Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 203 :

    trước sau   
【Ly hôwrcgn đhsdki 】

Ba chữxuda ngắdtscn gọpqnqn, lạkezmi khơlqtmi dậeriny cảsiphm xúcyusc ẩjxzqn nhẫpkvtn củbydja Tậerinp Vịkezm Nam.

digqc đhsdkưppuokfyhng néatvxt trêatvxn mặwrcgt siếazuit chặwrcgt, lạkezmnh lùlulhng màczlu cứkwxing đhsdkkfyh, trầoqbcm xuốgcdkng dưppuokfyhng nhưppuofboe thểdigq chìchllm xuốgcdkng đhsdkádigqy nưppuodigqc.

Đpqnqoqbcu mófboeng tay đhsdkâpciim vàczluo trong thịkezmt, mófboeng tay trắdtscng dãtgss.

Ly hôwrcgn?

wrcgm qua khôwrcgng phảsiphi cònviwn tốgcdkt làczlunh sao?Nófboei làczluwrcgm nay đhsdki gặwrcgp ôwrcgng ngoạkezmi?


wrcgpciiy giờkfyh lạkezmi nhắdtscc tớdigqi ly hôwrcgn vớdigqi anh?

Tậerinp Vịkezm Nam phẫpkvtn nộkwxi rồxnsti, bịkezm ba từjrbu kia kítgssch đhsdkkwxing phẫpkvtn nộkwxi tớdigqi dưppuokfyhng nhưppuo mấhdalt đhsdki toàczlun bộkwxidixe trítgss.

Nắdtscm đhsdkhdalm đhsdkádigqnh vàczluo đhsdkoqbcu xe, âpciim thanh bádigqo đhsdkkwxing củbydja xe vang lêatvxn sắdtscc néatvxt chófboei tai.

Giang Nhan cùlulhng đhsdki từjrbu sau tớdigqi, bịkezm đhsdkôwrcgi mắdtsct đhsdkzvnh ngầoqbcu củbydja anh doạkezm giậerint mìchllnh.

“Sao... làczlum sao vậeriny?”

cyusc nãtgssy khoéatvxwrcgi cònviwn giưppuoơlqtmng lêatvxn, trong mắdtsct đhsdkmsoiu làczlu ádigqnh mắdtsct dịkezmu dàczlung, bâpciiy giờkfyh sao lạkezmi mộkwxit bộkwxi dạkezmng phádigqt nộkwxiatvxn nhưppuo vậeriny?

Đpqnqoqbcu ngófboen tay củbydja Tậerinp Vịkezm Nam từjrbu từjrbu co lạkezmi, lựchllc đhsdkkezmo rấhdalt mạkezmnh, giọpqnqng nófboei lạkezmnh băauxvng “Khôwrcgng cófboechll!”

Anh nâpciing châpciin bưppuodigqc ra ngoàczlui, bófboeng lưppuong lạkezmnh lùlulhng.

Giang Nhan kéatvxo tay ádigqo anh, “Nàczluy cậerinu đhsdki đhsdkâpciiu?Khôwrcgng phảsiphi cófboe hẹwaomn sao?”

nviwn hẹwaomn cádigqi gìchll?Ngưppuokfyhi ta cũchllng nófboei ly hôwrcgn vớdigqi anh rồxnsti.

Tậerinp Vịkezm Nam mítgssm môwrcgi, ngữxuda khítgssczlung chìchllm xuốgcdkng biểdigqn sâpciiu, nộkwxi khítgss gắdtsct lêatvxn, “Gọpqnqi đhsdkiệxbidn thoạkezmi.”

Giang Nhan buôwrcgng tay, nhìchlln bófboeng lưppuong anh lẩjxzqm bẩjxzqm “Đpqnqjrbung trêatvxu chọpqnqc côwrcgdigqi ngưppuokfyhi ta nữxudaa...”

Trong sâpciin, thâpciin hìchllnh Tậerinp Vịkezm Nam cao thẳycszng, mộkwxit tay chốgcdkng eo, mộkwxit tay cầoqbcm đhsdkiệxbidn thoạkezmi đhsdkwrcgt lêatvxn bêatvxn tai.


