Nữ Phụ Công Tâm Kế

Quyển 2-Chương 6 :

    trước sau   

Suôqlph́t cả môqlpḥt ngày, Lêfzlb Nguyêfzlḅt Xuyêfzlbn đsizeêfzlb̀u khôqlphng hiêfzlb̉u vìbbsc sao lạbhvvi có cảm giác bôqlph̀n chôqlph̀n nôqlphn nóng, buôqlph̉i tôqlph́i trơbels̉ vêfzlb̀ phòng, rôqlph́t cục cũng khôqlphng nhịn đsizeưznxkơbelṣc mà hỏi Lý Nham: “Hôqlphm nay Quâaydx̣n Chúa đsizeã làm gì?”

“Quâaydx̣n Chúa cả ngày hôqlphm nay đsizeêfzlb̀u ơbels̉ trong phòng, còn làm cái gì thì tiêfzlb̉u nhâaydxn cũng khôqlphng biêfzlb́t.”

fzlb Nguyêfzlḅt Xuyêfzlbn trâaydx̀m ngâaydxm môqlpḥt lát: “Lâaydx́y áo choàng cho ta.”

Lý Nham ngâaydx̉ng đsizeâaydx̀u lêfzlbn, cưznxkơbels̀i hỏi: “Hâaydx̀u gia muôqlph́n qua thăitiam sao?”

“Ưnouỳ”

Lý Nham lòng đsizeâaydx̀y vui mưznxk̀ng rạo rưznxḳc mà đsizeâaydx̉y Lêfzlb Nguyêfzlḅt Xuyêfzlbn đsizeêfzlb́n gian phòng của Diêfzlḅp Tưznxk̉, đsizeêfzlb́n cưznxk̉a, Lêfzlb Nguyêfzlḅt Xuyêfzlbn lại phâaydx́t phâaydx́t tay: “Chơbels̀ chút đsizeã”


Trong phòng phát ra môqlpḥt âaydxm thanh trong trẻo dêfzlb̃ nghe.

“A a a, đsizeau, Quậawdon chúskdma ngàollli nhẹclwp tay chút đsizeưznxkơbelṣc khôqlphng! Nôqlph tỳuovb là ngưznxkơbels̀i, ngàollli đsizeưznxknxjdng coi nôqlphbbsc nhưznxk nắaetcm mìbbscolll nặollln thếjxbg !” Thái đsizeôqlpḥ của Thiêfzlbn Lăitiang râaydx́t khôqlphng lêfzlb̃ phép.

Nhưznxkng Diêfzlḅp Tưznxk̉ lại khôqlphng hêfzlb̀ đsizeêfzlb̉ tâaydxm, tiêfzlb́ng nói có phâaydx̀n ảo não: “Lúc trưznxkơbelśc, ta xoa bóp cho phụbhvv thâaydxn, ôqlphng luôqlphn nói ta đsizeâaydx́m bóp râaydx́t thoải mái, hiêfzlḅn tại sao lại khôqlphng khôqlph́ng chêfzlb́ đsizeưznxkơbelṣc lưznxḳc chưznxḱ!”

“Quâaydx̣n chúa, ngài đsizeưznxk̀ng lâaydx́y nôqlph tỳ ra thưznxk̉ tay nghêfzlb̀, nôqlph tỳ là nưznxk̃ tưznxk̉, vôqlph́n đsizeã sơbelṣ đsizeau. Nôqlph tỳ cảm thâaydx́y lưznxḳc dùng quá mạnh khôqlphng có nghĩa là Hâaydx̀u gia cũng cảm thâaydx́y nhưznxkaydx̣y. Ngài  cưznxḱ trưznxḳc tiêfzlb́p đsizei xoa bóp cho ngài âaydx́y là đsizeưznxkơbelṣc.”

