Phong Thần Châu

Chương 861 : 861

    trước sau   



“! ”  
Kiếvqexm Tiểbnsiu Minh cưeugqzejji khìzbsj khìzbsjqblli: “Thanh Vâlahqn tôhstyng, huynh làkqik đsiadwevf nhi củibzwa Tầvaofn đsiadgwkxi ca, tưeugqơsiadng lai chắzmdzc chắzmdzn rấhstyt rựvqexc rỡxuai, hay làkqik xin Tầvaofn đsiadgwkxi ca cho huynh lấhstyy tháoentnh nữkhdl Thiêvqexn Đkhdlgwkxo đsiadi”.

Nghe Kiếvqexm Tiểbnsiu Minh nóqblli vậfngoy, Thẩurbjm Văsgfcn Hiêvqexn cũrlpfng khôhstyng còhdsvn gìzbsj đsiadbnsiqblli.

“Têvqexn nhóqbllc nhàkqik ngưeugqơsiadi bớbobpt suy nghĩhaaa liêvqexn thiêvqexn đsiadi, tu luyệkwucn kiếvqexm thuậfngot cho tốrhdrt mớbobpi phảdjcci!”  
Thẩurbjm Văsgfcn Hiêvqexn chậfngom rãxdjyi nóqblli: “Thậfngot ra, trưeugqbobpc khi ngưeugqơsiadi đsiadếvqexn, sưeugqhstyn cóqbll mộbeynt em trai, ngàkqiki ấhstyy rấhstyt yêvqexu thưeugqơsiadng ngưeugqzejji em nàkqiky, giốrhdrng nhưeugq ngưeugqơsiadi bâlahqy giờzejj vậfngoy”.

“Em trai?”  
“Ừhjvd!”  
Thẩurbjm Văsgfcn Hiêvqexn mởmomq miệkwucng nóqblli: “Lúhiapc ấhstyy, khôhstyng ai dáoentm ởmomq trưeugqbobpc mặkoyot sưeugqhstyn nóqblli linh tinh, chỉuvtkqbll Tầvaofn Hâlahqm Hâlahqm đsiadóqbll! ”  
hiapc nàkqiky, Thẩurbjm Văsgfcn Hiêvqexn cũrlpfng rấhstyt thổfigxn thứhimec vềylvq chuyệkwucn cũrlpf.


Tầvaofn Ninh lúhiapc đsiadóqbll thậfngot sựvqex khiếvqexn hắzmdzn bịdsui chấhstyn đsiadbeynng.

Chỉuvtkzbsj em trai mìzbsjnh màkqik giếvqext thẳvehsng tớbobpi quốrhdrc đsiadôhsty củibzwa thưeugqrlpfng quốrhdrc, đsiadóqbllkqik chuyệkwucn khiếvqexn ngưeugqzejji ta kinh ngạgwkxc cỡxuaikqiko chứhime.

olzy Thanh Vâlahqn tôhstyng, Tầvaofn Ninh nóqblli, Thanh Vâlahqn tôhstyng sẽvqexkqikhstyng môhstyn bảdjcco vệkwuc đsiadkwuc tửkbyi nhấhstyt, hắzmdzn ta biếvqext, Tầvaofn Ninh khôhstyng nóqblli đsiadvqexu, màkqikkqikqblli đsiadưeugqrlpfc làkqikm đsiadưeugqrlpfc.

rlpfng làkqikzbsj nhìzbsjn thấhstyy Tầvaofn Ninh củibzwa lúhiapc đsiadóqbll, hắzmdzn ta mớbobpi cam tâlahqm tìzbsjnh nguyệkwucn báoenti Tầvaofn Ninh làkqikm thầvaofy, cho dùzbsj Tầvaofn Ninh còhdsvn nhỏeznk tuổfigxi hơsiadn hắzmdzn.

Kiếvqexm Tiểbnsiu Minh nghe đsiadếvqexn đsiadâlahqy, cũrlpfng cảdjccm thấhstyy kỳkbyi lạgwkx: “Vậfngoy tạgwkxi sao Tầvaofn đsiadgwkxi ca lạgwkxi phảdjcci đsiadrhdri xửkbyi tốrhdrt vớbobpi ta nhưeugq thếvqex?”  
“Cóqbll lẽvqexkqikzbsj ngưeugqơsiadi làkqikm sưeugqhstyn nhớbobp đsiadếvqexn Hâlahqm Hâlahqm đsiadhstyy!”  
“Vậfngoy cũrlpfng chưeugqa chắzmdzc!”, Kiếvqexm Tiểbnsiu Minh trịdsuinh trọuvtkng nóqblli: “Ta cứhimeqbll cảdjccm giáoentc Tầvaofn đsiadgwkxi ca thiếvqexu nợrlpfzbsj ta, nhưeugqng thựvqexc ra chúhiapng ta đsiadâlahqu cóqbll liêvqexn quan gìzbsj đsiadếvqexn nhau”.


“Nhưeugqng làkqikm ta cảdjccm nhậfngon làkqik Tầvaofn đsiadgwkxi ca nhưeugqqbll mốrhdri quan hệkwuc rấhstyt thâlahqm sâlahqu vớbobpi tổfigx tiêvqexn Kiếvqexm Âkqikm Sơsiadn củibzwa nhàkqik chúhiapng ta”.

“Khôhstyng thểbnsikqiko! ”  
Kiếvqexm Tiểbnsiu Minh cũrlpfng lẩurbjm bẩurbjm: “Giáoentc quan thứhimeoentu củibzwa ta còhdsvn chuẩurbjn hơsiadn cảdjcc phụzsom nữkhdl, chuẩurbjn hơsiadn cảdjcc phụzsom nữkhdlkqik! ”  
qblli rồwevfi, Kiếvqexm Tiểbnsiu Minh nhấhstyc kiếvqexm, đsiadurbjy cửkbyia ra ngoàkqiki.

“Ngưeugqơsiadi đsiaddsuinh làkqikm gìzbsj đsiadóqbll?”  
“Luyệkwucn kiếvqexm chứhime sao!”  
Kiếvqexm Tiểbnsiu Minh xoay ngưeugqzejji, nởmomq nụzsomeugqzejji xáoentn lạgwkxn, châlahqn thàkqiknh nóqblli: “Nếvqexu khôhstyng nghiêvqexm túhiapc tu hàkqiknh, sao cóqbll thểbnsi bắzmdzt kịdsuip bưeugqbobpc châlahqn củibzwa Tầvaofn đsiadgwkxi ca chứhime? Sau nàkqiky ta còhdsvn phảdjcci đsiadhimeng đsiadvaofu Cửkbyiu U nữkhdla!”  
Kiếvqexm Tiểbnsiu Minh đsiadurbjy cửkbyia ra ngoàkqiki.

Thấhstyy vẻtwjl mặkoyot nghiêvqexm túhiapc khóqbllqbll đsiadưeugqrlpfc củibzwa Kiếvqexm Tiểbnsiu Minh, Thẩurbjm Văsgfcn Hiêvqexn mỉuvtkm cưeugqzejji, tiếvqexp tụzsomc nghiêvqexn cứhimeu đsiadan thuậfngot.

.




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.