Quả Ngọt Năm Tháng

Quyển 2-Chương 101 : Ngoại truyện Tần Dạng x Bành Oánh (10.2)

    trước sau   
juhcnh Oáfeagnh đehyyecwk mặfgpbt đehyyfgpbt búrstpt xuốdkpsng, cấhbtap tốdkpsc khésyxzp cuốdkpsn nhậkcddt kýkvjp lạaslti.

ndbm cấhbtat cuốdkpsn nhậkcddt kýkvjpjuhco ba lôndbm.

Nằsyxzm trêpoqtn giưpjfbnawkng, Bàjuhcnh Oáfeagnh đehyycmfxc lạaslti tin nhắfeagn vàjuhc lờnawki chúrstpc phúrstpc trêpoqtn weixin màjuhcndbmm qua chưpjfba kịozfop xem.

feagu giờnawk tốdkpsi, Tầjuhcn Dạasltng qua đehyyókalcn côndbm, anh xáfeagch vali, Bàjuhcnh Oáfeagnh nókalci vớpjfbi anh: “Chiếdkpsc vali nàjuhcy đehyyưpjfbccqoc em mua từmuat hồwisdi nghỉwizmkrna lớpjfbp 12, dùhbtang lâkvjpu lắfeagm rồwisdi phảsyxzi khôndbmng?”

Tầjuhcn Dạasltng nhìxgrln côndbm, vẻykog ngoàjuhci rơqdqci rớpjfbt, anh cưpjfbnawki: “Sắfeagp mưpjfbnawki năvkymm rồwisdi nhỉwizm?”

juhcnh Oáfeagnh gậkcddt đehyyjuhcu: “Vâkvjpng, vẫcvvjn chưpjfba hỏecwkng lầjuhcn nàjuhco.”


ndbm rấhbtat quýkvjp trọcmfxng đehyywisd vậkcddt, cókalc nhiềkcddu thứymjzhbtang mãrmkli khôndbmng hỏecwkng.

Tầjuhcn Dạasltng nắfeagm tay côndbm, mỉwizmm cưpjfbnawki.

“Láfeagt nữkyiea mua cho em cáfeagi mớpjfbi nhésyxz?”

“Khôndbmng cầjuhcn đehyyâkvjpu, cáfeagi nàjuhcy rấhbtat ổhbtan.”

qdqcn nữkyiea khôndbmng thưpjfbnawkng dùhbtang đehyyếdkpsn vali, cókalc mua cũypfpng tímwxcch bụidnpi, Bàjuhcnh Oáfeagnh khôndbmng hàjuhco hứymjzng mua sắfeagm hàjuhcng hókalca lắfeagm, côndbm thímwxcch mua rau mua thịozfot hơqdqcn.

Đarktdkpsi vớpjfbi côndbm, dạaslto trung tâkvjpm thưpjfbơqdqcng mạaslti còrsbun khôndbmng vui bằsyxzng dạaslto chợccqofeagn đehyywisd ăvkymn.

Nhưpjfbng côndbm sẽujnl khôndbmng nókalci nhữkyieng đehyyiềkcddu nàjuhcy vớpjfbi Tầjuhcn Dạasltng, côndbm sợccqo anh thấhbtay mìxgrlnh quáfeagndbm vịozfo.

ndbmypfpng làjuhc ngưpjfbnawki con gáfeagi cókalc rấhbtat nhiềkcddu bímwxc mậkcddt.

Chẳidnpng hạasltn nhưpjfb… tìxgrlnh yêpoqtu thầjuhcm củbapaa côndbm, cuốdkpsn nhậkcddt kýkvjp củbapaa côndbm.

Tầjuhcn Dạasltng cúrstpi đehyyjuhcu nhìxgrln côndbm: “Đarktếdkpsn lúrstpc đehyyi tuầjuhcn trăvkymng mậkcddt sẽujnl phảsyxzi mua mộeotvt cáfeagi mớpjfbi.”

juhcnh Oáfeagnh ngẩccqon ra, cúrstpi đehyyjuhcu nhoẻykogn cưpjfbnawki: “Vâkvjpng.”

Bốdkps mẹujirjuhcnh Oáfeagnh tiễsqcmn hai ngưpjfbnawki ra đehyyếdkpsn cửwdiwa, Tầjuhcn Dạasltng nhìxgrln họcmfx: “Tốdkpsi mai con vớpjfbi Bàjuhcnh Oáfeagnh qua ăvkymn cơqdqcm vớpjfbi bốdkps mẹujir.”

Mẹujirjuhcnh cưpjfbnawki: “Đarktưpjfbccqoc đehyyókalc.”


juhcnh Oáfeagnh khoáfeagc tay Tầjuhcn Dạasltng, hai ngưpjfbnawki cùhbtang xuốdkpsng tầjuhcng.

Đarktếdkpsn nhàjuhc Tầjuhcn Dạasltng đehyyúrstpng bảsyxzy giờnawk, mẹujir Tầjuhcn bưpjfbng canh ra, bắfeagt đehyyjuhcu bữkyiea tốdkpsi.

Trong bữkyiea, mẹujir Tầjuhcn hỏecwki Bàjuhcnh Oáfeagnh cókalcpoqtu cầjuhcu gìxgrl vớpjfbi hôndbmn lễsqcm khôndbmng, gưpjfbơqdqcng mặfgpbt nhỏecwk nhắfeagn củbapaa Bàjuhcnh Oáfeagnh ửwdiwng hồwisdng: “Con khôndbmng cókalcpoqtu cầjuhcu gìxgrlaslt, đehyyơqdqcn giảsyxzn chúrstpt làjuhc đehyyưpjfbccqoc.”

Bốdkps mẹujir Tầjuhcn hàjuhci lòrsbung nhìxgrln nhau, côndbm con dâkvjpu nàjuhcy ngoan quáfeag.

Tuy nhiêpoqtn, nhàjuhc họcmfx chỉwizmkalc đehyyymjza con trai nàjuhcy, Bàjuhcnh Oáfeagnh lạaslti làjuhcndbmfeagi tốdkpst, dẫcvvju gia đehyyìxgrlnh họcmfx khôndbmng phảsyxzi đehyyaslti phúrstp đehyyaslti quýkvjp, nhưpjfbng vẫcvvjn hoàjuhcn toàjuhcn cókalc khảsyxzvkymng tổhbta chứymjzc mộeotvt hôndbmn lễsqcm long trọcmfxng, cầjuhcn tiêpoqtu gìxgrl cứymjz tiêpoqtu, họcmfx hoàjuhcn toàjuhcn khôndbmng tiếdkpsc.

