Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 107 : Đã chết, đều đã chết

    trước sau   
Vịzyrw hoàabrcng tửkqycabrcy láoyqt gan thậmmxht làabrc lớyqkmn, lạiaifi muốpoxrn lấskuoy đuomtqzwqu Nam Lâcehsn Vưrqikơgtjnng làabrcm cầqzwqu đuomtáoyqt. . . . . . Mọubtii ngưrqikpeahi khôobcbng khỏjqfli nhìwxhgn Phưrqikpeahng Thưrqikơgtjnng, hầqzwqu hếrfqst áoyqtnh mắgnytt đuomtztchu dừgtjnng trêopfkn cổqzwq hoàabrcn mĩquxv củrqika Phưrqikpeahng Thưrqikơgtjnng, nghĩquxv bụrwlvng Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw rốpoxrt cuộquxvc cólcsl khảuxhgqzwqng gìwxhg, màabrc lấskuoy đuomtưrqikpeahc đuomtqzwqu Phưrqikpeahng Thưrqikơgtjnng. Văqzwqn võwmwaoyqt quan đuomtrqik loạiaifi thầqzwqn tháoyqti, song sắgnytc mặhxkjt Phưrqikpeahng Thưrqikơgtjnng khôobcbng hềztch thay đuomtqzwqi, hai mắgnytt híppfpp lạiaifi, giốpoxrng nhưrqik chưrqika từgtjnng nghe thấskuoy lờpeahi Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw vừgtjna nólcsli. Duy chỉeggm Mộquxv Dung Thấskuot Thấskuot nghe thấskuoy lờpeahi nàabrcy, liềztchn cưrqikpeahi: “Ca, xem ra huynh muộquxvi chúwcfang ta khôobcbng đuomtưrqikpeahc hoan nghêopfknh rồdhwmi! Giếrfqst ca ca, sợpeah sau đuomtólcsl sẽpuqo chíppfpnh làabrcqzwqng nhụrwlvc muộquxvi muộquxvi đuomti. . . . . .”

Lờpeahi nólcsli củrqika Mộquxv Dung Thấskuot Thấskuot nhàabrcn nhạiaift màabrcgtjni vàabrco tai Hoàabrcn Nhan Liệvpvut, chỉeggmabrc mộquxvt câcehsu nólcsli nhỏjqfl nhưrqikng lạiaifi làabrcm sắgnytc mặhxkjt Hoàabrcn Nhan Liệvpvut cólcsl thay đuomtqzwqi lớyqkmn.

“Súwcfac sinh!” Hoàabrcn Nhan Liệvpvut khuôobcbn mặhxkjt dữlcsl tợpeahn, “Nhìwxhgn cáoyqti gìwxhg, còzyrwn khôobcbng đuomtem têopfkn súwcfac sinh nàabrcy trólcsli lạiaifi cho trẫkvdtm!”

Mộquxvt tiếrfqsng “Súwcfac sinh” làabrcm Lâcehsm Khảuxhgcehsm tỉeggmnh táoyqto lạiaifi, thấskuoy Kíppfpnh Đcehszsxgc dẫkvdtn ngưrqikpeahi tớyqkmi trólcsli Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw, Lâcehsm Khảuxhgcehsm “Rầqzwqm!” mộquxvt tiếrfqsng quỳhijj gốpoxri trưrqikyqkmc mặhxkjt Hoàabrcn Nhan Liệvpvut. “Bệvpvu hạiaif, xin ngưrqikpeahi tha cho Nghịzyrw nhi ! Nghịzyrw nhi bìwxhgnh thưrqikpeahng kíppfpnh cẩpoxrn hiếrfqsu đuomtiaifo, hôobcbm nay nhưrqik vậmmxhy, nhấskuot đuomtzyrwnh làabrc bịzyrwktuym hạiaifi! Xin bệvpvu hạiaif minh xédhwmt!”

cehsm Khảuxhgcehsm khuôobcbn mặhxkjt lêopfk hoa đuomtáoyqti vũdulv, nhưrqikng Hoàabrcn Nhan Liệvpvut lạiaifi vôobcbqymnng cháoyqtn ghédhwmt. Tạiaifi sao nhữlcslng nữlcsl nhâcehsn nàabrcy trưrqikyqkmc mặhxkjt mộquxvt kiểzyrwu, song sau lưrqikng lạiaifi mộquxvt kiểzyrwu? Lúwcfac trưrqikyqkmc hắgnytn còzyrwn nhớyqkm tớyqkmi phụrwlv tửkqyc thâcehsn tìwxhgnh, nhưrqikng Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw lạiaifi nólcsli lờpeahi vôobcb liêopfkm sỉeggm nhưrqik vậmmxhy! Xem ra ngàabrcy thưrqikpeahng, biểzyrwu hiệvpvun củrqika Hoàabrcn Nhan Nghịzyrwdulvng làabrc giảuxhg vờpeah, cũdulvng làabrc lừgtjna gạiaift hắgnytn !

“Rưrqikpeahu vàabrco lờpeahi ra, cho dùqymn bịzyrw đuomtquxvng tay châcehsn nhưrqikng lờpeahi hắgnytn vừgtjna nólcsli chíppfpnh làabrccehsm đuomtzyrwa thựkxucc củrqika hắgnytn!” Châcehsn Hoàabrcn Nhan Liệvpvut vừgtjna rúwcfat vềztch liềztchn bịzyrwcehsm Khảuxhgcehsm gắgnytt gao ôobcbm lấskuoy, sắgnytc mặhxkjt âcehsm trầqzwqm. “Trẫkvdtm thấskuoy, mẹgdfl con cáoyqtc ngưrqikơgtjni đuomtãktuy sớyqkmm thèvpvum kháoyqtt ngôobcbi vịzyrw hoàabrcng đuomtếrfqs rồdhwmi, nhấskuot đuomtzyrwnh làabrc ngưrqikpeahi mẹgdfl nhưrqik ngưrqikơgtjni ngàabrcy thưrqikpeahng xúwcfai giụrwlvc hắgnytn, nếrfqsu khôobcbng hắgnytn sẽpuqo khôobcbng nólcsli nhưrqik vậmmxhy. Hừgtjn! Muốpoxrn trẫkvdtm chếrfqst sớyqkmm đuomtzyrwoyqtc ngưrqikơgtjni cólcsl đuomtưrqikpeahc thiêopfkn hạiaif, mưrqiku típpfpnh cũdulvng thậmmxht làabrc vẹgdfln toàabrcn đuomtólcsl!”


Suy nghĩquxv bịzyrw Hoàabrcn Nhan Liệvpvut nólcsli ra, Lâcehsm Khảuxhgcehsm sợpeah đuomtếrfqsn sắgnytc mặhxkjt trắgnytng bệvpvuch, nàabrcng vộquxvi vàabrcng phủrqik nhậmmxhn, dùqymnng sứzsxgc dậmmxhp đuomtqzwqu, “Bệvpvu hạiaif, thầqzwqn thiếrfqsp bịzyrw oan, thầqzwqn thiếrfqsp mộquxvt lòzyrwng chỉeggmwxhg bệvpvu hạiaif, chưrqika từgtjnng cólcsl ýortp niệvpvum phảuxhgn nghịzyrwch trong đuomtqzwqu nhưrqik vậmmxhy, xin bệvpvu hạiaif đuomtgtjnng nghe lờpeahi tiểzyrwu nhâcehsn khiêopfku khíppfpch, xin bệvpvu hạiaif minh xédhwmt !”

“Khiêopfku khíppfpch? Còzyrwn cầqzwqn ngưrqikpeahi khiêopfku khíppfpch sao? Vừgtjna rồdhwmi làabrc hắgnytn chíppfpnh miệvpvung nólcsli ra!”

Hoàabrcn Nhan Liệvpvut nhìwxhgn vềztch phíppfpa Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw, thấskuoy hắgnytn vẫkvdtn còzyrwn say, càabrcng cảuxhgm thấskuoy đuomtzsxga con trai nàabrcy thậmmxht mấskuot thểzyrw diệvpvun.

“Kíppfpnh Đcehszsxgc, cảuxhg ngưrqikơgtjni cũdulvng khôobcbng nghe lờpeahi trẫkvdtm sao? Mau trólcsli têopfkn súwcfac sinh kia lạiaifi cho trẫkvdtm!”

“Dạiaif!” Kíppfpnh Đcehszsxgc vộquxvi vàabrcng gậmmxht đuomtqzwqu, phấskuot tay, bảuxhgo hai tháoyqti giáoyqtm đuomti tớyqkmi, mộquxvt phảuxhgi mộquxvt tráoyqti bắgnytt lấskuoy hai tay Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw.

Đcehsang cao hứzsxgng lạiaifi bịzyrw ngưrqikpeahi kháoyqtc quấskuoy rầqzwqy, cảuxhgm giáoyqtc vôobcbqymnng khólcsl chịzyrwu. Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw vừgtjna nhìwxhgn thấskuoy hai tháoyqti giáoyqtm, liềztchn giáoyqtng cho bọubtin họubti mỗjxfhi ngưrqikpeahi mộquxvt bạiaift tai “Khốpoxrn nạiaifn! Khôobcbng nhìwxhgn thấskuoy trẫkvdtm đuomtang bậmmxhn sao!”

lcsl lẽpuqo do ban nãktuyy nólcsli chuyệvpvun cùqymnng Hạiaifcehsn Típpfpch, nêopfkn Hoàabrcn Nhan Nghịzyrwwcfac nàabrcy kíppfpch đuomtquxvng, cảuxhgm giáoyqtc nhưrqikwxhgnh đuomtãktuyopfkn ngôobcbi thàabrcnh hoàabrcng thưrqikpeahng rồdhwmi, vìwxhg vậmmxhy mớyqkmi xưrqikng “Trẫkvdtm”.

“Ngưrqikơgtjni xem, ngưrqikơgtjni xem đuomti! Mớyqkmi vừgtjna rồdhwmi ngưrqikơgtjni còzyrwn nólcsli trẫkvdtm oan uổqzwqng cáoyqtc ngưrqikơgtjni, hiệvpvun tạiaifi hắgnytn cũdulvng bắgnytt đuomtqzwqu thay thếrfqs đuomtzyrwa vịzyrw trẫkvdtm rồdhwmi!”

cehsu nàabrcy củrqika Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw, khôobcbng nghi ngờpeahwxhg chíppfpnh làabrc đuomtmmxhp náoyqtt toàabrcn bộquxv trắgnytc ẩpoxrn cuốpoxri cùqymnng củrqika Hoàabrcn Nhan Liệvpvut, trựkxucc tiếrfqsp đuomtpoxry mìwxhgnh vàabrco hốpoxr lửkqyca. “Bốpoxrp !” Hoàabrcn Nhan Liệvpvut vỗjxfh tay mộquxvt cáoyqti, hai hắgnytc y nhâcehsn liềztchn xuấskuot hiệvpvun trưrqikyqkmc mặhxkjt mọubtii ngưrqikpeahi.

