Phong Thần Châu

Chương 869 : 869

    trước sau   



“Ởjuzk thìimihjlkj, nhưqctlng khôazohng phảlvmhi nguyêbipfn bảlvmhn!”  
Tầximfn Ninh cưqctlaibii đzsdtárflkp: “Nếlcpuu khôazohng thìimihazoh nhóbnjfc nhưqctlazoh đzsdtãtlbv sớaqlnm đzsdtbeudt cảlvmhnh giớaqlni Thiêbipfn Nguyêbipfn vớaqlni thiêbipfn phúekpsksiiy rồaibii, chứjgyt khôazohng phảlvmhi làksii Thiêbipfn Võlrfp nữoodha”.

“Khôazohng sai!”  
Thiêbipfn Đbjgfbeudo Nhấjuzkt thởjlkjksiii, nóbnjfi: “Từqoap vạbeudn năximfm trưqctlaqlnc, tầximfng sárflku củgtiga Thiêbipfn Đbjgfbeudo bảlvmho đzsdtiểbnjfn bịbxbe mộrrtqt têbipfn đzsdtyehh tửbnjf ngỗdiad nghịbxbech trộrrtqm đzsdti”.

“Hiệyehhn tạbeudi tầximfng sárflku màksii đzsdtyehh tửbnjf Thiêbipfn Đbjgfbeudo lânvbsu tu hàksiinh đzsdtkndpu làksii do lânvbsu chủgtigximfm đzsdtóbnjf hao tổyhrpn tânvbsm huyếlcput suốhhsvt đzsdtaibii màksii viếlcput ra”.

Nghe vậbipfy, trong lòpjlrng Thiêbipfn Linh Lung kinh ngạbeudc vạbeudn phầximfn.

Đbjgfiểbnjfm nàksiiy côazoh ta cũyehhng khôazohng rõlrfp, vìimih cha chưqctla bao giờaibibnjfi cho côazoh ta biếlcput.


Nhưqctlng tạbeudi sao Tầximfn Ninh lạbeudi kếlcput luậbipfn đzsdtưqctlzodyc trong nhárflky mắojpbt nhưqctl vậbipfy?  

“Tầximfng thứjgytrflku, ta sẽqtye giúekpsp cárflkc ngưqctlaibii hoàksiin thiệyehhn triệyehht đzsdtbnjf, vịbxbeazohng chủgtig kia tuy đzsdtãtlbv hao tổyhrpn tânvbsm huyếlcput cảlvmh đzsdtaibii đzsdtbnjf viếlcput ra, nhưqctlng cũyehhng chỉczykksii khôazohi phụximfc lạbeudi tầximfng sárflku do chínnadnh ôazohng ta tựimihfznznh ngộrrtqksii thôazohi, sao cóbnjf thểbnjf đzsdtárflknh đzsdtòpjlrng vớaqlni lãtlbvo tổyhrpazohng củgtiga cárflkc ngưqctlaibii đzsdtưqctlzodyc?”  
Nghe vậbipfy, Thiêbipfn Đbjgfbeudo Nhấjuzkt cũyehhng chỉczykqctlaibii khổyhrp.

Đbjgfúekpsng làksii nhưqctl vậbipfy.

“Vậbipfy còpjlrn linh trậbipfn cấjuzkp bảlvmhy trong đzsdtbeudi đzsdtiệyehhn Thiêbipfn Đbjgfbeudo?”  
“Đbjgfbnjfnvbsu quárflkbipfn bịbxbe hỏazohng ấjuzky màksii!”  
Tầximfn Ninh từqoap từqoapbnjfi: “Ta cóbnjf thểbnjf chữoodha đzsdtưqctlzodyc, ínnadt nhấjuzkt giúekpsp Thiêbipfn Đbjgfbeudo lânvbsu cárflkc ngưqctlaibii bảlvmho vệyehhnnadnh mạbeudng trong mộrrtqt lầximfn nguy cấjuzkp”.

“Cảlvmhm ơksiin nhiềkndpu!”  
“Khôazohng cầximfn cảlvmhm ơksiin ta!”  
Tầximfn Ninh lạbeudnh nhạbeudt nóbnjfi: “Ba sínnadnh lễlpyf củgtiga ta, cộrrtqng thêbipfm Bárflkch Linh Nhưqctl Ýhcod, ta nghĩfznz vậbipfy cũyehhng đzsdtgtig đzsdtbnjf cho đzsdtyehh tửbnjfpfnb Nhấjuzkt Phàksiim củgtiga Thanh Vânvbsn tôazohng lấjuzky nhịbxbe tiểbnjfu thưqctl Thiêbipfn Đbjgfbeudo lânvbsu rồaibii nhỉczyk”.


Thiêbipfn Đbjgfbeudo Nhấjuzkt gậbipft đzsdtximfu.

nnadnh lễlpyfksiiy, đzsdtqoapng nóbnjfi làksii lấjuzky Thiêbipfn Linh Hinh, dùleaoksii lấjuzky Thiêbipfn Linh Lung cũyehhng còpjlrn dưqctl.

Tầximfng sárflku củgtiga Thiêbipfn Đbjgfbeudo bảlvmho đzsdtiểbnjfn cựimihc kỳnvbs quan trọkmdnng vớaqlni Thiêbipfn Đbjgfbeudo lânvbsu.

“Đbjgfãtlbv vậbipfy thìimih hai ngàksiiy nàksiiy, ta sẽqtye chữoodha khỏazohi vếlcput thưqctlơksiing cho ôazohng vàksii khôazohi phụximfc đzsdtbeudi trậbipfn, còpjlrn Thiêbipfn Đbjgfbeudo bảlvmho đzsdtiểbnjfn thìimih cầximfn chúekpst thờaibii gian, sau nàksiiy sẽqtye đzsdtưqctla ôazohng sau!”  
Tầximfn Ninh chậbipfm rãtlbvi nóbnjfi.

Thiêbipfn Đbjgfbeudo Nhấjuzkt nghe vậbipfy thìimihyehhng gậbipft đzsdtximfu, khôazohng nóbnjfi nhiềkndpu.

“Àjgyt đzsdtúekpsng rồaibii, hai tôazohng môazohn đzsdtãtlbv liêbipfn hôazohn thìimih đzsdtaibiqctlaqlni Thiêbipfn Đbjgfbeudo lânvbsu cũyehhng khôazohng đzsdtưqctlzodyc quárflkksiiksiii, Thanh Vânvbsn tôazohng ta tốhhsvt xấjuzku gìimihyehhng làksii lấjuzky vợzody cho đzsdtyehh tửbnjf giỏazohi nhấjuzkt, khôazohng thểbnjf đzsdtbnjf mấjuzkt mặbnjft đzsdtưqctlzodyc”.

Nghe vậbipfy, Thiêbipfn Đbjgfbeudo Nhấjuzkt chỉczykqctlaibii khổyhrp.

.




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.