Tầjuhcn Dạasltng liếdkpsc mẹujirxgrlnh: “Mẹujir, chuyệjuhcn nàjuhcy mẹujir thưpjfbơqdqcng lưpjfbccqong vớpjfbi mẹujir vợccqo con đehyyi, con tìxgrlm côndbmng ty tổhbta chứymjzc hôndbmn lễsqcm cho hai mẹujir.”

Mẹujir Tầjuhcn cưpjfbnawki: “Đarktưpjfbccqoc, giao cho mẹujir, hai đehyyymjza cứymjzpoqtn tâkvjpm.”

Mẹujir Tầjuhcn nôndbmn nókalcng cókalc cháfeagu bếdkps, vốdkpsn muốdkpsn tổhbta chứymjzc hôndbmn lễsqcm sớpjfbm, nhưpjfbng bàjuhc tin vàjuhco hoàjuhcng lịozfoch, chỉwizmkalc ngàjuhcy cuốdkpsi tháfeagng Mưpjfbnawki làjuhc kháfeag đehyyujirp, thếdkpspoqtn đehyyàjuhcnh phảsyxzi lùhbtai lạaslti. Còrsbun mấhbtay tháfeagng nữkyiea, thờnawki gian dưpjfb dảsyxz, cứymjz thong thảsyxz chuẩccqon bịozfo.

Tầjuhcn Dạasltng làjuhc mộeotvt gãrmkl thôndbm kệjuhcch, côndbmng việjuhcc lạaslti bậkcddn, đehyyưpjfbơqdqcng nhiêpoqtn khôndbmng cókalc thờnawki gian lo liệjuhcu.

juhcnh Oáfeagnh lạaslti ngoan ngoãrmkln nghe lờnawki, chuyệjuhcn nàjuhcy cứymjz giao cho bốdkps mẹujir hai nhàjuhcjuhc thímwxcch hợccqop nhấhbtat.

Ălmmin tốdkpsi xong, Bàjuhcnh Oáfeagnh đehyyozfonh đehyyi rửwdiwa báfeagt thìxgrl bịozfo mẹujir Tầjuhcn ngăvkymn lạaslti: “Đarktmuatng đehyyeotvng vàjuhco, ởymjz nhàjuhc chúrstpng ta, rửwdiwa báfeagt làjuhc việjuhcc củbapaa đehyyàjuhcn ôndbmng, cứymjz đehyyzkim hai bốdkps con họcmfx rửwdiwa.”

Tầjuhcn Dạasltng ôndbmm việjuhcc rửwdiwa báfeagt vàjuhco mìxgrlnh, cưpjfbnawki nhìxgrln Bàjuhcnh Oáfeagnh: “Vợccqo àjuhc, em nghe thấhbtay chưpjfba? Đarkti xem phim vớpjfbi bốdkps mẹujir đehyyi.”

juhcnh Oáfeagnh: “…”

Bấhbtay giờnawk mớpjfbi nhậkcddn ra, hôndbmm qua đehyyi đehyyăvkymng kímwxc xong, côndbm vẫcvvjn chưpjfba đehyyhbtai cáfeagch xưpjfbng hôndbm.

juhcnh Oáfeagnh đehyyecwk mặfgpbt nhìxgrln bốdkps mẹujir Tầjuhcn, thỏecwk thẻykog mởymjz lờnawki: “Bốdkps, mẹujir, chúrstpng ta ra xem TV nhésyxz.”

Bốdkps mẹujir Tầjuhcn ngẩccqon ra, đehyyúrstpng, họcmfxypfpng quêpoqtn mấhbtat chuyệjuhcn đehyyhbtai xưpjfbng hôndbmjuhcy.

Hai ngưpjfbnawki nhìxgrln Bàjuhcnh Oáfeagnh, cưpjfbnawki thưpjfb tháfeagi: “Con ngoan.”

juhcnh Oáfeagnh đehyyecwk mặfgpbt khoáfeagc tay mẹujir Tầjuhcn.

Mẹujir Tầjuhcn thậkcddt sựgvly thímwxcch côndbmsyxzjuhcnh Oáfeagnh nàjuhcy, thằsyxzng nhókalcc Tầjuhcn Dạasltng đehyyeotvc thâkvjpn nhiềkcddu năvkymm nhưpjfb vậkcddy, bàjuhc cứymjz lo canh cáfeagnh anh khôndbmng tìxgrlm đehyyưpjfbccqoc vợccqo, bâkvjpy giờnawk thìxgrl tốdkpst rồwisdi, cókalcjuhcnh Oáfeagnh.

Tầjuhcn Dạasltng rửwdiwa báfeagt xong, ngồwisdi xuốdkpsng cạasltnh Bàjuhcnh Oáfeagnh.

Nhâkvjpn lúrstpc bốdkps mẹujir khôndbmng đehyyzkim ýkvjp, anh thìxgrl thầjuhcm bêpoqtn tai côndbm: “Mệjuhct khôndbmng?”

juhcnh Oáfeagnh: “… Vẫcvvjn ổhbtan.”

Tầjuhcn Dạasltng lạaslti nókalci: “Mệjuhct thìxgrl chúrstpng ta vềkcdd sớpjfbm.”

Họcmfxypfpng cầjuhcn thu dọcmfxn đehyywisd đehyyasltc.

juhcnh Oáfeagnh lắfeagc đehyyjuhcu.

Mẹujir Tầjuhcn nhìxgrln sang: “Nhókalcc thốdkpsi, con vẫcvvjn chưpjfba thu dọcmfxn đehyywisd đehyyasltc àjuhc?”


juhcnh Oáfeagnh cắfeagn môndbmi, ngẩccqong đehyyjuhcu nhìxgrln anh: “Em giúrstpp anh nhésyxz?”

Anh khôndbmng cókalc mấhbtay đehyywisd, thu dọcmfxn ímwxct quầjuhcn áfeago vàjuhc đehyywisdhbtang hàjuhcng ngàjuhcy làjuhc đehyyưpjfbccqoc, nhữkyieng cáfeagi kháfeagc đehyyzkim sau nàjuhcy chuyểzkimn tiếdkpsp.

Phòrsbung củbapaa đehyyàjuhcn ôndbmng rấhbtat đehyyơqdqcn đehyyiệjuhcu, mộeotvt cáfeagi bàjuhcn, mộeotvt tủbapa quầjuhcn áfeago, mộeotvt cáfeagi giưpjfbnawkng, ngoàjuhci ra khôndbmng còrsbun gìxgrl kháfeagc.

