Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1784 :

    trước sau   
Edit: kaylee

Chỉtkhflxrq……

Nha đcqffkriju càmohxng đcqffjyhzc, nàmohxng càmohxng thígvncch?!

“Nàmohxng đcqffhmmmng nhìlxrqn nha đcqffkriju kia thiêhdkfn châgltyn vôzoodmohx, kỳwlbs thậdnvct nhữjoufng năriygm gầkrijn đcqffâgltyy khôzoodng thiếabllu cãhdkfi nhau vớbvxii ta, hơttzcn nữjoufa, nàmohxng biếabllt nàmohxng ấjukmy nósrrzi cáksbni gìlxrq sao? Nàmohxng ấjukmy nósrrzi muốriefn cho ta vềqysv sau ởmohx đcqffêhdkfm đcqffjyhzng phòwlbsng vớbvxii nàmohxng cho nàmohxng mộjyhzt bộjyhz đcqffjyhzc dưinrmxknqc, đcqffjyhzc ta khôzoodng cáksbnch nàmohxo hàmohxnh phòwlbsng!”

Thiêhdkfn Bắrhjvc Tầkrijm căriygm giậdnvcn quởmohx tráksbnch Cốrief Uyểqysvn Bạeyzbch, lạeyzbi ưinrm khôzoodng chúgvnct chúgvnc ýcqff ưinrmsrrzi ra câgltyu nàmohxy ưinrm, chờshoa sau khi hắrhjvn nósrrzi ra ưinrm, hắrhjvn lậdnvcp tứcqffc hốriefi hậdnvcn.

“A……” Phưinrmxknqng Thiêhdkfn Huyễhpagn hơttzci hơttzci nheo mắrhjvt lạeyzbi, bêhdkfn môzoodi giưinrmơttzcng lêhdkfn mộjyhzt đcqffjyhz cong nguy hiểqysvm: “Chủbvxi ýcqffmohxy nhưinrmng thậdnvct ra khôzoodng tồicbhi.”


Khuôzoodn mặumpzt tuấjukmn mỹijiv củbvxia Thiêhdkfn Bắrhjvc Tầkrijm nháksbny mắrhjvt đcqffen nhưinrm đcqffáksbny nồicbhi, cáksbnnh tay hắrhjvn giam cầkrijm chặumpzt chữjouf Phưinrmxknqng Thiêhdkfn Huyễhpagn, hừhmmm lạeyzbnh mộjyhzt tiếabllng: “Ta sẽzood khôzoodng đcqffqysvmohxng cósrrzttzc hộjyhzi mưinrmu môzood vớbvxii nha đcqffkriju thúgvnci kia.”

Nếabllu khôzoodng, hạeyzbnh phúgvncc cảmoaw đcqffshoai hắrhjvn sẽzood bịfipozoodng đcqffeyzbo ởmohx chỗhdkfmohxy.

“Thờshoai gian khôzoodng còwlbsn sớbvxim, ta nêhdkfn trởmohx vềqysv phủbvxi,” Phưinrmxknqng Thiêhdkfn Huyễhpagn đcqffcqffng lêhdkfn, con ngưinrmơttzci huyếabllt hồicbhng xẹdnvct qua mộjyhzt chúgvnct kháksbnc thưinrmshoang: “Nếabllu khôzoodng phảmoawi vìlxrq Thầkrijn Nhi, ta sớbvxim đcqffãhdkf rờshoai đcqffi nơttzci nàmohxy.”

mohxng đcqffãhdkf đcqffáksbnp ứcqffng sẽzood chiếabllu cốriefksbn Thầkrijn, bấjukmt luậdnvcn nhưinrm thếabllmohxo, đcqffqysvu cầkrijn phảmoawi làmohxm đcqffưinrmxknqc, quyếabllt khôzoodng nuốrieft lờshoai.

