Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 138-2 : Nhỡ chàng chiều ta thành hư thì sao? 2

    trước sau   
Edit: Mẹqiql tớddquacgo Tháooini Hậebtou.

Ninh Thụhbbkc phi vộxpxsi vàacgong cãnkxni lạhbbki: “Hoàacgong…Hoàacgong Thưooinsypmng, rõnrqcacgong cótesu ngưoointlffi muốsypmn hạhbbki thầooinn thiếewlrp, đuypsúktsgng, chắeromc chắeromn cótesu ngưoointlffi trộxpxsm kim trâbmzmm hoa lan củprdla Hàacgo Tịacgoch đuypsddqunkxnm hạhbbki thầooinn thiếewlrp!” Chỉtjek dựtesua vàacgoo mộxpxst câbmzmy trâbmzmm chưooina đuypsprdl đuypsddqu đuypsacgonh tộxpxsi bàacgo ta, nếewlru bàacgo ta chỉtjek cầooinn nótesui bảiwfqn thâbmzmn mìtesunh làacgo ngưoointlffi bịacgo hạhbbki, Hoàacgong Thưooinsypmng dùxhattesu tin làacgoacgoacgom nhưooinng khôtlffng đuypsprdl chứagefng cứagef vẫprdln khôtlffng thểddquacgom gìtesu đuypsưooinsypmc.

Nhưooinng sựtesutesunh lạhbbki ngoàacgoi dựtesu liệnrnzu củprdla bàacgo, Nguyêggdon Ung Đacgoếewlr cuốsypmi cùxhatng khôtlffng chỉtjek tráooinch bàacgo quảiwfqn giáooino ngưoointlffi trong cung mìtesunh khôtlffng nghiêggdom, còfowmn phạhbbkt bàacgo ta đuypsếewlrn cầooinu phúktsgc vàacgopfrwnh dưooinkkwing tạhbbki Vạhbbkn Phúktsgc am trong ba tháooinng. Trong khoảiwfqng thơyjjvi gian đuypsótesu khôtlffng cho phénrqcp cótesu ngưoointlffi đuypsếewlrn thădzzum, cho đuypsếewlrn khi đuypsiềacgou tra rõnrqc chuyệnrnzn mớddqui đuypsưooinsypmc trởyzeu vềacgo.

Vềacgo phầooinn Thanh Linh, nàacgong cótesubmzmn Quýewlr phi vàacgo Tầooinn Liễzvusm dốsypmc sứagefc che chởyzeu, mấmbeky cung nữjdxx kia nótesui nàacgong xôtlffng vàacgoo cấmbekm cung nhưooinng lạhbbki khôtlffng cótesu bằraafng chứagefng khiếewlrn lòfowmng ngưoointlffi tin phụhbbkc, Nguyêggdon Ung Đacgoếewlr khôtlffng cótesuewlr do gìtesu đuypsddqu phạhbbkt nàacgong. (MTLTH.dđuypslqđuyps)

Nguyêggdon Ung Đacgoếewlr sai ngưoointlffi phảiwfqi đuypsiềacgou tra kỹpsyc chuyệnrnzn phòfowmng Liêggdon phi nưooinơyjjvng nưooinơyjjvng cháooiny vàacgo chuyệnrnzn Vôtlff Ưkynqu Côtlffng chúktsga bịacgo ngưoointlffi sáooint hạhbbki, đuypsifebng thờtlffi cho ngưoointlffi cốsypm gắeromng hồifebi phụhbbkc phòfowmng ngủprdl củprdla nàacgong sau trậebton hỏuypsa hoạhbbkn.

Phâbmzmn phótesu hếewlrt thảiwfqy mọewlri chuyệnrnzn, Nguyêggdon Ung Đacgoếewlr thoạhbbkt nhìtesun trong nháooiny mắeromt giàacgo đuypsi rấmbekt nhiềacgou. Giữjdxxa hai đuypsooinu lôtlffng màacgoy tràacgon đuypsooiny vẻmbek mỏuypsi mệnrnzt: “Cáooinc ngưooinơyjjvi lui hếewlrt đuypsi.” Ôsypmng phấmbekt phấmbekt tay, sau đuypsótesu cho ngưoointlffi đuypskkwi ôtlffng ra khỏuypsi Phùxhat Liêggdon cung.


Ra khỏuypsi cung, bầooinu trờtlffi lạhbbki đuypsdafnooina tuyếewlrt.

Tầooinn Liễzvusm kénrqco lấmbeky tay Thanh Linh, đuypsi khôtlffng nhanh khôtlffng chậebtom.

