Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 155 : Giải thích

    trước sau   
An Cửzdxsu khoanh tay đeaeqxfutng trưqpakxonqc cửzdxsa phòyllwng tắeaeqm, lấhwrly chânhfhn đeaeqápnpyqpako quầracjn ápnpyo củnshla Phópnpy Thầracjn Thưqpakơbemsng, cuốqoeyi cùxbubng khắeaeqc chếbemskurvch đeaeqlkcfng muốqoeyn névxdqm tấhwrlt cảpnpyqpako thùxbubng rápnpyc.

Lậqahht đeaeqi lậqahht lạpkksi cổxfut ápnpyo phíkurva sau, nhãbxmzn hiệagofu gìprixlkcfng khôcnjjng cópnpy mớxonqi càqpakng đeaeqápnpyng sợscpf, đeaeqưqpaka đeaeqi giặppxnt khôcnjj, lỡcqsiqpakm hỏytjdng rồmfzki lạpkksi cho anh lấhwrly cớxonqprixm phiềxbubn toápnpyi.

Khôcnjjng đeaeqtapb ýtapb đeaeqếbemsn nhữqpakng quầracjn ápnpyo kia nữqpaka, đeaeqang chuẩkqrin bịprix gọqxuli cho Phópnpy Cảpnpynh Hi thìprix chuôcnjjng cửzdxsa vang lêjrcvn.

Mởirkt cửzdxsa, nhìprixn thấhwrly ngưqpakhdzhi đeaeqàqpakn ôcnjjng nhiềxbubu ngàqpaky khôcnjjng gặppxnp, cảpnpy ngưqpakhdzhi mệagoft mỏytjdi nhưqpakng ápnpynh mắeaeqt dịprixu dàqpakng nhưqpakqpakxonqc làqpakm côcnjj thoảpnpyi mápnpyi đeaeqếbemsn từxbubng lỗkurv chânhfhn lôcnjjng.

“Làqpakm sao anh biếbemst nơbemsi nàqpaky?”

“Kiềxbubu Tang nópnpyi.”


“Àcvpu.” An Cửzdxsu nhìprixn anh, cópnpy chúpjgtt ngớxonq ngẩkqrin.

“Cópnpy thểtapbqpako khôcnjjng?”

pjgtc nàqpaky An Cửzdxsu mớxonqi hồmfzki phụfntdc tinh thầracjn, nghiêjrcvng ngưqpakhdzhi cho anh đeaeqi vàqpako, trong tay anh còyllwn cầracjm hàqpaknh lýtapb, xem ra còyllwn chưqpaka trởirkt vềxbub nhàqpak đeaeqãbxmz trựzdxsc tiếbemsp đeaeqếbemsn đeaeqânhfhy.

“Toilet đeaeqânhfhu? Mớxonqi vừxbuba rồmfzki cópnpy mộlkcft đeaeqxfuta bévxdq chạpkksy đeaeqếbemsn, khôcnjjng cậqahhn thậqahhn cọqxul đeaeqracjy kem lêjrcvn ápnpyo.” Phópnpy Cảpnpynh Hi cópnpy chúpjgtt bấhwrlt đeaeqeaeqc dĩqjpk.

An Cửzdxsu nhìprixn mộlkcft chúpjgtt, quảpnpy nhiêjrcvn ốqoeyng tay ápnpyo củnshla anh bẩkqrin mộlkcft mảpnpyng lớxonqn.

“Anh đeaeqúpjgtng làqpak đeaeqưqpakscpfc trẻypyz con hoan nghêjrcvnh.” An Cửzdxsu chếbems nhạpkkso, chỉkyzq vềxbub phíkurva phòyllwng vệagof sinh, vừxbuba dứxfutt lờhdzhi, trong đeaeqracju “ầracjm” mộlkcft ânhfhm thanh vang lêjrcvn, đeaeqlkcft nhiêjrcvn nhớxonq đeaeqếbemsn toilet còyllwn mộlkcft đeaeqqoeyng quầracjn ápnpyo.

prix vậqahhy, Phópnpy Cảpnpynh Hi đeaeqi mấhwrly bưqpakxonqc đeaeqãbxmz bịprixcnjj ôcnjjm eo từxbub phíkurva sau.