Đlovpâgltyy làmohx nguyêhdkfn nhâgltyn lâgltyu nhưinrm vậdnvcy nàmohxng đcqffqysvu khôzoodng rờshoai đcqffi Chu Tưinrmbvxic quốriefc……

srrz lẽzoodmohx Thiêhdkfn Bắrhjvc Tầkrijm nghĩpnei tớbvxii nhữjoufng lờshoai Táksbn Thầkrijn nósrrzi vớbvxii hắrhjvn hôzoodm nay, màmohxy khôzoodng nhịfipon đcqffưinrmxknqc hơttzci hơttzci nhígvncu lạeyzbi, đcqffjyhzt nhiêhdkfn mởmohx miệrljrng hỏldvyi: “Huyếabllt Nhi, nàmohxng quen biếabllt ngưinrmshoai Linh Tôzoodng?”

“Linh Tôzoodng?” Phưinrmxknqng Thiêhdkfn Huyễhpagn quay đcqffkriju nhìlxrqn Thiêhdkfn Bắrhjvc Tầkrijm, lắrhjvc lắrhjvc đcqffkriju: “Khôzoodng quen biếabllt.”

Khôzoodng quen biếabllt?

mohxy Thiêhdkfn Bắrhjvc Tầkrijm càmohxng nhăriygn càmohxng chặumpzt, nếabllu Phưinrmxknqng Thiêhdkfn Huyễhpagn khôzoodng quen biếabllt ngưinrmshoai Linh Tôzoodng, vìlxrq sao đcqffrljr tửyjbh Linh Tôzoodng muốriefn nghêhdkfnh thúgvncmohxng?

Nhưinrmng màmohx, bấjukmt luậdnvcn đcqffriefi phưinrmơttzcng vìlxrq nguyêhdkfn nhâgltyn gìlxrq, đcqffqysvu khôzoodng thểqysvinrmbvxip đcqffi nữjouf nhâgltyn củbvxia hắrhjvn!

……

Nắrhjvng sớbvxim mớbvxii lêhdkfn.

Đlovpêhdkfm qua từhmmm sau khi trởmohx vềqysv, Phưinrmxknqng Thiêhdkfn Huyễhpagn đcqffãhdkf khôzoodng đcqffi vàmohxo giấjukmc ngủbvxi, màmohxmohx ngồicbhi xếabllp bằbcmpng tu luyệrljrn, cho đcqffếablln nắrhjvng sớbvxim ngoàmohxi phòwlbsng chiếabllu vàmohxo phòwlbsng, nàmohxng mớbvxii mởmohx hai mắrhjvt, đcqffi ra ngoàmohxi.


“Thầkrijn Nhi đcqffâgltyu?”

Nếabllu làmohx trưinrmbvxic kia, sáksbnng sớbvxim Táksbn Thầkrijn đcqffãhdkf rờshoai giưinrmshoang đcqffi trong sâgltyn luyệrljrn võqtab, nhưinrmng màmohx, hôzoodm nay Phưinrmxknqng Thiêhdkfn Huyễhpagn lạeyzbi khôzoodng pháksbnt hiệrljrn bósrrzng dáksbnng nho nhỏldvy kia, màmohxy nhịfipon khôzoodng đcqffưinrmxknqc nhígvncu lạeyzbi.

“Khởmohxi bẩtguam côzoodng chúgvnca đcqffiệrljrn hạeyzb, vừhmmma rồicbhi ngưinrmshoai hoàmohxng cung tớbvxii, chiêhdkfu Cửyjbhu Hoàmohxng tửyjbhmohxo cung, hiệrljrn giờshoa Cửyjbhu Hoàmohxng tửyjbh đcqffãhdkf đcqffi hoàmohxng cung.”

Gọgcdoi vàmohxo cung?

Phưinrmxknqng Thiêhdkfn Huyễhpagn nao nao, khôzoodng biếabllt vìlxrq sao, tiếabllng nha hoàmohxn bẩtguam báksbno làmohxm trong lòwlbsng Phưinrmxknqng Thiêhdkfn Huyễhpagn ẩtguan ẩtguan dâgltyng lêhdkfn mộjyhzt loạeyzbi cảmoawm giáksbnc bấjukmt an, cảmoawm giáksbnc kia thựoxpoc nhanh mởmohx rộjyhzng ởmohx trong lòwlbsng, làmohxm nàmohxng cósrrz chúgvnct đcqffcqffng ngồicbhi khôzoodng yêhdkfn.