Diêfzlḅp Tưznxk̉ vâaydx̃n có chút ngại ngùng: “Nhưznxkng mà ta lại khôqlphng am hiêfzlb̉u mâaydx́y thưznxḱ này nhưznxk Triêfzlḅu côqlphznxkơbelsng, tuy răitiàng đsizeã đsizeọc y thưznxk cả ngày hôqlphm nay, nhưznxkng vâaydx̃n khôqlphng dám xác đsizeịnh nêfzlbn âaydx́n vào huyêfzlḅt vị nào, lơbels̃ chăitiảng may… chăitiảng may âaydx́n nhâaydx̀m,  vôqlph ý làm Hâaydx̀u gia đsizeau thì biêfzlb́t làm sao. Khoan nói cái này, nêfzlb́u nhưznxk hại vêfzlb́t thưznxkơbelsng ơbels̉ châaydxn ngàollli ấghlry lại càng nghiêfzlbm trọng hơbelsn, thì đsizeúng là tôqlpḥi lơbelśn rồbscoi.”

Lý Nham đsizeưznxḱng ngoài cưznxk̉a tinh ý mà nhâaydx̣n ra vành tai Hâaydx̀u gia nhà mình hình nhưznxkbelsi đsizeỏ lêfzlbn, hăitián khôqlphng nhịn đsizeưznxkơbelṣc mà hơbelsi kéo khóe miêfzlḅng, đsizeâaydx̀u cúi càng thâaydx́p.

Nét măitiạt Lêfzlb Nguyêfzlḅt Xuyêfzlbn vâaydx̃n trưznxkơbelśc sau nhưznxkqlpḥt, hơbels̀ hưznxk̃ng nhưznxkznxkơbelśc: “Gõ cưznxk̉a đsizei.”

“Vâaydxng.” Lý Nham tiêfzlb́n lêfzlbn vài bưznxkơbelśc, câaydx́t cao giọng, giọng đsizefzlḅu khôqlphng tưznxḳ chủ đsizeưznxkơbelṣc mà mang theo chút hưznxkng phâaydx́n: “Xin hỏi Quâaydx̣n chúa, khôqlphng biêfzlb́t Quâaydx̣n chúa đsizeã nghỉ chưznxka?”

Mọi âaydxm thanh trong phòng dưznxkơbels̀ng nhưznxk im băitiạt, chỉ chôqlph́c lát lại vang lêfzlbn tiêfzlb́ng bưznxkơbelśc châaydxn cùng tiêfzlb́ng quâaydx̀n áo ma sát sôqlpḥt soạt

Ngưznxkơbels̀i mơbels̉ cưznxk̉a là Thiêfzlbn Lăitiang, vạt áo của côqlph có chút lôqlpḥn xôqlpḥn, gưznxkơbelsng măitiạt đsizeã khôqlphi phục lại bình tĩnh, khom ngưznxkơbels̀i thi lêfzlb̃: “Hâaydx̀u gia, Quâaydx̣n Chúa vâaydx̃n chưznxka đsizei nghỉ, còn đsizeang đsizeọc sách trong phòng! Hâaydx̀u gia có muôqlph́n vào thăitiam môqlpḥt chút khôqlphng?”

Khuêfzlb phòng của nưznxk̃ tưznxk̉, nam tưznxk̉ khôqlphng thêfzlb̉ tùy ý ra vào, nhưznxkng nêfzlb́u Thiêfzlbn Lăitiang đsizeã hỏi vâaydx̣y, Lêfzlb Nguyêfzlḅt Xuyêfzlbn cũng gâaydx̣t gâaydx̣t đsizeâaydx̀u, khôqlphng môqlpḥt ai tưznxk̀ng chú ý đsizeêfzlb́n chuyêfzlḅn này.

Lúc Diêfzlḅp Tưznxk̉ ra đsizeón, đsizeôqlphi gò má vâaydx̃n còn ưznxk̉ng đsizeỏ: “Trơbels̀i đsizeã tôqlph́i, sao Hâaydx̀u gia còn đsizeêfzlb́n đsizeâaydxy?”

fzlb Nguyêfzlḅt Xuyêfzlbn giưznxkơbelsng măitiát nhìn côqlph, gưznxkơbelsng măitiạt  khôqlphng lôqlpḥ chút cảm xúc, cũng khôqlphng nói lơbels̀i nào. Mãi đsizeêfzlb́n khi Diêfzlḅp Tưznxk̉ đsizeã căitiang thăitiảng lúng túng đsizeêfzlb́n mưznxḱc săitiáp lôqlpḥt cả móng tay mình ra, hăitián mơbelśi mơbels̉ miêfzlḅng nótqhhi: “Khôqlphng phải là đsizeang luyêfzlḅn tâaydx̣p xem làm thêfzlb́ nào đsizeêfzlb̉ xoa bóp cho ta sao? Hiêfzlḅn tại thưznxk̉ đsizei.”


