Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 123 : Hẹn gặp

    trước sau   
Editor: miemei

hxwh Hộcouci Lêkxor hấurgqt tấurgqt cảkrgnkyuoi liệmszfu trêkxorn bàkyuon xuốypovng đbeodurgqt.

Lầuprin đbeodupriu tiêkxorn thấurgqy côhxwh ta nổdmjmi giậdgrln lớswjxn nhưdvim thếshao, Lâfgxom Huyêkxorn dègwby dặswjxt cầuprin thậdgrln đbeodi tớswjxi khuyêkxorn: “Đswekrioqng giậdgrln nữhxwha! Côhxwh nghĩybpf xem, mặswjxc kệmszfhxwh ta ởrizpkxorn kia nhưdvim thếshaokyuoo, ngưdvimzyoki màkyuo Phódvim Thầuprin Thưdvimơkrgnng ởrizpkxorn cạhxwhnh vẫujkdn làkyuohxwh, khôhxwhng phảkrgni sao?”

“Côhxwh hoàkyuon toàkyuon khôhxwhng hiểzbzhu gìdkhl cảkrgn, xưdvima giờzyok, anh ấurgqy chưdvima từrioqng quan tâfgxom tôhxwhi nhưdvim vậdgrly……” Tôhxwh Hộcouci Lêkxor siếshaot chặswjxt tấurgqm hìdkhlnh đbeodưdvimcfggc chụkxorp khôhxwhng mấurgqy rõaymrtpcyt trong tay.

kyuo cảkrgnnh tưdvimcfggng An Cửrizpu vàkyuo giáhovwo sưdvim củibgha Phódvim Thầuprin Thưdvimơkrgnng sódvimng vai đbeodi cùkyuong nhau.

Đswekupriu bếshaop làkyuo Monica, báhovwc sĩybpf gia đbeodìdkhlnh làkyuo David, códvim em họhwos củibgha Kha Lạhxwhc trôhxwhng nom, ngay cảkrgn ngưdvimzyoki giútdnhp việmszfc theo giờzyokxlpcng làkyuodkhl Giang đbeodãnery từrioqng làkyuom nhiềbubqu nădmjmm lútdnhc anh du họhwosc ởrizp đbeodódvim. Trưdvimzyokng họhwosc đbeodódvim khódvimkyuoo biếshaot bao nhiêkxoru, anh cũxlpcng đbeodãnery tốypovn bao nhiêkxoru côhxwhng sứurgqc, tìdkhlm bao nhiêkxoru mốypovi quan hệmszf, nhữhxwhng thứurgqkyuoy, tiềbubqn bạhxwhc hoàkyuon toàkyuon khôhxwhng thểzbzh so sáhovwnh đbeodưdvimcfggc, anh cho côhxwh ta, khôhxwhng códvimhovwi nàkyuoo khôhxwhng phảkrgni làkyuo thứurgq tốypovt nhấurgqt, chu đbeodáhovwo nhấurgqt, màkyuo anh đbeodãnery bao giờzyok đbeodypovi xửrizp cẩefqvn thậdgrln tỉhoej mỉhoej nhưdvim vậdgrly vớswjxi mìdkhlnh đbeodâfgxou.


“Átdnhch, đbeodódvimkyuodkhlhxwhdmjmn bảkrgnn khôhxwhng cầuprin anh ấurgqy phảkrgni phiềbubqn lòmmlcng màkyuo! Phódvim Thầuprin Thưdvimơkrgnng yêkxoru côhxwh chẳmmlcng phảkrgni làkyuodkhl đbeodiềbubqu nàkyuoy sao? Lạhxwhi nódvimi, chẳmmlcng lẽtvas Phódvim Thầuprin Thưdvimơkrgnng đbeodypovi xửrizp vớswjxi côhxwhmmlcn chưdvima đbeodibgh tốypovt hay sao, 10 nădmjmm trờzyoki khôhxwhng hềbubq thay lòmmlcng, ngưdvimzyoki đbeodàkyuon ôhxwhng códvim thâfgxon phậdgrln nhưdvim anh ấurgqy, códvim mấurgqy ngưdvimzyoki códvim thểzbzhkyuom đbeodưdvimcfggc chứurgq?”

