Phong Thần Châu

Chương 978 : 978

    trước sau   



“Kệlhhc đrsdbi”, Vũggxo Thiêrcgmn Hàrsvbnh tiệlhhcn đrsdbàrsvbgarti: “Ta cũggxong khôimlxng cógartqylgch nàrsvbo vớpdgji vếjdkbt thưgefqơqgekng củqylga ôimlxng ngoạgefqi côimlxqylgi đrsdbógart cảollk, màrsvbggxo gia chúimlxng ta cũggxong hếjdkbt cáqylgch.

Nhưgefqng nếjdkbu côimlxqylgi ấrcgmy đrsdbãimlx thôimlxng suốcyylt, ta dẫsbkwn đrsdbưgefqrxxzng chỉegua lốcyyli giúimlxp thìibjugart khi còzjmon cứlhhcu đrsdbưgefqjyzpc mạgefqng củqylga ôimlxng nộbsrki côimlxrcgmy!”
“Con trai đrsdbãimlx hiểimlxu!”
ggxo Thiêrcgmn Hàrsvbnh nhìibjun Vũggxo phủqylg to lớpdgjn, yêrcgmn lặesneng khôimlxng nógarti.

rsvbimlxc nàrsvby, Tầnyenn Ninh đrsdbem theo bốcyyln ngưgefqrxxzi Lýrvkc Nhấrcgmt Phàrsvbm ra khỏybyoi Vũggxo phủqylg, đrsdbi ra khỏybyoi thàrsvbnh Thiêrcgmn Vũggxo.

“Hìibjuibju, Tầnyenn đrsdbgefqi gia, cógartrsvb gia ởmchwrcgmn cạgefqnh ngàrsvbi thìibju chắsjoyc ta khôimlxng cầnyenn đrsdbi theo nữltlva đrsdbâaprou nhỉegua.

Nếjdkbu ngàrsvby nàrsvbo ngàrsvbi muốcyyln quay lạgefqi thìibju cứlhhcqylgo trưgefqpdgjc cho lãimlxo Vũggxomsyu ta, ta nhấrcgmt đrsdbgartnh sẽkaxu chuẩjdkbn bịgart thậfuiht tốcyylt!”
Tầnyenn Ninh lưgefqrxxzm lãimlxo Vũggxomsyu, nógarti: “Hay ngưgefqơqgeki đrsdbi theo ta luôimlxn đrsdbi, vừtuqra vặesnen Thanh Vâapron tôimlxng thiếjdkbu ôimlxng giàrsvbqylgc cửggxoa đrsdbrcgmy”.


“Khụrcgm khụrcgm...”
imlxo Vũggxomsyu ho khan nógarti: “Lãimlxo hủqylg hoa mắsjoyt ùmsyu tai, lạgefqi còzjmon bịgartmsyu nữltlva, làrsvbm sao xứlhhcng đrsdbimlx coi cửggxoa chứlhhc...”
“Khôimlxng thíqtzwch thìibju thôimlxi!”
Tầnyenn Ninh phấrcgmt tay nógarti “Ngưgefqơqgeki chúimlx ýrvkc đrsdbbsrkng tĩatzynh củqylga ốcyylc đrsdbollko Đwikmgefqi Vũggxo, nếjdkbu cógartibju kỳqtzw lạgefq thìibjuqylgo cho ta ngay, nhớpdgj chưgefqa?”

“Vâaprong!”
“Àqotc, đrsdbúimlxng rồrvkci, ngưgefqrxxzi củqylga Hoàrsvbng Phủqylg gia đrsdbâaprou rồrvkci?”, Tầnyenn Ninh tùmsyuy tiệlhhcn hỏybyoi.

“Hehe, thìibju vẫsbkwn ởmchw kia đrsdbógartgefq?”
imlxo Vũggxomsyu chỉegua vềibju phíqtzwa trưgefqpdgjc.

Chỉegua thấrcgmy Hoàrsvbng Phủqylgrcgmn Nhiêrcgmn xinh đrsdbtxqup lúimlxc nàrsvby dẫsbkwn theo mấrcgmy ngưgefqrxxzi, đrsdblhhcng ởmchwgartc phốcyyl, nhìibjun nhógartm Tầnyenn Ninh.

imlxo Vũggxomsyu lặesneng lẽkaxugarti: “Têrcgmn nhãimlxi Vũggxo Thiêrcgmn Hàrsvbnh kia coi nhưgefq thôimlxng suốcyylt, đrsdbãimlx gặesnep Hoàrsvbng Phủqylgrcgmn Nhiêrcgmn, nhưgefqng ôimlxng lãimlxo bêrcgmn Hoàrsvbng Phủqylg gia đrsdbógart thậfuiht sựznau yếjdkbu lắsjoym rồrvkci, thưgefqơqgekng thếjdkb từtuqr mấrcgmy năbnndm trưgefqpdgjc đrsdbếjdkbn nay lạgefqi táqylgi pháqylgt, khôimlxng chịgartu nổwacpi, ngưgefqrxxzi Vũggxo gia cũggxong khôimlxng cógartqylgch nàrsvbo”.

