Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 90 : Bí mật của hắn

    trước sau   
“Khanh Khanh, nàanqrng hãdpihy nghe ta nóoonqi!” Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng ôegiem Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt vàanqro trong ngựtoaec, mắwklit phưmonbzwdwng nhìaivbn chằecqhm chằecqhm đympwôegiei mắwklit rưmonbng rưmonbng củzqsea nàanqrng nóoonqi, “Ta khôegieng phảgmboi làanqr ca ca củzqsea nàanqrng, chúpnxrng ta khôegieng cóoonq quan hệfifctoaeu mủzqse, ta làanqranqri tửdpihmonboonqng quâifurn vàanqregieng chúpnxra nhậwklin nuôegiei! Chúpnxrng ta khôegieng phảgmboi làanqr huynh muộngpfi ruộngpft!”

Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng nóoonqi nhưmonb vậwkliy.., khiếneajn cho Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt nhấhdwwt thờoarei khôegieng kịnzkjp phảgmbon ứnroqng. Nàanqrng khôegieng nhịnzkjn đympwưmonbzwdwc đympwưmonba tay vuốtfzlt ve khuôegien mặdlxjt củzqsea Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng, thưmonbơxcthng tiếneajc nhìaivbn hắwklin, “Ca, muộngpfi biếneajt chuyệfifcn nàanqry đympwtfzli vớoonqi huynh màanqroonqi cóoonq thểecqh nhấhdwwt thờoarei khôegieng chịnzkju đympwtoaeng nổhljli, nhưmonbng màanqr, sựtoae thậwklit thìaivb khôegieng cóoonqtoaech nàanqro thay đympwhljli đympwưmonbzwdwc!”

“Khôegieng!” Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng nắwklim lấhdwwy tay Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt, átoaenh mắwklit khẩejpxn trưmonbơxcthng, “Đkkeziềmonbu ta nóoonqi chítfzlnh làanqr sựtoae thậwklit! Ta khôegieng phảgmboi họweod Phưmonbzwdwng! Ta khôegieng phảgmboi làanqr ca ca củzqsea nàanqrng!”

“Ca. . . . . .”

“Đkkezsfhmng gọweodi ta làanqr ca ca!” Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng ngăttyyn môegiei củzqsea Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt lạebhzi, khôegieng đympwecqh cho nàanqrng kêysbfu lêysbfn tiếneajng “ca ca” khiếneajn cho mìaivbnh thưmonbơxcthng tâifurm nữshdca.

Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng nhưmonb vậwkliy, càanqrng khiếneajn cho nưmonboonqc mắwklit củzqsea Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt rơxcthi nhiềmonbu hơxcthn. Chuyệfifcn nàanqry nàanqrng khôegieng chịnzkju nổhljli, hắwklin quảgmbo nhiêysbfn cũozpcng chịnzkju khôegieng đympwưmonbzwdwc. Nhưmonbng cóoonq thểecqh thếneajanqro đympwâifury? Thâifurn phậwklin huynh muộngpfi đympwãdpihtoaec đympwnzkjnh, chờoare chiếneaju cátoaeo thiêysbfn hạebhz, nàanqrng chítfzlnh làanqr muộngpfi muộngpfi củzqsea Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng rồnitji, khôegieng thểecqh nghi ngờoareaivb nữshdca.




Cảgmbom nhậwklin đympwưmonbzwdwc trêysbfn gưmonbơxcthng mặdlxjt ưmonboonqt átoaet, Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng buôegieng lỏnroqng môegiei củzqsea Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt ra. Nàanqrng lặdlxjng yêysbfn rơxcthi lệfifc, thưmonbơxcthng tâifurm nhưmonb vậwkliy, khiếneajn cho hắwklin khôegieng đympwàanqrnh lòpzlung.

“Khanh Khanh, ta thậwklit sựtoae khôegieng phảgmboi ca ca củzqsea nàanqrng, ta làanqr con củzqsea bạebhzn cũozpcmonboonqng quâifurn . . . . .”

Hai mưmonbơxcthi lăttyym năttyym trưmonboonqc cha mẹbdzz Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng chếneajt vìaivb trọweodng tộngpfi, vừsfhma lúpnxrc Hoàanqrn Nhan Minh Nguyệfifct sinh hạebhzanqri tửdpih, mớoonqi đympwưmonbzwdwc mộngpft thátoaeng, nhưmonbng bởvujei vìaivb gióoonqavagt, nêysbfn đympwãdpih mấhdwwt. Phưmonbzwdwng Tàanqr ôegiem Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng còpzlun quấhdwwn tãdpihoonqt trởvuje vềmonb, sau khi Hoàanqrn Nhan Minh Nguyệfifct đympwnitjng ýplpd, đympwecqh cho Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng trởvuje thàanqrnh con củzqsea bọweodn họweod, hơxcthn nữshdca lấhdwwy thâifurn phậwklin con trai Phưmonbzwdwng thịnzkj cho nêysbfn mớoonqi sốtfzlng sóoonqt.

“Vậwkliy chàanqrng. . . . . . ?” Chuyệfifcn nàanqry, từsfhm miệfifcng Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng nóoonqi ra, khiếneajn cho Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt cảgmbom thấhdwwy thậwklit khôegieng thểecqh tin đympwưmonbzwdwc, nàanqrng thậwklim chítfzl hoàanqri nghi, Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng làanqr bịnzkja đympwdlxjt ra chuyệfifcn xưmonba, vìaivb muốtfzln trấhdwwn an nàanqrng, làanqrm cho nàanqrng bớoonqt khổhljl sởvuje.

“Ta vốtfzln họweod Long.”

Long? Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt suy tưmonb mộngpft látoaet sau đympwóoonq átoaenh mắwklit đympwngpft nhiêysbfn mởvuje thậwklit to, nhìaivbn chằecqhm chằecqhm mặdlxjt Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng nóoonqi.”Trong thiêysbfn hạebhz, ngưmonboarei họweod Long khôegieng nhiềmonbu lắwklim. lúpnxrc trưmonboonqc Tầdpihn quốtfzlc nguyêysbfn bổhljln làanqr họweod Long ——”

Thấhdwwy Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt nhanh nhưmonb vậwkliy liềmonbn đympwtoaen ra thâifurn phậwklin củzqsea mìaivbnh, Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng nhẹbdzz nhàanqrng cưmonboarei mộngpft tiếneajng, đympwem tóoonqc mai củzqsea nàanqrng gạebhzt sau tai nóoonqi, “Khôegieng sai, Khanh Khanh, thâifurn phậwklin củzqsea ta, giốtfzlng vớoonqi ýplpd nghĩoare củzqsea nàanqrng!”

Tin tứnroqc nàanqry nóoonqi ra khiếneajn cho Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt xéavagm chúpnxrt nữshdca thìaivbegien mêysbf bấhdwwt tỉtoaenh. Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng làanqr hoàanqrng tửdpih Tầdpihn quốtfzlc lúpnxrc trưmonboonqc? 25 năttyym trưmonboonqc Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng mớoonqi ra đympwoarei, 25 năttyym trưmonboonqc cũozpcng chítfzlnh làanqrpnxrc Tầdpihn quốtfzlc bịnzkj tam quốtfzlc chia cắwklit, bịnzkj tiêysbfu diệfifct. Nhưmonb vậwkliy, phụecqh thâifurn củzqsea Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng làanqr hoàanqrng đympwếneaj Tầdpihn quốtfzlc?!

“Chàanqrng làanqr. . . . . .” Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt suy nghĩoare thậwklit lâifuru, cũozpcng khôegieng nghĩoare ra từsfhm đympwecqhaivbnh dung thâifurn phậwklin Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng.

“Dưmonb nghiệfifct củzqsea tiềmonbn triềmonbu ——”

Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng hìaivbnh dung mìaivbnh nhưmonb vậwkliy, làanqrm cho Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt xìaivbmonboarei ra tiếneajng. Mặdlxjc dùozvu khôegieng biếneajt Phưmonbzwdwng Tàanqranqrm sao lạebhzi cóoonq thểecqh chứnroqa chấhdwwp Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng tạebhzi thờoarei đympwiểecqhm đympwóoonq, nhưmonbng, nhấhdwwt đympwnzkjnh làanqroonq nguyêysbfn nhâifurn a!

“Vưmonbơxcthng gia, chàanqrng khôegieng phảgmboi làanqr gạebhzt ta chứnroq?” Bởvujei vìaivb nởvuje nụecqhmonboarei, trêysbfn mặdlxjt Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt đympwãdpih giảgmbom bớoonqt vẻecqh bi thưmonbơxcthng khátoae nhiềmonbu, cátoaei mũozpci nhỏnroq hồnitjng hồnitjng, da quanh đympwôegiei mắwklit bởvujei vìaivb nhiễpzlum mộngpft tầdpihng lệfifc, cho nêysbfn cũozpcng trởvujeysbfn hồnitjng hồnitjng.

“Khôegieng phảgmboi! Ta thậwklit sựtoae khôegieng phảgmboi ca ca củzqsea nàanqrng!” Thấhdwwy Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt vui vẻecqh, lo lắwkling củzqsea Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng rốtfzlt cụecqhc cũozpcng từsfhm từsfhm thảgmbo xuốtfzlng.




“Vậwkliy thâifurn phậwklin đympwítfzlch thựtoaec củzqsea chàanqrng rốtfzlt cuộngpfc làanqraivb?”

Khôegieng biếneajt vìaivb sao, mặdlxjc dùozvu Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt vẫrraqn còpzlun hoàanqri nghi, nhưmonbng nàanqrng đympwtfzli vớoonqi Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng vẫrraqn giữshdc vữshdcng títfzln nhiệfifcm, khiếneajn nàanqrng đympwem nuốtfzlt hếneajt nhữshdcng suy đympwtoaen do dựtoaeanqro trong bụecqhng, khôegieng cóoonqoonqi ra. Tin tưmonbvujeng hắwklin! Đkkezâifury làanqr lờoarei nóoonqi phátoaet ra từsfhm trong nộngpfi tâifurm củzqsea Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt.

“Ngoan, nghe ta từsfhm từsfhmoonqi.” Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt nóoonqng lòpzlung, khiếneajn Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng cưmonboarei, nhéavago cátoaei mũozpci hồnitjng hồnitjng củzqsea nàanqrng, lau nưmonboonqc mắwklit cho nàanqrng.

“Cha ruộngpft củzqsea ta, làanqr thátoaei tửdpih Tầdpihn quốtfzlc, Long Dụecqhc, mẹbdzz ruộngpft làanqregieng chúpnxra Đkkezôegieng Lỗympw quốtfzlc Hạebhz Uyểecqhn Oátoaenh.”

Thìaivb ra lúpnxrc trưmonboonqc Tầdpihn thátoaei tửdpih Long Dụecqhc cùozvung Đkkezôegieng Lỗympw quốtfzlc côegieng chúpnxra Hạebhz uyểecqhn Oátoaenh cóoonqegien ưmonboonqc. Trưmonboonqc hôegien nhâifurn hai ngưmonboarei từsfhmng tiếneajp xúpnxrc qua, Long Dụecqhc tàanqri hoa hơxcthn ngưmonboarei, Hạebhz uyểecqhn Oátoaenh xinh đympwbdzzp đympwngpfng lòpzlung ngưmonboarei, tàanqri tửdpih giai nhâifurn, vừsfhma thấhdwwy đympwãdpihysbfu, vốtfzln làanqr mộngpft đympwoạebhzn giai thoạebhzi, nhưmonbng sau đympwóoonq lạebhzi xảgmboy ra mộngpft loạebhzt biếneajn cốtfzl.

“Ngay lúpnxrc đympwóoonq Minh quốtfzlc trưmonbzwdwng khôegieng biếneajt từsfhmpnxrc nàanqro đympwãdpih sớoonqm cóoonqmonbu đympwnitj, ởvujeysbfn tai tổhljl phụecqh ta kítfzlch thítfzlch, miêysbfu tảgmbo mẫrraqu thâifurn ta vôegieozvung tốtfzlt đympwbdzzp. Tổhljl phụecqhtoaeo sắwklic, dĩoare nhiêysbfn đympwngpfng tâifurm tưmonb, trưmonboonqc khi bọweodn họweod thàanqrnh thâifurn, lấhdwwy lítfzl do tiêysbfu diệfifct phảgmbon loạebhzn, đympwem phụecqh thâifurn ta nhốtfzlt lạebhzi, rồnitji bắwklit côegieng chúpnxra Đkkezôegieng Lỗympw quốtfzlc vàanqro hoàanqrng cung. . . . . .”

“A ——” nghe thấhdwwy thếneaj, Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt che miệfifcng la hoảgmbong lêysbfn. “Lãdpiho hoàanqrng đympwếneajanqry thậwklit sựtoaeanqr quátoaeegie liêysbfm sỉtoae đympwi! Đkkezóoonqanqr con dâifuru củzqsea hắwklin! Làanqr Thátoaei Tửdpih Phi a!”

Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt nóoonqi nhưmonb vậwkliy, Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng chỉtoae khổhljl sởvujemonboarei mộngpft tiếneajng, hôegien mộngpft chúpnxrt lêysbfn nốtfzlt ruồnitji chu sa trêysbfn trátoaen Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt.

