Thê Vi Thượng

Chương 88 : Rừng đào

    trước sau   
Cốhcpe Hoàcncai Khanh vẫltoxn ởjxwn kinh thàcncanh thầdoykn thầdoykn bíppdpppdp, theo lờjiygi Hápfnbch đnslwrvbzi đnslwao thìdpjs mấnltey ngàcncay nay gãensh vẫltoxn đnslwi sớsbplm vềtsln trễwdtb khôjiygng biếensht làcnca đnslwi đnslwâieeyu. Cảdoyknh Thiềtslnu giụdpjsc gãensh đnslwi mau mau thìdpjsensh cứjrif ra sứjrifc khưtubmsbplc từfqgr.

“Ngưtubmơofxwi xápfnbc đnslwkelznh ngưtubmjiygi kia làcnca Hoàcncai Nam Vưtubmơofxwng?” Tứjrif Hoàcncang tửuqov nghe đnslwưtubmvavcc tin nàcncay thìdpjs nhíppdpu màcncay hỏohkki lạrvbzi.

“Tấnltet nhiênzynn làcnca thiênzynn châieeyn vạrvbzn xápfnbc,” ngưtubmjiygi nójvxli chuyệroqzn còeixgn mặhhdlc triềtslnu phụdpjsc đnslwang đnslwjrifng ởjxwn khúnslwc ngoặhhdlt hàcncanh lang trong cung nhỏohkk giọltoxng nójvxli vớsbpli Tứjrif Hoàcncang tửuqov, “Hôjiygm qua hắjvxln tựwybhdpjsnh tớsbpli cửuqova, liênzynn lạrvbzc đnslwãensh nhiềtslnu năneyem nhưtubm vậifdmy, vi thầdoykn cójvxl thểokappfnbc đnslwkelznh đnslwójvxl chíppdpnh làcnca Cốhcpe Hoàcncai Khanh.”

Tứjrif Hoàcncang tửuqov đnslwdoyko mắjvxlt, “Bâieeyy giờjiyg hắjvxln ởjxwn đnslwâieeyu?”

“Cápfnbi nàcncay vi thầdoykn khôjiygng biếensht,” ngưtubmjiygi nọltoxjvxl chúnslwt khójvxl xửuqov, Cốhcpe Hoàcncai Khanh luôjiygn cẩoypvn thậifdmn, ngay cảdoyk thuộnzync hạrvbzieeym phúnslwc cũibixng cójvxl khi khôjiygng biếensht hàcncanh tung củazkha gãensh, “Nhưtubmng màcnca hắjvxln nójvxli vớsbpli vi thầdoykn rằoissng mấnltey ngàcncay nay đnslwtslnu ởjxwn kinh thàcncanh, nếenshu cójvxl việroqzc muốhcpen tìdpjsm thìdpjs tớsbpli Tửuqovu Tiênzynn Lâieeyu trong thàcncanh lưtubmu lạrvbzi tin nhắjvxln.”

Tứjrif Hoàcncang tửuqov nghe vậifdmy lậifdmp tứjrifc suy típpdpnh kếensh hoạrvbzch, chuyệroqzn Hoàcncai Nam Vưtubmơofxwng chưtubma đnslwưtubmvavcc tuyênzynn triệroqzu đnslwãensh tựwybh ýifdmcncao kinh, nếenshu bắjvxlt đnslwưtubmvavcc hắjvxln sẽtbdc lậifdmp đnslwrvbzi côjiygng. Tuy khôjiygng phảdoyki làcnca tộnzyni gìdpjs lớsbpln nhưtubmng phụdpjs hoàcncang đnslwang lo khôjiygng tìdpjsm đnslwưtubmvavcc nhưtubmvavcc đnslwiểokapm củazkha hắjvxln, lúnslwc nàcncay lạrvbzi hốhcpei lộnzyn quan viênzynn mộnzynt mìdpjsnh vàcncao kinh mưtubmu đnslwcncaieeyy rốhcpei, bằoissng chứjrifng rõzxigcncanh ràcncanh chíppdpnh làcnca mộnzynt cơofxw hộnzyni tốhcpet. Vìdpjs thếensh xoay ngưtubmjiygi đnslwi đnslwếenshn ngựwybh thưtubm phòeixgng.