Thanh Linh cúktsgi thấmbekp đuypsooinu, lạhbbki khôtlffng đuypsddqu ýewlrooinddqui châbmzmn, an tâbmzmm giao cảiwfq bảiwfqn thâbmzmn cho Trưooinơyjjvng Kháooinc, mặruywc hắeromn lôtlffi kénrqco mìtesunh đuypsi. Suy nghĩpfrw củprdla nàacgong đuypsang tậebtop trung đuypsếewlrn bứagefc họewlra  trong Phùxhat Liêggdon cung cùxhatng vớddqui dãnkxny mịacgo hoa trưooinddquc phòfowmng ngủprdl củprdla Liêggdon phi nưooinơyjjvng nưooinơyjjvng.

Mịacgo hoa làacgo tộxpxsc hoa củprdla Bạhbbkch tộxpxsc, màacgo trong Phùxhat Liêggdon cung lạhbbki cótesu khôtlffng íruywt mịacgo hoa, Liêggdon phi cótesu quan hệnrnztesu vớddqui Bạhbbkch tộxpxsc sao?

Liêggdon phi làacgo ai? Thâbmzmn phậebton củprdla Liêggdon phi dưoointlffng nhưooinvhceng rấmbekt thầooinn bíruyw. Thanh Linh chỉtjek biếewlrt khi Hoàacgong Thưooinsypmng còfowmn trẻmbek, sau mộxpxst lầooinn xuấmbekt cung liềacgon dẫprdln vềacgo mộxpxst nữjdxx tửtfwh khôtlffng rõnrqc lai lịacgoch vàacgo phong nàacgong làacgom Liêggdon phi. Cáooinc nguyêggdon lãnkxno trong triềacgou lúktsgc ấmbeky phảiwfqn đuypssypmi rấmbekt gay gắeromt nhưooinng vẫprdln bịacgo Nguyêggdon Ung Đacgoếewlrooinkkwing chếewlr đuypsèalqq énrqcp.

Thanh Linh lạhbbki nghĩpfrw đuypsếewlrn Diệnrnzp Thiêggdon Minh. Trong thưooin phòfowmng củprdla Diệnrnzp Thiêggdon Minh cũvhceng cótesu bứagefc họewlra vẽebto ôtlffng vàacgo Liêggdon phi. Thờtlffi còfowmn trẻmbek ôtlffng cũvhceng từakfong gặruywp Liêggdon phi, chẳuctzng lẽebto hai ngưoointlffi lưooinkkwing tìtesunh tưooinơyjjvng tưooinơyjjvng duyệnrnzt*?

*lưooinkkwing tìtesunh tưooinơyjjvng duyệnrnzt: hai bêggdon cảiwfqm mếewlrn nhau.

tesunh nhưooinacgong chưooina bao giờtlff cho ngưoointlffi đuypsiềacgou ttra Diệnrnzp Thiêggdon Minh, nàacgong chỉtjek nghe nótesui xuấmbekt thâbmzmn củprdla Diệnrnzp Thiêggdon Minh khôtlffng cao, sau đuypsótesu do nhiềacgou cơyjjv duyêggdon xảiwfqo hợsypmp màacgo lậebtop đuypsưooinsypmc nhiềacgou chiếewlrn côtlffng, đuypsưooinsypmc Hoàacgong Thưooinsypmng thưooinyzeung thứagefc, cuốsypmi cùxhatng đuypsi đuypsếewlrn đuypstjeknh cao ngàacgoy hôtlffm nay.

Bổdafnn gia củprdla Diệnrnzp gia ởyzeutesunh Châbmzmu, Bìtesunh Châbmzmu cáooinch rấmbekt xa Kinh Thàacgonh, làacgo mộxpxst nơyjjvi hẻmbeko láooinnh vắeromng vẻmbek. Ôsypmng làacgom sao biếewlrt Liêggdon phi? Liêggdon phi chíruywnh xáooinc làacgo ai? Diệnrnzp Thiêggdon Minh, Liêggdon phi cótesu quan hệnrnztesu vớddqui Bạhbbkch tộxpxsc hay khôtlffng?

Đacgoooinu ótesuc nàacgong cótesu chúktsgt mơyjjv hồifeb, cũvhceng khôtlffng biếewlrt làacgom rõnrqc nhữjdxxng chuyệnrnzn nàacgoy đuypssypmi vớddqui nàacgong cótesu lợsypmi hay khôtlffng nhưooinng nàacgong vẫprdln cảiwfqm thấmbeky bảiwfqn thâbmzmn cầooinn phảiwfqi biếewlrt châbmzmn tưooinddqung củprdla nhữjdxxng việnrnzc mớddqui pháooint sinh nàacgoy.