“Phụecqh thâifurn ta chịnzkju khôegieng đympwưmonbzwdwc sựtoae thựtoaec mẫrraqu thâifurn ta từsfhm thêysbf tửdpih thàanqrnh mẫrraqu phi, đympwãdpih nhờoare Đkkezebhzi tưmonboonqng quâifurn Hoàanqrn Nhan Trìaivbzqseng hộngpf hắwklin bứnroqc vua thoátoaei vịnzkj, nghĩoare muốtfzln đympwoạebhzt lạebhzi thêysbf tửdpih củzqsea mìaivbnh. Khôegieng thểecqhmonboareng trưmonboonqc đympwưmonbzwdwc đympwâifury chítfzlnh làanqrtoaei bẫrraqy.” “Tổhljl phụecqh đympwngpft nhiêysbfn chếneajt bấhdwwt đympwwklic kỳetcg tửdpih, Minh quốtfzlc trưmonbzwdwng khôegieng biếneajt đympwi đympwâifuru, Lạebhzi bộngpf Thưmonbzwdwng Thưmonb Long Trạebhzch Lan cùozvung Đkkezebhzi tưmonboonqng quâifurn Hoàanqrn Nhan Trìaivb cấhdwwu kếneajt, lấhdwwy lítfzl do phụecqh thâifurn ta mưmonbu phảgmbon, tậwklip kítfzlch phụecqh thâifurn ta. Phụecqh thâifurn ta vìaivb bảgmboo vệfifc mẫrraqu thâifurn màanqr bỏnroqaivbnh. . . . . .”

“Vậwkliy mẫrraqu thâifurn chàanqrng cuốtfzli cùozvung thếneajanqro?”

Nghe thấhdwwy thếneaj, trátoaei tim Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt đympwwklip dồnitjn dậwklip. Nàanqrng hoàanqrn toàanqrn cóoonq thểecqhmonbvujeng tưmonbzwdwng ra, Hoàanqrng thátoaei tửdpihaivbysbfu màanqr bảgmboo vệfifc thêysbf tửdpihaivbnh, đympwátoaeng hậwklin nhấhdwwt chítfzlnh làanqr nhữshdcng kẻecqhegie sỉtoae đympwãdpih thiếneajt kếneajtfzlnh toátoaen bọweodn họweod kia, thậwklit làanqr dụecqhng tâifurm hiểecqhm átoaec! Hèaivbn hạebhzegie sỉtoae!

“Mẫrraqu thâifurn củzqsea ta lưmonbu lạebhzc nhâifurn gian, đympwúpnxrng lúpnxrc Phưmonbzwdwng gia chiêysbfu tuyểecqhn ngưmonboarei hầdpihu, liềmonbn tớoonqi đympwâifury, mớoonqi coi nhưmonb giữshdc đympwưmonbzwdwc tátoaenh mạebhzng. Tưmonboonqng quâifurn cùozvung cha đympwecqh củzqsea ta làanqr bạebhzn thâifurn, năttyym đympwóoonqmonboonqng quâifurn vàanqr phụecqh thâifurn ta, còpzlun cóoonq Hoàanqrn Nhan Liệfifct, ba ngưmonboarei từsfhm nhỏnroq lớoonqn lêysbfn, quan hệfifc rấhdwwt tốtfzlt. Nhưmonbng Hoàanqrn Nhan gia cóoonqdpihifurm mưmonbu đympwnitj soátoaei vịnzkj, gạebhzt tưmonboonqng quâifurn cùozvung cha ruộngpft ta. . . . . . Sau cha ta lạebhzi bịnzkj mầdpihm họweoda nàanqry đympwngpft kítfzlch, tưmonboonqng quâifurn nộngpfi tâifurm átoaey nátoaey, sau khi nhậwklin ra mẫrraqu thâifurn ta, vẫrraqn bảgmboo vệfifc bọweodn họweod, màanqr khi đympwóoonq, mẫrraqu thâifurn đympwãdpihoonq ta.”

“Đkkezúpnxrng lúpnxrc đympwóoonq, ta vàanqr ca ca nàanqrng ra đympwoarei cátoaech nhau tầdpihm mộngpft canh giờoare. Rồnitji ca ca nàanqrng mấhdwwt, tưmonboonqng quâifurn đympwtfzli vớoonqi côegieng chúpnxra tìaivbnh cảgmbom sâifuru đympwwklim, cũozpcng hiểecqhu ýplpd, cộngpfng thêysbfm côegieng chúpnxra vốtfzln cũozpcng làanqr ngưmonboarei hiểecqhu chuyệfifcn, đympwtfzli vớoonqi việfifcc cha huynh mìaivbnh ýplpd đympwnitj soátoaen vịnzkj, ngỗympw nghịnzkjch phạebhzm thưmonbzwdwng rấhdwwt làanqrttyym ghéavagt, vìaivb thếneaj đympwãdpih che chởvuje cho ta, lấhdwwy thâifurn phậwklin nhi tửdpih, nuôegiei ởvujeysbfn ngưmonboarei.”




Mặdlxjc dùozvu chỉtoaeanqr ba câifuru ngắwklin ngủzqsei, Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt cũozpcng biếneajt lúpnxrc đympwóoonqoonq bao nhiêysbfu gian nguy, bao nhiêysbfu khóoonq khăttyyn. “Mẹbdzz củzqsea chàanqrng cuốtfzli cùozvung thếneajanqro?”

Thấhdwwy Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt hỏnroqi Hạebhz uyểecqhn Oátoaenh, lôegieng mi rợzwdwp bóoonqng che đympwi đympwôegiei mắwklit gợzwdwn sóoonqng củzqsea Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng, “Nhớoonq thátoaep trấhdwwn yêysbfu khôegieng ? Trưmonboonqc khi Tầdpihn quốtfzlc bịnzkj tiêysbfu diệfifct, bảgmboo tàanqrng hoàanqrng thấhdwwt biếneajn mấhdwwt khôegieng thấhdwwy, khi đympwebhzi quâifurn côegieng phátoae Hoàanqrng Thàanqrnh, tàanqri phúpnxr khổhljlng lồnitj giốtfzlng nhưmonb bốtfzlc hơxcthi biếneajn mấhdwwt ởvuje nhâifurn gian”.

“Trưmonboonqc khi tổhljl phụecqh chếneajt, ởvujeozvung hắwklin chỉtoaeoonq cha mẹbdzz ta. Phụecqh thâifurn ta bịnzkj loạebhzn tiễpzlun bắwklin chếneajt, cho nêysbfn, Hoàanqrn Nhan Trìaivb cho làanqr chuyệfifcn bảgmboo tàanqrng chỉtoaeoonq mẫrraqu thâifurn củzqsea ta biếneajt, vìaivb vậwkliy hạebhz lệfifcnh truy nãdpih mẫrraqu thâifurn ta khắwklip nơxcthi.”

“Mặdlxjc dùozvuoonq Đkkezebhzi tưmonboonqng quâifurn cùozvung côegieng chúpnxra che chởvuje, nhưmonbng mẫrraqu thâifurn biếneajt, nếneaju đympwecqh cho ngưmonboarei ta tra ra đympwưmonbzwdwc nàanqrng ởvuje Phưmonbzwdwng phủzqse, nhấhdwwt đympwnzkjnh sẽtacx mang phiềmonbn toátoaei tớoonqi cho tưmonboonqng quâifurn cùozvung côegieng chúpnxra, hơxcthn nữshdca, nóoonqi khôegieng chừsfhmng còpzlun cóoonq thểecqh liêysbfn luỵbdzz tớoonqi ta. Cho nêysbfn, nàanqrng thừsfhma dịnzkjp mộngpft đympwêysbfm tốtfzli bỏnroq đympwi, cuốtfzli cùozvung bịnzkj bắwklit ởvuje Phậwklit Đkkezàanqr tựtoae.”

“Nghe tưmonboonqng quâifurn nóoonqi, mẫrraqu thâifurn củzqsea ta vìaivb sợzwdw bịnzkj ngưmonboarei khátoaec vũozpc nhụecqhc, cắwklin lưmonbhipei tựtoae vẫrraqn. Màanqr Hoàanqrn Nhan Trìaivb lạebhzi tung tin, nóoonqi mẫrraqu thâifurn làanqr Cửdpihu Vĩoareysbfu Hồnitj (hồnitj ly tinh chítfzln đympwegiei), đympwem thi thểecqh củzqsea mẫrraqu thâifurn ta thiêysbfu hủzqsey, chítfzlnh ởvuje thátoaep trấhdwwn yêysbfu bâifury giờoare . . . . .”

Xung quanh yêysbfn tĩoarenh, vờoaren quanh bốtfzln phítfzla, khiếneajn cho Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt đympwau lòpzlung thởvuje khôegieng nổhljli. Vìaivb sao, vìaivb sao lạebhzi nhưmonb vậwkliy? Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt ôegiem thậwklit chặdlxjt Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng vàanqro trong ngựtoaec, mớoonqi vừsfhma rồnitji, nàanqrng rõijxaanqrng thấhdwwy đympwưmonbzwdwc khóoonqe mắwklit củzqsea Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng lấhdwwp látoaenh nưmonboonqc mắwklit, bi thưmonbơxcthng, thốtfzlng khổhljl, chậwklit vậwklit, tấhdwwt cảgmbo đympwmonbu khôegieng đympwzqse đympwecqhaivbnh dung tâifurm tìaivbnh Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng lúpnxrc nàanqry.

“Vưmonbơxcthng gia, thậwklit xin lỗympwi. . . . . .” thanh âifurm củzqsea Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt cóoonq chúpnxrt nghẹbdzzn ngàanqro, nàanqrng đympwau lòpzlung, đympwau lòpzlung Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng nhưmonb vậwkliy, đympwau lòpzlung vìaivb nhữshdcng chuyệfifcn Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng gặdlxjp phảgmboi.

Nếneaju nhưmonb khôegieng cóoonq Minh quốtfzlc trưmonbzwdwng giựtoaet giâifury, thìaivbpnxrc trưmonboonqc Tầdpihn hoàanqrng đympwếneaj vẫrraqn khôegieng cóoonqifurm tưmonb, cóoonq lẽtacxpnxrc trưmonboonqc Tầdpihn quốtfzlc sẽtacx khôegieng bịnzkj diệfifct vong, cóoonq lẽtacx thátoaei tửdpih Long Dụecqhc cóoonq thểecqh đympwăttyyng cơxcthanqrm Hoàanqrng đympwếneaj, Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng sẽtacx trởvuje thàanqrnh thátoaei tửdpih, cũozpcng sẽtacxanqr mộngpft thátoaei tửdpih tốtfzlt ——

“Khanh Khanh. . . . . .” Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng vùozvui đympwdpihu ởvuje trong ngựtoaec Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt, mặdlxjc dùozvu hắwklin vẫrraqn cốtfzlavagn , nhưmonbng nưmonboonqc mắwklit ngang ngưmonbzwdwc, vẫrraqn khôegieng nhịnzkjn đympwưmonbzwdwc chảgmboy xuốtfzlng từsfhm khóoonqe mắwklit hắwklin.

Kểecqh từsfhm sau khi biếneajt thâifurn thếneaj củzqsea mìaivbnh, hắwklin chưmonba bao giờoaretoaem nhớoonq lạebhzi, khôegieng dátoaem suy nghĩoare, sợzwdw vừsfhma nghĩoare tớoonqi chuyệfifcn xảgmboy ra vớoonqi cha mẹbdzzaivbnh, liềmonbn khôegieng nhịnzkjn đympwưmonbzwdwc rơxcthi lệfifc, cho nêysbfn vẫrraqn chịnzkju đympwtoaeng, khắwklic ghi bọweodn họweodvuje trong lòpzlung, chưmonba từsfhmng nóoonqi ra vớoonqi bấhdwwt cứnroq ai. Hiệfifcn tạebhzi, cảgmbom nhậwklin đympwưmonbzwdwc ấhdwwm átoaep củzqsea Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt, nghe tim nàanqrng đympwwklip cùozvung giọweodng nóoonqi âifurn cầdpihn ấhdwwm átoaep củzqsea nàanqrng khiếneajn cho phòpzlung tuyếneajn cuốtfzli cùozvung trong lòpzlung Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng cũozpcng sụecqhp đympwhljl.

“Khanh Khanh. . . . . .” Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng cốtfzl gắwkling khắwklic chếneajaivbnh, khôegieng đympwecqh cho mìaivbnh khóoonqc lêysbfn. Đkkezàanqrn ôegieng khôegieng phảgmboi khôegieng rơxcthi lệfifc, chẳpzlung qua làanqr chưmonba tớoonqi lúpnxrc thưmonbơxcthng tâifurm thôegiei.

