Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 139 : Vì sao lại đối với ta tốt đến như vậy?

    trước sau   
Edit: Mẹzbtr tớbkbhinyx Thállkxi Hậiottu.

Thanh Linh xuấntwnt hiệyecln dịuifz thưrydixtnqng, Tầoiacn Liễoacsm lậiottp tứakczc đuifzãyecl nhậiottn ra, đuifzôhnfvi tay hắmxyin xiếuifzt chặfnavt eo nàinyxng, ôhnfvn nhu hỏmxyii bêinytn tai nàinyxng: “Làinyxm sao vậiotty? Cójptp phảkximi khôhnfvng thíjxkrch ngọsdhic bộifdni kia khôhnfvng?”

inyxng nhìyovan tấntwnm ngọsdhic bộifdni nàinyxy, nộifdni tâmnvfm ngũvvst vịuifz tạaavep trầoiacn, trong lòbtmnng cójptp mấntwny lờxtnqi muốgfxfn nójptpi, lạaavei sợrbwx chíjxkrnh mìyovanh nghe thấntwny đuifzállkxp állkxn khôhnfvng mong muốgfxfn.

Trong lòbtmnng nàinyxng đuifzãyecl tựvvstjptpi vớbkbhi mìyovanh, đuifzâmnvfy làinyx ngọsdhic bộifdni màinyxu trắmxying, khôhnfvng phảkximi màinyxu đuifzmxyi. Cállkxi chếuifzt thảkximm khốgfxfc đuifzoiacy oan khuấntwnt củznvra nàinyxng ởecujrydibkbhng Quốgfxfc tựvvst ngàinyxy đuifzójptp chắmxyic chắmxyin khôhnfvng cójptp quan hệyecl vớbkbhi Tầoiacn Liễoacsm.

inyxinyxng suy nghĩygjf nhiềimjeu thôhnfvi.

“Phu nhâmnvfn, sao sắmxyic mặfnavt nàinyxng trởecujinytn khójptp coi nhưrydi vậiotty? Cójptp phảkximi khôhnfvng thoảkximi mállkxi hay khôhnfvng?” Hắmxyin thu hồxyrci lạaavei tấntwnm ngọsdhic bộifdni, sau đuifzójptp sờxtnq sờxtnq trállkxn nàinyxng, nhiệyeclt đuifzifdn hoàinyxn toàinyxn bìyovanh thưrydixtnqng.


Nhìyovan vẻiott mặfnavt hắmxyin căygjfng thẳosvang, nàinyxng cưrydixtnqi cưrydixtnqi, lấntwny tay hắmxyin đuifzang đuifzfnavt ởecuj trêinytn trállkxn nàinyxng xuốgfxfng, ôhnfvm vàinyxo trong ngựvvstc, tựvvsta hồxyrc chỉecuj cầoiacn làinyxm nhưrydi vậiotty nàinyxng sẽafsljptp thêinytm dũvvstng khíjxkr: “Cójptp phảkximi cójptp mộifdnt tấntwnm ngọsdhic bộifdni màinyxu đuifzmxyi giốgfxfng hệyeclt cállkxi nàinyxy khôhnfvng?”

“Đqdjuúhjgdng vậiotty, ngọsdhic bộifdni nàinyxy mộifdnt màinyxu trắmxying, mộifdnt màinyxu đuifzmxyi, đuifzimjeu  làinyxjxkrn vậiottt đuifzíjxkrnh ưrydibkbhc.” Tầoiacn Liễoacsm nójptpi.

Thâmnvfn thểmxyi Thanh Linh vẫakczn cứakcz cứakczng ngắmxyic nhưrydi vậiotty, tiếuifzp tụafslc làinyxm ổrmhy trong lòbtmnng hắmxyin, nghe vậiotty liềimjen hỏmxyii: “Đqdjuâmnvfy chíjxkrnh làinyx ngọsdhic bộifdni đuifzíjxkrnh ưrydibkbhc củznvra Bạaavech tộifdnc?” (MTLTH.dđuifzlqđuifz)

Thanh Linh đuifzfnavt cằyimcm trêinytn đuifzecujnh đuifzoiacu nàinyxng, thâmnvfn mậiottt cọsdhi cọsdhi: “Ừfnav.”

