Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1804 :

    trước sau   
Edit: kaylee

Dạnrbfdarm Hoàndhang khôsfirng nóraaui gìryru, ôsfirm chặpmbut lấgooky thiếdjrnu nữkrrb trong ngựpnvzc, trong mắfcejt huyếdjrnt hồxzhhng hiệwdhbn ra dịdbalu dàndhang.

Đqaiiôsfirng Phưdarmơknarng lãhagko gia tửkrrb thu liễltcrm mộauhht thâkrrbn hơknari thởpmbu sắfcejc béwfuvn, cưdarmpbkzi ha ha hai tiếdjrnng: “Thìryru ra làndha ngưdarmpbkzi mộauhht nhàndha, nếdjrnu chúamocng ta đlmfqraauu mộauhht gia, ta đlmfqâkrrby sẽeeyv khôsfirng so đlmfqo hắfcejn tộauhhi xâkrrbm nhậrpiip Đqaiiôsfirng Phưdarmơknarng thếdjrn gia ta, đlmfqưdarmerewc rồxzhhi, hiệwdhbn tạnrbfi canh giờpbkzbkaung khôsfirng sai biệwdhbt lắfcejm, chúamocng ta tiếdjrnp tụuouhc bắfcejt đlmfqlrucu tiệwdhbc mừjzitng thọeaij, chờpbkz sau khi tiệwdhbc mừjzitng thọeaij chấgookm dứwdhbt, sẽeeyv tổjoql chứwdhbc hôsfirn lễltcrryru Huyếdjrnt Nhi vàndha Tầlrucm Nhi.”

Trong toàndhan bộauhh đlmfqnrbfi sảllhjnh, theo lờpbkzi nàndhay củjzita lãhagko gia tửkrrbndhay vang lêhagkn, lạnrbfi lầlrucn nữkrrba khôsfiri phụuouhc khôsfirng khíufcj hoàndha thuậrpiin vui vẻndha.

Cốuclq Nhưdarmerewc Vâkrrbn lôsfiri kéwfuvo tay Phưdarmerewng Thiêhagkn Huyễltcrn đlmfqi tớtsgpi mộauhht bêhagkn, muốuclqn giao lưdarmu cảllhjm tìryrunh vớtsgpi nhi tứwdhbc mộauhht chúamoct. Thiêhagkn Bắfcejc Dạnrbfndha Dạnrbfsfir Trầlrucn xem nhưdarm khôsfirng đlmfqáxwelnh khôsfirng quen nhau, bởpmbui vậrpiiy, hai ngưdarmpbkzi bọeaijn họeaij đlmfqãhagk đlmfqi tớtsgpi mộauhht bêhagkn uốuclqng rưdarmerewu nóraaui chuyệwdhbn, còsjsbn Thiêhagkn Bắfcejc Tầlrucm…… Thìryru đlmfqang chịdbalu đlmfqpnvzng khảllhjo nghiệwdhbm củjzita hai đlmfqnrbfi cữkrrbu tửkrrb Tửkrrb Thiêhagkn Cảllhjnh vàndha Dạnrbfdarm Hoàndhang nàndhay.

Lam Vũbkau Ca ngóraaung nhìryrun nhữkrrbng ngưdarmpbkzi đlmfqxzhhng lứwdhba nàndhay, khóraaue môsfiri nâkrrbng lêhagkn tưdarmơknari cưdarmpbkzi dịdbalu dàndhang, đlmfqauhht nhiêhagkn, bàndha thởpmbundhai: “Thiếdjrnu Trạnrbfch, con nhìryrun xem, lậrpiip tứwdhbc Tầlrucm Nhi đlmfqraauu córaau tứwdhbc phụuouh, con thâkrrbn làndha cữkrrbu côsfirng nàndhay đlmfqếdjrnn bâkrrby giờpbkzsjsbn khôsfirng córaau thúamoc thêhagk.”


rpii sau khi lờpbkzi nàndhay củjzita Lam Vũbkau Ca vang lêhagkn, tầlrucm mắfcejt lãhagko gia tửkrrb đlmfqauhht nhiêhagkn nhìryrun chằhagkm chằhagkm vềraau phíufcja Đqaiiôsfirng Phưdarmơknarng Thiếdjrnu Trạnrbfch, áxwelnh mắfcejt ôsfirng dọeaija sợerew Đqaiiôsfirng Phưdarmơknarng Thiếdjrnu Trạnrbfch, vộauhhi vàndhang nhanh chóraaung trốuclqn, sợerewdarmu lạnrbfi nơknari nàndhay sẽeeyv chịdbalu đlmfqpnvzng lãhagko gia tửkrrb lảllhji nhảllhji giáxwelo huấgookn……

……

darmpbkzi năzcrvm sau.

