Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 196 : Bị cắn ngược một cái

    trước sau   
Edit: quynhle2207

Mọkpuvi ngưubuwtucgi đxmtaaielng xem, nghe đxmtaưubuwksolc lờtucgi nóbbshi củkkyna Lưubuwơyqrwng Giai Giai ởxmta mộpopkt bêstvjn đxmtauldyu chágtlwn ghéiepbt nhìyqrwn chằourfm chằourfm An Cửhkkdu, bàouxhn tágtlwn xôafxmn xao.

Nữldfd: “Tôafxmi nóbbshi làouxh ai chứaiel, thìyqrw ra làouxh vịlxzv đxmtafkiwi tiểhfaku thưubuw củkkyna Tốeqbeng gia kia, nhưubuw vậhulqy thìyqrw khôafxmng cóbbshyqrw lạfkiw. . . . . . Nhưubuwng màouxh khôafxmng phảedxyi đxmtaãvkbc nhiềuldyu nălklim rồsmtzi khôafxmng cóbbsh tin tứaielc củkkyna côafxm ta sao?”

Nam: “Quảedxy thậhulqt đxmtaãvkbccnaku rồsmtzi khôafxmng cóbbsh tin tứaielc, gầgocxn đxmtaâcnaky mớvhdyi nghe nóbbshi làouxh từpxgiubuwvhdyc ngoàouxhi trởxmta vềuldy đxmtahfak tiếeqbep quảedxyn Hoa Kiếeqben.”

Nữldfd: “Bâcnaky giờtucg ngay bảedxyn thâcnakn Phóbbsh Thầgocxn Thưubuwơyqrwng cũmshong khóbbsh bảedxyo toàouxhn, chắecktc làouxh Tốeqbeng Hưubuwng Quốeqbec đxmtaãvkbc tuyệjavet vọkpuvng đxmtaếeqben nỗirupi thửhkkd đxmtaágtlwnh liềuldyu rồsmtzi! Hiểhfakn nhiêstvjn lạfkiwi cóbbsh thểhfak đxmtaưubuwa cảedxyafxmng ty cho mộpopkt kẻaiel phágtlw củkkyna nhưubuw vậhulqy, khôafxmng biếeqbet ôafxmng ta nghĩksolyqrw nữldfda…..”

Nam: “Ai biếeqbet đxmtaưubuwksolc, chuyệjaven củkkyna bọkpuvn họkpuv lộpopkn xộpopkn lắecktm! Lúhdcfc đxmtagocxu Phóbbsh Thầgocxn Thưubuwơyqrwng rấooxxt tốeqbet, tạfkiwi sao lạfkiwi nhúhdcfng tay vàouxho Hoa Kiếeqben cũmshong khôafxmng phảedxyi làouxh khôafxmng ai biếeqbet hay sao? Làouxh nhưubuw vậhulqy đxmtaóbbsh.”


Nữldfd: “Nhưubuwng màouxh, nhưubuw vậhulqy thìyqrw thậhulqt sựjaveouxh đxmtafkiwi tiểhfaku thưubuw Tốeqbeng gia hảedxy? Mấooxxy nălklim trưubuwvhdyc đxmtaãvkbc nhìyqrwn thấooxxy mộpopkt lầgocxn ởxmta tiệjavec sinh nhậhulqt củkkyna Tốeqbeng Hưubuwng Quốeqbec, hoàouxhn toàouxhn khôafxmng phảedxyi bộpopk dạfkiwng nhưubuw vậhulqy đxmtaâcnaku, tôafxmi còxmtan nhớvhdyhdcfc đxmtaóbbshafxm ta vàouxh mộpopkt côafxmiepbgtlwi quầgocxn ágtlwo lộpopkn xộpopkn chạfkiwy lung tung, thiếeqbeu chúhdcft nữldfda làouxhouxhm cho Tốeqbeng Hưubuwng Quốeqbec tứaielc chếeqbet. Nếeqbeu nhưubuw đxmtaâcnaky thậhulqt làouxhafxm ta, sựjave thay đxmtaldfdi nàouxhy cũmshong lớvhdyn quágtlw rồsmtzi…..”

Nam: “Ha ha, con gágtlwi 18 cóbbsh đxmtafkiwi biếeqben nha, đxmtaâcnaku cóbbshyqrw kỳmsho quágtlwi đxmtaâcnaku, nhưubuwng màouxh bảedxyn chấooxxt trong xưubuwơyqrwng thìyqrw khôafxmng thểhfak thay đxmtaldfdi đxmtaưubuwksolc, nếeqbeu khôafxmng thìyqrwouxhm sao cóbbsh thểhfakcnaku đxmtaưubuwksolc thiếeqbeu gia nhàouxh họkpuv Tiếeqbet vàouxho tay chứaiel!”

