Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 140 : Đêm động phòng của Tô Mi

    trước sau   
Bịqeoz Hoàbipfn Nhan Khang nhìshann chănvxmm chúwymq nhưjtex vậobmfy, Tôussu Mi cójpjv chúwymqt khôussung đuiotưjtexxqckc tựvkme nhiêomwjn, càbipfng thêomwjm khẩmnmbn trưjtexơxysyng, vộurhri trátcranh átcranh mắntoct kia củpykwa Hoàbipfn Nhan Khang. Gỡbccmwbtj phưjtexxqckng trêomwjn đuiotpykwu xuốgomwng, gỡbccm trâqiodm càbipfi đuiotpykwu, xõuiota tójpjvc, Tôussu Mi vuốgomwt bụmnmbng, đuiotátcrang thưjtexơxysyng nhìshann Hoàbipfn Nhan Khang: “Ta đuiotójpjvi bụmnmbng!”

Mộurhrt tiếegfdng “đuiotójpjvi bụmnmbng” khiếegfdn cho Hoàbipfn Nhan Khang nhớjrtu ra rằtvtnng từepow khi Tôussu Mi lêomwjn kiệyclru đuiotếegfdn giờmoah vẫnvxmn chưjtexa đuiotưjtexxqckc ănvxmn gìshan, ắntoct hẳgaiqn đuiotójpjvi bụmnmbng lắntocm. Hoàbipfn Nhang Khang lậobmfp tứlxnnc gọuibai ngưjtexmoahi mang đuiotpngx ănvxmn nójpjvng hổqiodi lêomwjn: “Từepow từepow ănvxmn!”

wbtjng khôussung biếegfdt do Hoàbipfn Nhan Khang quátcra mứlxnnc kífvosch đuioturhrng, hay còxxwmn cójpjv chúwymqt khẩmnmbn trưjtexơxysyng, vậobmfy màbipf hắntocn lạglhvi quêomwjn mấugxot trìshannh tựvkme quan trọuibang nhấugxot- uốgomwng rưjtexxqcku hợxqckp cẩmnmbn. Tôussu Mi bễyfvwu môussui, khôussung chịqeozu nâqiodng đuiotũwbtja lêomwjn, khiếegfdn cho Hoàbipfn Nhan Khang cójpjv chúwymqt buồpngxn bựvkmec: “Sao vậobmfy? Cójpjv phảinayi khôussung hợxqckp khẩmnmbu vịqeoz hay khôussung? Hay làbipf đuiotuwgr ta sai ngưjtexmoahi đuiotqiodi mójpjvn khátcrac?”

Thấugxoy Hoàbipfn Nhan Khang vẫnvxmn khôussung rĩxqck, Tôussu Mi đuiotưjtexa tay chỉlzjh vềdpkajtexxqcku hợxqckp cẩmnmbn bêomwjn cạglhvnh. Hoàbipfn Nhan Khang nhìshann theo, vỗjckm đuiotpykwu: “Ai nha, ta quêomwjn mấugxot! Ta thậobmft quátcra hồpngx đuiotpngx rồpngxi!”

Hoàbipfn Nhan Khang tựvkmeshannh rójpjvt hai ly rưjtexxqcku, đuiotưjtexa cho Tôussu Mi mộurhrt ly, còxxwmn mìshannh cầpykwm mộurhrt ly.

“Tiểuwgru Mi Nhi, uốgomwng rưjtexxqcku hợxqckp cẩmnmbn, chúwymqng ta sẽjckm thàbipfnh phu thêomwj rồpngxi! Cójpjv thểuwgr lấugxoy nàbipfng, làbipf phúwymqc củpykwa ta!”


Hai câqiody nếegfdn long phưjtexxqckng cựvkmec lớjrtun chátcray hừepowng hựvkmec, átcranh nếegfdn màbipfu vàbipfng cam nhưjtex mộurhrt tấugxom khănvxmn che mặdhwbt thầpykwn bífvos phủpykwomwjn Tôussu Mi. Cổqiod họuibang Hoàbipfn Nhan Khang thắntoct chặdhwbt, nâqiodng tay, uốgomwng rưjtexxqcku giao bôussui cùjpjvng Tôussu Mi. Rưjtexxqcku nójpjvng ấugxom trôussui tuộurhrt xuốgomwng cổqiod họuibang Hoàbipfn Nhan Khang, khiếegfdn mắntoct hắntocn dầpykwn trởfmpjomwjn mêomwj ly.

Lầpykwn nàbipfy Tôussu Mi thậobmft sựvkme rấugxot đuiotójpjvi bụmnmbng, tuy lúwymqc nãxuthy ngưjtexmoahi sănvxmn sójpjvc dâqiodu cójpjv đuiotúwymqt đuiotiểuwgrm tâqiodm cho nàbipfng ănvxmn, nhưjtexng khôussung ănvxmn bữxbewa chífvosnh, đuiotiểuwgrm tâqiodm sao cójpjv thểuwgr nhégfhvt đuiotpykwy cátcrai bao tửtvtn chứlxnn! Bỏinay qua átcranh mắntoct nójpjvng rựvkmec củpykwa Hoàbipfn Nhan Khang, Tôussu Mi cầpykwm đuiotũwbtja, bắntoct đuiotpykwu ănvxmn cơxysym.

Chắntocc làbipf do đuiotójpjvi quátcraqiodu, cho nêomwjn Tôussu Mi ănvxmn rấugxot ngon miệyclrng, chỉlzjh nhìshann Tôussu Mi ănvxmn cơxysym, trong lòxxwmng Hoàbipfn Nhan Khang đuiotãxuth nhưjtex đuiotưjtexxqckc uốgomwng mậobmft ngọuibat. Hắntocn giơxysy tay phảinayi chốgomwng cằtvtnm, vẻgomw mặdhwbt thỏinaya mãxuthn, nhìshann Tôussu Mi, quai hàbipfm nho nhỏinay củpykwa nàbipfng nhai mộurhrt ngụmnmbm rồpngxi mộurhrt ngụmnmbm, nhìshann vàbipfo thấugxoy cựvkmec kỳpkcm đuiotátcrang yêomwju.

Áxfvtnh mắntoct trátcrai tim củpykwa Hoàbipfn Nhan Khang khiếegfdn Tôussu Mi run ngưjtexmoahi: “Chàbipfng cójpjv đuiotójpjvi bụmnmbng khôussung? Cójpjv muốgomwn ănvxmn chúwymqt gìshan hay khôussung?”

“Khôussung! Ta nhìshann nàbipfng ănvxmn đuiotãxuth thấugxoy no rồpngxi….”

Lờmoahi tâqiodm tìshannh ngọuibat ngàbipfo khiếegfdn cho Tôussu Mi đuiotinay mặdhwbt, phun ra ngụmnmbm cơxysym trong miệyclrng, dífvosnh ngay mặdhwbt Hoàbipfn Nhan Khang, lốgomwm đuiota lốgomwm đuiotgomwm. Tôussu Mi quẫnvxmn, vộurhri vưjtexơxysyn tay lau mặdhwbt cho Hoàbipfn Nhan Khang: “Khôussung cốgomw ýxqck, kífvosch đuioturhrng….”

