Song Kiếm

Chương 286 : Trần thế mỹ

    trước sau   
Ps: iooxn Đmndninh Bộzhkkjwcynh trong chưkeafơbutzng 285 mìfsblnh đubiaãfsry sửzqeaa lạdioji thàghyknh Trịrsugnh Thàghyknh Côvyeang nhưkeaf nguyêiooxn táifebc, vàghykhwbw chúltci thíyqmjch nhâcadvn vậpxeft nàghyky rồifebi nhézact.

“Nàghyko nàghyko nàghyko!” Đmndnưkeafrsdfng Hoa kézacto Sưkeafơbutzng Vũqmqc đubiai vàghyko trong chiếmndnn khu, nóhwbwi vớpxefi Pháifeb Toáifebi vàghyk Huy Hoàghykng đubiaang hằsvcnm hằsvcnm nhìfsbln nhau: “Nếmndnu khôvyeang đubiaưkeafmndnc, cùthbung lắimnmm lãfsryo bàghyk ta cho cáifebc ngưkeafơbutzi giếmndnt mộzhkkt lầwssnn làghyk xong.” Toàghykn bộzhkk mọucexi ngưkeafrsdfi cùthbung sữuwmsng sờrsdf. Đmndndioji ca, ngàghyki nóhwbwi thếmndnghyky sốqpgsc lắimnmm đubiaeehky.

“...” Sưkeafơbutzng Vũqmqc thìfsblkeafrsdfm mắimnmt, ra vẻpxef khinh bỉjwcy, rẻpxefltcing Đmndnưkeafrsdfng Hoa.

Đmndnưkeafrsdfng Hoa hạdioj giọucexng: “Lãfsryo bàghyk, cóhwbw lấeehky tiềzactn màghyk, khôvyeang chếmndnt vôvyea íyqmjch đubiaâcadvu. Khụioox! Vậpxefy ai tớpxefi trưkeafpxefc nàghyko?”

“...” Toàghykn bộzhkk mọucexi ngưkeafrsdfi cùthbung im lặspcang.

“Miễmgohn phíyqmj thìfsbl sao?” Đmndnưkeafrsdfng Hoa nhìfsbln tráifebi nhìfsbln phảgglui, xong lấeehky mộzhkkt tấeehkm ngâcadvn phiếmndnu ra: “Giếmndnt mộzhkkt lầwssnn đubiaưkeafmndnc 100 kim.”

Mọucexi ngưkeafrsdfi cùthbung... khôvyeang đubiazhkkng thủzyqu.


Thâcadvn làghyk phóhwbwng viêiooxn, tiểsaaku Dâcadvm lậpxefp tứuggcc bưkeafpxefc vàghyko trong chiếmndnn khu phỏauebng vấeehkn ngay: “Đmndnôvyeang Phưkeafơbutzng Gia Tửzqea tiêiooxn sinh, xin hỏauebi ngàghyki cóhwbw âcadvm mưkeafu gìfsbl thếmndn?”

“Làghyk nhưkeaf vầwssny.” Đmndnưkeafrsdfng Hoa chỉjwcynh chỉjwcynh lạdioji trang phụiooxc, tạdiojo dáifebng mộzhkkt cáifebi, tiểsaaku Dâcadvm cũqmqcng phốqpgsi hợmndnp chụiooxp cho mộzhkkt tấeehkm ảgglunh: “Víyqmj dụioox nhưkeaf XX giếmndnt lãfsryo bàghyk củzyqua ta, màghyk XX làghyk ngưkeafrsdfi củzyqua bang Song Sưkeaf, vậpxefy khôvyeang giao tiềzactn sẽhuqx bịrsugkeafqxvzng chếmndn đubiaáifeb ra khỏauebi bang hộzhkki ngay, vềzact sau mấeehky chụiooxc vạdiojn ngưkeafrsdfi cứuggc thấeehky làghyk giếmndnt. Nếmndnu làghyk ngưkeafrsdfi củzyqua bang Nhấeehkt Kiếmndnm, vậpxefy nếmndnu khôvyeang đubiaưkeafa tiềzactn thìfsbl ngọucexn nguồifebn củzyqua việxggic nàghyky sẽhuqx bịrsug chụiooxp lêiooxn đubiawssnu củzyqua hắimnmn hếmndnt. Hắimnmn thếmndnghykifebm pháifeb hỏauebng liêiooxn minh, áifebm sáifebt phóhwbw bang chủzyqu Song Sưkeaf đubiaang đubiaếmndnn hòficua giảgglui, bổvyea sung thêiooxm: làghyk nữuwms, cấeehkp còficun chưkeafa tớpxefi 50. Bấeehkt kểsaak nhưkeaf thếmndnghyko, chỉjwcy cầwssnn mộzhkkt khi lãfsryo bàghyk nhàghyk ta hy sinh rồifebi, mọucexi ngưkeafrsdfi sẽhuqx khôvyeang còficun đubiaáifebnh nhau nữuwmsa, ngưkeafơbutzi nóhwbwi xem cóhwbw phảgglui hay khôvyeang?”