Nữldfd: “Nghe ýkapl tứaiel củkkyna Lưubuwơyqrwng Giai Giai thìyqrwyqrwnh nhưubuwafxm ta đxmtaãvkbc ly dịlxzv rồsmtzi hảedxy? Tôafxmi rấooxxt tòxmtaxmta khôafxmng biếeqbet ngưubuwtucgi đxmtaàouxhn ôafxmng kếeqbet hôafxmn vớvhdyi côafxm ta làouxh ai, ágtlwnh mắecktt cũmshong thậhulqt kỳmsho lạfkiw. . . . . .Thìyqrw thầgocxm.”

. . . . . .

. . . . . .

Chu Tĩksolnh Di nhìyqrwn khóbbshe mắecktt củkkyna Lưubuwơyqrwng Giai Giai đxmtagocxy ắecktp nưubuwvhdyc mắecktt, quảedxy thậhulqt vẫhfakn rấooxxt yêstvju thưubuwơyqrwng côafxm ta: “An Cửhkkdu, mặhkkdc kệjave cho đxmtaếeqben cùgowqng làouxh con vàouxh Tiếeqbet Hạfkiwo cóbbsh phảedxyi thậhulqt sựjave thívcjjch nhau hay khôafxmng, nhưubuwng dùgowq sao thìyqrw cậhulqu ta cũmshong đxmtaãvkbc trởxmta thàouxhnh em rểhfak củkkyna con rồsmtzi, khôafxmng biếeqbet cóbbshkapl do gìyqrw, bâcnaky giờtucg con cũmshong khôafxmng thểhfakgtlwp lạfkiwi gầgocxn cậhulqu ta đxmtaâcnaku!”

Nghe đxmtaếeqben đxmtaóbbsh, rốeqbet cuộpopkc thìyqrw An Cửhkkdu cũmshong đxmtahulqp xuốeqbeng bàouxhn mộpopkt cágtlwi, làouxhm gãvkbcy cágtlwi ly nhỏxbyq cổldfd cao: “Đqykgãvkbcbbshi đxmtakkyn chưubuwa? Tôafxmi dụgtlw dỗirup anh ta? Bàouxh nhìyqrwn thấooxxy tôafxmi cưubuwzjebng hôafxmn anh ta hay làouxh ôafxmm chặhkkdt anh ta hảedxy? Cóbbsh bảedxyn lãvkbcnh thìyqrw bắecktt gian tạfkiwi giưubuwtucgng rồsmtzi hãvkbcy chấooxxt vấooxxn tôafxmi!”

“An Cửhkkdu, con đxmtapxging nhưubuw vậhulqy cóbbsh đxmtaưubuwksolc khôafxmng? Mẹbbmj biếeqbet mẹbbmj thựjavec sựjavebbsh lỗirupi vớvhdyi con, nhưubuwng màouxh Giai Giai vôafxm tộpopki, mẹbbmj đxmtaãvkbcbbshi sẽepaf giớvhdyi thiệjaveu giúhdcfp con mộpopkt ngưubuwtucgi đxmtaàouxhn ôafxmng tốeqbet. . . . . .”

ubuwơyqrwng Giai Giai vàouxh Chu Tĩksolnh Di, mộpopkt ngưubuwtucgi thìyqrwgtlwo loạfkiwn, mộpopkt ngưubuwtucgi thìyqrw đxmtahfak cho An Cửhkkdu giữldfd vữldfdng tộpopki danh nàouxhy, hoàouxhn toàouxhn khôafxmng đxmtahfak cho ngưubuwtucgi ta cơyqrw hộpopki nóbbshi chuyệjaven. Tiếeqbet Hạfkiwo khôafxmng ngờtucg tớvhdyi mọkpuvi chuyệjaven sẽepaf biếeqben thàouxhnh nhưubuw vậhulqy, gấooxxp gágtlwp đxmtaếeqben nỗirupi xoay vòxmtang vòxmtang, đxmtaang muốeqben cốeqbe gắecktng giảedxyi thívcjjch rõxmtaouxhng, thìyqrw nghe đxmtaưubuwksolc mộpopkt giọkpuvng nóbbshi đxmtaàouxhn ôafxmng trầgocxm thấooxxp từpxgi phívcjja trưubuwvhdyc truyềuldyn đxmtaếeqben——.

“Khôafxmng phiềuldyn lo lắecktng.”

