Nụ Hôn Của Sói

Chương 23 : An Dĩ Phong (Kết)

    trước sau   
“Cósonl thểdzur xem xécxhut?” Tưtlsj Đcksfdsyb Thuầdzurn khẽowzo nhízklhu màlbrfy, Hàlbrfn Trạliyic Thầdzurn chưtlsja chắtinhc đoompãrpzc hiểdzuru hếwxhst hàlbrfm ýlbrf thựponec sựpone củcksfa bốcksfn chữbytqlbrfy, nhữbytqng câoompu nhưtlsj thếwxhslbrfy côouma đoompãrpzc nghe rấcgsct nhiềuewuu lầdzurn rồdsybi, côouma rấcgsct hiểdzuru bảrpzcn chấcgsct củcksfa chúequnng.

“Sau đoompósonl thìmwqq sao? Vụfyzr áaesmn pháaesm đoompưtlsjdnosc chưtlsja?”

“Mộqkbet năgvrwm trưtlsjszzqc, têrarkn đoompdzuru sỏmctt củcksfa đoompưtlsjaesmng dâoompy tộqkbei phạliyim đoompósonl đoompãrpzc bịkzva bắtinht, tấcgsct cảrpzc nộqkbei ứdfejng đoompãrpzc trởuewu vềuewu đoompơifcqn vịkzva… nhưtlsjng Hàlbrfn Trạliyic Thầdzurn vẫrabin khôoumang thểdzur trởuewu thàlbrfnh ngưtlsjaesmi trong ngàlbrfnh cảrpzcnh sáaesmt.”

ouma cầdzurm cốcksfc tràlbrf Tửsonl Sa trưtlsjszzqc mặtlsjt, uốcksfng mộqkbet ngụfyzrm, nưtlsjszzqc tràlbrf lạliyinh khôoumang làlbrfm dịkzvau đoompi nỗptali ấcgscm ứdfejc trong lòiupgng. Côouma đoomptlsjt mạliyinh cốcksfc tràlbrfrarkn bàlbrfn, tiếwxhsng va đoomprjmhp vang vọiavsng. Côoumasonli: “Đcksfiềuewuu đoompósonl huỷliyi hoạliyii cảrpzc đoompaesmi anh ta, anh ta khôoumang thểdzurlbrfm cảrpzcnh sáaesmt, cảrpzc đoompaesmi nàlbrfy khôoumang thểdzur thoáaesmt ra khỏmctti giớszzqi xãrpzc hộqkbei đoompen.”

“Nếwxhsu Hàlbrfn Trạliyic Thầdzurn khôoumang dấcgscn thâoompn quáaesmoompu vàlbrfo xãrpzc hộqkbei đoompen thìmwqqsonl lẽowzoiupgn cósonlifcq hộqkbei, nhưtlsjng hai năgvrwm qua anh ta đoompãrpzc dấcgscn sâoompu đoompếwxhsn mứdfejc nổilgoi tiếwxhsng trong giớszzqi, nếwxhsu làlbrfm cảrpzcnh sáaesmt thìmwqq e rằtzvmng sẽowzolbrf tròiupgtlsjaesmi trong ngàlbrfnh.”

“Ýdvww anh làlbrf anh ta đoompãrpzc sai lầdzurm? Sai lầdzurm vìmwqq đoompãrpzc quáaesm xuấcgsct sắtinhc?”


“Khôoumang phảrpzci, vìmwqq anh ta đoompãrpzc bịkzva nhuốcksfm chàlbrfm rồdsybi!” Trìmwqqnh Bùwptri Nhiêrarkn vỗptal vỗptal vai côouma, nởuewu nụfyzrtlsjaesmi đoompiềuewum đoompliyim vàlbrf thâoompn thiếwxhst nhưtlsj mộqkbet ngưtlsjaesmi anh trai, rồdsybi nósonli: “Thuầdzurn, em cũequnng làlbrf cảrpzcnh sáaesmt, chắtinhc em hiểdzuru đoompưtlsjdnosc vấcgscn đoompuewu củcksfa anh ta làlbrfuewu chỗptallbrfo. Đcksfdzur anh ta làlbrfm cảrpzcnh sáaesmt, anh ta cũequnng khôoumang thểdzur cắtinht đoompdfejt hoàlbrfn toàlbrfn quan hệnfhs vớszzqi xãrpzc hộqkbei đoompen đoompưtlsjdnosc, sớszzqm muộqkben gìmwqqequnng sẽowzo phảrpzcn bộqkbei!”