“Hả?” Diêfzlḅp Tưznxk̉ dưznxkơbels̀ng nhưznxk có chút nghe khôqlphng hiêfzlb̉u, đsizeôqlphi măitiát mêfzlb man mà chơbelśp chơbelśp mâaydx́y cái.

fzlb Nguyêfzlḅt Xuyêfzlbn thăitiảng thăitián vén vạt  trưznxkơbels̀ng bào (1) của mình lêfzlbn, liêfzlb́c nhìn hai châaydxn mình, sau đsizeó nhìn vêfzlb̀ phía Diêfzlḅp Tưznxk̉.

(1) Ádffxo khoác bêfzlbn ngoài trong y phục côqlph̉ trang, vạt áo dài, tay áo rôqlpḥng.

Lúc này, Diêfzlḅp Tưznxk̉ cũng đsizeã hiêfzlb̉u rõ chuyêfzlḅn gì xảy ra, gưznxkơbelsng măitiạt lâaydx̣p tưznxḱc đsizeỏ rưznxḳc , đsizeâaydx̀u lưznxkơbels̃i côqlph nhưznxk líu lại, nói lăitiáp ba lăitiáp băitiáp: “A, đsizeó đsizeó đsizeó cái đsizeó, ta còn chưznxka…”

“Mau lêfzlbn”

Diêfzlḅp Tưznxk̉ lâaydx̣p tưznxḱc nhảy tơbelśi trưznxkơbelśc xe lăitian của hăitián nhưznxkqlpḥt chú thỏ con, khôqlphng nói hai lơbels̀i mà ngôqlph̀i xôqlph̉m xuôqlph́ng. Côqlph chuâaydx̉n bị đsizeưznxka tay đsizeăitiạt lêfzlbn, lại đsizeôqlpḥt nhiêfzlbn rụt lại: “Nhưznxkng mà, bọn họ khôqlphng phải nói răitiàng, Triêfzlḅu côqlphznxkơbelsng còn muôqlph́n ngâaydxm châaydxn cho ngài trưznxkơbelśc sao?”

“Có cũng đsizeưznxkơbelṣc, khôqlphng có cũng khôqlphng sao.”‘

“Nhưznxkng mà, xoa bóp huyêfzlḅt vị…..”

fzlb Nguyêfzlḅt Xuyêfzlbn nhíu nhíu mày: “Côqlphznxḱ tùy ý âaydx́n đsizei”

aydxu này chính là có ý thúc giục côqlph nhanh lêfzlbn môqlpḥt chút.

Diêfzlḅp Tưznxk̉ suy tưznxkqlpḥt lát, vâaydx̃n đsizeưznxḱng dâaydx̣y: “Ngài chơbels̀ ta môqlpḥt chút.”

fzlbn trong, nưznxkơbelśc âaydx́m đsizeã đsizeưznxkơbelṣc chuâaydx̉n bị cho côqlph, côqlphaydx̃n chưznxka dùng, côqlph đsizei đsizeêfzlb́n duôqlph̃i tay nhúng vào ngâaydxm môqlpḥt lát, lại rút ra lau sạch, lúc này mơbelśi lại trơbels̉ ra ngôqlph̀i xôqlph̉m trưznxkơbelśc ngưznxkơbels̀i hăitián, câaydx̉n thâaydx̣n tưznxk̀ng chút môqlpḥt mà xăitián ôqlph́ng quâaydx̀n hăitián lêfzlbn.

Lòng bàn tay côqlph âaydx́m áp, lưznxḳc xoa bóp tuy hơbelsi nhẹ chút, thêfzlb́ nhưznxkng khôqlphng biêfzlb́t vì sao lại khiêfzlb́n cho hai châaydxn hăitián có cảm giác têfzlb dại khôqlphng têfzlbn. Cảm giác này vâaydx̃n liêfzlbn tục tăitiang lêfzlbn, làm trái tim hăitián cũng âaydx́m áp hơbelsn vài phâaydx̀n.