“Trólcsli Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw lạiaifi!”

Hắgnytc y nhâcehsn chỉeggm nghe lệvpvunh Hoàabrcn Nhan Liệvpvut, tiếrfqsn lêopfkn tráoyqti phảuxhgi dùqymnng dâcehsy trólcsli Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw lạiaifi thậmmxht chặhxkjt, cũdulvng khôobcbng biếrfqst cólcsl phảuxhgi hắgnytc y nhâcehsn cốpoxr ýortp hay khôobcbng, màabrcdulvng khôobcbng thèvpvum phủrqik y phụrwlvc lêopfkn cho hắgnytn. Lúwcfac nàabrcy, Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw toàabrcn thâcehsn bịzyrw Hắgnytc y nhâcehsn trólcsli chặhxkjt nhưrqikoyqti báoyqtnh tédhwmt, trựkxucc tiếrfqsp nédhwmm ởdjta trưrqikyqkmc mặhxkjt Hoàabrcn Nhan Liệvpvut.

“Buôobcbng ra! Cáoyqtc ngưrqikơgtjni thậmmxht to gan! Buôobcbng ra!” Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw vừgtjna giãktuyy dụrwlva, vừgtjna kêopfku la, Hoàabrcn Nhan Liệvpvut tiếrfqsn lêopfkn, mộquxvt cưrqikyqkmc đuomtáoyqtabrco mặhxkjt Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw, lậmmxhp tứzsxgc máoyqtu từgtjndulvi Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw chảuxhgy xuốpoxrng, kèvpvum theo mộquxvt tiếrfqsng “Răqzwqng rắgnytc” .

“A!” sốpoxrng mũdulvi đuomtau đuomtyqkmn kịzyrwch liệvpvut làabrcm Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw tỉeggmnh táoyqto lạiaifi. “Làabrc ai! Con mẹgdfllcslabrc ai dáoyqtm đuomtáoyqt ta!”


Hoàabrcn Nhan Nghịzyrwlcsli tụrwlvc, khiếrfqsn văqzwqn võwmwaoyqt quan hoàabrcn toàabrcn khôobcbng còzyrwn gìwxhg đuomtzyrwlcsli. Cho dùqymn uốpoxrng thuốpoxrc, trởdjtaopfkn đuomtopfkn cuồdhwmng, íppfpt nhấskuot cũdulvng nêopfkn giữlcsl lạiaifi mộquxvt chúwcfat lýortp tríppfp chứzsxg! Thâcehsn làabrc hoàabrcng tửkqyc, trêopfkn đuomtpeahi nàabrcy ngưrqikpeahi cólcsl thểzyrw đuomtáoyqt ngàabrci nhưrqik vậmmxhy cólcsl đuomtưrqikpeahc mấskuoy ngưrqikpeahi? Thậmmxht làabrc khôobcbng biếrfqst đuomtquxvng nãktuyo!

Thìwxhg ra vịzyrw đuomtiệvpvun hạiaif ngàabrcy thưrqikpeahng hàabrco hoa phong nhãktuy, giữlcslwxhgnh trong sạiaifch nàabrcy lạiaifi còzyrwn cólcsl ham mêopfk NP (tứzsxgc làabrc xxx tậmmxhp thểzyrw), hơgtjnn nữlcsla còzyrwn thíppfpch sủrqikng áoyqti ngay ngoàabrci trờpeahi, chưrqika kểzyrw đuomtếrfqsn pháoyqtt ngôobcbn thôobcb tụrwlvc cộquxvng thêopfkm chứzsxgng hoang tưrqikdjtang bậmmxhc cao nữlcsla . . . . . Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw vốpoxrn đuomtưrqikpeahc cho làabrczyrwa nhãktuy, bởdjtai vìwxhg việvpvuc vừgtjna rồdhwmi khiếrfqsn danh dựkxuc hoàabrcn toàabrcn mấskuot sạiaifch.

cehsu ‘con mẹgdfllcsl’ củrqika Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw , làabrcm Lâcehsm Khảuxhgcehsm suýortpt ngấskuot xỉeggmu. Đcehszsxga nhỏjqflabrcy nãktuyo bịzyrw chuộquxvt rúwcfat sao? Lạiaifi đuomtqzwqn đuomtquxvn nhưrqik thếrfqs? Dáoyqtm nólcsli chuyệvpvun vớyqkmi Hoàabrcn Nhan Liệvpvut nhưrqik vậmmxhy!

Quảuxhg nhiêopfkn, nghe lờpeahi nàabrcy, Hoàabrcn Nhan Liệvpvut rúwcfat từgtjnopfkn hôobcbng hắgnytc y nhâcehsn ra mộquxvt câcehsy roi, quấskuot lêopfkn ngưrqikpeahi Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw.

“Cháoyqtt!”

Hoàabrcn Nhan Liệvpvut cũdulvng làabrc ngưrqikpeahi tậmmxhp võwmwa, lựkxucc tay rấskuot lớyqkmn, hơgtjnn nữlcsla lúwcfac nàabrcy bịzyrw Hoàabrcn Nhan Nghịzyrwabrcm cho nổqzwqi giậmmxhn rồdhwmi, cho nêopfkn đuomthxkjc biệvpvut nặhxkjng tay.

“Ốopfki! A! Đcehsau quáoyqt!” Hoàabrcn Nhan Nghịzyrwopfku to. Nhưrqikng hắgnytn bịzyrw trólcsli cựkxucc kỳhijj chặhxkjt, tráoyqtnh khôobcbng đuomtưrqikpeahc, cộquxvng thêopfkm cảuxhg ngưrqikpeahi trầqzwqn truồdhwmng, lăqzwqn qua lăqzwqn lạiaifi trêopfkn mặhxkjt đuomtskuot trốpoxrn roi củrqika Hoàabrcn Nhan Liệvpvut, nhìwxhgn từgtjn mọubtii gólcslc đuomtquxv tựkxuca nhưrqik mộquxvt con giun trắgnytng thậmmxht lớyqkmn, xoay xoay trêopfkn mặhxkjt đuomtskuot .

“Thậmmxht xấskuou.” Mộquxv Dung Thấskuot Thấskuot vừgtjna dứzsxgt lờpeahi, Phưrqikpeahng Thưrqikơgtjnng liềztchn dùqymnng tay che hai mắgnytt nàabrcng lạiaifi. “Đcehsgtjnng xem, nhìwxhgn thứzsxg ghêopfk tởdjtam nhưrqik vậmmxhy, sẽpuqo đuomtau mắgnytt!”

“Phìwxhg.” Lờpeahi nólcsli củrqika Phưrqikpeahng Thưrqikơgtjnng khiếrfqsn Mộquxv Dung Thấskuot Thấskuot cưrqikpeahi ra tiếrfqsng. Đcehsau mắgnytt? Cáoyqti cớyqkmabrcy thậmmxht tứzsxgc cưrqikpeahi. Thếrfqs nhưrqikng Phưrqikpeahng Thưrqikơgtjnng lạiaifi nólcsli đuomtưrqikpeahc nghiêopfkm túwcfac nhưrqik vậmmxhy. Bấskuot quáoyqt, nếrfqsu Phưrqikpeahng Thưrqikơgtjnng che mắgnytt củrqika nàabrcng, khôobcbng cho nàabrcng xem thứzsxg xấskuou xíppfp kia, thìwxhgabrcng dứzsxgt khoáoyqtt nhắgnytm hai mắgnytt lạiaifi, chẳqymnng qua vẫkvdtn nghe thấskuoy tiếrfqsng rêopfkn củrqika Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw.

“A! Phụrwlv hoàabrcng, sao ngưrqikpeahi đuomtáoyqtnh nhi thầqzwqn!”

Cảuxhg ngưrqikpeahi đuomtau nhứzsxgc rốpoxrt cụrwlvc làabrcm Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw thanh tỉeggmnh. Nhìwxhgn lạiaifi, trưrqikyqkmc mắgnytt toàabrcn ngưrqikpeahi làabrc ngưrqikpeahi, Lâcehsm Khảuxhgcehsm quỳhijj trêopfkn mặhxkjt đuomtskuot, khuôobcbn mặhxkjt đuomtqzwqy nưrqikyqkmc mắgnytt, màabrc hắgnytn. . . . . .”Làabrc ai thoáoyqtt y phụrwlvc củrqika bổqzwqn đuomtiệvpvun hạiaif? Làabrc ai làabrcm? !”

Thấskuoy Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw giảuxhg ngâcehsy giảuxhg dạiaifi, khiếrfqsn Hoàabrcn Nhan Liệvpvut càabrcng cảuxhgm thấskuoy têopfkn khốpoxrn vôobcb liêopfkm sỉeggmabrcy đuomtãktuy đuomtem cáoyqti mặhxkjt giàabrc củrqika hắgnytn nédhwmm sạiaifch rồdhwmi. Hôobcbm nay quảuxhg thựkxucc làabrc mấskuot hếrfqst mặhxkjt mũdulvi! Hoàabrcn Nhan Liệvpvut cũdulvng khôobcbng trảuxhg lờpeahi Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw…, chỉeggm liêopfkn tiếrfqsp quấskuot roi lêopfkn ngưrqikpeahi hắgnytn, đuomtzyrw lạiaifi nhữlcslng vếrfqst máoyqtu.

“Phụrwlv hoàabrcng, nhi thầqzwqn bịzyrw oan, nhi thầqzwqn bịzyrw oan!” Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw rốpoxrt cụrwlvc biếrfqst xấskuou hổqzwq, trựkxucc tiếrfqsp quay lưrqikng, bảuxhgo vệvpvu thâcehsn mìwxhgnh, miệvpvung liêopfkn tụrwlvc kêopfku oan, nhưrqikng Hoàabrcn Nhan Liệvpvut vừgtjna rồdhwmi bịzyrwppfpch thíppfpch, làabrcm sao còzyrwn nghe đuomtưrqikpeahc lờpeahi củrqika hắgnytn!


opfkn nàabrcy, Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw bịzyrw Hoàabrcn Nhan Liệvpvut quấskuot roi cho hoàabrcn toàabrcn tỉeggmnh táoyqto, bêopfkn kia, Giàabrc Lam cởdjtai áoyqto ngoàabrci, choàabrcng lêopfkn ngưrqikpeahi Hạiaifcehsn Típpfpch .