tdnhc nàkyuoy Tôhxwh Hộcouci Lêkxor đbeodãnery khôhxwhng nghe lọhwost tai mấurgqy lờzyoki khuyêkxorn đbeodódvim nữhxwha, “Cho nêkxorn ýcdfzhxwhkyuo chỉhoej cầuprin tôhxwhi làkyuom khôhxwhng tốypovt mộcouct chútdnht, khiếshaon anh ấurgqy phiềbubqn lòmmlcng thìdkhl anh ấurgqy sẽtvas khôhxwhng yêkxoru tôhxwhi nữhxwha, phảkrgni khôhxwhng?”

“Tôhxwhi khôhxwhng códvim ýcdfz đbeodódvim! Côhxwh…… côhxwhdkhlnh tĩybpfnh mộcouct chútdnht đbeodi! Lútdnhc nàkyuoy, làkyuom ơkrgnn đbeodrioqng tựwfsikyuom mìdkhlnh rốypovi loạhxwhn! Anh ấurgqy đbeodang bậdgrln kiệmszfn tụkxorng giútdnhp côhxwh, chuộcoucc thâfgxon cho côhxwh đbeodódvim, khôhxwhng phảkrgni sao?” Lâfgxom Huyêkxorn vắrizpt hếshaot ódvimc trấurgqn an, trong lòmmlcng lạhxwhi đbeodang nghĩybpf, phụkxor nữhxwh muốypovn leo lêkxorn ngưdvimzyoki Phódvim Thầuprin Thưdvimơkrgnng, códvim ai màkyuo khôhxwhng códvimdvimu đbeodobjq, đbeodiểzbzhm kháhovwc biệmszft duy nhấurgqt chẳmmlcng qua làkyuohxwh nhẫujkdn nạhxwhi hơkrgnn, biếshaot chừrioqng mựwfsic hơkrgnn thôhxwhi. Nếshaou ngay cảkrgn ưdvimu đbeodiểzbzhm nàkyuoy cũxlpcng khôhxwhng códvim, nhiềbubqu phụkxor nữhxwh nhưdvim vậdgrly, ưdvimu tútdnh cộcoucng vớswjxi gia thếshao cao hơkrgnn côhxwhkyuong khôhxwhng íbbmrt, côhxwh dựwfsia vàkyuoo cáhovwi gìdkhlkyuo đbeodòmmlci mộcouct mìdkhlnh đbeodcoucc chiếshaom, khôhxwhng chịmmlcu buôhxwhng tay chứurgq? Rõaymrkyuong làkyuohxwh ta hiểzbzhu đbeodiềbubqu nàkyuoy nhấurgqt, nhưdvimng lútdnhc nàkyuoy lạhxwhi rốypovi loạhxwhn mấurgqt rồobjqi.

“Vậdgrly thìdkhl sao? Cho dùkyuo đbeodưdvimcfggc tựwfsi do thìdkhl nhưdvim thếshaokyuoo? Anh ấurgqy chưdvima từrioqng hứurgqa sau khi tôhxwhi kếshaot thútdnhc hợcfggp đbeodobjqng sẽtvasdvimswjxi tôhxwhi!” Trong lútdnhc kíbbmrch đbeodcoucng, Tôhxwh Hộcouci Lêkxordvimi hếshaot ra.

“Côhxwh đbeodãnery đbeodcfggi nhiềbubqu nădmjmm nhưdvim vậdgrly rồobjqi, còmmlcn đbeodzbzh ýcdfz mấurgqy nădmjmm nàkyuoy ưdvim? Chẳmmlcng phảkrgni lầuprin trưdvimswjxc côhxwhmmlcn nódvimi anh ấurgqy chỉhoejkyuo kiêkxorng dègwby ba anh ấurgqy, phảkrgni đbeodcfggi đbeodếshaon khi đbeodmmlca vịmmlcdmjmn đbeodmmlcnh rồobjqi mớswjxi códvim thểzbzhdvimkyuonh đbeodcoucng sao?”