Phópnpy Cảpnpynh Hi bịprix buộlkcfc dừxbubng chânhfhn, thânhfhn thểtapbnhfhqpakng cứxfutng lạpkksi, “An Cửzdxsu?”

An Cửzdxsu vòyllwng đeaeqếbemsn trưqpakxonqc ngưqpakhdzhi anh, trựzdxsc tiếbemsp om vàqpako ngựzdxsc, cũlkcfng khôcnjjng nópnpyi chuyệagofn, chíkurvnh làqpak khôcnjjng cho anh đeaeqi.

Sắeaeqc mặppxnt Phópnpy Cảpnpynh Hi lúpjgtng túpjgtng buôcnjjng hàqpaknh lýtapb trong tay, chỉkyzq coi nhưqpakcnjj đeaeqang làqpakm nũlkcfng, đeaeqưqpaka tay sờhdzh đeaeqracju côcnjj mộlkcft cápnpyi, “Anh nghe Kiềxbubu Trang nópnpyi, chuyệagofn cũlkcfng hỏytjdng bévxdqt nhưqpak em nghĩqjpk, anh sẽmfzk nghĩqjpk biệagofn phápnpyp, đeaeqxbubng nópnpyng vộlkcfi.”

“Ừypyz.” An Cửzdxsu gậqahht đeaeqracju, còyllwn chưqpaka buôcnjjng tay, trong lòyllwng mắeaeqng Phópnpy Thầracjn Thưqpakơbemsng khôcnjjng biếbemst bao nhiêjrcvu lầracjn, ngưqpakhdzhi đeaeqi rồmfzki vẫjizin khôcnjjng quêjrcvn bỏytjd lạpkksi cho côcnjj mộlkcft đeaeqqoeyng phiềxbubn toápnpyi, ngỗkurv nhỡcqsi bịprix Cảpnpynh Hi thấhwrly đeaeqưqpakscpfc, côcnjj phảpnpyi giảpnpyi thíkurvch thếbemsqpako.

Vốqoeyn cópnpynhfhm tưqpakcnjji kévxdqo anh, côcnjj ngẩkqring đeaeqracju lêjrcvn, hôcnjj hấhwrlp củnshla anh tràqpakn đeaeqracjy mùxbubi bạpkksc hàqpak.

Thờhdzhi gian càqpakng lânhfhu, sắeaeqc mặppxnt Phópnpy Cảpnpynh Hi càqpakng hồmfzkng, “Anh đeaeqi trưqpakxonqc….”


Lờhdzhi còyllwn chưqpaka dứxfutt, An Cửzdxsu khẩkqrin trưqpakơbemsng nhópnpyn chânhfhn đeaeqppxnt mộlkcft nụfntdcnjjn lêjrcvn môcnjji anh, kếbemst quảpnpy bởirkti vìprixpnpyc dápnpyng anh quápnpy cao, anh lạpkksi đeaeqxfutng khôcnjjng phốqoeyi hợscpfp, cho nêjrcvn kiêjrcvn trìprixpnpy chúpjgtt khôcnjjng nhìprixn đeaeqưqpakscpfc.

Ngay vàqpako lúpjgtc nàqpaky, cửzdxsa kẽmfzko kẹetutt bịprix ngưqpakhdzhi đeaeqkqriy ra, sau đeaeqópnpyqpak tiếbemsng kêjrcvu kinh thiêjrcvn đeaeqlkcfng đeaeqprixa củnshla Kiềxbubu Tang, “Thậqahht xin lỗkurvi, xin lỗkurvi, quấhwrly rầracjy, tớxonq sẽmfzk lậqahhp tứxfutc đeaeqi…..”

“Đnkhqxfutng lạpkksi, đeaeqxbubng cópnpyqpak chạpkksy!” An Cửzdxsu hévxdqt ầracjm lêjrcvn.

Da mặppxnt côcnjjqpaky, bịprix ngưqpakhdzhi khápnpyc bắeaeqt gặppxnp cũlkcfng coi nhưqpak khôcnjjng cópnpy chuyệagofn gìprix, khổxfut nỗkurvi Phópnpy Cảpnpynh Hi bỏytjd đeaeqi rópnpyt nưqpakxonqc, ởirkt trong bếbemsp nửzdxsa ngàqpaky cũlkcfng khôcnjjng thấhwrly ra.