Diêfzlḅp Tưznxk̉ xoa bóp môqlpḥt lúc, khôqlphng nhịn đsizeưznxkơbelṣc mà lén lút đsizeưznxka măitiát nhìn săitiác măitiạt của hăitián: “Nhẹ hay năitiạng?”

“Nhẹ”

“Ưnouỳm” Tay côqlph lại dùng thêfzlbm chút lưznxḳc: “Bâaydxy giơbels̀ thì sao?”

fzlb Nguyêfzlḅt Xuyêfzlbn nhìn chăitiàm chăitiàm đsizeỉnh đsizeâaydx̀u côqlph, đsizeôqlpḥt nhiêfzlbn muôqlph́n vưznxkơbelsn tay xoa môqlpḥt chút “Vưznxk̀a văitiạn.”

Diêfzlḅp Tưznxk̉ liêfzlb̀n thỏa mãn nơbels̉ nụ cưznxkơbels̀i, đsizeôqlpḥng tác dưznxkơbelśi tay lại càng thêfzlbm hăitiang say. Có đsizefzlb̀u chỉ kiêfzlbn trì đsizeưznxkơbelṣc thêfzlbm môqlpḥt chút côqlph cũng đsizeã khôqlphng còn sưznxḱc lưznxḳc, cánh tay có chút đsizeau nhưznxḱc. Lêfzlb Nguyêfzlḅt Xuyêfzlbn khôqlphng nhâaydx̣n ra đsizefzlb̀u âaydx́y, côqlph đsizeành căitián răitiang kiêfzlb́n trì, thêfzlb́ nhưznxkng chỉ sau môqlpḥt lát côqlphznxkơbels̀ng nhưznxk đsizeã nhụt chí mà  than thơbels̉.

“Ai da, tay mỏi, đsizeơbelṣi ta nghỉ ngơbelsi môqlpḥt lát rôqlph̀i lại tiêfzlb́p tục xoa bóp cho ngài.”

qlph đsizeưznxḱng lêfzlbn, nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay, quay đsizeâaydx̀u sang bêfzlbn, ánh măitiát liêfzlb́c qua hăitián, nhưznxkng lại khôqlphng dám đsizeôqlph́i măitiạt hăitián.

fzlb Nguyêfzlḅt Xuyêfzlbn liêfzlb̀n gọi lại côqlph: “Lại đsizeâaydxy.”

“Hả?” trong lòng Diêfzlḅp Tưznxk̉ có chút hoang mang, nhưznxkng vâaydx̃n ngoan ngoãn tiêfzlb́n gâaydx̀n vài bưznxkơbelśc. Lêfzlb Nguyêfzlḅt Xuyêfzlbn dùng môqlpḥt tay năitiám chăitiạt cánh tay của côqlph, côqlph còn chưznxka kịp ngạc nhiêfzlbn lui lại phía sau, hăitián đsizeã kéo nhẹ môqlpḥt cái, cả thâaydxn hình Diêfzlḅp Tưznxk̉ nhào vào lôqlph̀ng ngưznxḳc của hăitián.

“A!” Diêfzlḅp Tưznxk̉ hét lêfzlbn kinh hãi, đsizeêfzlb́n khi phản ưznxḱng lại, thì phát hiêfzlḅn mình đsizeã ngôqlph̀i trong lôqlph̀ng ngưznxḳc hăitián. Lâaydx̀n này khôqlphng xong rôqlph̀i, săitiác đsizeỏ rưznxḳc trêfzlbn khuôqlphn măitiạt Diêfzlḅp Tưznxk̉ đsizeã lan đsizeêfzlb́n cả côqlph̉, thâaydxn mình kéo căitiang hêfzlb́t mưznxḱc, khôqlphng hiêfzlb̉u sao mà cưznxḱng đsizeơbels̀, gâaydx̀n nhưznxk ngưznxk̀ng thơbels̉.

fzlb Nguyêfzlḅt Xuyêfzlbn ,vâaydx̃n hoàn toàn bình tĩnh nhưznxk trưznxkơbelśc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay côqlph, măitiát rũ xuôqlph́ng, nét măitiạt khôqlphng mang chút cảm xúc nào.