“Ngưinrmshoai tớbvxii, ta muốriefn vàmohxo cung!”

ksbni loạeyzbi đcqfffipoa phưinrmơttzcng sàmohxi lang hổoxspksbno nàmohxy, nàmohxng cósrrz thểqysvmohxo yêhdkfn tâgltym mộjyhzt mìlxrqnh Táksbn Thầkrijn tiếablln cung?

“Tháksbnnh chỉtkhf đcqffếablln!”

Ngay tạeyzbi lúgvncc Phưinrmxknqng Thiêhdkfn Huyễhpagn tígvncnh toáksbnn đcqffi hoàmohxng cung, mộjyhzt âgltym thanh béttzcn nhọgcdon truyềqysvn vàmohxo: “Tháksbnnh chỉtkhf đcqffếablln, Lụeyzbc côzoodng chúgvnca tiếabllp chỉtkhf.”

Phưinrmxknqng Thiêhdkfn Huyễhpagn giậdnvct mìlxrqnh, ngẩtguang đcqffkriju nhìlxrqn vềqysv phígvnca tháksbni giáksbnm cầkrijm tháksbnnh chỉtkhf trong tay đcqffi vàmohxo trong việrljrn, màmohxy hơttzci hơttzci nhăriygn lạeyzbi.

mohxng vừhmmma đcqfffiponh tiếablln cung, tháksbnnh chỉtkhf đcqffãhdkf tớbvxii rồicbhi?

“Lụeyzbc côzoodng chúgvnca, nôzoodmohxi sẽzoodsrrzi ngắrhjvn gọgcdon, bệrljr hạeyzb mệrljrnh lệrljrnh nôzoodmohxi tiếablln đcqffếablln đcqffósrrzn côzoodng chúgvnca tiếablln cung diệrljrn tháksbnnh, côzoodng chúgvnca tiếabllp chỉtkhf đcqffi.”

Con ngưinrmơttzci Phưinrmxknqng Thiêhdkfn Huyễhpagn hơttzci hơttzci trầkrijm xuốriefng, đcqffáksbny mắrhjvt xẹdnvct qua mộjyhzt chúgvnct kỳwlbs lạeyzb: “Ta đcqffi chuẩtguan bịfipo mộjyhzt chúgvnct, sau đcqffósrrz ta sẽzood tiếablln cung!”

Binh đcqffếablln tưinrmbvxing chặumpzn, nưinrmbvxic lêhdkfn nâgltyng nềqysvn! Mặumpzc kệrljr nam nhâgltyn kia muốriefn làmohxm cáksbni gìlxrq, Phưinrmxknqng Thiêhdkfn Huyễhpagn nàmohxng đcqffqysvu khôzoodng sợxknqhdkfi! Nếabllu khôzoodng phảmoawi vìlxrqksbn Thầkrijn, nàmohxng căriygn bảmoawn khôzoodng cósrrz khảmoawriygng lưinrmu lạeyzbi nơttzci nàmohxy!

Cho nêhdkfn, nàmohxng tựoxpo nhiêhdkfn sẽzood khôzoodng kiêhdkfng kịfipo nhữjoufng ngưinrmshoai hoàmohxng tộjyhzc đcqffósrrz……

“Lụeyzbc côzoodng chúgvnca, ngưinrmơttzci cũldvyng đcqffhmmmng làmohxm cho nôzoodmohxi đcqffxknqi lâgltyu.” Tháksbni giáksbnm truyềqysvn chỉtkhf khẽzoodinrmshoai nósrrzi.

Đlovphmmmng nhìlxrqn hắrhjvn luôzoodn mồicbhm tựoxpoinrmng nôzoodmohxi, trong lờshoai nósrrzi lạeyzbi khôzoodng cósrrz mộjyhzt chúgvnct tôzoodn kígvncnh, ngưinrmxknqc lạeyzbi làmohx khôzoodng đcqffqysv nữjouf tửyjbh trưinrmbvxic mắrhjvt ởmohx trong mắrhjvt.

Phưinrmxknqng Thiêhdkfn Huyễhpagn lạeyzbnh lùcmjqng nhìlxrqn tháksbni giáksbnm, cũldvyng khôzoodng cósrrzsrrzi thêhdkfm cáksbni gìlxrq, xoay ngưinrmshoai đcqffi vàmohxo bêhdkfn trong sâgltyn.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.