“Ngưtubmơofxwi vàcncao kinh rốhcpet cuộnzync làcnca muốhcpen làcncam gìdpjs hảdoyk?” Cảdoyknh Thiềtslnu nhìdpjsn Cốhcpe Hoàcncai Khanh đnslwhcpei diệroqzn đnslwang nhàcncan nhãensh phẩoypvm rưtubmvavcu, chỉeowe cảdoykm thấnltey gâieeyn xanh nổcncai đnslwdoyky trênzynn trápfnbn.

Cốhcpe Hoàcncai Khanh nhìdpjsn Cảdoyknh Thiềtslnu sắjvxlp hếensht chịkelzu nổcncai màcnca vung quyềtslnn, chậifdmm rãenshi nójvxli mộnzynt câieeyu, “Giảdoyki sầdoyku tưtubmơofxwng tưtubm a.”

“Nójvxli bậifdmy bạrvbz,” Cảdoyknh Thiềtslnu trừfqgrng mắjvxlt, “Nójvxli mau, rốhcpet cuộnzync ngưtubmơofxwi muốhcpen làcncam gìdpjs?”

“Ta tốhcpet xấnlteu gìdpjsibixng làcnca đnslwrvbzi ca ngưtubmơofxwi, khôjiygng tôjiygn kíppdpnh mộnzynt chúnslwt đnslwưtubmvavcc àcnca?” Cốhcpe Hoàcncai Khanh đnslwifdmp chéafwtn xuốhcpeng bàcncan, cảdoyk giậifdmn nójvxli.

“Ngưtubmơofxwi cũibixng biếensht mìdpjsnh làcnca đnslwrvbzi ca ta a, còeixgn luôjiygn nhòeixgm ngójvxl Quâieeyn Thanh! “ Cảdoyknh Thiềtslnu cũibixng đnslwifdmp chéafwtn xuốhcpeng bàcncan, càcncang nójvxli càcncang giậifdmn.

Mộnzyncncam Chưtubmơofxwng bưtubmng vàcncai túnslwi đnslwcnca kho đnslwi qua rừfqgrng đnslwàcncao liềtslnn thấnltey hai ngưtubmjiygi trong đnslwìdpjsnh lạrvbzi bắjvxlt đnslwdoyku mắjvxlt to trừfqgrng mắjvxlt nhỏohkk, sắjvxlp đnslwápfnbnh nhau đnslwếenshn nơofxwi, “Ta mớsbpli đnslwi mộnzynt chốhcpec, sao lạrvbzi nhápfnbo thàcncanh vậifdmy rồcncai?”

Hai ngưtubmjiygi thấnltey y thìdpjs đnslwcncang thờjiygi đnslwcncai bộnzyn mặhhdlt tưtubmơofxwi cưtubmjiygi, hai miệroqzng mộnzynt lờjiygi nójvxli, “Hai chúnslwng ta nójvxli chơofxwi típpdpcnca!” Sau đnslwójvxl lạrvbzi trừfqgrng mắjvxlt liếenshc nhau mộnzynt cápfnbi.

Mộnzyncncam Chưtubmơofxwng nhìdpjsn bộnzynpfnbng hai ngưtubmjiygi, khôjiygng nhịkelzn đnslwưtubmvavcc nhếenshch môjiygi cưtubmjiygi khẽtbdc, mởjxwn ra giấnltey dầdoyku trong tay. Bởjxwni thâieeyn phậifdmn Cốhcpe Hoàcncai Khanh đnslwhhdlc biệroqzt khôjiygng thểokap đnslwokap ngưtubmjiygi khápfnbc biếensht nênzynn đnslwếenshn Vâieeyn Tùttgmng cũibixng bịkelz đnslwokap lạrvbzi ngoàcncai vưtubmjiygn, Mộnzyncncam Chưtubmơofxwng tựwybhdpjsnh đnslwi mua thứjrifc ăneyen rồcncai mang tớsbpli.

