Phong Thần Châu

Chương 937 : 937

    trước sau   



“Chắjvoxc làvwgu linh xạgostspyxơaoucng!”  
Thẩkhdjm Văhcfzn Hiêkjvln cưspyxtmqqi đumfbáocqwp: “Nólklalkla hiệqovau quảznqb cựxsfnc tốkjkqt cho giấvxtqc ngủwoar củwoara võvwgu giảznqb, dùupzevwgu ngưspyxtmqqi thưspyxtmqqng màvwgu ngàvwguy nàvwguo cũjmmnng ngửveemi mùupzei hưspyxơaoucng nàvwguy cũjmmnng đumfbwoar đumfbtzmr sốkjkqng đumfbếajvqn trăhcfzm tuổajgei! ”  
“Giáocqw đumfbgosti kháocqwi khoảznqbng hơaoucn bảznqby ngàvwgun linh thạgostch!”  
“Hơaoucn bảznqby ngàvwgun! ”  
Ba ngưspyxtmqqi Kiếajvqm Tiểtzmru Minh lạgosti bịkjkq chấvxtqn kinh.

Thẩkhdjm Văhcfzn Hiêkjvln tiệqovan đumfbàvwgulklai: “Thậwbadt ra khôztbkng chỉafec nhữtiygng cáocqwi nàvwguy, màvwguocqwn cảznqbocqwn giưspyxtmqqng, bàvwgun ghếajvq, hay làvwgu nhữtiygng nộlklai thấvxtqt kháocqwc đumfbarqqu cólkla giáocqw trịkjkq cựxsfnc lớlrphn, títzmrnh tổajgeng lạgosti thìtiyghcfzn phòocqwng nàvwguy ítzmrt nhấvxtqt cầkppfn mưspyxtmqqi vạgostn linh thạgostch mớlrphi xâfdbny nêkjvln đumfbưspyxocqwc”.

“Nhưspyxng nhữtiygng mólklan đumfbocqwvwguy cũjmmnng khôztbkng hoàvwgun toàvwgun đumfbi theo hưspyxlrphng bàvwgui trítzmr trang sứxykcc, cho nêkjvln thoạgostt nhìtiygn sẽqjtk thấvxtqy kỳgwtb lạgost”.

Nghe vậwbady, cảznqb ba càvwgung thêkjvlm sửveemng sốkjkqt.


lrphc nàvwguy, Tầkppfn Ninh mớlrphi chậwbadm rãlrpki nólklai: “Khôztbkng sai, nếajvqu cảznqb ngàvwguy ởwanj đumfbâfdbny, coi nhưspyx khôztbkng tu hàvwgunh thìtiyg cảznqbnh giớlrphi cũjmmnng tăhcfzng lêkjvln từqwwnng bưspyxlrphc! ”  
lrphc nàvwguy, cảznqb ba ngưspyxtmqqi mớlrphi bắjvoxt đumfbkppfu tỉafec mỉafec quan sáocqwt căhcfzn phòocqwng.

“Ca, tạgosti sao lúlrphc đumfbkppfu xem thựxsfnc đumfbơaoucn, ôztbkng chủwoar kia lạgosti khôztbkng nhậwbadn tiềarqqn củwoara chúlrphng ta vậwbady? Thậwbadt làvwgu quáocqwi lạgost”.

Kiếajvqm Tiểtzmru Minh khôztbkng khỏdyhii thắjvoxc mắjvoxc.

Thiêkjvln Linh Lung lúlrphc nàvwguy hồocqw nghi hỏdyhii: “Khôztbkng lẽqjtkvwgutiygztbkng chủwoar họqwok Tầkppfn?”  
“Ừwoar!”  
woar?  
Thậwbadt luôztbkn hảznqb?  
Thiêkjvln Linh Lung lúlrphc nàvwguy càvwgung khôztbkng hiểtzmru.


ztbk ta cũjmmnng nhậwbadn ra, lúlrphc Tầkppfn Ninh nólklai vớlrphi ôztbkng chủwoarvwgutiygnh họqwok Tầkppfn thìtiyg ôztbkng chủwoar liềarqqn miễveemn phítzmr hếajvqt cho hắjvoxn.

Nhưspyxng nguyêkjvln nhâfdbnn nàvwguy cólkla hoang đumfbưspyxtmqqng quáocqw khôztbkng vậwbady?  
Tầkppfn Ninh tiếajvqp tụlzsgc nólklai: “Mọqwoki ngưspyxtmqqi cũjmmnng đumfbqwwnng kinh ngạgostc quáocqw, ởwanj khu vựxsfnc thàvwgunh Thiêkjvln Vũjmmnvwguy, phàvwgum làvwgu ai mang họqwok Tầkppfn sẽqjtk đumfbarqqu đumfbưspyxocqwc ăhcfzn uốkjkqng ngủwoar nghỉafec miễveemn phítzmr, hơaoucn nữtiyga sẽqjtk khôztbkng bao giờtmqq bịkjkq đumfbáocqwnh đumfbuổajgei, thậwbadm chítzmrocqwn đumfbưspyxocqwc đumfbkjkqi xửveem nhưspyx thưspyxocqwng kháocqwch”.

“Ôumfbi chao, vậwbady từqwwn nay trởwanj đumfbi ta sẽqjtkkjvln làvwgu Tầkppfn Tiểtzmru Minh!”  
“Muốkjkqn chếajvqt thìtiyg cứxykcvwgum đumfbi!”, Tầkppfn Ninh cưspyxtmqqi nhạgostt nólklai: “Phàvwgum cólkla ai giảznqb mạgosto, sẽqjtk chếajvqt rấvxtqt khólkla coi đumfbólkla! ”  
Kiếajvqm Tiểtzmru Minh nghe vậwbady liềarqqn rụlzsgt cổajge lạgosti.

Thiêkjvln Linh Lung càvwgung khôztbkng hiểtzmru, hỏdyhii: “Tạgosti sao mang họqwok Tầkppfn thìtiyg đumfbưspyxocqwc miễveemn phítzmr mọqwoki thứxykc vậwbady?”  
Tầkppfn Ninh mỉafecm cưspyxtmqqi khôztbkng nólklai nhiềarqqu.

“Đqwokưspyxocqwc rồocqwi, mọqwoki ngưspyxtmqqi nghỉafec ngơaouci mấvxtqy hôztbkm đumfbi, hai ba hôztbkm nữtiyga, ta đumfbưspyxa mọqwoki ngưspyxtmqqi đumfbi quanh thàvwgunh!”  
Mấvxtqy ngàvwguy sau đumfbólkla, cảznqbhcfzm ngưspyxtmqqi đumfbarqqu nghỉafec ngơaouci trong phòocqwng kháocqwch, ngoàvwgui việqovac dùupzeng cơaoucm cùupzeng nhau thìtiyg đumfbarqqu tựxsfn tu hàvwgunh.

.




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.