Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 648 : Chúng ta kết hôn đi (8)

    trước sau   
Editor: May

“Hảenku?” Tầmmvun Dĩniio Nam chuyểkhjvn tầmmvum mắuenwt từqdto hộfhztp thuốdxzgc đofzkếakvgn trêmmvun mặttnet Tốdxzgng Thanh Xuâkhdcn.

Tốdxzgng Thanh Xuâkhdcn hạpetunyeo mắuenwt, giốdxzgng nhưbcbifszw đofzkang suy nghĩniiobxeji gìlgem.

Tầmmvun Dĩniio Nam kiêmmvun nhẫmknfn chờxatd giâkhdcy lábxejt, thấfhzty côoxnh vẫmknfn luôoxnhn khôoxnhng cóyebr ýfrxummvun tiếakvgng, lạpetui hỏkhjvi: “Thếakvgfszwo?”

Tay Tốdxzgng Thanh Xuâkhdcn đofzkttnet ởbhnk trêmmvun đofzkmmvuu gốdxzgi, bấfhztt giábxejc nắuenwm thàfszwnh quyềytfan.

yebr mấfhzty lờxatdi, còuxvsn khôoxnhng nóyebri ra, trong mắuenwt liềytfan cóyebr chua xóyebrt ấfhztm ábxejp.




oxnh mấfhztp mábxejy khóyebre môoxnhi, dưbcbiyebri đofzkábxejy lòuxvsng suy nghĩniio cẩnppon thậinqqn chuyệgthyn đofzkóyebr mộfhztt lầmmvun, xábxejc đofzkxatdnh chínyeonh mìlgemnh thậinqqt tínyeonh toábxejn làfszwm nhưbcbi thếakvg, mớyebri ngẩnppong đofzkmmvuu, đofzkdxzgi diệgthyn mắuenwt Tầmmvun Dĩniio Nam, hỏkhjvi: “Anh Dĩniio Nam, hiệgthyn tạpetui anh vàfszw Đkhjvưbcbixatdng Noãrtgpn còuxvsn liêmmvun lạpetuc khôoxnhng?”

Tầmmvun Dĩniio Nam nghiễxzllm nhiêmmvun làfszw khôoxnhng nghĩniio tớyebri Tốdxzgng Thanh Xuâkhdcn sẽofhf đofzkfhztt nhiêmmvun hỏkhjvi mìlgemnh vấfhztn đofzkytfafszwy, anh cóyebr chúttnet ngoàfszwi ýfrxu muốdxzgn bỗofhfng chốdxzgc ngâkhdcy ngẩnppon, sau đofzkóyebr mớyebri khuôoxnhn mặttnet thảenkun nhiêmmvun lắuenwc đofzkmmvuu, khai bábxejo chi tiếakvgt: “Đkhjvãrtgpkhdcu khôoxnhng liêmmvun lạpetuc rồnhmti.”

Dừqdtong mộfhztt chúttnet, Tầmmvun Dĩniio Nam lạpetui bổpngt sung mộfhztt câkhdcu: “Anh vàfszwoxnh ta... chia tay.”

Tốdxzgng Thanh Xuâkhdcn nghĩniio, nếakvgu nhưbcbifszwo mộfhztt năbhnkm trưbcbiyebrc, côoxnh nghe đofzkưbcbithuac câkhdcu nàfszwy từqdto trong miệgthyng Tầmmvun Dĩniio Nam, côoxnh khẳxgecng đofzkxatdnh sẽofhf hếakvgt sứbzxlc cao hứbzxlng.

Chỉefyr tiếakvgc, thờxatdi gian mộfhztt năbhnkm, thay đofzkpngti quábxej nhiềytfau quábxej nhiềytfau, côoxnh từqdtong chờxatdkhdcu nóyebri nàfszwy lâkhdcu nhưbcbi vậinqqy, lúttnec nàfszwy rơsorbi vàfszwo trong tai côoxnh, biếakvgn thàfszwnh cụamxsc diệgthyn vôoxnh cảenkum.

Tầmmvun Dĩniio Nam thấfhzty Tốdxzgng Thanh Xuâkhdcn lạpetui trầmmvum mặttnec khôoxnhng lêmmvun tiếakvgng, kéflbno môoxnhi nởbhnk nụamxsbcbixatdi, lạpetui mởbhnk miệgthyng nóyebri lầmmvun nữihpfa: “Lạpetui nóyebri, anh vàfszwoxnh ta thậinqqt khôoxnhng thếakvgfszwo thínyeoch hợthuap... Nhưbcbi vậinqqy tiếakvgp tụamxsc dâkhdcy dưbcbia, cũmmvung khôoxnhng cóyebr ýfrxu tứbzxllgem, chẳxgecng qua... sao em đofzkfhztt nhiêmmvun muốdxzgn hỏkhjvi chuyệgthyn nàfszwy?”

Tốdxzgng Thanh Xuâkhdcn nghe đofzkưbcbithuac câkhdcu hỏkhjvi củfrxua Tầmmvun Dĩniio Nam, con ngưbcbiơsorbi đofzken nhábxejnh nhẹfhzt nhàfszwng đofzkfhztng, tiếakvgp tụamxsc đofzkèpetu éflbnp nưbcbiyebrc mắuenwt bịxatdoxnh liềytfau mạpetung che giấfhztu xuốdxzgng dưbcbiyebri vềytfa lạpetui trong bụamxsng, mớyebri mởbhnk miệgthyng, nóyebri lờxatdi nóyebri khôoxnhng cóyebr chúttnet liêmmvun quan gìlgem vớyebri câkhdcu hỏkhjvi củfrxua Tầmmvun Dĩniio Nam: “Anh Dĩniio Nam, buổpngti tôoxnhi hôoxnhm sau ba em nằyebrm việgthyn, anh đofzkãrtgp gọxatdi đofzkiệgthyn thoạpetui cho em, anh còuxvsn nhớyebr khôoxnhng?”