“Ồpdgj?”
Tầnyenn Ninh biếjdkbt mấrcgmy lãimlxo giàrsvbggxo gia coi nhưgefqgart chúimlxt tàrsvbi năbnndng.

yrzcy thếjdkbrsvbggxong khôimlxng cógartqylgch nàrsvbo?
“Vậfuihy thìibju qua hỏybyoi thăbnndm mộbsrkt câaprou xem sao!”, Tầnyenn Ninh từtuqr từtuqrgarti.

imlxo Vũggxomsyu lậfuihp tứlhhcc cưgefqrxxzi hìibjuibju: “Chỉeguagart Tầnyenn gia làrsvb bao dung”.


“Thếjdkb gia Hoàrsvbng Phủqylg trong trậfuihn chiếjdkbn Phầnyenn Ma năbnndm đrsdbógart coi nhưgefqggxong tậfuihn tâaprom, mộbsrkt nhàrsvb ba anh em đrsdbibjuu bỏybyo mạgefqng, ta đrsdbâaproy coi nhưgefqrsvbm đrsdbimlx an ủqylgi bọggxon họggxomchw trêrcgmn trờrxxzi cógart linh thiêrcgmng vậfuihy!”
“Dạgefq dạgefq dạgefq!”
imlxo Vũggxomsyu lậfuihp tứlhhcc đrsdbi lêrcgmn phíqtzwa trưgefqpdgjc.

Hoàrsvbng Phủqylgrcgmn Nhiêrcgmn kia cũggxong bưgefqpdgjc ra, dẫsbkwn ngưgefqrxxzi đrsdbi vềibju phíqtzwa Tầnyenn Ninh.

“Tầnyenn côimlxng tửggxo, đrsdblhhcng ởmchw đrsdbưgefqrxxzng phốcyyl đrsdbúimlxng làrsvbgart chúimlxt khôimlxng hợjyzpp, ta thấrcgmy tửggxou lâaprou Bấrcgmt Thựznauc Yêrcgmn củqylga thàrsvbnh Thiêrcgmn Vũggxo rấrcgmt cógart tiếjdkbng, khôimlxng bằazarng qua đrsdbógart ngồrvkci mộbsrkt chúimlxt!”
“Đwikmưgefqjyzpc!”
Mộbsrkt đrsdbrsvbn ngưgefqrxxzi sảollki bưgefqpdgjc đrsdbi.

“Vũggxo Thiêrcgmn Hàrsvbnh bảollko côimlx đrsdbi tìibjum ta àrsvb?”
“Ừltlvm!”, Hoàrsvbng Phủqylgrcgmn Nhiêrcgmn mặesnec đrsdbrvkc giảollkn dịgart, nhưgefqng nhìibjun lạgefqi rấrcgmt xinh đrsdbtxqup.

qgekn nữltlva từtuqrng hàrsvbnh đrsdbbsrkng củqylga côimlxqylgi nàrsvby đrsdbibjuu hiệlhhcn ra vẻrhxs ưgefqu nhãimlx trờrxxzi sinh.

So vớpdgji Vâapron Sưgefqơqgekng Nhi vàrsvb Diệlhhcp Viêrcgmn Viêrcgmn thìibju Hoàrsvbng Phủqylgrcgmn Nhiêrcgmn thàrsvbnh thụrcgmc hơqgekn mộbsrkt chúimlxt.

“Vũggxo trưgefqmchwng tộbsrkc bằazarng lòzjmong gặesnep tiểimlxu nữltlv, chíqtzwnh làrsvb ngầnyenm đrsdbrvkcng ýrvkc sẽkaxu giúimlxp đrsdbltlv, nhưgefqng Vũggxo trưgefqmchwng tộbsrkc nógarti mìibjunh khôimlxng giúimlxp đrsdbưgefqjyzpc, màrsvbimlxm ấrcgmy ta thấrcgmy Vũggxo tam gia dẫsbkwn theo Tầnyenn côimlxng tửggxo, ta liềibjun biếjdkbt, cógart lẽkaxuggxo trưgefqmchwng tộbsrkc khôimlxng cógartqylgch nhưgefqng Tầnyenn côimlxng tửggxo lạgefqi cógart!”, Hoàrsvbng Phủqylgrcgmn Nhiêrcgmn nhìibjun Tầnyenn Ninh, thàrsvbnh khẩjdkbn nógarti.

.




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.