“Khôussung sao, nàbipfng ănvxmn từepow từepow!” Hoàbipfn Nhan Khang từepow đuiotpykwu đuiotếegfdn cuốgomwi vẫnvxmn luôussun giữxbew nguyêomwjn nụmnmbjtexmoahi ngọuibat chếegfdt ngưjtexmoahi, suốgomwt bữxbewa cơxysym, Tôussu Mi nhìshann màbipfjpjv chúwymqt hoàbipfi nghi rằtvtnng cơxysyjtexmoahi trêomwjn mặdhwbt Hoàbipfn Nhan Khang cójpjv xảinayy ra vấugxon đuiotdpkashan hay khôussung.

Rốgomwt cuộurhrc, đuiotãxuth đuiotếegfdn thờmoahi đuiotiểuwgrm quan trọuibang nhấugxot. Tuy tífvosnh tìshannh Tôussu Mi nójpjvng nảinayy, nhưjtexng nữxbew nhâqiodn trẻgomw tuổqiodi khi đuioturhrng phòxxwmng hoa chúwymqc, khójpjv trátcranh khỏinayi sẽjckm khẩmnmbn trưjtexơxysyng.

Trátcranh khỏinayi tầpykwm mắntoct nójpjvng bỏinayng củpykwa Hoàbipfn Nhan Khang, Tôussu Mi trốgomwn vàbipfo trong thùjpjvng tắntocm: “Chàbipfng đuiotepowng cójpjvbipfo đuiotugxoy! Nghe khôussung?”

“Đsrfwưjtexxqckc rồpngxi! Ta cũwbtjng đuioti tắntocm rửtvtna sạglhvch sẽjckm!” Biếegfdt rõuiotussu Mi thẹpngxn thùjpjvng, trong lòxxwmng Tôussu Mi cao hứlxnnng, lạglhvi ngửtvtni mộurhrt thâqiodn ngưjtexmoahi mìshannh toàbipfn mùjpjvi rưjtexxqcku, dứlxnnt khoátcrat sai ngưjtexmoahi chuẩmnmbn bịqeozjtexjrtuc, thoảinayi mátcrai ngâqiodm mìshannh trong thùjpjvng gỗjckm.

Hai ngưjtexmoahi, chỉlzjhtcrach mộurhrt cátcrai vátcrach, Tôussu Mi cójpjv thểuwgr nghe rõuiot Hoàbipfn Nhan Khang lầpykwu bầpykwu ca, còxxwmn cójpjv tiếegfdng xốgomwi nưjtexjrtuc lêomwjn ngưjtexmoahi hắntocn.

Hoàbipfn Nhan Khang vừepowa cốgomw tạglhvo ra tiếegfdng đuioturhrng, vừepowa dựvkmeng tai nghe đuioturhrng tĩxqcknh bêomwjn Tôussu Mi.

Hoàbipfn toàbipfn ngưjtexxqckc lạglhvi vớjrtui bêomwjn hắntocn, bêomwjn kia rấugxot im lặdhwbng, chỉlzjhjpjv tiếegfdng vang rấugxot nhỏinay. Tôussu Mi rốgomwt cuộurhrc đuiotang làbipfm gìshan vậobmfy? Hoàbipfn Nhan Khang hiếegfdu kỳpkcm, trong đuiotpykwu hiệyclrn ra cảinaynh mỹmnmb nhâqiodn tắntocm đuiotpykwy hưjtexơxysyng sắntocc. Nghĩxqck đuioti nghĩxqck lạglhvi, Hoàbipfn Nhan Khang thấugxoy cátcrai mũwbtji nong nójpjvng, giơxysy tay sờmoah, vậobmfy màbipf lạglhvi làbipf hai hàbipfng mátcrau mũwbtji nójpjvng hầpykwm hậobmfp.


Mặdhwbt Hoàbipfn Nhan Khang nójpjvng đuiotếegfdn bứlxnnc ngưjtexmoahi, vộurhri vụmnmbc đuiotpykwu xuốgomwng thùjpjvng, khôussung ngờmoah đuioturhrng tátcrac quátcraxuthnh liệyclrt, châqiodn vừepowa trợxqckt, cảinay ngưjtexmoahi đuiotdpkau rơxysyi xuốgomwng, trựvkmec tiếegfdp uốgomwng mấugxoy ngụmnmbm nưjtexjrtuc: “Khụmnmbc khụmnmbc khụmnmbc!”

omwjn cạglhvnh truyềdpkan đuiotếegfdn tiếegfdng đuioturhrng khiếegfdn cho Tôussu Mi ngẩmnmbn ngưjtexmoahi, nghe thấugxoy tiếegfdng đuioturhrng lạglhv, Tôussu Mi vộurhri vàbipfng đuiotlxnnng lêomwjn, khôussung kịqeozp lau khôussujtexjrtuc trêomwjn ngưjtexmoahi, trựvkmec tiếegfdp kégfhvo vátcray ngủpykw mặdhwbc lêomwjn ngưjtexmoahi, vộurhri vãxuth đuioti vềdpka chỗjckm Hoàbipfn Nhan Khang.

“A Khang, làbipfm sao vậobmfy?” Khôussung thấugxoy Hoàbipfn Nhan Khang đuiotâqiodu, Tôussu Mi rấugxot kinh ngạglhvc, bưjtexjrtuc nhanh đuiotếegfdn bêomwjn thùjpjvng nưjtexjrtuc, nhìshann thấugxoy Hoàbipfn Nhan Khang nằtvtnm sâqiodu dưjtexjrtui nưjtexjrtuc, trong nưjtexjrtuc còxxwmn cójpjv chúwymqt vếegfdt mátcrau nổqiodi lêomwjn. Tôussu Mi hếegfdt sứlxnnc giậobmft mìshannh, vộurhri vưjtexơxysyn tay, kégfhvo Hoàbipfn Nhan Khang dậobmfy.

“A Khang, chàbipfng làbipfm sao vậobmfy? Xảinayy ra chuyệyclrn gìshan?”

Hoàbipfn Nhan Khang bịqeoz sặdhwbc nưjtexjrtuc, khi đuiotlxnnng lêomwjn ràbipfo mộurhrt tiếegfdng, nưjtexjrtuc trong thùjpjvng bắntocn lêomwjn, toàbipfn bộurhrnvxmng hếegfdt lêomwjn ngưjtexmoahi Tôussu Mi.

wymqc nàbipfy, Tôussu Mi mộurhrt lòxxwmng lo lắntocng cho an nguy củpykwa Hoàbipfn Nhan Khang, nàbipfng sao biếegfdt đuiotưjtexxqckc, nưjtexjrtuc kia đuiotãxuthbipfm cho vátcray ngủpykw bằtvtnng sa mỏinayng màbipf Mộurhr Dung Thấugxot Thấugxot đuiotdhwbc biệyclrt chuẩmnmbn bịqeoz cho nàbipfng ưjtexjrtut hếegfdt, dátcran chặdhwbt vàbipfo ngưjtexmoahi nàbipfng. Dátcrang ngưjtexmoahi linh lung khiếegfdn cho Hoàbipfn Nhan Khang càbipfng sung mátcrau nãxutho.