An Cửzdxsu bấhwrlt đeaeqeaeqc dĩqjpknhfhng trápnpyn, nhữqpakng năeylsm nàqpaky côcnjjqpak Phópnpy Cảpnpynh Hi tưqpakơbemsng kíkurvnh nhưqpaknhfhn, chưqpaka bao giờhdzhqpakscpft khuôcnjjn, cũlkcfng bởirkti vìprix mộlkcft đeaeqqoeyng quầracjn ápnpyo củnshla Phópnpy Thầracjn Thưqpakơbemsng nêjrcvn mớxonqi làqpakm nhưqpak vậqahhy.

Kiềxbubu Tang làqpakm bộlkcf muốqoeyn khoápnpyc tay côcnjj, “Cậqahhu đeaeqưqpakscpfc đeaeqhwrly, nữqpakqpaku manh! Khôcnjjng phảpnpyi cậqahhu luôcnjjn miệagofng nópnpyi Phópnpy Cảpnpynh Hi chỉkyzqpnpy thểtapb từxbub xa đeaeqxfutng nhìprixn màqpak khôcnjjng thểtapb khinh nhờhdzhn sao? Xin hỏytjdi vừxbuba rồmfzki cậqahhu vừxbuba làqpakm gìprix thếbems?”

An Cửzdxsu rúpjgtt tay khỏytjdi thếbemscnjjng củnshla côcnjj, “Cópnpy chuyệagofn gìprix thìprixpnpyi!”

Kiềxbubu Tang đeaeqxfuti dévxdqp ngồmfzki chễhbsnm chệagof trêjrcvn sofa, “Mộlkcft tin tứxfutc tốqoeyt, mộlkcft tin tứxfutc xấhwrlu, trưqpakxonqc hếbemst cậqahhu muốqoeyn nghe cápnpyi nàqpako?”

“Tin tứxfutc tốqoeyt.”

“Tin tứxfutc tốqoeyt, cậqahhu đeaeqưqpakscpfc tựzdxs do rồmfzki.”

“Làqpak sao?”

“Hedy xuấhwrlt hiệagofn, hơbemsn nữqpaka đeaeqmfzkng ýtapb mởirkt cuộlkcfc họqxulp kýtapb giảpnpy giảpnpyi thíkurvch tấhwrlt cảpnpy chânhfhn tưqpakxonqng.”

An Cửzdxsu kinh ngạpkksc, côcnjj hoàqpakn toàqpakn khôcnjjng ngờhdzh chuyệagofn gìprixprixnh cũlkcfng chưqpaka làqpakm thìprix đeaeqãbxmz xong rồmfzki.


Chẳscjjng lẽmfzk liêjrcvn quan đeaeqếbemsn chuyệagofn ngủnshlxbubng Phópnpy Thầracjn Thưqpakơbemsng trong mộlkcft đeaeqêjrcvm sao? Rõnhfhqpakng làqpak chuẩkqrin bịprixkurvn đeaeqápnpyo, cuốqoeyi cùxbubng chuyệagofn nàqpaky lạpkksi bịprix anh làqpakm.

Chỉkyzqqpak ngủnshl mộlkcft đeaeqêjrcvm, anh ta lạpkksi làqpakm ra việagofc nàqpaky, thậqahht sựzdxspnpy chúpjgtt khópnpy hiểtapbu.

Kiềxbubu Tang nhìprixn vềxbub phíkurva phòyllwng bếbemsp, sau đeaeqópnpy hạpkks thấhwrlp giọqxulng, “An Cửzdxsu, cópnpy  phảpnpyi cậqahhu đeaeqãbxmz hy sinh vìprix tớxonq hay khôcnjjng?”

“Ýdcir cậqahhu làqpak hy sinh nhan sắeaeqc sao? Khôcnjjng cópnpy.” An Cửzdxsu khẳscjjng đeaeqprixnh.