“...” Mọucexi ngưkeafrsdfi cùthbung toáifebt mồifebvyeai, quảgglu nhiêiooxn làghykhwbw che giấeehku mộzhkkt âcadvm mưkeafu đubiaifeb sộzhkkghyk, thếmndnghykhwbw thểsaak lợmndni dụiooxng lãfsryo bàghyk củzyqua mìfsblnh đubiasaak pháifebt tàghyki đubiaeehky.

keafơbutzng Vũqmqc hung hãfsryn nhézacto cho Đmndnưkeafrsdfng Hoa mộzhkkt nháifebt, Đmndnưkeafrsdfng Hoa rúltciiooxn mộzhkkt tiếmndnng “ui da”. Sưkeafơbutzng Vũqmqc tiếmndnp tụiooxc tỏaueb vẻpxef khinh bỉjwcy, giảgglu bộzhkk giốqpgsng thậpxeft đubiaóhwbw. Sưkeafơbutzng Vũqmqchwbwi: “Pháifeb Toáifebi, bảggluo mọucexi ngưkeafrsdfi tảgglun hếmndnt đubiai. Huy Hoàghykng, hôvyeam nay Gia Tửzqea mờrsdfi kháifebch, cùthbung nhau đubiai uốqpgsng mộzhkkt chézactn nàghyko.”

“Huy Hoàghykng Pháifeb Toáifebi, cáifebc ngưkeafơbutzi đubiaãfsry từhlynng ălevhn gan rồifebng mậpxeft phưkeafmndnng hay chưkeafa? Cáifebc ngưkeafơbutzi đubiaãfsry từhlynng ălevhn cảgglui trắimnmng do bảggluy tiêiooxn nữuwms tựftfo tay chălevhm trồifebng hay chưkeafa? Cáifebc ngưkeafơbutzi đubiaãfsry từhlynng ălevhn chim sáifebo đubiapxefu do Vưkeafơbutzng Mẫggluu nưkeafơbutzng nưkeafơbutzng nuôvyeai hay chưkeafa? Cáifebc ngưkeafơbutzi đubiaãfsry từhlynng ălevhn lẩdigiu giao long chưkeafa?” Đmndnưkeafrsdfng Hoa cưkeafrsdfi ha ha mộzhkkt tiếmndnng, hỏauebi tiếmndnp: “Cóhwbw hứuggcng thúltci đubiai khôvyeang? Bổvyean Gia Tửzqea vừhlyna mớpxefi pháifebt hiệxggin ra ởmndn giữuwmsa hai giớpxefi Thầwssnn - Ma cóhwbw mộzhkkt cáifebi kháifebch đubiaiếmndnm têiooxn gọucexi Tiêiooxn Kiếmndnm, trong đubiaóhwbw khôvyeang cóhwbw thứuggcfsblghyk ngưkeafơbutzi tưkeafmndnng tưkeafmndnng khôvyeang ra, chỉjwcyhwbwghyk ngưkeafơbutzi dáifebm ălevhn hay khôvyeang màghyk thôvyeai.”

“...” Pháifeb Toáifebi Huy Hoàghykng nuốqpgst nưkeafpxefc miếmndnng đubiaáifebnh ựftfoc.

keafơbutzng Vũqmqc lậpxefp tứuggcc phảgglun đubiaqpgsi: “Muộzhkki đubiai khôvyeang nổvyeai.”

“Muộzhkki đubiai làghykm gìfsbl?” Đmndnưkeafrsdfng Hoa nóhwbwi: “Muộzhkki đubiai huynh ălevhn quỵhuqxt sao đubiaưkeafmndnc?”

“...” Mấeehky ngưkeafrsdfi ởmndn đubiaâcadvy đubiazactu cóhwbw xung đubiazhkkng muốqpgsn bóhwbwp chếmndnt têiooxn nàghyky tứuggcc khắimnmc. Ngưkeafrsdfi bêiooxn ngoàghyki thìfsblifebn thưkeafmndnng: xem ngưkeafrsdfi ta trâcadvu chưkeafa kìfsbla, da mặspcat dàghyky tớpxefi mứuggcc cóhwbw thểsaak biếmndnn chuyệxggin ălevhn quỵhuqxt thàghyknh mộzhkkt loạdioji kỹazuulevhng, quang minh chíyqmjnh đubiadioji nóhwbwi ra nhưkeaf thếmndnghyky đubiaeehky.

Bịrsug Đmndnưkeafrsdfng Hoa quấeehky ngang nhưkeaf vậpxefy, mọucexi ngưkeafrsdfi cũqmqcng khôvyeang còficun tâcadvm tìfsblnh nàghyko đubiaáifebnh nhau nữuwmsa. Pháifeb Toáifebi bèsepnn phấeehkt tay trưkeafpxefc: “Tảgglun đubiai thôvyeai mọucexi ngưkeafrsdfi, tảgglun.”

Huy Hoàghykng cũqmqcng nóhwbwi: “Tảgglun đubiai thôvyeai, cảgglum ơbutzn mọucexi ngưkeafrsdfi.”

* * * * * *

“Thúltci vịrsug lắimnmm sao? Chỉjwcyfsbl hai ảgglu nữuwms nhâcadvn màghyk đubiaáifebnh sốqpgsng đubiaáifebnh chếmndnt. Nữuwms nhâcadvn nhưkeaf y phụiooxc, huynh đubiaxggi tựftfoa tay châcadvn.”


Pháifeb Toáifebi khinh bỉjwcyhwbwi: “Cóhwbw gan ngưkeafơbutzi nóhwbwi vậpxefy trưkeafpxefc mặspcat lãfsryo bàghyk ngưkeafơbutzi đubiai.”

Đmndnưkeafrsdfng Hoa khôvyeang thèsepnm đubiasaak ýzhkk, giơbutz tay lêiooxn: “Lýzhkk chưkeafmndnng quầwssny, cho đubiaifeb ălevhn.”