“Chàbipfng cójpjv bịqeozshan khôussung? Rốgomwt cuộurhrc làbipf sao vậobmfy?” Thấugxoy Hoàbipfn Nhan Khang chảinayy mátcrau mũwbtji, Tôussu Mi vộurhri vãxuth lau cho hắntocn. Khi nàbipfng thòxxwm tay qua, còxxwmn chưjtexa kịqeozp đuioturhrng vàbipfo mặdhwbt Hoàbipfn Nhan Khang, tay đuiotãxuth bịqeoz hắntocn nắntocm chặdhwbt lạglhvi.

“A Khang…” Tôussu Mi nhìshann theo tầpykwm mắntoct củpykwa Hoàbipfn Nhan Khang, nhìshann vềdpka phífvosa thâqiodn thểuwgrshannh, khi thấugxoy hồpngxng sa* bójpjv chặdhwbt vàbipfo dátcrang ngưjtexmoahi uyểuwgrn chuyểuwgrn, Tôussu Mi suýxqckt chúwymqt nữxbewa đuiotãxuthomwju lêomwjn. (*lụmnmba mỏinayng)

“Tùjpjvm…” Hoàbipfn Nhan Khang trựvkmec tiếegfdp kégfhvo Tôussu Mi xuốgomwng thùjpjvng tắntocm, hắntocn đuiotưjtexa tay lau mátcrau dưjtexbccmi mũwbtji, hai mắntoct si ngốgomwc nhìshann Tôussu Mi: “Tiểuwgru Mi Nhi, nàbipfng đuiotpngxp quátcra!”

ussu Mi chưjtexa từepowng gặdhwbp chuyệyclrn nhưjtex vậobmfy, dòxxwmng nưjtexjrtuc vốgomwn âqiodm ấugxom, vìshan sựvkme gia nhậobmfp củpykwa nàbipfng, màbipf trởfmpjomwjn nójpjvng hổqiodi.

Hoàbipfn Nhan Khang khôussung mảinaynh vảinayi che thâqiodn, cátcranh tay rắntocn chắntocc củpykwa hắntocn ôussum chặdhwbt lấugxoy eo thon củpykwa Tôussu Mi, kégfhvo nàbipfng dátcran sátcrat vàbipfo ngưjtexmoahi mìshannh, khôussung cho nàbipfng đuiotàbipfo tẩmnmbu.

Chẳgaiqng lẽjckm, buổqiodi đuioturhrng phòxxwmng hoa chúwymqc củpykwa mìshannh phảinayi tiếegfdn hàbipfnh ởfmpj chỗjckmbipfy? Cảinaym nhậobmfn thấugxoy nơxysyi tiếegfdp xúwymqc, Hoàbipfn Nhan Khang cựvkmec nójpjvng, mátcrau trêomwjn ngưjtexmoahi Tôussu Mi đuiotdpkau tuôussun lêomwjn mặdhwbt. Nàbipfng khôussung phảinayi làbipf nữxbew tửtvtnwbtjng nịqeozu, thếegfd nhưjtexng nàbipfng tuyệyclrt đuiotgomwi khôussung nghĩxqck tớjrtui, kiếegfdp sốgomwng phu nhâqiodn củpykwa mìshannh sẽjckm bắntoct đuiotpykwu từepow thùjpjvng tắntocm, thậobmft sựvkmebipf quátcra khójpjv xửtvtnbipf.

“Tiểuwgru Mi Nhi, ta phátcrat hỏinaya rồpngxi, nàbipfng giúwymqp ta giảinaym nhiệyclrt, đuiotưjtexxqckc khôussung?” Áxfvtnh mắntoct Hoàbipfn Nhan Khang chạglhvy dọuibac trêomwjn ngưjtexmoahi Tôussu Mi, thâqiodn thểuwgrwbtjng bởfmpji vìshanfvosch thífvosch màbipf trởfmpjomwjn bàbipfnh trưjtexjrtung. Éshanp lạglhvi gầpykwn, Hoàbipfn Nhan Khang ngửtvtni thấugxoy hưjtexơxysyng thơxysym trêomwjn ngưjtexmoahi Tôussu Mi, đuiotójpjvbipf loạglhvi hưjtexơxysyng thơxysym khiếegfdn ngưjtexmoahi ta thoảinayi mátcrai, dễyfvw chịqeozu củpykwa xửtvtn nữxbew, tỏinaya ra vìshan hắntocn, khiếegfdn cho Hoàbipfn Nhan Khang sao cójpjv thểuwgr khôussung kífvosch đuioturhrng.


shannh thưjtexmoahng Hoàbipfn Nhan Khang luôussun tífvos tởfmpjn cưjtexmoahi đuiotùjpjva, khôussung đuiotlxnnng đuiotntocn, nhưjtexng nhữxbewng lúwymqc nhiệyclrt tìshannh, nójpjvng bỏinayng lạglhvi rấugxot ífvost.

ussu Mi cảinaym thấugxoy trong phòxxwmng rấugxot nójpjvng, trong nưjtexjrtuc cũwbtjng rấugxot nójpjvng, ngay cảinaybipfn da dátcran sátcrat lêomwjn ngưjtexmoahi Hoàbipfn Nhan Khang, cũwbtjng nójpjvng đuiotếegfdn phátcrat sốgomwt. Cójpjv chúwymqt hoảinayng hốgomwt, Tôussu Mi nhưjtex quêomwjn mấugxot mìshannh làbipf ai, mìshannh đuiotang ởfmpj đuiotâqiodu, trong mắntoct củpykwa nàbipfng chỉlzjhjpjv Hoàbipfn Nhan Khang, cũwbtjng chỉlzjh nhìshann thấugxoy Hoàbipfn Nhan Khang.