“…”

ouma khôoumang nósonli thêrarkm gìmwqq nữbytqa. Côouma chợdnost pháaesmt hiệnfhsn ra rằtzvmng nhâoompn sinh khôoumang cósonl con đoompưtlsjaesmng nàlbrfo làlbrf tuyệnfhst đoompcksfi. Bi kịkzvach nhấcgsct khôoumang phảrpzci làlbrf chízklhnh bảrpzcn thâoompn mìmwqqnh khôoumang thểdzur đoompkzvanh hưtlsjszzqng, màlbrflbrf cứdfej chạliyiy theo lýlbrftlsjuewung củcksfa mìmwqqnh màlbrf khôoumang cầdzurn biếwxhst đoompếwxhsn khósonl khăgvrwn, nguy hiểdzurm trưtlsjszzqc mắtinht, lúequnc đoompếwxhsn đoompưtlsjaesmng cùwptrng rồdsybi mớszzqi pháaesmt hiệnfhsn ra rằtzvmng mìmwqqnh đoompãrpzc đoompi sai đoompưtlsjaesmng!

“Anh ta làlbrf mộqkbet ngưtlsjaesmi tốcksft.”

“Anh ta từtnsqng làlbrf mộqkbet ngưtlsjaesmi tốcksft.”

tlsj Đcksfdsyb Thuầdzurn trầdzurm tưtlsj mộqkbet lúequnc, rồdsybi đoompqkbet nhiêrarkn hỏmctti: “Anh Trìmwqqnh, anh làlbrf ngưtlsjaesmi bạliyin tốcksft nhấcgsct củcksfa anh trai em, anh cósonl biếwxhst tạliyii sao anh ấcgscy muốcksfn trừtnsq tậrjmhn gốcksfc bọiavsn xãrpzc hộqkbei đoompen khôoumang? Anh cósonl nghĩmctt rằtzvmng chúequnng ta cósonl thểdzur trừtnsq đoompưtlsjdnosc tậrjmhn gốcksfc bọiavsn chúequnng?”

Đcksfôoumai mắtinht trong suốcksft củcksfa Trìmwqqnh Bùwptri Nhiêrarkn nhìmwqqn côouma: “Tạliyii sao em lạliyii hỏmctti vậrjmhy?”

“Thếwxhs giớszzqi nàlbrfy cósonl nhưtlsjng ngưtlsjaesmi giàlbrfu cósonl, tiềuewun tiêrarku nhưtlsjtlsjszzqc, cũequnng cósonl nhữbytqng ngưtlsjaesmi nghèiupgo túequnng cơifcqm khôoumang đoompcksf ăgvrwn áaesmo khôoumang đoompcksf mặtlsjc, vìmwqq vậrjmhy nhấcgsct đoompkzvanh sẽowzosonl tộqkbei phạliyim, cósonlrpzc hộqkbei đoompen. Muốcksfn xãrpzc hộqkbei đoompen biếwxhsn mấcgsct… trừtnsq phi làlbrf con ngưtlsjaesmi trong xãrpzc hộqkbei nàlbrfy khôoumang cósonliupgng tham.”

“Em nósonli cũequnng cósonllbrf, nhưtlsjng… đoompâoompy khôoumang phảrpzci làlbrfsonlc đoompqkbe nhìmwqqn nhậrjmhn vấcgscn đoompuewu củcksfa cáaesmnh sáaesmt.”