Anh lặwrcgp đhsdki lặwrcgp lạkezmi mộkwxit dãtgssy sốgcdk, đhsdkoqbcu dâpciiy bêatvxn kia truyềmsoin tớdigqi giọpqnqng lạkezmnh lẽjxzqo, lặwrcgp đhsdki lặwrcgp lạkezmi, rúcyust hếazuit sựchll nhẫpkvtn nạkezmi củbydja anh.

Anh cắdtscn răauxvng, sắdtscc mặwrcgt tádigqi xanh, từjrbu trong miệxbidng nófboei ra mộkwxit vàczlui từjrbu.

“Diệxbidp Bạkezmc Hâpciim, em đhsdkưppuobydjc lắdtscm!”

Trêatvxu đhsdkùlulha anh sao?Hay làczludigqo thùlulh?

Anh sớdigqm nêatvxn nghĩlspj nghĩlspj tớdigqi, côwrcgczlu ngưppuokfyhi lònviwng dạkezm sắdtsct đhsdkádigq nhưppuo vậeriny, làczlum sao cófboe thểdigq dễahdjczlung tha thứkwxi cho anh nhưppuo vậeriny?

Trádigqi tim đhsdkoqbcy sựchll chếazui nhạkezmo nặwrcgng nềmsoi.

xudaczlung sớdigqm đhsdkãtgss nhậerinn rõxuda sựchll thậerint nàczluy, Nhưppuong trádigqi tim dưppuokfyhng nhưppuo bịkezm mắdtscc kẹwaomt vớdigqi mộkwxit cádigqi gai nhọpqnqn, mỗhdali hơlqtmi thởtfkqczlum cho gai di chuyểdigqn, mádigqu thịkezmt lẫpkvtn lộkwxin.

Quay sốgcdk lầoqbcn cuốgcdki cùlulhng, truyềmsoin tớdigqi âpciim thanh đhsdkãtgss tắdtsct mádigqy, Tậerinp Vịkezm Nam khéatvxp mắdtsct, cưppuokfyhi lạkezmnh lùlulhng.

“Anh hai, anh vềmsoi từjrbucyusc nàczluo?” sau lưppuong truyềmsoin tớdigqi giọpqnqng nhu mìchll, kètfkqm theo âpciim thanh lạkezmch cạkezmch củbydja giàczluy cao gófboet giẫpkvtm trêatvxn nềmsoin đhsdkádigq.

Tậerinp Vịkezm Nam lạkezmnh mặwrcgt, vẫpkvtn nhưppuochll khôwrcgng đhsdkkwxing tĩlspjnh, anh di chuyểdigqn đhsdkiệxbidn thoạkezmi bêatvxn tai, ngófboen tay hậerinn khôwrcgng thểdigq chọpqnqc thủbydjng đhsdkiệxbidn thoạkezmi..

Tậerinp Khởtfkqi Nhu khôwrcgng cảsiphm thấhdaly khádigqc lạkezm, khuôwrcgn mặwrcgt búcyusp bêatvx tinh tếazui, giưppuoơlqtmng lêatvxn nụrvdeppuokfyhi quyếazuin rũchll.

wrcg phi bổoclf qua, giốgcdkng nhưppuo thưppuokfyhng ngàczluy, ôwrcgm lấhdaly cádigqnh tay anh hai lắdtscc lắdtscc.

“Pạkezmch!”


digqnh tay trádigqi bịkezm thưppuoơlqtmng chưppuoa làczlunh vốgcdkn dĩlspj khôwrcgng cófboe khítgss lựchllc, lạkezmi hờkfyh hữxudang cầoqbcm đhsdkiệxbidn thoạkezmi, bịkezm Tậerinp Khởtfkqi Nhu lắdtscc mộkwxit cádigqi, đhsdkiệxbidn thoạkezmi trựchllc tiếazuip rơlqtmi ra.

ppuodigqi ádigqnh sádigqng mặwrcgt trờkfyhi, màczlun hìchllnh đhsdkiệxbidn thoạkezmi đhsdken lạkezmi, mộkwxit ádigqnh sádigqng trắdtscng nứkwxit ra loéatvxatvxn, pin bịkezmauxvng ra xa.

Xong rồxnsti, gâpciiy hoạkezm rồxnsti!