Tầmmvun Dĩniio Nam trầmmvum mặttnec vàfszwi giâkhdcy, nghĩniio đofzkếakvgn Tốdxzgng Thanh Xuâkhdcn chỉefyrfszw chuyệgthyn lầmmvun đofzkóyebr, anh khẽofhf gậinqqt đofzkmmvuu: “Nhớyebr đofzkưbcbithuac.”

Tốdxzgng Thanh Xuâkhdcn giốdxzgng nhưbcbi khôoxnhng biếakvgt nêmmvun mởbhnk miệgthyng nhưbcbi thếakvgfszwo, cóyebr chúttnet ngạpetui ngùldyyng cúttnei đofzkmmvuu, túttnem tóyebrc, sau mộfhztt lúttnec lâkhdcu, mớyebri hỏkhjvi: “Vậinqqy anh, còuxvsn nhớyebr đofzkưbcbithuac đofzkêmmvum đofzkóyebr, anh gọxatdi đofzkiệgthyn thoạpetui cho em nóyebri gìlgem khôoxnhng?”

Đkhjvêmmvum đofzkóyebr anh nóyebri gìlgem?

Anh nóyebri, Tốdxzgng Tốdxzgng, hiệgthyn tạpetui thâkhdcn thểkhjvbxejc Tốdxzgng khôoxnhng tốdxzgt, cóyebr thểkhjv sẽofhf muốdxzgn đofzkkhjv cho em mau chóyebrng cóyebr chỗofhf dựefyra vàfszwo, mộfhztt thờxatdi gian trưbcbiyebrc, khôoxnhng phảenkui em nóyebri vớyebri anh, cầmmvun anh phốdxzgi hợthuap diễxzlln kịxatdch vớyebri em sao? Bâkhdcy giờxatd anh gọxatdi đofzkiệgthyn thoạpetui cho em, làfszw muốdxzgn nóyebri vớyebri em, nếakvgu nhưbcbi em muốdxzgn, anh cóyebr thểkhjv chăbhnkm sóyebrc em cảenku đofzkxatdi...

Tầmmvun Dĩniio Nam lưbcbiyebrt nhữihpfng lờxatdi nóyebri nàfszwy qua trong đofzkmmvuu mộfhztt lầmmvun, sau đofzkóyebr giốdxzgng nhưbcbi phábxejn đofzkbxejn đofzkưbcbithuac mụamxsc đofzkínyeoch Tốdxzgng Thanh Xuâkhdcn nhắuenwc tớyebri chuyệgthyn nàfszwy, do đofzkóyebr hỏkhjvi: “Em làfszw muốdxzgn anh phốdxzgi hợthuap diễxzlln kịxatdch vớyebri em sao?”

Tốdxzgng Thanh Xuâkhdcn nhẹfhzt nhàfszwng lắuenwc lắuenwc đofzkmmvuu, qua khoảenkung mưbcbixatdi giâkhdcy, mớyebri mởbhnk miệgthyng: “Khôoxnhng phảenkui diễxzlln kịxatdch.”

Khôoxnhng phảenkui diễxzlln kịxatdch? Tầmmvun Dĩniio Nam nhìlgemn ábxejnh mắuenwt bìlgemnh tĩniionh củfrxua Tốdxzgng Thanh Xuâkhdcn.

Tốdxzgng Thanh Xuâkhdcn cong khóyebre môoxnhi cưbcbixatdi lầmmvun nữihpfa, sau đofzkóyebroxnh quay đofzkmmvuu, ábxejnh mắuenwt trong suốdxzgt nhìlgemn Tầmmvun Dĩniio Nam chăbhnkm chúttne, nóyebri: “Anh Dĩniio Nam, khôoxnhng phảenkui anh nóyebri, nếakvgu nhưbcbi em muốdxzgn, anh cóyebr thểkhjv chăbhnkm sóyebrc em cảenku đofzkxatdi sao?”

Tốdxzgng Thanh Xuâkhdcn nóyebri đofzkếakvgn đofzkâkhdcy, hínyeot sâkhdcu mộfhztt hơsorbi, giữihpf ngữihpf đofzkiệgthyu bìlgemnh tĩniionh tiếakvgp tụamxsc nóyebri: “Nếakvgu nhưbcbi em nóyebri, hiệgthyn tạpetui em muốdxzgn, anh...”

Tốdxzgng Thanh Xuâkhdcn giốdxzgng nhưbcbi chưbcbia nghĩniio ra lýfrxu do thoábxeji thábxejc, lạpetui ngừqdtong lạpetui, chẳxgecng qua rấfhztt nhanh, côoxnh liềytfan mởbhnk miệgthyng lầmmvun nữihpfa, đofzkpngti mộfhztt loạpetui phưbcbiơsorbng thứbzxlc, hoàfszwn chỉefyrnh biểkhjvu đofzkpetut ra ýfrxu tứbzxl củfrxua mìlgemnh: “Đkhjvơsorbn giảenkun màfszwyebri, chínyeonh làfszw anh Dĩniio Nam, chúttneng ta kếakvgt hôoxnhn đofzki.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.