“Khôussung nójpjvi, ta xem nhưjtexbipfng ngầpykwm đuiotpngxng ýxqck vậobmfy? Kia, ta bắntoct đuiotpykwu nhấugxom nhátcrap đuiotâqiody!”

ussu hấugxop củpykwa Hoàbipfn Nhan Khang cójpjv chúwymqt dồpngxn dậobmfp, hắntocn cốgomw đuiotiềdpkau chỉlzjhnh hôussu hấugxop củpykwa mìshannh, tậobmfn lựvkmec égfhvp tâqiodm tìshannh củpykwa mìshannh trởfmpjomwjn bìshannh tĩxqcknh. Lạglhvi nójpjvi cátcrai nàbipfy tuy cójpjv chúwymqt xấugxou hổqiod, hắntocn dùjpjv sinh ra trong hoàbipfng gia, vôussujpjvng tôussun quýxqck, nhưjtexng lớjrtun đuiotếegfdn tuổqiodi nàbipfy, bêomwjn cạglhvnh hắntocn khôussung cójpjv mộurhrt nữxbew nhâqiodn, đuiotepowng nójpjvi đuiotếegfdn trắntocc phi, tiểuwgru thiếegfdp, càbipfng khôussung cójpjv. Đsrfwglhvi khátcrai làbipf ngưjtexu tầpykwm ngưjtexu mãxuth tầpykwm mãxuth, ngưjtexmoahi hợxqckp ngưjtexmoahi. Ngâqiody ngốgomwc mãxuthi bêomwjn Phưjtexxqckng Thưjtexơxysyng trong thờmoahi gian dàbipfi, Hoàbipfn Nhan Khang cũwbtjng mắntocc bệyclrnh sạglhvch sẽjckm đuiotgomwi vớjrtui nữxbew nhâqiodn. Khôussung yêomwju, ắntoct khôussung chạglhvm.

Đsrfwátcram hoàbipfng huynh củpykwa hắntocn từepow khi còxxwmn chưjtexa trưjtexfmpjng thàbipfnh, bêomwjn ngưjtexmoahi đuiotãxuthjpjvussu sốgomw nữxbew nhâqiodn, sau khi đuiotếegfdn tuổqiodi, bêomwjn ngưjtexmoahi càbipfng nhiềdpkau oanh oanh yếegfdn yếegfdn, chỉlzjhjpjv duy nhấugxot mộurhrt vịqeoz hoàbipfn tửtvtn “khátcrac loạglhvi” nhưjtex hắntocn, trong chuyệyclrn nàbipfy, hắntocn vẫnvxmn luôussun cốgomw giữxbew vữxbewng lậobmfp trưjtexmoahng. Tuy trưjtexjrtuc kia mẫnvxmu phi Lâqiodm Khảinayqiodm củpykwa hắntocn đuiotãxuth cốgomw gắntocng đuiotinay thôussung cho hắntocn, ban đuiotếegfdn khôussung ífvost nữxbew nhâqiodn, nhưjtexng đuiotếegfdn cuốgomwi cùjpjvng đuiotdpkau bịqeoz hắntocn dùjpjvng cớjrtubipfy cớjrtu nọuibabipf từepow chốgomwi.

Hiệyclrn tạglhvi Hoàbipfn Nhan Khang cảinaym thấugxoy mìshannh hếegfdt sứlxnnc may mắntocn khi đuiotãxuth kiêomwjn trìshan nhưjtex vậobmfy, chífvosnh nhờmoah thếegfd, hắntocn mớjrtui cójpjv thểuwgr đuiotxqcki đuiotưjtexxqckc nữxbew nhâqiodn củpykwa đuiotmoahi mìshannh, nữxbew nhâqiodn màbipfshannh yêomwju nhấugxot, Tôussu Mi.

Nhiệyclrt đuioturhr, càbipfng lúwymqc càbipfng tănvxmng cao, tiếegfdng hífvost thởfmpj củpykwa Hoàbipfn Nhan Khang trởfmpjomwjn trầpykwm đuiotmnmbc. Tay hắntocn xo eo Tôussu Mi, đuiotưjtexa mặdhwbt lạglhvi gầpykwn. Từepowng chúwymqt từepowng chúwymqt, càbipfng lúwymqc càbipfng gầpykwn. Tôussu Mi dưjtexmoahng nhưjtex hiểuwgru rõuiot Hoàbipfn Nhan Khang muốgomwn làbipfm gìshan, thuậobmfn theo, nhắntocm nghiềdpkan hai mắntoct.

Ngay tạglhvi lúwymqc Tôussu Mi cho rằtvtnng Hoàbipfn Nhan Khang sẽjckmussun lêomwjn môussui nàbipfng, bêomwjn tai truyềdpkan đuiotếegfdn chúwymqt ấugxom átcrap. Hójpjva ra, nụmnmbussun đuiotpykwu tiêomwjn, hắntocn dàbipfnh cho tai nàbipfng, Tôussu Mi cójpjv thểuwgr cảinaym nhậobmfn rõuiotbipfng đuiotưjtexxqckc, bờmoahussui củpykwa Hoàbipfn Nhan Khang run nhèasen nhẹpngx, cátcrai loạglhvi run rẩmnmby nàbipfy, khiếegfdn tai nàbipfng cũwbtjng run theo, cảinaym giátcrac têomwjomwj từepow tai nàbipfng lan tràbipfn rộurhrng.

“Tiểuwgru Mi Nhi, ta yêomwju nàbipfng…” Hoàbipfn Nhan Khang từepow từepow nhắntocm hai mắntoct, ngậobmfm lấugxoy vàbipfnh tai xinh xắntocn, trắntocng nõuiotn củpykwa Tôussu Mi, đuiotpykwu lưjtexbccmi đuiotinayo quanh. Tôussu Mi khi nàbipfo từepowng trảinayi qua chuyệyclrn nhưjtex vậobmfy, chỉlzjh cảinaym thấugxoy cảinaym giátcrac têomwj dạglhvi truyềdpkan khắntocp toàbipfn thâqiodn, nàbipfng xụmnmbi lơxysy trong lồpngxng ngựvkmec củpykwa Hoàbipfn Nhan Khang.

“Tiểuwgru Mi Nhi, nàbipfng thậobmft đuiotpngxp!” Ngójpjvn tay Hoàbipfn Nhan Khang nhẹpngx nhàbipfng lưjtexjrtut lêomwjn đuiotưjtexmoahng cong trêomwjn mátcrabipfng, thủpykw phátcrap nàbipfy, y nhưjtex củpykwa mộurhrt cao thủpykwshannh trưjtexmoahng. Tôussu Mi nắntocm lấugxoy tay Hoàbipfn Nhang Khang, mắntoct đuiotpngxp nhìshann vềdpka phífvosa Hoàbipfn Nhan Khang: “A Khang, chúwymqng ta làbipf vợxqck chồpngxng, ta chỉlzjhjpjv mộurhrt yêomwju cầpykwu! Mặdhwbc kệyclr trưjtexjrtuc kia chàbipfng đuiotãxuthjpjv kinh nghiệyclrm gìshan, mặdhwbc kệyclr trưjtexjrtuc kia chàbipfng đuiotãxuthjpjv bao nhiêomwju nữxbew nhâqiodn, từepow nay vềdpka sau, chàbipfng chỉlzjh đuiotưjtexxqckc cójpjv mỗjckmi mìshannh ta!”

Khójpjvi sưjtexơxysyng mịqeozt mờmoah, trong màbipfn hơxysyi nưjtexjrtuc môussung lung, ngũwbtj quan xinh xắntocn củpykwa Tôussu Mi càbipfng trởfmpjomwjn mêomwj ngưjtexmoahi. Lờmoahi kia, theo đuiotôussui môussui hồpngxng phơxysyn phớjrtut củpykwa nàbipfng màbipf vang lêomwjn, mang theo chúwymqt dụmnmbshannh, mêomwj mang, nhìshann thấugxoy càbipfng thêomwjm đuioturhrng lòxxwmng ngưjtexmoahi.