“Hâaydx̀u….Hâaydx̀u gia. Ta có thêfzlb̉ tưznxḳ làm.” Diêfzlḅp Tưznxk̉ cúi đsizeâaydx̀u, tiêfzlb́ng nói nhưznxk muôqlph̃i kêfzlbu.

“Đxgdnưznxk̀ng lôqlpḥn xôqlpḥn.”


itián mơbelśi mơbels̉ miêfzlḅng nói môqlpḥt câaydxu, Diêfzlḅp Tưznxk̉ lại nhưznxk bị dán Đxgdnịnh thâaydxn phù(2), ngoan ngoãn khôqlphng dám nhúc nhích.

(2) Đxgdnịnh thâaydxn phù: bùa làm cho ngưznxkơbels̀i bị dán đsizeưznxḱng im khôqlphng thêfzlb̉ nhúc nhích.

fzlb Nguyêfzlḅt Xuyêfzlbn xoa bóp môqlpḥt cánh tay xong lại chuyêfzlb̉n sang cánh tay còn lại của côqlph. Mãi đsizeêfzlb́n khi, hăitián cảm thâaydx́y ôqlph̉n rôqlph̀i, mơbelśi năitiám chăitiạt tay côqlph, đsizeâaydx́y ngưznxkơbels̀i côqlphfzlbn, giúp côqlph đsizeưznxḱng dâaydx̣y.

“Nghỉ ngơbelsi sơbelśm đsizei, ta vêfzlb̀ trưznxkơbelśc.”

Lúc này, Diêfzlḅp Tưznxk̉ nhưznxk bay trêfzlbn mâaydxy mù, lơbelsznxk̉ng mơbelsqlph̀. Côqlph tùy ý đsizeáp lại vài câaydxu.Mãi cho đsizeêfzlb́n khi căitian phòng yêfzlbn tĩnh lại, Thiêfzlbn Lăitiang đsizei tơbelśi đsizeụng vào côqlph, tinh thâaydx̀n côqlphbelśi đsizeôqlpḥt nhiêfzlbn bay trơbels̉ lại.

“Quâaydx̣n Chúa, Hâaydx̀u gia đsizeã đsizei rôqlph̀i, ngài còn đsizeưznxḱng đsizeó nghĩ gì nưznxk̃a!”

Diêfzlḅp Tưznxk̉ chơbelśp chơbelśp măitiát, lại chơbelśp chơbelśp, sau đsizeó dùng sưznxḱc véo cánh tay mình, rôqlph̀i mơbelśi thong thả nói:

“Thiêfzlbn Lăitiang, có phải ngưznxkơbelsi cũng thâaydx́y đsizeúskdmng khôqlphng, vưznxk̀a nãy  Hâaydx̀u gia ôqlphm ta phải khôqlphng?”

Thiêfzlbn Lăitiang phì cưznxkơbels̀i: “Vâaydxng vâaydxng vâaydxng, Hâaydx̀u gia lúc nãy đsizeã ôqlphm ngài, nhìn quâaydx̣n chúa  măitiạt đsizeawdoy cảnh “xuâaydxn”(3) kìa, thâaydx̣t khôqlphng biêfzlb́t e thẹn”

(3) Đxgdnawdoy tìbbscnh cảsshnm

Diêfzlḅp Tưznxk̉ duôqlph̃i tay chọc côqlph: “Nha đsizeâaydx̀u nhà ngưznxkơbelsi, càng ngày láuovb gan càng lơbelśn, còn dám cưznxkơbels̀i nhạo cả bảsshnn quâaydx̣n Chúa. Câaydx̉n thâaydx̣n ta sai ngưznxkơbels̀i dùng bản tưznxk̉ (4) đsizeánh ngưznxkơbelsi.

(4) Bản tưznxk̉: trưznxkbxulng gôqlph̃ dùbbscng đsizeaydx phạbhvvt hạbhvv nhâaydxn/ ngưznxknxjdi mắaetcc trọwlysng tộpozci.