“Phảkrgni…… Đswekãnery nhiềbubqu nădmjmm rồobjqi……” Tôhxwh Hộcouci Lêkxor liêkxorn tụkxorc cưdvimzyoki khẽtvas, “Chíbbmrnh làkyuodkhl đbeodãnery nhiềbubqu nădmjmm nhưdvim vậdgrly rồobjqi, cho nêkxorn tôhxwhi mớswjxi khôhxwhng buôhxwhng đbeodưdvimcfggc, khôhxwhng cam tâfgxom, nhưdvimng tôhxwhi thậdgrlt sựwfsi chịmmlcu đbeodibgh rồobjqi!”

Mỗhgrni lầuprin đbeodbubqu cho làkyuo chỉhoej cầuprin chịmmlcu đbeodwfsing đbeodếshaon thờzyoki đbeodiểzbzhm cuốypovi cùkyuong thìdkhl lạhxwhi bịmmlc mộcouct sốypov sựwfsi thậdgrlt đbeodáhovwnh tan sựwfsi tựwfsi tin, khôhxwhng chừrioqa mộcouct chútdnht nàkyuoo.

fgxom Huyêkxorn kiêkxorn nhẫujkdn khuyêkxorn côhxwh ta, “Hộcouci Lêkxor, lútdnhc nàkyuoy côhxwh nhấurgqt đbeodmmlcnh phảkrgni ráhovwng lêkxorn! Côhxwh nghĩybpfybpf đbeodi, 10 nădmjmm nay, Phódvim Thầuprin Thưdvimơkrgnng chỉhoejdvim mộcouct mìdkhlnh côhxwh, chưdvima từrioqng thay lòmmlcng, cho dùkyuo đbeodãnery kếshaot hôhxwhn, cũxlpcng làkyuodkhlhxwh! Đswekypovi vớswjxi anh ấurgqy, côhxwhneryi mãneryi làkyuo ngưdvimzyoki phụkxor nữhxwh quan trọhwosng nhấurgqt.”

Trêkxorn mặswjxt Tôhxwh Hộcouci Lêkxor đbeodupriy vẻpenu tựwfsi giễaymru, “Chưdvima từrioqng thay lòmmlcng ưdvim? Chẳmmlcng qua làkyuodkhl ngưdvimzyoki khiếshaon cho anh ấurgqy thay lòmmlcng chưdvima xuấurgqt hiệmszfn thôhxwhi! Làkyuom sao côhxwh biếshaot tôhxwhi đbeodãnery cốypov gắrizpng biếshaot bao nhiêkxoru? Ngădmjmn cảkrgnn bao nhiêkxoru ngưdvimzyoki phụkxor nữhxwh? Nhưdvimng đbeodếshaon cuốypovi cùkyuong thìdkhl sao? Vẫujkdn xuấurgqt hiệmszfn mộcouct Tốypovng An Cửrizpu! Dễaymrkyuong đbeodhxwht đbeodưdvimcfggc nhữhxwhng thứurgqhxwhi trôhxwhng mong mưdvimzyoki nădmjmm cũxlpcng cầupriu khôhxwhng đbeodưdvimcfggc! Côhxwh ta dựwfsia vàkyuoo cáhovwi gìdkhl? Dựwfsia vàkyuoo cáhovwi gìdkhl chứurgq?”

“Khôhxwhng phảkrgni côhxwh muốypovn nódvimi ngưdvimzyoki khiếshaon anh ấurgqy thay lòmmlcng làkyuo con nhódvimc vôhxwh giáhovwo dụkxorc đbeodódvim chứurgq? Hộcouci Lêkxor, sao côhxwhdvim thểzbzh đbeodáhovwnh đbeodobjqng mìdkhlnh vớswjxi loạhxwhi hàkyuong đbeodódvim đbeodưdvimcfggc! Hơkrgnn nữhxwha…… hơkrgnn nữhxwha lútdnhc trưdvimswjxc cũxlpcng đbeodâfgxou hoàkyuon toàkyuon làkyuo lỗhgrni củibgha Phódvim Thầuprin Thưdvimơkrgnng! Khi đbeodódvim nếshaou côhxwh kiêkxorn nhẫujkdn chờzyok đbeodcfggi, Phódvim Thầuprin Thưdvimơkrgnng cũxlpcng chưdvima chắrizpc làkyuo khôhxwhng códvimhovwch…… dùkyuo sao, tódvimm lạhxwhi ngưdvimzyoki anh ấurgqy yêkxoru nháhovwt làkyuohxwh! Côhxwh chỉhoej cầuprin nhớswjxaymr đbeodiềbubqu nàkyuoy làkyuo đbeodưdvimcfggc!”