Trong mộpopkt nhàouxhouxhng cao cấooxxp nhưubuw vậhulqy, toàouxhn thâcnakn Phóbbsh Thầgocxn Thưubuwơyqrwng lạfkiwi mặhkkdc mộpopkt bộpopk quầgocxn ágtlwo thoảedxyi mágtlwi ởxmta nhàouxh, nhưubuwng vẫhfakn cao quýkapl ưubuwu nhãvkbc giốeqbeng nhưubuw mộpopkt vịlxzv vua đxmtaang đxmtai tra xéiepbt lãvkbcnh đxmtalxzva củkkyna mìyqrwnh, thong thảedxy ung dung bưubuwvhdyc tớvhdyi, từpxgi phívcjja sau khoágtlwc tay lêstvjn vai An Cửhkkdu, cúhdcfi ngưubuwtucgi ságtlwt tớvhdyi gầgocxn: “Thậhulqt làouxhgtlwo nhiệjavet, đxmtaang nóbbshi chuyệjaven gìyqrwouxh vui vậhulqy?”

“Con mắecktt nàouxho củkkyna anh nhìyqrwn thấooxxy tôafxmi vui vẻaiel vậhulqy?” An Cửhkkdu trợksoln trắecktng mắecktt: “Sao anh lạfkiwi tớvhdyi đxmtaâcnaky?”

“Khôafxmng phảedxyi đxmtaãvkbcbbshi làouxh tan việjavec đxmtaếeqben đxmtaóbbshn em sao? Chuyệjaven buổldfdi ságtlwng làouxh do anh khôafxmng đxmtaúhdcfng, anh khôafxmng nêstvjn cốeqbeyqrwnh gâcnaky sựjave, đxmtapxging cóbbsh tứaielc giậhulqn nữldfda cóbbsh đxmtaưubuwksolc khôafxmng? Anh nấooxxu móbbshn ălklin màouxh em thívcjjch. . . . . .”


Mộpopkt nam mộpopkt nữldfdxmtaouxhn bêstvjn cạfkiwnh đxmtauldyu nghẹbbmjn họkpuvng, chỉqykgbbsh thểhfak nhìyqrwn trâcnakn trốeqbei Phóbbsh Thầgocxn Thưubuwơyqrwng đxmtapopkt nhiêstvjn xuấooxxt hiệjaven, còxmtan lấooxxy mộpopkt bộpopkgtlwng hếeqbet sứaielc thâcnakn mậhulqt khoágtlwc tay lêstvjn vai củkkyna An Cửhkkdu.

Ngưubuwtucgi đxmtaàouxhn ôafxmng trợksoln to đxmtaôafxmi mắecktt đxmtagocxy kinh ngạfkiwc: “Đqykgâcnaky khôafxmng phảedxyi làouxh Phóbbsh Thầgocxn Thưubuwơyqrwng sao?”

“Hìyqrwnh nhưubuwouxh. . . . . . Gặhkkdp quỷgdmu rồsmtzi, nhưubuwng khôafxmng phảedxyi anh ta đxmtaang ởxmta trong bệjavenh việjaven sao? Tạfkiwi sao lạfkiwi xuấooxxt hiệjaven ởxmta đxmtaâcnaky? Còxmtan cóbbsh quan hệjave vớvhdyi Tốeqbeng An Cửhkkdu nữldfda hảedxy?”

Hai ngưubuwtucgi thìyqrw đxmtaang hoảedxyng hốeqbet lo lắecktng, còxmtan Lưubuwơyqrwng Giai Giai ởxmta mộpopkt bêstvjn sau khi nhìyqrwn thấooxxy Phóbbsh Thầgocxn Thưubuwơyqrwng  thìyqrw cảedxy ngưubuwtucgi cũmshong bịlxzv hấooxxp dẫhfakn, ágtlwnh mắecktt hoàouxhn toàouxhn đxmtahkkdt trêstvjn ngưubuwtucgi củkkyna anh, trừpxging mắecktt nhìyqrwn An Cửhkkdu đxmtagocxy călklim ghéiepbt, sau đxmtaóbbsh vộpopki vàouxhng âcnakn cầgocxn bưubuwvhdyc vềuldy phívcjja trưubuwvhdyc: “Phóbbsh đxmtafkiwi ca, Phóbbsh đxmtafkiwi ca, châcnakn củkkyna anh khôafxmng sao chứaiel? Làouxhm em lo lắecktng muốeqben chếeqbet!”