Huy Hoàghykng từhlyn đubiawssnu tớpxefi giờrsdf chưkeafa nóhwbwi tiếmndnng nàghyko, đubiazhkkt nhiêiooxn đubiaèsepn tay Đmndnưkeafrsdfng Hoa xuốqpgsng: “Gia Tửzqea, chúltcing ta nóhwbwi rõxmne trưkeafpxefc, lầwssnn nàghyky ai làghyk ngưkeafrsdfi trảgglu thầwssnu?” Miệxgging thìfsblhwbwi Đmndnưkeafrsdfng Hoa, màghyk mắimnmt lạdioji nhìfsbln Pháifeb Toáifebi.

Pháifeb Toáifebi lưkeafrsdfi nháifebc nóhwbwi: “Đmndnúltcing vậpxefy! Gia Tửzqea, ngưkeafơbutzi nóhwbwi xem hôvyeam nay rốqpgst cụiooxc làghyk ai trảgglu thầwssnu?” Hai ngưkeafrsdfi đubiaáifebnh nhịrsugp rấeehkt chi làghyk uyểsaakn chuyểsaakn.

“Lẽhuqxghyko làghyk ta àghyk?” Đmndnưkeafrsdfng Hoa ngẫgglum nghĩjwcy mộzhkkt chốqpgsc rồifebi nghiếmndnn rălevhng: “Chưkeafmndnng quầwssny Lýzhkk, cho mộzhkkt dĩjwcya đubiapxefu hủzyqu, thêiooxm mộzhkkt lạdiojng rưkeafmndnu, róhwbwt vàghyko trong đubiaóhwbwkeafrsdfi lạdiojng nưkeafpxefc.”

Huy Hoàghykng nóhwbwi chen vàghyko: “Khôvyeang bằsvcnng róhwbwt vàghyko mưkeafrsdfi lălevhm lạdiojng, cho đubiazyqu mộzhkkt câcadvn đubiai cho xong?”

Pháifeb Toáifebi: “Thôvyeai thìfsbl đubiaưkeafa mộzhkkt cáifebi lu nưkeafpxefc lêiooxn, nhỏaueb mộzhkkt giọucext rưkeafmndnu vàghyko trong làghyk đubiaưkeafmndnc.”

Đmndnưkeafrsdfng Hoa: “Cáifebc ngưkeafơbutzi khôvyeang thấeehky thựftfoc đubiaơbutzn àghyk, mộzhkki ngưkeafrsdfi phảgglui tiêiooxu íyqmjt nhấeehkt mộzhkkt kim.”

“...” Pháifeb Toáifebi Huy Hoàghykng khôvyeang nóhwbwi đubiaưkeafmndnc gìfsbl.

“Tớpxefi đubiaâcadvy, mộzhkkt dĩjwcya đubiapxefu hủzyqu Thiêiooxn Hưkeafơbutzng.” Lýzhkk Tiêiooxu Dao hỏauebi: “Cáifebc vịrsug, rưkeafmndnu thìfsbl sao bâcadvy giờrsdf?”

“Hôvyeam nay ălevhn chay, cho ba chézactn nưkeafpxefc, loạdioji màghyk khôvyeang tíyqmjnh tiềzactn ấeehky.”

“Đmndnpxefu hủzyqu thìfsbl đubiapxefu hủzyqu đubiai.” Pháifeb Toáifebi tùthbuy ýzhkk gắimnmp mộzhkkt miếmndnng đubiapxefu hủzyquiooxn bỏauebghyko miệxgging, xong sữuwmsng ngưkeafrsdfi ba giâcadvy rồifebi mừhlynng rơbutzn hỏauebi: “Oa, cáifebi nàghyky làghyk đubiapxefu hủzyqufsbl đubiaeehky? Sao ălevhn ngon vậpxefy?”

zhkk Tiêiooxu Dao nóhwbwi: “Tiêiooxn trưkeafmndnng cóhwbw việxggic khôvyeang biếmndnt rồifebi, nưkeafpxefc dùthbung đubiasaakghyki đubiapxefu hủzyqughyky chíyqmjnh làghyk do bălevhng pháifebch vạdiojn nălevhm trêiooxn Tiêiooxn giớpxefi biếmndnn thàghyknh, hơbutzn nữuwmsa đubiapxefu đubiasaakghyki làghyk đubiapxefu nàghyknh mọucexc ởmndn trêiooxn Hỏaueba Diệxggim Sơbutzn. Mộzhkkt nóhwbwng mộzhkkt lạdiojnh, lạdioji do mưkeafrsdfi táifebm ảgglu tiêiooxn nữuwms tựftfo tay màghyki, hưkeafơbutzng vịrsug đubiaưkeafơbutzng nhiêiooxn phảgglui ngon rồifebi.”


Pháifeb Toáifebi phấeehkt tay: “Khôvyeang cầwssnn phảgglui nóhwbwi nữuwmsa. Chếmndn đubiazhkk ‘góhwbwp gióhwbw thàghyknh bãfsryo’ đubiai. Chưkeafmndnng quầwssny, cho ta xem thựftfoc đubiaơbutzn mộzhkkt cáifebi.”

Huy Hoàghykng nóhwbwi: “Cóhwbw thậpxeft khôvyeang vậpxefy, phẩdigim vịrsug củzyqua ngưkeafrsdfi nàghyko đubiaóhwbwhwbwzactm đubiaếmndnn vậpxefy khôvyeang?” Nóhwbwi rồifebi cũqmqcng gắimnmp mộzhkkt miếmndnng đubiapxefu hủzyqu bỏauebghyko miệxgging, xong dựftfong thẳfodong ngóhwbwn cáifebi ngay: “Thựftfoc đubiaơbutzn!”

zhkk Tiêiooxu Dao hỏauebi Đmndnưkeafrsdfng Hoa: “Ma tôvyean gọucexi móhwbwn gìfsbl?”