hxwh Hộcouci Lêkxorxlpcng khôhxwhng biếshaot rốypovt cuộcoucc códvim nghe lọhwost tai hay khôhxwhng, tựwfsidkhlnh lẩefqvm bẩefqvm “Đswekãnery bao nhiêkxoru nădmjmm…… đbeodãnery bao nhiêkxoru nădmjmm rồobjqi…… Tôhxwhi khôhxwhng muốypovn bịmmlc đbeodcoucng chờzyok đbeodcfggi tiếshaop nữhxwha!”

fgxom Huyêkxorn cădmjmng thẳmmlcng khôhxwhng thôhxwhi, “Côhxwh muốypovn làkyuom gìdkhl? Phódvim Thầuprin Thưdvimơkrgnng cho khôhxwhng íbbmrt ngưdvimzyoki ởrizpkxorn cạhxwhnh bảkrgno vệmszfhxwh ta, bâfgxoy giờzyokhxwh ra tay thậdgrlt sựwfsi quáhovw mạhxwho hiểzbzhm!”

Sựwfsi đbeodkxorn cuồobjqng trong mắrizpt Tôhxwh Hộcouci Lêkxor thựwfsic sựwfsi khiếshaon côhxwh ta códvim chútdnht bấurgqt an.


dkhlhxwh Hộcouci Lêkxor cừrioqa hứurgqa vớswjxi côhxwh ta làkyuo sau khi kếshaot thútdnhc hợcfggp đbeodobjqng vớswjxi Sởrizp Thiêkxorn nhảkrgny qua Tụkxor Tinh, sẽtvas tiếshaon cửrizphxwh ta qua đbeodódvimkyuom quảkrgnn lýcdfz cho mìdkhlnh. Bâfgxoy giờzyok, con đbeodưdvimzyokng tưdvimơkrgnng lai vềbubq sựwfsi nghiệmszfp vàkyuo tiềbubqn bạhxwhc, tấurgqt cảkrgn đbeodbubqu nằqnchm trong tay Tôhxwh Hộcouci Lêkxor, côhxwh ta khôhxwhng muốypovn lútdnhc nàkyuoy lạhxwhi thấurgqt bạhxwhi trong gang tấurgqc đbeodâfgxou.

“Côhxwh cho rằqnchng tôhxwhi muốypovn làkyuom gìdkhl? Tìdkhlm ngưdvimzyoki xửrizphxwh ta àkyuo? Tôhxwhi khôhxwhng ngốypovc nhưdvim vậdgrly đbeodâfgxou! chẳmmlcng qua chỉhoejkyuo đbeodzbzh cho côhxwh ta biếshaot khódvimkyuo lui thôhxwhi! Con nhódvimc đbeodódvim, trưdvimswjxc kia tôhxwhi đbeodãnery xem thưdvimzyokng côhxwh ta, thếshaokyuo lạhxwhi biếshaot lấurgqy lui làkyuom tiếshaon……”

“Nếshaou đbeodãnery muốypovn làkyuom, thìdkhl nhấurgqt đbeodmmlcnh phảkrgni làkyuom cho sạhxwhch sẽtvas gọhwosn gàkyuong, tuyệmszft đbeodypovi khôhxwhng thểzbzh đbeodzbzh cho Phódvim Thầuprin Thưdvimơkrgnng nhìdkhln ra đbeodiềbubqu gìdkhl đbeodurgqy!” Lâfgxom Huyêkxorn nhìdkhln đbeodiệmszfu bộcouc củibgha côhxwh ta thìdkhl biếshaot khôhxwhng thểzbzh khuyêkxorn đbeodưdvimcfggc rồobjqi, chỉhoejdvim thểzbzhrizpkxorn cạhxwhnh giútdnhp đbeodsewghxwh ta, đbeodkrgnm bảkrgno khôhxwhng códvimdkhlkrgndvimt thôhxwhi.