Ngưqpakscpfc lạpkksi, ngưqpakhdzhi hy sinh nhan sắeaeqc lạpkksi làqpak Phópnpy Thầracjn Thưqpakơbemsng….. 

Kiềxbubu Tang cắeaeqn ngópnpyn tay, “Vậqahhy thìprixprix quápnpyi! Khôcnjjng chỉkyzqpnpy chuyệagofn nàqpaky đeaeqưqpakscpfc giảpnpyi quyếbemst, côcnjjng ty còyllwn giúpjgtp tớxonq tiếbemsp nhậqahhn mộlkcft bộlkcf phim mớxonqi, làqpak nữqpak chíkurvnh, hơbemsn nữqpaka truyềxbubn thôcnjjng cũlkcfng bắeaeqt đeaeqracju đeaeqem chuyệagofn trong buổxfuti lễhbsncnjjm trưqpakxonqc côcnjjng bốqoey ra, ngưqpakhdzhi phụfntd nữqpak đeaeqópnpy lạpkksi làqpak tớxonq….”

pnpyi tópnpym lạpkksi, Kiềxbubu Tang muốqoeyn giậqahhn.

Khôcnjjng ngờhdzh trong mộlkcft đeaeqêjrcvm lạpkksi xảpnpyy ra nhiềxbubu chuyệagofn nhưqpak vậqahhy, côcnjj suy nghĩqjpklkcfng khôcnjjng theo kịprixp.

“Tin tứxfutc xấhwrlu đeaeqânhfhu?”

Kiềxbubu Tang làqpakm ra bộlkcfpnpyng nửzdxsa sốqoeyng nửzdxsa chếbemst, “Tin tứxfutc xấhwrlu, cậqahhu lạpkksi khôcnjjng đeaeqưqpakscpfc tựzdxs do.”

“Đnkhqùxbuba vớxonqi tớxonq àqpak?” An Cửzdxsu lấhwrly cápnpyi gốqoeyi đeaeqqahhp Kiềxbubu Tang.

Kiềxbubu Tang bắeaeqt lấhwrly gốqoeyi ôcnjjm vàqpako lòyllwng, kêjrcv trưqpakxonqc cằkurvm, “Tin tứxfutc mớxonqi nhậqahhn đeaeqưqpakscpfc, bộlkcf phim Lưqpakơbemsng Văeylsn nàqpaky Tôcnjj Hộlkcfi Lêjrcvqpak nữqpak chíkurvnh thứxfut hai.”

cnjj buồmfzkn bãbxmz rốqoeyi rắeaeqm nhìprixn An Cửzdxsu, “Tớxonq thậqahht sựzdxs vừxbuba phiềxbubn muộlkcfn vừxbuba thoảpnpyi mápnpyi! Đnkhqânhfhy khôcnjjng phảpnpyi làqpak đeaeqưqpaka tớxonqi cửzdxsa cho ngưqpakhdzhi ta ngưqpakscpfc sao? Cậqahhu biếbemst kịprixch bảpnpyn cópnpy bao nhiêjrcvu phầracjn phảpnpyi diễhbsnn khôcnjjng? Tớxonq xem thôcnjji cũlkcfng thấhwrly hưqpakng phấhwrln đeaeqếbemsn run rẩkqriy! An Cửzdxsu, thờhdzhi đeaeqiểtapbm chúpjgtng ta song kiếbemsm hợscpfp bíkurvch đeaeqếbemsn rồmfzki! Mặppxnc dùxbub đeaeqânhfhy làqpak do Phópnpy Thầracjn Thưqpakơbemsng giúpjgtp cậqahhu lưqpaku lạpkksi, thựzdxsc sựzdxsjrcv ngưqpakhdzhi, thựzdxsc sựzdxs quápnpyjrcv ngưqpakhdzhi.”


An Cửzdxsu nhíkurvu màqpaky: “Vậqahhy đeaeqqoeyi vớxonqi tớxonq Cảpnpynh Hi cũlkcfng mêjrcv ngưqpakhdzhi.”

Kiềxbubu Tang làqpakm bộlkcfpnpyng nôcnjjn mửzdxsa.

“Hơbemsn nữqpaka đeaeqápnpynh rắeaeqn giậqahhp đeaeqracju làqpak ýtapbprix?”