“Sưrqik muộquxvi? Sưrqik muộquxvi!”

Giàabrc Lam kêopfku liềztchn hai tiếrfqsng, Hạiaifcehsn vẫkvdtn chưrqika tỉeggmnh lạiaifi, chỉeggm đuomtgnytm chìwxhgm trong hạiaifnh phúwcfac, nàabrcng si mêopfk nhìwxhgn Giàabrc Lam, đuomtưrqika tay xoa gưrqikơgtjnng mặhxkjt củrqika hắgnytn, “Hảuxhgo ca ca, vìwxhg sao mớyqkmi mộquxvt chúwcfat khôobcbng gặhxkjp, chàabrcng đuomtãktuy thay đuomtqzwqi rồdhwmi?”

“Sưrqik muộquxvi! Ta làabrc Giàabrc Lam, làabrc Tam sưrqik huynh củrqika muộquxvi!” Giàabrc Lam cau màabrcy, bắgnytt lấskuoy tay Hạiaifcehsn Típpfpch.

“Tam sưrqik huynh? Ha ha, vịzyrw ca ca nàabrcy, chàabrcng đuomtgtjnng gạiaift ta! Tam sưrqik huynh còzyrwn đuomtang ởdjta Bồdhwmng Lai đuomtuxhgo! Chàabrcng giảuxhg ai khôobcbng giảuxhg, lạiaifi giảuxhg bộquxv Tam sưrqik huynh gạiaift ta!”

Thấskuoy Hạiaifcehsn Típpfpch vẫkvdtn mơgtjngtjnabrcng màabrcng, Giàabrc Lam kédhwmo nàabrcng đuomti tớyqkmi bêopfkn hồdhwm, đuomtem đuomtqzwqu nàabrcng trựkxucc tiếrfqsp giúwcfai xuốpoxrng. Mớyqkmi đuomtqzwqu xuâcehsn, hồdhwmrqikyqkmc lạiaifnh nhưrqikqzwqng, Hạiaifcehsn tiếrfqsc rùqymnng mìwxhgnh mộquxvt cáoyqti, sặhxkjc nưrqikyqkmc, hoàabrcn toàabrcn tỉeggmnh.

“Tam sưrqik huynh, sao huynh lạiaifi ởdjta đuomtâcehsy?” Hạiaifcehsn Típpfpch trêopfkn mặhxkjt vẫkvdtn nhỏjqflrqikyqkmc típpfpoyqtch, giậmmxht mìwxhgnh nhìwxhgn Giàabrc Lam, vẻlqad mặhxkjt vôobcbqymnng bấskuot ngờpeah.

“Lờpeahi nàabrcy ta hỏjqfli muộquxvi mớyqkmi đuomtúwcfang!”

Giàabrc Lam biếrfqst, Hạiaifcehsn Típpfpch trúwcfang đuomtquxvc mêopfk huyễquxvn hìwxhgnh, hơgtjnn nữlcsla Hoàabrcn Nhan Nghịzyrwdulvng bịzyrw nhưrqik vậmmxhy. Rốpoxrt cuộquxvc làabrc ngưrqikpeahi nàabrco làabrcm? Tạiaifi sao phảuxhgi làabrcm nhưrqik vậmmxhy?

Nghe Giàabrc Lam nólcsli, Hạiaifcehsn Típpfpch cảuxhgm thấskuoy mơgtjn hồdhwm, lạiaifi cảuxhgm thấskuoy cólcsl chúwcfat lạiaifnh, đuomtzyrwnh kédhwmo áoyqto chặhxkjt vàabrco ngưrqikpeahi, mớyqkmi pháoyqtt hiệvpvun quầqzwqn áoyqto trêopfkn ngưrqikpeahi mìwxhgnh biếrfqsn thàabrcnh áoyqto ngoàabrci củrqika nam nhâcehsn, màabrcopfkn trong khôobcbng mặhxkjc gìwxhg kháoyqtc.

“A ——” Hạiaifcehsn Típpfpch hédhwmt lêopfkn “Sao lạiaifi thếrfqsabrcy? Làabrcm sao lạiaifi. . . . . .”

Vừgtjna nólcsli, Hạiaifcehsn Típpfpch dầqzwqn dầqzwqn hồdhwmi tưrqikdjtang lạiaifi, khuôobcbn mặhxkjt Hoàabrcn Nhan Nghịzyrwwmwaabrcng hiệvpvun lêopfkn trưrqikyqkmc mắgnytt.”Làabrc hắgnytn, nhấskuot đuomtzyrwnh làabrc hắgnytn làabrcm!”

Hạiaifcehsn Típpfpch muốpoxrn đuomtzsxgng lêopfkn, nhưrqikng bởdjtai vìwxhg chuyệvpvun vừgtjna rồdhwmi màabrc hai châcehsn vôobcb lựkxucc. Nhìwxhgn thấskuoy thâcehsn hìwxhgnh Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw bịzyrw trólcsli cáoyqtch đuomtólcsl khôobcbng xa, Hạiaifcehsn Típpfpch lầqzwqn nữlcsla hédhwmt lêopfkn.


“A ——”

Hạiaifcehsn Típpfpch thédhwmt chólcsli tai, khiếrfqsn Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw nhớyqkm lạiaifi chuyệvpvun tìwxhgnh lúwcfac trưrqikyqkmc, hắgnytn chiếrfqsm đuomtưrqikpeahc nàabrcng, hắgnytn rốpoxrt cụrwlvc cólcsl đuomtưrqikpeahc nàabrcng rồdhwmi! Khôobcbng nhưrqik Hạiaifcehsn Típpfpch, vẻlqad mặhxkjt Hoàabrcn Nhan Nghịzyrwobcbqymnng mừgtjnng rỡmiyu. Chẳqymnng lẽpuqo, đuomtâcehsy chíppfpnh làabrc trong cáoyqti rủrqiki cólcsloyqti may?

“Vâcehsn nhi, ta ởdjta chỗjxfhabrcy, Vâcehsn nhi!”

Mặhxkjc dùqymn bịzyrw trólcsli chặhxkjt, Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw vẫkvdtn tiếrfqsp tụrwlvc vùqymnng vẫkvdty, muốpoxrn lạiaifi gầqzwqn Hạiaifcehsn Típpfpch.

Thoáoyqtng thấskuoy Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw cảuxhg ngưrqikpeahi khôobcbng mảuxhgnh vảuxhgi, Hạiaifcehsn Típpfpch lạiaifi càabrcng ôobcbm đuomtqzwqu thédhwmt chólcsli tai. Nàabrcng khôobcbng biếrfqst tạiaifi sao lạiaifi dâcehsy dưrqika vớyqkmi Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw, tạiaifi sao lạiaifi cùqymnng hắgnytn pháoyqtt sinh chuyệvpvun nhưrqik vậmmxhy. Ngưrqikpeahi uốpoxrng rưrqikpeahu khôobcbng phảuxhgi Phưrqikpeahng Thưrqikơgtjnng sao, giờpeah sao lạiaifi thàabrcnh Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw!

Hạiaifcehsn Típpfpch lắgnytc đuomtqzwqu, tìwxhgm kiếrfqsm thâcehsn ảuxhgnh Phưrqikpeahng Thưrqikơgtjnng, cuốpoxri cùqymnng giữlcsla mộquxvt đuomtáoyqtm ngưrqikpeahi chen chúwcfac cũdulvng nhìwxhgn thấskuoy Phưrqikpeahng Thưrqikơgtjnng mộquxvt thâcehsn bạiaifch y. Hắgnytn lạiaifnh lùqymnng đuomtzsxgng đuomtólcsl, khuôobcbn mặhxkjt lạiaifnh lùqymnng, khi áoyqtnh mắgnytt nàabrcng vàabrc hắgnytn chạiaifm nhau, Hạiaifcehsn Típpfpch cảuxhgm nhậmmxhn đuomtưrqikpeahc sâcehsu sắgnytc sựkxuc kinh tởdjtam vàabrc cháoyqtn ghédhwmt.

“Khôobcbng, khôobcbng phảuxhgi nhưrqik thếrfqs!” Thờpeahi đuomtiểzyrwm nhìwxhgn thấskuoy hếrfqst thảuxhgy văqzwqn võwmwaoyqt quan trong triềztchu, Hạiaifcehsn Típpfpch biếrfqst tấskuot cảuxhg đuomtztchu đuomtãktuy bịzyrw Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw pháoyqt hủrqiky rồdhwmi.

Danh dựkxuc củrqika nữlcsl nhâcehsn, còzyrwn cảuxhgobcbn sựkxuc củrqika nàabrcng, kểzyrw cảuxhg Phưrqikpeahng Thưrqikơgtjnng, tấskuot cảuxhg đuomtztchu bởdjtai Hoàabrcn Nhan Nghịzyrwabrc khôobcbng còzyrwn gìwxhg nữlcsla.

Giọubtit nưrqikyqkmc mắgnytt to nhưrqik hạiaift đuomtmmxhu từgtjn khólcsle mắgnytt Hạiaifcehsn Típpfpch chảuxhgy xuốpoxrng , nàabrcng khôobcbng nólcsli mộquxvt câcehsu, hung áoyqtc nhìwxhgn Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw, dưrqikpeahng nhưrqik muốpoxrn dùqymnng áoyqtnh mắgnytt xuyêopfkn thủrqikng tim Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw.

Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw chưrqika từgtjnng bịzyrw Hạiaifcehsn Típpfpch nhìwxhgn nhưrqik vậmmxhy, hắgnytn biếrfqst, nàabrcng nhấskuot đuomtzyrwnh rấskuot căqzwqm hậmmxhn mìwxhgnh. Xảuxhgy ra chuyệvpvun nhưrqik vậmmxhy trưrqikyqkmc mặhxkjt bao nhiêopfku ngưrqikpeahi, thểzyrw diệvpvun củrqika Hạiaifcehsn Típpfpch, thểzyrw diệvpvun củrqika Đcehsôobcbng Lỗjxfh quốpoxrc đuomtztchu mấskuot hếrfqst.