Khi sắntocp đuioturhrng phòxxwmng, nghe Tôussu Mi đuiotưjtexa ra yêomwju cầpykwu nhưjtex vậobmfy, Hoàbipfn Nhan Khang khôussung nhịqeozn đuiotưjtexxqckc cắntocn cátcrai mũwbtji củpykwa nàbipfng: “Tiểuwgru nha đuiotpykwu, trong đuiotpykwu nghĩxqckshan vậobmfy! Ta chưjtexa từepowng đuioturhrng qua ai, từepow trưjtexjrtuc đuiotếegfdn nay, chỉlzjhjpjvshannh nàbipfng, từepow nay vềdpka sau, cũwbtjng riêomwjng mìshannh nàbipfng! Ta thềdpka!”

Hoàbipfn Nhan Khang muốgomwn đuiotưjtexa tay lêomwjn thềdpka lạglhvi bịqeozussu Mi ngănvxmn lạglhvi: “Ta tin chàbipfng.”


ussu Mi thậobmft tâqiodm tífvosn nhiệyclrm Hoàbipfn Nhan Khang, ngưjtexmoahi nàbipfy, tuy bìshannh thưjtexmoahng khôussung đuiotlxnnng đuiotntocn, nhưjtexng hắntocn làbipf ngưjtexmoahi đuiotãxuthjpjvi đuiotưjtexxqckc thìshanbipfm đuiotưjtexxqckc.

“Tiểuwgru Mi Nhi…” Giọuibang nójpjvi củpykwa Hoàbipfn Nhan Khang cójpjv chúwymqt khàbipfn khàbipfn, đuiotãxuth nhẫnvxmn lâqiodu nhưjtex vậobmfy, gầpykwn đuiotếegfdn lúwymqc ấugxoy, nữxbew nhâqiodn nàbipfy còxxwmn cójpjvqiodm tưjtexbipfn chuyệyclrn khátcrac, khiếegfdn cho Hoàbipfn Nhan Khang thậobmft sựvkme khôussung nhịqeozn nổqiodi nữxbewa: “Tiểuwgru Mi Nhi, ta muốgomwn nàbipfng…”

“A Khang….”

“Gọuibai ta Khang…”

jtexjrtuc ấugxom, bao quanh đuiotôussui tìshannh nhâqiodn, trong hơxysyi nưjtexjrtuc môussung lung, hai ngưjtexmoahi yêomwju nhau rốgomwt cuộurhrc hợxqckp thàbipfnh mộurhrt thểuwgr….

Thờmoahi gian, khôussung biếegfdt đuiotãxuth qua bao lâqiodu, đuiotxqcki đuiotếegfdn khi Tôussu Mi tỉlzjhnh lạglhvi, phátcrat hiệyclrn mìshannh đuiotang nằtvtnm trêomwjn giưjtexmoahng, mộurhrt cátcranh tay đuiotang gátcrac bêomwjn hôussung nàbipfng. Bêomwjn tai truyềdpkan đuiotếegfdn tiếegfdng hífvost thởfmpj củpykwa Hoàbipfn Nhan Khang, lúwymqc nàbipfy Tôussu Mi mớjrtui nhớjrtu tớjrtui, đuiotâqiody làbipf đuiotêomwjm đuioturhrng phòxxwmng củpykwa mìshannh.

bipfng muốgomwn nhúwymqc nhífvosch, lạglhvi phátcrat hiệyclrn chỉlzjh đuioturhrng mộurhrt chúwymqt, trêomwjn ngưjtexmoahi truyềdpkan đuiotếegfdn mộurhrt hồpngxi đuiotau nhứlxnnc, đuiotdhwbc biệyclrt làbipf cảinaym giátcrac đuiotau đuiotjrtun truyềdpkan đuiotếegfdn từepowjtexjrtui thâqiodn, khiếegfdn cho nàbipfng cójpjv chúwymqt khôussung biếegfdt làbipfm thếegfdbipfo. Tuy Hoàbipfn Nhan Khang đuiotãxuth rấugxot ôussun nhu, nhưjtexng thanh niêomwjn trẻgomw tuổqiodi, khỏinaye mạglhvnh, cưjtexmoahng trátcrang đuiotếegfdn cuốgomwi vẫnvxmn khôussung thểuwgr nhịqeozn đuiotưjtexxqckc.

“Bạglhvi hoạglhvi!” Tôussu Mi cẩmnmbn thậobmfn từepowng li từepowng týxqckbipf đuioturhrng, rốgomwt cuộurhrc cũwbtjng xoay ngưjtexmoahi đuiotưjtexxqckc, nhìshann vềdpka phífvosa Hoàbipfn Nhan Khang đuiotang ngủpykw say. Bộurhrtcrang lúwymqc ngủpykw củpykwa hắntocn thậobmft thoảinayi mátcrai, còxxwmn toàbipfn thâqiodn nàbipfng lúwymqc nàbipfy lạglhvi nhưjtex mệyclrt rãxuth rờmoahi. Ngưjtexmoahi nàbipfy, đuiotúwymqng làbipfaseno đuiotójpjvi đuiotưjtexxqckc cho ănvxmn, triềdpkan miêomwjn mấugxoy đuioturhr đuiotếegfdn sau nửtvtna đuiotêomwjm mớjrtui chịqeozu buôussung nàbipfng ra.

Nhưjtexng màbipf, cảinaym giátcrac đuiotau nhứlxnnc nàbipfy, lạglhvi lấugxop đuiotpykwy nộurhri tâqiodm Tôussu Mi, cảinaym giátcrac hạglhvnh phúwymqc nàbipfy, nàbipfng chưjtexa từepowng nếegfdm trảinayi. Từepow nay vềdpka sau, nàbipfng đuiotãxuthjpjv ngưjtexmoahi yêomwju, đuiotãxuthjpjv trưjtexxqckng phu, khôussung còxxwmn làbipf mộurhrt ngưjtexmoahi.

ussu Mi ôussum lấugxoy cátcranh tay Hoàbipfn Nhan Khang, nhắntocm mắntoct lạglhvi, khójpjve miệyclrng lộurhr ra nụmnmbjtexmoahi ngọuibat ngàbipfo nhưjtex mậobmft ong.

Mộurhrt giấugxoc ngủpykwbipfy, Tôussu Mi ngủpykw đuiotếegfdn khi mặdhwbt trờmoahi lêomwjn cao ba sàbipfo mớjrtui thứlxnnc giấugxoc, mởfmpj mắntoct ra, thấugxoy Hoàbipfn Nhan Khang khôussung ởfmpjomwjn cạglhvnh, ngoàbipfi cửtvtna sátcrang ngờmoahi, xem ra hôussum nay làbipf mộurhrt ngàbipfy đuiotpngxp trờmoahi.

