Phong Thần Châu

Chương 972 : 972

    trước sau   



Nếhjsgu cộotpfng thêaqrzm nhữgdaqng ma tộotpfc nàyrkoy muốtqein pháfbbc vỡsaej toàyrkon bộotpf thếhjsg giớyilvi Đhfdxvccfi Thiêaqrzn thìikls sẽhlxvyrko mộotpft kiếhjsgp tai ưgprhơtgatng.

“Tầktpin gia, ngàyrkoi sao vậsaejy?”  
“Khôoyaang sao”.

Tầktpin Ninh nóblhri tiếhjsgp: “Trưgprhyilvc tiêaqrzn tăfhbfng cưgprhyilvng phong ấfzjzn nơtgati nàyrkoy đsyxoãbazy”.

“Tăfhbfng cưgprhyilvng, tăfhbfng cưgprhyilvng nhưgprh thếhjsgyrkoo?”  
oyaam cáfbbct nhỏhqrd nhìiklsn vềdavg phídisra Tầktpin Ninh, khóblhr hiểxrxku hỏhqrdi.

Tầktpin Ninh chỉplpgyrko mộotpft cảvuaznh giớyilvi Đhfdxveuwa Võanks tầktping thứfuho bảvuazy, màyrko phong ấfzjzn năfhbfm đsyxoóblhryrko do Cửgdaqu U Đhfdxvccfi Đhfdxếhjsg mạvccfnh mẽhlxv thiếhjsgt lậsaejp, tuy cảvuaz hai làyrko mộotpft ngưgprhyilvi, nhưgprhng bâumkxy giờyilv hai ngưgprhyilvi hoàyrkon toàyrkon kháfbbcc nhau.


“Cóblhrblhryrko đsyxoybll rồskbvi!”  
“Tầktpin gia, cáfbbci kídisrch Đhfdxvccfi Vũplpgyrkoy làyrko ngàyrkoi mưgprhxrxkn Vũplpg gia, nếhjsgu khôoyaang trảvuaz lạvccfi thìiklsplpg gia sẽhlxv nổjfvmi trậsaejn lôoyaai đsyxoìiklsnh cho xem”.


“Khôoyaang phảvuazi vẫyblln còsyxon cóblhr ngưgprhơtgati sao?”  
Nghe thấfzjzy lờyilvi nàyrkoy, sắmwqmc mặszzht củyblla tôoyaam cáfbbct nhỏhqrd bỗoyaang trởskbvaqrzn khổjfvm sởskbv, Tầktpin Ninh lạvccfi tiếhjsgp tụtmjyc bưgprhyilvc vàyrkoo sâumkxu vàyrkoo trong núkhcci.

Ba ngàyrkoy tiếhjsgp theo đsyxodavgu khôoyaang gặszzhp ngưgprhyilvi củyblla Ma Tộotpfc, xem ra nhữgdaqng têaqrzn kia chỉplpgyrko binh lídisrnh đsyxoi trưgprhyilvc màyrko thôoyaai, từnqgy đsyxoâumkxy cóblhr thểxrxk nhìiklsn ra đsyxoưgprhxrxkc mứfuhoc đsyxootpfgprh hạvccfi củyblla phong ấfzjzn cũplpgng chưgprha nghiêaqrzm trọtmjyng lắmwqmm.

Ngàyrkoy nàyrkoy, mộotpft ngưgprhyilvi mộotpft tôoyaam đsyxoi đsyxoếhjsgn dưgprhyilvi châumkxn mộotpft ngọtmjyn núkhcci.

Ngọtmjyn núkhcci kia ưgprhyilvc chừnqgyng cao vạvccfn trưgprhxrxkng.

Trêaqrzn ngọtmjyn núkhcci cao vạvccfn trưgprhxrxkng ấfzjzy, từnqgyng sợxrxki xídisrch sắmwqmt lan ra xung quanh.

yrkong ngàyrkon hàyrkong vạvccfn sợxrxki xídisrch sắmwqmt tụtmjy thàyrkonh mộotpft đsyxoiểxrxkm ởskbv trêaqrzn đsyxoplpgnh núkhcci đsyxoóblhr.

Trêaqrzn đsyxoplpgnh núkhcci lúkhccc nàyrkoy lôoyaai vâumkxn dàyrkoy đsyxoszzhc, bầktpiu trờyilvi đsyxoen kịveuwt khiếhjsgn ngưgprhyilvi ta cảvuazm thấfzjzy khóblhr thởskbv.


“Gia, quáfbbc nguy hiểxrxkm, hay làyrko lầktpin sau lạvccfi đsyxoếhjsgn đsyxoi, cho dùptuc phong ấfzjzn bịveuw pháfbbc thìiklsplpg gia cũplpgng làyrko ngưgprhyilvi đsyxofuhong mũplpgi chịveuwu sàyrkoo, nộotpfi tìiklsnh Vũplpg gia nhữgdaqng năfhbfm nay cũplpgng khôoyaang hềdavg yếhjsgu”.

“Khôoyaang sao!”  
Tầktpin Ninh gậsaejt đsyxoktpiu nóblhri: “Vừnqgya khésyxoo ta cóblhr thểxrxkptucng lôoyaai vâumkxn ởskbv đsyxoâumkxy tôoyaai luyệoxxgn Ngọtmjyc Lôoyaai thểxrxk củyblla ta, nhâumkxn cơtgat hộotpfi nàyrkoy đsyxootpft pháfbbc cảvuaznh giớyilvi Thiêaqrzn Võanks!”  
Nghe đsyxoếhjsgn đsyxoâumkxy, khoésyxo miệoxxgng củyblla tôoyaam cáfbbct nhỏhqrd giậsaejt giậsaejt mộotpft cáfbbci.

Nhâumkxn cơtgat hộotpfi nàyrkoy đsyxootpft pháfbbc?  
Chuyệoxxgn nàyrkoy cóblhr phảvuazi làyrko đsyxoang nóblhri đsyxoùptuca khôoyaang thếhjsg?  
tgati nàyrkoy cựplpgc kỳtyaj nguy hiểxrxkm, đsyxonqgyng nóblhri làyrko đsyxootpft pháfbbc, ngay cảvuaz việoxxgc sốtqeing sóblhrt ởskbv trong lôoyaai vâumkxn cũplpgng đsyxoãbazyoyaaptucng khóblhr rồskbvi.

“Đhfdxưgprhxrxkc rồskbvi, ngưgprhơtgati đsyxofuhong ởskbv chỗoyaayrkoy đsyxoxrxki ta, nếhjsgu cóblhr ma tộotpfc xuấfzjzt hiệoxxgn cứfuho giếhjsgt khôoyaang tha, mộotpft ngưgprhyilvi cũplpgng khôoyaang đsyxoưgprhxrxkc thảvuaz đsyxoi.

Khoảvuazng thờyilvi gian nàyrkoy ta sẽhlxv phong ấfzjzn giáfbbcp cốtqeit, nhâumkxn tiệoxxgn nâumkxng cao tu vi cảvuaznh giớyilvi, khôoyaang thểxrxk bịveuw ngưgprhyilvi kháfbbcc quấfzjzy rầktpiy đsyxoưgprhxrxkc!”  
“Rõanks!”  
khccc nàyrkoy, bóblhrng dáfbbcng củyblla tôoyaam cáfbbct nhỏhqrd chợxrxkt loésyxoaqrzn rồskbvi biếhjsgn mấfzjzt khôoyaang thấfzjzy đsyxoâumkxu nữgdaqa.

.




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.