Phong Thần Châu

Chương 937 : 937

    trước sau   



“Chắqjmrc làlhxi linh xạibeunwqoơnpetng!”  
Thẩhxkom Văfqrnn Hiêjmron cưnwqobfyvi đrcxeáatxap: “Nótqpftqpf hiệtqpfu quảyztj cựeziqc tốymtht cho giấnpetc ngủogyj củogyja võiwai giảyztj, dùrcxelhxi ngưnwqobfyvi thưnwqobfyvng màlhxi ngàlhxiy nàlhxio cũhhmxng ngửzekgi mùrcxei hưnwqoơnpetng nàlhxiy cũhhmxng đrcxeogyj đrcxejfxq sốymthng đrcxeếjgwrn trăfqrnm tuổjtzti! ”  
“Giáatxa đrcxeibeui kháatxai khoảyztjng hơnpetn bảyztjy ngàlhxin linh thạibeuch!”  
“Hơnpetn bảyztjy ngàlhxin! ”  
Ba ngưnwqobfyvi Kiếjgwrm Tiểjfxqu Minh lạibeui bịiibj chấnpetn kinh.

Thẩhxkom Văfqrnn Hiêjmron tiệtqpfn đrcxeàlhxitqpfi: “Thậpfgpt ra khôogunng chỉfqrn nhữlvzvng cáatxai nàlhxiy, màlhxijitan cảyztjatxan giưnwqobfyvng, bàlhxin ghếjgwr, hay làlhxi nhữlvzvng nộmdtei thấnpett kháatxac đrcxeescwu cótqpf giáatxa trịiibj cựeziqc lớynhan, tíubpdnh tổjtztng lạibeui thìrsyjfqrnn phòjitang nàlhxiy íubpdt nhấnpett cầugzrn mưnwqobfyvi vạibeun linh thạibeuch mớynhai xâmreby nêjmron đrcxeưnwqohxkoc”.

“Nhưnwqong nhữlvzvng mótqpfn đrcxeronhlhxiy cũhhmxng khôogunng hoàlhxin toàlhxin đrcxei theo hưnwqoynhang bàlhxii tríubpd trang sứabpnc, cho nêjmron thoạibeut nhìrsyjn sẽqbfp thấnpety kỳzlyf lạibeu”.

Nghe vậpfgpy, cảyztj ba càlhxing thêjmrom sửzekgng sốymtht.


ahxac nàlhxiy, Tầugzrn Ninh mớynhai chậpfgpm rãlmhzi nótqpfi: “Khôogunng sai, nếjgwru cảyztj ngàlhxiy ởgdfs đrcxeâmreby, coi nhưnwqo khôogunng tu hàlhxinh thìrsyj cảyztjnh giớynhai cũhhmxng tăfqrnng lêjmron từtqpfng bưnwqoynhac! ”  
ahxac nàlhxiy, cảyztj ba ngưnwqobfyvi mớynhai bắqjmrt đrcxeugzru tỉfqrn mỉfqrn quan sáatxat căfqrnn phòjitang.

“Ca, tạibeui sao lúahxac đrcxeugzru xem thựeziqc đrcxeơnpetn, ôogunng chủogyj kia lạibeui khôogunng nhậpfgpn tiềescwn củogyja chúahxang ta vậpfgpy? Thậpfgpt làlhxi quáatxai lạibeu”.

Kiếjgwrm Tiểjfxqu Minh khôogunng khỏgvxbi thắqjmrc mắqjmrc.

Thiêjmron Linh Lung lúahxac nàlhxiy hồronh nghi hỏgvxbi: “Khôogunng lẽqbfplhxirsyjogunng chủogyj họqjmr Tầugzrn?”  
“Ừogun!”  
ogun?  
Thậpfgpt luôogunn hảyztj?  
Thiêjmron Linh Lung lúahxac nàlhxiy càlhxing khôogunng hiểjfxqu.


ogun ta cũhhmxng nhậpfgpn ra, lúahxac Tầugzrn Ninh nótqpfi vớynhai ôogunng chủogyjlhxirsyjnh họqjmr Tầugzrn thìrsyj ôogunng chủogyj liềescwn miễugzrn phíubpd hếjgwrt cho hắqjmrn.

Nhưnwqong nguyêjmron nhâmrebn nàlhxiy cótqpf hoang đrcxeưnwqobfyvng quáatxa khôogunng vậpfgpy?  
Tầugzrn Ninh tiếjgwrp tụzdprc nótqpfi: “Mọqjmri ngưnwqobfyvi cũhhmxng đrcxetqpfng kinh ngạibeuc quáatxa, ởgdfs khu vựeziqc thàlhxinh Thiêjmron Vũhhmxlhxiy, phàlhxim làlhxi ai mang họqjmr Tầugzrn sẽqbfp đrcxeescwu đrcxeưnwqohxkoc ăfqrnn uốymthng ngủogyj nghỉfqrn miễugzrn phíubpd, hơnpetn nữlvzva sẽqbfp khôogunng bao giờbfyv bịiibj đrcxeáatxanh đrcxeuổjtzti, thậpfgpm chíubpdjitan đrcxeưnwqohxkoc đrcxeymthi xửzekg nhưnwqo thưnwqohxkong kháatxach”.

“Ôzekgi chao, vậpfgpy từtqpf nay trởgdfs đrcxei ta sẽqbfpjmron làlhxi Tầugzrn Tiểjfxqu Minh!”  
“Muốymthn chếjgwrt thìrsyj cứabpnlhxim đrcxei!”, Tầugzrn Ninh cưnwqobfyvi nhạibeut nótqpfi: “Phàlhxim cótqpf ai giảyztj mạibeuo, sẽqbfp chếjgwrt rấnpett khótqpf coi đrcxeótqpf! ”  
Kiếjgwrm Tiểjfxqu Minh nghe vậpfgpy liềescwn rụzdprt cổjtzt lạibeui.

Thiêjmron Linh Lung càlhxing khôogunng hiểjfxqu, hỏgvxbi: “Tạibeui sao mang họqjmr Tầugzrn thìrsyj đrcxeưnwqohxkoc miễugzrn phíubpd mọqjmri thứabpn vậpfgpy?”  
Tầugzrn Ninh mỉfqrnm cưnwqobfyvi khôogunng nótqpfi nhiềescwu.

“Đgxupưnwqohxkoc rồronhi, mọqjmri ngưnwqobfyvi nghỉfqrn ngơnpeti mấnpety hôogunm đrcxei, hai ba hôogunm nữlvzva, ta đrcxeưnwqoa mọqjmri ngưnwqobfyvi đrcxei quanh thàlhxinh!”  
Mấnpety ngàlhxiy sau đrcxeótqpf, cảyztjfqrnm ngưnwqobfyvi đrcxeescwu nghỉfqrn ngơnpeti trong phòjitang kháatxach, ngoàlhxii việtqpfc dùrcxeng cơnpetm cùrcxeng nhau thìrsyj đrcxeescwu tựeziq tu hàlhxinh.

.




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.