“Sao chàinyxng lạaavei cójptp tấntwnm ngọsdhic bộifdni nàinyxy?” Nàinyxng ngửinyxa đuifzoiacu, đuifzôhnfvi mắmxyit sállkxng long lanh tràinyxn ngậiottp hiếuifzu kỳzwky.

“Làinyx mẫakczu thâmnvfn đuifzưrydia cho ta.” Tấntwnm ngọsdhic bộifdni nàinyxy hắmxyin khôhnfvng mang theo bêinytn ngưrydixtnqi, màinyx đuifzfnavt ởecuj mộifdnt nơhnfvi ngàinyxy trưrydibkbhc hắmxyin từkximng ởecuj, mấntwny ngàinyxy trưrydibkbhc mớbkbhi phállkxi ngưrydixtnqi tìyovam vềimje.

“Mẫakczu thâmnvfn chàinyxng đuifzưrydia, vậiotty mẫakczu thâmnvfn chàinyxng lấntwny tấntwnm ngọsdhic bộifdni nàinyxy ởecuj đuifzâmnvfu?” Thanh Linh hỏmxyii tiếuifzp.

“Cha đuifzưrydia.”

Thanh Linh: “…”

“Cójptp vẻiott nhưrydiinyxng cảkximm thấntwny rấntwnt hứakczng thúhjgd vớbkbhi tấntwnm ngọsdhic bộifdni nàinyxy?” Mỗubdb nam giọsdhing cójptp vẻiott êinytifdnm nójptpi.

Thanh Linh liếuifzc mắmxyit nhìyovan hắmxyin, lạaavei muốgfxfn hỏmxyii cha hắmxyin lấntwny ởecuj đuifzâmnvfu, nhưryding ngẫakczm lạaavei lạaavei thôhnfvi.

“Chàinyxng cójptp từkximng nhìyovan thấntwny miếuifzng ngọsdhic bộifdni màinyxu đuifzmxyi hay khôhnfvng?” Nàinyxng hỏmxyii ra vấntwnn đuifzimjeinyxy, tâmnvfm buộifdnc chặfnavt. Giờxtnq khắmxyic nàinyxy nàinyxng cảkximm thấntwny hếuifzt sứakczc sợrbwxyecli nếuifzu hắmxyin thựvvstc sựvvstjptp liêinytn quan đuifzếuifzn hắmxyic y nhâmnvfn trêinytn ngưrydixtnqi mang ngọsdhic bộifdni đuifzmxyi đuifzójptp.

Chẳosvang biếuifzt từkximhjgdc nàinyxo, nàinyxng đuifzãyecl quen vớbkbhi sựvvst ôhnfvn nhu, dung túhjgdng vàinyx sựvvst sủznvrng állkxi hắmxyin dàinyxnh cho nàinyxng.


mnvfm củznvra nàinyxng đuifzãyecl sớbkbhm nằyimcm trong tay hắmxyin, nếuifzu nhưrydijptp mộifdnt ngàinyxy, khôhnfvng cójptp hắmxyin ởecujinytn, chỉecuj sợrbwx ngay cảkximvvstng khíjxkr đuifzmxyi lấntwny lạaavei trállkxi tim đuifzãyecl mấntwnt cũvvstng khôhnfvng cójptp.

“Vi phu biếuifzt sựvvst tồxyrcn tạaavei củznvra tấntwnm ngọsdhic bộifdni đuifzójptp nhưryding chưrydia bao giờxtnq thấntwny qua.”

mnvfu trảkxim lờxtnqi củznvra hắmxyin lầoiacm nàinyxng thởecuj phàinyxo nhẹzbtr nhõinytm, hắmxyin chưrydia từkximng thấntwny nójptp chứakczng tỏmxyi hắmxyin khôhnfvng phảkximi chủznvr nhâmnvfn củznvra tấntwnm ngọsdhic bộifdni màinyxu đuifzmxyi.

inyxng nhìyovan vòbtmnng tay trêinytn tay mìyovanh nójptpi: “Ta vẫakczn thíjxkrch chiếuifzc vòbtmnng tay chíjxkrnh tay chàinyxng làinyxm cho ta nàinyxy hơhnfvn.”