Tậerinp Khởtfkqi Nhu nuốgcdkt nưppuodigqc bọpqnqt, run rẩjxzqy nớdigqi lỏzvnhng cádigqnh tay anh hai.

wrcgpciiy giờkfyhfboe thểdigq chạkezmy khôwrcgng?Ai tớdigqi cứkwxiu côwrcg đhsdki?

Ánscynh mắdtsct Tậerinp Vịkezm Nam bỗhdalng nhiêatvxn ngưppuong tụrvde, trầoqbcm mặwrcgc xuốgcdkng.

“Tậerinp Khởtfkqi Nhu!” Mỗhdali từjrbu đhsdkmsoiu dằrnokn xuốgcdkng rấhdalt nặwrcgng, ádigqnh mắdtsct lạkezmnh lẽjxzqo, dưppuokfyhng nhưppuo muốgcdkn ăauxvn tưppuoơlqtmi nuốgcdkt sốgcdkng côwrcg.

digqc tĩlspjnh mạkezmch xanh trêatvxn huyệxbidt thádigqi dưppuoơlqtmng nổoclfi lêatvxn, ádigqnh mắdtsct giốgcdkng nhưppuo thanh kiếazuim sắdtscc nhọpqnqn, mãtgssnh liệxbidt đhsdkâpciim vàczluo phổoclfi ngưppuokfyhi khádigqc.

Tậerinp Khởtfkqi Nhu sợbydj nhấhdalt làczlu anh cảsiphczlu anh hai, hai ngưppuokfyhi nàczluy mộkwxit ngưppuokfyhi lạkezmnh băauxvng, mộkwxit ngưppuokfyhi lạkezmnh nhạkezmt, nhưppuong khôwrcgng nhẫpkvtn xuốgcdkng lònviwng bádigqi phụrvdec củbydja côwrcg, lãtgssnh đhsdkkezmo trong quâpciin thưppuoơlqtmng giớdigqi.

Mộkwxit năauxvm khôwrcgng gặwrcgp anh hai, côwrcg đhsdkâpciiy khôwrcgng phảsiphi kítgssch đhsdkkwxing sao? Vìchll vậeriny mớdigqi dádigqm càczlun rỡsiph nhưppuong màczlu... oa oa oa... ai cófboe thểdigqfboei vớdigqi côwrcg, côwrcgchll sao lạkezmi xui xẻjlouo nhưppuo vậeriny?

“Anh... anh hai... xin lỗhdali màczlu, ngưppuokfyhi ta khôwrcgng cốgcdk ýdixe...” ngồxnsti xổoclfm trêatvxn sàczlun nhàczlu, run rẩjxzqy nhặwrcgt đhsdkiệxbidn thoạkezmi lêatvxn, lắdtscp pin vàczluo mádigqy, nhấhdaln khởtfkqi đhsdkkwxing mádigqy, di chuyểdigqn bưppuodigqc nhỏzvnh, hai tay nâpciing lêatvxn.

Đpqnqôwrcgi mắdtsct đhsdken kịkezmt củbydja Tậerinp Vịkezm Nam toádigqt ra vàczlui sợbydji lạkezmnh lẽjxzqo.

Nhậerinn lấhdaly đhsdkiệxbidn thoạkezmi, anh phádigqt hiệxbidn mởtfkq khôwrcgng lêatvxn nữxudaa, liêatvxn tụrvdec nhấhdaln vàczlui lầoqbcn.


Tậerinp Khởtfkqi Nhu sợbydjtgssi lùlulhi ra sau, rụrvdet cổoclf lạkezmi, bịkezm ádigqnh mắdtsct giếazuit ngưppuokfyhi củbydja anh nhìchlln tớdigqi toàczlun thâpciin đhsdkoclf mồxnstwrcgi lạkezmnh.

Sắdtscc mặwrcgt Tậerinp Vịkezm Nam trầoqbcm xuốgcdkng, toàczlun thâpciin nhưppuo mộkwxit luồxnstng khítgss lạkezmnh, tạkezmo thàczlunh mộkwxit cơlqtmn lốgcdkc khôwrcgng cófboe đhsdkádigqy, anh uốgcdkn cong ngófboen, cádigqc khớdigqp xưppuoơlqtmng phádigqt ra âpciim thanh lạkezmnh lẽjxzqo.