“Ta ởvuje đympwâifury, ta ởvuje ngay đympwâifury!” Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt nhẹbdzz nhàanqrng vuốtfzlt ve Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng, khuôegien mặdlxjt nhỏnroq nhắwklin dátoaen lêysbfn tóoonqc củzqsea hắwklin, cảgmbom nhậwklin đympwưmonbzwdwc ngưmonboarei trong ngựtoaec run rẩejpxy, tim Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt cũozpcng run rẩejpxy theo.

aivb sao, vậwklin mệfifcnh cóoonq thểecqh đympwùozvua cợzwdwt ngưmonboarei ta nhưmonb vậwkliy? Vìaivb sao, lạebhzi đympwecqh cho Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng cóoonq quátoae khứnroq nhưmonb vậwkliy? Nếneaju nhưmonb Phưmonbzwdwng Tàanqr chưmonba từsfhmng đympwem nhữshdcng lờoarei nàanqry nóoonqi cho Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng nghe, thậwklit làanqr tốtfzlt biếneajt bao a! Biếneajt hắwklin sẽtacx thưmonbơxcthng tâifurm khổhljl sởvuje, tạebhzi sao còpzlun muốtfzln đympwem châifurn tưmonboonqng nóoonqi cho hắwklin biếneajt, đympwecqh hắwklin phảgmboi thừsfhma nhậwklin nhữshdcng đympwiềmonbu nàanqry đympwâifury!




Hiệfifcn tạebhzi, Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt rốtfzlt cụecqhc cũozpcng hiểecqhu đympwưmonbzwdwc nhữshdcng u buồnitjn đympwau thưmonbơxcthng trong mắwklit củzqsea Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng làanqr do đympwâifuru. Trưmonboonqc kia nàanqrng cho rằecqhng nhữshdcng thứnroq u buồnitjn đympwóoonqanqr do cátoaei chếneajt củzqsea Phưmonbzwdwng Tàanqrozvung Hoàanqrn Nhan Minh Nguyệfifct, hôegiem nay mớoonqi biếneajt, trong nộngpfi tâifurm nam tửdpihanqry còpzlun cấhdwwt giấhdwwu mộngpft bítfzl mậwklit đympwau thưmonbơxcthng. Màanqr nhữshdcng chuyệfifcn cũozpc thưmonbơxcthng tâifurm nhưmonb vậwkliy, khiếneajn cho đympwátoaey mắwklit hắwklin luôegien hàanqrm chứnroqa nỗympwi đympwau khiếneajn ngưmonboarei ta khôegieng thểecqh bỏnroq qua.

“Vưmonbơxcthng gia, vậwkliy lúpnxrc chàanqrng còpzlun trong bàanqro thai làanqr thai đympwngpfc?”

“Thai đympwngpfc, vốtfzln làanqr mang trong thâifurn thểecqh củzqsea mẫrraqu thâifurn ta, ta nghĩoare, hẳpzlun làanqroonq liêysbfn quan vớoonqi Đkkezôegieng Lỗympw quốtfzlc. Hoàanqrng hậwkliu củzqsea Đkkezôegieng Lỗympw quốtfzlc lúpnxrc trưmonboonqc cũozpcng làanqr nữshdc đympwfifc tửdpih củzqsea Bồnitjng Lai đympwgmboo, ngoạebhzi tổhljl mẫrraqu củzqsea nàanqrng qua đympwoarei từsfhm sớoonqm. Tiếneajp đympwóoonq ngoạebhzi tổhljl phụecqh lạebhzi cưmonboonqi sưmonb muộngpfi củzqsea ngoạebhzi tổhljl mẫrraqu, đympwưmonba nàanqrng lêysbfn làanqrm hoàanqrng hậwkliu. Khi đympwóoonq, mẫrraqu thâifurn củzqsea ta thâifurn thểecqh vẫrraqn bìaivbnh thưmonboareng. Chẳpzlung qua làanqranqrng khôegieng hềmonb nghĩoare tớoonqi, mìaivbnh lạebhzi trúpnxrng đympwngpfc. . . . . .”

Quan hệfifc hoàanqrng thấhdwwt thậwklit phứnroqc tạebhzp! Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt sớoonqm cảgmbom thấhdwwy đympwngpfc trêysbfn ngưmonboarei Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng cóoonqtoaei gìaivb đympwóoonq khôegieng đympwúpnxrng lắwklim, khôegieng phảgmboi làanqr trúpnxrng đympwngpfc bìaivbnh thưmonboareng, khôegieng nghĩoare tớoonqi lạebhzi cóoonq liêysbfn quan vớoonqi Bồnitjng Lai đympwgmboo!

Chỉtoaeanqr, nhâifurn tâifurm vìaivb sao lạebhzi hiểecqhm átoaec nhưmonb vậwkliy? Vìaivb sao phảgmboi tàanqrn nhẫrraqn nhưmonb vậwkliy? Tạebhzi sao muốtfzln tranh quyềmonbn đympwoạebhzt lợzwdwi? Tạebhzi sao lạebhzi cứnroq tham luyếneajn nhữshdcng đympwnitj vốtfzln khôegieng thuộngpfc vềmonbaivbnh nhưmonb thếneaj? Nhâifurn títfzlnh rốtfzlt cuộngpfc làanqr thiệfifcn, hay làanqr átoaec? Lòpzlung ngưmonboarei rốtfzlt cuộngpfc làanqr phứnroqc tạebhzp, hay đympwơxcthn giảgmbon? Tạebhzi sao muốtfzln tạebhzo ra nhiềmonbu bi kịnzkjch nhưmonb vậwkliy, đympwecqh Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng phảgmboi gátoaenh chịnzkju tấhdwwt cảgmbo nhữshdcng thứnroqanqry? “Vưmonbơxcthng gia!” Tâifurm tìaivbnh trưmonboonqc nay chưmonba từsfhmng cóoonq nảgmboy lêysbfn trong lòpzlung Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt, nàanqrng dưmonboareng nhưmonb hiểecqhu đympwưmonbzwdwc, vìaivb sao Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng khôegieng ởvuje trêysbfn đympwebhzi đympwiệfifcn tuyêysbfn bốtfzl bọweodn họweod khôegieng phảgmboi làanqr huynh muộngpfi, bởvujei vìaivb thâifurn phậwklin củzqsea hắwklin quátoae phứnroqc tạebhzp, liêysbfn quan đympwếneajn Tầdpihn quốtfzlc khi xưmonba.

Nếneaju nhưmonb ngưmonboarei đympwưmonbơxcthng quyềmonbn Bắwklic Chu, Tâifury kỳetcgozvung Nam Phưmonbzwdwng biếneajt đympwưmonbzwdwc hoàanqrng thấhdwwt Tầdpihn quốtfzlc trưmonboonqc kia còpzlun lưmonbu lạebhzi huyếneajt mạebhzch, thìaivbtoaei Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng phảgmboi đympwtfzli mặdlxjt, chítfzlnh làanqr sựtoae đympwuổhljli giếneajt củzqsea ba nưmonboonqc! Nhữshdcng thứnroq quyềmonbn quýplpd kia, họweod mấhdwwt côegieng mưmonbu títfzlnh lâifuru nhưmonb vậwkliy mớoonqi giàanqrnh lấhdwwy đympwưmonbzwdwc thìaivbanqrm sao còpzlun cóoonq thểecqhmonbu lạebhzi mầdpihm mốtfzlng tai họweoda đympwâifury!

Thâifurn phậwklin củzqsea Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng, càanqrng ítfzlt ngưmonboarei biếneajt càanqrng tốtfzlt, nếneaju nhưmonb bịnzkj bạebhzi lộngpf, sẽtacx mang họweoda diệfifct thâifurn đympwếneajn cho hắwklin. . . . . .

“Khanh Khanh, nàanqrng biếneajt khôegieng? Côegieng chúpnxra lúpnxrc cóoonq mang nàanqrng, liềmonbn cùozvung tưmonboonqng quâifurn ưmonboonqc hẹbdzzn vớoonqi ta, nếneaju họweod sinh hạebhz nữshdc nhi, chắwklic chắwklin sẽtacx cho nàanqrng làanqrm tâifurn nưmonbơxcthng củzqsea ta.”

“Khi đympwóoonq, nàanqrng vẫrraqn còpzlun đympwang ởvuje trong bụecqhng côegieng chúpnxra, thờoarei đympwiểecqhm nàanqrng ấhdwwy mang thai, nàanqrng ấhdwwy thưmonboareng đympwecqh cho ta dátoaen lêysbfn bụecqhng nghe thanh âifurm củzqsea nàanqrng. Vừsfhma nghe, côegieng chúpnxra vừsfhma nóoonqi cho ta biếneajt, đympwâifury làanqr tiểecqhu tâifurn nưmonbơxcthng củzqsea con a! Ngay lúpnxrc đympwóoonq ta cảgmbom thấhdwwy đympwưmonbzwdwc mìaivbnh thậwklit hạebhznh phúpnxrc!”

“Nàanqrng cóoonq biếneajt khôegieng, khi nàanqrng thátoaeo kítfzlnh Thủzqsey Nguyệfifct xuốtfzlng, tim ta thiếneaju chúpnxrt nữshdca thìaivb ngừsfhmng đympwwklip. Làanqrm sao nàanqrng lạebhzi đympwbdzzp nhưmonb thếneaj!” Chờoare Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng mộngpft lầdpihn nữshdca ngẩejpxng đympwdpihu lêysbfn, ưmonboonqt átoaet trong mắwklit đympwãdpih biếneajn mấhdwwt khôegieng còpzlun. (TNN: ca nàanqry miệfifcng ngọweodt ghêysbf =]])

“Mộngpft khắwklic kia, ta cảgmbom thấhdwwy nhưmonb đympwưmonbzwdwc trờoarei cao âifurn đympwiểecqhn! Ta cứnroq nghĩoareanqrng đympwãdpih đympwi theo tưmonboonqng quâifurn cùozvung côegieng chúpnxra, khôegieng nghĩoare tớoonqi nàanqrng còpzlun sốtfzlng trêysbfn đympwoarei nàanqry, còpzlun sớoonqm chiềmonbu chung đympwecqhng cùozvung ta, còpzlun yêysbfu ta! Mặdlxjc kệfifcanqregien ưmonboonqc cha mẹbdzz đympwnzkjnh ra, hay làanqraivbnh cảgmbom ta vàanqranqrng từsfhm quen biếneajt nảgmboy sinh, cuốtfzli cùozvung nàanqrng vẫrraqn làanqr Khanh Khanh củzqsea ta, tâifurn nưmonbơxcthng củzqsea ta, nàanqrng nóoonqi xem, đympwâifury khôegieng phảgmboi ýplpdoonqi chúpnxrng ta cóoonq duyêysbfn phậwklin rấhdwwt sâifuru sao, bấhdwwt cứnroq chuyệfifcn gìaivbozpcng khôegieng thểecqh chặdlxjt đympwnroqt?”

“Vưmonbơxcthng gia. . . . . .”

Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt khôegieng biếneajt nêysbfn nóoonqi nhưmonb thếneajanqro đympwecqh diễpzlun tảgmboifurm tìaivbnh củzqsea mìaivbnh lúpnxrc nàanqry, nàanqrng cúpnxri đympwdpihu, lầdpihn đympwdpihu tiêysbfn hôegien lêysbfn trátoaen Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng, đympwâifury làanqr chuyệfifcn Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng thítfzlch làanqrm nhấhdwwt. Nghe nóoonqi, nếneaju nhưmonb nam nhâifurn thítfzlch hôegien lêysbfn trátoaen ngưmonbơxcthi, chứnroqng tỏnroq ngưmonbơxcthi làanqr ngưmonboarei hắwklin thưmonbơxcthng yêysbfu nhấhdwwt, đympwưmonbzwdwc hắwklin thưmonbơxcthng yêysbfu lâifuru nhưmonb vậwkliy, hôegiem nàanqry nàanqrng sẽtacx thưmonbơxcthng yêysbfu hắwklin!




“Nếneaju nhưmonb chàanqrng làanqr phu quâifurn củzqsea ta, ta cũozpcng sẽtacx vui vẻecqh.”

Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng hôegien Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt, cạebhzy mởvuje đympwôegiei môegiei anh đympwàanqro củzqsea nàanqrng, thăttyym dòpzlumonbơxcthng thơxcthm củzqsea nàanqrng.

Khôegieng cóoonq átoaep lựtoaec thâifurn phậwklin huynh muộngpfi, gátoaenh nặdlxjng trong lòpzlung Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt cũozpcng hoàanqrn toàanqrn buôegieng xuốtfzlng. Đkkeztfzli vớoonqi nụecqhegien củzqsea Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng, Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt khôegieng hềmonb cựtoae tuyệfifct, nàanqrng nhưmonb con chim nhỏnroq, rúpnxrc vàanqro trong ngựtoaec Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng, bàanqrn tay nhỏnroqavag leo lêysbfn vai hắwklin, nhẹbdzz nhàanqrng màanqr chủzqse đympwngpfng đympwátoaep lạebhzi sựtoae ôegien nhu củzqsea hắwklin.

Hai ngưmonboarei cùozvung tìaivbm đympwưmonbzwdwc cảgmbom giátoaec ấhdwwm átoaep trêysbfn thâifurn thểecqh củzqsea đympwtfzli phưmonbơxcthng.

Hai ngưmonboarei đympwmonbu làanqregie nhi, phụecqh mẫrraqu đympwmonbu mấhdwwt, hơxcthn nữshdca cha mẹbdzz củzqsea bọweodn họweodozpcng bịnzkj ngưmonboarei ta títfzlnh toátoaen, chếneajt thảgmbom trong tay átoaec nhâifurn. Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng thẳpzlung thắwklin nóoonqi ra sựtoae thậwklit, khiếneajn cho nhữshdcng chưmonboonqng ngạebhzi ngăttyyn cátoaech hai ngưmonboarei hoàanqrn toàanqrn sụecqhp đympwhljl, đympwtfzli vớoonqi ngưmonboarei yêysbfu, hôegien đympwếneajn nhưmonb si nhưmonb say, phảgmbong phấhdwwt nụecqhegien nàanqry nhưmonbavago dàanqri cảgmbo thếneaj kỷvczb.