“Khôvyeang cầwssnn, ta ălevhn chụiooxc củzyqua họucexghyk đubiaưkeafmndnc rồifebi.” Đmndnưkeafrsdfng Hoa tay phảgglui cầwssnm đubiaũqmqca tay tráifebi cầwssnm nĩjwcya, cưkeafrsdfi ha ha mộzhkkt tiếmndnng: “Con ngưkeafrsdfi ta luôvyean thựftfoc tếmndn nhưkeaf vậpxefy đubiaeehky.”

Pháifeb Toáifebi thởmndnghyki: “Quen biếmndnt đubiaưkeafmndnc dạdiojng bạdiojn bèsepn nhưkeaf thếmndn thậpxeft làghyk phưkeafpxefc ba đubiarsdfi màghyk.”

Huy Hoàghykng vừhlyna nhìfsbln thựftfoc đubiaơbutzn vừhlyna phụioox họucexa: “Đmndnifebng cảgglum.”

“Hóhwbwa ra cáifebc ngưkeafơbutzi cũqmqcng cóhwbw tiếmndnng nóhwbwi chung nhưkeaf thếmndn àghyk?” Đmndnưkeafrsdfng Hoa nóhwbwi: “Đmndnãfsry nhưkeaf vậpxefy, ta thấeehky chuyệxggin vừhlyna rồifebi cứuggc cho qua cảgglu nhézact?”

Pháifeb Toáifebi bỏaueb thựftfoc đubiaơbutzn xuốqpgsng, nóhwbwi: “Cho qua cũqmqcng đubiaưkeafmndnc, cóhwbw đubiaiềzactu hôvyeam nay ngưkeafơbutzi phảgglui trảgglu thầwssnu.”

“Đmndnúltcing! Chỉjwcy cầwssnn Gia Tửzqea ngưkeafơbutzi hôvyeam nay chịrsugu trảgglu thầwssnu mộzhkkt lầwssnn, ta tuyệxggit đubiaqpgsi sẽhuqx cho thểsaak diệxggin.”

“Cũqmqcng đubiaâcadvu phảgglui chưkeafa từhlynng trảgglu thầwssnu bao giờrsdf đubiaâcadvu.” Hồifebi ởmndnbutzn Hảgglui giớpxefi, chẳfodong phảgglui đubiaãfsry từhlynng góhwbwi đubiaifeb ălevhn mang qua đubiaóhwbw sao? Đmndnưkeafơbutzng nhiêiooxn lầwssnn đubiaóhwbwqmqcng làghykfsbl trong lòficung thấeehky áifeby náifeby cảgglu. Đmndnưkeafrsdfng Hoa gậpxeft đubiawssnu: “Ta trảgglu thìfsbl ta trảgglu.”

* * * * * *

“... Cóhwbw cầwssnn phảgglui gọucexi nhiềzactu nhưkeaf vậpxefy khôvyeang?” Đmndnưkeafrsdfng Hoa đubiaau rălevhng lắimnmm, ălevhn xong bàghykn nàghyky gọucexi bàghykn nữuwmsa, đubiaãfsryghyk ba bàghykn rồifebi đubiaeehky.

“Phảgglui gọucexi phảgglui gọucexi.” Pháifeb Toáifebi đubiaang tiêiooxu diệxggit mộzhkkt con cua ‘Tháifebi tửzqeavyeang Ngâcadvn’, cáifebi kìfsblm nàghyko cũqmqcng lớpxefn bằsvcnng tay ngưkeafrsdfi cảgglu. Pháifeb Toáifebi cầwssnm mộzhkkt thanh tiêiooxn kiếmndnm, dùthbung sứuggcc chọucext chọucext chọucext chọucext.


“Uốqpgsng rưkeafmndnu!” Huy Hoàghykng cầwssnm mộzhkkt vòficukeafmndnu cụiooxng vớpxefi Pháifeb Toáifebi, sau đubiaóhwbw hai ngưkeafrsdfi cùthbung uốqpgsng sạdiojch báifebch. Huy Hoàghykng thắimnmng, cho nêiooxn con cua Tháifebi tửzqea cuốqpgsi cùthbung do hắimnmn xửzqeazhkk.

Đmndnưkeafrsdfng Hoa đubiazhkkt nhiêiooxn sửzqeang sốqpgst nóhwbwi: “Ốzactc Víyqmjt tìfsblm ta.”

“A? Chuyệxggin gìfsbl?” Huy Hoàghykng quan tâcadvm hỏauebi: “Cóhwbw phảgglui làghykhwbwkeafơbutzng vịrsug rồifebi hay khôvyeang?”

“Cóhwbw vẻpxef vậpxefy, đubiaang bảggluo ta đubiai phỏauebng vấeehkn.”

“Vậpxefy đubiai nhanh đubiai.”

Pháifeb Toáifebi mắimnmt sáifebng nãfsryo nhanh, bèsepnn đubiaèsepncadvy búltcia Bàghykn Cổvyeaghyk Đmndnưkeafrsdfng Hoa vừhlyna lấeehky ra xuốqpgsng: “Gia Tửzqea, làghykkeafơbutzng vịrsugfsbl thếmndn?”

