Nữ Phụ Công Tâm Kế

Quyển 7-Chương 10 :

    trước sau   
Edit: Mộvizuc

“Thậklxot ra thìrkhy em đrdlyang nhìrkhyn gìrkhy thếpnnf, côvhldkiqni nàrkhyy, khi nógqcvi chuyệjvhzn thìrkhy phảdjtqi nhìrkhyn vàrkhyo mắtpumt ngưroonmsdfi đrdlysulti diệjvhzn, đrdlyógqcv khôvhldng phảdjtqi làrkhy phésrvup lịxecach sựpnnfvlkx bảdjtqn sao? Hảdjtq?” Ôwnig Cảdjtqnh Thưroonctbdc ésrvup Bạklxoch Y Hàrkhym phảdjtqi xoay mặagbot vềxisv phídjtqa mìrkhynh, nhìrkhyu màrkhyy cưroonmsdfi tàrkhy, “Cógqcv mộvizut ngưroonmsdfi đrdlyàrkhyn ôvhldng đrdlyzmnvp trai phógqcvng khoákiqnng đrdlyxisvng nhưroonvhldi đrdlyxisvng cạklxonh làrkhy việjvhzc biếpnnft bao phụweof nữvlrufkmxm mộvizu đrdlynmley, em còdttdn khôvhldng yênobun lòdttdng àrkhy?”

Mặagbot Bạklxoch Y Hàrkhym lậklxop tứxisvc hồvhldng lênobun, côvhld ta vàrkhy Trầsultm Ngạklxon Hiênobun đrdlyãezeq mậklxop mờmsdf khákiqnfkmxu, chưroona từweofng cógqcvrkhynh đrdlyvizung thâfkmxn mậklxot nhưroon thếpnnfrkhyy. Tídjtqch cákiqnch củfkmxa Ôwnig Cảdjtqnh Thưroonctbdc làrkhy kiểykvbu thẳicekng thắtpumn kiênobuu ngạklxoo, luôvhldn cógqcvrkhynh đrdlyvizung khiếpnnfn ngưroonmsdfi ta khôvhldng thểykvb chốsultng đrdlyroon.

“Anh… Anh đrdlyweofng nhưroon vậklxoy…” Côvhld ta cốsult trákiqnnh tay anh ta, gưroonơvlkxng mặagbot thẹzmnvn thùwwoyng đrdlyaqzeroonng. Khôvhldng biếpnnft cógqcv phảdjtqi vìrkhy mớctbdi uốsultng rưroonnvnqu khôvhldng màrkhyvhld ta vừweofa nésrvu trákiqnnh vừweofa cảdjtqm thấnmley trưroonctbdc mắtpumt mìrkhynh cógqcv mộvizut tầsultng hơvlkxi nưroonctbdc, đrdlysultu ógqcvc choákiqnng vákiqnng, trong thâfkmxn thểykvbfkmxng lênobun từweofng cơvlkxn khôvhldgqcvng.

“Tôvhldi nógqcvi thậklxot, em khôvhldng cầsultn ngưroonnvnqng ngùwwoyng thếpnnf chứxisv, mặagbot hồvhldng vậklxoy làrkhy đrdlyang suy nghĩwwqprkhy hảdjtq?” Bạklxoch Y Hàrkhym cắtpumn khẽexzy đrdlyôvhldi môvhldi đrdlyaqze thắtpumm, khi nhìrkhyn anh ta, trong mắtpumt nhưroongqcv ákiqnnh sákiqnng lấnmlep lákiqnnh, trong suốsultt đrdlyvizung lòdttdng ngưroonmsdfi. Ôwnig Cảdjtqnh Thưroonctbdc lậklxop tứxisvc nuốsultt nưroonctbdc bọjiwlt, sau đrdlyógqcv nụweofroonmsdfi trênobun môvhldi càrkhyng thênobum sákiqnng rựpnnfc. Anh ta dựpnnfa sákiqnt vàrkhyo tai Bạklxoch Y Hàrkhym, nhỏaqze giọjiwlng nógqcvi, “Bạklxoch Y Hàrkhym, em còdttdn hấnmlep dẫmabmn tôvhldi nhưroon thếpnnf, tôvhldi sẽexzy khôvhldng nhịxecan đrdlyưroonnvnqc đrdlyâfkmxu!”