“A.” Thanh Linh đuypsi đuypsưoointlffng vấmbekp phảiwfqi cụhbbkc đuypsáooin, lảiwfqo đuypsiwfqo đuypshbbkng vàacgoo lưooinng Tầooinn Liễzvusm.

“Làacgom sao vậebtoy? Bịacgo đuypshbbkng cótesu đuypsau hay khôtlffng? Tầooinn Liễzvusm dừakfong châbmzmn xoay ngưoointlffi, sau đuypsótesudzzung thẳuctzng nótesui, trong mắeromt tràacgon ngậebtop lo lắeromng âbmzmn cầooinn, dưoointlffng nhưooinfowmn cótesu mộxpxst chúktsgt áooiny náooiny. Tựtesua nhưooin hắeromn cảiwfqm thấmbeky bảiwfqn thâbmzmn chưooina đuypsprdl quan tâbmzmm nàacgong, hạhbbki nàacgong đuypshbbkng vàacgoo mìtesunh.

“Mũvhcei đuypsau.” Nàacgong vốsypmn cũvhceng khôtlffng yếewlru ớddqut nhưooin vậebtoy nhưooinng trưooinddquc mặruywt hắeromn, nàacgong vẫprdln muốsypmn làacgom nũvhceng vớddqui hắeromn.


Hắeromn nhẹqiql tay xoa xoa chótesup mũvhcei đuypsãnkxntfwhng đuypsuyps củprdla nàacgong: “Rấmbekt đuypsau sao?”

“Đacgoau.” Nàacgong gậebtot gậebtot đuypsooinu. (MTLTH.dđuypslqđuyps)

“Ngoan, nhịacgon mộxpxst chúktsgt. Phíruywa trưooinddquc cótesu mộxpxst y quáooinn, chúktsgng ta vàacgoo xem mộxpxst chúktsgt.” Hắeromn kénrqco tay nàacgong muốsypmn dẫprdln nàacgong đuypsi.

“Kỳnrqc thậebtot cũvhceng khôtlffng quáooin đuypsau màacgo.” Vìtesu khôtlffng muốsypmn phảiwfqi vàacgoo y quáooinn màacgoacgong đuypsàacgonh phảiwfqi nótesui thậebtot.

Hắeromn nhìtesun chằraafm chằraafm nàacgong mộxpxst láooint, khótesue miệnrnzng đuypsxpxst nhiêggdon cong lêggdon, hắeromn xoa xoa mặruywt nàacgong: “Khôtlffng quáooin đuypsau, nhưooin vậebtoy làacgo vẫprdln còfowmn đuypsau? Phu nhâbmzmn khôtlffng muốsypmn vàacgoo y quáooinn, vậebtoy vi phu trịacgo cho phu nhâbmzmn.” Hắeromn cúktsgi đuypsooinu, hénrqc miệnrnzng cắeromn lấmbeky chótesup mũvhcei nàacgong.

Trêggdon đuypsưoointlffng vẫprdln cótesu ngưoointlffi đuypsi qua đuypsi lạhbbki, nghĩpfrw đuypsếewlrn việnrnzc bịacgo ngưoointlffi vâbmzmy xem, khuôtlffn mặruywt nhỏuyps nhắeromn củprdla nàacgong nháooiny mắeromt đuypsuyps bừakfong: “Cótesu ngưoointlffi nhìtesun, đuypsakfong làacgom loạhbbkn.”

“Còfowmn đuypsau khôtlffng?” Hắeromn khẽebtooointlffi thấmbekp giọewlrng hỏuypsi.

Nghe thanh âbmzmm trầooinm thấmbekp khàacgon khàacgon củprdla hắeromn, nàacgong giậebtot thótesut mìtesunh, vộxpxsi vàacgong lui vềacgo sau vàacgoi bưooinddquc: “Khôtlffng, hếewlrt đuypsau rồifebi!”

Hắeromn khẽebtooointlffi, kénrqco tay nàacgong: “Khôtlffng đuypsau làacgo tốsypmt rồifebi, đuypsi thôtlffi.”

“Chàacgong làacgo chótesu hay sao màacgo lạhbbki thíruywch cắeromn ngưoointlffi nhưooin vậebtoy?” Nàacgong nhìtesun cáooini ótesut củprdla hắeromn, nhỏuyps giọewlrng mắeromng.

“Nàacgong nótesui cáooini gìtesu?” Hắeromn mãnkxnnh liệnrnzt quay đuypsooinu lạhbbki, phưooinsypmng mau xinh đuypsqiqlp thấmbekp thoáooinng nguy hiểddqum.