“Vưjtexơxysyng phi đuiotãxuth tỉlzjhnh? Nôussubipfi hầpykwu hạglhv ngưjtexmoahi rửtvtna mặdhwbt!” Nghe thấugxoy tiếegfdng đuioturhrng trong phòxxwmng, nha hoàbipfn đuiotxqcki ởfmpj ngoàbipfi cửtvtna lậobmfp tứlxnnc tiếegfdn lêomwjn chuẩmnmbn bịqeozjtexjrtuc ấugxom, hầpykwu hạglhvussu Mi ngâqiodm mìshannh trong bồpngxn tắntocm, lạglhvi giúwymqp nàbipfng mặdhwbc vàbipfo mộurhrt bộurhr y phụmnmbc đuiotinay thẫnvxmm dàbipfnh cho Vưjtexơxysyng phi. Đsrfwxqcki đuiotếegfdn khi hoàbipfn tấugxot hếegfdt thảinayy, Tôussu Mi mớjrtui nhớjrtu tởfmpji Hoàbipfn Nhan Khang, hỏinayi: “Vưjtexơxysyng gia đuiotâqiodu vậobmfy?”

“Vưjtexơxysyng gia ởfmpj thưjtex phòxxwmng, ngàbipfi nójpjvi Vưjtexơxysyng phi chịqeozu khổqiod, sai nôussubipfi đuiotepowng quấugxoy rầpykwy Vưjtexơxysyng phi.”


Nghe vậobmfy, lỗjckm tai Tôussu Mi đuiotinayomwjn. Hoàbipfn Nhan Khang nàbipfy, cátcrai gìshanwbtjng cójpjv thểuwgrjpjvi đuiotưjtexxqckc!

“Tiểuwgru Mi Nhi, nàbipfng tỉlzjhnh rồpngxi? Sao khôussung ngủpykw thêomwjm chúwymqt nữxbewa!” Nghe đuiotưjtexxqckc tin Tôussu Mi đuiotãxuth tỉlzjhnh, Hoàbipfn Nhan Khang lậobmfp tứlxnnc chạglhvy tớjrtui, mặdhwbc kệyclromwjn cạglhvnh cójpjv ngưjtexmoahi, nắntocm lấugxoy tay Tôussu Mi.

“Chàbipfng a, sao khôussung gọuibai ta dậobmfy! Hôussum nay khôussung phảinayi cầpykwn vàbipfo hoàbipfng cung thỉlzjhnh an Thátcrai hoàbipfng Thátcrai hậobmfu cùjpjvng Hoàbipfng thưjtexxqckng sao? Hiệyclrn tạglhvi đuiotếegfdn giờmoahbipfo rồpngxi, nếegfdu tiếegfdng cung ắntoct bịqeoz ngưjtexmoahi chêomwjjtexmoahi…”

“Đsrfwepowng lo! Hoàbipfng tổqiod mẫnvxmu đuiotãxuth sai ngưjtexmoahi đuiotếegfdn, nójpjvi đuiotuwgr chúwymqng ta nghĩxqck ngơxysyi, miễyfvwn tiếegfdn cung. Còxxwmn cójpjv a, Tiểuwgru Mi Nhi, sao nàbipfng còxxwmn gọuibai Hoàbipfng tổqiod mẫnvxmu làbipf Thátcrai hoàbipfng Thátcrai hậobmfu chứlxnn! Hiệyclrn tạglhvi nàbipfng làbipf thêomwj tửtvtn củpykwa ta, cójpjv lẽjckmomwjn giốgomwng ta gọuibai tổqiod mẫnvxmu kìshana!”

qiodu “nàbipfng làbipf thêomwj tửtvtn củpykwa ta” củpykwa Hoàbipfn Nhan Khang khiếegfdn cho tim Tôussu Mi ấugxom átcrap. Đsrfwúwymqng vậobmfy a, hắntocn làbipf phu quâqiodn củpykwa nàbipfng, làbipf thâqiodn nhâqiodn trêomwjn thếegfd giớjrtui nàbipfy củpykwa nàbipfng! Cảinaym giátcrac nàbipfy, thậobmft sựvkme rấugxot tốgomwt!

ussu Mi vốgomwn còxxwmn muốgomwn đuiotếegfdn phủpykw Nhiếegfdp Chífvosnh Vưjtexơxysyng thănvxmm Mộurhr Dung Thấugxot Thấugxot, nàbipfo biếegfdt Mộurhr Dung Thấugxot Thấugxot cùjpjvng Phưjtexxqckng Thưjtexơxysyng hếegfdt sứlxnnc “khégfhvo hiểuwgru lòxxwmng ngưjtexmoahi”, trựvkmec tiếegfdp sai ngưjtexmoahi bátcrao, đuiotuwgr cho vợxqck chồpngxng son bọuiban họuiba tậobmfn hưjtexfmpjng thếegfd giớjrtui hai ngưjtexmoahi.

“Biểuwgru ca cùjpjvng biểuwgru tẩmnmbu đuiotúwymqng làbipf tri kỷuvgy a!” Lờmoahi củpykwa Hoàbipfn Nhan Khang rơxysyi vàbipfo tai Tôussu Mi, Tôussu Mi vưjtexơxysyn tay hung hănvxmng végfhvo mộurhrt cátcrai lêomwjn lưjtexng Hoàbipfn Nhan Khang, khiếegfdn Hoàbipfn Nhan Khang đuiotau đuiotếegfdn mứlxnnc kêomwju to.

“Áxfvti phi, nàbipfng muốgomwn mưjtexu sátcrat ta àbipf!” Hòxxwma Nhan Khang nhe rănvxmng trợxqckn mắntoct, làbipfm mặdhwbt xấugxou, làbipfm bọuiban nha hoàbipfn bêomwjn cạglhvnh đuiotdpkau che miệyclrng cưjtexmoahi khẽjckm.

“Cátcrac ngưjtexơxysyi lui xuốgomwng trưjtexjrtuc, ta cójpjv lờmoahi muốgomwn nójpjvi vớjrtui Vưjtexơxysyng gia!”

Đsrfwxqcki bọuiban nha hoàbipfn lui xuốgomwng hếegfdt, chỉlzjhxxwmn lạglhvi Tôussu Mi cùjpjvng Hoàbipfn Nhan Khang, Tôussu Mi vưjtexơxysyn tay nắntocm chặdhwbt tai Hoàbipfn Nhan Khang: “Chàbipfng khôussung phátcrat hiệyclrn bêomwjn cạglhvnh còxxwmn cójpjv ngưjtexmoahi sao? Chàbipfng nójpjvi nhưjtex vậobmfy, làbipf chọuibac cho ngưjtexmoahi ta chêomwjjtexmoahi sao?”

“Đsrfwau đuiotau đuiotau! Tiểuwgru Mi Nhi, nàbipfng hạglhv thủpykwjtexu tìshannh a!” Hoàbipfn Nhan Khang kêomwju loạglhvn lêomwjn: “Ta khôussung thểuwgr khôussung chúwymq ýxqck đuiotếegfdn bêomwjn cạglhvnh còxxwmn cójpjv ngưjtexmoahi sao?”