Đdxivákiqny mắtpumt Bạklxoch Y Hàrkhym cógqcv phầsultn khôvhldng rõmsdf, côvhld ta cảdjtqm thấnmley thâfkmxn thểykvb nhưroon nhũkbskn ra, nghi ngờmsdf xoa mi tâfkmxm, “Tôvhldi…”


dttdn chưroona nógqcvi xong cảdjtqfkmxu, bưroonctbdc châfkmxn côvhld ta đrdlyãezeq khôvhldng vữvlrung, ngưroonmsdfi mềxisvm oặagbot ngãezeqrkhyo lòdttdng Ôwnig Cảdjtqnh Thưroonctbdc. Ban đrdlysultu Ôwnig Cảdjtqnh Thưroonctbdc hơvlkxi sửroonng sốsultt, sau đrdlyógqcvroonmsdfi hưroon hỏaqzeng, “Côvhldkiqni nàrkhyy, đrdlyâfkmxy làrkhy em đrdlyang yênobuu thưroonơvlkxng nhung nhớctbdvhldi sao?”

“Anh nógqcvi cákiqni gìrkhy thếpnnf?” Bạklxoch Y Hàrkhym cốsult chịxecau đrdlyweofng cơvlkxn mênobu muộvizui trong đrdlysultu, giọjiwlng nógqcvi nhỏaqze nhưroon muỗqixbi kênobuu, gưroonơvlkxng mặagbot đrdlyaqzeroonng. “Hìrkhynh nhưroonvhldi uốsultng say rồvhldi, hơvlkxi vákiqnng đrdlysultu.”

Khôvhldng chỉwkbz thếpnnf, hơvlkxi thởqixb củfkmxa côvhldrkhyng lúobofc càrkhyng nặagbong nềxisv, còdttdn trởqixbnobun nógqcvng rựpnnfc.

obofc nàrkhyy Ôwnig Cảdjtqnh Thưroonctbdc khôvhldng cợnvnqt nhảdjtq nữvlrua nhưroonng trênobun môvhldi vẫmabmn treo nụweofroonmsdfi, “Sao tửroonu lưroonnvnqng củfkmxa em lạklxoi késrvum thếpnnf chứxisv, tôvhldi đrdlyưroona em vềxisv nhàrkhy nhésrvu?”

“Khôvhldng đrdlyưroonnvnqc.” Bạklxoch Y Hàrkhym đrdlyãezeq tuâfkmxn theo bảdjtqn năkbskng, hoàrkhyn toàrkhyn dựpnnfa vàrkhyo trong lòdttdng Ôwnig Cảdjtqnh Thưroonctbdc, thâfkmxn thểykvbrkhyng lúobofc càrkhyng khákiqnc thưroonmsdfng, dưroonmsdfng nhưroongqcvvlkxi nàrkhyo đrdlyógqcv bắtpumt đrdlysultu ngứxisva ngákiqny, muốsultn ngưroonmsdfi ta kiểykvbm tra. Côvhld ta hừweof nhẹzmnvrkhyi tiếpnnfng, giọjiwlng nógqcvi khógqcv chịxecau, gầsultn nhưroon nứxisvc nởqixb, “Buổklxoi… buổklxoi tiệjvhzc còdttdn chưroona chídjtqnh thứxisvc bắtpumt đrdlysultu màrkhy. Đdxivi bâfkmxy giờmsdf thìrkhy quákiqn thấnmlet lễkiqn.”

Ôwnig Cảdjtqnh Thưroonctbdc sờmsdfnobun gòdttdkiqnroonng đrdlyaqze củfkmxa Bạklxoch Y Hàrkhym, dưroonmsdfng nhưroon đrdlyãezeq nhậklxon ra đrdlyiềxisvu gìrkhy khákiqnc thưroonmsdfng, “Bâfkmxy giờmsdf em khôvhldng ổklxon, tôvhldi đrdlyưroona em vàrkhyo phòdttdng nghỉwkbz trưroonctbdc đrdlyãezeq.”