“Đhsbjâieeyy làcncajvxln kho củazkha thàcncanh nam, Cảdoyknh Thiềtslnu rấnltet thíppdpch, còeixgn nójvxli nếenshu đnslwrvbzi ca đnslwếenshn thìdpjs phảdoyki mờjiygi huynh ăneyen thửuqov.” Mộnzyncncam Chưtubmơofxwng nójvxli xong gỡxiif giấnltey dầdoyku bọltoxc bênzynn ngoàcncai dọltoxn chỉeowenh tềtsln ra đnslwĩhsbja.

“Hàcncam Chưtubmơofxwng vẫltoxn làcnca biếensht ăneyen nójvxli nhưtubm vậifdmy.” Cốhcpe Hoàcncai Khanh cưtubmjiygi tủazkhm tỉeowem cầdoykm lấnltey mộnzynt cápfnbi cápfnbnh gàcnca.

“Đhsbjrvbzi ca, ngưtubmơofxwi mộnzynt vừfqgra hai phảdoyki thôjiygi!” Cảdoyknh Thiềtslnu vặhhdln cápfnbnh gàcnca trong tay gãenshy rắjvxlc rắjvxlc.

“Oa ôjiyg!” Mộnzynt cụdpjsc lôjiygng đnslwen vàcncang lẫltoxn lộnzynn đnslwnzynt nhiênzynn từfqgr trong rừfqgrng lao ra, vịkelzn đnslwdoyku gốhcpei Cảdoyknh Thiềtslnu gặhhdlm châieeyn gàcnca trong tay hắjvxln.

“U oa, cápfnbc ngưtubmơofxwi mang nójvxl đnslwếenshn nữgqbta sao?” Cốhcpe Hoàcncai Khanh nhìdpjsn tiểokapu lãensho hổcncacncang lớsbpln càcncang khỏohkke, cầdoykm châieeyn gàcnca trong tay đnslwùttgma nójvxl.


“Ởohkk nhàcncaenshi sợvavc nuôjiygi nójvxl thàcncanh mèmqpoo mấnltet, mang nójvxl ra ngoàcncai mộnzynt chúnslwt.” Mộnzyncncam Chưtubmơofxwng vưtubmơofxwn tay xoa xoa cápfnbi đnslwdoyku lôjiygng xùttgm, Tiểokapu Hoàcncang cọltox cọltoxeixgng bàcncan tay y sau đnslwójvxl lạrvbzi quay đnslwdoyku nhe răneyeng vớsbpli Cốhcpe Hoàcncai Khanh.

“Khu vưtubmjiygn nàcncay thậifdmt khôjiygng tồcncai, đnslwápfnbng tiếenshc đnslwàcncao còeixgn chưtubma chíppdpn a.” Cốhcpe Hoàcncai Khanh đnslwưtubma châieeyn gàcnca đnslwếenshn bênzynn miệroqzng tiểokapu hổcnca, kếensht quảdoyk tay suýifdmt nữgqbta bịkelz gặhhdlm.

Tiểokapu Hoàcncang tựwybha hồcncajvxl đnslwkelzch ýifdm vớsbpli Cốhcpe Hoàcncai Khanh, khôjiygng cắjvxln đnslwưtubmvavcc liềtslnn duỗppdpi mójvxlng vuốhcpet muốhcpen càcncao. Mộnzyncncam Chưtubmơofxwng xoa xoa sau gápfnby nójvxl mộnzynt lúnslwc mớsbpli yênzynn lạrvbzi, nhưtubmng màcnca cổcnca họltoxng vẫltoxn còeixgn gầdoykm gừfqgr, giốhcpeng nhưtubmjvxl thểokap chồcncam lênzynn bấnltet cứjrifnslwc nàcncao.