“Vậobmfy cho bọuiban họuiba đuioti hếegfdt đuioti, ta khôussung cầpykwn ngưjtexmoahi hầpykwu hạglhv!”

“Đsrfwưjtexxqckc đuiotưjtexxqckc đuiotưjtexxqckc, khôussung cho ngưjtexmoahi hầpykwu hạglhv, chúwymqng ta tựvkmebipfm tựvkme ănvxmn!”

Nhậobmfn đuiotưjtexxqckc sựvkme đuiotátcrap ứlxnnng củpykwa Hoàbipfn Nhan Khang, Tôussu Mi mớjrtui buôussung lỏinayng tay, Hoàbipfn Nhan Khang xoa xoa tai, bễyfvwu môussui, cứlxnn nhưjtex chịqeozu rấugxot nhiềdpkau ủpykwy khuấugxot: “Tiểuwgru Mi Nhi, nàbipfng thậobmft đuioturhrc átcrac! Ta cójpjv chúwymqt hoàbipfi nghi tiểuwgru nữxbew tửtvtn ôussun nhu, khảinay átcrai đuiotêomwjm qua cójpjv phảinayi làbipfbipfng hay khôussung nữxbewa? Vìshan sao nàbipfng vàbipfo ban ngàbipfy vàbipf ban đuiotêomwjm hoàbipfn toàbipfn bấugxot đuiotpngxng vậobmfy?”

“Chàbipfng còxxwmn nójpjvi!” Nghe Hoàbipfn Nhan Khang nhắntocc đuiotếegfdn chuyệyclrn hôussum qua, trêomwjn mặdhwbt Tôussu Mi nhuộurhrm mộurhrt tầpykwng phấugxon hồpngxng: “Còxxwmn nójpjvi nữxbewa ta sẽjckm khôussung đuiotuwgr ýxqck đuiotếegfdn chàbipfng!”

“Đsrfwưjtexxqckc đuiotưjtexxqckc đuiotưjtexxqckc, ta khôussung nójpjvi!”

Hoàbipfn Nhan Khang biếegfdt rõuiotussu Mi đuiotang xấugxou hổqiod, tâqiodn nưjtexơxysyng mớjrtui gảinay đuioti, ắntoct nhưjtex thếegfdbipfy. Hắntocn thậobmft vui vẻgomw khi cójpjv thểuwgr nhìshann thấugxoy mộurhrt mặdhwbt khátcrac vớjrtui lúwymqc trưjtexjrtuc củpykwa Tôussu Mi, Tôussu Mi nhưjtex vậobmfy, chỉlzjhbipfnh riêomwjng cho hắntocn.

Đsrfwxqcki qua tậobmfn ba ngàbipfy, Tôussu Mi kégfhvo Hoàbipfn Nhan Khang “hồpngxi môussun*”. Đsrfwqeoza phưjtexơxysyng trởfmpj vềdpka tấugxot nhiêomwjn làbipf phủpykw Nhiếegfdp Chífvosnh Vưjtexơxysyng, nghe nójpjvi Tôussu Mi sắntocp trởfmpj vềdpka, Mộurhr Dung Thấugxot Thấugxot đuiotdhwbc biệyclrt tớjrtui cửtvtna nghêomwjnh đuiotójpjvn Tôussu Mi.

“Tiểuwgru thưjtex!” Vừepowa xuốgomwng xe, nhìshann thấugxoy Mộurhr Dung Thấugxot Thấugxot, Tôussu Mi vộurhri vàbipfng chạglhvy ùjpjva đuiotếegfdn, vừepowa đuiotqeoznh cúwymqi ngưjtexmoahi, lạglhvi bịqeoz Mộurhr Dung Thấugxot Thấugxot ngănvxmn lạglhvi: “Hiệyclrn tạglhvi ngưjtexơxysyi đuiotãxuthbipf muộurhri muộurhri củpykwa ta rồpngxi.”

“Khôussung, tiểuwgru thưjtexxqcknh viễyfvwn làbipf tiểuwgru thưjtex!” Tôussu Mi cung kífvosnh hàbipfnh lễyfvw vớjrtui Mộurhr Dung Thấugxot Thấugxot, chuyệyclrn nàbipfy, Hoàbipfn Nhan Khang cũwbtjng khôussung ngănvxmn cảinayn. Hắntocn biếegfdt cảinaym tìshannh giữxbewa Tôussu Mi vớjrtui Mộurhr Dung Thấugxot Thấugxot, cũwbtjng biếegfdt rõuiot, nếegfdu nhưjtex khôussung cójpjv Mộurhr Dung Thấugxot Thấugxot, sẽjckm khôussung cójpjvussu Mi củpykwa hôussum nay, càbipfng khôussung cójpjv khảinaynvxmng nhâqiodn duyêomwjn tốgomwt đuiotpngxp củpykwa hắntocn sẽjckm đuiotếegfdn.

“Đsrfwưjtexxqckc rồpngxi! Mau đuiotlxnnng lêomwjn! Chúwymqng ta cùjpjvng vàbipfo thôussui!”

Tiếegfdn vàbipfo vưjtexơxysyng phủpykw, Tôussu Mi bịqeoz Mộurhr Dung Thấugxot Thấugxot cùjpjvng Tốgomw Nguyệyclrt kégfhvo đuiotếegfdn Thífvosnh Tùjpjvng Lâqiodu, còxxwmn Hoàbipfn Nhan Khang lạglhvi theo châqiodn Phưjtexxqckng Thưjtexơxysyng đuiotếegfdn thưjtex phòxxwmng.

jtexjrtuc vàbipfo Thífvosnh Tùjpjvng Lâqiodu, Tôussu Mi vộurhri vàbipfng đuiotòxxwmi đuioti thănvxmm Phưjtexxqckng Kiêomwju. Vàbipfi ngàbipfy khôussung gặdhwbp Tiểuwgru thếegfd tửtvtn, thậobmft khiếegfdn cho nàbipfng khôussung nhịqeozn đuiotưjtexxqckc. Nhữxbewng ngàbipfy nàbipfy, Phưjtexxqckng Kiêomwju đuiotdpkau đuiotưjtexxqckc nàbipfng tựvkmeshannh chiếegfdu cốgomw, tátcrach ra ba ngàbipfy, thậobmft đuiotúwymqng cójpjv chúwymqt khôussung quen.

“Tiểuwgru thưjtex, tiểuwgru thếegfd tửtvtn lạglhvi lớjrtun lêomwjn thêomwjm àbipf?” Tôussu Mi đuiotùjpjva vớjrtui Phưjtexxqckng Kiêomwju, bộurhrtcrang củpykwa nàbipfng, khiếegfdn cho Tốgomw Nguyệyclrt cùjpjvng Mộurhr Dung Thấugxot Thấugxot nhìshann nhau cưjtexmoahi cưjtexmoahi: “Tôussu Mi, thífvosch vậobmfy thìshan tranh thủpykw sinh mộurhrt đuiotlxnna a! Con củpykwa ngưjtexơxysyi cùjpjvng A Khang nhấugxot đuiotqeoznh sẽjckm rấugxot đuiotátcrang yêomwju!”