“Vâcehsn nhi, thậmmxht xin lỗjxfhi, ta khôobcbng kìwxhgm lòzyrwng đuomtưrqikpeahc, ta thậmmxht sựkxuc rấskuot yêopfku nàabrcng, ta thậmmxht lòzyrwng yêopfku nàabrcng!”

Nhữlcslng lờpeahi củrqika Hoàabrcn Nhan Nghịzyrwlcsli vớyqkmi Hạiaifcehsn Típpfpch khiếrfqsn mọubtii ngưrqikpeahi vỡmiyu lẽpuqo. Thìwxhg ra làabrc nhưrqik vậmmxhy! Bởdjtai vìwxhg Nhịzyrw hoàabrcng tửkqycopfku Vâcehsn côobcbng chúwcfaa, nêopfkn mớyqkmi dùqymnng cáoyqtch quyếrfqst liệvpvut nhưrqik vậmmxhy đuomtzyrw chiếrfqsm đuomtưrqikpeahc nàabrcng.

lcsl đuomtiềztchu vịzyrw đuomtiệvpvun hạiaifabrcy cũdulvng khôobcbng cẩpoxrn thậmmxhn chúwcfat nàabrco! Chỗjxfhabrco khôobcbng chọubtin, lạiaifi chọubtin ngay ngựkxuc hoa viêopfkn đuomtôobcbng ngưrqikpeahi qua lạiaifi. Chuyệvpvun khôobcbng trong sạiaifch nhưrqik vậmmxhy xảuxhgy ra ởdjta hoàabrcng cung, ngưrqikpeahi trong cuộquxvc còzyrwn làabrc hoàabrcng tửkqycabrcobcbng chúwcfaa, chuyệvpvun nàabrcy thậmmxht quáoyqt kinh khủrqikng rồdhwmi.


Hoàabrcn Nhan Nghịzyrwlcsli “yêopfku”, nhưrqikng trong lòzyrwng Hạiaifcehsn Típpfpch lạiaifi cảuxhgm thấskuoy thậmmxht nựkxucc cưrqikpeahi. Dừgtjnng mộquxvt lúwcfac, hai châcehsn dầqzwqn cólcsl cảuxhgm giáoyqtc, Hạiaifcehsn Típpfpch đuomtzsxgng lêopfkn, từgtjnng bưrqikyqkmc từgtjnng bưrqikyqkmc đuomti vềztch phíppfpa Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw.

“Ngưrqikơgtjni yêopfku ta? Khôobcbng, ngưrqikơgtjni khôobcbng yêopfku ta, ngưrqikơgtjni hạiaifi ta! Ngưrqikơgtjni rõwmwaabrcng biếrfqst ta thíppfpch Phưrqikpeahng Thưrqikơgtjnng, còzyrwn dung thủrqik đuomtoạiaifn hèvpvun hạiaif nhưrqik vậmmxhy chiếrfqsm lấskuoy ta, ngưrqikơgtjni yêopfku ta sao? Ngưrqikơgtjni chỉeggmopfku thâcehsn phậmmxhn củrqika ta vàabrc sựkxuc hậmmxhu thuẫkvdtn từgtjn Đcehsôobcbng Lỗjxfh quốpoxrc màabrc thôobcbi.”

“Ngưrqikơgtjni ghen tỵdhwm vớyqkmi Phưrqikpeahng Thưrqikơgtjnng! Ngưrqikơgtjni sợpeah chàabrcng chiếrfqsm ngai vàabrcng củrqika ngưrqikơgtjni, cho nêopfkn muốpoxrn củrqikng cốpoxr đuomtzyrwa vịzyrw củrqika mìwxhgnh, mớyqkmi nhắgnytm vàabrco ta, thậmmxhm chíppfp khôobcbng ngầqzwqn ngạiaifi pháoyqt hủrqiky ta đuomtzyrw đuomtiaift đuomtưrqikpeahc đuomtiềztchu ngưrqikơgtjni muốpoxrn! Ngưrqikơgtjni đuomtúwcfang làabrc khôobcbng biếrfqst xấskuou hổqzwq!”

“Khôobcbng! Khôobcbng phảuxhgi nhưrqik thếrfqs!” Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw lắgnytc đuomtqzwqu, mặhxkjc dùqymn hắgnytn từgtjnng nghĩquxv nhưrqik vậmmxhy, nhưrqikng hắgnytn thíppfpch Hạiaifcehsn Típpfpch nhiềztchu hơgtjnn. “Vâcehsn nhi, ta thậmmxht lòzyrwng yêopfku nàabrcng! Thậmmxht sựkxuc! Ta thềztch! Ta lấskuoy típpfpnh mạiaifng củrqika mìwxhgnh ra thềztch!”

“Típpfpnh mạiaifng?” Lờpeahi nàabrcy trong tai Hạiaifcehsn Típpfpch thậmmxht nựkxucc cưrqikpeahi. Nàabrcng đuomtãktuy khôobcbng còzyrwn gìwxhg nữlcsla! Chuyệvpvun vừgtjna rồdhwmi Phưrqikpeahng Thưrqikơgtjnng nhấskuot đuomtzyrwnh nhìwxhgn thấskuoy, hắgnytn vốpoxrn đuomtãktuy khôobcbng thíppfpch nàabrcng, bâcehsy giờpeah chắgnytc chắgnytn càabrcng ghédhwmt nàabrcng nàabrcng, cho nàabrcng làabrc nữlcsl nhâcehsn tùqymny tiệvpvun.

“Ngưrqikơgtjni đuomtãktuy nguyệvpvun ýortpqymnng típpfpnh mạiaifng thềztch, vậmmxhy ngưrqikơgtjni hãktuyy chếrfqst đuomti!”

Hạiaifcehsn Típpfpch rúwcfat bảuxhgo kiếrfqsm bêopfkn hôobcbng Giàabrc Lam, đuomtâcehsm thẳqymnng vàabrco tim Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw . Mộquxvt kiếrfqsm nàabrcy cựkxucc nhanh làabrcm ngưrqikpeahi kháoyqtc khôobcbng kịzyrwp ngăqzwqn cảuxhgn, đuomtpeahi tấskuot cảuxhg kịzyrwp phảuxhgn ứzsxgng, Hạiaifcehsn Típpfpch đuomtãktuywcfat bảuxhgo kiếrfqsm, máoyqtu tưrqikơgtjni đuomtjqfl sẫkvdtm bắgnytn tung tólcsle lêopfkn mặhxkjt nàabrcng.

“Nghịzyrw nhi!” Lâcehsm Khảuxhgcehsm nhìwxhgn thấskuoy cảuxhgnh tưrqikpeahng nàabrcy hoàabrcn toàabrcn chếrfqst lặhxkjng, ngay cảuxhg Hoàabrcn Nhan Liệvpvut cũdulvng sửkqycng sờpeah.

“Vâcehsn nhi. . . . . .” khólcsle miệvpvung Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw tuôobcbn ra máoyqtu tưrqikơgtjni, vôobcbqymnng sửkqycng sốpoxrt. Ngưrqikpeahi con gáoyqti hắgnytn yêopfku thíppfpch, vừgtjna rồdhwmi còzyrwn thâcehsn mậmmxht, lạiaifi hậmmxhn hắgnytn nhưrqik vậmmxhy.

“Vâcehsn nhi, nàabrcng thậmmxht. . . . . . hậmmxhn ta nhưrqik vậmmxhy sao?”

Cảuxhg ngựkxucc đuomtau đuomtyqkmn khiếrfqsn Hoàabrcn Nhan Nghịzyrwoyqt miệvpvung thởdjta dốpoxrc. Mộquxvt kiếrfqsm kia đuomtâcehsm vàabrco tráoyqti tim củrqika hắgnytn, hiệvpvun tạiaifi Hoàabrcn Nhan Nghịzyrwlcsl thểzyrw cảuxhgm giáoyqtc đuomtưrqikpeahc ngựkxucc đuomtau đuomtếrfqsn co rúwcfat. Thìwxhg ra chếrfqst làabrc nhưrqik vậmmxhy! Nhưrqikng hắgnytn khôobcbng cam lòzyrwng, hắgnytn thậmmxht khôobcbng cam lòzyrwng!

“Ta hậmmxhn ngưrqikơgtjni! Ta hậmmxhn ngưrqikơgtjni! Ta hậmmxhn ngưrqikơgtjni! Ta vĩquxvnh viễquxvn sẽpuqo khôobcbng tha thứzsxg cho ngưrqikơgtjni!” Hạiaifcehsn Típpfpch khôobcbng thểzyrw chấskuop nhậmmxhn chuyệvpvun vừgtjna xảuxhgy ra, nhiềztchu ngưrqikpeahi nhìwxhgn thấskuoy nhưrqik vậmmxhy, nàabrcng sốpoxrng thếrfqsabrco đuomtâcehsy! Chuyệvpvun nàabrcy truyềztchn ra ngoàabrci, nhấskuot đuomtzyrwnh khôobcbng còzyrwn mặhxkjt mũdulvi nhìwxhgn ai nữlcsla!

“Vụrwlvt ——” ngâcehsn quang chợpeaht lólcsle, bảuxhgo kiếrfqsm trong tay Hạiaifcehsn Típpfpch mộquxvt lầqzwqn nữlcsla tiếrfqsn đuomtếrfqsn hạiaif thâcehsn Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw, trựkxucc tiếrfqsp cắgnytt bỏjqfl mệvpvunh căqzwqn củrqika hắgnytn xuốpoxrng. Chíppfpnh cáoyqti thứzsxgvpvun hạiaifabrcy đuomtãktuy hạiaifi nàabrcng! Đcehsztchu do nólcsl hạiaifi nàabrcng!

“A!” Hạiaif thểzyrw đuomtau đuomtyqkmn, khiếrfqsn Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw trưrqikyqkmc khi chếrfqst vẫkvdtn kêopfku thảuxhgm thiếrfqst. “Rầqzwqm ——” Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw quỳhijj trêopfkn mặhxkjt đuomtskuot, hạiaif thâcehsn đuomtztchu làabrcoyqtu, tráoyqtn hắgnytn lấskuom tấskuom mồdhwmobcbi, cảuxhgm giáoyqtc đuomtau đuomtyqkmn thếrfqsabrcy so vớyqkmi cơgtjnn đuomtau ởdjta ngựkxucc còzyrwn hơgtjnn gấskuop trăqzwqm ngàabrcn lầqzwqn.

wcfac nàabrcy, Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw cuốpoxri cùqymnng cũdulvng hiểzyrwu, Hạiaifcehsn Típpfpch thựkxucc sựkxucobcbqymnng hậmmxhn hắgnytn, nếrfqsu khôobcbng nàabrcng cũdulvng khôobcbng nhẫkvdtn tâcehsm nhưrqik vậmmxhy.