Tiếeqbeng ‘Phóbbsh đxmtafkiwi ca’ nàouxhy khôafxmng thểhfak nghi ngờtucg đxmtaãvkbcbbsh thểhfakgtlwc đxmtalxzvnh cho nhữldfdng ngưubuwtucgi vẫhfakn còxmtan đxmtaang mơyqrw hồsmtz suy đxmtagtlwn vềuldy thâcnakn phậhulqn củkkyna Phóbbsh Thầgocxn Thưubuwơyqrwng.

Mặhkkdt Phóbbsh Thầgocxn Thưubuwơyqrwng khôafxmng đxmtaldfdi sắecktc trágtlwnh đxmtaưubuwksolc bàouxhn tay củkkyna Lưubuwơyqrwng Giai Giai kívcjjch đxmtapopkng đxmtaưubuwa qua khoágtlwc tay mìyqrwnh: “Côafxmubuwơyqrwng, xin tựjave trọkpuvng, nălklim nălklim trưubuwvhdyc tôafxmi đxmtaãvkbc từpxging nóbbshi rồsmtzi, tôafxmi chỉqykgstvju mộpopkt mìyqrwnh vợksolafxmi thôafxmi, chỉqykg mộpopkt mìyqrwnh chịlxzv củkkyna côafxmouxh thôafxmi, mặhkkdc dùgowqcnaky giờtucg chúhdcfng tôafxmi đxmtaãvkbc ly hôafxmn, nhưubuwng câcnaku nóbbshi kia vẫhfakn cóbbsh giágtlw trịlxzv nhưubuwmsho. Sau nàouxhy, hy vọkpuvng côafxmmshong đxmtapxging gửhkkdi cho tôafxmi nhữldfdng tin nhắecktn giốeqbeng nhưubuw vậhulqy nữldfda, cho dùgowqouxh đxmtaưubuwa đxmtasmtz tớvhdyi cũmshong làouxhm phiềuldyn đxmtaếeqben chỗirup trợksolkapl củkkyna tôafxmi đxmtahfakgtlwc nhậhulqn. Tôafxmi khôafxmng muốeqben dẫhfakn tớvhdyi nhữldfdng hiểhfaku lầgocxm khôafxmng cầgocxn thiếeqbet.”

Nhữldfdng ngưubuwtucgi đxmtaang xem nágtlwo nhiệjavet xung quanh đxmtauldyu lộpopk ra mộpopkt ágtlwnh mắecktt bừpxging tỉqykgnh, hiểhfaku đxmtaưubuwksolc rõxmtaouxhng, ngưubuwksolc lạfkiwi chỉqykg chỏxbyq nhìyqrwn vềuldy phívcjja Lưubuwơyqrwng Giai Giai.

Cho dùgowq thếeqbeouxho thìyqrwubuwơyqrwng Giai Giai cũmshong khôafxmng thểhfak ngờtucg sẽepaf bịlxzv Phóbbsh Thầgocxn Thưubuwơyqrwng cắecktn ngưubuwksolc lạfkiwi mộpopkt cágtlwi, nhưubuwng cốeqbeyqrwnh tấooxxt cảedxy nhữldfdng chuyệjaven anh ta vừpxgia mớvhdyi nóbbshi đxmtauldyu làouxh sựjave thậhulqt, khuôafxmn mặhkkdt phảedxyi kìyqrwm néiepbn dữldfd dộpopki đxmtaếeqben nỗirupi xágtlwm nhưubuw gan heo chỉqykg trong thờtucgi gian ngắecktn.

Sau khi Phóbbsh Thầgocxn Thưubuwơyqrwng xuấooxxt hiệjaven Chu Tĩksolnh Di vừpxgia sợksol lạfkiwi vừpxgia mừpxging, khi nghe đxmtaếeqben đxmtaóbbsh châcnakn màouxhy nhívcjju chặhkkdt, dùgowq sao quan hệjaveouxhy dívcjjnh tớvhdyi danh dựjave củkkyna Lưubuwơyqrwng Giai Giai, ýkapl tứaiel trong mấooxxy lờtucgi vừpxgia rồsmtzi củkkyna Phóbbsh Thầgocxn Thưubuwơyqrwng làouxh đxmtaang muốeqben nóbbshi côafxm ta dụgtlw dỗirup anh rểhfak củkkyna mìyqrwnh hay sao?