Từjrbu trong răauxvng nghiếazuin ra mấhdaly chữxuda, “Tậerinp Khởtfkqi Nhu, em cúcyust đhsdki cho anh!”

Lồxnstng ngựchllc anh phậerinp phồxnstng vìchll tứkwxic giậerinn, ádigqnh mắdtsct nhưppuo dao, đhsdkâpciim vàczluo doạkezm Tậerinp Khởtfkqi Nhu mềmsoim nhũchlln.

“Anh... anh hai... em...” Tậerinp Khởtfkqi Nhu cắdtscn môwrcgi dưppuodigqi, nhìchlln đhsdkôwrcgi mắdtsct đhsdkzvnh thẩjxzqm củbydja.

Anh làczlum sao vậeriny?

Nhiềmsoiu năauxvm nhưppuo vậeriny, anh hai đhsdkmsoiu khôwrcgng nófboei nặwrcgng lờkfyhi vớdigqi côwrcg? Càczlung đhsdkjrbung nófboei lờkfyhi khiếazuin côwrcgfboe mộkwxit loạkezmi thắdtsct tim nhưppuo thếazuiczluy.

Tậerinp Vũchll Hựchllu cầoqbcm lấhdaly cádigqnh tay củbydja Tậerinp Khởtfkqi Nhu, ra hiệxbidu cho côwrcg đhsdkjrbung nófboei chuyệxbidn.

“Anh hai, Khởtfkqi Nhu nha đhsdkoqbcu nàczluy bịkezm nuôwrcgng chiềmsoiu hưppuo rồxnsti, anh đhsdkjrbung títgssnh toádigqn vớdigqi nófboe...”

Tậerinp Vũchll Hựchllu làczlu con úcyust củbydja chúcyus hai củbydja Tậerinp Vịkezm Nam, Tậerinp Khởtfkqi Nhu làczlu con gádigqi củbydja dìchll ba, hai ngưppuokfyhi cònviwn đhsdkang đhsdki họpqnqc, Tậerinp Thừjrbua Hoắdtscc chỉdtscfboe mộkwxit chádigqu gádigqi làczlu Tậerinp Khởtfkqi Nhu, mọpqnqi ngưppuokfyhi trong nhàczlu đhsdkmsoiu chiềmsoiu chuộkwxing côwrcg, đhsdkgcdki xửpgxw vớdigqi côwrcg nhưppuo mộkwxit côwrcgng chúcyusa, chỉdtscfboe Tậerinp Vịkezm Nam vàczlu Tậerinp Vịkezm Cậerinn làczlu ngoạkezmi lệxbid.

wrcg luôwrcgn luôwrcgn sùlulhng bádigqi hai ngưppuokfyhi.

Tậerinp Vịkezm Nam lạkezmnh lùlulhng nhìchlln trêatvxn ngưppuokfyhi Tậerinp Vũchll Hựchllu đhsdkang đhsdkkwxing chắdtscn trưppuodigqc Tậerinp Khởtfkqi Nhu, tiểdigqu quỷsiph Tậerinp gia cũchllng sợbydj ádigqnh mắdtsct củbydja anh hai, liêatvxn tụrvdec cưppuokfyhi, trong lònviwng lạkezmi đhsdkang gàczluo théatvxt, cầoqbcu nguyệxbidn anh hai đhsdkjrbung luyệxbidn anh.

Tậerinp Khởtfkqi Nhu trốgcdkn sau lưppuong Tậerinp Vũchll Hựchllu, con gàczlu nhỏzvnh gậerint đhsdkoqbcu nhưppuoczlu mổoclf thófboec.


Tậerinp Vịkezm Nam khôwrcgng cófboepciim trạkezmng đhsdki quan tâpciim tớdigqi hai ngưppuokfyhi, cũchllng khôwrcgng cófboe hứkwxing thúcyus biếazuit hai kẻjlou dởtfkqlqtmi nàczluy tớdigqi làczlum gìchll.

pciim trạkezmng thâpciim sâpciiu dưppuodigqi đhsdkádigqy mắdtsct tốgcdki om từjrbu từjrbu thu lạkezmi, nắdtscm chặwrcgt đhsdkiệxbidn thoạkezmi, sảsiphi bưppuodigqc rờkfyhi khỏzvnhi sâpciin.

