tay nắzcnhm dâayrjy cưlianơoecxng thậsfiht chặvyfpt, siếooqkt ra vếooqkt dâayrjy màhnkzu đowxgwylr nhưlianixjeu. Nàhnkzng hơoecxi nhếooqkch môxtbci, mạrkmwnh mẽpipc vung roi đowxgáixjenh trêrkmwn lưlianng ngựnkawa, giụxywgc ngựnkawa nhanh chóugqyng ra khỏwylri thàhnkznh.

Nhữvnjrng thủxcds vịvdmy kia biếooqkt nàhnkzng làhnkz Thừmnxna tưlianbwghng phu nhâayrjn tưlianơoecxng lai, cũrblyng khôxtbcng tiếooqkn lêrkmwn ngăflxtn cảmiujn nàhnkzng nữvnjra.

“Giáixje! Giáixje! Giáixje!” Nàhnkzng hung hăflxtng giụxywgc ngựnkawa chạrkmwy, cuồrkmwng phong thổumdki đowxgi nhữvnjrng phiềlcadn muộmvfli trong lòvyfpng nàhnkzng, thổumdki đowxgi cảmiuj vệlweat nưlianbwghc ẩfjuvm ưlianbwght trêrkmwn gòvyfpixje.


Giụxywgc ngựnkawa khôxtbcng biếooqkt đowxgãsfih đowxgi bao xa, Thanh Linh mớbwghi dừmnxnng lạrkmwi.

flxtng thiêrkmwn tuyếooqkt đowxgvdmya, trờakkgi đowxgjijgt bao la. Khôxtbcng cóugqy hắzcnhn ởugqyrkmwn, khôxtbcng gian tĩusitnh lặvyfpng đowxgếooqkn côxtbc quạrkmwnh, tưlianugqyng niệlweam đowxgrkmwn cuồrkmwng, thốxywgng khổumdk khóugqy phai.

Lẳtqjang lặvyfpng đowxgtqjang nơoecxi hoang vắzcnhng nàhnkzy khôxtbcng biếooqkt đowxgãsfih qua bao lâayrju, nàhnkzng mớbwghi dắzcnht ngựnkawa trởugqy vềlcad.

“Tiểrblyu thưlian.” Vôxtbcumdknh chạrkmwy tớbwghi bêrkmwn cạrkmwnh Thanh Linh, nàhnkzng vẫimnjn luôxtbcn âayrjm thầusitm đowxgi theo Thanh Linh, chỉpkwmhnkz vừmnxna rồrkmwi nàhnkzng giụxywgc ngựnkawa chạrkmwy quáixje nhanh, nàhnkzng nhấjijgt thờakkgi khôxtbcng thểrbly đowxguổumdki theo. Đixjeếooqkn lúylpfc nàhnkzng tìrblym đowxgưlianvutmc tiểrblyu thưlian, cũrblyng làhnkzylpfc Thanh Linh dắzcnht ngựnkawa trởugqy vềlcad.

“Tiểrblyu thưlian, cóugqy phảmiuji đowxgãsfih xảmiujy ra chuyệlwean gìrbly hay khôxtbcng?” Vôxtbcumdknh hỏwylri.

Thanh Linh lắzcnhc đowxgusitu, thởugqyhnkzi, cơoecx hồrkmw ai cũrblyng nhìrblyn ra nàhnkzng cóugqyayrjm sựnkaw.

hnkzng giưlianơoecxng mắzcnht, đowxgôxtbci mắzcnht vốxywgn trong trẻzlnxo lạrkmwi hiệlwean lêrkmwn mộmvflt chúylpft giãsfihy giụxywga: “Vôxtbcumdknh, nếooqku nhưlian ta yêrkmwu mộmvflt ngưlianakkgi, khôxtbcng thểrbly bỏwylr đowxgưlianvutmc hắzcnhn, lạrkmwi khôxtbcng nỡusit giếooqkt hắzcnhn, ta nêrkmwn làhnkzm cáixjei gìrblyayrjy giờakkg?”

xtbcumdknh nhưlianbwghn màhnkzy, vấjijgn đowxglcadhnkzy tựnkawa hồrkmw đowxgãsfihhnkzm khóugqyhnkzng, suy nghĩusit cảmiuj buổumdki mớbwghi trảmiuj lờakkgi: “Trong lòvyfpng Vôxtbcumdknh, khôxtbcng cóugqyrblyhnkz khôxtbcng bỏwylr đowxgưlianvutmc, đowxgáixjeng chếooqkt liềlcadn giếooqkt.”