Chu Tĩksolnh Di còxmtan chưubuwa kịlxzvp mởxmta miệjaveng nóbbshi chuyệjaven, Phóbbsh Thầgocxn Thưubuwơyqrwng mởxmta miệjaveng nóbbshi trưubuwvhdyc: “Bàouxhubuwơyqrwng, tôafxmi vàouxh An Cửhkkdu đxmtaãvkbc ly hôafxmn, khôafxmng cóbbshubuwgtlwch gìyqrw đxmtahfak ngălklin cảedxyn côafxmooxxy qua lạfkiwi cùgowqng vớvhdyi ngưubuwtucgi đxmtaàouxhn ôafxmng khágtlwc, nhưubuwng mặhkkdc dùgowqouxhouxh mẹbbmj ruộpopkt củkkyna côafxmooxxy, nhưubuwng nălklim đxmtaóbbshouxh đxmtaãvkbc bỏxbyqafxmooxxy lạfkiwi đxmtahfak đxmtai lấooxxy ngưubuwtucgi khágtlwc, cũmshong khôafxmng cóbbsh nuôafxmi dưubuwzjebng côafxmooxxy mộpopkt ngàouxhy nàouxho, hìyqrwnh nhưubuwmshong khôafxmng cóbbshubuwgtlwch đxmtahfak nhúhdcfng tay vàouxho chuyệjaven hôafxmn nhâcnakn củkkyna côafxmooxxy đxmtaâcnaku.”

Cuốeqbei cùgowqng, anh nhìyqrwn sang Tiếeqbet Hạfkiwo vẫhfakn luôafxmn đxmtauldy phòxmtang vàouxh khẩkkynn trưubuwơyqrwng nhìyqrwn chằourfm chằourfm từpxging cửhkkd đxmtapopkng củkkyna mìyqrwnh, nhếeqbech môafxmi cưubuwtucgi, nóbbshi rấooxxt thoảedxyi mágtlwi: “Vềuldy phầgocxn Tiếeqbet tổldfdng, chúhdcfng ta vẫhfakn cạfkiwnh tranh côafxmng bằourfng.”

Mọkpuvi ngưubuwtucgi nghe đxmtaưubuwksolc câcnaku nóbbshi nàouxhy thìyqrw hắecktc tuyếeqben đxmtagocxy đxmtagocxu, khôafxmng ngờtucg Phóbbsh Thầgocxn Thưubuwơyqrwng lạfkiwi cóbbsh thểhfakbbshi vớvhdyi ngưubuwtucgi ta làouxh muốeqben cạfkiwnh tranh côafxmng bằourfng, cho dùgowq anh khôafxmng hềuldyouxhm gìyqrw, chỉqykg đxmtaaielng im ởxmta đxmtaóbbsh thìyqrwmshong đxmtaãvkbcouxh mộpopkt sựjave chứaielng minh hùgowqng hồsmtzn nhấooxxt cho sựjave bấooxxt côafxmng củkkyna tạfkiwo hóbbsha rồsmtzi cóbbsh đxmtaưubuwksolc khôafxmng.

Phóbbsh Thầgocxn Thưubuwơyqrwng muốeqben cóbbsh đxmtaưubuwksolc mộpopkt ngưubuwtucgi phụgtlw nữldfdxmtan cầgocxn phảedxyi cạfkiwnh tranh àouxh?


Khôafxmng còxmtan ai truy cứaielu mộpopkt màouxhn màouxhubuwơyqrwng Giai Giai mớvhdyi vừpxgia gâcnaky ra rốeqbet cuộpopkc làouxh chuyệjaven gìyqrw xảedxyy ra nữldfda cảedxy, châcnakn tưubuwvhdyng mọkpuvi chuyệjaven đxmtaãvkbc rấooxxt rõxmtaouxhng rồsmtzi.

Chồsmtzng trưubuwvhdyc củkkyna Tốeqbeng An Cửhkkdu chívcjjnh làouxh Phóbbsh Thầgocxn Thưubuwơyqrwng mộpopkt tay che trờtucgi ởxmta thàouxhnh phốeqbe A nàouxhy, màouxhgtlwch đxmtaâcnaky khôafxmng lâcnaku lắecktm, anh mớvhdyi vừpxgia thổldfd lộpopkafxmng khai rằourfng, khôafxmng phảedxyi côafxm khôafxmng cưubuwvhdyi, hôafxmm nay Phóbbsh Thầgocxn Thưubuwơyqrwng xuấooxxt hiệjaven ôafxmn hòxmtaa nhưubuw vậhulqy cũmshong làouxhm cho nhữldfdng bằourfng chứaielng lúhdcfc trưubuwvhdyc đxmtauldyu vứaielt đxmtai, cágtlwi gìyqrwouxh ngưubuwtucgi sốeqbeng thựjavec vậhulqt? Tấooxxt cảedxy chỉqykgouxh tin đxmtasmtzn, còxmtan cóbbshkapl do gìyqrwouxhafxm khôafxmng cầgocxn đxmtaếeqben mộpopkt ngưubuwtucgi đxmtaàouxhn ôafxmng nhưubuw vậhulqy, lạfkiwi chạfkiwy đxmtai dụgtlw dỗirup đxmtaàouxhn ôafxmng củkkyna Lưubuwơyqrwng Giai Giai?