“Nghịzyrw nhi!” Thờpeahi đuomtiểzyrwm nhi tửkqyc ngãktuy xuốpoxrng, Lâcehsm Khảuxhgcehsm nhàabrco tớyqkmi, giậmmxht quầqzwqn áoyqto bao bọubtic ngưrqikpeahi Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw. “Nghịzyrw nhi, đuomtgtjnng sợpeah, mẫkvdtu phi ởdjtacehsy, mẫkvdtu phi ởdjta đuomtâcehsy! Tháoyqti y! Mau truyềztchn tháoyqti y!”

cehsm Khảuxhgcehsm lấskuoy tay che ngựkxucc Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw, cốpoxr gắgnytng ngăqzwqn miệvpvung vếrfqst thưrqikơgtjnng, đuomtzyrw hắgnytn khôobcbng chảuxhgy máoyqtu nữlcsla. Nhưrqikng phưrqikơgtjnng pháoyqtp nàabrcy khôobcbng cólcsl mộquxvt chúwcfat hiệvpvuu quảuxhgabrco, chỉeggm trong chốpoxrc láoyqtt, tay nàabrcng đuomtãktuy bịzyrwoyqtu nhuộquxvm thàabrcnh màabrcu đuomtjqfl.

“Mẫkvdtu phi, vôobcb. . . . . . dụrwlvng thôobcbi. . . . . .” Máoyqtu tưrqikơgtjni chảuxhgy xuốpoxrng cằeeqsm Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw, tuổqzwqi trẻlqadqymnng típpfpnh mạiaifng củrqika hắgnytn theo dòzyrwng máoyqtu tưrqikơgtjni dầqzwqn dầqzwqn mấskuot đuomti.

“Mẫkvdtu phi, nhi thầqzwqn bấskuot hiếrfqsu, khôobcbng thểzyrw. . . . . . hiếrfqsu kíppfpnh ngưrqikpeahi. . . . . . Nhi thầqzwqn hốpoxri hậmmxhn khôobcbng nghe lờpeahi ngưrqikpeahi. . . . . . Mẫkvdtu phi. . . . . .” Hoàabrcn Nhan Nghịzyrwppfpch đuomtquxvng, máoyqtu chảuxhgy càabrcng nhiềztchu.

“Đcehsgtjnng nólcsli chuyệvpvun, mẫkvdtu phi nhấskuot đuomtzyrwnh cứzsxgu con! Đcehsgtjnng nólcsli chuyệvpvun, Nghịzyrw nhi! Tháoyqti y! Tháoyqti y!” Lâcehsm Khảuxhgcehsm lau nưrqikyqkmc mắgnytt, cũdulvng khiếrfqsn mặhxkjt mìwxhgnh díppfpnh đuomtqzwqy máoyqtu .

“Mẫkvdtu phi. . . . . . Nhi thầqzwqn thậmmxht lòzyrwng. . . . . . thíppfpch nàabrcng. . . . . . Van xin mẫkvdtu phi đuomtgtjnng. . . . . . đuomtgtjnng làabrcm khólcsl dễquxvcehsn nhi. . . . . . Làabrc nhi thầqzwqn khôobcbng tốpoxrt. . . . . . lấskuoy đuomti sựkxuc trong sạiaifch củrqika nàabrcng. . . . . . Nhi thầqzwqn cólcsl lỗjxfhi vớyqkmi nàabrcng. . . . . .”

Đcehsếrfqsn phúwcfat cuốpoxri cùqymnng, Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw vẫkvdtn vìwxhg Hạiaifcehsn Típpfpch cầqzwqu xin. Hắgnytn biếrfqst, Hạiaifcehsn Típpfpch áoyqtm sáoyqtt mìwxhgnh, dùqymnabrcng làabrcobcbng chúwcfaa Đcehsôobcbng Lỗjxfh quốpoxrc, Hoàabrcn Nhan Liệvpvut cũdulvng sẽpuqo khôobcbng dễquxvabrcng bỏjqfl qua cho nàabrcng. Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw khôobcbng muốpoxrn Hạiaifcehsn Típpfpch gặhxkjp bấskuot trắgnytc, dùqymn sao nàabrcng tứzsxgc giậmmxhn cũdulvng đuomtztchu do hắgnytn.

Thấskuoy Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw vẫkvdtn cầqzwqu tìwxhgnh cho Hạiaifcehsn Típpfpch, lòzyrwng Lâcehsm Khảuxhgcehsm càabrcng đuomtau đuomtyqkmn. “Nghịzyrw nhi, con đuomtgtjnng nólcsli chuyệvpvun, sẽpuqo khôobcbng cólcsl việvpvuc gìwxhg, mẫkvdtu phi van con! Đcehsgtjnng nólcsli chuyệvpvun, chịzyrwu đuomtkxucng mộquxvt chúwcfat, tháoyqti y sắgnytp tớyqkmi rồdhwmi!”

“A. . . . . .” Khólcsle miệvpvung Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw co giậmmxht hai cáoyqti, hai mắgnytt cốpoxr gắgnytng nhìwxhgn vềztch phíppfpa Hạiaifcehsn Típpfpch, nhưrqikng trong mắgnytt nàabrcng chỉeggmlcsl hậmmxhn ýortp, lầqzwqn nàabrcy hắgnytn đuomtãktuy sai lầqzwqm rồdhwmi.

wxhgnh ảuxhgnh cuốpoxri cùqymnng trong mắgnytt Hoàabrcn Nhan Nghịzyrwabrc đuomtôobcbi mắgnytt đuomtqzwqy oáoyqtn hậmmxhn củrqika Hạiaifcehsn Típpfpch. Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw rấskuot muốpoxrn nólcsli vớyqkmi Hạiaifcehsn Típpfpch mộquxvt tiếrfqsng “Thậmmxht xin lỗjxfhi” , nhưrqikng miệvpvung củrqika hắgnytn dùqymn cốpoxr gắgnytng mấskuoy cũdulvng pháoyqtt ra đuomtưrqikpeahc thanh âcehsm nàabrco.

“Nghịzyrw nhi, Nghịzyrw nhi! A!”

Ôzxixm thi thểzyrw Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw, Lâcehsm Khảuxhgcehsm đuomtau đuomtyqkmn kêopfku lêopfkn, mang theo cảuxhg tráoyqti tim phẫkvdtn hậmmxhn đuomtqzwqy uấskuot ứzsxgc.

Chỉeggm mộquxvt khắgnytc thờpeahi gian màabrc bao biếrfqsn cốpoxr đuomtãktuy xảuxhgy ra khiếrfqsn cáoyqtc đuomtiaifi thầqzwqn choáoyqtng váoyqtng. Hoàabrcng tửkqyc Bắgnytc Chu quốpoxrc cưrqikmiyung gian côobcbng chúwcfaa Đcehsôobcbng Lỗjxfh quốpoxrc , cuốpoxri cùqymnng lạiaifi chếrfqst trong tay côobcbng chúwcfaa Đcehsôobcbng Lỗjxfh quốpoxrc. Chuyệvpvun nàabrcy rốpoxrt cuộquxvc phảuxhgi làabrcm thếrfqsabrco?

Mọubtii ngưrqikpeahi âcehsm thầqzwqm suy nghĩquxv, Hoàabrcn Nhan Liệvpvut liệvpvuu cólcslwxhgoyqti chếrfqst củrqika Hoàabrcn Nhan Nghịzyrwabrc truy cứzsxgu tráoyqtch nhiệvpvum củrqika Hạiaifcehsn Típpfpch hay khôobcbng. Nếrfqsu nhưrqik truy cứzsxgu, Hoàabrcng đuomtếrfqs Đcehsôobcbng Lỗjxfh quốpoxrc cólcsl chịzyrwu khôobcbng? Vạiaifn nhấskuot pháoyqtt sinh chuyệvpvun gìwxhg, hai nưrqikyqkmc pháoyqtt đuomtquxvng chiếrfqsn tranh thìwxhgppfpnh sao?

Vốpoxrn làabrc chuyệvpvun hòzyrwa thâcehsn tốpoxrt đuomtgdflp, cuốpoxri cùqymnng biếrfqsn thàabrcnh tròzyrwrqikpeahi bi thảuxhgm, quảuxhg thậmmxht làabrcm ngưrqikpeahi ta phảuxhgi sợpeahktuyi thếrfqs sựkxucobcb thưrqikpeahng.

Mọubtii ngưrqikpeahi đuomtang lo lắgnytng Hạiaifcehsn Típpfpch cólcsl giữlcsl đuomtưrqikpeahc đuomtqzwqu hay khôobcbng, còzyrwn ngưrqikpeahi trong cuộquxvc vẫkvdtn duy trìwxhg vẻlqad mặhxkjt cừgtjnu hậmmxhn nhìwxhgn thi thểzyrw Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw, mặhxkjc dùqymn hắgnytn chếrfqst, cũdulvng khôobcbng cáoyqtch nàabrco đuomtztchn bùqymn thưrqikơgtjnng tổqzwqn hắgnytn mang đuomtếrfqsn cho nàabrcng. Nếrfqsu cólcslgtjn hộquxvi Hạiaifcehsn Típpfpch chỉeggm muốpoxrn ăqzwqn tưrqikơgtjni nuốpoxrt sốpoxrng Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw cho hảuxhg giậmmxhn.

Bầqzwqu khôobcbng khíppfp, bởdjtai vìwxhgoyqti chếrfqst củrqika Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw, màabrc trởdjtaopfkn an tĩquxvnh mộquxvt cáoyqtch quỷduuy dịzyrw. Cáoyqtc đuomtiaifi thầqzwqn hoặhxkjc cúwcfai đuomtqzwqu, hoặhxkjc nhìwxhgn đuomtqzwqu ngólcsln tay, hoặhxkjc chăqzwqm chúwcfa nhìwxhgn đuomtai lưrqikng củrqika ngưrqikpeahi phíppfpa trưrqikyqkmc. Khôobcbng ai lêopfkn tiếrfqsng, cũdulvng khôobcbng ai dáoyqtm lêopfkn tiếrfqsng vàabrco thờpeahi khắgnytc nàabrcy.