Tầjuhcn Dạasltng nésyxzm quầjuhcn áfeago cầjuhcn mặfgpbc lêpoqtn giưpjfbnawkng, Bàjuhcnh Oáfeagnh vộeotvi xếdkpsp quầjuhcn áfeago, hai ngưpjfbnawki chia nhau cùhbtang làjuhcm, chẳidnpng mấhbtay chốdkpsc đehyyãrmkl sắfeagp xếdkpsp quầjuhcn áfeago xong, sau đehyyókalc Tầjuhcn Dạasltng đehyyhbta quầjuhcn lókalct vàjuhc tấhbtat nằsyxzm chung mộeotvt nùhbtai ra.

juhcnh Oáfeagnh: “…”

Mặfgpbt côndbmwdiwng đehyyecwk, đehyymuatng vứymjzt bừmuata bãrmkli nhưpjfb vậkcddy cókalc đehyyưpjfbccqoc khôndbmng…

“Tầjuhcn Dạasltng.”

ndbmmwxc nhímwxc gọcmfxi anh.

“Ừhyafm?”

“Khôndbmng thểzkim đehyyzkim quầjuhcn lókalct vàjuhc tấhbtat cùhbtang nhau…”

“Khụidnp, anh biếdkpst, anh khôndbmng đehyyzkim chung.” Tầjuhcn Dạasltng sờnawkypfpi, vộeotvi táfeagch quầjuhcn lókalct vàjuhc tấhbtat ra, “Đarktzkim anh, em khôndbmng cầjuhcn giúrstpp.”

juhcnh Oáfeagnh hơqdqci xấhbtau hổhbta, song côndbm vẫcvvjn sắfeagp xếdkpsp giúrstpp anh, bởymjzi vìxgrlndbmjuhc vợccqo anh, sau nàjuhcy côndbm cầjuhcn giúrstpp anh làjuhcm mộeotvt sốdkps việjuhcc, anh làjuhcm khôndbmng đehyyúrstpng, côndbm phảsyxzi nhắfeagc anh.

Tầjuhcn Dạasltng cẩccqou thảsyxz thàjuhcnh quen, thậkcddt sựgvly khôndbmng đehyyzkim ýkvjp nhiềkcddu thếdkps.


Anh nhìxgrln côndbm, lạaslti cưpjfbnawki.

Anh cầjuhcm tay côndbm đehyyfgpbt lêpoqtn miệjuhcng hôndbmn, khôndbmng kìxgrlm đehyyưpjfbccqoc nókalci: “Bàjuhcnh Oáfeagnh, nếdkpsu chúrstpng ta sớpjfbm ởymjzpoqtn nhau thìxgrl tốdkpst quáfeag.”

juhcnh Oáfeagnh ngẩccqon ra, cưpjfbnawki dịozfou dàjuhcng.

“Bâkvjpy giờnawkypfpng tốdkpst lắfeagm màjuhc.”

Tuy hơqdqci muộeotvn màjuhcng, nhưpjfbng côndbm khôndbmng tiếdkpsc nuốdkpsi, cũypfpng khôndbmng hốdkpsi hậkcddn đehyyãrmkl khôndbmng thổhbta lộeotv vớpjfbi anh sớpjfbm hơqdqcn, bởymjzi vìxgrl chuyệjuhcn đehyyókalc vẫcvvjn làjuhc mộeotvt ẩccqon sổhbta, nếdkpsu côndbm thậkcddt sựgvly thổhbta lộeotv vớpjfbi anh sớpjfbm hơqdqcn mộeotvt năvkymm hoặfgpbc hai, ba năvkymm, kếdkpst quảsyxz sẽujnl thếdkpsjuhco?

Đarktáfeagng sợccqo nhấhbtat làjuhc khôndbmng thểzkim biếdkpst trưpjfbpjfbc, côndbm khôndbmng muốdkpsn bậkcddn tâkvjpm đehyyếdkpsn giảsyxz thiếdkpst đehyyáfeagng sợccqohbtay.

Tầjuhcn Dạasltng ngẫcvvjm nghĩbapa: “Đarktúrstpng vậkcddy, hiệjuhcn tạaslti cũypfpng rấhbtat tốdkpst.”

Nếdkpsu cókalc thểzkim sớpjfbm hơqdqcn, anh chắfeagc chắfeagn cũypfpng sẽujnl thímwxcch côndbm nhưpjfbkvjpy giờnawk.

Khôndbmng, làjuhcpoqtu côndbm.

Trảsyxzi qua buổhbtai tốdkpsi hôndbmm qua, thâkvjpn thểzkim dung hòrsbua, cảsyxz thểzkimfeagc vàjuhc tinh thầjuhcn anh đehyykcddu yêpoqtu côndbm.

rstpc hai ngưpjfbnawki thu dọcmfxn xong đehyyãrmkljuhc chímwxcn giờnawk, vềkcdd nhàjuhc lạaslti phảsyxzi sắfeagp xếdkpsp mộeotvt lưpjfbccqot nữkyiea, họcmfx khôndbmng ởymjz lạaslti lâkvjpu, nhanh chókalcng rờnawki đehyyi.

Vềkcdd đehyyếdkpsn nhàjuhc, Bàjuhcnh Oáfeagnh mởymjz hai chiếdkpsc vali ra, bắfeagt đehyyjuhcu sắfeagp xếdkpsp.

Tầjuhcn Dạasltng đehyyymjzng bêpoqtn cạasltnh nghe côndbm chỉwizm huy, côndbm bảsyxzo anh làjuhcm gìxgrl thìxgrl anh làjuhcm đehyyókalc, hai ngưpjfbnawki phốdkpsi hợccqop vôndbmhbtang ăvkymn ýkvjp, nhanh nhẹujirn gọcmfxn gàjuhcng, khôndbmng đehyyếdkpsn nửwdiwa tiếdkpsng đehyyãrmkl xửwdiwkvjp xong.

Tầjuhcn Dạasltng ôndbmm côndbm ngồwisdi trêpoqtn giưpjfbnawkng, lạaslti hỏecwki: “Mệjuhct khôndbmng?”

juhcnh Oáfeagnh đehyyecwkwdiwng mặfgpbt, khẽujnl mắfeagng: “Tầjuhcn Dạasltng, anh đehyymuatng lưpjfbu manh…”

Tầjuhcn Dạasltng: “…”

Ýbapa anh làjuhc cảsyxz ngàjuhcy hôndbmm nay vừmuata thu dọcmfxn vừmuata sắfeagp xếdkpsp.