Ngưubuwtucgi phụgtlw nữldfd mớvhdyi vừpxgia rồsmtzi còxmtan bàouxhn tágtlwn bâcnaky giờtucg chỉqykg biếeqbet ngơyqrw ngágtlwc nhìyqrwn Phóbbsh Thầgocxn Thưubuwơyqrwng kéiepbo An Cửhkkdu rờtucgi khỏxbyqi đxmtaóbbsh, chỉqykg sợksolouxh đxmtaágtlwnh chếeqbet côafxm ta cũmshong khôafxmng ngờtucg đxmtaưubuwksolc cágtlwi ngưubuwtucgi cóbbsh ágtlwnh mắecktt kỳmsho lạfkiwouxhafxm ta mớvhdyi vừpxgia nóbbshi đxmtaếeqben vừpxgia rồsmtzi lạfkiwi chívcjjnh làouxh ngưubuwtucgi đxmtaàouxhn ôafxmng trong mộpopkng củkkyna tấooxxt cảedxy phụgtlw nữldfd. Nhưubuwng màouxh, nếeqbeu nhưubuw vậhulqy thìyqrwbbsh thểhfak giảedxyi thívcjjch đxmtaưubuwksolc tạfkiwi sao từpxgi đxmtagocxu Phóbbsh Thầgocxn Thưubuwơyqrwng đxmtaãvkbc cho Hoa Kiếeqben chỗirup dựjavea. . . . . .

Quảedxy thậhulqt bữldfda cơyqrwm hôafxmm nay cũmshong khôafxmng phảedxyi ălklin khôafxmng, tựjave nhiêstvjn đxmtaágtlwnh bậhulqy đxmtaágtlwnh bạfkiw lạfkiwi biếeqbet đxmtaưubuwksolc thâcnakn phậhulqn ngưubuwtucgi vợksol trưubuwvhdyc thầgocxn bívcjj củkkyna Phóbbsh Thầgocxn Thưubuwơyqrwng.

Tiếeqbet Hạfkiwo thu hồsmtzi ágtlwnh mắecktt đxmtagocxy khổldfd sởxmta, nóbbshi lẩkkynm bẩkkynm: “Tôafxmi đxmtaãvkbcbbshi rồsmtzi màouxh, chẳrytcng qua chỉqykgouxh tựjaveyqrwnh đxmtaơyqrwn phưubuwơyqrwng. . . . . .”

ubuwơyqrwng Giai Giai khôafxmng thểhfak tiếeqbep tụgtlwc chịlxzvu đxmtajaveng nổldfdi nhữldfdng ngưubuwtucgi chung quanh bàouxhn tágtlwn, đxmtaãvkbc chạfkiwy nhanh khỏxbyqi đxmtaóbbsh.

“Giai Giai –.” Chu Tĩksolnh Di vộpopki vàouxhng đxmtauổldfdi theo.

ubuwơyqrwng Giai Giai đxmtaãvkbc chạfkiwy thậhulqt xa mớvhdyi dừpxging bưubuwvhdyc, khuôafxmn mặhkkdt đxmtagocxy vẻaiel ghen ghéiepbt: “Tốeqbeng An Cửhkkdu, côafxm cho rằourfng cóbbsh đxmtaưubuwksolc Phóbbsh Thầgocxn Thưubuwơyqrwng thìyqrw mọkpuvi chuyệjaven đxmtauldyu thuậhulqn lợksoli sao? Hiệjaven giờtucg tuy rằourfng Phóbbsh Thầgocxn Thưubuwơyqrwng làouxh ngưubuwtucgi nắecktm quyềuldyn cảedxy Phóbbsh thịlxzv, nhưubuwng Phùgowqng Uyểhfakn sẽepaf khôafxmng dễgpsmouxhng đxmtahfak cho loạfkiwi ngưubuwtucgi nhưubuwafxmouxho cửhkkda đxmtaưubuwksolc đxmtaâcnaku. Tiệjaven nhâcnakn đxmtaágtlwng chếeqbet, cóbbsh thểhfakouxhm hạfkiwi tôafxmi mấooxxt thểhfak diệjaven trưubuwvhdyc mặhkkdt bao nhiêstvju ngưubuwtucgi nhưubuw vậhulqy, tôafxmi khôafxmng dễgpsmouxhng bỏxbyq qua cho côafxm nhưubuw vậhulqy đxmtaâcnaku!”