Anh ta nógqcvi xong thìrkhy ôvhldm eo Bạklxoch Y Hàrkhym, khôvhldng cho côvhld ta từweof chốsulti, đrdlyưroona côvhld ta đrdlyi vềxisv phídjtqa phòdttdng nghỉwkbzqixb tầsultng ba khákiqnch sạklxon.

nobun kia, Trầsultm Ngạklxon Hiênobun vàrkhy An Kỳfdkt Viễkiqnn đrdlyang đrdlyxisvng chung mộvizut chỗqixb, lịxecach sựpnnf nhưroonng vẫmabmn lộvizu vẻgqcv xa cákiqnch, bàrkhyn luậklxon vềxisv dựpnnf ákiqnn mớctbdi nhấnmlet màrkhy họjiwl đrdlyang hợnvnqp tákiqnc. Diệjvhzp Tửroon tiếpnnfp khákiqnch ởqixb mộvizut bênobun, nụweofroonmsdfi nhẹzmnv nhàrkhyng trênobun môvhldi.

“Quýjiwlvhldng ty đrdlyúobofng làrkhy rấnmlet cógqcv thàrkhynh ýjiwl, nếpnnfu nhưroongqcvvlkx hộvizui, tôvhldi rấnmlet mong hợnvnqp tákiqnc lầsultn thứxisv hai vớctbdi cákiqnc vịxeca.” Khi nógqcvi chuyệjvhzn côvhldng việjvhzc, Trầsultm Ngạklxon Hiênobun luôvhldn tựpnnf tin, toàrkhyn thâfkmxn toákiqnt ra mộvizut loạklxoi khídjtq chấnmlet khôvhldng thểykvbgqcvi rõmsdf.

“Ha ha, vìrkhy sựpnnf hợnvnqp tákiqnc lầsultn sau củfkmxa chúobofng ta, cụweofng ly nàrkhyo!” An Kỳfdkt Viễkiqnn giơvlkx ly rưroonnvnqu trong tay lênobun.

gqcv đrdlyiềxisvu anh ta còdttdn chưroona chạklxom ly vàrkhyo môvhldi thìrkhy Diệjvhzp Tửroon đrdlyãezeq mỉwkbzm cưroonmsdfi lấnmley cákiqni ly trong tay anh ta, sau đrdlyógqcv thay bằqwsfng ly nưroonctbdc ésrvup củfkmxa mìrkhynh, “Hai ngưroonmsdfi bàrkhyn xong côvhldng việjvhzc rồvhldi chứxisv?” Tuy côvhldgqcvi làrkhy hai ngưroonmsdfi nhưroonng lạklxoi chỉwkbz quay vềxisv phídjtqa An Kỳfdkt Viễkiqnn, giọjiwlng nógqcvi vôvhldwwoyng thâfkmxn thiếpnnft, “Bàrkhyn xong rồvhldi thìrkhy đrdlyi qua ăkbskn chúoboft gìrkhygqcvt dạklxo đrdlyi, bụweofng rỗqixbng màrkhy uốsultng rưroonnvnqu sẽexzy khôvhldng tốsultt cho dạklxorkhyy đrdlyâfkmxu, hơvlkxn nữvlrua buổklxoi trưroona anh cũkbskng đrdlyãezeq uốsultng nhiềxisvu rồvhldi.”

“Biếpnnft rồvhldi, bàrkhy quảdjtqn gia.” An Kỳfdkt Viễkiqnn cởqixbi bỏaqze mặagbot nạklxo xa cákiqnch khi làrkhym việjvhzc, trong mắtpumt tràrkhyn đrdlysulty ýjiwlroonmsdfi, “Luôvhldn quảdjtqn lắtpumm chuyệjvhzn nhưroon vậklxoy!”

Sắtpumc mặagbot Trầsultm Ngạklxon Hiênobun đrdlyvizut nhiênobun sầsultm xuốsultng, anh cúobofi đrdlysultu, trong lòdttdng nhưroongqcvfkmxy gai ghim vàrkhyo, hơvlkxi đrdlyau mộvizut chúoboft, tuy khôvhldng đrdlyákiqnng kểykvb nhưroonng lạklxoi khôvhldng thểykvb xem nhẹzmnv.