Đmndnưkeafrsdfng Hoa toáifebt mồifebvyeai: “Hắimnmn khôvyeang nóhwbwi.”

Huy Hoàghykng cũqmqcng nhậpxefn ra cóhwbw vấeehkn đubiazact, bèsepnn dựftfong ngóhwbwn cáifebi vớpxefi Pháifeb Toáifebi: “Làghykm hay lắimnmm.”

“Háifebifeb!” Pháifeb Toáifebi cưkeafrsdfi đubiaêioox tiệxggin mộzhkkt tiếmndnng, rồifebi nâcadvng vòficu hỏauebi: “Huy Hoàghykng, ngưkeafơbutzi thìfsbl thếmndnghyko rồifebi?”

Huy Hoàghykng than mộzhkkt hơbutzi: “Chưkeafa cóhwbw nữuwmsa, cóhwbw lẽhuqx chỉjwcyhwbw thểsaak chờrsdf đubiaếmndnn hàghyknh tinh M xong nhậpxefn lờrsdfi làghykm nghềzactqmqc thôvyeai.”

“Khôvyeang sao cảgglu, vẫgglun còficun cóhwbwbutz hộzhkki màghyk.” Pháifeb Toáifebi an ủzyqui xong lạdioji nâcadvng vòficuiooxn: “Cạdiojn!”

“Cạdiojn!”

cadvu thuẫgglun giữuwmsa Huy Hoàghykng vàghyk Pháifeb Toáifebi cứuggc thếmndn bịrsug biếmndnn mấeehkt, còficun Đmndnưkeafrsdfng Hoa thìfsbl buồifebn bựftfoc lắimnmm, hai ngưkeafrsdfi bọucexn ngưkeafơbutzi gâcadvy nhau, vìfsbl sao kẻpxef mấeehkt máifebu lạdioji làghyk ngưkeafrsdfi thứuggc ba nhưkeaf ta chứuggc? Ăgglun no uốqpgsng đubiazyqu xong, Pháifeb Toáifebi vỗymvdifebi bụiooxng: “Bữuwmsa ălevhn nàghyky ălevhn thựftfoc làghyk thoảgglui máifebi, huềzact vốqpgsn huềzact vốqpgsn.”


Huy Hoàghykng hỏauebi: “Khôvyeang thìfsbl lạdioji gọucexi bàghykn nữuwmsa đubiai?”

“Đmndnhlynng nha!” Đmndnưkeafrsdfng Hoa vộzhkki nóhwbwi: “Ăgglun nhiềzactu khôvyeang tốqpgst đubiaâcadvu, khóhwbw tiêiooxu hóhwbwa lắimnmm.”

“Gia Tửzqea chếmndnt toi, ha ha.” Huy Hoàghykng đubiavyeai vòficu thàghyknh cốqpgsc, hỏauebi: “Ngưkeafơbutzi thìfsbl sao rồifebi? Ta nghe nóhwbwi Ốzactc Víyqmjt đubiaãfsryfsblm ngưkeafơbutzi vàghyki lầwssnn màghyk.”

“Khôvyeang cóhwbw chỗymvd đubiasaak an bàghyki, còficun thếmndnghyko đubiaưkeafmndnc nữuwmsa chứuggc?” Đmndnưkeafrsdfng Hoa nóhwbwi: “Khôvyeang bàghykn chuyệxggin đubiaeehky nữuwmsa, cũqmqcng nêiooxn tan tiệxggic đubiai, lãfsryo bàghykifebc ngưkeafơbutzi còficun đubiaang chờrsdfifebc ngưkeafơbutzi kìfsbla.” Thậpxeft làghyk chếmndnt ngưkeafrsdfi màghyk!

* * * * * *

Sựftfo kiệxggin vẫgglun diễmgohn ra nhưkeafqmqc. Ốzactc Víyqmjt dạdiojo nàghyky thưkeafrsdfng rấeehkt hay nhớpxef thưkeafơbutzng Đmndnưkeafrsdfng Hoa, mộzhkkt khi gặspcap phảgglui cao thủzyqufsblm báifebu vậpxeft làghyk lậpxefp tứuggcc túltcim Đmndnưkeafrsdfng Hoa đubiai thiếmndnt kếmndn bảgglun đubiaifeb kho báifebu ngay. Đmndnưkeafrsdfng Hoa ứuggcc chếmndn lắimnmm, mìfsblnh nhấeehkn ‘Từhlyn chốqpgsi’ cũqmqcng bịrsug triệxggiu hồifebi đubiai, màghyk nhấeehkn ‘Đmndnifebng ýzhkk’ cũqmqcng y nhưkeaf vậpxefy. Ốzactc Víyqmjt rấeehkt hàghyki lòficung vớpxefi biểsaaku hiệxggin củzyqua Đmndnưkeafrsdfng Hoa, mãfsryi cho đubiaếmndnn lúltcic sựftfo kiệxggin kếmndnt thúltcic, Đmndnưkeafrsdfng Hoa đubiaãfsry thiếmndnt kếmndn tổvyeang cộzhkkng ba mưkeafơbutzi tấeehkm bảgglun đubiaifeb, trong đubiaóhwbwkeafrsdfi tấeehkm làghyk khôvyeang bịrsugfsblm đubiaưkeafmndnc, còficun hai mưkeafơbutzi tấeehkm kia cóhwbwfsblm đubiaưkeafmndnc báifebu vậpxeft nhanh nhấeehkt cũqmqcng phảgglui tiêiooxu phíyqmj mấeehkt mưkeafrsdfi tiếmndnng đubiaifebng hồifeb.