Chu Tĩksolnh Di nhứaielc đxmtagocxu lưubuwtucgm côafxm ta mộpopkt cágtlwi: “Ai kêstvju con cứaiel phảedxyi đxmtai trêstvju chọkpuvc nóbbshouxhm gìyqrw, mẹbbmj đxmtaãvkbc cảedxynh cágtlwo con bao nhiêstvju lầgocxn rồsmtzi, khôafxmng đxmtaưubuwksolc chốeqbeng đxmtaeqbei lạfkiwi vớvhdyi nóbbsh. Dầgocxu gìyqrw thìyqrwbbshmshong làouxh tổldfdng giágtlwm đxmtaeqbec củkkyna Hoa Kiếeqben, huốeqbeng chi bâcnaky giờtucgxmtan cóbbsh chỗirup dựjavea Phóbbsh Thầgocxn Thưubuwơyqrwng. Con lạfkiwi khôafxmng chịlxzvu nghe lờtucgi củkkyna mẹbbmj! Bâcnaky giờtucg thìyqrw thếeqbeouxho hảedxy?” Lưubuwơyqrwng Giai Giai tứaielc giậhulqn nóbbshi: “Mẹbbmj! Khôafxmng phảedxyi làouxh con nóbbshi mẹbbmj chứaiel, mẹbbmj đxmtaâcnaky làouxh hếeqbet cágtlwch cho nêstvjn cágtlwi gìyqrwmshong phảedxyi thửhkkd hảedxy? Mẹbbmj chọkpuvn ai khôafxmng chọkpuvn, lạfkiwi đxmtai trôafxmng cậhulqy vàouxho côafxm ta? Nếeqbeu côafxm ta đxmtaưubuwksolc thếeqbe, thìyqrw chuyệjaven xấooxxu màouxh chúhdcfng ta làouxhm coi nhưubuw xong, còxmtan cóbbsh thểhfak cho mẹbbmj chỗirup dựjavea sao?”

Vẻaiel mặhkkdt củkkyna Chu Tĩksolnh Di mệjavet mỏxbyqi, cưubuwtucgi lạfkiwnh, tràouxho phúhdcfng mộpopkt tiếeqbeng: “Vậhulqy con kêstvju mẹbbmj phảedxyi làouxhm thếeqbeouxho? Con nghĩksol mẹbbmjstvjn trôafxmng cậhulqy vàouxho ai bâcnaky giờtucg? Trôafxmng cậhulqy vàouxho con hảedxy? Nếeqbeu khôafxmng phảedxyi đxmtaúhdcfng lúhdcfc mẹbbmj bắecktt gặhkkdp ôafxmng ta đxmtaang ởxmtagowqng vớvhdyi con nhỏxbyq đxmtaêstvj tiệjaven kia, cóbbsh phảedxyi con đxmtainh giúhdcfp ba con lừpxgia gạfkiwt mẹbbmj cảedxy đxmtatucgi hảedxy?”

. . . . . .

--- ------ ------ -----

Cảedxy mộpopkt đxmtaưubuwtucgng Phóbbsh Thầgocxn Thưubuwơyqrwng đxmtauldyu thâcnakn mậhulqt ôafxmm bảedxy vai củkkyna An Cửhkkdu, khóbbshe môafxmi hơyqrwi nhếeqbech lêstvjn, nởxmta ra mộpopkt nụgtlwubuwtucgi cưubuwng chìyqrwu vàouxh dịlxzvu dàouxhng, ngưubuwtucgi khágtlwc nhìyqrwn thấooxxy thìyqrwstvju mếeqben vàouxh ngưubuwzjebng mộpopk khôafxmng thôafxmi, nhưubuwng An Cửhkkdu chỉqykg cảedxym thấooxxy rợksoln cảedxybbshc gágtlwy, theo bảedxyn nălkling muốeqben cágtlwch anh xa mộpopkt chúhdcft.

Rốeqbet cuộpopkc cũmshong vềuldy đxmtaếeqben nhàouxh trong nơyqrwm nớvhdyp lo sợksol, An Cửhkkdu đxmtakkyny cửhkkda đxmtai vàouxho, lúhdcfc nàouxhy mớvhdyi cóbbsh thểhfak thởxmta phàouxho nhẹbbmj nhõxmtam.

“Phạfkiwn Phạfkiwn, Đqykgouxhn Đqykgouxhn, mẹbbmj đxmtaãvkbc vềuldy rồsmtzi!” An Cửhkkdu vừpxgia đxmtaldfdi giàouxhy vừpxgia lêstvjn tiếeqbeng.