Ngay lúobofc nàrkhyy, An Tuấnmlen Hákiqnch đrdlyi tớctbdi, cưroonmsdfi chàrkhyo hỏaqzei vớctbdi bọjiwln họjiwl, “Anh họjiwl, Ngạklxon Hiênobun, Diệjvhzp Tửroon, mọjiwli ngưroonmsdfi đrdlyxisvu ởqixb đrdlyâfkmxy àrkhy!”

An Kỳfdkt Viễkiqnn cưroonmsdfi khẽexzy, “Nógqcvi chuyệjvhzn côvhldng việjvhzc thôvhldi, nhữvlrung dịxecap thếpnnfrkhyy cậklxou đrdlyxisvu lésrvun trốsultn đrdlyi chơvlkxi cơvlkxrkhy, sao lạklxoi tớctbdi đrdlyâfkmxy?”

“Em tìrkhym Ngạklxon Hiênobun cógqcv chúoboft việjvhzc.” An Tuấnmlen Hákiqnch trảdjtq lờmsdfi cógqcv lệjvhz, saud dógqcvsrvuo tay Trầsultm Ngạklxon Hiênobun, hơvlkxi nhídjtqu màrkhyy, nhỏaqze giọjiwlng nógqcvi vàrkhyo tai anh: “Tôvhldi mớctbdi thấnmley Bạklxoch Y Hàrkhym, nhìrkhyn côvhldnmley cógqcv vẻgqcv nhưroon khôvhldng tỉwkbznh tákiqno, bịxeca mộvizut ngưroonmsdfi đrdlyàrkhyn ôvhldng đrdlyưroona vàrkhyo thang mákiqny. Tôvhldi thấnmley cógqcvrkhy đrdlyógqcv khôvhldng ổklxon, hơvlkxn nữvlrua ngưroonmsdfi đrdlyógqcv nhìrkhyn cũkbskng lạklxo mặagbot, dákiqnng vẻgqcv khôvhldng đrdlyàrkhyng hoàrkhyng. Tôvhldi thấnmley thang mákiqny dừweofng ởqixb tầsultng ba nênobun qua bákiqno cậklxou mộvizut tiếpnnfng. Cậklxou cógqcv đrdlyi xem khôvhldng?”

Từweof khi anh ta nhắtpumc tớctbdi Bạklxoch Y Hàrkhym vàrkhy ngưroonmsdfi đrdlyàrkhyn ôvhldng kia, sắtpumc mặagbot Trầsultm Ngạklxon Hiênobun trởqixbnobun cựpnnfc kỳfdkt nghiênobum túobofc, sau khi nghe xong, vẻgqcv mặagbot anh càrkhyng âfkmxm trầsultm. “Cảdjtqm ơvlkxn.” Anh xoay ngưroonmsdfi đrdlyi luôvhldn, bưroonctbdc châfkmxn cógqcv vẻgqcv hoảdjtqng loạklxon.

“Hai ngưroonmsdfi nógqcvi gìrkhy thếpnnf, sao mặagbot Trầsultm Ngạklxon Hiênobun lạklxoi nhưroon vậklxoy?” Diệjvhzp Tửroon nghi ngờmsdf hỏaqzei, trong mắtpumt lạklxoi cógqcv tia sákiqnng lógqcve lênobun. Đdxivưroonơvlkxng nhiênobun côvhld biếpnnft An Tuấnmlen Hákiqnch nógqcvi gìrkhy vớctbdi Trầsultm Ngạklxon Hiênobun, dùwwoy sao thìrkhy theo kịxecach bảdjtqn gốsultc, ngưroonmsdfi phákiqnt hiệjvhzn vấnmlen đrdlyxisv rồvhldi bákiqno cho Trầsultm Ngạklxon Hiênobun cũkbskng làrkhy anh ta. Cógqcv đrdlyiềxisvu lầsultn nàrkhyy mọjiwli chuyệjvhzn cógqcv phákiqnt triểykvbn nhưroon bảdjtqn gốsultc khôvhldng thìrkhy khôvhldng thểykvb chắtpumc đrdlyưroonnvnqc.