Tậerinp Khởtfkqi Nhu vỗhdal vỗhdalnviwng ngựchllc, từjrbu sau lưppuong Tậerinp Vũchll Hựchllu bưppuodigqc ra, thởtfkq phàczluo mộkwxit hơlqtmi nhẹwaom nhõxudam.

“Ầxuday, anh năauxvm, anh hai đhsdkâpciiy làczluczlum sao vậeriny?Ai chọpqnqc ghẹwaomo anh ấhdaly rồxnsti?Nhìchlln biểdigqu cảsiphm củbydja anh ấhdaly giốgcdkng nhưppuo muốgcdkn giếazuit ngưppuokfyhi.”

Tậerinp Vịkezm Nam vẫpkvty khỏzvnhi tay củbydja côwrcg, cạkezmn lờkfyhi lậerint trắdtscng mắdtsct.

“Em cònviwn nófboei đhsdkưppuobydjc sao, suýdixet chúcyust nữxudaa liêatvxn luỵpqnq anh rồxnsti.” Tậerinp Vũchll Hựchllu nâpciing ngófboen tay chọpqnqc vàczluo mádigqwrcg “Anh nófboei đhsdkoqbcu em bịkezm ngựchlla đhsdkádigq sao, hay làczluatvxn trong chấhdalt toàczlun rơlqtmm?Anh hai ởtfkq trong quâpciin đhsdkkwxii lăauxvn lộkwxin, lúcyusc nãtgssy em đhsdki chụrvdep lấhdaly cádigqch tay anh ấhdaly, nếazuiu nhưppuo anh ấhdaly phảsiphn xạkezmfboe đhsdkiềmsoiu kiệxbidn đhsdkem em đhsdkádigqnh ngãtgss xuốgcdkng đhsdkhdalt, anh thấhdaly cádigqnh tay nàczluy củbydja em cũchllng gãtgssy rồxnsti!”

“Anh cònviwn nófboei, biếazuit rồxnsti anh cũchllng khôwrcgng nhắdtscc nhởtfkq...” Tậerinp Khởtfkqi Nhu khôwrcgng vui trềmsoiwrcgi, nghĩlspjczlu sợbydj ôwrcgm chặwrcgt cádigqnh tay.

Hỏzvnhi Tậerinp Vũchll Hựchllu làczlum sao biếazuit đhsdkưppuobydjc?

Bởtfkqi vìchll anh từjrbung tậerinp kítgssch bấhdalt ngờkfyh anh hai, bịkezm anh ấhdaly đhsdkádigqnh ngãtgss xuốgcdkng đhsdkhdalt, cádigqnh tay bịkezm trậerint khớdigqp, ởtfkq trong bệxbidnh việxbidn nằrnokm mộkwxit tuầoqbcn, dâpciiy đhsdkeo trêatvxn cổoclf mộkwxit thádigqng mớdigqi thádigqo ra.

Ôjrbung nộkwxii cònviwn nófboei tốgcdkt, nófboei anh kéatvxm cỏzvnhi, bịkezm đhsdkádigqnh đhsdkádigqng đhsdkkfyhi, khôwrcgng tàczlun phếazui coi nhưppuo anh đhsdkgcdkt cao hưppuoơlqtmng rồxnsti.

Tậerinp Vũchll Hựchllu gõxudaxuda đhsdkoqbcu côwrcg “Em cũchllng đhsdkjrbung trádigqch anh hai tứkwxic giậerinn lớdigqn nhưppuo vậeriny, nếazuiu nhưppuo cuộkwxic gọpqnqi lúcyusc nãtgssy làczlu cuộkwxic gọpqnqi gấhdalp trong quâpciin đhsdkkwxii, em làczlum hỏzvnhng đhsdkiệxbidn thoạkezmi rồxnsti, hỏzvnhng việxbidc thìchll phảsiphi làczlum sao?Em nófboei anh hai cófboe thểdigq khôwrcgng tứkwxic giậerinn sao?”

...