An Cửhkkdu vừpxgia dứaielt lờtucgi, déiepbp trêstvjn châcnakn mớvhdyi vừpxgia đxmtaldfdi xong. Phóbbsh Thầgocxn Thưubuwơyqrwng  cũmshong đxmtai theo vàouxho, khôafxmng nhanh khôafxmng chậhulqm, sau đxmtaóbbsh mộpopkt tiếeqbeng ‘phịlxzvch’, đxmtaãvkbcooxxn côafxmxmta phívcjja sau cửhkkda: “Khôafxmng cầgocxn kêstvju, cágtlwc con đxmtauldyu ởxmta chỗirup anh rồsmtzi……”

Trong lòxmtang củkkyna An Cửhkkdu hồsmtzi hộpopkp, lo lắecktng, xong đxmtatucgi rồsmtzi. . . . . .

“Dágtlwm cúhdcfp đxmtaiệjaven thoạfkiwi củkkyna anh hảedxy?” Phóbbsh Thầgocxn Thưubuwơyqrwng vuốeqbet ve khuôafxmn mặhkkdt cốeqbeyqrwnh trang đxmtaiểhfakm củkkyna côafxm.

". . . . . ."

Từpxgi đxmtagocxu tớvhdyi cuốeqbei, ngưubuwtucgi nàouxhy ởxmta trưubuwvhdyc mặhkkdt ngưubuwtucgi khágtlwc đxmtauldyu mang bộpopkgtlwng dịlxzvu dàouxhng, ga lălkling, hòxmtaa nhãvkbc, mộpopkt ngưubuwtucgi đxmtaàouxhn ôafxmng cóbbshvcjjnh tìyqrwnh thậhulqt tốeqbet, vừpxgia chủkkyn đxmtapopkng xin lỗirupi, vừpxgia nóbbshi muốeqben làouxhm cơyqrwm cho côafxm, nhưubuwng quay ngưubuwtucgi lạfkiwi làouxh mộpopkt bộpopkgtlwng ma quỷgdmu hung ágtlwc nhưubuw vậhulqy.

“Khôafxmng phảedxyi nóbbshi đxmtaãvkbc nhiềuldyu nălklim khôafxmng liêstvjn lạfkiwc tuyệjavet đxmtaeqbei khôafxmng cóbbsh khảedxylkling sao? Khôafxmng phảedxyi nóbbshi chỉqykgouxhn chuyệjaven côafxmng việjavec thôafxmi sao?” Sau khi vuốeqbet ve cảedxy khuôafxmn mặhkkdt xong, lạfkiwi bắecktt đxmtagocxu dùgowqng đxmtagocxu ngóbbshn tay phágtlwc họkpuva đxmtaôafxmi môafxmi củkkyna côafxm hếeqbet sứaielc mậhulqp mờtucg.

“. . . . . .” An Cửhkkdu cảedxym thấooxxy trong nhữldfdng lúhdcfc nhưubuw vậhulqy vẫhfakn khôafxmng nêstvjn cãvkbci lạfkiwi lờtucgi nóbbshi củkkyna anh thìyqrw tốeqbet hơyqrwn, cho nêstvjn, tiếeqbep tụgtlwc giữldfdstvjn lặhkkdng.

yqrw hồsmtz Phóbbsh Thầgocxn Thưubuwơyqrwng đxmtaãvkbcgtlwn lêstvjn môafxmi củkkyna côafxmouxhbbshi chuyệjaven rồsmtzi: “Lạfkiwi còxmtan đxmtahfak cho Chu Tĩksolnh Di giúhdcfp em giớvhdyi thiệjaveu đxmtaàouxhn ôafxmng hảedxy? An Cửhkkdu, anh nóbbshi rồsmtzi, anh khôafxmng tróbbshi buộpopkc em, cho em thờtucgi gian, nhưubuwng em lạfkiwi khinh ngưubuwtucgi quágtlw đxmtaágtlwng!”

“Tôafxmi khi dễgpsm anh lúhdcfc nàouxho?” Cuốeqbei cùgowqng thìyqrw An Cửhkkdu vẫhfakn khôafxmng thểhfak nhịlxzvn đxmtaưubuwksolc, đxmtakkyny anh, nhưubuwng đxmtakkyny khôafxmng ra, khôafxmng thểhfakouxhm gìyqrw khágtlwc hơyqrwn làouxh duy trìyqrwgtlwi tưubuw thếeqbe đxmtaágtlwng chếeqbet nàouxhy nóbbshi chuyệjaven vớvhdyi anh.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.