Kiềxbubu Tang vộlkcfi kêjrcvu lêjrcvn: “Rơbemsi xuốqoeyng nưqpakxonqc nhiềxbubu năeylsm nhưqpak vậqahhy còyllwn cópnpy thểtapb sốqoeyng lânhfhu khôcnjjng nópnpyi, hiệagofn tạpkksi nghiêjrcvm trọqxulng hơbemsn, côcnjj ta lúpjgtc nàqpako cũlkcfng dưqpakxonqi míkurv mắeaeqt củnshla tớxonqnhfhy sópnpyng giópnpy. Lòyllwng dạpkksqpakbxmz Chiêjrcvu ngưqpakhdzhi ngoàqpaki đeaeqưqpakhdzhng cũlkcfng biếbemst, Ngưqpakhdzhi nàqpako khôcnjjng biếbemst Phópnpy Thầracjn Thưqpakơbemsng chíkurvnh làqpak nhàqpakqpaki trợscpf. Ngưqpakhdzhi phụfntd nữqpak kia cũlkcfng khôcnjjng biếbemst dùxbubng thủnshl đeaeqoạpkksn gìprix, đeaeqpkkso diễhbsnn vôcnjjxbubng hàqpaki lòyllwng, chỉkyzq đeaeqíkurvch danh côcnjj ta.”

An Cửzdxsu khôcnjjng phảpnpyn ứxfutng, “Vậqahhy cũlkcfng chẳscjjng quan hệagofprix vớxonqi tớxonq, thưqpakhdzhng ngàqpaky cũlkcfng xem nhưqpak khôcnjjng khíkurvqpak thôcnjji….”

Kiềxbubu Tang bịprixcnjjpnpyi đeaeqếbemsn tứxfutc đeaeqjrcvn, vévxdqn cao tay ápnpyo, “Mẹetutpnpy! Sao lạpkksi khôcnjjng quan hệagof vớxonqi cậqahhu, vềxbub sau cậqahhu gảpnpy cho Phópnpy Cảpnpynh Hi, Tôcnjj Hộlkcfi Lêjrcv gảpnpy cho Phópnpy Thầracjn Thưqpakơbemsng, côcnjj ta chịprixqpak chi dânhfhu cậqahhu, làqpak chịprixnhfhu a!!! Cậqahhu nguyệagofn ýtapb cảpnpy đeaeqhdzhi chịprixu côcnjj ta đeaeqèvqxl évxdqp sao? Cậqahhu nguyệagofn ýtapb cảpnpy đeaeqhdzhi gọqxuli côcnjj ta làqpak chịprixnhfhu sao?”

Mặppxnt An Cửzdxsu quảpnpy thậqahht đeaeqen nhưqpak đeaeqíkurvt nồmfzki, đeaeqi lòyllwng vòyllwng tạpkksi chỗkurv, “Kiềxbubu Tang!!! Cậqahhu thậqahht biếbemst cápnpych nópnpyi chuyệagofn.”

“Ơixwo ơbems! Tớxonqpnpyi chuyệagofn vớxonqi cậqahhu nhưqpak thếbemsqpako? Tớxonq thấhwrly khẳscjjng đeaeqprixnh làqpak cậqahhu muốqoeyn gảpnpy cho Phópnpy Cảpnpynh Hi rồmfzki hảpnpy?”

Da mặppxnt dàqpaky nhưqpak Tốqoeyng An Cửzdxsu màqpaklkcfng đeaeqytjdjrcvn lầracjn đeaeqracju tiêjrcvn.

Kiềxbubu Tang lắeaeqc đeaeqracju than thởirkt, “Quảpnpy nhiêjrcvn đeaeqtapb quêjrcvn mộlkcft ngưqpakhdzhi đeaeqàqpakn ôcnjjng thìprix biệagofn phápnpyp tốqoeyt nhấhwrlt làqpakprixm mộlkcft ngưqpakhdzhi đeaeqàqpakn ôcnjjng khápnpyc, ban đeaeqracju tớxonqyllwn lo lắeaeqng cậqahhu trởirkt lạpkksi vẫjizin cópnpy ápnpym ảpnpynh, muốqoeyn cho cậqahhu phápnpyt tiếbemst mộlkcft chúpjgtt, cậqahhu nhưqpak vậqahhy, tớxonqlkcfng an tânhfhm.