Xe ngựvvsta đuifzifdnt nhiêinytn dừkximng lạaavei, âmnvfm thanh Minh Lụafslc từkximinytn ngoàinyxi truyềimjen vàinyxo: “Côhnfvng tửinyx, làinyx Dung Tưrydixtnqng.”

Thanh Linh nghe thấntwny têinytn Dung Tưrydixtnqng nàinyxy cójptp chúhjgdt kinh ngạaavec, thoállkxt ra khỏmxyii vòbtmnng tay Tầoiacn Liễoacsm, tòbtmnbtmnrbwxn rèqubkm xe nhìyovan nữkecy tửinyx đuifzang đuifzakczng bêinytn ngoàinyxi xe.

Thanh Linh nhìyovan kỹaave, phállkxt hiệyecln nữkecy tửinyxinyxy đuifzãyecl dịuifzch dung.

Nữkecy tửinyx đuifzãyecl dịuifzch dung mặfnavt khôhnfvng bôhnfvi phấntwnn, tốgfxf sắmxyic állkxo bôhnfvng bao lấntwny thâmnvfn hìyovanh yểmxyiu đuifziệyeclu. Sạaavech sẽafsl nhẹzbtr nhàinyxng khoan khoállkxi, thanh nhãyecl tựvvsta nhưrydi mộifdnt đuifzójptpa sen.

inyxng hưrydibkbhng xe ngựvvsta khom ngưrydixtnqi thi lễoacs: “Dung Tưrydixtnqng tạaave ơhnfvn âmnvfn cứakczu mạaaveng củznvra côhnfvng tửinyx.”

Dung Tưrydiơhnfvng giảkxim mạaaveo Dung Thi Thi hàinyxnh thíjxkrch Nguyêinytn Ung Đqdjuếuifz, bịuifz nhốgfxft vàinyxo tửinyx lao, sắmxyip bịuifz tửinyxyovanh. Lúhjgdc nàinyxy nàinyxng lạaavei xuấntwnt hiệyecln ởecuj đuifzâmnvfy, chứakczng tỏmxyi Tầoiacn Liễoacsm đuifzãyecl cho ngưrydixtnqi cứakczu nàinyxng.

“Biếuifzt, lui ra đuifzi.” Thanh âmnvfm đuifzaavem mạaavec củznvra Tầoiacn Liễoacsm mơhnfv hồxyrc truyềimjen ra.

Dung Tưrydixtnqng khôhnfvng đuifzi, vẫakczn đuifzakczng tạaavei chỗubdb, muốgfxfn nójptpi lạaavei thôhnfvi. (MTLTH.dđuifzlqđuifz)

Thanh Linh biếuifzt nàinyxng chưrydia đuifzi, hờxtnq hữkecyng hỏmxyii: “Cójptp việyeclc?”


“Côhnfvng tửinyx, muộifdni muộifdni Dung Thi Thi củznvra thuộifdnc hạaave hiệyecln giờxtnq đuifzang ởecuj đuifzâmnvfu?” Cho đuifzếuifzn nay Dung Tưrydixtnqng vẫakczn khôhnfvng biếuifzt rõinyt Tầoiacn Liễoacsm xửinyx tríjxkr Dung Thi Thi thếuifzinyxo, nàinyxng chỉecujbtmnn Dung Thi Thi làinyx ngưrydixtnqi thâmnvfn, ra khỏmxyii tửinyx lao liềimjen muốgfxfn biếuifzt tung tíjxkrch củznvra nàinyxng ta.

Thanh âmnvfm Thanh Linh đuifzifdnt nhiêinytn cójptp chúhjgdt cao, quay đuifzoiacu hỏmxyii Tầoiacn Liễoacsm: “Dung Thi Thi làinyx ngưrydixtnqi ủznvra Phong Tuyếuifzt lâmnvfu?”

“Nàinyxng đuifzãyecl sớbkbhm bịuifz trụafslc xuấntwnt khỏmxyii Phong Tuyếuifzt lâmnvfu, đuifzãyecl khôhnfvng còbtmnn làinyx ngưrydixtnqi củznvra Phong Tuyếuifzt lâmnvfu nữkecya.” Tầoiacn Liễoacsm nójptpi.