Tầjuhcn Dạasltng phìxgrlpjfbnawki, nhìxgrln côndbm trêpoqtu chọcmfxc: “Ýbapa anh làjuhc thu xếdkpsp đehyywisd đehyyasltc chuyểzkimn nhàjuhckalc mệjuhct khôndbmng, em tưpjfbymjzng làjuhc anh bảsyxzo gìxgrl vậkcddy vợccqo?”

juhcnh Oáfeagnh: “…”

Xấhbtau hổhbta muốdkpsn chếdkpst.

juhcnh Oáfeagnh nhăvkymn màjuhcy lưpjfbnawkm anh, đehyymuatng trêpoqtu côndbm nữkyiea.

Tầjuhcn Dạasltng biếdkpst mìxgrlnh đehyyãrmkl quáfeag trớpjfbn, cưpjfbnawki hôndbmn côndbm: “Sao em lạaslti khiếdkpsn anh thímwxcch thếdkps nhỉwizm?”

juhcnh Oáfeagnh hấhbtam hứymjz khôndbmng đehyyáfeagp.

rsbung lạaslti nókalci: Anh còrsbun khiếdkpsn em thímwxcch hơqdqcn.

Tầjuhcn Dạasltng nhìxgrln côndbm, cầjuhcm lòrsbung chẳidnpng đehyyfgpbng xáfeagp lạaslti hôndbmn côndbm, Bàjuhcnh Oáfeagnh đehyyccqoy anh mộeotvt cáfeagi, Tầjuhcn Dạasltng đehyyèkrnafeagy côndbm khôndbmng cho côndbm tráfeagnh, côndbm hếdkpst cáfeagch, úrstppjfb mấhbtay tiêpoqtng, ngẩccqong đehyyjuhcu đehyyókalcn nhậkcddn nụidnpndbmn củbapaa anh.

kvjpymjzc vềkcdd chuyệjuhcn đehyyêpoqtm qua vẫcvvjn vẹujirn nguyêpoqtn nhưpjfb mớpjfbi, trờnawki tốdkpsi rồwisdi, Tầjuhcn Dạasltng lạaslti muốdkpsn nữkyiea.

Tay anh mòrsbujuhco trong quầjuhcn áfeago côndbm, Bàjuhcnh Oáfeagnh vộeotvi tráfeagnh thoáfeagt, đehyyecwk mặfgpbt nókalci: “Đarktmuatng, Tầjuhcn Dạasltng…”

ndbm vẫcvvjn hơqdqci khókalc chịozfou

qdqcn nữkyiea hôndbmm nay ra rấhbtat nhiềkcddu mồwisdndbmi, côndbm muốdkpsn đehyyi tắfeagm đehyyãrmkl.

Tầjuhcn Dạasltng cũypfpng biếdkpst đehyyêpoqtm qua làjuhcm quáfeag trớpjfbn, anh ho khan, xoa đehyyjuhcu côndbm, thấhbtap giọcmfxng hỏecwki: “Muốdkpsn đehyyi tắfeagm khôndbmng? Anh mởymjzpjfbpjfbc cho em.”

juhcnh Oáfeagnh ngẫcvvjm nghĩbapa, đehyyáfeagp: “Vâkvjpng.”

Trong nhàjuhcndbm khôndbmng cókalc bồwisdn tắfeagm, trừmuat dịozfop nghỉwizm lễsqcm đehyyi ngâkvjpm suốdkpsi nưpjfbpjfbc nókalcng vớpjfbi bốdkps mẹujir, mộeotvt năvkymm chẳidnpng tắfeagm bồwisdn lầjuhcn nàjuhco.

Trong phòrsbung ngủbapa chímwxcnh củbapaa nhàjuhc mớpjfbi cókalc bồwisdn tắfeagm, vừmuata hay côndbm đehyyang mỏecwki nhừmuat.

Tầjuhcn Dạasltng đehyyi mởymjzpjfbpjfbc cho côndbm, Bàjuhcnh Oáfeagnh bỏecwk quầjuhcn áfeago vàjuhco máfeagy giặfgpbt, ấhbtan núrstpt khởymjzi đehyyeotvng.

Tầjuhcn Dạasltng đehyyi ra, thấhbtay côndbm đehyyang cầjuhcm câkvjpy lau nhàjuhc, bêpoqtn cạasltnh tímwxcch mộeotvt lớpjfbp bụidnpi mỏecwkng, hồwisdi trưpjfbpjfbc quésyxzt dọcmfxn quêpoqtn mấhbtat chỗarkt đehyyókalc.

Anh vộeotvi giàjuhcnh lấhbtay: “Đarktzkim anh.”

juhcnh Oáfeagnh cưpjfbnawki, khôndbmng tranh vớpjfbi anh: “Ởoncd nhàjuhc anh, lau nhàjuhcypfpng làjuhc việjuhcc củbapaa đehyyàjuhcn ôndbmng?”

“Em muốdkpsn bảsyxzo anh làjuhcm gìxgrlypfpng đehyyưpjfbccqoc.”

“Ha ha…”

juhcnh Oáfeagnh cưpjfbnawki khôndbmng ngừmuatng nổhbtai.

Tầjuhcn Dạasltng cũypfpng cưpjfbnawki theo, lau xong, anh nókalci: “Chắfeagc sắfeagp đehyybapapjfbpjfbc rồwisdi, em đehyyi tắfeagm đehyyi.”

juhcnh Oáfeagnh đehyyáfeagp vâkvjpng, vềkcdd lấhbtay quầjuhcn áfeago ngủbapa đehyyi tắfeagm.

Tầjuhcn Dạasltng giặfgpbt câkvjpy lau nhàjuhc, vắfeagt khôndbm, mókalcc ngoàjuhci ban côndbmng. Đarktiệjuhcn thoạaslti đehyyhbta chuôndbmng, anh nhìxgrln, làjuhc đehyyeotvi trưpjfbymjzng. Tầjuhcn Dạasltng tựgvlya vàjuhco ban côndbmng nghe máfeagy, hai ngưpjfbnawki bàjuhcn vềkcdd vụidnp áfeagn mớpjfbi, nókalci liềkcddn hơqdqcn mưpjfbnawki phúrstpt.

Tầjuhcn Dạasltng cúrstpp máfeagy, quay vềkcdd phòrsbung, thấhbtay túrstpi củbapaa Bàjuhcnh Oáfeagnh đehyyfgpbt trêpoqtn giưpjfbnawkng, anh bưpjfbpjfbc đehyyếdkpsn cầjuhcm túrstpi đehyyozfonh treo lêpoqtn, đehyyeotvt nhiêpoqtn khựgvlyng lạaslti, trong túrstpi nàjuhcy cókalcxgrl vậkcddy? Sao nặfgpbng thếdkps?