Sau sựftfo kiệxggin nàghyky, tu vi trung bìfsblnh củzyqua mọucexi ngưkeafrsdfi chơbutzi đubiaãfsry đubiaưkeafmndnc tălevhng lêiooxn mộzhkkt biêiooxn đubiazhkk lớpxefn. Hiệxggin giờrsdf tiêiooxn kiếmndnm thấeehkt giai đubiaãfsry khôvyeang phảgglui làghyk mặspcat hàghykng hiếmndnm lạdiojfsbl nữuwmsa rồifebi. Chỉjwcyhwbw đubiaiềzactu sốqpgs tiêiooxn kiếmndnm từhlyn nhịrsug phẩdigim đubiavyeaiooxn vẫgglun còficun íyqmjt lắimnmm, nhấeehkt phẩdigim càghykng khỏauebi phảgglui nóhwbwi, phầwssnn cựftfoc phẩdigim thìfsbl sựftfo kiệxggin lầwssnn nàghyky khôvyeang cho ra phầwssnn thưkeafmndnng cao tớpxefi mứuggcc ấeehky. Cóhwbwbutzn trălevhm têiooxn ngưkeafrsdfi chơbutzi đubiaãfsry nhờrsdfghyko việxggic tălevhng lêiooxn thựftfoc lựftfoc nàghyky đubiasaakkeafmndnt qua đubiaưkeafmndnc kiếmndnp thứuggc hai, màghykqmqcng cóhwbwghykng nhiềzactu ngưkeafrsdfi hơbutzn bởmndni vìfsbl đubiazhkk kiếmndnp thấeehkt bạdioji màghyk bịrsug đubiaáifebnh quay vềzact nguyêiooxn hìfsblnh. Phầwssnn Đmndnưkeafrsdfng Hoa, thựftfoc lựftfoc cao hơbutzn mộzhkkt tầwssnng lầwssnu, dựftfoa theo sựftfo miêiooxu tảgglu kháifebch quan củzyqua hai tòficua soạdiojn báifebo thìfsbl Đmndnưkeafrsdfng Hoa đubiaãfsry ngồifebi ổvyean đubiarsugnh trêiooxn cáifebi ghếmndn cao thủzyqu đubiaxggi nhấeehkt.

Tớpxefi hai tháifebng cuốqpgsi, bọucexn ngưkeafrsdfi chơbutzi hiểsaakn nhiêiooxn đubiaãfsry khôvyeang cóhwbw ýzhkk đubiarsugnh luyệxggin cấeehkp gìfsbl nữuwmsa rồifebi, dưkeafpxefi tìfsblnh hìfsblnh cóhwbw thểsaak cam đubiaoan đubiaưkeafmndnc tìfsblnh trạdiojng ấeehkm no, mọucexi ngưkeafrsdfi đubiazactu nhao nhao đubiai du sơbutzn ngoạdiojn thủzyquy cộzhkkng táifebn gáifebi hếmndnt cảgglu.

Đmndnưkeafrsdfng Hoa cũqmqcng khôvyeang cóhwbw chíyqmj lớpxefn gìfsbl, hoặspcac làghykiooxu bêiooxu vớpxefi lãfsryo bàghyk, hoặspcac làghykvyeang bôvyeang vớpxefi lũqmqc bạdiojn, nhàghykn rỗymvdi nhàghykm cháifebn thìfsbl đubiai câcadvu cáifeb. Mộzhkkt ngàghyky nọucex khi đubiaang thảgglucadvu ởmndn Tháifebi Hồifeb, hắimnmn chợmndnt pháifebt hiệxggin mộzhkkt nữuwms tửzqea đubiaãfsrycadvu khôvyeang lộzhkk diệxggin đubiaang ngồifebi trầwssnm tưkeaf.

“Táifebng Áiooxi?” Đmndnưkeafrsdfng Hoa hôvyea mộzhkkt câcadvu khôvyeang chắimnmc chắimnmn lắimnmm, bởmndni vìfsblghykng nàghyky cóhwbw trang bịrsug pháifebp bảggluo quấeehky nhiễmgohu radar củzyqua hệxggi thốqpgsng, dùthbughyk Tinh Tinh cũqmqcng khôvyeang bóhwbwi ra đubiaưkeafmndnc vịrsug tríyqmj củzyqua nàghykng. Còficun bọucexn Phi Thưkeafrsdfng Kiếmndnm thìfsbl kiếmndnm mãfsryi đubiaếmndnn giờrsdf vẫgglun chưkeafa cóhwbw kếmndnt quảgglu, đubiaang hoàghyki nghi làghyk đubiaãfsry bốqpgsc hơbutzi khỏauebi trầwssnn gian.

ghykng nàghyky quay đubiawssnu lạdioji, thấeehky làghyk Đmndnưkeafrsdfng Hoa thìfsblhwbw chúltcit sửzqeang sốqpgst: “Gia Tửzqea? Đmndnãfsrycadvu khôvyeang gặspcap.”

“Đmndnãfsrycadvu khôvyeang gặspcap.” Đmndnưkeafrsdfng Hoa bắimnmt tay vớpxefi Táifebng Áiooxi. Cóhwbw lẽhuqxghykfsbl vấeehkn đubiazact ngoạdioji hìfsblnh, nêiooxn dùthbu Đmndnưkeafrsdfng Hoa biếmndnt nàghykng làghyk kẻpxef lừhlyna đubiaggluo, hắimnmn cũqmqcng khôvyeang cảgglum thấeehky nàghykng đubiaáifebng ghézactt.

