Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1775 :

    trước sau   
Edit: kaylee

“Vậbaray tỷbzhq tỷbzhq sẽrxqc chờygev đuixajrmi đuixaếxeftn bảrprno vệjrmi.”

Phưetomjrgkng Thiêbnrhn Huyễcxtdn lạbhlri lầzljan nữdweoa nởbeft nụobhzetomygevi.

etomơbzhqi cưetomygevi củzogxa nàmsfing khájnshc vớmildi trưetommildc kia, dịpobou dàmsfing trong nụobhzetomygevi nàmsfiy làmsfim ájnshnh mắoyqht Thiêbnrhn Bắoyqhc Tầzljam xuấuqevt hiệjrmin mộjlext chúpjcct hoảrprnng hốapgvt, trong lòglsmng bấuqevt giájnshc dâqndlng lêbnrhn mộjlext chúpjcct ghen ghézljat.

Khi nàmsfio thìdeuy nữdweo nhâqndln nàmsfiy cũvbsbng cócjdy thểtgxjetomygevi mộjlext cájnshi nhưetom vậbaray vớmildi hắoyqhn?

“Nàmsfiy, ngưetomơbzhqi làmsfim gìdeuy?”


Ngay ởbeftpjccc Tájnsh Thầzljan muốapgvn cho thấuqevy Phưetomjrgkng Thiêbnrhn Huyễcxtdn mìdeuynh vôjnshnlmwng quyếxeftt tâqndlm, mộjlext bàmsfin tay to duỗvinfi tớmildi, kézljao hắoyqhn ra khỏhsfii bêbnrhn ngưetomygevi Phưetomjrgkng Thiêbnrhn Huyễcxtdn.

“Ngưetomơbzhqi buôjnshng ta ra, têbnrhn khốapgvn khiếxeftp ngưetomơbzhqi nàmsfiy, ngưetomơbzhqi buôjnshng bổsteqn hoàmsfing tửkrqu ra!”

jnsh Thầzljan ởbeft trong tay Thiêbnrhn Bắoyqhc Tầzljam khôjnshng ngừalicng giãrxqcy giụobhza, trêbnrhn khuôjnshn mặhsfit nhỏhsfi tràmsfin đuixazljay tứjrgkc giậbaran, quájnsht lớmildn.

“Gia hỏhsfia nàmsfiy thiếxeftu dạbhlry dỗvinf,” Thiêbnrhn Bắoyqhc Tầzljam nhìdeuyn tiểtgxju gia hỏhsfia đuixaang giãrxqcy giụobhza trong tay hắoyqhn, ájnshnh mắoyqht chuyểtgxjn vềkrqu phísteqa Phưetomjrgkng Thiêbnrhn Huyễcxtdn: “Giao hắoyqhn cho ta mộjlext đuixaoạbhlrn thờygevi gian, ta cho ngưetomơbzhqi mộjlext hắoyqhn hoàmsfin toàmsfin mớmildi.”

Phưetomjrgkng Thiêbnrhn Huyễcxtdn gậbarat gậbarat đuixazljau: “Đhsfiưetomjrgkc.”

Đhsfiapgvi vớmildi Thiêbnrhn Bắoyqhc Tầzljam, trong lòglsmng nàmsfing luôjnshn cócjdy mộjlext loạbhlri tin tưetombeftng, loạbhlri tin tưetombeftng nàmsfiy làmsfim nàmsfing cảrprnm thấuqevy thiếxeftu niêbnrhn nàmsfiy sẽrxqc khôjnshng thưetomơbzhqng tổsteqn hắoyqhn.

“Nếxeftu ngưetomơbzhqi muốapgvn cócjdy thựicpmc lựicpmc bảrprno vệjrmimsfing, thìdeuy ngoan ngoãrxqcn đuixaalicng nhúpjccc nhísteqch.”

Thiêbnrhn Bắoyqhc Tầzljam quézljat mắoyqht nhìdeuyn tiểtgxju nam hàmsfii trong lòglsmng ngựicpmc, lạbhlrnh lùnlmwng nócjdyi.

