Phong Thần Châu

Chương 864 : 864

    trước sau   



jjcdm ngưuvsqjrxmi đncaxi tớbrjai gầncaxn cửlugca.

“Khụfqcr khụfqcr! ”  
lugco lúwugtc nàlugcy, bỗmqxgng cóvabe mộzqmzt tiếvareng ho vôlpmr lựegeic vang lêjihjn, âjjcdm thanh nhàlugcn nhạexxlt truyềguymn ra: “Côlpmrng tửlugc nhàlugc ta đncaxang tu hàlugcnh, cáfettc ngưuvsqơjihji đncaxmqxgng quấzogoy rồtacdi thìhcopjihjn”.

Lờjrxmi nàlugcy nóvabei ra, cảgviejjcdm ngưuvsqjrxmi đncaxguymu ngẩburrn ra, chỉcsrg thấzogoy thâjjcdn thểvudj pháfettt run, khôlpmrng khỏzclhi xoay ngưuvsqjrxmi vềguym sau.

“Giếvaret!”  
Cảgviejjcdm đncaxguymu hiểvudju, bọvuxgn chúwugtng đncaxãphii bạexxli lộzqmz, nêjihjn đncaxàlugcnh phảgviei đncaxuvsqi cứoxpvng.

vabeng ngưuvsqjrxmi giàlugc nua vung tay, bưuvsqbrjac ra mộzqmzt bưuvsqbrjac, năjjcdm ngưuvsqjrxmi kia giốuvsqng nhưuvsq bịfqcrvabep cổbrja, khôlpmrng nóvabei đncaxưuvsqgviec câjjcdu nàlugco.


“Mạexxlnh thậtvost!”  
jjcdm ngưuvsqjrxmi lúwugtc nàlugcy liềguymn hiểvudju, áfettm sáfettt thấzogot bạexxli.


Tiếvareng kẽguymo kẹdvxot vang lêjihjn, cửlugca phòzgfgng liềguymn mởqoiz ra.

Tầncaxn Ninh mặtacdc đncaxtacd trắaomtng, đncaxoxpvng ngoàlugci cửlugca, nhìhcopn mấzogoy ngưuvsqjrxmi bịfqcrphiio Vệqbmk bắaomtt, cưuvsqjrxmi nhạexxlt: “Khôlpmrng tệqbmk, vẫzqmzn cóvabe mấzogoy kẻizod muốuvsqn chếvaret đncaxzogoy”.

“Ai pháfetti cáfettc ngưuvsqơjihji tớbrjai vậtvosy?”  
Tầncaxn Ninh hỏzclhi, năjjcdm ngưuvsqjrxmi câjjcdm nhưuvsq hếvaren.

“Khôlpmrng nóvabei? Khôlpmrng nóvabei ta cũqtbkng biếvaret”.

Tầncaxn Ninh từmqxg từmqxgvabei: “Xem ra đncaxáfettm ngưuvsqjrxmi kia vẫzqmzn chưuvsqa từmqxg bỏzclh ýlhrf đncaxfqcrnh, tưuvsqqoizng rằgqzkng ta dựegeia vàlugco Kiếvarem Cáfettc vàlugc U Minh Tôlpmrng, cóvabe mốuvsqi quan hệqbmk thâjjcdm sâjjcdu vớbrjai bêjihjn đncaxóvabe”.

“Cóvabe đncaxiềguymu, chúwugtng khôlpmrng ngờjrxm rằgqzkng, Kiếvarem Cáfettc vàlugc U Minh Tôlpmrng vẫzqmzn chưuvsqa đncaxlpmr đncaxvudj ta dựegeia vàlugco!”  
“Ta cho cáfettc ngưuvsqơjihji mộzqmzt cơjihj hộzqmzi, ai pháfetti cáfettc ngưuvsqơjihji đncaxếvaren? Nóvabei cáfettch kháfettc, cáfettc ngưuvsqơjihji thuộzqmzc thếvare lựegeic nàlugco? Ázsyrm Dạexxl? Đylytzqmzc Ưlpmrng? Hay làlugc Mộzqmzc Cáfettc?”  

Tầncaxn Ninh từmqxg từmqxgvabei: “Năjjcdm vịfqcrfettt thủlpmr cảgvienh giớbrjai Thiêjihjn Võizod, đncaxlpmr đncaxvudj giếvaret mộzqmzt cao thủlpmr cảgvienh giớbrjai Thiêjihjn Nguyêjihjn rồtacdi.

Pháfetti ra giếvaret ta àlugc, đncaxuvsqi phưuvsqơjihjng chắaomtc phảgviei hậtvosn ta thấzogou xưuvsqơjihjng!”  
Nhìhcopn năjjcdm ngưuvsqjrxmi vẫzqmzn khôlpmrng nóvabei, Tầncaxn Ninh phấzogot tay.

qoizm ầncaxm ầncaxm!   
Tiếvareng nổbrjancaxm ầncaxm vang lêjihjn, năjjcdm ngưuvsqjrxmi hoàlugcn toàlugcn nổbrja tung.

Tầncaxn Ninh khôlpmrng khỏzclhi nóvabei: “Sáfettt thủlpmr cảgvienh giớbrjai Thiêjihjn Võizod, huấzogon luyệqbmkn khôlpmrng tệqbmk”.

fettt cơjihj trong mắaomtt hắaomtn hiệqbmkn ra, Tầncaxn Ninh chậtvosm rãphiii nóvabei: “Dưuvsqjrxmng nhưuvsq đncaxáfettm ngưuvsqjrxmi nàlugcy thậtvost sựegei khôlpmrng sợgvie chếvaret hảgvie”.

phiio Vệqbmkwugtc nàlugcy cưuvsqjrxmi nóvabei: “Côlpmrng tửlugc so vớbrjai ngàlugcy xưuvsqa đncaxãphiilugc rộzqmzng lưuvsqgvieng hơjihjn rấzogot nhiềguymu”.

“Ồncax?”  
“Nếvareu khôlpmrng, Thấzogot Tinh Cung vàlugc Phi Hồtacdng Môlpmrn đncaxãphii sớbrjam khôlpmrng còzgfgn tồtacdn tạexxli nữfboma!”  
Tầncaxn Ninh rùeplwhcopvabei: “Ôgpotng nóvabei cũqtbkng đncaxúwugtng, chỉcsrglugc, ta cũqtbkng nhớbrja đncaxếvaren chúwugtt tìhcopnh xưuvsqa! ”  
Soạexxlt soạexxlt soạexxlt!.




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.