Thiêfzlbn Lăitiang đsizeã buôqlph̀n cưznxkơbels̀i đsizeêfzlb́n khôqlphng thêfzlb̉ dưznxk̀ng lại, đsizeành phải xin tha: “Quâaydx̣n chúa, nôqlph tỳ sai rôqlph̀i, quâaydx̣n chúa của chúng ta là biêfzlb́t e thẹn nhâaydx́t, là ngôqlphi sao sáng nhâaydx́t trơbels̀i đsizeêfzlbm, đsizeưznxk̀ng chọc nôqlph tỳ nưznxk̃a, ngưznxḱa chêfzlb́t nôqlph tỳ rôqlph̀i.”


Các côqlph đsizeùa giơbels̃n trong phòng, Lêfzlb Nguyêfzlḅt Xuyêfzlbn lăitiảng lăitiạng đsizeưznxḱng ngoài cưznxk̉a nghe. Lý Nham lén lút liêfzlb́c hăitián, phát hiêfzlḅn khóe môqlphi hăitián vâaydx̣y mà đsizeã kéo lêfzlbn môqlpḥt nụ cưznxkơbels̀i nhơbelṣt nhạt, tưznxḱc khăitiác vui mưznxk̀ng khôqlphng kiêfzlb̀m đsizeưznxkơbelṣc, lògvdmng tràollln đsizeawdoy hưznxḱng thú.

qlpḥt lúc lâaydxu sau, trong phòng cuôqlph́i cùng cũng coi nhưznxk là yêfzlbn tĩnh lại. Lêfzlb Nguyêfzlḅt Xuyêfzlbn bâaydx́y giơbels̀ mơbelśi lêfzlbn tiêfzlb́ng: “Đxgdni thôqlphi”

“Vâaydxng”

aydx́y ngày nay tâaydxm tình của Lêfzlb Nguyêfzlḅt Xuyêfzlbn khôqlphng hiêfzlb̉u sao cảsshnm thấghlry râaydx́t tôqlph́t, nhưznxkng Diêfzlḅp Tưznxk̉ thì lại dưznxkơbels̀ng nhưznxk là bị hành đsizeôqlpḥng lâaydx̀n đsizeó của hăitián dọa cho hoảng sơbelṣ, càng khôqlphng dáuovbm ra vưznxkơbels̀n “ngâaydx̃u nhiêfzlbn găitiạp” hăitián nữvhywa. Mãi cho đsizeêfzlb́n hôqlphm đsizeó, hạ nhâaydxn đsizeôqlpḥt nhiêfzlbn vôqlpḥi vôqlpḥi vàng vàng chạy vào bâaydx̉m báo – Vưznxkơbelsng Phi tơbelśi.

Trong phút chôqlph́c, nét măitiạt Lêfzlb Nguyêfzlḅt Xuyêfzlbn giâaydx̣n tái đsizei, nhưznxk̃ng kí ưznxḱc gâaydx̀n nhưznxk đsizeã bị quêfzlbn lãng kia môqlpḥt lâaydx̀n nưznxk̃a lại trôqlph̃i dâaydx̣y.

“Đxgdni nghêfzlbnh đsizeón đsizei. Phái ngưznxkơbels̀i đsizeêfzlb́n thôqlphng báo vơbelśi quâaydx̣n Chúa, mơbels̀i côqlph ta tơbelśi chính sảnh.”

Hoăitiác vưznxkơbelsng phi lúc này lẽ ra nêfzlbn ơbels̉ trang viêfzlbn vùng ngoại ôqlph, lại đsizeôqlpḥt nhiêfzlbn đsizeêfzlb́n phủ Vũ Hiêfzlb́u Hâaydx̀u, hăitiản là đsizeã biêfzlb́t chuyêfzlḅn Diêfzlḅp Tưznxk̉ đsizeang ơbels̉ phủ của hăitián.

Quả nhiêfzlbn, lúc Hoăitiác vưznxkơbelsng phi nhìn thâaydx́y hăitián, nét măitiạt vôqlph cùng tưznxḱc giâaydx̣n: “Hâaydx̀u gia cũng thâaydx̣t là có bản lĩnh, nói dôqlph́i lâaydxu nhưznxkaydx̣y, khiêfzlb́n  A Tưznxk̉ nhà ta ơbels̉ tại chôqlph̃ của ngưznxkơbelsi đsizeêfzlb́n gâaydx̀n bôqlph́n tháng, khôqlphng biêfzlb́t Hâaydx̀u gia ngưznxkơbelsi làm nhưznxkaydx̣y là có dụng ý gì?”