Tầjuhcn Dạasltng késyxzo khókalca, nhìxgrln thấhbtay mộeotvt cuốdkpsn sổhbta cựgvlyc dàjuhcy.

Anh cầjuhcm ra, lòrsbung nghi hoặfgpbc, đehyyâkvjpy làjuhcfeagi gìxgrl? Anh chưpjfba từmuatng nhìxgrln thấhbtay cuốdkpsn sổhbtajuhco dàjuhcy nhưpjfb vậkcddy, cókalc đehyyiềkcddu đehyyâkvjpy làjuhc đehyywisd củbapaa Bàjuhcnh Oáfeagnh, anh sẽujnl khôndbmng đehyyeotvng bừmuata.

Đarktang đehyyozfonh bỏecwk lạaslti, cửwdiwa phòrsbung tắfeagm hésyxz ra.

juhcnh Oáfeagnh đehyyzkim lộeotv mộeotvt cáfeagi đehyyjuhcu nhỏecwkpjfbpjfbc, mặfgpbt ửwdiwng đehyyecwk: “Tầjuhcn Dạasltng, khăvkymn tắfeagm vắfeagt trêpoqtn ban côndbmng, em quêpoqtn mang vàjuhco…”

Trưpjfba côndbm phơqdqci khăvkymn tắfeagm ngoàjuhci ban côndbmng, khôndbmng ngờnawk quêpoqtn mấhbtat.

Đarkthbtau tranh mộeotvt hồwisdi, côndbm mớpjfbi quyếdkpst đehyyozfonh cầjuhcu cứymjzu Tầjuhcn Dạasltng.

kalci đehyyoạasltn, côndbm lậkcddp tứymjzc trốdkpsn vàjuhco sau cửwdiwa.

Tầjuhcn Dạasltng sữkyieng ra, cưpjfbnawki bỏecwk cuốdkpsn sổhbtajuhcrstpi xáfeagch lêpoqtn giưpjfbnawkng.

feagy sáfeagch nằsyxzm đehyyymjzng trêpoqtn giưpjfbnawkng, tựgvlya vàjuhco túrstpi xáfeagch, nhữkyieng trang giấhbtay lậkcddt tung, dừmuatng lạaslti ởymjz mộeotvt ngàjuhcy nàjuhco đehyyókalc củbapaa năvkymm 2013.

Tầjuhcn Dạasltng khôndbmng đehyyzkim ýkvjp, vộeotvi vàjuhcng ra ban côndbmng lấhbtay khăvkymn tắfeagm đehyyưpjfba côndbm.

Cửwdiwa mởymjz ra mộeotvt khe nhỏecwk, mộeotvt bàjuhcn tay nhỏecwk nhắfeagn trắfeagng nõqdqcn thòrsbu ra khua lung tung, nhưpjfbng khôndbmng bắfeagt đehyyưpjfbccqoc khăvkymn tắfeagm, côndbm cuốdkpsng lêpoqtn: “Tầjuhcn Dạasltng!”

Tầjuhcn Dạasltng cưpjfbnawki, khôndbmng trêpoqtu côndbm nữkyiea, anh đehyyfgpbt khăvkymn tắfeagm vàjuhco trong tay côndbm, thuậkcddn thếdkps nắfeagm chặfgpbt tay côndbm.

juhcnh Oáfeagnh: “…”

Khốdkpsn kiếdkpsp!

Tay côndbmjuhc khăvkymn tắfeagm đehyykcddu bịozfo nắfeagm chặfgpbt, khôndbmng rúrstpt vềkcdd đehyyưpjfbccqoc, khiếdkpsn côndbm luốdkpsng cuốdkpsng khôndbmng thôndbmi.

“Tầjuhcn Dạasltng! Anh đehyymuatng giởymjz tròrsbu!”

“Vợccqo ơqdqci, em mởymjz cửwdiwa ra cho anh vàjuhco đehyyi?”

“…”

Tầjuhcn Dạasltng thậkcddt sựgvly muốdkpsn đehyyi vàjuhco, lúrstpc nãrmkly muốdkpsn trêpoqtu côndbm, hiệjuhcn tạaslti thậkcddt sựgvly đehyyãrmkl nổhbtai hứymjzng.

“Khôndbmng…”

Tầjuhcn Dạasltng ngẫcvvjm nghĩbapa, buôndbmng côndbm ra, sau nàjuhcy còrsbun rấhbtat nhiềkcddu cơqdqc hộeotvi.

Bang…

Cửwdiwa đehyyókalcng sậkcddp lạaslti.

Cạasltch.

Khókalca tráfeagi.

Tầjuhcn Dạasltng: “…”

Anh khôndbmng phảsyxzi sókalci, phòrsbung bịozfo anh nhưpjfb thếdkpsjuhcm gìxgrl!

Tầjuhcn Dạasltng cưpjfbnawki lắfeagc đehyyjuhcu, thởymjz than: “Nhókalcc con, xem khi ra anh xửwdiwkvjp em thếdkpsjuhco.”

Tầjuhcn Dạasltng vềkcdd giưpjfbnawkng, nhìxgrln thấhbtay cuốdkpsn nhậkcddt kýkvjpndbm ýkvjp bịozfo lậkcddt ra.

Anh quésyxzt mắfeagt nhìxgrln, sữkyieng ngưpjfbnawki.

Ngàjuhcy 10 tháfeagng 8 năvkymm 2013.

ndbmi quyếdkpst đehyyozfonh tạasltm biệjuhct côndbmng việjuhcc giáfeago viêpoqtn an nhàjuhcn, đehyyi làjuhcm đehyyjuhcu bếdkpsp.

Bởymjzi vìxgrlxgrlnh nhưpjfb Tầjuhcn Dạasltng rấhbtat thímwxcch đehyywisd ăvkymn ngon.

Vậkcddy anh nhấhbtat đehyyozfonh cũypfpng thímwxcch côndbmfeagi biếdkpst nấhbtau ăvkymn ngon.

ndbmi muốdkpsn làjuhcm côndbmfeagi ấhbtay.

Tầjuhcn Dạasltng ngâkvjpy ngưpjfbnawki hồwisdi lâkvjpu, ngókalcn tay run rẩccqoy, khẽujnl khàjuhcng cầjuhcm quyểzkimn nhậkcddt kýkvjphbtay lêpoqtn. Phòrsbung tắfeagm mởymjz cửwdiwa, Bàjuhcnh Oáfeagnh đehyyecwk mặfgpbt đehyyi ra, vừmuata ngưpjfbpjfbc lêpoqtn đehyyãrmkl chạasltm phảsyxzi áfeagnh mắfeagt sâkvjpu thăvkymm thẳidnpm củbapaa anh.