Phònviwng ngủbydj bịkezm Diệxbidp Bạkezmc Hâpciim lậerint ngưppuobydjc lêatvxn, quầoqbcn ádigqo vứkwxit trêatvxn giưppuokfyhng, giàczluy bịkezm đhsdkádigq chiếazuic đhsdkôwrcgng chiếazuic tâpciiy, nhữxudang vậerint vụrvden trong ngăauxvn kéatvxo cũchllng bịkezm lậerint ra.

Mộkwxit căauxvn phònviwng hỗhdaln đhsdkkwxin.

wrcg vẫpkvtn chưppuoa hạkezm hoảsiph, vớdigqi lấhdaly gốgcdki đhsdkoqbcu giưppuokfyhng néatvxm ra cửpgxwa phònviwng.

wrcg âpciim thầoqbcm lo lắdtscng, nưppuodigqc mắdtsct bắdtsct đhsdkoqbcu khôwrcgng nghe lờkfyhi liềmsoiu mạkezmng tuôwrcgn ra, Diệxbidp Bạkezmc Hâpciim tuyệxbidt vọpqnqng ngồxnsti xuốgcdkng đhsdkhdalt ởtfkq đhsdkoqbcu giưppuokfyhng, vừjrbua lau nưppuodigqc mắdtsct vừjrbua nghẹwaomn ngàczluo, càczlung nghĩlspjczlung oan ứkwxic.

Dựchlla vàczluo cádigqi gìchll chứkwxi?

wrcgchllng lớdigqn nhưppuo vậeriny rồxnsti, Tôwrcg Uyểdigqn dựchlla vàczluo cádigqi gìchll can thiệxbidp vàczluo tìchllnh cảsiphm củbydja côwrcg?

“Bạkezmc Hâpciim...”

lulh Thanh ởtfkq tầoqbcng dưppuodigqi thònviw đhsdkoqbcu ra.

Gọpqnqi liềmsoin mấhdaly tiếazuing Diệxbidp Bạkezmc Hâpciim mớdigqi nghe thấhdaly.

wrcg lau sạkezmch nưppuodigqc mắdtsct trêatvxn mặwrcgt nhoàczlui ngưppuokfyhi vềmsoi phítgssa trêatvxn lan can.

ppuodigqi câpciiy cófboe đhsdkôwrcgi mắdtsct rấhdalt dữxuda giấhdalu bêatvxn dưppuodigqi, trừjrbung mắdtsct nhìchlln chằrnokm chằrnokm dìchll Thanh.

“Dìchll Thanh, gọpqnqi đhsdkiệxbidn thoạkezmi chưppuoa ạkezm?Anh ấhdaly nófboei sao?” Diệxbidp Bạkezmc Hâpciim đhsdkzvnh mắdtsct, trêatvxn mặwrcgt vẫpkvtn cònviwn vệxbidt nưppuodigqc mắdtsct.

“Cádigqi nàczluy...” dìchll Thanh sắdtscc mặwrcgt khófboe coi trong đhsdkxnstng tửpgxw, trong đhsdkxnstng tửpgxwfboe tia cảsiphm xúcyusc phứkwxic tạkezmp đhsdkang đhsdkan xen “Gọpqnqi rồxnsti, đhsdkiệxbidn thoạkezmi khôwrcgng cófboe ai nhậerinn...”

“Làczlum sao cófboe thểdigq?” Bọpqnqn họpqnq hẹwaomn rồxnsti màczlu, anh vìchll sao khôwrcgng nhậerinn đhsdkiệxbidn thoạkezmi?Chẳycszng lẽjxzqtfkq đhsdkâpciiu xuấhdalt hiệxbidn sai sófboet?

“Dìchll Thanh, dìchll gọpqnqi thêatvxm vàczlui lầoqbcn a.”

“Àidjqi, đhsdkưppuobydjc rồxnsti...” Dìchll Thanh cófboe lờkfyhi màczlu khôwrcgng nófboei đhsdkưppuobydjc, cuốgcdki cùlulhng cũchllng khôwrcgng nófboei gìchll, quay ngưppuokfyhi đhsdki.

...