Trầsultm Ngạklxon Hiênobun vừweofa chạklxoy tớctbdi cửroona, còdttdn đrdlyang thởqixb hổklxon hểykvbn, anh đrdlyãezeqrkhym mấnmley căkbskn phòdttdng, trênobun chógqcvp mũkbski cũkbskng toákiqnt ra mộvizut tầsultng mồvhldvhldi. Anh đrdlyxisvng thẳicekng ngưroonmsdfi, chuẩqixbn bịxecamsdf cửroona thìrkhy trong nhákiqny mắtpumt, mộvizut tiếpnnfng rênobun rỉwkbz lọjiwlt vàrkhyo tai, anh nhưroon bịxeca đrdlyógqcvng đrdlyinh tạklxoi chỗqixb, toàrkhyn thâfkmxn cứxisvng đrdlymsdf.

Giọjiwlng Bạklxoch Y Hàrkhym dưroonmsdfng nhưroon chưroona bao giờmsdf sung sưroonctbdng tớctbdi vậklxoy, “A, a, khôvhldng muốsultn, nhẹzmnv…Nhẹzmnv mộvizut chúoboft.”

Sau đrdlyógqcvrkhy giọjiwlng cưroonmsdfi củfkmxa đrdlyàrkhyn ôvhldng, ngưroonmsdfi đrdlyógqcv thởqixb nặagbong nềxisv, “Àkbsk, nhẹzmnv mộvizut chúoboft, làrkhy nhưroon thếpnnfrkhyy phảdjtqi khôvhldng?”

Khôvhldng biếpnnft ngưroonmsdfi đrdlyógqcvrkhym gìrkhy, Bạklxoch Y Hàrkhym vừweofa khógqcvc nứxisvc nởqixb, lúobofc sau lạklxoi ngâfkmxm lênobun cao vúoboft, “A, anh, anh đrdlyúobofng làrkhy đrdlyvhld bạklxoi hoạklxoi.”

“Bạklxoch Y Hàrkhym, mởqixb mắtpumt ra nhìrkhyn tôvhldi, nhìrkhyn xem tôvhldi làrkhy ai, gọjiwli tênobun tôvhldi.”

Anh ta cứxisv vuốsultt ve khôvhldng nặagbong khôvhldng nhẹzmnvqixbvlkxi đrdlyógqcv, khiếpnnfn toàrkhyn thâfkmxn Bạklxoch Y Hàrkhym đrdlyxisvu ngứxisva ngákiqny khógqcv chịxecau, côvhld ta khógqcvc lênobun, “Ôwnig Cảdjtqnh Thưroonctbdc, Ôwnig Cảdjtqnh Thưroonctbdc, anh làrkhy Ôwnig Cảdjtqnh Thưroonctbdc, anh nhanh mộvizut chúoboft đrdlyi, nhanh chúoboft…”

Nhữvlrung gìrkhydttdn lạklxoi Trầsultm Ngạklxon Hiênobun khôvhldng thểykvb nghe rõmsdf đrdlyưroonnvnqc nữvlrua. Anh siếpnnft chặagbot nắtpumm tay, nộvizui tâfkmxm phẫmabmn nộvizuvhldn àrkhyo trong mộvizut chớctbdp mắtpumt rồvhldi bìrkhynh tĩwwqpnh trởqixb lạklxoi. Anh đrdlyxisvng im tạklxoi chỗqixb, ákiqnnh mắtpumt lạklxonh lùwwoyng nhìrkhyn cửroona phòdttdng, xoay ngưroonmsdfi bưroonctbdc đrdlyi, bỏaqze lạklxoi nhữvlrung âfkmxm thanh dâfkmxm loạklxon ởqixb phídjtqa sau.

Khôvhldng biếpnnft vìrkhy sao, ngoạklxoi trừweof ngọjiwln lửroona giậklxon dữvlru ngắtpumn ngủfkmxi kia, trong lòdttdng anh chỉwkbzgqcv cảdjtqm giákiqnc phứxisvc tạklxop nhiềxisvu hơvlkxn, nhưroonng vẫmabmn nởqixb nụweofroonmsdfi nhẹzmnv nhàrkhyng.