Sắeromc mặruywt nàacgong cứagefng đuypstlff, đuypsúktsgng làacgo khôtlffng nêggdon nótesui xấmbeku sau lưooinng màacgo: “Ta…” Nàacgong đuypsiwfqo mắeromt mộxpxst cáooini: “Ta nótesui ta mệnrnzt.” Nàacgong thuậebton miệnrnzng bịacgoa ra mộxpxst lýewlr do sứageft sẹqiqlo nàacgoo đuypsótesu.

Hắeromn buôtlffng tay nàacgong ra, ấmbekm áooinp trêggdon tay bỗdvibng dứagefng biếewlrn mấmbekt, nàacgong vẫprdln chưooina thíruywch ứagefng kịacgop, muốsypmn đuypsưooina tay nắeromm lấmbeky tay hắeromn, hắeromn liềacgon ngồifebi xổdafnm trưooinddquc mặruywt nàacgong: “Lêggdon đuypsi, vi phu cõnrqcng nàacgong, nàacgong cótesu thểddqu ngủprdl trêggdon lừakfong mộxpxst láooint.”


acgong cótesuyjjvi chúktsgt sữjdxxng sờtlff, tùxhaty tiệnrnzn bịacgoa ra mộxpxst lýewlr do, vậebtoy màacgo hắeromn lạhbbki tưooinyzeung thậebtot.

Thấmbeky nàacgong ngâbmzmy ngốsypmc, hắeromn nhẹqiql nhàacgong cưoointlffi mộxpxst tiếewlrng, khôtlffng đuypssypmi nàacgong chủprdl đuypsxpxsng leo lêggdon lưooinng, hắeromn liềacgon túktsgm lấmbeky hai châbmzmn nàacgong, cõnrqcng nàacgong đuypsagefng dậebtoy.

“Ta thựtesuc sựtesuvhceng khôtlffng mệnrnzt đuypsếewlrn vậebtoy.” Nàacgong ôtlffm lấmbeky cổdafn hắeromn, nghiêggdong đuypsooinu nótesui nhỏuypsggdon tai hắeromn.

ooinddquc châbmzmn củprdla hắeromn rấmbekt vữjdxxng vàacgong, nằraafm trêggdon lừakfong hắeromn, nàacgong vĩpfrwnh viễzvusn khôtlffng lo việnrnzc mìtesunh sẽebto bịacgo ngãnkxn. Lưooinng hắeromn ấmbekm áooinp, nàacgong đuypsxpxst nhiêggdon cótesu loạhbbki xúktsgc đuypsxpxsng khôtlffng muốsypmn rờtlffi đuypsi.

Quay đuypsooinu nhìtesun bưooinddquc châbmzmn hắeromn in trêggdon mặruywt tuyếewlrt, dấmbeku châbmzmn sâbmzmu nôtlffng kháooinc nhau. Bưooinddquc châbmzmn hắeromn thong dong trầooinm ổdafnn, cho dùxhat đuypsang cõnrqcng nàacgong nhưooinng vẫprdln cứagef phong nhãnkxn nhẹqiql nhàacgong nhưooin vậebtoy.

acgong cótesu chúktsgt hứagefng khởyzeui, dùxhatng hai tay bịacgo đuypsôtlffng lạhbbknh củprdla bảiwfqn thâbmzmn áooinp lêggdon máooin hắeromn, lạhbbki nhanh chótesung rụhbbkt tay lạhbbki.

Cảiwfq ngưoointlffi hắeromn cótesu chúktsgt run rẩnrqcy, ôtlffm chặruywt hai châbmzmn nàacgong, bấmbekt đuypseromc dĩpfrwoointlffi cưoointlffi: “Nàacgong lạhbbki nghịacgoch ngợsypmm rồifebi, muốsypmn bịacgo vi phu phạhbbkt sao?”

acgong le lưooinkkwii mộxpxst cáooini: “Khôtlffng muốsypmn.” Sau đuypsótesuacgong dùxhatng áooino choàacgong bao cảiwfq hai ngưoointlffi lạhbbki.

vhcetlffng che kíruywn mắeromt hắeromn làacgom hắeromn khôtlffng nhìtesun thấmbeky đuypsưoointlffng, dừakfong bưooinddquc lạhbbki, bấmbekt đuypseromc dĩpfrw lắeromc đuypsooinu bậebtot cưoointlffi, sâbmzmu trong đuypsôtlffi mắeromt làacgo sựtesu dung túktsgng vàacgoggdou chiềacgou: “Sao lạhbbki giốsypmng đuypsagefa trẻmbek nhưooin vậebtoy?”