“Đhsbjàcncao viênzynn nàcncay củazkha ca ca, nửuqova thápfnbng nữgqbta làcncajvxl thểokap ăneyen đnslwưtubmvavcc rồcncai.” Cảdoyknh Thiềtslnu nhìdpjsn nhìdpjsn mộnzynt nhápfnbnh đnslwàcncao duỗppdpi vàcncao trong đnslwìdpjsnh, bênzynn trênzynn đnslwãensh kếensht vàcncai quảdoyk đnslwàcncao nhung nhung nhưtubmng vẫltoxn còeixgn nhỏohkk.

“Đhsbjâieeyy làcncatubmjiygn củazkha Cảdoyknh Sâieeym a!” Cốhcpe Hoàcncai Khanh nghe vậifdmy ngẩoypvn ngưtubmjiygi nhìdpjsn quanh mộnzynt vòeixgng, rừfqgrng đnslwàcncao xanh um tưtubmơofxwi tốhcpet, trênzynn mặhhdlt cỏohkk xanh nhưtubm lụdpjsa, cójvxl thểokaptubmjxwnng tưtubmvavcng lúnslwc hoa đnslwàcncao nởjxwncnca cảdoyknh đnslwjiygp ra sao, “Hôjiygm nay hắjvxln cójvxl tớsbpli khôjiygng?”

(Rồcncai rồcncai, cójvxl gian tìdpjsnh a gian tìdpjsnh chắjvxlc rồcncai, híppdpppdp)

“Phỏohkkng chừfqgrng lápfnbt nữgqbta sẽtbdc đnslwếenshn.” Cảdoyknh Thiềtslnu cầdoykm lấnltey bầdoyku rưtubmvavcu trênzynn bàcncan rójvxlt cho Vưtubmơofxwng phi nhàcncadpjsnh mộnzynt chéafwtn rưtubmvavcu thanh mai.

Mộnzyncncam Chưtubmơofxwng khôjiygng dùttgmng loạrvbzi chéafwtn rưtubmvavcu giốhcpeng hai ngưtubmjiygi kia, khôjiygng phảdoyki chéafwtn trúnslwc nhỏohkk do Thanh Mai côjiygtubmơofxwng làcncam màcncacnca mộnzynt chung rưtubmvavcu nhỏohkk tinh xảdoyko bằoissng dưtubmơofxwng chi ngọltoxc.

“Nhịkelz đnslwroqz, tuy chiềtslnu chuộnzynng thênzyn tửuqovcnca tốhcpet, nhưtubmng màcnca ngưtubmơofxwi cũibixng phâieeyn biệroqzt quápfnb đnslwi?” Cốhcpe Hoàcncai Khanh nhìdpjsn nhìdpjsn chéafwtn trúnslwc còeixgn rớsbplt lôjiygng (lôjiygng hổcnca?) trong chéafwtn mìdpjsnh, lạrvbzi nhìdpjsn nhìdpjsn chéafwtn ngọltoxc dưtubmơofxwng chi gầdoykn nhưtubm trong suốhcpet kia, nhấnltet thờjiygi cảdoykm thấnltey làcncam đnslwrvbzi ca thếenshcncay thậifdmt thênzyntubmơofxwng a.

Cảdoyknh Thiềtslnu khôjiygng đnslwokap ýifdmensh, lúnslwc Quâieeyn Thanh nójvxli chuyệroqzn chíppdpnh sựwybh sẽtbdcjvxl thójvxli quen vuốhcpet ve đnslwcnca trong tay, năneyem trưtubmsbplc bịkelz mảdoyknh dằoissm trúnslwc đnslwâieeym vàcncao tay nênzynn hắjvxln vẫltoxn mang theo mộnzynt cápfnbi chéafwtn dưtubmơofxwng chi ngọltoxc nhỏohkknzynn ngưtubmjiygi, lúnslwc thíppdpch hợvavcp sẽtbdc lấnltey ra cho Vưtubmơofxwng phi nhàcncadpjsnh dùttgmng. Từfqgr đnslwójvxl vềtsln sau chung nhỏohkkttgmng hộnzynp hưtubmơofxwng cao đnslwtslnu trởjxwn thàcncanh vậifdmt tùttgmy thâieeyn củazkha Cảdoyknh Thiềtslnu a. (hôjiyg, cưtubmjiygi chếensht ta XD)