Trong hoàndhang cung Phong Vâkrrbn đlmfqếdjrn quốuclqc, mộauhht nữkrrb tửkrrb tuyệwdhbt mỹsjbk mặpmbuc váxwely áxwelo màndhau đlmfqqqbi ngồxzhhi ngay ngắfcejn ởpmbu phíufcja trêhagkn ghếdjrn phưdarmerewng, bêhagkn đlmfqlrucu gốuclqi nhi nữkrrb vờpbkzn quanh, mắfcejt phưdarmerewng củjzita nàndhang nhẹotyc nhưdarmtsgpng lêhagkn, nhìryrun nam tửkrrbhagkn ngưdarmpbkzi: “Tầlrucm, qua mấgooky ngàndhay ta muốuclqn vềraaudarmơknarng gia (nhàndha mẹotyc đlmfqndha) mộauhht chuyếdjrnn.”

darmơknarng gia trong lờpbkzi nàndhang nóraaui, tựpnvz nhiêhagkn chíufcjnh làndha Thầlrucn Võsjbk đlmfqnrbfi lụuouhc ởpmbu mộauhht mảllhjnh khôsfirng gian kháxwelc.

“Đqaiiưdarmerewc,” Thiêhagkn Bắfcejc Tầlrucm ôsfirm thâkrrbn mìryrunh nữkrrb tửkrrbndhao trong lòsjsbng, dịdbalu dàndhang nhếdjrnch môsfiri nóraaui: “Ta bồxzhhi nàndhang trởpmbu vềraau, nhưdarmng màndha, mấgooky ngàndhay nay cha ta pháxweli ngưdarmpbkzi đlmfqưdarma tớtsgpi mộauhht phầlrucn thiếdjrnp cưdarmtsgpi, nha đlmfqlrucu thúamoci Cốuclq Uyểazrqn Bạnrbfch kia muốuclqn thàndhanh thâkrrbn.”

“Hảllhj?” Trong mắfcejt Phưdarmerewng Thiêhagkn Huyễltcrn lậrpiip loèllhj áxwelnh sáxwelng lúamocc sáxwelng lúamocc tốuclqi: “Làndha ai thu phụuouhc nàndhang?”

“Nàndhang đlmfqxweln?”

Thiêhagkn Bắfcejc Tầlrucm nhếdjrnch môsfiri cưdarmpbkzi: “Kỳnrbf thậrpiit, nàndhang hẳxoltn làndha đlmfqxweln khôsfirng ra đlmfqưdarmerewc, ngưdarmpbkzi kia làndhaxwel Thầlrucn, khôsfirng nghĩpnvz tớtsgpi đlmfqi, hai ngưdarmpbkzi kia giấgooku giếdjrnm sâkrrbu nhưdarm thếdjrn.”

xwel Thầlrucn?

hagkn nàndhay làndham Phưdarmerewng Thiêhagkn Huyễltcrn hoàndhan toàndhan ngâkrrby ngẩiojkn cảllhj ngưdarmpbkzi, nàndhang khiếdjrnp sợerew trừjzitng lớtsgpn hai mắfcejt: “Chàndhang vừjzita nóraaui ai, Thầlrucn Nhi? Đqaiiwdhbgooky muốuclqn thàndhanh thâkrrbn vớtsgpi Cốuclq Uyểazrqn Bạnrbfch? Vìryru sao ta khôsfirng biếdjrnt việwdhbc nàndhay?”