“Ngồifebi!” Táifebng Áiooxi chỉjwcy chỉjwcyghyko thềzactm đubiaáifebiooxn cạdiojnh mìfsblnh.

“Ừcadvm!”

Hai ngưkeafrsdfi ngồifebi mộzhkkt hồifebi nhưkeaf khôvyeang nóhwbwi gìfsbl. Đmndnzhkkt nhiêiooxn, Táifebng Áiooxi mởmndn miệxgging hỏauebi: “Cóhwbw phảgglui ta bịrsug ghézactt lắimnmm đubiaúltcing khôvyeang?”

“Cũqmqcng khôvyeang phảgglui đubiaâcadvu... Trừhlyn ngưkeafrsdfi trong cuộzhkkc ra, khôvyeang ai ghézactt ngưkeafơbutzi cảgglu. Cóhwbw mộzhkkt bộzhkk phậpxefn quầwssnn chúltcing còficun mãfsrynh liệxggit yêiooxu cầwssnu ngưkeafơbutzi tớpxefi lừhlyna họucex nữuwmsa kìfsbla.”

“Ha ha, Gia Tửzqea ngưkeafơbutzi vẫgglun hay nóhwbwi đubiaùthbua nhưkeaf thếmndn.” Táifebng Áiooxi cưkeafrsdfi cưkeafrsdfi, rồifebi nóhwbwi: “Thựftfoc ra ta cũqmqcng khôvyeang đubiasaak ýzhkk đubiaâcadvu.”

“Ta thấeehky.” Đmndnưkeafrsdfng Hoa cảgglum thấeehky kiểsaaku nóhwbwi chuyệxggin nàghyky loạdiojn xàghyk ngầwssnu lắimnmm lắimnmm.

“Phong Vâcadvn Nộzhkk rấeehkt tốqpgst vớpxefi ta, nhưkeafng hắimnmn cũqmqcng rấeehkt tốqpgst vớpxefi cáifebc nữuwms nhâcadvn kháifebc. Hắimnmn gắimnmng hếmndnt khảgglulevhng, lợmndni dụiooxng mọucexi cơbutz hộzhkki đubiasaak biểsaaku hiệxggin sựftfo đubiaucexp đubiahuqx, rộzhkkng rãfsryi vàghyk ôvyean nhu củzyqua hắimnmn trưkeafpxefc mặspcat mọucexi ngưkeafrsdfi nữuwms, ta khôvyeang thểsaak chấeehkp nhậpxefn tíyqmjnh cáifebch ấeehky củzyqua hắimnmn, cho nêiooxn mớpxefi lừhlyna sạdiojch tiềzactn củzyqua hắimnmn, cho hắimnmn biếmndnt khi khôvyeang cóhwbw tiềzactn khôvyeang cóhwbw quyềzactn thìfsbl hắimnmn chẳfodong phảgglui làghykifebi gìfsbl hếmndnt.”

Đmndnưkeafrsdfng Hoa hỏauebi: “Vậpxefy Phi Thưkeafrsdfng Kiếmndnm thìfsbl sao?”

“Hắimnmn?” Táifebng Áiooxi tỏaueb vẻpxef khinh thưkeafrsdfng: “Hắimnmn vốqpgsn đubiaãfsryhwbw bạdiojn gáifebi, hơbutzn nữuwmsa đubiaãfsry quen nhau nălevhm nălevhm trờrsdfi rồifebi. Khi gặspcap đubiaưkeafmndnc ta, hắimnmn khôvyeang nhữuwmsng phủzyqu nhậpxefn rằsvcnng đubiaãfsryhwbw bạdiojn gáifebi, màghykficun rấeehkt nhanh đubiaãfsry bỏauebbutzi ngưkeafrsdfi bạdiojn gáifebi ấeehky nữuwmsa.”

Đmndnưkeafrsdfng Hoa cưkeafrsdfi ha ha mộzhkkt tiếmndnng, nóhwbwi: “Lẽhuqxghyko ngưkeafơbutzi chíyqmjnh làghyk hộzhkki trưkeafmndnng củzyqua hiệxggip hộzhkki ‘Ngưkeafrsdfi bạdiojn củzyqua phụioox nữuwms’, chuyêiooxn giếmndnt Trầwssnn Thếmndn Mỹazuu nhưkeaf ngưkeafrsdfi ta hay nóhwbwi đubiaóhwbw sao?”

“Cóhwbw rấeehkt nhiềzactu chuyệxggin khôvyeang giốqpgsng nhưkeaf ngưkeafơbutzi thấeehky mặspcat ngoàghyki đubiaâcadvu, ta xúltcic đubiazhkkng phẫgglun nộzhkkghyk bởmndni vìfsblyqmjnh cáifebch củzyqua ta. Nóhwbwi thếmndnghyko nhỉjwcy... Lấeehky víyqmj dụioox nhưkeaf Trầwssnn Thếmndn Mỹazuughyk ngưkeafơbutzi nóhwbwi đubiaếmndnn đubiai, hắimnmn khôvyeang nhữuwmsng khôvyeang phảgglui làghyk ngưkeafrsdfi xấeehku, màghykficun làghyk mộzhkkt têiooxn quan thanh liêiooxm, cưkeafơbutzng trựftfoc, quan sáifebt thểsaak nghiệxggim dâcadvn tìfsblnh rấeehkt tốqpgst nữuwmsa.” Táifebng Áiooxi nóhwbwi: “Còficun nhưkeaf ta, ngưkeafrsdfi kháifebc thếmndnghyko ta quảgglun khôvyeang nổvyeai, nhưkeafng nếmndnu gặspcap phảgglui dạdiojng nam nhâcadvn nhưkeaf thếmndn, ta sẽhuqx cho hắimnmn mộzhkkt bàghyki họucexc ngay. Dùthbu sao thìfsbl sốqpgs tiềzactn đubiaóhwbw ta cũqmqcng sẽhuqx khôvyeang tựftfothbung màghyk. Sau khi ra ngoàghyki rồifebi, cáifebi gìfsbl cầwssnn quyêiooxn thìfsbl ta sẽhuqx quyêiooxn hếmndnt.”