Mộnzyncncam Chưtubmơofxwng nhậifdmn tiểokapu chung bạrvbzch ngọltoxc, chỉeowe cảdoykm thấnltey mộnzynt cỗppdp lo lắjvxlng từfqgr đnslwdoyku ngójvxln tay cứjrif liênzynn tụdpjsc tràcncan vàcncao lòeixgng.

“Oa ôjiyg!” Tiểokapu Hoàcncang đnslwnzynt nhiênzynn kênzynu mộnzynt tiếenshng, chạrvbzy vàcncai bưtubmsbplc ra khỏohkki đnslwìdpjsnh cúnslwi ngưtubmjiygi vàcncao trong bụdpjsi cỏohkk giẫltoxm giẫltoxm, muốhcpen đnslwifdmp cho ra cápfnbi gìdpjs đnslwójvxl.

“Cójvxl ngưtubmjiygi đnslwếenshn đnslwâieeyy?” Cảdoyknh Thiềtslnu nhìdpjsn Tiểokapu Hoàcncang mộnzynt cápfnbi, đnslwjrifng dậifdmy.

Cốhcpe Hoàcncai Khanh nghe vậifdmy cũibixng đnslwjrifng lênzynn theo, khôjiygng bao lâieeyu nghe đnslwưtubmvavcc trong rừfqgrng truyềtslnn đnslwếenshn hai giọltoxng nójvxli.

“Nhịkelz Hoàcncang huynh thậifdmt cójvxl nhãensh hứjrifng, hoa đnslwàcncao đnslwãenshcncan, quảdoyk đnslwàcncao chưtubma chíppdpn lạrvbzi cójvxltubmng tríppdpjxwn đnslwâieeyy phẩoypvm rưtubmvavcu?” Giọltoxng nójvxli trẻjxwn tuổcncai mang theo ngạrvbzo mạrvbzn khôjiygng hềtsln che dấnlteu, chíppdpnh làcnca Tứjrif Hoàcncang tửuqov Cảdoyknh Du!

“Tùttgmy ýifdm tớsbpli thôjiygi.” Thanh âieeym trầdoykm ổcncan dễwdtb nghe kia làcnca Duệroqztubmơofxwng Cảdoyknh Sâieeym, nhưtubmng màcnca giọltoxng cójvxlofxwi cao hơofxwn thưtubmjiygng ngàcncay, tấnltet nhiênzynn màcnca nhắjvxlc nhởjxwn mấnltey ngưtubmjiygi trong rừfqgrng.

Nguy rồcncai! Mộnzyncncam Chưtubmơofxwng nhìdpjsn nhìdpjsn xung quanh, vưtubmjiygn nàcncay cójvxl thểokap ngăneyen ngưtubmjiygi khápfnbc lạrvbzi khôjiygng ngăneyen đnslwưtubmvavcc Tứjrif Hoàcncang tửuqov mặhhdlt dàcncay mộnzynt đnslwưtubmjiygng theo Cảdoyknh Sâieeym vàcncao. Tuy nójvxli Cảdoyknh Du khôjiygng biếensht Cốhcpe Hoàcncai Khanh nhưtubmng đnslwnzynt nhiênzynn gặhhdlp mộnzynt ngưtubmjiygi lạrvbzjxwntubmjiygn riênzynng củazkha Duệroqztubmơofxwng thìdpjs chắjvxlc chắjvxln sẽtbdc hoàcncai nghi. Thưtubmjiygng ngàcncay mộnzynt sai lầdoykm nhỏohkk nhưtubm hạrvbzt đnslwifdmu cũibixng sẽtbdc bịkelz Tứjrif Hoàcncang tửuqov xửuqov khôjiygng tha, huốhcpeng chi làcnca mộnzynt ngưtubmjiygi khôjiygng rõzxig lai lịkelzch.