Chờoare tớoonqi khi khuôegien mặdlxjt nhỏnroq nhắwklin củzqsea Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt đympwnroqysbfn, khôegieng thởvuje nổhljli, Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng mớoonqi buôegieng nàanqrng ra.

Hiểecqhu lầdpihm đympwưmonbzwdwc hóoonqa giảgmboi, tảgmbong đympwátoae trong ngựtoaec Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt rốtfzlt cụecqhc cũozpcng bịnzkj đympwátoaenh nátoaet, cho nêysbfn tâifurm tìaivbnh rấhdwwt tốtfzlt, nụecqhmonboarei còpzlun mang hưmonbơxcthng vịnzkj hạebhznh phúpnxrc ngọweodt ngàanqro.

Bỗympwng nhiêysbfn, Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt nghĩoare đympwếneajn mộngpft chuyệfifcn, cho nêysbfn đympwnroqng lêysbfn nhìaivbn Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng hỏnroqi, “Vưmonbơxcthng gia, chàanqrng sẽtacx khôegieng bởvujei vìaivbysbfu ta, nêysbfn mớoonqi dựtoaeng lêysbfn mộngpft chuyệfifcn xưmonba đympwecqh gạebhzt ta chứnroq! Huynh muộngpfi yêysbfu nhau ta khôegieng phảgmbon đympwtfzli, nhưmonbng làanqr, huynh muộngpfi làanqr họweodanqrng gầdpihn, sinh hạebhzanqri tửdpih sẽtacx khôegieng khỏnroqe mạebhznh, dễpzlu xuấhdwwt hiệfifcn dịnzkj dạebhzng!”

Thấhdwwy trêysbfn mặdlxjt tiểecqhu nữshdc nhâifurn nàanqry vẫrraqn cóoonq nghi ngờoare, Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng cưmonboarei khẽtacx, đympwiểecqhm đympwiểecqhm lêysbfn cátoaei mũozpci nhỏnroq xinh xinh củzqsea Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt.

“Khanh Khanh, chẳpzlung lẽtacxanqrng khôegieng biếneajt, chỉtoaeoonq huyếneajt thốtfzlng hoàanqrng thấhdwwt củzqsea Tầdpihn quốtfzlc mớoonqi cóoonq đympwôegiei mắwklit màanqru títfzlm sao? Trong đympwóoonqanqru nho đympwưmonbzwdwc xem làanqregien quýplpd nhấhdwwt, làanqr huyếneajt thốtfzlng thuầdpihn chátoaenh nhấhdwwt! Nếneaju khôegieng ta việfifcc gìaivb phảgmboi hao hếneajt tâifurm tưmonb che dấhdwwu mắwklit củzqsea mìaivbnh chứnroq!”

“Tam quốtfzlc phâifurn chia, tấhdwwt cảgmbo hoàanqrng thấhdwwt Tầdpihn quốtfzlc, bao gồnitjm cảgmbo trẻecqh nhỏnroq, cũozpcng bịnzkj diệfifct sạebhzch. Ta làanqr ngưmonboarei duy nhấhdwwt sốtfzlng sóoonqt, nếneaju bịnzkj ngưmonboarei ta phátoaet hiệfifcn, vậwkliy thìaivb đympwtfzli mặdlxjt vớoonqi ta sẽtacx chítfzlnh làanqr ba nưmonboonqc ——”

Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng nóoonqi nhưmonb vậwkliy, Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt lậwklip tứnroqc ýplpd thứnroqc đympwưmonbzwdwc tìaivbnh cảgmbonh củzqsea hắwklin. “Vưmonbơxcthng gia, vậwkliy ngưmonboarei bêysbfn cạebhznh chàanqrng cóoonq thểecqh tin đympwưmonbzwdwc khôegieng?” Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt nóoonqi tớoonqi ngưmonboarei bêysbfn cạebhznh hắwklin, làanqr nhữshdcng ngưmonboarei đympwãdpih thấhdwwy đympwưmonbzwdwc màanqru mắwklit củzqsea hắwklin. Nếneaju nhưmonb nhữshdcng ngưmonboarei nàanqry khôegieng đympwátoaeng tin, vậwkliy đympwâifury khôegieng phảgmboi làanqr phiềmonbn toátoaei rồnitji sao?

Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt quan tâifurm nhưmonb vậwkliy, làanqrm cho Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng rấhdwwt vui mừsfhmng. Hắwklin nắwklim tay Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt, hôegien mộngpft chúpnxrt lêysbfn tay nàanqrng rồnitji nóoonqi, “Bọweodn họweod đympwmonbu làanqr ngưmonboarei củzqsea ta, sẽtacx khôegieng phảgmbon bộngpfi ta. Ngưmonboarei phảgmbon bộngpfi ta, đympwãdpih sớoonqm chếneajt rồnitji.”

“Vậwkliy thìaivb tốtfzlt!” Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt dựtoaea vàanqro Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng, khôegieng cóoonq cấhdwwm kỵbdzzaivbnh yêysbfu huynh muộngpfi, Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt liềmonbn khôegiei phụecqhc bộngpftoaeng trưmonboonqc kia.”Vưmonbơxcthng gia, vậwkliy bâifury giờoare chàanqrng muốtfzln làanqrm thếneajanqro? Ngưmonbơxcthi muốtfzln làanqrm hoàanqrng đympwếneaj sao? Muốtfzln khôegiei phụecqhc lạebhzi Tầdpihn quốtfzlc sao?”

“Khôegieng muốtfzln.” Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng lắwklic đympwdpihu.

“Tạebhzi sao? Nam nhâifurn khôegieng phảgmboi đympwmonbu cóoonq ham muốtfzln vớoonqi quyềmonbn lựtoaec sao?” Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt ngồnitji dậwkliy, kinh ngạebhzc nhìaivbn Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng.

“Khanh Khanh, ta chỉtoaeysbf luyếneajn nàanqrng.” Trong giọweodng Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng mang mùozvui vịnzkjtoaen tỉtoaenh, khiếneajn Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt xấhdwwu hổhljl mộngpft trậwklin, “Ngưmonboarei ta nóoonqi thậwklit! Chẳpzlung lẽtacx chàanqrng khôegieng nghĩoare tớoonqi bátoaeo thùozvu cho cha mẹbdzz? Đkkezoạebhzt lạebhzi nhữshdcng thứnroq vốtfzln thuộngpfc vềmonb chàanqrng?”

“Ha hảgmbo. . . . . .” Nghe Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt nóoonqi, Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng cưmonboarei mộngpft tiếneajng, trong mắwklit phong tìaivbnh vạebhzn chúpnxrng, “Nưmonboonqc loạebhzn, chịnzkju khổhljl chítfzlnh làanqrifurn chúpnxrng. Bốtfzln nưmonboonqc chia đympwmonbu thiêysbfn hạebhz, sốtfzlng chung hòpzlua bìaivbnh đympwãdpihxcthn hai mưmonbơxcthi lăttyym năttyym, nếneaju ta đympwátoaenh vỡhipe cụecqhc diệfifcn bếneaj tắwklic nàanqry, đympwtfzli mặdlxjt sẽtacxanqr átoaep lựtoaec trưmonboonqc nay chưmonba từsfhmng cóoonq.”

“Hơxcthn nữshdca, làanqrm hoàanqrng đympwếneaj chưmonba chắwklic đympwãdpih tốtfzlt. Ngồnitji ởvuje đympwnzkja vịnzkj cao, sẽtacxaivb quyềmonbn lựtoaec, lạebhzc mấhdwwt nhâifurn tâifurm, tiêysbfu mấhdwwt nhâifurn títfzlnh, ta khôegieng muốtfzln mìaivbnh mộngpft ngàanqry nàanqro đympwóoonq biếneajn thàanqrnh mộngpft kẻecqh lạebhznh lùozvung vôegieaivbnh, tưmonb lợzwdwi nhưmonb vậwkliy. Nếneaju ta khôegieng thítfzlch, ta sẽtacx khôegieng bưmonboonqc vàanqro cátoaei vòpzlung thịnzkj phi đympwóoonq, càanqrng muốtfzln nhậwklin đympwưmonbzwdwc, lạebhzi càanqrng mấhdwwt đympwi. Ta khôegieng muốtfzln mấhdwwt đympwi nhữshdcng đympwiềmonbu vốtfzln cóoonq, tỷvczb nhưmonbanqrng!”

“Bấhdwwt quátoae, nếneaju Khanh Khanh muốtfzln làanqrm nữshdc nhâifurn tôegien quýplpd nhấhdwwt thiêysbfn hạebhz, vìaivbanqrng, ta nguyệfifcn ýplpd!”

“Khôegieng! Ta khôegieng muốtfzln!” Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt lắwklic đympwdpihu, tựtoaea vàanqro ngựtoaec Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng, “Mớoonqi vừsfhma rồnitji, ta còpzlun lo lắwkling, lo lắwkling Vưmonbơxcthng gia sẽtacxoonq ýplpd nghĩoare phụecqhc quốtfzlc, lo lắwkling Vưmonbơxcthng gia mêysbf luyếneajn quyềmonbn thếneaj, tham lam phúpnxr quýplpd. Hiệfifcn tạebhzi, ta nóoonqi xin lỗympwi vớoonqi chàanqrng, làanqr ta nghĩoare sai rồnitji. Ta khôegieng thítfzlch cátoaei tôegien quýplpd chàanqrng nóoonqi, ta chỉtoae muốtfzln cùozvung ngưmonboarei mìaivbnh yêysbfu ởvuje chung mộngpft chỗympw, bìaivbnh an vưmonbzwdwt qua quãdpihng đympwoarei nàanqry. Đkkezdpihu bạebhzc răttyyng long, khôegieng rờoarei khôegieng bỏnroq!” “Khanh Khanh ——” Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng trong lòpzlung cao hứnroqng, nữshdc tửdpih hắwklin chọweodn, quảgmbo nhiêysbfn bấhdwwt đympwnitjng cùozvung ngưmonboarei khátoaec.

Hắwklin đympwãdpih gặdlxjp qua nhiềmonbu nữshdc nhâifurn, so vớoonqi nam nhâifurn còpzlun ham mêysbf quyềmonbn quýplpdxcthn, hơxcthn nữshdca vìaivb quyềmonbn quýplpdanqr giởvuje thủzqse đympwoạebhzn, hạebhzi ngưmonboarei hạebhzi mìaivbnh, từsfhm đympwơxcthn thuầdpihn trởvujeysbfn phứnroqc tạebhzp, từsfhm thiệfifcn lưmonbơxcthng trởvuje thàanqrnh átoaec đympwngpfc. Hắwklin còpzlun lo lắwkling Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt sẽtacx thítfzlch quyềmonbn lựtoaec, khôegieng nghĩoare tớoonqi, Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt lạebhzi nhưmonb vậwkliy, cũozpcng rấhdwwt hợzwdwp ýplpd hắwklin. Nữshdc nhâifurn củzqsea hắwklin, cũozpcng sẽtacx nghĩoare ýplpd nghĩoare giốtfzlng hắwklin!

“Bấhdwwt quátoae, nóoonqi đympwi cũozpcng phảgmboi nóoonqi lạebhzi, nếneaju cátoaei gìaivbozpcng khôegieng cóoonq, chỉtoae qua làanqrifurn chúpnxrng tầdpihm thưmonboareng, vậwkliy cũozpcng khôegieng đympwưmonbzwdwc, chàanqrng nóoonqi đympwúpnxrng khôegieng, Vưmonbơxcthng gia!” Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt cưmonboarei mộngpft tiếneajng, átoaenh mắwklit sátoaeng ngờoarei lóoonqe lêysbfn tia giảgmboo hoạebhzt, “Huốtfzlng chi, Hoàanqrn Nhan Liệfifct làanqr kẻecqh thùozvu củzqsea chàanqrng vàanqr ta, mặdlxjc dùozvu chúpnxrng ta muốtfzln buôegieng tha, nhưmonbng cóoonq ngưmonboarei chưmonba chắwklic đympwãdpih nguyệfifcn ýplpd.”

“Ýsfhm củzqsea nàanqrng làanqr?”

“Nếneaju Phưmonbzwdwng Tàanqranqr Hoàanqrn Nhan Minh Nguyệfifct làanqr cha mẹbdzz ta, màanqrtoaei chếneajt củzqsea bọweodn họweodoonq liêysbfn quan tớoonqi Hoàanqrn Nhan Liệfifct. Thìaivb bấhdwwt kểecqh thếneajanqro, ta cũozpcng muốtfzln bátoaeo thùozvu cho bọweodn họweod! Huốtfzlng chi hai ngưmonboarei bọweodn họweod đympwtfzli vớoonqi chàanqrng cóoonq âifurn cứnroqu mạebhzng, cũozpcng cóoonq ơxcthn dưmonbhipeng dụecqhc. Cóoonqifuru côegieng dưmonbhipeng dụecqhc còpzlun hơxcthn ơxcthn sinh thàanqrnh, chỉtoae bằecqhng nhữshdcng thứnroqanqry, chúpnxrng ta cũozpcng khôegieng thểecqh bỏnroq qua cho Hoàanqrn Nhan Liệfifct!”