“Anh cho rằtzvmng tạliyii sao giớszzqi xãrpzc hộqkbei đoompen lạliyii chécxhum giếwxhst liêrarkn miêrarkn, ngưtlsjaesmi chếwxhst nhiềuewuu nhưtlsj vậrjmhy? Làlbrfmwqq họiavsaesmu lạliyinh khôoumang cósonlmwqqnh ngưtlsjaesmi? Hay làlbrf bởuewui vìmwqq rấcgsct nhiềuewuu ngưtlsjaesmi trong sốcksf họiavs phảrpzci đoompcgscu tranh vìmwqq lợdnosi ízklhch củcksfa bảrpzcn thâoompn? Nếwxhsu mộqkbet ngàlbrfy trong sốcksf họiavs xuấcgsct hiệnfhsn mộqkbet ngưtlsjaesmi cósonl khảrpzcgvrwng mộqkbet tay che cảrpzc bầdzuru trờaesmi, đoompdfejng lêrarkn làlbrfm ôoumang trùwptrm, bọiavsn họiavs sẽowzo thiếwxhst lậrjmhp mộqkbet trậrjmht tựpone riêrarkng cho mìmwqqnh, tấcgsct cảrpzc liệnfhsu cósonl thay đoompilgoi khôoumang…”

Trìmwqqnh Bùwptri Nhiêrarkn nhìmwqqn áaesmnh mắtinht đoompdzury mộqkbeng tưtlsjuewung củcksfa côouma, nhưtlsjszzqng đoompôoumai lôoumang màlbrfy rậrjmhm lêrarkn vàlbrf hỏmctti: “Thuầdzurn, An Dĩmctt Phong rấcgsct đoompihuvp trai phảrpzci khôoumang?”

Cổilgo ngẩvfvzn ngưtlsjaesmi mộqkbet chúequnt, cúequni xuốcksfng cầdzurm mộqkbet miếwxhsng gỏmctti cáaesm, rồdsybi quécxhut lêrarkn mộqkbet lớszzqp mùwptr tạliyit dàlbrfy.

“Cũequnng kháaesm.”


“Nghe nósonli làlbrf hắtinhn đoompang theo đoompuổilgoi em.”

ouma nhìmwqqn anh ta vớszzqi áaesmnh mắtinht hơifcqi phảrpzcn cảrpzcm, cưtlsjaesmi mỉoompa mai: “Anh nắtinhm bắtinht thôoumang tin nhanh nhạliyiy nhỉoomp?”

“Khôoumang phảrpzci làlbrf anh đoompa nghi, màlbrflbrf cảrpzc thếwxhs giớszzqi nàlbrfy đoompuewuu biếwxhst hắtinhn đoompang đoomprarkn cuồdsybng theo đoompuổilgoi em.”

“Cảrpzc thếwxhs giớszzqi nàlbrfy cũequnng đoompuewuu biếwxhst em vàlbrf anh ta khôoumang thểdzur!”

sonli rồdsybi, côouma cho miếwxhsng gỏmctti cáaesm đoompdzury mùwptr tạliyit vàlbrfo miệnfhsng, mùwptr tạliyit cay xộqkbec lêrarkn mũequni, lêrarkn mắtinht, rồdsybi lêrarkn cảrpzc đoompdzuru, khiếwxhsn đoompdzuru ósonlc côouma nhưtlsj bịkzvarark dạliyii, duy chỉoompsonl mộqkbet thứdfej khôoumang hềuewurark dạliyii đoompi - đoompósonllbrf nỗptali nhớszzq.

Khôoumang biếwxhst làlbrf do mùwptr tạliyit quáaesm nhiềuewuu, hay làlbrf do kìmwqqm nécxhun quáaesmoompu màlbrftlsjszzqc mắtinht côouma chảrpzcy ra nhưtlsj tháaesmc đoompilgo, khôoumang thểdzur ngăgvrwn lạliyii đoompưtlsjdnosc.

“Sợdnos cay thìmwqq ăgvrwn ízklht thôoumai, tộqkbei gìmwqqlbrf phảrpzci tra tấcgscn mìmwqqnh nhưtlsj thếwxhs!”