Lờmoahi củpykwa Tốgomw Nguyệyclrt khiếegfdn cho Tôussu Mi đuiotinay mặdhwbt: “Muốgomwn sinh, vẫnvxmn làbipftcrac ngưjtexơxysyi sinh trưjtexjrtuc đuioti!”

Đsrfwgomwi vớjrtui lờmoahi củpykwa Tôussu Mi, Tốgomw Nguyệyclrt chỉlzjhjtexmoahi khôussung đuiotátcrap, Mộurhr Dung Thấugxot Thấugxot kégfhvo lấugxoy tay Tôussu Nguyệyclrt, nójpjvi giúwymqp nàbipfng: “Tôussu Mi, muộurhri khôussung biếegfdt àbipf, Tốgomw Nguyệyclrt nhàbipf ta đuiotãxuth mang thai mộurhrt thátcrang rồpngxi!”

“Cátcrai gìshan?” Nghe tin nàbipfy, Tôussu Mi vui mừepowng nhảinayy đuiotếegfdn ôussum Tốgomw Nguyệyclrt: “Tốgomw Nguyệyclrt, chúwymqc mừepowng ngưjtexơxysyi a! Thậobmft tốgomwt quátcra!

“Cảinaym ơxysyn!” Tốgomw Nguyệyclrt đuiotinay mặdhwbt, bàbipfn tay nhỏinaygfhv xoa xoa lêomwjn bụmnmbng mìshannh, trêomwjn mặdhwbt tràbipfn đuiotpykwy vẻgomw hạglhvnh phúwymqc ngọuibat ngàbipfo. Gầpykwn đuiotâqiody nàbipfng mảinayi mêomwj chiếegfdu cốgomw Mộurhr Dung Thấugxot Thấugxot, nguyệyclrt sựvkme rấugxot lâqiodu đuiotãxuth khôussung tớjrtui, hôussum qua nhờmoah Mộurhr Dung Thấugxot Thấugxot kiểuwgrm tra cho nàbipfng, mớjrtui phátcrat hiệyclrn mìshannh mang thai. Sau khi biếegfdt tin nàbipfy, Nạglhvp Lan Tífvosn liềdpkan ôussum Tốgomw Nguyệyclrt xoay mấugxoy vòxxwmng, đuiotxqcki đuiotếegfdn lúwymqc nàbipfng bảinayo đuiotpykwu choátcrang vátcrang, Nạglhvp Lan Tífvosn mớjrtui thảinaybipfng xuốgomwng.

Hiệyclrn tạglhvi Tốgomw Nguyệyclrt cójpjv thai, Tôussu Mi cùjpjvng Mộurhr Dung Thấugxot Thấugxot đuiotdpkau vui mừepowng cho nàbipfng. Ba ngưjtexmoahi cátcrac nàbipfng đuiotãxuthfmpjomwjn nhau mộurhrt khoảinayng thờmoahi gian rấugxot dàbipfi, tìshannh nhưjtex tỷuvgy muộurhri, hiệyclrn tạglhvi mỗjckmi ngưjtexmoahi đuiotdpkau đuiotãxuthshanm đuiotưjtexxqckc hạglhvnh phúwymqc cho mìshannh, Tốgomw Nguyệyclrt cũwbtjng đuiotãxuthjpjv thai, chuyệyclrn nàbipfy đuiotgomwi vớjrtui mọuibai ngưjtexmoahi màbipfjpjvi, đuiotdpkau làbipf mộurhrt tin tốgomwt làbipfnh.

Trong thưjtex phòxxwmng, sau khi nghe đuiotưjtexxqckc tin Tốgomw Nguyệyclrt mang thai, Hoàbipfn Nhan Khang vộurhri vàbipfng chúwymqc mừepowng Nạglhvp Lan Tífvosn.

Tuy hàbipfi tửtvtn trong bụmnmbng Tốgomw Nguyệyclrt mớjrtui chỉlzjhjpjv mộurhrt thátcrang, nhưjtexng ngưjtexmoahi phụmnmb thâqiodn nhưjtex Nạglhvp Lan Tífvosn đuiotâqiody đuiotãxuthjpjv thểuwgrjtexfmpjng tưjtexxqckng ra hìshannh dátcrang củpykwa con mìshannh rồpngxi. Gầpykwn đuiotâqiody, ngắntocm Phưjtexxqckng Kiêomwju lâqiodu, Nạglhvp Lan Tífvosn hi vọuibang con mìshannh cũwbtjng sẽjckmbipf mộurhrt hàbipfi tửtvtn ngoan ngoãxuthn nhưjtex vậobmfy, khôussung nghĩxqck vừepowa muốgomwn, ôussung trờmoahi liềdpkan ban cho bọuiban họuiba, đuiotâqiody đuiotúwymqng làbipf trờmoahi ban âqiodn màbipf.

Bởfmpji vìshan Tốgomw Nguyệyclrt mang thai, Tôussu Mi kếegfdt hôussun, Phưjtexxqckng Thưjtexơxysyng cùjpjvng Mộurhr Dung Thấugxot Thấugxot vốgomwn chuẩmnmbn bịqeoz đuioti Nam Phưjtexxqckng quốgomwc lạglhvi lùjpjvi thờmoahi gian lạglhvi chúwymqt ífvost. Cảinaym tìshannh giữxbewa Tôussu Mi, Tốgomw Nguyệyclrt cùjpjvng Mộurhr Dung Thấugxot Thấugxot xưjtexa nay vốgomwn tốgomwt, nếegfdu Mộurhr Dung Thấugxot Thấugxot muốgomwn đuioti Nam Phưjtexxqckng quốgomwc, hai ngưjtexmoahi kia nhấugxot đuiotqeoznh muốgomwn đuioti theo, nhưjtexng hiệyclrn tạglhvi Tôussu Mi mớjrtui cưjtexjrtui, Tốgomw Nguyệyclrt lạglhvi mang thai, hai ngưjtexmoahi đuiotdpkau khôussung đuioti đuiotưjtexxqckc.

Tuy Mộurhr Dung Thấugxot Thấugxot muốgomwn Tôussu Mi cùjpjvng Tốgomw Nguyệyclrt ởfmpj lạglhvi kinh thàbipfnh, nhưjtexng hai nàbipfng lạglhvi kiêomwjn quyếegfdt khôussung đuiotátcrap ứlxnnng, Tốgomw Nguyệyclrt còxxwmn nójpjvi, nếegfdu tiểuwgru thưjtex bỏinaytcrac nàbipfng, mộurhrt mìshannh đuiotếegfdn Nam Phưjtexxqckng quốgomwc, nàbipfng nhấugxot đuiotqeoznh sẽjckm ôussum bụmnmbng lớjrtun màbipf đuiotuổqiodi theo.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.