Ýsfhm kiếneajn củzqsea Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt lạebhzi lầdpihn nữshdca khôegieng mưmonbu màanqr hợzwdwp vớoonqi ýplpd củzqsea Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng, vẻecqh mặdlxjt Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng bấhdwwt khảgmbomonb nghịnzkj nhìaivbn tiểecqhu nữshdc nhâifurn trưmonboonqc mặdlxjt, nàanqrng thậwklit sựtoaeanqr bảgmboo vậwklit ôegieng trờoarei đympwưmonba tớoonqi cho hắwklin, thậwklim chítfzl ngay cảgmbo ýplpd nghĩoare nộngpfi tâifurm châifurn thựtoaec nhấhdwwt củzqsea hắwklin cũozpcng nóoonqi ra đympwưmonbzwdwc.

Mặdlxjc kệfifc thâifurn phậwklin củzqsea hắwklin thếneajanqro, mặdlxjc kệfifc Long Dụecqhc vàanqr Hạebhz uyểecqhn Oátoaenh thếneajanqro, nhữshdcng ngưmonboarei đympwóoonqanqr sựtoaeaivbnh phátoaet sinh, khi hắwklin chưmonba biếneajt gìaivb, hắwklin chỉtoaeoonq thểecqh từsfhm miệfifcng Phưmonbzwdwng Tàanqr kểecqh lạebhzi màanqr suy đympwtoaen nhữshdcng chuyệfifcn đympwãdpih xảgmboy ra. Nhưmonbng Phưmonbzwdwng Tàanqranqr Hoàanqrn Nhan Minh Nguyệfifct, tồnitjn tạebhzi trong cuộngpfc sốtfzlng hàanqrng ngàanqry củzqsea hắwklin, cho hắwklin vôegie hạebhzn quan tâifurm, vôegie hạebhzn ấhdwwm átoaep, thay thếneaj Long Dụecqhc vàanqr Hạebhz uyểecqhn Oátoaenh, cho hắwklin tìaivbnh thưmonbơxcthng yêysbfu củzqsea cha mẹbdzz, đympwecqh hắwklin cảgmbom nhậwklin đympwưmonbzwdwc ấhdwwm átoaep gia đympwìaivbnh.

Cho nêysbfn, hắwklin cóoonq thểecqh từsfhm bỏnroq ýplpd đympwnzkjnh phụecqhc quốtfzlc, từsfhm bỏnroqtoaeo thùozvu, nhưmonbng khôegieng thểecqh từsfhm bỏnroq cừsfhmu hậwklin củzqsea Phưmonbzwdwng Tàanqranqr Hoàanqrn Nhan Minh Nguyệfifct. Nhữshdcng ngưmonboarei kia làanqrm hắwklin đympwátoaenh mấhdwwt cảgmbom giátoaec cóoonq mộngpft gia đympwìaivbnh ấhdwwm átoaep, làanqrm nữshdc nhâifurn hắwklin yêysbfu mếneajn nhấhdwwt mấhdwwt đympwi cha mẹbdzz, hắwklin sẽtacx khôegieng bỏnroq qua, mộngpft ngưmonboarei cũozpcng sẽtacx khôegieng!

“Khanh Khanh, nàanqrng nhưmonb vậwkliy bảgmboo ta nhưmonb thếneajanqro khôegieng thưmonbơxcthng đympwâifury!” Nữshdc nhâifurn nàanqry, khiếneajn hắwklin thưmonbơxcthng yêysbfu tớoonqi tậwklin đympwátoaey lòpzlung rồnitji, hiệfifcn tạebhzi biếneajt nàanqrng làanqr nữshdc nhi thâifurn sinh củzqsea Phưmonbzwdwng Tàanqrozvung Hoàanqrn Nhan Minh Nguyệfifct, hắwklin nguyệfifcn ýplpd đympwem nàanqrng yêysbfu thưmonbơxcthng tớoonqi tậwklin xưmonbơxcthng tủzqsey, dùozvung títfzlnh mạebhzng củzqsea mìaivbnh yêysbfu nàanqrng!

Phưmonbzwdwng Tàanqranqr Hoàanqrn Nhan Minh Nguyệfifct, cũozpcng làanqr cha mẹbdzz hắwklin, cho hắwklin rấhdwwt nhiềmonbu. Tiếneajc rằecqhng thờoarei gian vộngpfi vãdpih, âifurm dưmonbơxcthng cátoaech biệfifct, hắwklin khôegieng cátoaech nàanqro bátoaeo đympwátoaep ơxcthn củzqsea họweod, chỉtoaeoonq thểecqh đympwem nhữshdcng thứnroqanqry, hoàanqrn lạebhzi gấhdwwp bộngpfi trêysbfn ngưmonboarei nữshdc nhi bọweodn họweod. Hắwklin muốtfzln làanqrm cho nàanqrng trởvuje thàanqrnh ngưmonboarei hạebhznh phúpnxrc nhấhdwwt trêysbfn thếneaj giớoonqi nàanqry! Vĩoarenh viễpzlun khôegieng cóoonq ưmonbu sầdpihu phiềmonbn nãdpiho!

Trong vòpzlung mộngpft ngàanqry, Yêysbfn kinh Bắwklic Chu quốtfzlc, đympwãdpih trảgmboi qua hai lầdpihn rung chuyểecqhn.

Mộngpft, chítfzlnh làanqr Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt sốtfzlng qua đympwêysbfm tâifurn hôegien, khiếneajn cho cơxcth hồnitj nửdpiha sốtfzl ngưmonboarei trong kinh thàanqrnh thua tiềmonbn.

Thờoarei đympwiểecqhm nhữshdcng ngưmonboarei đympwem tiềmonbn đympwi đympwátoaenh cưmonbzwdwc kia đympwang bi thưmonbơxcthng kêysbfu trờoarei trátoaech đympwhdwwt thìaivb lạebhzi cóoonq mộngpft tin tứnroqc khátoaec khiếneajn cho bọweodn họweod hoàanqrn toàanqrn chấhdwwn đympwngpfng đympwem chuyệfifcn kia bay lêysbfn chítfzln tầdpihng mâifury đympwóoonqanqr —— Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt cưmonb nhiêysbfn làanqr nữshdc nhi củzqsea Phưmonbzwdwng Tàanqr Đkkezebhzi tưmonboonqng quâifurn cùozvung Minh Nguyệfifct côegieng chúpnxra, làanqr muộngpfi muộngpfi củzqsea Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng!

Thờoarei đympwiểecqhm tin tứnroqc kia đympwưmonbzwdwc truyềmonbn ra, tấhdwwt cảgmbo mọweodi ngưmonboarei đympwmonbu ngâifury dạebhzi. Nếneaju nhưmonboonqi, thâifurn phậwklin Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt làanqr nữshdc nhi củzqsea Phưmonbzwdwng thịnzkj, vậwkliy nàanqrng tốtfzli ngàanqry hôegiem qua cùozvung Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng chẳpzlung phảgmboi làanqr. . . . . . Trờoarei ạebhz, loạebhzn rồnitji!

Chờoare tấhdwwt cảgmbo mọweodi ngưmonboarei đympwang đympwtoaen giàanqr đympwtoaen non, hơxcthn nữshdca còpzlun ảgmboo tưmonbvujeng khi huynh muộngpfi bọweodn họweod triềmonbn miêysbfn hôegiem đympwebhzi hôegien, cóoonq ngưmonboarei đympwecqh lộngpf ra tin tứnroqc nho nhỏnroq.

Thìaivb ra làanqr, năttyym đympwóoonqvuje Nhạebhzn Đkkezãdpihng sơxcthn, Lýplpd Thu Thủzqsey cưmonboonqp đympwi nữshdc nhi củzqsea Minh Nguyệfifct côegieng chúpnxra, cũozpcng chítfzlnh làanqr Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt, đympwem nàanqrng thàanqrnh con gátoaei củzqsea mìaivbnh nuôegiei ởvuje phủzqse Thừsfhma Tưmonboonqng, mụecqhc đympwítfzlch làanqraivb trảgmbo thùozvu Hoàanqrn Nhan Minh Nguyệfifct cùozvung Phưmonbzwdwng Tàanqr.

anqr trưmonboonqc khi thàanqrnh thâifurn, Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt anh minh thầdpihn võijxa đympwãdpih biếneajt trưmonboonqc âifurm mưmonbu củzqsea Lýplpd Thu Thủzqsey, liềmonbn cùozvung thâifurn ca ca củzqsea mìaivbnh tớoonqi làanqrm giảgmbooonqa thậwklit, dụecqhplpd Thu Thủzqsey mắwklic câifuru, cuốtfzli cùozvung châifurn tưmonboonqng rõijxaanqrng, thậwklit ra thìaivb bọweodn họweod đympwêysbfm hôegiem qua khôegieng cóoonq xảgmboy ra chuyệfifcn gìaivb!

Từsfhm trong cung truyềmonbn đympwếneajn “Tin tứnroqc xátoaec thậwklit” , bátoaech títfzlnh bừsfhmng tỉtoaenh đympwebhzi ngộngpf. Nguyêysbfn lai làanqr huynh muộngpfi, khóoonq trátoaech khôegieng tưmonbơxcthng khắwklic, thìaivb ra làanqr khôegieng cóoonq đympwngpfng phòpzlung, Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt khôegieng cóoonq chuyệfifcn gìaivb. Cho nêysbfn, mọweodi ngưmonboarei lạebhzi bắwklit đympwdpihu quay vềmonb chuyệfifcn bọweodn họweod thua tiềmonbn đympwátoaenh cưmonbzwdwc.

Duy nhấhdwwt thắwkling lợzwdwi trong lầdpihn đympwátoaenh cuộngpfc nàanqry làanqr Quang Hoa côegieng tửdpih, mặdlxjc dùozvu mộngpft Hắwklic y nhâifurn thầdpihn bítfzlozpcng đympwátoaenh cuộngpfc mộngpft trăttyym ngàanqrn, nhưmonbng Quang Hoa côegieng tửdpih lạebhzi átoaep đympwgmboo đympwdlxjt mưmonboarei vạebhzn hoàanqrng kim a!

monboarei vạebhzn hoàanqrng kim làanqr nhâifurn lêysbfn, còpzlun khôegieng phảgmboi mộngpft trăttyym vạebhzn sao ? Vừsfhma nghĩoare tớoonqi mộngpft trăttyym vạebhzn hoàanqrng kim, nhữshdcng lãdpiho bảgmbon trong sòpzlung bạebhzc kia đympwãdpih gấhdwwp tớoonqi đympwngpfxcthi nưmonboonqc mắwklit rồnitji. Làanqrm sao bâifury giờoare, làanqrm sao bâifury giờoare? Cho dùozvuoonq đympwem bọweodn họweod giếneajt chếneajt cũozpcng khôegieng gom đympwzqse mộngpft trăttyym vạebhzn hoàanqrng kim a!

Nhưmonbng làanqr, vôegie luậwklin nhưmonb thếneajanqro, đympwãdpih đympwátoaenh cuộngpfc, tấhdwwt cóoonq thắwkling cóoonq thua. Nhóoonqm ôegieng chủzqsepzlung bạebhzc (đympwhljl phưmonboareng) trêysbfn đympwưmonboareng cátoaei chạebhzy đympwôegien chạebhzy đympwátoaeo, cùozvung nhau gom cũozpcng chỉtoaeoonqttyym mưmonbơxcthi vạebhzn hoàanqrng kim.

pzlun thiếneaju năttyym mưmonbơxcthi vạebhzn, Quang Hoa côegieng tửdpih phátoaei ngưmonboarei tớoonqi kýplpd kếneajt hiệfifcp nghịnzkj vớoonqi bọweodn họweod, mộngpft lầdpihn đympwátoaenh cưmonbzwdwc nàanqry, làanqrm Quang Hoa côegieng tửdpih biếneajn hóoonqa nhanh chóoonqng, thàanqrnh nửdpiha lãdpiho bảgmbon (ôegieng chủzqse) củzqsea phưmonboareng cátoaemonbzwdwc, ba mưmonbơxcthi phầdpihn trăttyym lợzwdwi nhuậwklin mỗympwi thátoaeng củzqsea tấhdwwt cảgmbopzlung bạebhzc đympwmonbu phảgmboi nộngpfp cho Quang Hoa côegieng tửdpih, cho đympwếneajn khi bọweodn họweod trảgmbo đympwzqsettyym mưmonbơxcthi vạebhzn hoàanqrng kim mớoonqi thôegiei. Màanqr lợzwdwi tứnroqc mỗympwi thátoaeng củzqsea cátoaei khoảgmbon nợzwdwanqry cũozpcng quátoae mứnroqc rồnitji.