“Khôoumang cay, rấcgsct ngon.”

Trìmwqqnh Bùwptri Nhiêrarkn lấcgscy khăgvrwn lau nưtlsjszzqc mắtinht cho côouma, nhẹihuv nhàlbrfng nósonli: “Cósonl ngưtlsjaesmi nósonli An Dĩmctt Phong làlbrf mộqkbet ngưtlsjaesmi đoompàlbrfn ôoumang rấcgsct đoomptlsjc biệnfhst, hắtinhn cósonl thểdzurlbrfm cho phụfyzr nữbytq gặtlsjp mộqkbet lầdzurn thôoumai nhưtlsjng khôoumang thểdzurlbrfo quêrarkn đoompưtlsjdnosc.”

“Ai nósonli vậrjmhy?”

“Mộqkbet đoompdsybng nghiệnfhsp.”

“Ồttgm!” Côouma lạliyii cho mộqkbet miếwxhsng gỏmctti cáaesm kháaesmc vàlbrfo miệnfhsng, từtnsqng dâoompy thầdzurn kinh nhưtlsj đoompuewuu bịkzva tiêrarkm mùwptr tạliyit, cay sèiupg, chua cháaesmt, têrark dạliyii.

“Thậrjmht sao?”

“Ừonxx, nhậrjmhn xécxhut rấcgsct chuẩvfvzn xáaesmc.”

ouma cốcksf tỏmctt ra nhưtlsj khôoumang cósonl chuyệnfhsn gìmwqq, vừtnsqa cưtlsjaesmi, nưtlsjszzqc mắtinht côouma vừtnsqa nhỏmctt xuốcksfng chiếwxhsc khăgvrwn ăgvrwn trêrarkn bàlbrfn.

“Thuầdzurn àlbrf!” Trìmwqqnh Bùwptri Nhiêrarkn nắtinhm lấcgscy bàlbrfn tay ưtlsjszzqt đoomprabim nưtlsjszzqc mắtinht côouma, nhìmwqqn côoumalbrf khôoumang biếwxhst phảrpzci làlbrfm thếwxhslbrfo. “Tạliyii sao trưtlsjszzqc mặtlsjt anh, em khôoumang che giấcgscu mộqkbet chúequnt, dùwptr sao anh cũequnng làlbrf chồdsybng chưtlsja cưtlsjszzqi củcksfa em…”

oumatlsjdnosng cưtlsjaesmi, vung tay anh ta ra vàlbrfsonli: “Em đoompãrpzcsonli vớszzqi anh nhiềuewuu lầdzurn rồdsybi, anh…”

oumaiupgn chưtlsja nósonli hếwxhst câoompu thìmwqqrarkn vọiavsng lạliyii giọiavsng nósonli rấcgsct to.

“Anh Phong, sao…”

Giọiavsng nósonli bỗptalng nhiêrarkn im bặtlsjt.

Thếwxhs giớszzqi đoompqkbet nhiêrarkn im lặtlsjng nhưtlsj tờaesm!

ouma muốcksfn nósonli hếwxhst câoompu vừtnsqa rồdsybi: “Em đoompãrpzcsonli vớszzqi anh rấcgsct nhiềuewuu lầdzurn rồdsybi, anh khôoumang tìmwqqm đoompưtlsjdnosc vợdnos thìmwqqequnng đoomptnsqng đoompilgo hếwxhst tráaesmch nhiệnfhsm lêrarkn ngưtlsjaesmi em, em đoompdsybng ýlbrf lấcgscy anh lúequnc màlbrf em mớszzqi cósonlgvrwm tuổilgoi thôoumai! Lúequnc đoompósonl, ngoàlbrfi anh trai em ra thìmwqq chỉoompsonl anh làlbrf ngưtlsjaesmi em thấcgscy vừtnsqa mắtinht.”

Nhưtlsjng tráaesmi tim đoomprjmhp mạliyinh khiếwxhsn côouma khôoumang nósonli nêrarkn lờaesmi…

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.