Mắjvxlt thấnltey vạrvbzt ápfnbo hoàcncang tửuqovcncau vàcncang đnslwãensh thấnltep thoápfnbng, Cảdoyknh Thiềtslnu vừfqgra đnslwnzynng, hưtubmsbplng Tiểokapu Hoàcncang huýifdmt sápfnbo cầdoykm châieeym gàcnca trong tay vứjrift vềtsln phíppdpa Cảdoyknh Du.

“Oa ôjiyg!” Tiểokapu lãensho hổcnca thựwybhc thíppdpch tròeixgcncay nha, thấnltey Cảdoyknh Thiềtslnu quăneyeng đnslwcnca ăneyen ngon ra thìdpjs lậifdmp tứjrifc nhảdoyky xa ba thưtubmsbplc, nhanh nhưtubmnzynn bắjvxln 'vèmqpoo' mộnzynt cápfnbi xôjiygng ra ngoàcncai.

“A!” Tứjrif Hoàcncang tửuqov nhìdpjsn thấnltey mộnzynt con hổcnca đnslwnzynt nhiênzynn nhảdoyky ra từfqgr trong rừfqgrng thìdpjs sợvavc tớsbpli mứjrifc kênzynu thấnltet thanh, bỗppdpng nhiênzynn bịkelzpfnbi gìdpjs trắjvxlng mịkelzn đnslwifdmp ngay mặhhdlt, sợvavcenshi đnslwếenshn lãensho đnslwdoyko dựwybha vàcncao mộnzynt gốhcpec đnslwàcncao, cùttgmng lúnslwc đnslwójvxlensho hổcnca hung ápfnbc nhàcncao tớsbpli.

Tứjrif Hoàcncang tửuqov ngãensh ngồcncai trênzynn đnslwnltet, lãensho hổcnca đnslwãensh nhảdoyky chồcncam lênzynn ngưtubmjiygi hắjvxln đnslwèmqpo lạrvbzi hai vai, mởjxwnpfnbi mồcncam to đnslwohkkeixgm, miệroqzng đnslwdoyky đnslwazkhneyeng nanh sắjvxlc béafwtn vôjiygttgmng.

“Cứjrifu mạrvbzng!” Tứjrif Hoàcncang tửuqov bịkelz dọltoxa đnslwếenshn trắjvxlng bệroqzch, chỉeowe thấnltey lãensho hổcnca kia hápfnb mồcncam muốhcpen cắjvxln cổcncadpjsnh thìdpjs giãenshy dụdpjsa khôjiygng thôjiygi.

“Đhsbjfqgrng đnslwnzynng!” Cảdoyknh Sâieeym đnslwjrifng mộnzynt bênzynn đnslwnzynt nhiênzynn mởjxwn miệroqzng, ngăneyen Tứjrif Hoàcncang tửuqov muốhcpen rúnslwt bộnzyni kiếenshm, lạrvbzi thấnltey con hổcnca kia ngoạrvbzm mộnzynt cápfnbi châieeyn gàcnca từfqgr sau gápfnby mìdpjsnh bỏohkkcncao mồcncam, sau đnslwójvxl xoay ngưtubmjiygi bỏohkk chạrvbzy.

Cảdoyknh Du đnslwjrifng dậifdmy mớsbpli nhìdpjsn rõzxig, đnslwójvxlcnca mộnzynt con hổcnca choai choai cỡxiif hai thưtubmsbplc, quệroqzt môjiygng chạrvbzy chạrvbzy chạrvbzy vàcncao trong đnslwìdpjsnh, màcncajxwn đnslwójvxljvxl hai ngưtubmjiygi đnslwang đnslwjrifng làcnca hai phu phu Thàcncanh Vưtubmơofxwng.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.