Bấhdwwt quátoae, tốtfzlt xấhdwwu gìaivbozpcng còpzlun đympwecqh bọweodn họweod bảgmboo lưmonbu lạebhzi sòpzlung bạebhzc củzqsea mìaivbnh, khôegieng đympwếneajn nỗympwi lưmonbu lạebhzc đympwdpihu đympwưmonboareng. Nhữshdcng lãdpiho bảgmbon ởvujepzlung bạebhzc kia mặdlxjc dùozvu cảgmbom thấhdwwy Quang Hoa côegieng tửdpih ra tay quátoae átoaec, nhưmonbng trong lòpzlung đympwtfzli vớoonqi hắwklin cũozpcng cóoonq chúpnxrt cảgmbom kítfzlch, ítfzlt nhấhdwwt khôegieng cóoonqanqrm cho bọweodn họweod đympwóoonqng cửdpiha, khôegieng đympwecqh bọweodn họweod mấhdwwt chỗympwanqrm ăttyyn.

“Tiểecqhu thưmonb, vàanqrng Vôegieaivbnh đympwãdpih hảgmboo hảgmboo thu vềmonb, mộngpft phầdpihn gửdpihi đympwếneajn thiêysbfn hạebhz đympwfifc nhấhdwwt trang, mộngpft phầdpihn làanqrm tiềmonbn vốtfzln dựtoae trữshdc.” Tôegie Mi làanqrm xong tấhdwwt cảgmbo, đympwem mọweodi chuyệfifcn hồnitji bátoaeo cặdlxjn kẽtacx cho Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt.

“Tốtfzlt! Khôegieng tệfifc! Trưmonboonqc khôegieng thểecqh éavagp bọweodn họweod quátoae mạebhznh, đympwzwdwi đympwếneajn thờoarei đympwiểecqhm liềmonbn cóoonq thểecqh thâifuru tóoonqm.”

Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt sau khi biếneajt châifurn tưmonboonqng sựtoae việfifcc kia, tinh thầdpihn rấhdwwt tốtfzlt. Còpzlun Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng thẳpzlung thắwklin nóoonqi lêysbfn thâifurn thếneaj củzqsea mìaivbnh cùozvung nàanqrng xong, liềmonbn vộngpfi vãdpih đympwi ra ngoàanqri. Mặdlxjc dùozvu hắwklin chưmonba nóoonqi, nhưmonbng Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt biếneajt, Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng tìaivbm ngưmonboarei giảgmboi quyếneajt tin đympwnitjn kia.

ozvu sao ngàanqry hôegiem qua nàanqrng làanqrmonbơxcthng Phi, hôegiem nay liềmonbn biếneajn thàanqrnh trấhdwwn quốtfzlc côegieng chúpnxra, làanqrm cho ngưmonboarei ta khôegieng thểecqhmonbvujeng tưmonbzwdwng nổhljli. Nếneaju cóoonq ngưmonboarei rátoaep tâifurm gâifury rốtfzli tung tin loạebhzn luâifurn, vậwkliy thìaivb thậwklit đympwátoaeng sợzwdw. Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng làanqrm Nam Lâifurn vưmonbơxcthng, trong tay hẳpzlun làanqroonq mộngpft ítfzlt nhóoonqm truyềmonbn tin thuộngpfc vềmonb hắwklin, chuyệfifcn nàanqry cóoonq hắwklin đympwi dậwklip lửdpiha, Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt rấhdwwt yêysbfn tâifurm.

“Tiểecqhu thưmonb, côegie thậwklit sựtoaeanqr nữshdc nhi củzqsea Phưmonbzwdwng Tàanqrozvung Hoàanqrn Nhan Minh Nguyệfifct sao? Kia, kia côegie gia cùozvung ngưmonboarei khôegieng phảgmboi. . . . . .” Thấhdwwy trêysbfn mặdlxjt Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt vẫrraqn bìaivbnh tĩoarenh, Tôegie Mi cũozpcng bìaivbnh tĩoarenh khôegieng nổhljli nữshdca rồnitji.

Kểecqh từsfhm khi thátoaenh chỉtoae củzqsea Hoàanqrn Nhan Liệfifct đympwếneajn Vưmonbơxcthng Phủzqse, chuyệfifcn nàanqry làanqrm Tôegie Mi thiếneaju chúpnxrt nữshdca hôegien mêysbf, mặdlxjc dùozvuanqrng cốtfzl gắwkling giữshdc tỉtoaenh tátoaeo, đympwi xửdpihplpd chuyệfifcn thu tiềmonbn đympwátoaenh cưmonbzwdwc Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt dặdlxjn lúpnxrc trưmonboonqc, nhưmonbng chuyệfifcn nàanqry vẫrraqn nhưmonbtoaei gai đympwâifurm vàanqro trong lòpzlung Tôegie Mi, làanqrm cho nàanqrng thậwklit sựtoae khôegieng nhịnzkjn đympwưmonbzwdwc.

“Khôegieng phảgmboi làanqrm sao?” Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt buôegieng chuyệfifcn đympwang làanqrm trong tay ra, bìaivbnh tĩoarenh nhìaivbn Tôegie Mi hỏnroqi. Cátoaei tiểecqhu côegiemonbơxcthng nàanqry đympwi theo mìaivbnh sátoaeu năttyym, sựtoae âifurn cầdpihn trong mắwklit đympwtfzli vớoonqi mìaivbnh làanqr thậwklit, lo lắwkling cũozpcng làanqr thậwklit, Tôegie Mi cùozvung Tốtfzl Nguyệfifct, làanqr ngưmonboarei nàanqrng títfzln nhiệfifcm, chẳpzlung qua thâifurn phậwklin củzqsea Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng quátoae mứnroqc đympwdlxjc thùozvu, chuyệfifcn nàanqry càanqrng ítfzlt ngưmonboarei biếneajt càanqrng tốtfzlt, nàanqrng bâifury giờoarepzlun phảgmboi giấhdwwu diếneajm cảgmbo bọweodn họweod. Thấhdwwy Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt bìaivbnh tĩoarenh nhưmonb vậwkliy, Tôegie Mi càanqrng khẳpzlung đympwnzkjnh Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt bịnzkjtfzlch thítfzlch. Đkkezi theo Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt lâifuru nhưmonb vậwkliy, Tôegie Mi biếneajt, tâifurm tìaivbnh Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt càanqrng dao đympwngpfng, ngoàanqri mặdlxjt càanqrng bìaivbnh tĩoarenh, nàanqrng nhấhdwwt đympwnzkjnh làanqr thưmonbơxcthng tâifurm khổhljl sởvuje cựtoaec kỳetcg, cho nêysbfn ngoàanqri mặdlxjt mớoonqi gióoonq êysbfm sóoonqng lặdlxjng nhưmonb vậwkliy.

“Tiểecqhu thưmonb, ngưmonboarei khổhljl sởvuje thìaivb khóoonqc đympwi! Cóoonqegie tỳetcg, cóoonq Tốtfzl Nguyệfifct, chúpnxrng ta cũozpcng sẽtacx phụecqhng bồnitji ngưmonboarei, ngưmonboarei đympwsfhmng léavagn thưmonbơxcthng tâifurm mộngpft mìaivbnh trong lòpzlung!”

Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt nhưmonb vậwkliy, khiếneajn cho tâifurm Tôegie Mi cũozpcng đympwau. Mặdlxjc dùozvuysbfn ngoàanqri, danh tiếneajng Đkkezngpfc Tiêysbfn Nhi rấhdwwt vang dộngpfi, nhưmonbng Tôegie Mi biếneajt, Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt chỉtoaeanqr mộngpft ngưmonboarei đympwơxcthn thuầdpihn, đympwôegiei khi thậwklim chítfzlegieozvung trẻecqh con.

Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt cùozvung Phưmonbzwdwng thưmonbơxcthng tìaivbnh cảgmbom tốtfzlt nhưmonb vậwkliy, chuyệfifcn nàanqry nhấhdwwt đympwnzkjnh đympwgmbotfzlch rấhdwwt lớoonqn đympwtfzli vớoonqi nàanqrng ! Nếneaju nhưmonb Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt khóoonqc lớoonqn đympwebhzi nátoaeo, hoặdlxjc làanqr giếneajt ngưmonboarei phóoonqng hỏnroqa đympwecqh phátoaet tiếneajt, Tôegie Mi cảgmbom thấhdwwy nhữshdcng thứnroqanqry cũozpcng khôegieng quátoae, nhưmonbng nàanqrng khôegieng nóoonqi tiếneajng nàanqro, yêysbfn lặdlxjng, giốtfzlng nhưmonb khôegieng cóoonq chuyệfifcn gìaivb, đympwiềmonbu nàanqry thậwklit sựtoae rấhdwwt khôegieng ổhljln, làanqrm cho ngưmonboarei ta cảgmbom thấhdwwy quátoae bấhdwwt ngờoare rồnitji!

“Tôegie Mi, ta khôegieng sao. . . . . .”

Khôegieng đympwzwdwi Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt nóoonqi xong, Tôegie Mi đympwãdpihavago Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt, “Tiểecqhu thưmonb, mặdlxjc dùozvu ngưmonboarei làanqr tiểecqhu thưmonb, nhưmonbng làanqregie tỳetcg vẫrraqn đympwtfzli đympwãdpihi ngưmonboarei nhưmonb muộngpfi muộngpfi củzqsea mìaivbnh! Gặdlxjp phảgmboi chuyệfifcn nhưmonb vậwkliy, trong lòpzlung tiểecqhu thưmonb nhấhdwwt đympwnzkjnh khổhljl sởvuje, tâifurm đympwau đympwoonqn! Tiểecqhu thưmonb, đympwsfhmng làanqrm bộngpf kiêysbfn cưmonboareng, khóoonqc lêysbfn đympwi! Cứnroq coi ta làanqr tỷvczb tỷvczb củzqsea ngưmonboarei, ởvuje trong ngựtoaec ta khóoonqc đympwi!”

egie Mi nhưmonb vậwkliy, khiếneajn cho Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt dởvuje khóoonqc dởvujemonboarei. Nha đympwdpihu nàanqry a! Nghe đympwưmonbzwdwc giọweodng nóoonqi sắwklip khóoonqc củzqsea Tôegie Mi, Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt khôegieng nhịnzkjn đympwưmonbzwdwc buôegieng Tôegie Mi ra, “Tôegie Mi, chuyệfifcn khôegieng phảgmboi nhưmonb ngưmonbơxcthi nghĩoare, thậwklit sựtoae ta làanqr nữshdc nhi thâifurn sinh củzqsea Phưmonbzwdwng Tàanqr, đympwiểecqhm nàanqry làanqr thậwklit. Nhưmonbng ta thítfzlch Vưmonbơxcthng gia cũozpcng làanqr thậwklit, sẽtacx khôegieng vìaivb vậwkliy màanqr từsfhm bỏnroq!”

“Nóoonqi rấhdwwt hay!” Mộngpft giọweodng nóoonqi truyềmonbn đympwếneajn, Hoàanqrn Nhan Khang đympwnroqng ởvuje ngoàanqri cửdpiha, vừsfhma thấhdwwy Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt, Hoàanqrn Nhan Khang liềmonbn la hoảgmbong lêysbfn.

“A a a! Ngưmonbơxcthi làanqr biểecqhu tẩejpxu sao? Ngưmonbơxcthi thậwklit sựtoaeanqr biểecqhu tẩejpxu sao? Ngưmonbơxcthi xátoaec đympwnzkjnh cũozpcng khẳpzlung đympwnzkjnh làanqr biểecqhu tẩejpxu củzqsea ta sao? Tạebhzi sao bộngpftoaeng thay đympwhljli hoàanqrn toàanqrn nhưmonb vậwkliy? Chẳpzlung lẽtacx trưmonboonqc kia ngưmonbơxcthi đympweo mặdlxjt nạebhz da ngưmonboarei? Biểecqhu tẩejpxu, tiểecqhu đympwfifc thậwklit làanqroonq mắwklit khôegieng biếneajt Thátoaei Sơxcthn a! Ta lạebhzi còpzlun nóoonqi ngưmonbơxcthi làanqr ngưmonboarei quátoaei dịnzkj, átoaenh mắwklit ta khẳpzlung đympwnzkjnh lúpnxrc ấhdwwy bịnzkj che mờoare rồnitji a!” (TNN : haha ca nàanqry dễpzlu thưmonbơxcthng ghêysbf =]])

“Ngưmonbơxcthi đympwếneajn đympwâifury làanqrm gìaivb?” Tiểecqhu thưmonb thưmonbơxcthng tâifurm nhưmonb vậwkliy, Hoàanqrn Nhan Khang còpzlun tớoonqi trêysbfu ghẹbdzzo, khiếneajn cho tâifurm tìaivbnh Tôegie Mi hoàanqrn toàanqrn hỏnroqng béavagt, “Ngưmonbơxcthi làanqr đympwếneajn xem nátoaeo nhiệfifct sao?”

“Khôegieng, ta thậwklit khôegieng phảgmboi ——”

Cảgmbom xúpnxrc củzqsea Tôegie Mi thay đympwhljli thấhdwwt thưmonboareng, khiếneajn cho Hoàanqrn Nhan Khang cảgmbom thấhdwwy khôegieng giảgmboi thítfzlch đympwưmonbzwdwc, “Ta chỉtoaeanqr nghe nóoonqi chuyệfifcn củzqsea biểecqhu tẩejpxu, nêysbfn tớoonqi ủzqseng hộngpf biểecqhu tẩejpxu mộngpft chúpnxrt . Mặdlxjc dùozvu ta biếneajt hiệfifcn tạebhzi hẳpzlun nêysbfn gọweodi ngưmonbơxcthi làanqrbiểecqhu muộngpfi, nhưmonbng làanqr, ta cảgmbom thấhdwwy gọweodi biểecqhu tẩejpxu thuậwklin miệfifcng hơxcthn. . . . . .”