Từjzitzcrvm đlmfqóraau, Cốuclq Uyểazrqn Bạnrbfch vìryru cứwdhbu chữkrrba cho Táxwel Thầlrucn, màndha cởpmbui quầlrucn áxwelo Táxwel Thầlrucn, Táxwel Thầlrucn đlmfqãhagk thềraau nhấgookt đlmfqdbalnh phảllhji trảllhj thùltcrndhang! Cho nêhagkn, từjzit lầlrucn đlmfqóraau qua đlmfqi, Táxwel Thầlrucn đlmfqãhagkkrrby dưdarma ởpmbuhagkn ngưdarmpbkzi Cốuclq Uyểazrqn Bạnrbfch, thềraau nhấgookt đlmfqdbalnh phảllhji đlmfquổjoqli Cốuclq Uyểazrqn Bạnrbfch tớtsgpi tay, hơknarn nữkrrba vìryru thếdjrn bắfcejt đlmfqlrucu hăzcrvng háxweli tu luyệwdhbn, hiệwdhbn giờpbkz thựpnvzc lựpnvzc càndhang làndha tiếdjrnn bộauhhdarmerewt bậrpiic.

Chỉyithndha, bởpmbui vìryruxwel Thầlrucn nhỏqqbiknarn Cốuclq Uyểazrqn Bạnrbfch chíufcjn tuổjoqli, làndham cho Cốuclq Uyểazrqn Bạnrbfch khôsfirng thểazrq phiềraaun nổjoqli đlmfquclqi vớtsgpi sựpnvzkrrby dưdarma củjzita tiểazrqu thíufcjndhai nàndhay, ai biếdjrnt cuốuclqi cùltcrng Táxwel Thầlrucn vậrpiiy màndha thàndhanh côsfirng, lạnrbfi còsjsbn khôsfirng nóraaui cho nàndhang?


“Tiểazrqu tửkrrbxwel Thầlrucn nàndhay thậrpiit đlmfqúamocng làndhandham ta lau mắfcejt màndha nhìryrun,” Thiêhagkn Bắfcejc Tầlrucm hơknari hơknari híufcjp mắfcejt, cưdarmpbkzi nhạnrbft nóraaui: “Hắfcejn lạnrbfi córaauxwel gan thậrpiit sựpnvzdarmtsgpi tiểazrqu ma nữkrrb Cốuclq Uyểazrqn Bạnrbfch kia.”

Phưdarmerewng Thiêhagkn Huyễltcrn nhưdarmtsgpng màndhay hỏqqbii: “Khi nàndhao thìryru bọeaijn họeaij thàndhanh thâkrrbn?”

“Nửkrrba tháxwelng sau.”

“Nửkrrba tháxwelng sau?” Phưdarmerewng Thiêhagkn Huyễltcrn đlmfqwdhbng lêhagkn, mỗkfhhi tay lôsfiri kéwfuvo mộauhht nhi nữkrrb, trêhagkn khuôsfirn mặpmbut tuyệwdhbt mỹsjbk nởpmbu rộauhh ra mộauhht nụuouhdarmpbkzi: “Đqaiii, hiệwdhbn tạnrbfi chúamocng ta lậrpiip tứwdhbc xuấgookt pháxwelt, ta nhưdarmng thậrpiit ra muốuclqn hỏqqbii Thầlrucn Nhi mộauhht chúamoct làndha nhưdarm thếdjrnndhao đlmfqllhj đlmfqauhhng tâkrrbm Cốuclq Uyểazrqn Bạnrbfch.”

raaui xong lờpbkzi nàndhay, Phưdarmerewng Thiêhagkn Huyễltcrn đlmfqi ra ngoàndhai cửkrrba.

Thiêhagkn Bắfcejc Tầlrucm ngóraaung nhìryrun bóraaung dáxwelng Phưdarmerewng Thiêhagkn Huyễltcrn rờpbkzi đlmfqi, trong đlmfqôsfiri mắfcejt đlmfqen mang theo hạnrbfnh phúamocc vàndha thỏqqbia mãhagkn.

Cuộauhhc đlmfqpbkzi nàndhay, đlmfqưdarmerewc thêhagk nhưdarm thếdjrn, chíufcjnh làndha chuyệwdhbn may mắfcejn.

Hắfcejn lạnrbfi khôsfirng nuốuclqi tiếdjrnc.

- ----

Ngoạnrbfi truyệwdhbn, xong.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.