“Khôvyeang nhìfsbln ra ngưkeafơbutzi còficun làghyk mộzhkkt vịrsug kỳhwbw nữuwms đubiaeehky.” Đmndnưkeafrsdfng Hoa khen mộzhkkt câcadvu, xong hỏauebi: “Cóhwbw cầwssnn ta giúltcip ngưkeafơbutzi rửzqeaa oan khôvyeang? Thu phíyqmj rấeehkt hợmndnp lýzhkk đubiaeehky, nếmndnu còficun muốqpgsn đubiaimnmp nặspcan thàghyknh mộzhkkt hìfsblnh tưkeafmndnng câcadvn quắimnmc anh thưkeaf thìfsbl chỉjwcy cầwssnn cóhwbw giáifeb cảgglu thíyqmjch hợmndnp, cũqmqcng khôvyeang phảgglui làghyk khôvyeang thưkeafơbutzng lưkeafmndnng đubiaưkeafmndnc.”

“Khôvyeang cầwssnn đubiaâcadvu.” Táifebng Áiooxi lắimnmc đubiawssnu: “Dùthbu sao hai tháifebng nữuwmsa cũqmqcng chẳfodong cóhwbw ai biếmndnt ta cảgglu, ta sửzqeaa tưkeafpxefng mạdiojo màghyk.”

“Ừcadvhlyn, thấeehky đubiaưkeafmndnc. Nếmndnu khôvyeang thìfsbl khi còficun ởmndn trêiooxn Tráifebi Đmndneehkt, mộzhkkt khi ngưkeafơbutzi dùthbung tưkeafpxefng mạdiojo nhưkeaf thếmndnghyky lộzhkk diệxggin, khôvyeang biếmndnt sẽhuqxhwbw bao nhiêiooxu ngưkeafrsdfi phảgglun bộzhkki thêioox tửzqeaeehky chứuggc. Màghykifebi tin sốqpgst dẻpxefo kiểsaaku đubiaóhwbw, ta khôvyeang cóhwbw khảgglulevhng khôvyeang biếmndnt đubiaưkeafmndnc.”

“Ha ha!” Táifebng Ai đubiauggcng dậpxefy bắimnmt tay lầwssnn nữuwmsa vớpxefi Đmndnưkeafrsdfng Hoa: “Nóhwbwi chuyệxggin vớpxefi ngưkeafrsdfi xấeehku xa nhấeehkt nhưkeaf ngưkeafơbutzi đubiaâcadvy khiếmndnn ta cảgglum thấeehky cao hứuggcng lắimnmm.”

“Cóhwbw thểsaakhwbwi chuyệxggin phiếmndnm vớpxefi mỹazuu nữuwms đubiaxggi nhấeehkt nhưkeaf ngưkeafơbutzi ta cũqmqcng cảgglum thấeehky vui vẻpxef.”

“Hẹucexn gặspcap lạdioji!”

“Hẹucexn gặspcap lạdioji!”

ifebng Áiooxi bay đubiaưkeafmndnc vàghyki bưkeafpxefc thìfsbl quay đubiawssnu lạdioji nóhwbwi: “Cóhwbw lẽhuqx mọucexi ngưkeafrsdfi đubiazactu cảgglum thấeehky ngưkeafơbutzi rấeehkt xấeehku, nhưkeafng ta ngưkeafmndnc lạdioji lạdioji cho rằsvcnng Sưkeafơbutzng Vũqmqc may mắimnmn vôvyeathbung.”

Đmndnưkeafrsdfng Hoa nghe vậpxefy lậpxefp tứuggcc cảgglum đubiazhkkng đubiaếmndnn mứuggcc lệxggihwbwng rưkeafng rưkeafng: “Ngàghyki làghyk ngưkeafrsdfi đubiawssnu tiêiooxn nóhwbwi ta khôvyeang phảgglui làghyk mộzhkkt kẻpxef cặspcan bãfsry đubiaeehky. Cáifebm ơbutzn nhézact!”

“Đmndnhlynng kháifebch khíyqmj, ta chỉjwcyhwbwi sựftfo thậpxeft thôvyeai.” Táifebng Áiooxi vẫggluy tay: “Đmndni đubiaâcadvy.”

“Đmndni thong thảgglu!” Đmndnưkeafrsdfng Hoa nhìfsbln bóhwbwng lưkeafng củzyqua nàghykng màghykifebn thưkeafmndnng: nha đubiawssnu nàghyky, áifebnh mắimnmt quáifeb sắimnmc, cóhwbw thểsaak pháifebt hiệxggin ra thứuggcghyk ngưkeafrsdfi thưkeafrsdfng khôvyeang thểsaak pháifebt hiệxggin đubiaưkeafmndnc. Bộzhkki phụiooxc, bộzhkki phụiooxc!


Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.