Đnkhqếbemsn lúpjgtc đeaeqópnpypnpy sẽmfzk bảpnpyo côcnjjng ty sắeaeqp xếbemsp mộlkcft ngưqpakhdzhi đeaeqpkksi diệagofn, nếbemsu cópnpy cậqahhu ởirkt đeaeqânhfhy, tớxonq sợscpf cậqahhu khôcnjjng cópnpy biệagofn phápnpyp đeaeqlkcfng thủnshl. Chỉkyzq cầracjn côcnjj ta dápnpym đeaeqếbemsn, nhấhwrlt đeaeqprixnh khiếbemsn côcnjj ta khópnpyc trởirkt vềxbub.”

“Tớxonq chỉkyzqpnpyi khôcnjjng cópnpy hứxfutng thúpjgt vớxonqi Tôcnjj Hộlkcfi Lêjrcv, cũlkcfng khôcnjjng nópnpyi khôcnjjng làqpakm ngưqpakhdzhi đeaeqpkksi diệagofn.”

Ai? Cópnpy ýtapbprix?


“Dùxbub sao trưqpakxonqc mắeaeqt tớxonq đeaeqang nhàqpakn rỗkurvi, khôcnjjng cópnpycnjjng việagofc, hơbemsn nữqpaka tớxonq chỉkyzqpnpyprixnh cậqahhu, kiếbemsm tiềxbubn khôcnjjng mệagoft, tấhwrlt cảpnpy quyếbemst đeaeqprixnh ởirkt cậqahhu cópnpy ngoan khôcnjjng.” An Cửzdxsu hắeaeqt mộlkcft chậqahhu nưqpakxonqc lạpkksnh dậqahhp tắeaeqt sựzdxs vọqxulng đeaeqlkcfng củnshla Kiềxbubu Tang.

Kiềxbubu Tang sụfntdp đeaeqxfut, “Cậqahhu nêjrcvn đeaeqi, tớxonq ápnpyp lựzdxsc a a a….”

Phópnpy Cảpnpynh Hi rốqoeyt cuộlkcfc cũlkcfng ra ngoàqpaki, vừxbuba rồmfzki Kiềxbubu Tang mớxonqi giậqahht giânhfhy An Cửzdxsu chiếbemsn đeaeqhwrlu, bânhfhy giờhdzh chạpkksy qua ôcnjjm bắeaeqp đeaeqùxbubi cầracju khẩkqrin, “Phậqahht tổxfut, ngàqpaki mau thu phụfntdc con yêjrcvu nghiệagoft nàqpaky đeaeqi….”

“...........”

--- ------ ---------

Ngàqpaky họqxulp bápnpyo tưqpakơbemsng đeaeqqoeyi thuậqahhn lợscpfi, Hedy giảpnpyi thíkurvch, khôcnjjng chỉkyzq trảpnpy lạpkksi sựzdxs trong sạpkksch cho Kiềxbubu Tang, còyllwn nhắeaeqm vàqpako tậqahhp đeaeqqpakn Sởirkt Thiêjrcvn dùxbubng thủnshl đeaeqoạpkksn phi phápnpyp uy hiếbemsp ngưqpakhdzhi khápnpyc, cạpkksnh tranh bấhwrlt chíkurvnh.

Trưqpakxonqc tiêjrcvn Sởirkt Thiêjrcvn đeaeqápnpyp lạpkksi, tốqoeypnpyo Tụfntd Tinh phỉkyzqpnpyng, vu oan, trong khoảpnpyng thờhdzhi gian ngắeaeqn khópnpyi thuốqoeyc súpjgtng nổxfuti lêjrcvn bốqoeyn phíkurva, cápnpyc tòyllwa soạpkksn bápnpyo, cápnpyc kíkurv giảpnpy chia ra làqpakm hai phe, côcnjjng bốqoey trêjrcvn mạpkksng, An Cửzdxsu chỉkyzq nhờhdzh Cổxfut Đnkhqôcnjjng Phong chụfntdp ảpnpynh cho Kiềxbubu Tang.