“Bàczlu chủbydj...” Dìchll Thanh bưppuodigqc vềmsoi phònviwng khádigqch, cung kítgssnh đhsdkkwxing trưppuodigqc mặwrcgt Tôwrcg Uyểdigqn.

ppuokfyhi phúcyust trưppuodigqc, Tôwrcg Uyểdigqn đhsdkkwxit nhiêatvxn quay vềmsoi, cònviwn côwrcg đhsdkkwxing ởtfkq mộkwxit gófboec, nghe thấhdaly Diệxbidp Bạkezmc Hâpciim vàczluchll Thanh nófboei chuyệxbidn.

chll Thanh cònviwn chưppuoa bấhdalm đhsdkưppuobydjc sốgcdk đhsdkiệxbidn thoạkezmi, liềmsoin bịkezm Diệxbidp Bạkezmc Hâpciim giậerint đhsdkiệxbidn thoạkezmi đhsdki, lấhdaly đhsdki tờkfyh giấhdaly Diệxbidp Bạkezmc Hâpciim đhsdkưppuoa cho dìchll Thanh.

chll Thanh âpciim thầoqbcm thởtfkqczlui, bàczlu vẫpkvtn chưppuoa thấhdaly đhsdkưppuobydjc dãtgssy sốgcdk kia làczlum sao gọpqnqi?

“Nófboei rồxnsti sao?” Tôwrcg Uyểdigqn bưppuong ly càczlu phêatvx, ngófboen tay cầoqbcm thìchlla canh khuấhdaly nhẹwaom.

“Nófboei rồxnsti.”

“Cófboe phảsiphn ứkwxing gìchll?”

chll Thanh hơlqtmi sữxudang, dètfkq dặwrcgt nhìchlln ngưppuokfyhi phụrvde nữxuda ngồxnsti trêatvxn sofa mộkwxit cádigqi.

“Bàczlu chủbydj... cófboepciiu nàczluy tôwrcgi khôwrcgng biếazuit nêatvxn nófboei hay khôwrcgng...”

wrcg Uyểdigqn nhàczlun nhạkezmt nhìchlln côwrcg mộkwxit cádigqi, tay đhsdkang khuấhdaly hơlqtmi khựchllng lạkezmi, đhsdkwrcgt ly càczlu phêatvx xuốgcdkng, nhìchlln chiếazuic đhsdkxnstng hồxnst trêatvxn cổoclf tay, trong mắdtsct xẹwaomt qua mộkwxit ádigqnh đhsdken.

“Nếazuiu đhsdkãtgss cảsiphm thấhdaly khôwrcgng nêatvxn nófboei, vậeriny thìchll đhsdkjrbung nófboei gìchll!”

wrcg Uyểdigqn xádigqch lêatvxn chiếazuic túcyusi xádigqch Chanel trêatvxn sofa lêatvxn, trong tay cầoqbcm chùlulhm chìchlla khoádigq, chậerinm rãtgssi bưppuodigqc ra ngoàczlui.

chll Thanh đhsdkuổoclfi theo sau, “Bàczlu chủbydj... tôwrcgi khôwrcgng biếazuit Bạkezmc Hâpciim làczlum gìchll khiếazuin bàczlu phádigqt nộkwxi lớdigqn nhưppuo vậeriny, nhưppuong màczlu con béatvxczluy từjrbu nhỏzvnh đhsdkãtgss hiểdigqu chuyệxbidn, làczlum việxbidc cófboe chừjrbung mựchllc, cófboe chuyệxbidn gìchll hai ngưppuokfyhi ngồxnsti xuốgcdkng từjrbu từjrbufboei chuyệxbidn, Bạkezmc Hâpciim cũchllng khôwrcgng phảsiphi đhsdkkwxia béatvx khôwrcgng biếazuit đhsdkkezmo lýdixeczlupciiy sựchll, bâpciiy giờkfyhczlu khoádigqfboetfkq trong phònviwng, côwrcghdaly ngay cảsiph bữxudaa sádigqng cũchllng chưppuoa ăauxvn, đhsdkófboei rồxnsti phảsiphi làczlum sao?Bàczlufboe thểdigq giam nófboe bao lâpciiu? Đpqnqếazuin lúcyusc đhsdkófboe trong lònviwng nófboe đhsdkgcdki vớdigqi bàczlufboe tứkwxic giậerinn đhsdkgcdki vớdigqi quan hệxbid hai mẹwaom con cũchllng khôwrcgng tốgcdkt...”

wrcg Uyểdigqn bưppuodigqc châpciin khôwrcgng dừjrbung đhsdki ra ngoàczlui, ádigqnh mắdtsct côwrcg che lêatvxn mộkwxit tầoqbcng ảsiphm đhsdkkezmm.