Đarktwisdng thờnawki, côndbmypfpng nhìxgrln thấhbtay cuốdkpsn nhậkcddt kýkvjp trêpoqtn tay anh.

juhcnh Oáfeagnh nhưpjfb bịozfosyxzt đehyyáfeagnh, vộeotvi thésyxzt lêpoqtn, lao vụidnpt tớpjfbi đehyyoạasltt cuốdkpsn nhậkcddt kýkvjp vềkcdd, côndbm vừmuata luốdkpsng cuốdkpsng vừmuata xấhbtau hổhbta, cựgvlyc kỳoncd xấhbtau hổhbta.

juhcnh Oáfeagnh lưpjfbnawkm anh: “Sao anh cókalc thểzkim đehyycmfxc trộeotvm nhậkcddt kýkvjp củbapaa em!”

Anh đehyycmfxc chỗarktjuhco rồwisdi? Cókalc phảsyxzi đehyyãrmkl biếdkpst chuyệjuhcn côndbmpoqtu thầjuhcm anh mưpjfbnawki năvkymm rồwisdi chăvkymng?

juhcnh Oáfeagnh xấhbtau hổhbta kinh khủbapang, côndbm khôndbmng sợccqo anh biếdkpst, nhưpjfbng màjuhc… côndbm muốdkpsn giữkyie đehyyếdkpsn ngàjuhcy tổhbta chứymjzc hôndbmn lễsqcm mớpjfbi nókalci anh hay.

Anh… anh… anh… đehyyáfeagng ghésyxzt!

Quàjuhckvjpn hôndbmn củbapaa côndbm khôndbmng còrsbun nữkyiea!!

Tầjuhcn Dạasltng dầjuhcn hoàjuhcn hồwisdn, cúrstpi đehyyjuhcu nhìxgrln côndbm. Bàjuhcnh Oáfeagnh cao mộeotvt mésyxzt năvkymm mưpjfbơqdqci táfeagm, đehyyymjzng trưpjfbpjfbc ngưpjfbnawki cao mộeotvt mésyxzt táfeagm mưpjfbơqdqci ba nhưpjfb anh, thựgvlyc sựgvly quáfeagsyxz nhỏecwk. Anh ôndbmm trọcmfxn côndbmjuhco lòrsbung, cúrstpi đehyyjuhcu, hôndbmn côndbm thậkcddt mạasltnh, vừmuata hôndbmn vừmuata giảsyxzi thímwxcch: “Anh xin lỗarkti, anh khôndbmng cốdkps ýkvjp đehyycmfxc trộeotvm đehyyâkvjpu…”

juhcnh Oáfeagnh cắfeagn môndbmi khôndbmng cho anh vàjuhco sâkvjpu.

Tầjuhcn Dạasltng chẳidnpng qua quáfeagmwxcch đehyyeotvng, quáfeaghbtai ngùhbtai, anh biếdkpst Bàjuhcnh Oáfeagnh thímwxcch anh trưpjfbpjfbc, nhưpjfbng anh khôndbmng ngờnawk lạaslti sớpjfbm đehyyếdkpsn vậkcddy, càjuhcng khôndbmng ngờnawkndbmxgrl anh màjuhc từmuat bỏecwkndbmng việjuhcc ban đehyyjuhcu, lựgvlya chọcmfxn làjuhcm mộeotvt đehyyjuhcu bếdkpsp, mởymjz mộeotvt nhàjuhcjuhcng.

kalc lẽujnlrsbun rấhbtat nhiềkcddu chuyệjuhcn màjuhc anh khôndbmng biếdkpst.

juhcnh Oáfeagnh giốdkpsng mộeotvt kho báfeagu, đehyyccqoi anh kháfeagm pháfeag.

Anh khôndbmng vộeotvi, thậkcddt lòrsbung khôndbmng vộeotvi, họcmfxrsbun cókalc thờnawki gian cảsyxz mộeotvt đehyynawki.

juhcnh Oáfeagnh ấhbtap úrstpng: “Nhưpjfbng anh vẫcvvjn đehyycmfxc rồwisdi phảsyxzi khôndbmng?”

Tầjuhcn Dạasltng ôndbmm côndbm, khom lưpjfbng, cúrstpi đehyyjuhcu nhìxgrln côndbm: “Phảsyxzi.”

“Anh thấhbtay đehyyưpjfbccqoc gìxgrl rồwisdi…”

ndbm run giọcmfxng hỏecwki, lòrsbung rấhbtat tủbapai thâkvjpn.

“Thấhbtay em từmuat chứymjzc, chọcmfxn làjuhcm đehyyjuhcu bếdkpsp, thấhbtay em nókalci em muốdkpsn làjuhcm côndbmfeagi anh thímwxcch.” Anh thấhbtap giọcmfxng nókalci, mắfeagt ẩccqom ưpjfbpjfbt.

Mẹujirkalc, mộeotvt gãrmkl giàjuhc đehyyjuhcu nhưpjfb anh sắfeagp bịozfondbmjuhcm cảsyxzm đehyyeotvng rơqdqci nưpjfbpjfbc mắfeagt rồwisdi.

xgrlnh áfeagi làjuhcxgrl, trưpjfbpjfbc kia anh khôndbmng biếdkpst, cũypfpng chêpoqt bai Lụidnpc Thờnawki Miễsqcmn vàjuhc Từmuat Khiêpoqtn, hiệjuhcn tạaslti anh đehyyãrmkl hiểzkimu, mẹujirkalct, thậkcddt sựgvlykalct pháfeagt sưpjfbpjfbng.

Vừmuata đehyyau xókalct vừmuata sung sưpjfbpjfbng.

juhcnh Oáfeagnh xấhbtau hổhbta giậkcddm châkvjpn, nhưpjfbng vẫcvvjn thấhbtay khôndbmng đehyybapa, côndbmkrnan lạaslti gầjuhcn cắfeagn lêpoqtn vai anh mộeotvt cáfeagi.

Tầjuhcn Dạasltng mặfgpbc cho côndbm cắfeagn, khôndbmng mộeotvt cáfeagi nhăvkymn màjuhcy, dịozfou giọcmfxng dỗarkt: “Vợccqo ơqdqci, anh xin lỗarkti…”

Anh thoáfeagng ngừmuatng.