Chuyệagofn đeaeqếbemsn mứxfutc nàqpaky, An Cửzdxsu đeaeqlkcft nhiêjrcvn hoàqpaki nghi cópnpy phảpnpyi mìprixnh làqpakm sai rồmfzki khôcnjjng?

Nguy cơbems củnshla Kiềxbubu Tang lầracjn nàqpaky, còyllwn cópnpycnjj Hộlkcfi Lêjrcv tham gia, côcnjj cho làqpak Phópnpy Thầracjn Thưqpakơbemsng ởirkt phíkurva sau thao túpjgtng đeaeqtapb buộlkcfc côcnjj khôcnjjng ởirkt lạpkksi Tụfntd Tinh, bởirkti vìprix anh biếbemst rõnhfhcnjj khôcnjjng thểtapbqpako bỏytjd qua Kiềxbubu Tang.

Nhưqpakng bânhfhy giờhdzh nhìprixn lạpkksi, sựzdxs kiệagofn Kiềxbubu Tang lầracjn nàqpaky khôcnjjng hợscpfp vớxonqi lẽmfzk thưqpakhdzhng, hoàqpakn toàqpakn do Phópnpy Thầracjn Thưqpakơbemsng đeaeqpnpykurvch Sởirkt Thiêjrcvn, hiệagofn tạpkksi đeaeqếbemsn thờhdzhi cơbems thíkurvch hợscpfp mớxonqi thu lưqpakxonqi.

qpakcnjj Hộlkcfi Lêjrcv đeaeqãbxmzeylsm năeylsm ởirktqpakxonqc ngoàqpaki, giờhdzhqpakng muốqoeyn ởirkt đeaeqânhfhy, nhưqpak Kiềxbubu Tang từxbubng nópnpyi, lòyllwng dạpkksqpakbxmz Chiêjrcvu ngưqpakhdzhi nàqpako cũlkcfng biếbemst.

Mặppxnc dùxbub Phópnpy Thầracjn Thưqpakơbemsng làqpak nhàqpakqpaki trợscpf, nhưqpakng đeaeqpkkso diễhbsnn kiêjrcvn trìprix muốqoeyn dùxbubng Tôcnjj Hộlkcfi Lêjrcv, cộlkcfng thêjrcvm anh ta rấhwrlt íkurvt khi tựzdxsprixnh hỏytjdi nhữqpakng thứxfutqpaky, Tôcnjj Hộlkcfi Lêjrcv tựzdxsprixnh chọqxuln nhânhfhn vậqahht cũlkcfng làqpak hợscpfp lýtapb.

An Cửzdxsu phiềxbubn muộlkcfn vuốqoeyt ấhwrln đeaeqưqpakhdzhng, vậqahhy mìprixnh coi làqpakprix đeaeqânhfhy? Tựzdxs chui đeaeqracju vàqpako lưqpakxonqi!

Chỉkyzqqpak nếbemsu anh ta thậqahht sựzdxs khôcnjjng cópnpy ýtapbqpaky, bânhfhy giờhdzhcnjjlkcfng khôcnjjng cầracjn khẩkqrin trưqpakơbemsng cảpnpynh giápnpyc…..

Buổxfuti họqxulp kíkurv giảpnpy chấhwrlm dứxfutt, cápnpyc kíkurv giảpnpy hiểtapbn nhiêjrcvn thu lợscpfi lớxonqn, bởirkti vìprix Phópnpy Thầracjn Thưqpakơbemsng đeaeqíkurvch thânhfhn đeaeqếbemsn nhậqahhn Kiềxbubu Tang.

Hộlkcfi trưqpakhdzhng hỗkurvn loạpkksn, may màqpak An Cửzdxsu đeaeqãbxmz sớxonqm thíkurvch ứxfutng, nhữqpakng thiếbemsu chúpjgtt nữqpaka đeaeqãbxmz bịprix ápnpynh đeaeqèvqxln flash kia làqpakm cho mùxbub mắeaeqt, vệagofqjpk xung quanh Kiềxbubu Tang đeaeqãbxmz sớxonqm khôcnjjng còyllwn kẽmfzk hởirkt.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.