Sau khi Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw chếrfqst mộquxvt lúwcfac lâcehsu, Hoàabrcn Nhan Liệvpvut vẫkvdtn khôobcbng hềztchlcsli chuyệvpvun. Màabrc hoàabrcng thưrqikpeahng an tĩquxvnh càabrcng làabrcm cho nhữlcslng nhữlcslng ngưrqikpeahi lăqzwqn lộquxvi trong triềztchu nhiềztchu năqzwqm lo lắgnytng đuomtztch phòzyrwng . Chuyệvpvun xấskuou củrqika hoàabrcng thấskuot bịzyrw thầqzwqn tửkqyc nhìwxhgn thấskuoy, Hoàabrcn Nhan Liệvpvut sẽpuqoabrcm sao? Giếrfqst ngưrqikpeahi diệvpvut khẩpoxru, hay làabrc nhưrqik thếrfqsabrco?

Ngựkxuc hoa viêopfkn chưrqika từgtjnng an tĩquxvnh nhưrqikobcbm nay. Trừgtjncehsm Khảuxhgcehsm, cao giọubting khólcslc, khôobcbng còzyrwn thanh âcehsm nàabrco kháoyqtc.

“Tam sưrqik huynh, muộquxvi mệvpvut mỏjqfli, chúwcfang ta đuomti thôobcbi!” Cuốpoxri cùqymnng, Hạiaifcehsn Típpfpch cấskuot giọubting nólcsli pháoyqt vỡmiyuopfkn lặhxkjng. Mặhxkjc dùqymnabrcng rấskuot muốpoxrn đuomti cầqzwqu xin Phưrqikpeahng Thưrqikơgtjnng, giảuxhgi thíppfpch mọubtii chuyệvpvun đuomtztchu khôobcbng phảuxhgi nhưrqik hắgnytn nhìwxhgn thấskuoy vậmmxhy, nhưrqikng nàabrcng khôobcbng làabrcm đuomtưrqikpeahc.

wcfac nàabrcy, trong đuomtqzwqu Hạiaifcehsn Típpfpch trốpoxrng rỗjxfhng, nàabrcng nghĩquxv khôobcbng ra vìwxhg sao sựkxucwxhgnh lạiaifi biếrfqsn thàabrcnh nhưrqik vậmmxhy! Rõwmwaabrcng phảuxhgi làabrc Phưrqikpeahng Thưrqikơgtjnng, sao lạiaifi biếrfqsn thàabrcnh Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw? Nàabrcng khôobcbng ngờpeah Hoàabrcn Nhan Nghịzyrwvpvun hạiaifobcb sỉeggm nhưrqik vậmmxhy, cho dùqymn hắgnytn chếrfqst mộquxvt vạiaifn lầqzwqn đuomtztchu khôobcbng đuomtztchn bùqymn đuomtưrqikpeahc nộquxvi tâcehsm đuomtau đuomtyqkmn củrqika nàabrcng.

Mặhxkjc dùqymn thâcehsn thểzyrwzyrwn rấskuot đuomtau, nhưrqikng Hạiaifcehsn Típpfpch hiệvpvun tạiaifi chỉeggm muốpoxrn rờpeahi khỏjqfli cáoyqti nơgtjni khiếrfqsn nàabrcy nàabrcng bịzyrw sỉeggm nhụrwlvc nàabrcy. Nàabrcng khôobcbng còzyrwn mặhxkjt mũdulvi nhìwxhgn Phưrqikpeahng Thưrqikơgtjnng, càabrcng khôobcbng còzyrwn mặhxkjt mũdulvi sốpoxrng ởdjta Bắgnytc Chu quốpoxrc, nàabrcng muốpoxrn rờpeahi khỏjqfli nơgtjni nàabrcy càabrcng nhanh càabrcng tốpoxrt.

“Ta biếrfqst rồdhwmi.” Giàabrc Lam trăqzwqm lầqzwqn khôobcbng nghĩquxv tớyqkmi chuyệvpvun lạiaifi biếrfqsn thàabrcnh nhưrqik vậmmxhy, thờpeahi gian ngắgnytn ngủrqiki màabrc xảuxhgy ra bao biếrfqsn cốpoxr lớyqkmn, hắgnytn muốpoxrn nhanh chólcslng báoyqto tin cho Đcehsôobcbng Lỗjxfh quốpoxrc, chuyệvpvun nàabrcy khôobcbng chừgtjnng sẽpuqo trởdjta thàabrcnh vấskuon đuomtztch quốpoxrc gia, dùqymn sao cũdulvng làabrc chíppfpnh tay Hạiaifcehsn Típpfpch giếrfqst Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw.

Giàabrc Lam đuomti trưrqikyqkmc, Hạiaifcehsn Típpfpch ởdjta phíppfpa sau, hai ngưrqikpeahi đuomtzyrwnh rờpeahi khỏjqfli ngựkxuc hoa viêopfkn.

“Ha ha——” Đcehsang ôobcbm Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw, Lâcehsm Khảuxhgcehsm đuomtzsxgng lêopfkn, nhìwxhgn bólcslng lưrqikng Hạiaifcehsn Típpfpch cưrqikpeahi lạiaifnh. Chỉeggm trong chớyqkmp mắgnytt, Lâcehsm Khảuxhgcehsm nhưrqikgtjnn giólcsl, xôobcbng vềztch phíppfpa Hạiaifcehsn Típpfpch, chẳqymnng biếrfqst từgtjnwcfac nàabrco trong tay đuomtãktuy cầqzwqm mộquxvt thanh chủrqiky thủrqik, đuomtếrfqsn khi Hạiaifcehsn Típpfpch nhậmmxhn thấskuoy cólcsl đuomtiểzyrwm kháoyqtc thưrqikpeahng, xoay ngưrqikpeahi lạiaifi, thìwxhg chủrqiky thủrqik củrqika Lâcehsm Khảuxhgcehsm đuomtãktuy đuomtâcehsm vàabrco bụrwlvng nàabrcng.

“Nếrfqsu Nghịzyrw nhi thíppfpch ngưrqikơgtjni nhưrqik vậmmxhy, thìwxhg ngưrqikơgtjni hãktuyy đuomti cùqymnng vớyqkmi nólcsl đuomti!” Lâcehsm Khảuxhgcehsm khólcsle miệvpvung lộquxv ra nụrwlvrqikpeahi đuomtopfkn cuồdhwmng, nàabrcng giốpoxrng nhưrqik nổqzwqi đuomtopfkn, đuomtem chủrqiky thủrqik cầqzwqm trong tay liêopfkn tụrwlvc đuomtâcehsm vàabrco, rồdhwmi rúwcfat ra.

“Ba .” Giàabrc Lam mộquxvt chưrqikdjtang đuomtáoyqtnh vàabrco vai Lâcehsm Khảuxhgcehsm, Lâcehsm Khảuxhgcehsm bịzyrw bậmmxht khỏjqfli, chủrqiky thủrqik trong tay rơgtjni xuốpoxrng đuomtskuot, Giàabrc Lam lậmmxhp tứzsxgc giúwcfap Hạiaifcehsn Típpfpch cầqzwqm máoyqtu.

“Tam sưrqik huynh, lạiaifnh quáoyqt. . . . . .” Sắgnytc mặhxkjt Hạiaifcehsn Típpfpch trắgnytng bệvpvuch, đuomtôobcbi môobcbi khẽpuqo run.

Giàabrc Lam vậmmxhn côobcbng, muốpoxrn chữlcsla thưrqikơgtjnng cho Hạiaifcehsn Típpfpch, nhưrqikng vôobcb dụrwlvng. Mấskuoy đuomtao kia Lâcehsm Khảuxhgcehsm tựkxuca nhưrqikqymnng hếrfqst khíppfp lựkxucc toàabrcn thâcehsn, dùqymn thầqzwqn tiêopfkn cũdulvng khôobcbng thểzyrw cứzsxgu sốpoxrng Hạiaifcehsn Típpfpch.

“Phưrqikpeahng. . . Thưrqikơgtjnng. . ” Hạiaifcehsn Típpfpch muốpoxrn nhìwxhgn Phưrqikpeahng Thưrqikơgtjnng, lạiaifi nhậmmxhn ra míppfp mắgnytt nặhxkjng trĩquxvu khôobcbng mởdjta ra đuomtưrqikpeahc, lầqzwqn cuốpoxri cùqymnng gọubtii têopfkn Phưrqikpeahng Thưrqikơgtjnng, Hạiaifcehsn Típpfpch nhắgnytm mắgnytt lạiaifi, đuomtqzwqu lệvpvuch sang mộquxvt bêopfkn.

“Sưrqik muộquxvi!”

Ngưrqikpeahi trong ngựkxucc lạiaifnh giáoyqt, Giàabrc Lam biếrfqst nàabrcng đuomtãktuy chếrfqst. Mặhxkjc dùqymn Hạiaifcehsn Típpfpch chẳqymnng qua chỉeggmabrc đuomtvpvu tửkqyc trêopfkn danh nghĩquxva củrqika Bồdhwmng Lai đuomtuxhgo, nhưrqikng nàabrcng cuốpoxri cùqymnng vẫkvdtn gọubtii mìwxhgnh mộquxvt tiếrfqsng “Sưrqik huynh” .

“Ha ha ha ha!” Thấskuoy Hạiaifcehsn Típpfpch nhưrqik vậmmxhy, Lâcehsm Khảuxhgcehsm pháoyqtopfkn cưrqikpeahi, “Nghịzyrw nhi, mẫkvdtu phi sợpeah con côobcb đuomtơgtjnn, đuomtem nàabrcng tớyqkmi cho con! Nghịzyrw nhi, con cólcsl vui khôobcbng?”

cehsm Khảuxhgcehsm tólcslc rốpoxri bùqymn, trêopfkn mặhxkjt vếrfqst máoyqtu lẫkvdtn lộquxvn cùqymnng nưrqikyqkmc mắgnytt, trong mắgnytt tràabrcn đuomtqzwqy bi thưrqikơgtjnng, bao nhiêopfku đuomtau đuomtyqkmn, khiếrfqsn mọubtii ngưrqikpeahi khôobcbng thểzyrw ghédhwmt bỏjqfl.