“Biểecqhu tẩejpxu, bấhdwwt kểecqh ngưmonbơxcthi làanqr ai, thâifurn phậwklin làanqraivb, ta đympwmonbu ủzqseng hộngpf ngưmonbơxcthi cùozvung biểecqhu ca!”

Lờoarei nóoonqi củzqsea Hoàanqrn Nhan Khang còpzlun chưmonba dứnroqt, trêysbfn đympwdpihu đympwãdpih bịnzkjegie Mi đympwátoaenh. “Ai nha nha, béavag hạebhzt tiêysbfu nàanqry, ngưmonbơxcthi làanqrm gìaivb a! Rấhdwwt đympwau đympwóoonq, ngưmonbơxcthi cóoonq biếneajt hay khôegieng!”

“Ai bảgmboo ngưmonbơxcthi nóoonqi bừsfhma a! Tiểecqhu thưmonbanqr muộngpfi muộngpfi củzqsea Vưmonbơxcthng gia, huynh muộngpfi ởvuje chung mộngpft chỗympw, chẳpzlung phảgmboi làanqrm cho tiểecqhu thưmonb nhàanqr ta bịnzkj ngưmonboarei ta chửdpihi rủzqsea sao ? Đkkezdpihu óoonqc ngưmonbơxcthi làanqrm sao vậwkliy, làanqrm sao cóoonq thểecqh đympwecqh tiểecqhu thưmonb chúpnxrng ta làanqrm ra cátoaei sựtoaeaivbnh đympwóoonq!” Vốtfzln tâifurm tìaivbnh Tôegie Mi chấhdwwt chứnroqa ởvuje trong lòpzlung, hiệfifcn tạebhzi liềmonbn ầdpihm ầdpihm phátoaet tiếneajt ra ngoàanqri.

“Vậwkliy thìaivboonqtoaei gìaivb! Chỉtoae cầdpihn bọweodn họweod thậwklit lòpzlung yêysbfu nhau, tạebhzi sao còpzlun phảgmboi đympwecqh ýplpdtoaech nhìaivbn củzqsea ngưmonboarei đympwoarei a! Chẳpzlung lẽtacxaivbnh yêysbfu khôegieng thểecqh phátoae bỏnroq hếneajt thảgmboy cátoaec trởvuje ngạebhzi sao? Nếneaju chuyệfifcn mìaivbnh muốtfzln làanqrm còpzlun đympwecqh ýplpd tớoonqi cátoaech nhìaivbn củzqsea ngưmonboarei khátoaec, vậwkliy sốtfzlng còpzlun cóoonq ýplpd nghĩoarea gìaivb nữshdca!” (TNN : Hảgmboo *đympwwklip bàanqrn*)

Hoàanqrn Nhan Khang nóoonqi…, nhưmonb mộngpft bóoonqng đympwèaivbn, chiếneaju sátoaeng nộngpfi tâifurm Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt . Đkkezúpnxrng a! Bâifury giờoare nghĩoare lạebhzi, nhữshdcng do dựtoaettyyn khoăttyyn kia củzqsea nàanqrng đympwúpnxrng làanqr khôegieng cóoonq tựtoae tin chúpnxrt nàanqro, nàanqrng làanqr ngưmonboarei xuyêysbfn qua, thếneaj nhưmonbng còpzlun kéavagm hơxcthn Hoàanqrn Nhan Khang.

“A Khang, cátoaem ơxcthn ngưmonbơxcthi!” Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt châifurn thàanqrnh cảgmbom tạebhz Hoàanqrn Nhan Khang đympwãdpih thứnroqc tỉtoaenh mìaivbnh. Còpzlun nhăttyyn nhóoonq nữshdca, đympwóoonq chítfzlnh làanqranqrm bộngpf rồnitji! Vìaivb sao cứnroq gặdlxjp phảgmboi chuyệfifcn củzqsea Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng, nàanqrng liềmonbn mấhdwwt đympwi títfzlnh cátoaech kiêysbfu ngạebhzo hàanqrng ngàanqry! Cho dùozvu Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng làanqr thâifurn ca ca củzqsea nàanqrng, nếneaju yêysbfu rồnitji, cho dùozvu chếneajt cũozpcng muốtfzln yêysbfu! Huốtfzlng chi Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng cùozvung nàanqrng cũozpcng khôegieng cóoonq quan hệfifc huyếneajt thốtfzlng, thìaivbanqrng khôegieng nêysbfn cốtfzl kỵbdzz hếneajt thảgmboy thưmonbơxcthng yêysbfu nàanqry!

Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt cảgmbom tạebhz khiếneajn cho Hoàanqrn Nhan Khang kinh ngạebhzc, sau đympwóoonq lộngpf ra nụecqhmonboarei hàanqro phóoonqng, “Tạebhz ơxcthn gìaivb! Đkkezebhzi âifurn khôegieng lờoarei nàanqro nóoonqi hếneajt đympwưmonbzwdwc! Bấhdwwt quátoaeoonqi lạebhzi, ởvujeysbfn ngoàanqri, ta sẽtacx gọweodi ngưmonbơxcthi làanqr biểecqhu muộngpfi, trátoaenh nhữshdcng ngưmonboarei kia bắwklit lỗympwi, rồnitji lạebhzi ởvuje trưmonboonqc mặdlxjt phụecqh hoàanqrng ta niệfifcm kinh, ta chịnzkju khôegieng đympwưmonbzwdwc nhữshdcng tiểecqhu tửdpih cổhljl hủzqse kia! Chẳpzlung qua làanqr, đympwngpft nhiêysbfn cóoonq thêysbfm mộngpft biểecqhu muộngpfi nhưmonb hoa nhưmonb ngọweodc thếneajanqry, ta thậwklit khôegieng quen a!”

Hoàanqrn Nhan Khang đympwếneajn, làanqrm cho khôegieng khítfzl trởvujeysbfn dễpzluanqrng hơxcthn rấhdwwt nhiềmonbu. Nhìaivbn đympwếneajn Hoàanqrn Nhan Khang liếneajc mắwklit đympwưmonba tìaivbnh vớoonqi Tôegie Mi trưmonboonqc mặdlxjt, Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt nghĩoare tớoonqi Hoàanqrn Nhan Liệfifct, nếneaju nhưmonb ngàanqry nàanqro đympwóoonq, nàanqrng vàanqr Phưmonbzwdwng Thưmonbơxcthng, đympwnroqng ởvuje phítfzla đympwtfzli lậwklip vớoonqi Hoàanqrn Nhan Liệfifct, nhưmonb vậwkliy Hoàanqrn Nhan Khang làanqrm bằecqhng hữshdcu củzqsea bọweodn họweod, cóoonq phảgmboi hay khôegieng sẽtacx khóoonq xửdpih?

“Ngưmonbơxcthi hôegiem nay tớoonqi tìaivbm tiểecqhu thưmonb chúpnxrng ta, chắwklic cũozpcng khôegieng phảgmboi chỉtoae tớoonqi xem nátoaeo nhiệfifct a!” Tôegie Mi thấhdwwy Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt tâifurm tìaivbnh tốtfzlt lêysbfn, cũozpcng vui vẻecqh rấhdwwt nhiềmonbu, nhữshdcng thứnroqanqry đympwmonbu do côegieng củzqsea Hoàanqrn Nhan Khang nóoonqi mấhdwwy câifuru kia. Mặdlxjc dùozvuoonqi nhưmonb vậwkliy, khôegieng cóoonqaivb đympwebhzo lýplpd, nhưmonbng tiểecqhu thưmonb thítfzlch, vui vẻecqhanqr tốtfzlt rồnitji.

“A, đympwúpnxrng rồnitji, ngưmonbơxcthi khôegieng nóoonqi, ta cũozpcng quêysbfn mấhdwwt việfifcc chítfzlnh. Biểecqhu tẩejpxu, mẫrraqu phi ta muốtfzln mờoarei ngưmonbơxcthi đympwếneajn Tĩoarenh Tâifurm đympwiệfifcn thưmonbvujeng tràanqr ——”

pnxrc nóoonqi lờoarei nàanqry, vẻecqh mặdlxjt Hoàanqrn Nhan Khang cóoonq chúpnxrt khôegieng đympwưmonbzwdwc tựtoae nhiêysbfn, tựtoaea hồnitj mang theo mộngpft tia chátoaen ghéavagt đympwtfzli vớoonqi Đkkeznroqc Phi, mặdlxjc dùozvu xảgmboy ra rấhdwwt nhanh, nhưmonbng Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt vẫrraqn nhạebhzy cảgmbom bắwklit đympwưmonbzwdwc.

“Thưmonbvujeng tràanqr?” Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt tựtoae nhậwklin tìaivbnh cảgmbom cùozvung Lâifurm Khảgmboifurm cũozpcng khôegieng cóoonq thâifurm hậwkliu nhưmonb vậwkliy, hiệfifcn tạebhzi thâifurn phậwklin củzqsea nàanqrng mớoonqi vừsfhma côegieng khai, Lâifurm Khảgmboifurm liềmonbn cho ngưmonboarei tớoonqi đympwâifury, bêysbfn trong rốtfzlt cuộngpfc cóoonq dụecqhng ýplpdaivb?

“Đkkezưmonbzwdwc rồnitji, ta sẽtacx đympwi!”

Trong lòpzlung Hoàanqrn Nhan Khang khôegieng khỏnroqi bộngpfi phụecqhc Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt, mặdlxjc dùozvu gọweodi nàanqrng làanqr biểecqhu tẩejpxu, nhưmonbng mộngpft tiếneajng nàanqry đympwdpihy kítfzlnh nểecqh, làanqr châifurn thàanqrnh. Hiệfifcn tạebhzi thấhdwwy mẫrraqu phi cóoonq khảgmbottyyng sẽtacxtfzlnh kếneaj Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt, Hoàanqrn Nhan Khang làanqrm sao cóoonq thểecqh nhẫrraqn nhịnzkjn đympwưmonbzwdwc.

“Ngưmonbơxcthi bâifury giờoareanqr trấhdwwn quốtfzlc côegieng chúpnxra, đympwnzkja vịnzkj thậwklim chítfzlvuje trêysbfn cảgmboegieng chúpnxra ruộngpft củzqsea phụecqh hoàanqrng, cho nêysbfn, trong cung sẽtacxoonq mộngpft sốtfzl nữshdc nhâifurn đympwátoaenh chủzqse ýplpdysbfn ngưmonboarei ngưmonbơxcthi.”

Nghĩoare đympwếneajn Đkkeznroqc Phi vộngpfi vàanqrng gọweodi hắwklin tiếneajn cung, nóoonqi vớoonqi hắwklin nhữshdcng lờoarei đympwóoonq, Hoàanqrn Nhan Khang liềmonbn khôegieng nhịnzkjn đympwưmonbzwdwc cưmonboarei lạebhznh. Bởvujei vìaivb … cuộngpfc thi tranh tàanqri bốtfzln nưmonboonqc lầdpihn nàanqry, Hoàanqrn Nhan Khang cùozvung Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt thâifurn thuộngpfc, cho nêysbfn Lâifurm Khảgmboifurm mớoonqi tìaivbm tớoonqi Hoàanqrn Nhan Khang, đympwecqh cho hắwklin ra mặdlxjt mờoarei Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt, nhưmonb vậwkliy Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt cũozpcng sẽtacx khôegieng cựtoae tuyệfifct.

“Cátoaei gìaivb! Đkkezátoaenh chủzqse ýplpdysbfn tiểecqhu thưmonb? Vậwkliy tiểecqhu thưmonboonq gặdlxjp nguy hiểecqhm hay khôegieng?” Tôegie Mi vừsfhma nghe nóoonqi thếneaj, nóoonqng nảgmboy, lậwklip tứnroqc đympwnroqng lêysbfn, hậwklin khôegieng thểecqh lậwklip tứnroqc chạebhzy vàanqro cung giếneajt chếneajt mấhdwwy nữshdc nhâifurn ghêysbf tởvujem kia.

Thấhdwwy Tôegie Mi khôegieng hiểecqhu đympwưmonbzwdwc ýplpd tứnroq lờoarei nóoonqi củzqsea mìaivbnh, Hoàanqrn Nhan Khang cưmonboarei. Nha đympwdpihu nàanqry, tâifurm tưmonb thậwklit đympwơxcthn thuầdpihn, đympwebhzi nãdpiho cũozpcng đympwơxcthn giảgmbon, cóoonq lẽtacx chítfzlnh bởvujei vìaivbanqrng nóoonqng nảgmboy cùozvung đympwơxcthn giảgmbon, mớoonqi hấhdwwp dẫrraqn mìaivbnh! Trong cung nữshdc nhâifurn tranh đympwhdwwu khiếneajn hắwklin phiềmonbn chátoaen, cũozpcng cảgmbom thấhdwwy átoaec tâifurm. Chỉtoaeoonqvujeysbfn cạebhznh Tôegie Mi, Hoàanqrn Nhan Khang mớoonqi cảgmbom thấhdwwy cảgmbo ngưmonboarei thoảgmboi mátoaei. Khôegieng cóoonqifurm cơxcth, nữshdc nhâifurn trong sátoaeng, thậwklit tốtfzlt!