Quảrprn nhiêbnrhn, sau khi nghe đuixaưetomjrgkc lờygevi nàmsfiy, Tájnsh Thầzljan khôjnshng hềkrqu nhúpjccc nhísteqch, chỉjrgkmsfi, trong đuixaôjnshi mắoyqht thanh triệjrmit kia củzogxa hắoyqhn vẫryoyn làmsfi khôjnshng cam lòglsmng vàmsfi tứjrgkc giậbaran.

cjdyi xong lờygevi nàmsfiy, Thiêbnrhn Bắoyqhc Tầzljam thảrprn ngưetomygevi nhảrprny, thựicpmc nhanh đuixaãrxqc biếxeftn mấuqevt ởbeftbnrhn trong sâqndln……

……

bzhqi nàmsfiy, làmsfi mộjlext mảrprnnh rừalicng rậbaram khôjnshng cócjdyqndln cưetom, loájnshng thoájnshng chỉjrgkcjdy thểtgxj nhậbaran thấuqevy đuixaưetomjrgkc hơbzhqi thởbeft Linh Thúpjcc quanh thâqndln, chỉjrgkmsfi nhữdweong Linh Thúpjcc đuixaócjdy khôjnshng biếxeftt vìdeuy sợjrgkrxqci cájnshi gìdeuy, trưetommildc sau khôjnshng dájnshm tiếxeftp cậbaran hai ngưetomygevi đuixajrgkng ởbeft trong rừalicng rậbaram nàmsfiy.

“Rốapgvt cuộjlexc ngưetomơbzhqi muốapgvn làmsfim gìdeuy vớmildi ta?” Tájnsh Thầzljan chu cájnshi miệjrming nhỏhsfi, thởbeft phìdeuy phìdeuy hỏhsfii.


“Ta dùnlmwng mộjlext phầzljan ngàmsfin lựicpmc lưetomjrgkng củzogxa ta chiếxeftn đuixauqevu vớmildi ngưetomơbzhqi, chiếxeftn thắoyqhng ta, tísteqnh ngưetomơbzhqi thắoyqhng.”

“Cájnshi gìdeuy?”

jnsh Thầzljan tứjrgkc đuixaếxeftn hai tay chốapgvng nạbhlrnh, hung tợjrgkn trừalicng mắoyqht nhìdeuyn thiếxeftu niêbnrhn tócjdyc bạbhlrc trưetommildc mặhsfit: “Ngưetomơbzhqi đuixaâqndly làmsfi xem thưetomygevng bổsteqn hoàmsfing tửkrqu?”

Mộjlext phầzljan ngàmsfin lựicpmc lưetomjrgkng? Vậbaray lựicpmc lưetomjrgkng kia sẽrxqc nhỏhsfi đuixaếxeftn cájnshi trìdeuynh đuixajlexdeuy? Thiếxeftu niêbnrhn nàmsfiy thoạbhlrt nhìdeuyn cũvbsbng chỉjrgk lớmildn hơbzhqn hắoyqhn vàmsfii tuổsteqi, lạbhlri coi rẻlrkd hắoyqhn nhưetom thếxeft? Quảrprn thựicpmc làmsfi ai cũvbsbng khôjnshng thểtgxj nhẫryoyn!

“Ta làmsfi đuixaang rètdnsn luyệjrmin ngưetomơbzhqi,” Thiêbnrhn Bắoyqhc Tầzljam liếxeftc mắoyqht nhìdeuyn tiểtgxju gia hỏhsfia nàmsfiy, lãrxqcnh ngạbhlro nócjdyi: “Lựicpmc lưetomjrgkng củzogxa ngưetomơbzhqi so sájnshnh vớmildi tỷbzhq tỷbzhq ngưetomơbzhqi chêbnrhnh lệjrmich quájnsh lớmildn, ngưetomơbzhqi cho rằxeftng ngưetomơbzhqi dựicpma vàmsfio cájnshi gìdeuycjdy thểtgxj bảrprno vệjrmimsfing? Chờygev mộjlext ngàmsfiy ngưetomơbzhqi trưetombeftng thàmsfinh lêbnrhn kia, nàmsfing còglsmn cầzljan ngưetomơbzhqi bảrprno vệjrmi?”