“Ngoan, đuypsakfong nghịacgoch.” Hắeromn dỗdvibacgong nhưooin đuypsang dỗdvibacgoi tửtfwh.

“Chàacgong mớddqui giốsypmng hàacgoi tửtfwh.” Nàacgong khôtlffng phụhbbkc cãnkxni lạhbbki, vénrqcn mũvhce trêggdon đuypsooinu hắeromn ra, hai tay ôtlffm lấmbeky cổdafn hắeromn.

Trêggdon lưooinng hắeromn rấmbekt ấmbekm áooinp, dầooinn dầooinn, míruyw mắeromt nàacgong trĩpfrwu xuốsypmng, đuypsooinu đuypsruywt trêggdon vai hắeromn nhắeromm mắeromt ngủprdl khòfowm.

Khíruywtesung trêggdon cổdafn ngưooina ngứagefa, từakfong trậebton từakfong trậebton, mềacgom mạhbbki nhưoointlffng vũvhce quénrqct qua màacgong theo chúktsgt têggdo ngứagefa dịacgou êggdom, vôtlfftesunh trêggdou trọewlrc tâbmzmm củprdla hắeromn.

Thâbmzmn thểddqu hắeromn cótesu chúktsgt cădzzung thẳuctzng, hắeromn khẽebto gọewlri: “Phu nhâbmzmn.”

Khôtlffng nghe thấmbeky nàacgong đuypsáooinp lạhbbki, hắeromn lạhbbki gọewlri: “Phu nhâbmzmn?”

“Ừqulsm…”

Nghe thấmbeky thanh âbmzmm mơyjjv hồifeb củprdla nàacgong, hắeromn biếewlrt nàacgong đuypsãnkxn ngủprdl rồifebi.

Hắeromn bấmbekt đuypseromc dĩpfrw than nhẹqiql: “Nàacgong chỉtjek biếewlrt bắeromt nạhbbkt ta.”

Tầooinn Liễzvusm đuypsruywt Thanh Linh lêggdon giưoointlffng, cótesu lẽebto đuypsxpxsng táooinc hơyjjvi lớddqun, đuypsáooinnh thứagefc nàacgong. (MTLTH.dđuypslqđuyps)

Thanh Linh mởyzeu mắeromt, rấmbekt nhanh đuypsãnkxn pháooint hiệnrnzn bảiwfqn thâbmzmn đuypsang nằraafm trêggdon giưoointlffng. Mộxpxst lớddqup thảiwfqm lôtlffng trắeromng mềacgom mịacgon, chădzzun cũvhceng làacgo mộxpxst màacgou trắeromng, đuypsâbmzmy khôtlffng phảiwfqi khuêggdo phòfowmng nàacgong.

Đacgoxpxst nhiêggdon ýewlr thứagefc đuypsưooinsypmc đuypsâbmzmy làacgoyjjvi nàacgoo, nàacgong bịacgo giậebtot mìtesunh màacgo bậebtot dậebtoy. Quay đuypsooinu trừakfong mắeromt nam nhâbmzmn bêggdon cạhbbknh: “Sao chàacgong lạhbbki đuypsưooina ta đuypsếewlrn phủprdl Thừakfoa tưooinddqung?” Ngưoointlffi nàacgoy thậebtot đuypsáooinng giậebton, thừakfoa dịacgop nàacgong ngủprdl liềacgon màacgong nàacgong vềacgo nhàacgo hắeromn.

Đacgoôtlffi mắeromt Tầooinn Liễzvusm thâbmzmm thúktsgy, nhìtesun nàacgong nhưoointesui đuypsótesui nhìtesun con mồifebi. Mộxpxst đuypsôtlffi phưooinsypmng mâbmzmu nhuốsypmm màacgou tìtesunh dụhbbkc cứagef nhìtesun nàacgong nhưooin vậebtoy khiếewlrn nàacgong ngồifebi cũvhceng khôtlffng yêggdon.

Tay nàacgong xoa xoa lớddqup chădzzun mềacgom, nótesui yếewlru ớddqut: “Sắeromc trờtlffi khôtlffng còfowmn sớddqum nữjdxxa, ta phảiwfqi đuypsi rồifebi.”

acgong còfowmn chưooina kịacgop cửtfwh đuypsxpxsng, trưooinddquc mặruywt đuypsxpxst nhiêggdon tốsypmi sầooinm, hắeromn nhanh chótesung ôtlffm lấmbeky nàacgong.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.