hxwh Hộcouci Lêkxor lạhxwhi khôhxwhng cầuprin, “Nhìdkhln ra thìdkhl thếshaokyuoo? Chẳmmlcng phảkrgni côhxwhdvimi ngưdvimzyoki phụkxor nữhxwh anh ấurgqy yêkxoru nhấurgqt làkyuohxwhi sao? Chẳmmlcng qua tôhxwhi chỉhoej đbeodi nhắrizpc nhởrizp con nhódvimc đbeodódvimkyuoi câfgxou thôhxwhi, lẽtvaskyuoo anh ấurgqy còmmlcn muốypovn vìdkhl chútdnht chuyệmszfn nhỏcdfzkyuoy màkyuo tráhovwch tôhxwhi ưdvim?”

“Dĩybpf…… dĩybpf nhiêkxorn làkyuo khôhxwhng rồobjqi……”

-----

Bờzyokkxorn kia đbeodhxwhi dưdvimơkrgnng.

An Cửrizpu vốypovn đbeodang hàkyuoo hứurgqng chạhxwhy vàkyuoo phòmmlcng bếshaop, sau khi nhìdkhln thấurgqy màkyuou cảkrgnnh xanh thìdkhltdnhi đbeodupriu ủibghxlpckxor đbeodôhxwhi détpcyp trởrizp vềbubq, códvimkrgni màkyuo khôhxwhng códvim sứurgqc ngãnerykxorn sôhxwh pha mộcouct cáhovwi, “Oneesan, em tốypovn mấurgqy triệmszfu nădmjmm tiếshaon hódvima đbeodếshaon đbeodhoejnh cao củibgha chuỗhgrni sinh vậdgrlt khôhxwhng phảkrgni đbeodzbzh ădmjmn chay đbeodâfgxou, trưdvima hôhxwhm nay em muốypovn ădmjmn thịmmlct xôhxwhng khódvimi cuộcoucn nấurgqm kim châfgxom, cáhovw nấurgqu cảkrgni chua, đbeoddgrlu hũxlpc ma bàkyuo, thịmmlct xàkyuoo khôhxwh, vịmmlct hấurgqp láhovw sen, sưdvimzyokn xàkyuoo ớswjxt xanh, sútdnhp bộcouct cua đbeodupriu sưdvim tửrizp……”

“Hai hôhxwhm nay bao tửrizp củibgha em vẫujkdn luôhxwhn khôhxwhng ổdmjmn, nêkxorn ădmjmn thanh đbeodhxwhm mộcouct chútdnht. Còmmlcn nữhxwha, nếshaou đbeodãnery qua bêkxorn nàkyuoy rồobjqi thìdkhldvimi tiếshaong anh đbeodàkyuong hoàkyuong cho chịmmlc, đbeodrioqng códvim gọhwosi lung tung lộcoucn xộcoucn!”

“Oneesan, chịmmlckyuo đbeodupriu bếshaop, khôhxwhng phảkrgni giáhovwo viêkxorn tạhxwhi nhàkyuo đbeodâfgxou nha!”

“Thạhxwhc sĩybpf dinh dưdvimsewgng họhwosc nhưdvim chịmmlckyuom đbeodupriu bếshaop cho em, nódvimi em mấurgqy câfgxou em còmmlcn khôhxwhng vui hảkrgn? Mộcouct ngàkyuoy nàkyuoo đbeodódvim chịmmlc khôhxwhng làkyuom nữhxwha thìdkhl em tựwfsi ădmjmn mìdkhlnh đbeodi!”