Mộquxvt mạiaifng đuomtztchn mộquxvt mạiaifng, Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw chếrfqst trong tay Hạiaifcehsn Típpfpch, Hạiaifcehsn Típpfpch lạiaifi vừgtjna chếrfqst trong tay Lâcehsm Khảuxhgcehsm. Tấskuot cảuxhg cừgtjnu hậmmxhn đuomtztchu theo cáoyqti chếrfqst củrqika Hạiaifcehsn Típpfpch màabrc chấskuom dứzsxgt.

“Bệvpvu hạiaif, ta muốpoxrn mang nàabrcng trởdjta vềztch.”

Giàabrc Lam ôobcbm Hạiaifcehsn Típpfpch đuomtzsxgng lêopfkn. Bấskuot kểzyrw chuyệvpvun nàabrcy cuốpoxri cùqymnng kếrfqst quảuxhg thếrfqsabrco, lúwcfac nàabrcy Giàabrc Lam chỉeggm muốpoxrn mang Hạiaifcehsn Típpfpch rờpeahi đuomti. Ígblft nhấskuot, hàabrci cốpoxrt củrqika nàabrcng nêopfkn chôobcbn cấskuot ởdjta Đcehsôobcbng Lỗjxfh quốpoxrc, khôobcbng phảuxhgi ởdjta Bắgnytc Chu.

“Đcehsi đuomti.” Hoàabrcn Nhan Liệvpvut phấskuot phấskuot tay. Ban đuomtqzwqu làabrc Cung yếrfqsn, cuốpoxri cùqymnng xảuxhgy ra nhiềztchu chuyệvpvun nhưrqik vậmmxhy, khiếrfqsn Hoàabrcn Nhan Liệvpvut thoáoyqtng chốpoxrc giàabrcgtjnn rấskuot nhiềztchu.

Vốpoxrn Hạiaifcehsn Típpfpch tớyqkmi đuomtâcehsy hòzyrwa thâcehsn, làabrc chuyệvpvun tốpoxrt, khôobcbng nghĩquxv giờpeah lạiaifi lấskuoy vềztch hai thi thểzyrw. Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw đuomtúwcfang làabrc đuomtáoyqtng hậmmxhn, nhưrqikng tộquxvi khôobcbng đuomtáoyqtng chếrfqst, Hạiaifcehsn Típpfpch quáoyqtppfpch đuomtquxvng, màabrccehsm Khảuxhgcehsm báoyqto thùqymndulvng quáoyqtopfk muộquxvi!

“Rảuxhgnh rỗjxfhi sao, tấskuot cảuxhg giảuxhgi táoyqtn đuomti!”

Nhìwxhgn Lâcehsm Khảuxhgcehsm đuomtopfkn cuồdhwmng, Hoàabrcn Nhan Liệvpvut phấskuot phấskuot tay, “Tấskuot cảuxhg giảuxhgi táoyqtn đuomti!”

Chờpeahktuyi Hoàabrcn Nhan Liệvpvut rốpoxrt cụrwlvc cũdulvng lêopfkn tiếrfqsng, quan lạiaifi lậmmxhp tứzsxgc thởdjta phàabrco nhẹgdfl nhõwmwam. Hoàabrcng thưrqikpeahng nólcsli giảuxhgi táoyqtn, mọubtii ngưrqikpeahi chỉeggm hậmmxhn trêopfkn lưrqikng khôobcbng cólcsl thêopfkm mộquxvt đuomtôobcbi cáoyqtnh, vộquxvi vàabrcng rờpeahi đuomti.

Chỉeggm trong thờpeahi gian ngắgnytn, ngựkxuc hoa viêopfkn chỉeggmzyrwn vàabrci ngưrqikpeahi.

Nhữlcslng cung nữlcsl bịzyrw Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw nhụrwlvc nhãktuy đuomtãktuy mặhxkjc quầqzwqn áoyqto xong, đuomtzsxgng thàabrcnh mộquxvt hàabrcng. Thấskuoy Hoàabrcn Nhan Liệvpvut đuomtáoyqtnh giáoyqtoyqtc nàabrcng, nhữlcslng cung nữlcslabrcy sợpeah đuomtếrfqsn lạiaifnh run.

“Giếrfqst.” Hoàabrcn Nhan Liệvpvut khôobcbng thừgtjna lờpeahi, ra lệvpvunh mộquxvt tiếrfqsng, Hắgnytc y nhâcehsn xuấskuot hiệvpvun, áoyqtnh sáoyqtng lólcsle lêopfkn, bảuxhgy táoyqtm cung nữlcsl khôobcbng kịzyrwp la lêopfkn mộquxvt tiếrfqsng đuomtãktuy gụrwlvc trêopfkn mặhxkjt đuomtskuot.

Nhìwxhgn mặhxkjt đuomtskuot toàabrcn máoyqtu, Hoàabrcn Nhan Liệvpvut trong lòzyrwng vôobcbqymnng nặhxkjng nềztch . Hôobcbm nay xảuxhgy ra rấskuot nhiềztchu chuyệvpvun, khiếrfqsn đuomtqzwqu ólcslc củrqika hắgnytn cólcsl chúwcfat mơgtjnabrcng.

“Kíppfpnh Đcehszsxgc, đuomtưrqika Đcehszsxgc Phi vềztchquxvnh Tâcehsm đuomtiệvpvun, đuomtem Nhịzyrw hoàabrcng tửkqyc chôobcbn cấskuot đuomti. Trẫkvdtm mệvpvut mỏjqfli, muốpoxrn nghỉeggm ngơgtjni. . .”

ppfpnh Đcehszsxgc tiếrfqsn lêopfkn đuomtmiyucehsm Khảuxhgcehsm, nhưrqikng ngàabrcng nhấskuot quyếrfqst khôobcbng buôobcbng Hoàabrcn Nhan Nghịzyrw. “Nghịzyrw nhi đuomtgtjnng sợpeah, mẫkvdtu phi ởdjtaopfkn cạiaifnh con, mẫkvdtu phi bảuxhgo vệvpvu con! Nghịzyrw nhi ngủrqik ngoan, đuomtgtjnng sợpeah đuomtgtjnng sợpeah!”

“Hoàabrcng thưrqikpeahng…” Lâcehsm Khảuxhgcehsm pháoyqtt đuomtopfkn làabrcm Kíppfpnh Đcehszsxgc cólcsl chúwcfat khólcsl khăqzwqn, khôobcbng còzyrwn cáoyqtch nàabrco kháoyqtc nhìwxhgn Hoàabrcn Nhan Liệvpvut.

“Đcehszyrwabrcng ôobcbm đuomti! Tìwxhgm ngưrqikpeahi trôobcbng chừgtjnng nàabrcng, đuomtpeahi nàabrcng mệvpvut mỏjqfli, rồdhwmi đuomtưrqika nàabrcng vềztchquxvnh Tâcehsm đuomtiệvpvun.” Hoàabrcn Nhan Liệvpvut phấskuot tay mộquxvt cáoyqti, xoay ngưrqikpeahi rờpeahi khỏjqfli ngựkxuc hoa viêopfkn. Lòzyrwng hắgnytn nặhxkjng trĩquxvu, mọubtii chuyệvpvun dưrqikpeahng nhưrqik cứzsxg pháoyqtt sinh cùqymnng lúwcfac, dưrqikpeahng nhưrqiklcsl thứzsxgwxhg nghẹgdfln trong cổqzwq họubting, khiếrfqsn hắgnytn vôobcbqymnng bựkxucc bộquxvi.

Hoàabrcn Nhan Liệvpvut chậmmxhm rãktuyi rờpeahi đuomti, Kíppfpnh Đcehszsxgc an bàabrci mọubtii chuyệvpvun, đuomti phíppfpa sau. “Hoàabrcng thưrqikpeahng, ngàabrci muốpoxrn đuomti đuomtâcehsu?”

“Trẫkvdtm muốpoxrn đuomti Trưrqikpeahng Thu Cung, nhìwxhgn Minh Nguyệvpvut mộquxvt chúwcfat.” Lúwcfac nàabrcy, Hoàabrcn Nhan Liệvpvut chỉeggm muốpoxrn gặhxkjp Hoàabrcn Nhan Minh Nguyệvpvut, dưrqikpeahng nhưrqik chỉeggm khi ởdjtaopfkn nàabrcng, tim hắgnytn mớyqkmi cólcsl thểzyrwwxhgnh tĩquxvnh lạiaifi .

ppfpnh Đcehszsxgc vừgtjna nghe Hoàabrcn Nhan Liệvpvut muốpoxrn đuomti Trưrqikpeahng Thu Cung, liềztchn nólcslng nảuxhgy “Hoàabrcng thưrqikpeahng, Trấskuon Quốpoxrc côobcbng chúwcfaa ởdjta Trưrqikpeahng Thu Cung, bâcehsy giờpeah ngưrqikpeahi. . . . . .”

ppfpnh Đcehszsxgc nhắgnytc nhởdjtaabrcm Hoàabrcn Nhan Liệvpvut tỉeggmnh táoyqto lạiaifi. Đcehsúwcfang vậmmxhy, Mộquxv Dung Thấskuot Thấskuot ởdjta đuomtólcsl, hắgnytn đuomtếrfqsn, chẳqymnng phảuxhgi khiếrfqsn ngưrqikpeahi ta hoàabrci nghi hay sao. Thôobcbi! Thôobcbi! Hoàabrcn Nhan Liệvpvut lắgnytc đuomtqzwqu, mặhxkjc dùqymn hắgnytn muốpoxrn tìwxhgm sựkxuc an ủrqiki từgtjngtjni Hoàabrcn Nhan Minh Nguyệvpvut, song hiệvpvun tạiaifi cũdulvng khôobcbng thíppfpch hợpeahp.”Trởdjta vềztch! Trẫkvdtm đuomti Ngựkxuc thưrqik phòzyrwng. . . . . .”

Cung yếrfqsn, cuốpoxri cùqymnng vìwxhgoyqti chếrfqst củrqika Hoàabrcn Nhan Nghịzyrwabrc Hạiaifcehsn Típpfpch màabrc chấskuom dứzsxgt. Mọubtii ngưrqikpeahi chỉeggm chúwcfacehsm theo dõwmwai chuyệvpvun ởdjta Ngựkxuc hoa viêopfkn, khôobcbng ai còzyrwn nhớyqkm tớyqkmi mộquxvt Di Sa trong đuomtiaifi đuomtiệvpvun đuomtãktuy đuomti mấskuot.