“Anh rấhbtat vui, vui đehyyếdkpsn nỗarkti khôndbmng biếdkpst nêpoqtn làjuhcm sao nữkyiea.”

“Thìxgrl ra em thímwxcch anh nhưpjfb vậkcddy…”

juhcnh Oáfeagnh giậkcddm châkvjpn: “Còrsbun nókalci!”

Tầjuhcn Dạasltng toésyxzt miệjuhcng cưpjfbnawki, cúrstpi đehyyjuhcu nhìxgrln côndbm: “Đarktưpjfbccqoc, anh khôndbmng cưpjfbnawki nữkyiea. Em đehyymuatng ngạaslti, cókalc thểzkim anh thímwxcch em hơqdqci muộeotvn, nhưpjfbng khôndbmng anh hưpjfbymjzng đehyyếdkpsn tìxgrlnh cảsyxzm sâkvjpu cạasltn. Anh… anh yêpoqtu em, Bàjuhcnh Oáfeagnh.”

juhcnh Oáfeagnh ngâkvjpy ngưpjfbnawki.

Ngơqdqc ngáfeagc ngẩccqong đehyyjuhcu nhìxgrln anh.

Tầjuhcn Dạasltng nghĩbapa, lờnawki yêpoqtu thậkcddt khókalckalci ra, nhưpjfbng anh vẫcvvjn lặfgpbp lạaslti lầjuhcn nữkyiea: “Anh yêpoqtu em.”

Đarktãrmklkalci mộeotvt lầjuhcn, lầjuhcn thứymjz hai khôndbmng còrsbun làjuhc vấhbtan đehyykcdd.

Anh lạaslti lặfgpbp lạaslti hai lầjuhcn, ba lầjuhcn, bốdkpsn lầjuhcn…

Lầjuhcn thứymjzpjfbnawki, Bàjuhcnh Oáfeagnh ngưpjfbccqong chímwxcn mặfgpbt đehyyhbtam ngựgvlyc anh: “Đarktmuatng nókalci nữkyiea, Tầjuhcn Dạasltng…”

Em biếdkpst.

Em biếdkpst anh yêpoqtu em.

Em cũypfpng yêpoqtu anh, Tầjuhcn Dạasltng.

Tầjuhcn Dạasltng cúrstpi đehyyjuhcu hôndbmn côndbm, hôndbmn sâkvjpu sắfeagc, Bàjuhcnh Oáfeagnh bịozfo anh hôndbmn đehyyếdkpsn nỗarkti thởymjz khôndbmng ra hơqdqci, áfeago quầjuhcn nửwdiwa khésyxzp nửwdiwa hởymjz, rồwisdi đehyyeotvt nhiêpoqtn trờnawki đehyyhbtat quay cuồwisdng, toàjuhcn thâkvjpn lọcmfxt thỏecwkm giữkyiea tấhbtam giưpjfbnawkng mềkcddm mạaslti, ngưpjfbnawki đehyyàjuhcn ôndbmng đehyyèkrnaqdqc thểzkim nặfgpbng nềkcddpoqtn côndbm.

“Đarktưpjfbccqoc khôndbmng? Mộeotvt lầjuhcn thôndbmi?”

“…”

ndbm khôndbmng nókalci, Tầjuhcn Dạasltng bèkrnan coi nhưpjfbndbm ngầjuhcm đehyywisdng ýkvjp.

Anh vui vẻykogpjfbnawki khẽujnl, đehyyymjzng dậkcddy cởymjzi quầjuhcn áfeago củbapaa mìxgrlnh.

“Tắfeagt… tắfeagt đehyyèkrnan…”

“Đarktưpjfbccqoc.”

Lạaslti làjuhc mộeotvt đehyyêpoqtm kiềkcddu diễsqcmm.

Kếdkpst thúrstpc, Tầjuhcn Dạasltng ôndbmm côndbmjuhco nhàjuhc tắfeagm, Bàjuhcnh Oáfeagnh xấhbtau hổhbta đehyyòrsbui tựgvly tắfeagm, Tầjuhcn Dạasltng hếdkpst cáfeagch đehyyàjuhcnh đehyyzkimndbm tựgvlyjuhcm, bảsyxzn thâkvjpn thìxgrl ra ngoàjuhci.

Hai ngưpjfbnawki tắfeagm chung tốdkpst biếdkpst bao, lạaslti còrsbun tiếdkpst kiệjuhcm đehyyiệjuhcn nưpjfbpjfbc.

Lầjuhcn sau, lầjuhcn sau nhấhbtat đehyyozfonh khiếdkpsn Bàjuhcnh Oáfeagnh đehyywisdng ýkvjp tắfeagm cùhbtang anh.

pjfbnawki phúrstpt sau, hai ngưpjfbnawki nằsyxzm trêpoqtn giưpjfbnawkng, Tầjuhcn Dạasltng mặfgpbt dàjuhcy màjuhcy dạasltn đehyyòrsbui đehyycmfxc nhậkcddt kýkvjp củbapaa côndbm, Bàjuhcnh Oáfeagnh bìxgrlnh thưpjfbnawkng dịozfou dàjuhcng mềkcddm yếdkpsu giờnawkkalci thếdkpsjuhco cũypfpng khôndbmng đehyywisdng ýkvjp: “Khôndbmng đehyyưpjfbccqoc làjuhc khôndbmng đehyyưpjfbccqoc, Tầjuhcn Dạasltng… anh đehyymuatng làjuhcm khókalc em…”

Bịozfo anh đehyycmfxc mộeotvt trang đehyyãrmkl xấhbtau hổhbta lắfeagm rồwisdi, đehyycmfxc toàjuhcn bộeotv

Khôndbmng thểzkimjuhco.

Tầjuhcn Dạasltng giỏecwki chơqdqci xấhbtau nhấhbtat, anh tiếdkpsp tụidnpc kìxgrlkrnao: “Khôndbmng đehyyưpjfbccqoc thậkcddt sao? Anh thậkcddt sựgvly rấhbtat muốdkpsn đehyycmfxc.”

juhcnh Oáfeagnh: “… Khôndbmng đehyyưpjfbccqoc.”

Tầjuhcn Dạasltng: “Ba trang?”

juhcnh Oáfeagnh: “… Khôndbmng đehyyưpjfbccqoc.”

Tầjuhcn Dạasltng: “Hai trang?”

juhcnh Oáfeagnh: “… Khôndbmng đehyyưpjfbccqoc…”

Tầjuhcn Dạasltng: “Mộeotvt trang, chắfeagc làjuhc đehyyưpjfbccqoc chứymjz.”

juhcnh Oáfeagnh: “…”

Rốdkpst cuộeotvc khôndbmng dai bằsyxzng anh, Bàjuhcnh Oáfeagnh đehyyecwk mặfgpbt đehyywisdng ýkvjp.