Dung Thi Thi từkximng làinyx ngưrydixtnqi củznvra Phong Tuyếuifzt lâmnvfu, chẳosvang lẽafslhjgdc trưrydibkbhc tổrmhy chứakczc đuifzãyecl phállkxi Dung Thi Thi ẩifdnn núhjgdp bêinytn ngưrydixtnqi Mạaavech Sưrydiơhnfvng nàinyxng chíjxkrnh làinyx Phong Tuyếuifzt lâmnvfu?

“Đqdjuãyecl chếuifzt.” Minh Lụafslc lêinytn tiếuifzng trảkxim lờxtnqi thay Tầoiacn Liễoacsm.

“Đqdjuãyecl chếuifzt?” Dung Tưrydixtnqng khiếuifzp sợrbwx nhìyovan Minh Lụafslc: “Nàinyxng đuifzãyecl chếuifzt nhưrydi thếuifzinyxo? Làinyx ai đuifzãyecl giếuifzt nàinyxng?”

“Nàinyxng ta làinyxm chuyệyecln khôhnfvng nêinytn làinyxm, chếuifzt xem nhưrydi đuifzãyeclinyx sựvvst trừkximng phạaavet nhẹzbtr đuifzgfxfi vớbkbhi nàinyxng ta.” Minh Lụafslc nójptpi.

“Côhnfvng tửinyx, khôhnfvng phảkximi ngàinyxi nójptpi sẽafsl tha thứakcz cho Thi Thi sao? Vìyova sao phảkximi giếuifzt nàinyxng?” Dung Tưrydixtnqng khôhnfvng hiểmxyiu hỏmxyii.

Minh Lụafslc nhìyovan nàinyxng: “Ngưrydiơhnfvi biếuifzt rõinyt ngưrydixtnqi củznvra Phong Tuyếuifzt lâmnvfu từkxim trưrydibkbhc đuifzếuifzn nay âmnvfn oállkxn đuifzimjeu rấntwnt rõinytinyxng, nếuifzu nhưrydi  nàinyxng ta khôhnfvng làinyxm nhữkecyng chuyệyecln khiếuifzn côhnfvng tửinyx khôhnfvng nhịuifzn đuifzưrydirbwxc, Phong Tuyếuifzt lâmnvfu cũvvstng sẽafsl khôhnfvng lấntwny tíjxkrnh mạaaveng nàinyxng ta.”

Dung Tưrydixtnqng cúhjgdi đuifzoiacu, đuifzállkxy mắmxyit tràinyxn ra bi thưrydiơhnfvng, thấntwnp giọsdhing nhẹzbtr lẩifdnm bẩifdnm: “Dung Tưrydixtnqng biếuifzt.”

“Phu nhâmnvfn, nàinyxng làinyxm sao vậiotty?” Tầoiacn Liễoacsm thấntwny nàinyxng thấntwnt thầoiacn, hai tròbtmnng mắmxyit rũvvst xuốgfxfng, khôhnfvng biếuifzt đuifzang suy nghĩygjfllkxi gìyova. Hắmxyin cảkximm giállkxc cójptp mộifdnt loạaavei xa cállkxch khôhnfvng nójptpi nêinytn lờxtnqi, khiếuifzn hắmxyin hếuifzt sứakczc khôhnfvng thoállkxi mállkxi.

Ávjqbnh mắmxyit Thanh Linh đuifzãyecl chuyểmxyin dờxtnqi từkxim trêinytn ngưrydixtnqi Dung Tưrydixtnqng vềimje phưrydiơhnfvng xa, đuifzôhnfvi mắmxyit tựvvsta nhưrydi bịuifz giójptp thổrmhyi đuifzếuifzn đuifzau nhứakczc, nưrydibkbhc mắmxyit đuifzang lêinytn, sốgfxfng mũvvsti cảkximm thấntwny cay cay. Nghe thấntwny giọsdhing nójptpi củznvra Tầoiacn Liễoacsm, mộifdnt lállkxt sau nàinyxng mớbkbhi thu hồxyrci tầoiacm mắmxyit. Nhắmxyim mắmxyit lạaavei, lúhjgdc mởecuj mắmxyit đuifzãyeclyovanh thưrydixtnqng trởecuj lạaavei.

inyxng buôhnfvng màinyxn xe, tưrydiơhnfvi cưrydixtnqi nójptpi: “Ta khôhnfvng sao.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.