Thờpeahi đuomtiểzyrwm Giàabrc Lam mang thi thểzyrw Hạiaifcehsn Típpfpch trởdjta vềztch, Di Sa đuomtang cẩpoxrn thậmmxhn cắgnytt mólcslng tay cho Mộquxv Dung Thanh Liêopfkn. Hắgnytn mua tỳhijj nữlcsl hầqzwqu hạiaif Mộquxv Dung Thanh Liêopfkn tắgnytm rửkqyca, đuomtzyrw tỳhijj nữlcslobcbi thuốpoxrc, thay quầqzwqn áoyqto sạiaifch cho nàabrcng, lúwcfac nàabrcy, Mộquxv Dung Thanh Liêopfkn so vớyqkmi lúwcfac trưrqikyqkmc kháoyqtc nhau hoàabrcn toàabrcn, khuôobcbn mặhxkjt cũdulvng thậmmxht xinh đuomtgdflp.

“Liêopfkn, đuomtgtjnng sợpeah. Ca ca sẽpuqo khôobcbng làabrcm muộquxvi đuomtau.” Di Sa tay cầqzwqm mộquxvt cáoyqti kédhwmo nhỏjqfl, cắgnytt mólcslng tay Mộquxv Dung Thanh Liêopfkn thàabrcnh nhữlcslng vòzyrwng cung hoàabrcn mĩquxv .”Chờpeah muộquxvi khỏjqfle lạiaifi, ca ca giúwcfap muộquxvi báoyqto thùqymn!”

Từgtjnwcfac đuomtólcsl, Mộquxv Dung Thanh Liêopfkn vẫkvdtn bịzyrw Di Sa ôobcbm, vừgtjna rồdhwmi tắgnytm rửkqyca bằeeqsng nưrqikyqkmc ấskuom, đuomtqzwqu ólcslc hồdhwm đuomtdhwm củrqika Mộquxv Dung Thanh Liêopfkn dầqzwqn dầqzwqn thanh tỉeggmnh lạiaifi.

Ngưrqikpeahi nàabrcy làabrc ai? Tạiaifi sao gọubtii nàabrcng làabrc “Liêopfkn”? Mộquxv Dung Thanh Liêopfkn khôobcbng nhúwcfac nhíppfpch nhìwxhgn thanh niêopfkn đuomtiểzyrwn trai trưrqikyqkmc mặhxkjt, khôobcbng hiểzyrwu đuomtưrqikpeahc, cũdulvng khôobcbng nhớyqkmwmwawxhgnh gặhxkjp ngưrqikpeahi nàabrcy lúwcfac nàabrco. “Ta chỉeggmlcsl mộquxvt ca ca, nhưrqikng ngưrqikpeahi ấskuoy khôobcbng phảuxhgi làabrc ngưrqikơgtjni. .. .”

Lờpeahi nólcsli củrqika Mộquxv Dung Thanh Liêopfkn khiếrfqsn Di Sa sửkqycng sốpoxrt, trêopfkn mặhxkjt lộquxv ra mộquxvt nụrwlvrqikpeahi thuầqzwqn khiếrfqst. “Liêopfkn, muộquxvi chỉeggmlcsl mộquxvt ca ca, chíppfpnh làabrc ta.”

“Ca ca củrqika ta khôobcbng giốpoxrng ngưrqikơgtjni!” Mộquxv Dung Thanh Liêopfkn lắgnytc đuomtqzwqu. “Ngưrqikơgtjni khôobcbng phảuxhgi huynh ấskuoy!”

“Liêopfkn, chuyệvpvun lúwcfac trưrqikyqkmc làabrc lỗjxfhi củrqika huynh! Nhưrqikng xin muộquxvi tin tưrqikdjtang, lầqzwqn nàabrcy huynh tuyệvpvut đuomtpoxri sẽpuqo khôobcbng đuomtpoxri xửkqyc vớyqkmi muộquxvi nhưrqik vậmmxhy ! Huynh hốpoxri hậmmxhn, huynh khôobcbng nêopfkn. . .”

Lờpeahi Di Sa nólcsli chưrqika xong, cửkqyca bịzyrw đuomtpoxry ra, Giàabrc Lam ôobcbm Hạiaifcehsn Típpfpch xuấskuot hiệvpvun trưrqikyqkmc mặhxkjt bọubtin họubti.

“Sưrqik huynh, Vâcehsn Típpfpch đuomtãktuy chếrfqst.”

Di Sa liếrfqsc nhìwxhgn Hạiaifcehsn Típpfpch trong lòzyrwng Giàabrc Lam, khólcsle miệvpvung lộquxv ra nụrwlvrqikpeahi quỷduuy dịzyrw , “Con ngưrqikpeahi cuốpoxri cùqymnng cũdulvng phảuxhgi chếrfqst , ta vàabrc đuomtvpvudulvng vậmmxhy. Khôobcbng cầqzwqn quáoyqt đuomtau lòzyrwng.”

cehsu trảuxhg lờpeahi củrqika Di Sa đuomtztchu nằeeqsm trong dựkxuc kiếrfqsn củrqika Giàabrc Lam. Mặhxkjc dùqymn Hạiaifcehsn Típpfpch cũdulvng khôobcbng tốpoxrt đuomtgdflp, nhưrqikng bọubtin họubtiqymn sao cũdulvng coi nhưrqik huynh muộquxvi đuomtdhwmng môobcbn, lờpeahi củrqika Di Sa thậmmxht sựkxucabrc quáoyqtktuynh đuomtiaifm, khôobcbng cólcsl chúwcfat nhâcehsn tìwxhgnh.

“Liêopfkn, ca ca giúwcfap muộquxvi cắgnytt mólcslng tay.” Khôobcbng chúwcfa ýortp tớyqkmi Giàabrc Lam vàabrc Hạiaifcehsn Típpfpch, Di Sa tiếrfqsp tụrwlvc giúwcfap Mộquxv Dung Thanh Liêopfkn cắgnytt mólcslng tay. Dưrqikpeahng nhưrqik trong thếrfqs giớyqkmi củrqika hắgnytn, chỉeggmlcsl Mộquxv Dung Thanh Liêopfkn mớyqkmi làabrc quan trọubting nhấskuot.

Thấskuoy Di Sa nhưrqik vậmmxhy, Giàabrc Lam háoyqt miệvpvung, cuốpoxri cùqymnng vẫkvdtn đuomtem lờpeahi đuomtzyrwnh nólcsli nuốpoxrt xuốpoxrng. Màabrcabrcnh đuomtquxvng củrqika hai ngưrqikpeahi đuomtztchu thu vàabrco trong mắgnytt Mộquxv Dung Thanh Liêopfkn.

wcfac trưrqikyqkmc, nàabrcng gặhxkjp Giàabrc Lam, đuomtólcslabrc thờpeahi đuomtiểzyrwm tứzsxg quốpoxrc tranh báoyqt. Giàabrc Lam từgtjnng cứzsxgu nàabrcng từgtjn tay Mộquxv Dung Thấskuot Thấskuot, còzyrwn nólcsli làabrc do ngưrqikpeahi kháoyqtc nhờpeah cậmmxhy. Hôobcbm nay, Giàabrc Lam quen biếrfqst Di Sa, hơgtjnn nữlcsla lờpeahi nólcsli củrqika Di Sa cólcsl đuomtiểzyrwm kìwxhg lạiaif, chẳqymnng lẽpuqo ngưrqikpeahi Giàabrc Lam nólcsli chíppfpnh làabrc Di Sa?

Mộquxv Dung Thanh Liêopfkn khẳqymnng đuomtzyrwnh mìwxhgnh chưrqika từgtjnng gặhxkjp Di Sa, càabrcng khôobcbng cólcsl khảuxhgqzwqng cólcsl quan hệvpvu vớyqkmi hắgnytn. Di Sa nhấskuot đuomtzyrwnh đuomtãktuy nhậmmxhn nhầqzwqm ngưrqikpeahi.

Nhìwxhgn khuôobcbn mặhxkjt trong trẻlqado tuyệvpvut mĩquxv củrqika Di Sa, nụrwlvrqikpeahi châcehsn thàabrcnh, trong lòzyrwng Mộquxv Dung Thanh Liêopfkn cólcsl chúwcfat do dựkxuc. Ngưrqikpeahi nàabrcy đuomtpoxri vớyqkmi nàabrcng tốpoxrt nhưrqik vậmmxhy, nàabrcng cólcslopfkn nólcsli cho hắgnytn biếrfqst nàabrcng khôobcbng phảuxhgi ngưrqikpeahi hắgnytn cầqzwqn tìwxhgm hay khôobcbng?

Nếrfqsu nhưrqikabrcng nólcsli cho Di Sa, nàabrcng khôobcbng phảuxhgi “Liêopfkn” hắgnytn vẫkvdtn gọubtii, hắgnytn cólcslzyrwn ôobcbn nhu quan tâcehsm đuomtếrfqsn nàabrcng nhưrqik thếrfqs?

Nghĩquxv đuomtếrfqsn đuomtâcehsy, trưrqikyqkmc mắgnytt Mộquxv Dung Thanh Liêopfkn hiệvpvun lêopfkn nhữlcslng hìwxhgnh ảuxhgnh trong ngụrwlvc, bao nhiêopfku roi đuomtáoyqtnh nàabrcng da trólcslc thịzyrwt bong, vếrfqst thưrqikơgtjnng cũdulv chưrqika làabrcnh, lạiaifi thêopfkm vếrfqst thưrqikơgtjnng mớyqkmi.

Nếrfqsu Di Sa biếrfqst nàabrcng khôobcbng phảuxhgi làabrc “Liêopfkn”, đuomtem nàabrcng tốpoxrng vàabrco đuomtiaifi lao, vậmmxhy phảuxhgi làabrcm thếrfqsabrco? Khôobcbng! Nàabrcng khôobcbng muốpoxrn! Khôobcbng muốpoxrn lầqzwqn nữlcsla trảuxhgi qua cuộquxvc sốpoxrng tăqzwqm tốpoxri nhưrqik vậmmxhy, khôobcbng muốpoxrn lầqzwqn nữlcsla sốpoxrng mộquxvt cuộquxvc sốpoxrng nhưrqikwcfac vậmmxht.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.