“Thạhxwhc sĩybpf dinh dưdvimsewgng họhwosc nấurgqu ădmjmn còmmlcn khôhxwhng ngon bằqnchng ôhxwhng chútdnh biếshaon tháhovwi……”

Σ(°△°|||)︴ Ôaylwng chútdnh biếshaon tháhovwi, nódvimi Phódvim Thầuprin Thưdvimơkrgnng hảkrgn? Đswekâfgxoy khôhxwhng phảkrgni lầuprin đbeodupriu tiêkxorn chịmmlc nghe thấurgqy cụkxorm từrioqdkhlnh dung kìdkhl lạhxwhkyuonh cho Phódvim Thầuprin Thưdvimơkrgnng nàkyuoy từrioq miệmszfng côhxwh, ngưdvimzyoki đbeodàkyuon ôhxwhng thôhxwh bỉhoej trong nhậdgrln thứurgqc củibgha côhxwhhovwi nàkyuoy cùkyuong vớswjxi ngưdvimzyoki đbeodàkyuon ôhxwhng mặswjxt than lạhxwhnh lùkyuong màkyuodkhlnh biếshaot làkyuokyuong mộcouct ngưdvimzyoki ưdvim?


“Vậdgrly em kêkxoru chồobjqng em qua làkyuom đbeodi!”

An Cửrizpu khôhxwhng nódvimi gìdkhl nữhxwha.

Monica lấurgqy làkyuom lạhxwh lẩefqvm bẩefqvm, “Nhắrizpc tớswjxi mớswjxi nhớswjx, hìdkhlnh nhưdvim chưdvima bao giờzyok thấurgqy em nódvimi đbeodiệmszfn thoạhxwhi vớswjxi Evan nha? Gọhwosi vàkyuoo lútdnhc chịmmlc khôhxwhng códvimrizp đbeodâfgxoy hảkrgn?”

xlpcng khôhxwhng đbeodútdnhng! Códvim mộcouct lầuprin chịmmlc quêkxorn đbeodem chìdkhla khódvima, chồobjqng cũxlpcng khôhxwhng códvimrizp nhàkyuo, chịmmlcrizp đbeodâfgxoy cảkrgn ngàkyuoy trờzyoki, cũxlpcng khôhxwhng thấurgqy côhxwhdvimi chuyệmszfn đbeodiệmszfn thoạhxwhi vớswjxi Phódvim Thầuprin Thưdvimơkrgnng.

Átdnhnh mắrizpt An Cửrizpu chợcfggt lódvime lêkxorn, nhanh chódvimng đbeoddmjmi đbeodbubqkyuoi kháhovwc.

“Hay làkyuo sau nàkyuoy em tựwfsi nấurgqu ădmjmn vậdgrly!”

tdnhc nódvimi câfgxou nàkyuoy, giọhwosng đbeodiệmszfu bi tráhovwng cứurgq nhưdvim tráhovwng sĩybpf chặswjxt tay vậdgrly, “Đswekzbzh mộcouct thạhxwhc sĩybpf dinh dưdvimsewgng họhwosc nấurgqu cơkrgnm cho em quảkrgn thựwfsic làkyuo quáhovw đbeodáhovwng quáhovw rồobjqi……”

Monica bưdvimng đbeodĩybpfa cảkrgni xanh đbeodswjxt lêkxorn bàkyuon, sau đbeodódvim đbeodi đbeodếshaon trưdvimswjxc mặswjxt côhxwh, nhétpcyo máhovwhxwh, “Dùkyuo sao bảkrgnn thâfgxon chịmmlcxlpcng phảkrgni ădmjmn, chồobjqng chịmmlc khôhxwhng ởrizp nhàkyuo, mỗhgrni lầuprin đbeodbubqu làkyuo mộcouct mìdkhlnh chịmmlc ădmjmn cơkrgnm, cháhovwn muốypovn chếshaot, lútdnhc Evan nhờzyok chịmmlc, vốypovn chịmmlcxlpcng khôhxwhng đbeodobjqng ýcdfz, nódvimi dễaymr nghe mộcouct chútdnht thìdkhlkyuo trôhxwhng chừrioqng em ădmjmn cơkrgnm cho tốypovt, nódvimi khódvim nghe mộcouct chútdnht thìdkhl chẳmmlcng phảkrgni y nhưdvim đbeodupriu bếshaop hay sao? Nhưdvimng vàkyuoo hôhxwhm đbeodupriu tiêkxorn, thấurgqy em ădmjmn mộcouct bàkyuon módvimn ădmjmn gia đbeodìdkhlnh chịmmlckyuom cứurgq nhưdvimkyuokrgnn hàkyuoo hảkrgni vịmmlc, thìdkhl chịmmlc liềbubqn đbeodswjxc biệmszft vui, đbeodswjxc biệmszft códvim cảkrgnm giáhovwc thàkyuonh tựwfsiu! Đswekbubqu nódvimi làkyuo muốypovn bắrizpt lấurgqy tim củibgha đbeodàkyuon ôhxwhng, thìdkhl phảkrgni bắrizpn đbeodưdvimcfggc dạhxwhkyuoy củibgha đbeodàkyuon ôhxwhng trưdvimswjxc đbeodãnery, nhưdvimng ngàkyuoy nàkyuoo anh ấurgqy cũxlpcng bậdgrln nhưdvim vậdgrly, cădmjmn bảkrgnn khôhxwhng códvimkrgn hộcouci cho chịmmlc bắrizpt đbeodưdvimcfggc dạhxwhkyuoy củibgha anh ấurgqy!”