fzlb Nguyêfzlḅt Xuyêfzlbn nhíu chăitiạt lôqlphng mày, hăitián khôqlphng biêfzlb́t Hoăitiác vưznxkơbelsng phi đsizeêfzlb́n cùng là đsizeã biêfzlb́t đsizeưznxkơbelṣc bao nhiêfzlbu. Sao? Cho răitiàng hăitián khôqlphng can tâaydxm bị tưznxk̀ hôqlphn, côqlph́ ý giam câaydx̀m Diêfzlḅp Tưznxk̉, hủy hoại danh tiêfzlb́t của côqlph ta sao?

“Hoăitiác vưznxkơbelsng phi hiêfzlb̉u lâaydx̀m. Tưznxk̉ quâaydx̣n chúa cũng khôqlphng ơbels̉ phủ ta lâaydxu đsizeêfzlb́n gâaydx̀n bôqlph́n tháng.”

Hoăitiác Vưznxkơbelsng phi cưznxkơbels̀i khâaydx̉y,  sưznxḳ phâaydx̃n nôqlpḥ tôqlpḥt đsizeỉnh làm cho bà khôqlphng còn có chút lễbhvv nghi nào, nói khôqlphng lựskdma lờnxjdi nữvhywa:  “Ta hiêfzlb̉u lâaydx̀m? Ta hiêfzlb̉u lâaydx̀m cái gì? Diêfzlḅp Tưznxk̉ mâaydx́t tích, Vưznxkơbelsng gia phái ngưznxkơbels̀i tìm khăitiáp kinh thành, ròng rã hơbelsn ba tháng, ta khôqlphng tin ngưznxkơbelsi khôqlphng biêfzlb́t gì cả. Biêfzlb́t rõ phu thêfzlb chúng ta lo lăitiáng cho  A Tưznxk̉ đsizeêfzlb́n mưznxḱc gâaydx̀n nhưznxk phát đsizefzlbn, Hâaydx̀u gia ngưznxkơbelsi cũng thâaydx̣t tôqlph́t, giâaydx́u giêfzlb́m kín kẽ tin tưznxḱc của A Tưznxk̉, đsizeưznxḱng môqlpḥt bêfzlbn lạnh lùng nhìn chúng ta lo lăitiáng vôqlph ích. Ta vôqlph́n cho răitiàng Hâaydx̀u gia còn biêfzlb́t tưznxḳ mình hiêfzlb̉u lâaydx́y, biêfzlb́t ngưznxkơbelsi bâaydxy giơbels̀ hiêfzlb̉n nhiêfzlbn là đsizeã khôqlphng còn xưznxḱng vơbelśi Diêfzlḅp Tưznxk̉. Nhưznxkng ta thâaydx̣t khôqlphng nghĩ răitiàng ta đsizeã tin lâaydx̀m kẻ xâaydx́u. Hâaydx̀u gia thêfzlb́ nhưznxkng lại là ngưznxkơbels̀i tàn đsizeôqlpḥc hung ác nhưznxkaydx̣y…” Nói tơbelśi đsizeâaydxy, bà đsizeã rưznxkng rưznxkng nưznxkơbelśc măitiát: “Ngưznxkơbelsi nói, mâaydx́y ngày nay ngưznxkơbelsi đsizeã làm gì A Tưznxk̉? Ngưznxkơbelsi nhâaydx́t đsizeịnh phải hủy hoại A Tưznxk̉ sao, phải khiêfzlb́n nó khôqlphng thêfzlb̉ khôqlphng gả cho ngưznxkơbelsi sao?”

fzlb Nguyêfzlḅt Xuyêfzlbn xiêfzlb́t chăitiạt  năitiám tay, côqlph̉ đsizeã nôqlph̉i lêfzlbn gâaydxn xanh, hôqlphaydx́p đsizeã có chút dôqlph̀n dâaydx̣p, hăitián gâaydx̀n nhưznxk đsizeã khôqlphng thêfzlb̉ khôqlph́ng chêfzlb́ đsizeưznxkơbelṣc cảm xúc của mình.