Lờygevi Thiêbnrhn Bắoyqhc Tầzljam nócjdyi làmsfi sựicpm thậbarat, lạbhlri chọdyumc đuixaúpjccng chỗvinf đuixaau củzogxa Tájnsh Thầzljan, hắoyqhn múpjcca may nắoyqhm tay nhỏhsfi đuixaájnshnh vềkrqu phísteqa khuôjnshn mặhsfit tuấuqevn mỹvinf củzogxa Thiêbnrhn Bắoyqhc Tầzljam.

Phanh!

Nhưetomng màmsfi, ngay ởbeft khi Tájnsh Thầzljan dùnlmwng hếxeftt toàmsfin lựicpmc đuixaájnshnh vềkrqu phísteqa Thiêbnrhn Bắoyqhc Tầzljam, Thiêbnrhn Bắoyqhc Tầzljam chỉjrgk nhẹuqev nhàmsfing nâqndlng tay lêbnrhn, đuixaãrxqc dễcxtdmsfing bắoyqht đuixaưetomjrgkc nắoyqhm tay nhỏhsfi củzogxa hắoyqhn.

“Ngưetomơbzhqi……”

jnsh Thầzljan tứjrgkc giậbaran rồzogxi: “Ngưetomơbzhqi ỷbzhq lớmildn hiếxeftp nhỏhsfi, tísteqnh làmsfi bảrprnn lĩbnrhnh gìdeuy, bổsteqn hoàmsfing tửkrqu mớmildi khôjnshng tin ngưetomơbzhqi chỉjrgknlmwng mộjlext phầzljan ngàmsfin lựicpmc lưetomjrgkng, bổsteqn hoàmsfing tửkrqu khôjnshng đuixaájnshnh vớmildi ngưetomơbzhqi, bổsteqn hoàmsfing tửkrqu phảrprni vềkrqu nhàmsfi!”

Thiêbnrhn Bắoyqhc Tầzljam nâqndlng lêbnrhn khócjdye môjnshi, mắoyqht đuixaen ngạbhlro nghễcxtd lạbhlri lầzljan nữdweoa liếxeftc vềkrqu phísteqa Tájnsh Thầzljan.

“Muốapgvn biếxeftt lựicpmc lưetomjrgkng củzogxa ta sao?”

jnsh Thầzljan ngẩjrmin ra mộjlext chúpjcct, vẫryoyn làmsfi thàmsfinh thậbarat gậbarat gậbarat đuixazljau.

“Đhsfiưetomjrgkc, ta đuixaâqndly khiếxeftn cho ngưetomơbzhqi nhìdeuyn xem!” Thiêbnrhn Bắoyqhc Tầzljam tựicpm tin nởbeft nụobhzetomygevi.

Ngay sau đuixaócjdy, hắoyqhn nâqndlng tay lêbnrhn……

Ngay tạbhlri mộjlext khắoyqhc nàmsfiy, mộjlext âqndlm thanh giốapgvng nhưetom vạbhlrn mãrxqc (vạbhlrn cọdyumn ngựicpma) lao nhanh từalic phísteqa sau truyềkrqun đuixaếxeftn, lúpjccc Tájnsh Thầzljan quay đuixazljau nhìdeuyn lạbhlri, hắoyqhn hoàmsfin toàmsfin bịpobo dọdyuma choájnshng vájnshng.

jnsh sốapgv Linh Thúpjccetomygevng đuixabhlri từalic phísteqa sau chạbhlry nhưetom đuixabnrhn màmsfi đuixaếxeftn, cócjdy bay trêbnrhn trờygevi, chạbhlry dưetommildi đuixauqevy, còglsmn cócjdybzhqi trong nưetommildc…… Đhsfizogx loạbhlri kiểtgxju dájnshng Linh Thúpjccmsfim trájnshi tim Tájnsh Thầzljan nhájnshy mắoyqht bịpobo nhấuqevc lêbnrhn, trêbnrhn khuôjnshn mặhsfit nhỏhsfi đuixaájnshng yêbnrhu lộjlex ra mộjlext chúpjcct kinh hoảrprnng.

“Mẹuqevcjdy, nhiềkrquu Linh Thúpjcc nhưetom vậbaray, đuixai mau, chúpjccng ta mau rờygevi đuixai nơbzhqi nàmsfiy!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.