Thấhdwwy Hoàanqrn Nhan Khang khôegieng giảgmboi thítfzlch nguyêysbfn nhâifurn, chỉtoaemonboonqng vềmonb phítfzla mìaivbnh cưmonboarei khúpnxrc khítfzlch, Tôegie Mi giậwklin, đympwwklip vàanqro đympwdpihu Hoàanqrn Nhan Khang , “Ngưmonbơxcthi mau nóoonqi a! Rốtfzlt cuộngpfc làanqr ai muốtfzln títfzlnh toátoaen tiểecqhu thưmonb củzqsea chúpnxrng ta a? Cóoonq phảgmboi hay khôegieng làanqr mẹbdzz ngưmonbơxcthi a? Ngưmonbơxcthi nóoonqi, làanqr ngưmonboarei nàanqro?”

egie Mi đympwátoaenh khiếneajn cho Hoàanqrn Nhan Khang đympwau đympwếneajn nhe răttyyng trợzwdwn mắwklit, hắwklin ôegiem đympwdpihu, làanqrm bộngpf rấhdwwt đympwau kêysbfu lêysbfn, “Ai nha nha, đympwau chếneajt mấhdwwt! Ai nha nha, mưmonbu sátoaet chồnitjng a!”

“Mưmonbu cátoaei đympwdpihu ngưmonbơxcthi a!” Mặdlxjc dùozvu ngoàanqri miệfifcng nóoonqi nhưmonb vậwkliy, Tôegie Mi vẫrraqn nhịnzkjn khôegieng đympwưmonbzwdwc đympwi qua nhìaivbn, “Thậwklit rấhdwwt đympwau sao? Cho ta nhìaivbn mộngpft chúpnxrt!”

“Ngưmonbơxcthi nhìaivbn đympwi ——” Hoàanqrn Nhan Khang ủzqsey khuấhdwwt bĩoareu môegiei, đympwưmonba đympwdpihu mìaivbnh ra cho nàanqrng nhìaivbn.

Nhìaivbn Hoàanqrn Nhan Khang bịnzkjaivbnh đympwátoaenh thàanqrnh nhưmonb vậwkliy, Tôegie Mi mộngpft trậwklin ảgmboo nãdpiho. Nàanqrng ra tay khítfzl lựtoaec thậwklit lớoonqn, hạebhz thủzqse khôegieng phâifurn nặdlxjng nhẹbdzz, hoàanqrng tửdpih nhưmonb Hoàanqrn Nhan Khang da mịnzkjn thịnzkjt mềmonbm, khi nàanqro thìaivb bịnzkj đympwwklip nhưmonb vậwkliy đympwâifuru!

“Thậwklit xin lỗympwi, thậwklit xin lỗympwi, ta khôegieng phảgmboi cốtfzl ýplpd!” Tôegie Mi lậwklip tứnroqc cầdpihm thuốtfzlc bôegiei cho Hoàanqrn Nhan Khang, “Ngưmonbơxcthi nhanh mộngpft chúpnxrt nóoonqi đympwi ! Rốtfzlt cuộngpfc làanqroonq chuyệfifcn gìaivb xảgmboy ra a! Nóoonqi mộngpft nửdpiha, thậwklit làanqrnroqc chếneajt ngưmonboarei rồnitji!”

egie Mi cùozvung Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt chủzqse tớoonqaivbnh thâifurm, Hoàanqrn Nhan Khang hiểecqhu rõijxa, thấhdwwy Tôegie Mi gấhdwwp gátoaep chuyệfifcn củzqsea Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt nhưmonb vậwkliy, hắwklin liềmonbn dứnroqt khoátoaet nóoonqi rõijxa ra.

“Trong lịnzkjch sửdpih hoàanqrng thấhdwwt… côegieng chúpnxra cưmonbng chiềmonbu nhấhdwwt mớoonqi cóoonqmonbtoaech làanqrm trấhdwwn quốtfzlc côegieng chúpnxra. Hơxcthn nữshdca trấhdwwn quốtfzlc côegieng chúpnxra đympwưmonbzwdwc quyềmonbn tham gia vàanqro chítfzlnh sựtoae triềmonbu đympwìaivbnh, trong tay cũozpcng cóoonq binh quyềmonbn, làanqr vinh quang cao nhấhdwwt, cũozpcng làanqrmonbzwdwng trưmonbng cho thâifurn phậwklin quyềmonbn lợzwdwi.”

“Phụecqh hoàanqrng sắwklic phong biểecqhu tẩejpxu làanqrm trấhdwwn quốtfzlc côegieng chúpnxra, nóoonqi vậwkliy trong lòpzlung phátoae lệfifc thưmonbơxcthng yêysbfu biểecqhu tẩejpxu, sau nàanqry còpzlun khôegieng biếneajt sẽtacx ban thưmonbvujeng nhữshdcng gìaivb cho biểecqhu tẩejpxu. Hiệfifcn tạebhzi, hoàanqrng hậwkliu cùozvung mẫrraqu phi ta đympwmonbu đympwátoaenh đympwátoaenh chủzqse ýplpdysbfn ngưmonboarei biểecqhu tẩejpxu, cóoonq con dâifuru tôegien quýplpd nhưmonb vậwkliy, đympwnzkja vịnzkj củzqsea cátoaec nàanqrng sẽtacx đympwưmonbzwdwc củzqseng cốtfzl!”

Hoàanqrn Nhan Khang nóoonqi rõijxaanqrng nhưmonb thếneaj, đympwãdpih khôegieng dễpzluanqrng, mộngpft bêysbfn làanqr Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt, mộngpft bêysbfn làanqr mẹbdzz đympwecqh củzqsea hắwklin, hắwklin cóoonq thểecqh đympwem dụecqhng tâifurm củzqsea nhữshdcng nữshdc nhâifurn trong cung kia nóoonqi ra vớoonqi mìaivbnh, Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt biếneajt, Hoàanqrn Nhan Khang làanqr thậwklit tâifurm trợzwdw giúpnxrp nàanqrng.

“Cátoaem ơxcthn ngưmonbơxcthi, a Khang!”

“Ha ha, khôegieng cầdpihn khátoaech khítfzl!” Hoàanqrn Nhan Khang khoátoaet khoátoaet tay, nhưmonbng sau mộngpft khắwklic, vẻecqh mặdlxjt trởvujeysbfn trầdpihm trọweodng.”Thậwklit ra thìaivb hẳpzlun làanqr ta nêysbfn nóoonqi lờoarei xin lỗympwi mớoonqi đympwúpnxrng, mẫrraqu phi ta thậwklit sựtoaeanqr quátoae đympwátoaeng. Bấhdwwt quátoaeanqrng làanqr mẫrraqu phi củzqsea ta, ta khôegieng cóoonq khảgmbottyyng làanqrm thếneajanqro vớoonqi nàanqrng.”

“Biểecqhu tẩejpxu, ta biếneajt títfzlnh cátoaech củzqsea ngưmonbơxcthi cóoonq cừsfhmu tấhdwwt bátoaeo, hôegiem nay ta đympwem nhữshdcng đympwiềmonbu nàanqry thẳpzlung thắwklin nóoonqi cho ngưmonbơxcthi, cũozpcng cóoonqmonbifurm củzqsea ta. Ta muốtfzln nhờoare ngưmonbơxcthi giúpnxrp mộngpft việfifcc, nếneaju ngàanqry sau, mẫrraqu phi ta cóoonqanqrm cátoaei gìaivboonq lỗympwi vớoonqi ngưmonbơxcthi, mong ngưmonbơxcthi nểecqh mặdlxjt ta, lưmonbu cho nàanqrng mộngpft con đympwưmonboareng sốtfzlng. Coi nhưmonb ta van ngưmonbơxcthi!”

Hoàanqrn Nhan Khang thàanqrnh khẩejpxn thẳpzlung thắwklin, khiếneajn cho Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt nghĩoare tớoonqi khi ởvuje khảgmboo nghiệfifcm tầdpihng thứnroqtoaeu củzqsea bảgmboo thátoaep, Hoàanqrn Nhan Khang ôegiem gưmonbơxcthng khóoonqc gọweodi mẫrraqu phi. Xem ra, Hoàanqrn Nhan Khang thậwklit tâifurm vôegieozvung yêysbfu thưmonbơxcthng mẫrraqu phi củzqsea mìaivbnh, chẳpzlung qua làanqr, Lâifurm Khảgmboifurm vẫrraqn say đympwwklim quyềmonbn lợzwdwi, xem nhẹbdzz mẫrraqu tửdpih thâifurn tìaivbnh. . . . . .

Lạebhzi nóoonqi Hoàanqrn Nhan Khang bấhdwwt cầdpihn đympwoarei, cũozpcng làanqr giảgmbo bộngpf thôegiei, vịnzkj hoàanqrng tửdpihanqry nhìaivbn thìaivb vẻecqh vang, thậwklit ra thìaivbozpcng chỉtoaeanqr hi vọweodng nhậwklin đympwưmonbzwdwc tìaivbnh thưmonbơxcthng củzqsea mẹbdzzanqr thôegiei.

“Đkkezưmonbzwdwc!” Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt sảgmbong khoátoaei trảgmbo lờoarei, khiếneajn Hoàanqrn Nhan Khang thởvuje phàanqro nhẹbdzz nhỏnroqm. Chỉtoae cầdpihn Lâifurm Khảgmboifurm khôegieng quátoae phậwklin, Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt sẽtacx khôegieng xuấhdwwt thủzqse vớoonqi nàanqrng, hi vọweodng mẫrraqu phi tựtoae giảgmboi quyếneajt cho tốtfzlt, khôegieng nêysbfn títfzlnh toátoaen nhiềmonbu nhưmonb vậwkliy!

“Thậwklit ra thìaivb, mẫrraqu phi ta muốtfzln tátoaec hợzwdwp ngưmonbơxcthi vớoonqi nhịnzkj ca, bấhdwwt quátoae, ngưmonbơxcthi cóoonq biểecqhu ca, trong lòpzlung tựtoae nhiêysbfn sẽtacx khôegieng đympwecqh ýplpd tớoonqi ngưmonboarei khátoaec. Chỉtoaeanqr nhịnzkj ca ta tâifurm tưmonb thâifurm trầdpihm, biểecqhu tẩejpxu ngàanqrn vạebhzn lầdpihn hãdpihy cẩejpxn thậwklin!”

Hoàanqrn Nhan Khang liêysbfn tụecqhc dặdlxjn dòpzlu, làanqrm Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt rấhdwwt cảgmbom kítfzlch. Vịnzkj hoàanqrng tửdpihanqry, quảgmbo thựtoaec chítfzlnh làanqr mộngpft đympwóoonqa hoa tuyệfifct thếneaj củzqsea hoàanqrng thấhdwwt Bắwklic Chu. Sinh trưmonbvujeng trong hoàanqrng thấhdwwt, lạebhzi cóoonq thểecqh giữshdc lạebhzi cho mìaivbnh phẩejpxm títfzlnh chítfzlnh trựtoaec, Hoàanqrn Nhan Khang thậwklit sựtoaeanqr ngưmonboarei khôegieng tồnitji!

Nghĩoare nhưmonb vậwkliy, Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt nhìaivbn vềmonb phítfzla Tôegie Mi. Hai ngưmonboarei nàanqry thậwklit làanqr xứnroqng đympwôegiei, nếneaju cóoonq thểecqh đympwecqh bọweodn họweodvuje chung mộngpft chỗympw, vậwkliy sẽtacx trởvuje thàanqrnh mộngpft đympwoạebhzn giai thoạebhzi!

“Côegieng chúpnxra, thátoaenh chỉtoae đympwếneajn!” đympwúpnxrng lúpnxrc ấhdwwy, Phưmonbzwdwng Tềmonb cung kítfzlnh đympwếneajn trưmonboonqc mặdlxjt Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt, “Xin ngàanqri di giátoae đympwếneajn tiềmonbn thítfzlnh!”

“Phưmonbzwdwng bátoae, ngưmonbơxcthi đympwsfhmng khátoaech khítfzl nhưmonb vậwkliy, ta cóoonq chúpnxrt khôegieng chịnzkju nổhljli. Hãdpihy đympwtfzli vớoonqi ta nhưmonbaivbnh thưmonboareng đympwi! Đkkezecqh mộngpft vịnzkjdpiho nhâifurn gia làanqrm nhưmonb vậwkliy, sẽtacxanqrm ta giảgmbom thọweod!” Phưmonbzwdwng Tềmonb cung kítfzlnh đympwtfzli vớoonqi mìaivbnh, Mộngpf Dung Thấhdwwt Thấhdwwt cóoonq thểecqh cảgmbom giátoaec đympwưmonbzwdwc, đympwóoonqanqr mộngpft loạebhzi tôegien kítfzlnh màanqrdpiho nhâifurn Phưmonbzwdwng gia đympwtfzli vớoonqi chủzqse nhâifurn Phưmonbzwdwng gia.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.