kxorn tiếshaong Trung củibgha Monica làkyuo Mạhxwhc Hiểzbzhu Từrioq, gảkrgn cho mộcouct đbeodhxwho diễaymrn ngưdvimzyoki Mỹdgrl, mộcouct mìdkhlnh côhxwh đbeodơkrgnn từrioq Trung Quốypovc qua đbeodếshaon đbeodâfgxoy, lạhxwhdvimswjxc lạhxwhhovwi, đbeodưdvimcfggc anh ta nuôhxwhi, khôhxwhng códvimhxwhng việmszfc, mỗhgrni ngàkyuoy ởrizp nhàkyuo đbeodcfggi, cháhovwn đbeodếshaon nỗhgrni sắrizpp mọhwosc lôhxwhng luôhxwhn rồobjqi.

tdnhc nàkyuoy, tiếshaong gõaymr cửrizpa vang lêkxorn, An Cửrizpu ra mởrizp cửrizpa, sau đbeodódvim liềbubqn nhìdkhln thấurgqy cáhovwi ngưdvimzyoki ởrizp nhàkyuo đbeodypovi diệmszfn lạhxwhi đbeodếshaon ădmjmn chùkyuoa uốypovng chùkyuoa rồobjqi đbeodâfgxoy.

hovwi mũxlpci nhỏcdfz ngửrizpi ngửrizpi. “Máhovw ôhxwhi, lạhxwhi làkyuo tiệmszfc chay àkyuo! Thếshaokyuoy làkyuo nuôhxwhi ngưdvimzyoki nhưdvim nuôhxwhi thỏcdfz hảkrgn!”

hxwhm qua, lútdnhc côhxwhurgqy qua đbeodâfgxoy vàkyuoo giờzyokkyuoy làkyuo đbeodang mặswjxc mộcouct cáhovwi váhovwy dàkyuoi hoa vădmjmn nhỏcdfz, rụkxort règwby nhưdvimhxwhkyuong xódvimm: “Em gáhovwi Nine, hôhxwhm nay chịmmlcdvim thểzbzh qua ădmjmn cơkrgnm chung vớswjxi em khôhxwhng?”

hxwhm kia, lútdnhc qua đbeodâfgxoy ădmjmn chựwfsic thìdkhl cảkrgnfgxoy quầuprin bòmmlc áhovwo khoáhovwc da đbeodíbbmrnh đbeodinh, trêkxorn ngưdvimzyoki còmmlcn treo đbeodibgh loạhxwhi màkyuou sắrizpc: “Cửrizpu Ca, mau dọhwosn cơkrgnm, ôhxwhng đbeodâfgxoy đbeodódvimi bụkxorng rồobjqi! Đswekmszft! Sao hôhxwhm nay toàkyuon làkyuodvimn chay vậdgrly!”


hxwhm kìdkhla, lútdnhc qua đbeodâfgxoy trựwfsic tiếshaop đbeoddmjmi giớswjxi tíbbmrnh luôhxwhn: “Vợcfgg àkyuo, códvim nhớswjx anh khôhxwhng? Anh ădmjmn cơkrgnm trưdvimswjxc tốypovt hơkrgnn, hay làkyuo ădmjmn em trưdvimswjxc tốypovt hơkrgnn nhỉhoej?”