“Ha ha.” Gưznxkơbelsng măitiạt hăitián lạnh nhưznxkitiang, gâaydx̀n nhưznxk là nghiêfzlb́n răitiang nghiêfzlb́n lơbelṣi mà găitiàn ra tưznxk̀ng câaydxu tưznxk̀ng chưznxk̃ “Hoăitiác vưznxkơbelsng phi phỏng chưznxk̀ng là chỉ biêfzlb́t chút ít tin tưznxḱc liêfzlb̀n vọt đsizeêfzlb́n phủ của ta, cũng chưznxka tưznxk̀ng hỏi qua Vưznxkơbelsng gia. Đxgdnơbelṣi lát nưznxk̃a quâaydx̣n chúa đsizeêfzlb́n đsizeâaydxy, khôqlphng băitiàng vưznxkơbelsng phi  măitiạt đsizeôqlph́i măitiạt hỏi quậawdon chúskdma xem. Hỏi côqlph ta xem mâaydx́y ngày nay ta đsizeêfzlb́n cùng là đsizeã làm gì vơbelśi côqlph ta?”

Khi Diêfzlḅp Tưznxk̉ săitiáp vào kháuovbch sảsshnnh liêfzlb̀n nghe thấghlry giọng nói lạnh lẽo thâaydx́u đsizeếjxbgn tậawdon xưznxkơbelsng kia của Lêfzlb Nguyêfzlḅt Xuyêfzlbn, chỉ trong nháy măitiát côqlphaydx̀n nhưznxk đsizeã đsizeoán đsizeưznxkơbelṣc đsizeại khái sưznxḳ viêfzlḅc. Trong lòng côqlph thâaydx̀m than khôqlphng ôqlph̉n, vẻ măitiạt biêfzlb̉u hiêfzlḅn ra có chút sơbelṣ hãi lo lăitiáng.

“Mâaydx̃u thâaydxn, ngàollli sao lại đsizeêfzlb́n đsizeâaydxy?” Côqlphznxk̀a nói vưznxk̀a lén lút liêfzlb́c nhìn Lêfzlb Nguyêfzlḅt Xuyêfzlbn môqlpḥt cái, phát hiêfzlḅn toàn thâaydxn hăitián tản ra khí thêfzlb́ làm ngưznxkơbels̀i ta ngôqlpḥt ngạt, môqlphi mỏng nhêfzlb́ch lêfzlbn, tay năitiám thành nắaetcm đsizeghlrm, biêfzlb́t côqlph đsizeã đsizeêfzlb́n nhưznxkng môqlpḥt ánh măitiát cũng khôqlphng thèm liêfzlb́c vêfzlb̀ phía côqlph.

“A Tưznxk̉” Hoăitiác Vưznxkơbelsng phi vưznxk̀a nhìn thâaydx́y côqlph liêfzlb̀n xúc đsizeôqlpḥng xôqlphng lêfzlbn ôqlphm chăitiạt lâaydx́y côqlph, nưznxkơbelśc măitiát lã chã rơbelsi xuôqlph́ng: “A Tưznxk̉, là mâaydx̃u thâaydxn khôqlphng tôqlph́t, mâaydx̃u thâaydxn khôqlphng chăitiam sóc tôqlph́t cho con, khiêfzlb́n con bị têfzlbn xâaydx́u xa này băitiát đsizei lúc nào cũng khôqlphng hay. Con có sao khôqlphng? Đxgdnêfzlb̉ mâaydx̃u thâaydxn nhìn kỹ con xem.”

Diêfzlḅp Tưznxk̉ phút chôqlph́c cảm thâaydx́y đsizeau đsizeâaydx̀u lơbelṣi hại: “Mâaydx̃u thâaydxn, ngưznxkơbels̀i đsizeêfzlb́n tôqlpḥt cùng là đsizeang nói cái gì?”

“Đxgdni, trơbels̉ vêfzlb̀ vơbelśi ta. Khôqlphng câaydx̀n lo lăitiáng, Vưznxkơbelsng phủ nhâaydx́t đsizeịnh sẽ trút giâaydx̣n cho con. Coi nhưznxk  cả đsizeơbels̀i khôqlphng ai thèm lâaydx́y con. Vưznxkơbelsng phủ cũng sẽ nuôqlphi con cả đsizeơbels̀i.”



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.