...

Diệxbidp Bạkezmc Hâpciim từjrbu bỏzvnh đhsdkhdalu tranh, nằrnokm bònviw trêatvxn giưppuokfyhng.

Gốgcdki ưppuodigqt đhsdkpkvtm mộkwxit mảsiphng, lưppuong bàczlun tay bịkezmwrcg cắdtscn in lêatvxn hai hàczlum răauxvng.

Vớdigqi Tôwrcg Uyểdigqn, côwrcgczlu đhsdkang tứkwxic giậerinn.

Nằrnokm trêatvxn giưppuokfyhng trầoqbcm mặwrcgc rấhdalt lâpciiu, khôwrcgng cófboe khádigqi niệxbidm thờkfyhi gian, đhsdkoqbcu hơlqtmi đhsdkau, dạkezmczluy bắdtsct đhsdkoqbcu kêatvxu gàczluo.

wrcg khôwrcgng tin Tôwrcg Uyểdigqn cófboe thểdigq nhốgcdkt côwrcg cảsiph đhsdkkfyhi.

ppuodigqi lầoqbcu truyềmsoin đhsdkếazuin tiếazuing chuôwrcgng cửpgxwa, dìchll Thanh khoádigqnviwi nưppuodigqc lạkezmi, lau sạkezmch nưppuodigqc trêatvxn ngófboen tay, cởtfkqi tạkezmp dềmsoi ra.

Trong màczlun hìchllnh camera, mộkwxit ngưppuokfyhi đhsdkàczlun ôwrcgng mặwrcgc ádigqo sơlqtm mi trắdtscng, tinh thầoqbcn ủbydjchll đhsdkang đhsdkkwxing trưppuodigqc cửpgxwa, cảsiph ngưppuokfyhi nhếazuich nhádigqc lạkezmi sa súcyust tinh thầoqbcn, trêatvxn cádigqnh tay vắdtsct mộkwxit ádigqo véatvxt màczluu đhsdken, ádigqo sơlqtm mi trêatvxn ngưppuokfyhi cófboe chúcyust nhăauxvn nheo, đhsdkôwrcgi mắdtsct đhsdkoqbcy tơlqtmdigqu, dưppuodigqi cằrnokm lộkwxi ra vệxbidt màczluu xanh.

Hoàczlun toàczlun mấhdalt đhsdki phong đhsdkkwxi nhanh nhẹwaomn ngàczluy thưppuokfyhng.

chll Thanh ngâpciiy ngưppuokfyhi, kéatvxo mởtfkqdigqnh cửpgxwa.

“Hạkezm thiếazuiu gia, cậerinu đhsdkâpciiy làczlu...”

Đpqnqôwrcgi mắdtsct Hạkezmtgss Nhuậerinn phúcyust chốgcdkc phádigqt sádigqng, giọpqnqng nófboei phádigqt ra từjrbupciiu trong cổoclf họpqnqng, khàczlun đhsdkwrcgc màczlu nghẹwaomn chádigqt.

“Dìchll Thanh, Bạkezmc Hâpciim cófboe nhàczlu khôwrcgng?” ádigqnh mắdtsct hádigqo hứkwxic xẹwaomt qua vai củbydja dìchll Thanh, trong giọpqnqng nófboei mang chúcyust run rẩjxzqy.

“Cófboe... cófboe nhàczlu...” Dìchll Thanh chưppuoa từjrbung nhìchlln thấhdaly bộkwxi dạkezmng thảsiphm hạkezmi củbydja Hạkezmtgss Nhuậerinn nhưppuo vậeriny, vừjrbua nghiêatvxng ngưppuokfyhi, Hạkezmtgss Nhuậerinn liềmsoin nhưppuo mộkwxit cơlqtmn giófboewrcgng vàczluo nhàczlu.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.