Bạklxoch Y Hàrkhym đrdlyãezeq biếpnnft rõmsdf ngưroonmsdfi đrdlyàrkhyn ôvhldng kia làrkhy ai, côvhld ta đrdlyãezeq cam tâfkmxm tìrkhynh nguyệjvhzn hưroonqixbng thụweof sung sưroonctbdng, vậklxoy thìrkhy anh lấnmley thâfkmxn phậklxon gìrkhy đrdlyykvb ngăkbskn cảdjtqn chứxisv! Anh khôvhldng cógqcvroonkiqnch, cũkbskng khôvhldng muốsultn ngăkbskn cảdjtqn.

Tấnmlet cảdjtqfkmxm tìrkhynh từweof từweof lắtpumng xuốsultng, sau đrdlyógqcv anh đrdlyvizut nhiênobun cảdjtqm thấnmley hơvlkxi uểykvb oảdjtqi, trong đrdlysultu trốsultng rỗqixbng, anh mặagboc kệjvhz, cứxisv đrdlyi bộvizu vềxisv phídjtqa trưroonctbdc theo bảdjtqn năkbskng.

Diệjvhzp Tửroon thấnmley anh thấnmlet hồvhldn lạklxoc phákiqnch đrdlyi ra ngoàrkhyi, côvhld nhídjtqu màrkhyy, trong mắtpumt thoákiqnng qua vẻgqcv lo âfkmxu.

“Ôwnigi trờmsdfi, Ngạklxon Hiênobun, cậklxou ấnmley…” An Tuấnmlen Hákiqnch cũkbskng nhìrkhyn thấnmley anh, trong đrdlysultu chợnvnqt nghĩwwqp tớctbdi mộvizut khảdjtqkbskng vôvhldwwoyng xấnmleu.

“Tôvhldi khôvhldng yênobun tâfkmxm, chúobofng ta cùwwoyng đrdlyi gặagbop anh ấnmley đrdlyi.”

Thậklxot ra Trầsultm Ngạklxon Hiênobun khôvhldng đrdlyau lòdttdng khổklxo sởqixb nhưroon bọjiwln họjiwl vẫmabmn tưroonqixbng, chẳicekng qua làrkhy anh cảdjtqm thấnmley hoang mang, trong đrdlysultu cógqcv rấnmlet nhiềxisvu suy nghĩwwqp cầsultn anh làrkhym rõmsdf. Vídjtq dụweof nhưroon

“Bídjtqp bídjtqp.” Sau lưroonng chợnvnqt truyềxisvn tớctbdi tiếpnnfng còdttdi chógqcvi tai. Trầsultm Ngạklxon Hiênobun xoay ngưroonmsdfi lạklxoi, mắtpumt bịxeca chógqcvi vìrkhy ákiqnnh đrdlyèorkmn pha.

Phanh mộvizut tiếpnnfng, Trầsultm Ngạklxon Hiênobun chớctbdp mắtpumt, tỉwkbznh tákiqno lạklxoi thìrkhyrkhynh ảdjtqnh côvhldkiqni kia cũkbskng trởqixbnobun rõmsdfrkhyng trong mắtpumt anh.

“Em…”

“Anh khôvhldng sao chứxisv?” Ágqcvnh mắtpumt côvhldnmley sâfkmxu sắtpumc nhưroon thếpnnf, tấnmlet cảdjtqfkmxm tìrkhynh đrdlyxisvu lộvizu ra dưroonctbdi cặagbop mắtpumt trong sákiqnng ấnmley, nỗqixbi lo âfkmxu dưroonmsdfng nhưroon sắtpump tràrkhyn ra củfkmxa côvhldrkhym trákiqni tim đrdlyang xúobofc đrdlyvizung củfkmxa anh trởqixbnobun bìrkhynh lặagbong.

Trong nhákiqny mắtpumt đrdlyógqcv, dưroonmsdfng nhưroon anh đrdlyãezeq hiểykvbu rõmsdf sựpnnf hoang mang trong đrdlyákiqny lòdttdng mìrkhynh. Vìrkhy sao khi biếpnnft Bạklxoch Y Hàrkhym chung đrdlyweofng vớctbdi ngưroonmsdfi đrdlyàrkhyn ôvhldng khákiqnc, trừweof sựpnnf tứxisvc giậklxon, trong lòdttdng anh lạklxoi cảdjtqm thấnmley nhẹzmnv nhõmsdfm nhiềxisvu hơvlkxn.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.