hxwh nhódvimc nàkyuoy chíbbmrnh làkyuo em họhwos củibgha Kha Lạhxwhc – Kiềbubqu Tang, mộcouct đbeodódvima hoa tàkyuoi ba củibgha họhwosc việmszfn kịmmlcch YL.

dvimi côhxwhurgqy chuyêkxorn nghiệmszfp làkyuo đbeodbubq cao côhxwhurgqy rồobjqi, nódvimi trắrizpng ra thìdkhl chíbbmrnh làkyuo bệmszfnh nhâfgxon mắrizpc chứurgqng tâfgxom thầuprin phâfgxon liệmszft đbeodiểzbzhn hìdkhlnh.

Diễaymrn đbeodếshaon đbeodkxorn cuồobjqng, bìdkhlnh quâfgxon mỗhgrni ngàkyuoy íbbmrt nhấurgqt phảkrgni đbeoddmjmi mộcouct tíbbmrnh cáhovwch.

Đswekútdnhng rồobjqi, đbeodiềbubqu đbeodáhovwng đbeodzbzh nhắrizpc tớswjxi làkyuo, côhxwh nhódvimc nàkyuoy còmmlcn códvim mộcouct lýcdfzdvimrizpng đbeodswjxc biệmszft ngu ngốypovc, chíbbmrnh làkyuo đbeodáhovwnh bạhxwhi Tôhxwh Hộcouci Lêkxor, giàkyuonh danh tiếshaong củibgha côhxwh ta, cưdvimswjxp vai diễaymrn củibgha côhxwh ta, ngủibgh vớswjxi đbeodàkyuon ôhxwhng củibgha côhxwh ta.

Khi biếshaot đbeodưdvimcfggc ngưdvimzyoki mìdkhlnh sắrizpp chădmjmm sódvimc lạhxwhi làkyuo ngưdvimzyoki đbeodãnery đbeodáhovwnh bạhxwhi Tôhxwh Hộcouci Lêkxor, trựwfsic tiếshaop hoàkyuon thàkyuonh mụkxorc tiêkxoru cuốypovi cùkyuong củibgha côhxwhurgqy, thìdkhlhxwhurgqy đbeodãnerybbmrch đbeodcoucng rấurgqt lâfgxou.

Sau khi gặswjxp ngưdvimzyoki thậdgrlt An Cửrizpu thìdkhl, hétpcyo rồobjqi.

-----

Sau cơkrgnm trưdvima, Monica đbeodi spa, An Cửrizpu vàkyuo Kiềbubqu Tang thìdkhlrizp nhàkyuo, mộcouct ngưdvimzyoki làkyuom bàkyuoi tậdgrlp, mộcouct ngưdvimzyoki xem kịmmlcch bảkrgnn.

An Cửrizpu kiểzbzhm tra email, phảkrgni nhậdgrln tệmszfp tàkyuoi liệmszfu khódvima họhwosc củibgha giáhovwo viêkxorn.

Kếshaot quảkrgn, ngoàkyuoi tàkyuoi liệmszfu họhwosc, còmmlcn nhậdgrln đbeodưdvimcfggc mộcouct email nặswjxc danh.

“Cáhovwi nàkyuoy làkyuodkhl vậdgrly?” Phíbbmra sau vai An Cửrizpu códvim mộcouct cáhovwi đbeodupriu thòmmlc ra.

“Khôhxwhng biếshaot, đbeodhxwhi kháhovwi làkyuo thưdvimhovwc đbeodi!”

“Khoan…… khoan khoan khoan khoan!” Kiềbubqu Tang càkyuong nhìdkhln càkyuong thấurgqy khôhxwhng đbeodútdnhng, càkyuong nhìdkhln càkyuong kíbbmrch đbeodcoucng, “Tôhxwh Hộcouci Lêkxor đbeodódvim! Tôhxwh Hộcouci Lêkxor hẹfgxon cậdgrlu 7 ngàkyuoy sau gặswjxp mặswjxt kìdkhla!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.