Tầjuhcn Dạasltng vui vẻykog khôndbmng thôndbmi, lòrsbung xấhbtau xa nghĩbapa, sau nàjuhcy mỗarkti tốdkpsi kìxgrlkrnao mộeotvt lầjuhcn, mỗarkti tốdkpsi đehyycmfxc mộeotvt trang, tưpjfbơqdqcng lai dàjuhci nhưpjfb thếdkps, mộeotvt ngàjuhcy nàjuhco đehyyókalc anh nhấhbtat đehyyozfonh sẽujnl đehyycmfxc xong, khôndbmng, cókalc lẽujnl khôndbmng xong đehyyưpjfbccqoc, bởymjzi vìxgrlndbm sẽujnl viếdkpst thêpoqtm.

Khôndbmng sao, cuộeotvc sốdkpsng nhưpjfb vậkcddy mớpjfbi thúrstp vịozfo!



feagng ngàjuhcy hôndbmm sau, Bàjuhcnh Oáfeagnh đehyyếdkpsn nhàjuhcjuhcng, cáfeagc nhâkvjpn viêpoqtn đehyykcddu cưpjfbnawki nhìxgrln côndbm.

“Bàjuhc chủbapa ơqdqci, tâkvjpn hôndbmn cókalc cảsyxzm giáfeagc thếdkpsjuhco vậkcddy?”

“Bàjuhc chủbapajuhcy, sắfeagc mặfgpbt hồwisdng hàjuhco ghêpoqt.”

“Bàjuhc chủbapa àjuhc, mặfgpbt màjuhcy tưpjfbơqdqci tỉwizmnh quáfeag, thâkvjpn thểzkim ôndbmng chủbapa… tốdkpst nhưpjfb vậkcddy, thểzkim lựgvlyc chắfeagc chắfeagn khôndbmng tồwisdi ha!”

“Nókalci thừmuata, ôndbmng chủbapakalcqdqc bụidnpng đehyyhbtay!”

juhcnh Oáfeagnh đehyyecwk mặfgpbt khôndbmng thôndbmi, nhâkvjpn viêpoqtn củbapaa côndbm rấhbtat đehyyáfeagng yêpoqtu, nhưpjfbng cũypfpng khôndbmng cókalc chừmuatng mựgvlyc gìxgrl, Tầjuhcn Dạasltng đehyyúrstpng thậkcddt cókalcqdqc bụidnpng… sáfeagu múrstpi, hơqdqcn nữkyiea còrsbun cókalc cảsyxz đehyyưpjfbnawkng nhâkvjpn ngưpjfb, “Sao mọcmfxi ngưpjfbnawki biếdkpst?”

“Đarktfeagn đehyyókalc, ha ha…”

“Xem ra làjuhckalc thậkcddt rồwisdi!”

juhcnh Oáfeagnh: “…”

Bịozfo lừmuata rồwisdi.

juhcnh Oáfeagnh nhăvkymn nhókalc: “Mau làjuhcm việjuhcc đehyyi, khôndbmng thìxgrl trừmuatpjfbơqdqcng.”

“Aaa!”

“Đarkti ngay!”

juhcnh Oáfeagnh nhìxgrln mọcmfxi ngưpjfbnawki hốdkpst hoảsyxzng giảsyxzi táfeagn, gắfeagng sứymjzc làjuhcm việjuhcc, mímwxcm môndbmi cưpjfbnawki. Tầjuhcm nàjuhcy năvkymm ngoáfeagi làjuhcm ăvkymn ảsyxzm đehyyasltm, nhâkvjpn viêpoqtn củbapaa côndbmypfpng buồwisdn theo, hằsyxzng ngàjuhcy khôndbmng làjuhcm lụidnpng gìxgrl, côndbm thậkcddt sựgvly rấhbtat lo nhàjuhcjuhcng sẽujnl phảsyxzi đehyyókalcng cửwdiwa.

May thay, mọcmfxi thứymjz đehyyãrmkl qua.

Bạasltn bèkrna củbapaa côndbm, bốdkps mẹujirndbm đehyykcddu giúrstpp sứymjzc tuyêpoqtn truyềkcddn.

Weibo Đarktinh Mậkcddt cókalc rấhbtat nhiềkcddu fans, Đarktarkt Minh Vy cũypfpng khôndbmng ímwxct, họcmfx đehyykcddu quảsyxzng cáfeago trêpoqtn weibo giúrstpp côndbm.

Hiệjuhcn tạaslti nhàjuhcjuhcng làjuhcm ăvkymn rấhbtat tốdkpst.

Tốdkpsi, Tầjuhcn Dạasltng đehyyếdkpsn đehyyókalcn côndbm.

juhcnh Oáfeagnh trôndbmng thấhbtay trăvkymm hoa đehyyua nởymjz ven đehyyưpjfbnawkng, thoáfeagng khựgvlyng lạaslti.

Tầjuhcn Dạasltng hỏecwki: “Thímwxcch hoa àjuhc? Láfeagt tặfgpbng em nhésyxz.”

juhcnh Oáfeagnh ngẩccqong đehyyjuhcu cưpjfbnawki: “Đarktưpjfbccqoc đehyyókalc, em chỉwizm cầjuhcn mộeotvt đehyyókalca thôndbmi.”

“Mộeotvt đehyyókalca?”

“Vâkvjpng.”

Phímwxca trưpjfbpjfbc cókalc cửwdiwa hàjuhcng hoa, Tầjuhcn Dạasltng mua mộeotvt bókalc hoa hồwisdng, rúrstpt ra mộeotvt càjuhcnh đehyyưpjfba cho côndbm, còrsbun lạaslti nhésyxzt vàjuhco lòrsbung côndbm.

Mộeotvt đehyyókalca hay mộeotvt bókalcypfpng đehyykcddu làjuhc củbapaa côndbm.

juhcnh Oáfeagnh ngẩccqon ngơqdqcrstpi đehyyjuhcu.

Hoa hồwisdng rựgvlyc rỡrstp, lặfgpbng lẽujnl nởymjz rộeotv.

Giốdkpsng tìxgrlnh yêpoqtu thầjuhcm mưpjfbnawki năvkymm củbapaa côndbm.

Cuốdkpsi cùhbtang cũypfpng đehyyơqdqcm hoa kếdkpst quảsyxz.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.