Thanh Linh lắzcnhc đowxgusitu bậsfiht cưlianakkgi, yêrkmwu, yêrkmwu đowxgếooqkn khắzcnhc sâayrju hìrblynh bóugqyng hắzcnhn vàhnkzo trong linh hồrkmwn, nếooqku nhưlian bảmiujo nàhnkzng chízdwfnh tay hủxcdsy đowxgi tráixjei tim mìrblynh, nàhnkzng sao cóugqyrblyng khízdwf đowxgrblyhnkzm chuyệlwean đowxgóugqy?

Cuốxywgi cùugqyng, tìrblynh yêrkmwu cũrblyng khôxtbcng còvyfpn phóugqyng khoáixjeng tiêrkmwu sáixjei nhưlian nhữvnjrng ngàhnkzy trưlianbwghc.

Vừmnxna lúylpfc tiếooqkn vàhnkzo Hạrkmw thàhnkznh, Thanh Linh liềlcadn đowxgxywgng đowxghnkzn Đixjeôxtbcng Lăflxtng mặvyfpc đowxgrkmw tang đowxgưliana thi hàhnkzi Đixjerkmwi Hoàhnkzng tửxtbc vềlcadlianbwghc an táixjeng. Nàhnkzng khôxtbcng vộmvfli vãsfihhnkzo thàhnkznh, cũrblyng khôxtbcng muốxywgn trựnkawc tiếooqkp đowxgxywgng đowxgmvfl đowxghnkzn sứtqja giảmiuj Đixjeôxtbcng Lăflxtng, nàhnkzng liềlcadn xuốxywgng ngựnkawa, dắzcnht ngựnkawa đowxgtqjang sang mộmvflt bêrkmwn. Tízdwfnh toáixjen đowxgếooqkn khi Cơoecx Khinh Hoa ra khỏwylri thàhnkznh, nàhnkzng lạrkmwi trởugqy vềlcad.

Khôxtbcng chỉpkwm Thanh Linh cóugqy ýxzry nghĩusit nhưlian vậsfihy, nhữvnjrng ngưlianakkgi cóugqy ýxzry đowxgvdmynh vàhnkzo thàhnkznh, nhìrblyn thấjijgy đowxghnkzn sứtqja giảmiuj củxcdsa Đixjeôxtbcng Lăflxtng đowxglcadu yêrkmwn lặvyfpng đowxgtqjang mộmvflt bêrkmwn chờakkg.

“Làhnkzm càhnkzn. Khôxtbcng thấjijgy đowxgâayrjy làhnkz nhâayrjn mãsfih củxcdsa Đixjeôxtbcng Lăflxtng quốxywgc sao? Còvyfpn khôxtbcng mau cho đowxgi!” Háixjech Liêrkmwn Dựnkawc tráixjech mắzcnhng, hắzcnhn hộmvfl tốxywgng chiếooqkc xe ngựnkawa xa hoa lộmvflng lẫimnjy nhấjijgt trong đowxghnkzn ra ngoạrkmwi thàhnkznh, đowxgếooqkn cửxtbca thàhnkznh lạrkmwi bịvdmy thủxcds vệlwea ngăflxtn lạrkmwi.

Vịvdmy quan chịvdmyu tráixjech nhiệlweam thủxcds thàhnkznh têrkmwn Quýxzry Đixjerkmwi vộmvfli vàhnkzng chạrkmwy đowxgếooqkn bêrkmwn cạrkmwnh Háixjech Liêrkmwn Dựnkawc, thi lễvfwe vớbwghi ngưlianakkgi đowxgang ngồrkmwi trêrkmwn lưlianng ngựnkawa rồrkmwi mớbwghi nóugqyi: “Vinh Vưlianơoecxng bớbwght giậsfihn, hạrkmw quan cũrblyng làhnkz phụxywgng mệlweanh làhnkzm việlweac, tấjijgt cảmiuj ngưlianakkgi hay xe muốxywgn ra khỏwylri thàhnkznh đowxglcadu phảmiuji lụxywgc soáixjet.

Nhấjijgt làhnkz xe ngựnkawa lạrkmwi càhnkzng khôxtbcng thểrbly bỏwylr qua, xin Vưlianơoecxng gia thứtqja lỗxcdsi.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.